Từ sau khi Lục Hành Thư đưa Hạ Thần về nhà, Lục lão gia và Lục phu nhân đã không chỉ một lần muốn đến thăm, nhưng đều bị Lục Hành Thư khéo léo từ chối. Trong lòng Lục lão gia thật ra vẫn chưa thể chấp nhận Hạ Thần vì vướng bận nhiều khúc mắc. Còn Lục phu nhân thì lại mang tâm thái chỉ cần con trai mình đồng ý là bà cũng sẽ chấp nhận. Huống chi sau khi biết Hạ Thần đang mang thai một cặp song sinh, Lục phu nhân càng nóng lòng muốn đến chăm sóc.
Thế nhưng Lục Hành Thư sợ Hạ Thần không thoải mái, nên vẫn chưa để mẹ mình toại nguyện. Dù sao thì thái độ của Lục phu nhân trước kia đối với Hạ Thần vốn rất lạnh nhạt, giờ đột nhiên nhiệt tình như vậy, chỉ sợ sẽ dọa cậu.
Trong biệt thự, dì Trương mỗi ngày đều chuẩn bị một bàn ăn tối phong phú. Khi tình trạng nôn nghén dần giảm bớt, khẩu vị của Hạ Thần cũng tốt lên không ít.
Tưởng rằng lần này có thể đường hoàng chuyển vào phòng ngủ chính, ai ngờ Lục Hành Thư lại bị đuổi ra ngoài chỉ vì một câu nói của Hạ Thần: "Em vẫn chưa nghĩ xong, cho em thêm chút thời gian." Ngay sau đó là tiếng "rầm". Cánh cửa phòng bị đóng sầm lại, vị tướng quân đang mặc đồ ngủ cứ thế bị chặn ngoài cửa.
Vừa khéo cảnh này bị Tiểu Ninh trông thấy, cô lập tức nhịn cười đến mức gò má run lên. Những người giúp việc khác cũng nhìn thấy cảnh ấy đều rúc vào góc mà cười trộm.
Lục Hành Thư gãi đầu, thôi được. Ai bảo trước kia mình đã làm sai quá nhiều chứ. Cũng phải cho Hạ Thần một khoảng thời gian để tiêu hóa mọi thứ. Anh tự an ủi mình trong tủi thân, ôm gối và chăn tiếp tục ngủ ở trước cửa phòng Hạ Thần.
Chẳng mấy chốc mùa hè cũng đã qua, thời tiết đầu thu khiến người ta dễ bị cảm lạnh.
Nửa đêm, Lục Hành Thư hắt hơi một cái. Chẳng bao lâu sau Hạ Thần từ trong phòng mở cửa ra, ôm theo một chiếc chăn dày rồi ném cho anh. Lục Hành Thư vội hỏi: "Anh làm em tỉnh à?" Mấy hôm nay ngủ ngoài sàn, anh luôn cực kỳ cẩn thận, tiếng hắt hơi ban nãy cũng không lớn lắm sao lại đánh thức được Hạ Thần?
"Không phải." Hạ Thần không nói rằng mình vốn dĩ không ngủ được, chỉ đưa tay xoa xoa bụng qua lớp áo ngủ: "Bọn nhỏ đang đạp."
Nghe vậy, Lục Hành Thư lập tức bật dậy như có điện giật: "Anh... anh có thể chạm thử không?" Trên mặt hiện rõ vẻ kích động lẫn phấn khích.
Hạ Thần nhìn bộ dạng ngốc nghếch đó của hắn, vẻ mặt cũng dịu đi khẽ gật đầu đồng ý.
Lục Hành Thư liền cẩn thận áp sát lại, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cậu. Tuy bụng nhìn bên ngoài vẫn chưa quá rõ rệt, nhưng khi chạm tay vào lại có thể chân thật cảm nhận được bên trong là hai sinh mệnh mới đang lớn lên từng ngày. Lục Hành Thư không kìm được bật cười, còn ngốc nghếch nghiêng đầu ghé tai lại gần thì thầm: "Sao vừa rồi còn đạp mà anh lại đến thì im luôn thế?" Nói rồi ngẩng đầu nhìn Hạ Thần, sốt ruột hỏi.
"......" Hạ Thần cạn lời, đành suy nghĩ một chút rồi đáp: "Vậy anh tự hỏi tụi nó đi."
Rõ ràng chỉ là một câu đáp cho có, vậy mà Lục Hành Thư lại cực kỳ nghiêm túc. Anh áp tai vào bụng Hạ Thần hạ thấp giọng nói: "Đại Bảo, Tiểu Bảo, sau này cha sẽ mua cho các con thật nhiều đồ chơi, còn dẫn đi công viên giải trí nữa. Nào, chào cha một tiếng được không?"
Thế nhưng hai nhóc con trong bụng chẳng hề nể mặt, hoàn toàn không có chút phản ứng nào.
Lục Hành Thư cau mày tiếp tục dỗ dành: "Đại Bảo, Tiểu Bảo, để ý đến cha một chút được không?"
Hạ Thần nhức đầu. "Đại Bảo, Tiểu Bảo" là cái kiểu tên kỳ quặc gì vậy? Nhũ danh gì mà tùy tiện đến mức này, cậu thật sự không muốn con mình bị gọi bằng mấy cái tên quê mùa thế này. Đang định lên tiếng chê bai, lại thấy Lục Hành Thư bất ngờ mừng rỡ reo lên: "Động rồi! Chúng nó động rồi! Đây là đang chào cha đó, ngoan quá!"
Lời định buột ra đến cửa miệng liền nghẹn lại nơi cổ họng, bị nuốt trở vào.
Trái tim Hạ Thần bỗng mềm nhũn, như một đám mây lặng lẽ tan ra. Những lo âu, phiền muộn trong lòng hằng ngày đều được dịu dàng xoa dịu. Khóe môi cậu cong lên, giọng nói dịu dàng: "Ừ, Đại Bảo, Tiểu Bảo rất ngoan."
Sau đó cậu đưa tay lên khẽ xoa đầu Lục Hành Thư. Những sợi tóc mềm mại của hắn cọ vào lòng bàn tay cậu, ngưa ngứa mà dịu dàng.
Lục Hành Thư bị hành động bất ngờ của Hạ Thần làm cho sửng sốt, anh sững người trong chốc lát rồi chậm rãi ngồi dậy ôm chầm lấy cậu.
"Tiểu Thần." Anh khẽ gọi tên thân mật của cậu.
"Ừm."
"Tha thứ cho anh được không." Lục Hành Thư nâng mặt Hạ Thần lên, sống mũi cọ nhẹ vào sống mũi cậu, hơi thở nóng rực. "Sau này anh nhất định sẽ trở thành một người bạn đời tốt, một người cha tốt. Chuyện của ông ngoại anh cũng gần lo xong rồi. Ngày mai là có kết quả, anh sẽ không để em thất vọng."
"Em biết, vì những chuyện của em, anh đã rất vất vả." Hạ Thần cụp mắt xuống, thì thầm lặp lại, "Em đều biết cả."
Đêm tối tĩnh lặng như một trang giấy trắng, từng chữ trong câu nói của Hạ Thần lần lượt lặng lẽ lấp đầy khoảng trống ấy, cũng lặng lẽ lấp đầy tâm trí Lục Hành Thư. Đầu ngón tay Hạ Thần vuốt nhẹ gò má Lục Hành Thư, khóe môi khẽ nhếch lên nhưng vành mắt lại cay xè.
Cậu nói: "Em đã sớm không trách anh nữa rồi."
Thật ra cậu rất muốn nói... Lục Hành Thư, em yêu anh.
Yêu suốt mười bốn năm, yêu đến mức từng mất hết lý trí, rơi vào vực sâu cũng chưa từng ngừng yêu anh. Giọng Hạ Thần nghẹn ngào, từng câu từng chữ đều mang theo sự vội vã, như muốn gấp gáp chứng minh tình cảm của mình. Cậu đã yêu Lục Hành Thư rất lâu rồi, nhưng chưa từng một lần nói ra ba chữ "yêu anh". Thế nhưng hôm nay nếu không nói, e là sẽ không còn cơ hội nữa.
Nước mắt của Hạ Thần không ngừng rơi, từng giọt từng giọt đều được Lục Hành Thư nhẹ nhàng lau đi.
"Sao lại khóc rồi?" Lục Hành Thư còn đang chìm trong niềm vui sướng tột cùng, giây tiếp theo đã bị nước mắt không lý do của Hạ Thần làm cho hoảng loạn. Hắn lúng túng lau nước mắt trên gương mặt cậu, vội vàng dỗ dành: "Đừng khóc nữa, sau này chúng ta sẽ sống thật tốt mà."
Nhưng Hạ Thần không đáp lại lời hứa ấy, chỉ nói: "Ngày mai, sau khi chuyện của ông ngoại được giải quyết xong, em có chuyện muốn nói với anh."
Trong lòng cậu đã đưa ra một quyết định.
Sau nhiều tháng nỗ lực, cuối cùng Phó Nghị cũng được chấp thuận cho tại ngoại, người bảo lãnh chính là Lục Hành Thư. Quốc vương vốn không phải kẻ vong tình, tuy Phó Nghị có lỗi, nhưng công lao trước kia là thật. Năm xưa khi quốc vương kế vị, chính Phó Nghị là người lập công lớn nhất. Trước đây không ai dám đứng ra vì ông, nhưng nay Lục Hành Thư nguyện một mình gánh chịu mọi áp lực từ tứ phía, quốc vương cũng sẵn lòng làm người tốt, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lấy lý do Phó Nghị tuổi cao sức yếu cần ra ngoài tạm thời dưỡng bệnh, việc thẩm tra sẽ đợi khi có đầy đủ chứng cứ mới tiến hành lại. Ai nấy đều hiểu đây là quốc vương đang nương tay. Những kẻ không muốn đối đầu với quốc vương cũng đều ngoan ngoãn yên phận trở lại.
Lúc này, mũi nhọn dư luận cũng tạm thời không thể chĩa thẳng vào Lục Hành Thư. Nói trắng ra, anh không sợ. Anh đường đường chính chính làm việc minh bạch, ngoại trừ vài chuyện cũ không mấy tốt đẹp của Lục lão gia trước đây, những người khác chẳng thể nắm được bất kỳ sơ hở nào. Vị trí ngày hôm nay của Lục Hành Thư không phải từ trên trời rơi xuống, mà là từng viên đạn, từng vết máu mà chiến đấu giành được. Thành tích của hắn hiếm ai sánh kịp, nếu không đã chẳng thể leo lên vị trí tướng quân khi tuổi còn trẻ đến thế.
Tất nhiên những kẻ đối địch với Phó Nghị cũng không ngốc đến mức quay sang tấn công Lục lão gia. Năm xưa khi Phó Nghị ép hôn Lục gia, Lục Hành Thư khi ấy còn là một đại tá, chẳng thể phản kháng. Nhưng giờ thì khác, ai dám cắn Lục gia một miếng, chỉ cần Lục Hành Thư còn chưa bị giam, hắn sẽ có cách cắn trả lại gấp đôi.
"Phó Nghị đã bị tước quân hàm nguyên soái trở về làm dân thường. Toàn bộ tài sản bị tịch thu, chỉ có biệt thự của nhà họ Phó là được quốc vương giữ lại vì nể tình cũ." Tiêu Minh đưa tập tài liệu đến trước mặt Lục Hành Thư đang ngồi sau bàn làm việc, nghiêm túc hỏi: "Niêm phong biệt thự nhà họ Phó tôi đã cho người tháo, cũng phái người đến dọn dẹp sạch sẽ. Ngày mai sau khi đón Phó Nghị ra, có phải sẽ đưa ông ấy về đó luôn không?"
"Chuyện đó để tôi hỏi Hạ Thần trước đã." Lục Hành Thư rõ ràng cố tình thể hiện mình là một người "sợ vợ", trong lòng còn có chút đắc ý. "Tiêu Minh, tôi hy vọng cậu đừng lúc nào cũng gọi thẳng tên của nguyên soái, nói chuyện nên giữ chút lễ phép."
"Ngài tướng quân, ông ấy bây giờ không còn là nguyên soái nữa rồi." Tiêu Minh cau mày, cảm thấy Lục Hành Thư đã thay đổi.
"Nhưng ông ấy là bậc trưởng bối, là ông ngoại của tôi và Hạ Thần."
"......" Tiêu Minh nhất thời không biết nên xưng hô thế nào. Chẳng lẽ hắn cũng phải gọi là ông ngoại? Nghe không hợp chút nào.
Lục Hành Thư thở dài: "Tiêu Minh, y tá Lý có từng phàn nàn cậu quá cứng nhắc chưa?"
"Không đâu, em ấy thích tôi lắm." Tiêu Minh rất tự tin.
Mà chút tự tin ấy rơi vào mắt Lục Hành Thư thì chẳng khác gì đang khoe khoang trắng trợn. Ai mà chẳng biết hai người bọn họ tình cảm mặn nồng, đến hôn lễ cũng đã định sẵn ngày. Bố mẹ nhà họ Lục cũng vô cùng yêu quý Lý Bắc Bắc, quan hệ với bên nhà cậu ấy cũng rất tốt đẹp. Ban đầu, bố của Tiêu Minh từng có chút lăn tăn vì hoàn cảnh của Lý Bắc Bắc, nhưng mà người ta đã bị con trai ông đánh dấu rồi, còn có thể làm gì ngoài việc chấp nhận?
Thời gian trôi qua, Lý Bắc Bắc sống trong nhà họ Tiêu vừa hoạt bát lại vừa hiểu chuyện, lâu dần cũng khiến bố mẹ Tiêu Minh mở lòng đón nhận.
"Phải rồi, chuyện tôi nhờ cậu điều tra có tiến triển gì không?"
"Thưa tướng quân, nguyên nhân thực sự khiến ngài mất tích khi mười bảy tuổi là do trượt xuống từ một sườn tuyết, va đập mạnh vào đầu dẫn đến hôn mê." Tiêu Minh báo cáo một cách nghiêm túc. "Những người vô gia cư đã cứu ngài đều đã ghi lời khai, nhưng cụ thể vì sao ngài bị thương, tại sao lại rơi xuống, thì không ai biết rõ. Tôi đã cố tìm lại những người đó, nhưng thời gian đã trôi qua quá lâu, họ gần như không còn nhớ được chi tiết."
"Họ chỉ nhớ lúc ấy ngài cứ lẩm bẩm gọi tên ai đó..."
Ngón tay Lục Hành Thư khẽ run, giọng trầm thấp: "Tên ai?"
"Họ không nhớ được nữa. Khi ngài tỉnh lại, trí nhớ của ngài về chuyện đó đã hoàn toàn mất sạch." Tiêu Minh dừng một chút, rồi nói tiếp: "Ngoài ra còn một chuyện nữa. Vài người bạn học của ngài ở quân đội, trong đúng khoảng thời gian ngài mất tích đã hy sinh khi thực hiện nhiệm vụ giải cứu một Omega bị bắt cóc. Theo tư liệu ghi lại, họ đáng lẽ đang cùng ngài đi nghỉ trượt tuyết. Kết quả họ hy sinh, còn ngài thì mất tích."
Tiêu Minh cảm thấy có điểm bất thường, nên bổ sung: "Omega bị bắt cóc đó tuy sau đó thân phận đã bị xóa sạch, hồ sơ cũng bị xóa bỏ, nhưng tôi điều tra được người đó chính là bác sĩ Hạ."
Lục Hành Thư im lặng trong chốc lát, giọng trầm xuống rõ rệt: "Còn gì nữa không?"
"Hình như cậu ấy đã bị tiêm một loại thuốc nào đó khiến kỳ ph*t t*nh xảy ra sớm hơn, sau khi tuyến thể Omega xuất hiện thì bị ai đó đánh dấu, nhưng dấu vết đó lại bị bọn bắt cóc dùng một loại dung dịch trái phép để tẩy sạch." Tiêu Minh nói với giọng trầm thấp: "Loại dung dịch đó gây tổn thương nghiêm trọng cho cơ thể. Theo lời kể lại của các nhân viên cứu hộ lúc đó, khi họ đến nơi bác sĩ Hạ đã không còn nhịp thở. Phải mất rất nhiều nỗ lực cấp cứu mới khôi phục lại được tim đập."
Ngực Lục Hành Thư như bị ai đó bóp nghẹt, tim hắn như thắt lại. Sau khi nguyên soái thất thế, những bí mật từng bị che giấu cũng bị moi ra dễ dàng như lật tay. Nếu một ngày nào đó có kẻ cố tình lợi dụng, thì những cơn ác mộng kinh hoàng mà Hạ Thần vẫn luôn sợ hãi ấy rất có thể sẽ bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ.
Lục Hành Thư siết chặt ngón tay trầm giọng ra lệnh: "Tiêu Minh, bất kể dùng cách gì, nhất định phải phong tỏa tất cả những tin tức này lại."
Tiêu Minh gật đầu, sau đó chậm rãi nói: "Thưa tướng quân, nếu không có gì bất ngờ rất có thể năm đó ngài cũng đã tham gia vào chiến dịch giải cứu bác sĩ Hạ."
Lục Hành Thư không giấu giếm Tiêu Minh: "Hạ Thần từng nói tôi đã hứa với cậu ấy sẽ kết hôn. Tôi không nhớ nổi mình đã hứa điều đó khi nào. Nhưng nếu là vào năm mười bảy tuổi..." Hắn khẽ thở dài, "Vậy thì tôi hẳn đã tham gia vào chiến dịch ấy, và trong lúc đó đã yêu cậu ấy nên mới đồng ý kết hôn."
Tiêu Minh hơi nghẹn họng. Một lúc sau mới không nhịn được hỏi: "Vậy tại sao tướng quân không hỏi thẳng bác sĩ Hạ những chuyện đó?"
Lục Hành Thư cũng muốn chứ. Nhưng những điều ấy đối với Hạ Thần mà nói chẳng khác nào những vết thương chưa lành.
Hắn không nỡ đào bới những ký ức đã khiến Hạ Thần đau đớn suốt bao năm trời. Hắn hy vọng có thể dùng chính sự kiên trì của mình để xoa dịu, để bên cậu, để cậu từ từ quên đi những nỗi đau ấy.
Rất nhiều chuyện hắn thà tự mình âm thầm điều tra, tự mình gánh vác, còn hơn là để Hạ Thần phải đối mặt với chúng lần nữa.
"Cậu nghĩ xem, với tính cách của tôi, nếu khi đó thật sự đã đồng ý chuyện kết hôn..." Lục Hành Thư ôm một tia hy vọng mong manh, "liệu tôi có từng hứa hẹn với cậu ấy một màn cầu hôn lãng mạn nào đó không?"
Nhưng Tiêu Minh thẳng thừng dập tắt: "Xin lỗi nói thẳng, ngài hoàn toàn không có cái gọi là tế bào lãng mạn."
"......"
"Thưa tướng quân?"
"Đặt hết tài liệu lên bàn, cậu ra ngoài đi."
"Rõ! Vậy xin hỏi tướng quân, ngài vẫn tham gia cuộc họp lát nữa chứ?"
"Trì hoãn đi. Giờ là năm giờ rưỡi rồi, tôi phải đi đón Hạ Thần tan làm trước."
"Rõ!"
Chỉ cần nghe thấy giọng của Tiêu Minh, Lục Hành Thư đã cảm thấy nhức đầu. Không hiểu nổi Lý Bắc Bắc sao lại để ý một người nhàm chán thế này.
Là tài xế riêng kiêm vệ sĩ toàn thời gian của Hạ Thần, chiếc xe sang của Lục Hành Thư mỗi lần xuất hiện đều thu hút ánh nhìn của không ít Beta trong trung tâm nghiên cứu. Nhưng Hạ Thần từ nhỏ đã quen được xe sang đưa đón nên hoàn toàn không thấy có gì đặc biệt. Nếu hôm nay Lục Hành Thư lái đến một chiếc xe cũ cà tàng, rất có thể Hạ Thần còn ngạc nhiên hơn đôi chút.
Chỉ tiếc là Lục Hành Thư không nghĩ tới điều đó, lại bỏ lỡ mất một cơ hội khiến Hạ Thần bất ngờ.
Hôm nay Hạ Thần và Lâm Vi có chút việc cần bàn riêng nên tan làm trễ hơn thường ngày. Lục Hành Thư cũng không lấy đó làm khó chịu, anh kiên nhẫn chờ đợi, nhân tiện ghé qua thăm Tiểu Phong và Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ vẫn kiêu ngạo như mọi khi, còn Tiểu Phong thì từ trước đến nay vẫn luôn lạnh nhạt với Lục Hành Thư. Lục Hành Thư cứ như một vị lãnh đạo đến thị sát, đứng lại vài phút rồi quanh quẩn trò chuyện, nhưng hai đứa nhỏ đều mải làm bài tập chẳng mấy quan tâm đến sự có mặt của anh.
Liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, Lục Hành Thư đoán Hạ Thần chắc cũng sắp xong việc, trước khi rời đi bèn hỏi Lâm Kỳ: "Muốn vào quân đội không?"
"Ai thèm đến cái chỗ chết tiệt đó." Lâm Kỳ hừ lạnh.
Tiểu Phong ngẩng đầu: "Em muốn."
Lâm Kỳ vội sửa lời: "Tôi... rút lại câu vừa rồi."
Lục Hành Thư nhướng mày không so đo với tụi nhỏ: "Quân đội mỗi năm đều có đợt kiểm tra thể lực. Tôi sẽ giữ chỗ cho hai đứa, đợi cơ thể khỏe lại thì đi tham gia. Nhưng bắt đầu từ hôm nay phải chăm luyện tập nhiều hơn, cố gắng đợt đầu tiên đã vào được lớp Một." Ẩn ý là đừng có làm tôi mất mặt. Dù sao thì người đủ tư cách vào quân đội đều là những học sinh được các trường tuyển chọn gắt gao, sau đó mới có tư cách tham gia bài kiểm tra thể chất đầu vào.
Dù sao Lục Hành Thư cũng đã được điều về thủ đô, sau này sẽ thường xuyên ra vào trung tâm nghiên cứu để đưa đón Hạ Thần. Những lúc rảnh rỗi hắn có thể tiện thể huấn luyện hai "tân binh nhóc con" này, cũng coi như tìm được chút việc để giết thời gian.
Lâm Kỳ nghe xong thì có chút nản lòng: "Bọn tôi cũng không biết bao giờ mới khỏe lại được."
Lục Hành Thư vỗ nhẹ lên lưng cậu: "Em phải tin vào đất nước của mình, đó là điều cơ bản nhất một người lính nên có." Nói xong, anh quay người đi thẳng đến văn phòng của Lâm Vi để tìm Hạ Thần. Giờ cũng đã trôi qua hơn một tiếng, Lục Hành Thư đoán cuộc trò chuyện của hai người chắc cũng gần xong rồi.
Nào ngờ vừa đến gần, anh đã nghe thấy giọng nói đầy kích động của Lâm Vi từ trong phòng vọng ra: "Mấy quyết định cậu đưa ra toàn là rối tinh rối mù hết cả?! Tôi phải đi gặp tướng quân Lục nói chuyện cho rõ!!"
Ngay sau đó Hạ Thần lập tức đẩy cửa xông ra, tay siết chặt một tờ giấy nhàu nát. Lâm Vi không đi theo, ngược lại chính Hạ Thần lại là người hùng hổ đóng sập cửa lại từ bên ngoài. Cậu trông như một con nhím vừa bị chọc giận, cả người xù lông thở phì phì vì tức.
Lục Hành Thư hoảng hốt bước lên phía trước, xuất hiện ngay trong tầm mắt cậu.
Hạ Thần nhìn thấy hắn sắc mặt mới dịu đi đôi chút. Cậu nhét tờ giấy vào túi áo giọng lạnh lùng: "Về nhà thôi."
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lục Hành Thư thấp giọng hỏi.
"Thảo luận chuyên môn về y học, anh không hiểu được đâu."
"Nhưng anh vừa nghe thấy bác sĩ Lâm nhắc đến tên anh mà?"
Hạ Thần khựng lại, đứng yên một lúc rồi mở miệng: "Em không muốn anh nói chuyện với cô ấy. Chuyện gì em cũng có thể tự nói với anh." Giọng cậu cứng đờ, nghiêm túc đến mức không thể xem là đang đùa. Không khí giữa hai người thoáng chốc trở nên ngột ngạt, một sự lúng túng vô hình dâng lên bao trùm.