Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 40

Cuối thu dần trở lạnh, bụng của Hạ Thần cũng ngày càng rõ rệt. Vì mang song thai, nên bụng của cậu lớn hơn so với những Omega cùng kỳ thai nghén. Gần đây, chân cậu thường xuyên bị phù, việc đi lại trở nên khó khăn. Lâm Vi sớm đã phê duyệt cho cậu nghỉ thai sản, để cậu về nhà tĩnh dưỡng. Chỉ là không đành lòng trước sự chăm chỉ của Hạ Thần, cô đành đồng ý mỗi tuần gửi báo cáo thí nghiệm cho cậu, để cậu có thể tham gia từ xa.

 

Đồng thời, cô cũng sắp xếp để Lý Bắc Bắc dẫn bác sĩ tâm lý đến khám định kỳ cho Hạ Thần.

 

Ban đêm ngủ ngon giấc, sắc khí con người cậu cũng tốt lên trông thấy, không còn gầy gò tiều tụy như trước. Mỗi tối, Lục Hành Thư đều tự tay rửa chân cho Hạ Thần, còn học thêm vài kỹ thuật  từ bác sĩ.

 

"Ngày mai bảo Tiểu Ninh hầm ít canh sườn cho em bồi bổ canxi." Lục Hành Thư thuần thục dùng khăn lau khô chân cho cậu, đợi cậu nằm yên lên giường rồi kê hai chiếc gối dưới chân cậu, như vậy ngủ một đêm, sáng hôm sau phần lớn sẽ hết sưng.

 

"Ưm..." Hạ Thần lười biếng lên tiếng, mắt đã díp lại vì buồn ngủ, ngáp một cái: "Nhưng em muốn uống canh gà Bắc Bắc hầm."

 

"Vậy thì mai anh bảo bác sĩ Lâm cho y tá Lý nghỉ phép một ngày có lương, mời cậu ấy tới giúp Tiểu Ninh nấu canh gà, tiện thể ở lại trò chuyện với em." Ngày mai Lục Hành Thư có việc phải ra ngoài, anh đã gác lại không ít nhiệm vụ, nghiêm túc làm một vị tướng quân "không màng chính sự". Trước kia mỗi lần có nhiệm vụ là ngứa ngáy muốn xông pha, giờ thì chẳng ai gọi nổi anh.

 

Dù là nhiệm vụ to lớn đến đâu, cũng phải đợi Omega nhà anh sinh xong con mới tính. Lần đầu tiên trong đời, Lục Hành Thư cảm thấy làm quan to thật tốt, thời gian muốn sắp sao thì sắp.

 

"Em buồn ngủ quá rồi, anh không ngủ à?"

 

"Còn mấy tài liệu cần duyệt, nhưng anh không ra thư phòng đâu." Lục Hành Thư cúi đầu hôn lên trán cậu, dịu dàng nói: "Em ngủ trước đi, anh đi rót ly nước."

 

Hạ Thần đã nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ yên lành.

 

Chẳng bao lâu sau, Lục Hành Thư mang theo mấy tập tài liệu trở lại giường, ngồi xuống dưới ánh đèn đầu giường để đọc. Từ khi bụng Hạ Thần lớn lên, anh không còn tiện ôm cậu ngủ như trước nữa, sợ sẽ làm tổn thương đến em bé. Mà Hạ Thần thì lại quen nắm lấy vạt áo anh lúc ngủ, chỉ cần có pheromone của Lục Hành Thư bên cạnh, cậu mới thấy yên tâm.

 

Thật ra anh nên nghe lời Lâm Vi sớm hơn. Kể từ ngày ấy, Hạ Thần gần như không còn gặp ác mộng nữa.

 

Các chỉ số trong bài kiểm tra thể trạng tinh thần cũng cải thiện rõ rệt, không còn ở bờ vực sụp đổ như trước. Dù vậy, để đề phòng bất trắc, liệu trình điều trị của bác sĩ tâm lý vẫn tiếp tục duy trì, phối hợp cùng hướng dẫn pheromone của Lục Hành Thư, Lâm Vi hy vọng có thể giúp Hạ Thần chữa lành triệt để.

 

Hôn lễ của Lý Bắc Bắc và Tiêu Minh tổ chức theo phong cách truyền thống không quá cầu kỳ. Bố mẹ Tiêu gia không thích phô trương, còn nhà Lý cũng không muốn rình rang. Hai bên cộng lại chỉ bày khoảng mười lăm bàn tiệc trong khách sạn, khách mời không nhiều. Lục Hành Thư và Hạ Thần ngồi ở bàn chủ tọa, có khá nhiều người đến mời rượu Lục Hành Thư.

 

Để tránh làm lu mờ vai trò của cô dâu chú rể, Lục Hành Thư đều khéo léo từ chối từng người một.

 

Công ty tổ chức tiệc cưới trang trí sảnh tiệc như một cung điện phủ đầy hoa hồng trắng. Yêu cầu của Lý Bắc Bắc không cao, chỉ quan tâm đến chất lượng món ăn, còn lại đều không để tâm nhiều. Trong ánh đèn mờ ảo, khi MC kết thúc câu dẫn cuối cùng, nhạc nhẹ nhàng vang lên đầy cảm xúc.

 

Lý Bắc Bắc đã khóc tèm lem như một chú mèo nhỏ, và trong những giọt nước mắt hạnh phúc, cậu cùng Tiêu Minh trao nhẫn cưới, rồi trao nhau một nụ hôn.

 

Dưới sân khấu, mọi người đều vỗ tay tán thưởng, Hạ Thần cũng vậy. Nói thật lòng, cậu cảm thấy ngưỡng mộ. Tuy không thích ồn ào, lại càng không ưa kiểu tiệc cưới biến con người thành trò trình diễn trên sân khấu, nhưng nếu là đám cưới với Lục Hành Thư, thì trước đây cậu cũng từng mong chờ.

 

Ba năm trước, cuộc hôn nhân của họ chỉ là hình thức, ngay cả ảnh cưới cũng là cắt ghép, chẳng có nhẫn, chẳng có lễ, càng không có một hôn lễ tử tế. Hạ Thần cúi đầu v**t v* bụng mình, nghĩ thầm, thôi thì chờ con ra đời rồi, cả nhà bốn người cùng đi chụp một bức ảnh gia đình vậy, xem như bù đắp cho tiếc nuối không có ảnh cưới.

 

Lục Hành Thư là tướng quân, mọi hành động đều bị chú ý. Nếu muốn tổ chức lại hôn lễ, trong giới kiểu gì cũng có lời ra tiếng vào. Hạ Thần cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng vẫn thấy thôi, chụp ảnh gia đình là hợp lý nhất.

 

Tiệc cưới hôm ấy còn có sự góp mặt của Diệp Tần và Nam Mộc. Diệp Tần là bạn học cũ của cả nhóm hồi còn ở học viện quân đội, tuy sau này chuyển nghề làm bếp, mở nhà hàng, nhưng vẫn giữ liên lạc. Còn Nam Mộc quen thân với Tiêu Minh, phần lớn là nhờ mối quan hệ với Lục Hành Thư.

 

Thời còn đi học, Nam Mộc thường xuyên đến trường quân đội tìm Lục Hành Thư, rồi từ đó dần dần trở nên thân thiết với cả nhóm Tiêu Minh.

 

Hạ Thần đây là lần đầu tiên gặp Nam Mộc. Anh là một Beta, nhưng vóc dáng rất cao, tầm một mét tám mấy, mặc một bộ vest xanh lam đậm gần giống với bộ của Lục Hành Thư, dáng người cao ráo, lịch thiệp. Anh khẽ gật đầu chào Hạ Thần, vươn tay nói: "Xin chào, tôi là Nam Mộc, bạn nối khố của Hành Thư."

 

Vừa dứt lời, Lục Hành Thư đứng bên cạnh cũng vội vàng giới thiệu theo: "Đây là Diệp Tần, em gặp rồi đấy, còn từng tới quán bar của cậu ấy uống rượu nữa. Còn đây là Nam Mộc."

 

"Em biết, là tác giả Nam Mộc". Hạ Thần bất tiện đứng dậy, chỉ lẳng lặng nhìn ba người họ đứng cạnh nhau. Diệp Tần như một gã to xác ngờ nghệch, còn Lục Hành Thư và Nam Mộc vì cùng phong cách ăn mặc nên đứng cạnh nhau lại có cảm giác đồng điệu. Hạ Thần thất thần, bất giác nghĩ: nếu mình cũng có thể mặc đồ đôi với Lục Hành Thư thì tốt biết mấy.

 

Nghĩ đến đó, mặt cậu bất giác nóng lên, có chút ngượng ngùng.

 

Có lẽ vì ánh nhìn của cậu quá rõ ràng, Nam Mộc chú ý tới liền chủ động cởi áo vest ra. Chiếc sơ mi trắng bên trong càng làm nổi bật thân hình săn chắc của anh ta. Nam Mộc dứt khoát ngồi xuống cạnh Hạ Thần, cười nói: "Trước giờ tôi vẫn muốn đến thăm, nhưng gần đây có buổi ký tặng sách mới nên hơi bận, thành ra lỡ hẹn. Nghe nói sắp đến ngày dự sinh rồi đúng không?"

 

Hạ Thần vốn không giỏi xã giao, chỉ bình thản gật đầu: "Ừm, tháng hai năm sau."

 

"Nghe bảo là sinh đôi, tôi có thể làm cha đỡ đầu của các bé không?"

 

Nam Mộc có khuôn mặt rất thu hút, nếu không phải nổi tiếng với vai trò nhà văn, chắc hẳn đã bị công ty giải trí mời gọi từ lâu. So với gương mặt sáng sủa, rạng ngời của Nam Mộc, sắc diện Hạ Thần vì đang mang thai mà có phần nhợt nhạt, kém tươi tắn hơn nhiều. Nam Mộc là kiểu người đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn.

 

Nhất là Diệp Tần, ánh mắt anh ta từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi Nam Mộc.

 

Không hiểu sao, Hạ Thần cảm thấy mình không mấy thích Nam Mộc. Cậu luôn có cảm giác nụ cười của người này mang theo một loại áp lực vô hình, khiến người ta không dễ thả lỏng.

 

"Đã có cha đỡ đầu rồi, chắc chỉ có thể gọi anh là chú thôi". Hạ Thần thành thật trả lời, liếc mắt nhìn về phía Lý Bắc Bắc đang đi từng bàn mời rượu. Không ngờ lại chạm phải ánh mắt của cậu ta, Lý Bắc Bắc lập tức vẫy tay với cậu đầy phấn khích. Hạ Thần bị cậu ta chọc cười, tâm trạng cũng tốt lên đôi chút.

 

Nam Mộc rõ ràng không ngờ Hạ Thần lại thẳng thắn đến thế, sắc mặt hơi cứng lại. Ngay cả Diệp Tần cũng thấy không ổn, định mở lời nói đỡ vài câu. Nhưng vừa định cất tiếng thì đã bị Lục Hành Thư ngăn lại: "Ngại quá, Tiểu Thần xưa giờ vẫn thế, mong cậu đừng để bụng."

 

Nam Mộc gượng cười, tỏ ý không sao, nhưng vẻ mặt rõ ràng đã không còn tự nhiên. Một lát sau, anh đứng dậy về lại chỗ ngồi. Diệp Tần cũng chỉ xã giao vài câu với Lục Hành Thư rồi đi theo.

 

Trong suốt buổi tiệc, ánh mắt của Nam Mộc vẫn thỉnh thoảng hướng về phía Hạ Thần. Mà Hạ Thần vốn nhạy bén, nhận ra điều đó từ rất sớm. Nhưng cậu cũng không né tránh, trái lại còn bình thản, thẳng thắn đối diện ánh nhìn của đối phương. Mắt Nam Mộc tròn, đuôi mắt hơi cong lên, có vài phần sắc sảo và phong tình, nhìn vào rất dễ gây ấn tượng.

 

Trái ngược với anh ta, Hạ Thần lại mang dáng vẻ lạnh nhạt, nét mặt thanh tú mà lãnh đạm, dù sắc diện không tốt vì mang thai, nhưng vẫn mang khí chất như một đóa hoa mọc nơi vách núi, cao quý, khó với tới được. Cậu chẳng hề tỏ ra kiêu ngạo, nhưng lại luôn khiến người khác có cảm giác như vậy.

 

Thật ra Hạ Thần cũng không cố ý thể hiện điều gì. Cậu vốn không thích Nam Mộc, nên cũng chẳng định che giấu. Từ bé đến lớn cậu không giỏi giao tiếp, ứng xử cũng hơi vụng về. Giống như lúc này, khi bị nhìn chằm chằm, trong mắt Hạ Thần, cậu chỉ đơn giản là không biểu lộ cảm xúc gì mà thôi.

 

Dù sao thì hai người cũng chẳng thân quen, chẳng lẽ lại phải gượng cười giả tạo để đáp lễ ánh mắt người ta sao? Hạ Thần nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định. ợ nụ cười của mình giả quá, lại dọa bạn bè và "anh em nối khố" của Lục Hành Thư thì khổ.

 

Nam Mộc là người rút mắt đi trước, giả vờ quay sang trò chuyện với Diệp Tần để kết thúc cảnh tượng gượng gạo ấy. Hạ Thần khẽ thở ra một hơi, rồi đan tay vào lòng bàn tay của Lục Hành Thư, nhẹ nhàng nói: "Em thấy hơi buồn ngủ rồi."

 

"Chờ chút nữa mời rượu xong là chúng ta về sớm nhé." Lục Hành Thư chẳng bận tâm ánh nhìn của người ngoài, cưng chiều đưa tay véo má Hạ Thần một cái. "Sao trông em như chưa ăn no vậy?"

 

"Không có khẩu vị, muốn ăn cháo anh nấu." Hạ Thần hơi làm nũng, nhưng giọng nói vẫn rất điềm nhiên.

 

Việc Lục Hành Thư nấu cháo thực ra là một "tai nạn ngoài ý muốn". Mấy hôm trước, nửa đêm Hạ Thần bỗng thèm ăn cháo, mà lúc đó đã quá nửa đêm, không thể nào đi gọi Tiểu Ninh dậy được, đó rõ ràng không nằm trong phạm vi công việc của cô ấy. Lục Hành Thư bất đắc dĩ đành tự mình lăn vào bếp. Cũng may yêu cầu của Hạ Thần không cao. Anh lên mạng tìm công thức đơn giản, cho rau củ băm nhuyễn và thịt xé nhỏ vào nấu cùng, nấu ra một bát cháo dưa mặn bình thường.

 

Thế mà bát cháo chẳng có gì nổi bật ấy lại được Hạ Thần ăn sạch không chừa một giọt, thậm chí còn nhung nhớ mấy ngày liền.

 

Muốn ăn cháo thì còn dễ chiều, có lúc Hạ Thần lại đột nhiên nổi hứng đòi ăn những món... không tưởng. Ví như: nho có vị nho khô, táo có vị chanh...

 

Những kiểu yêu cầu như vậy, Lục Hành Thư cũng đều chiều theo được.

 

Tiểu Ninh từng rất tò mò không hiểu Lục Hành Thư làm cách nào. Một lần lén theo vào bếp xem mới phát hiện: hóa ra là anh ép nước nho, rồi đem những trái nho đã gọt vỏ bỏ hạt ngâm vào nước ép đó, thế là thành "nho vị nho khô"; còn táo vị chanh thì dùng đúng cách tương tự ngâm trong nước cốt chanh. Cứ thế, Lục Hành Thư hết lần này đến lần khác thỏa mãn những cơn thèm kỳ lạ của Hạ Thần trong suốt thai kỳ.

 

Tiêu Minh nghe kể xong còn đặc biệt mang sổ tay đến hỏi xin bí quyết. Trong lòng anh, tình hình của Lý Bắc Bắc chẳng là gì, chỉ cần chịu khó nỗ lực thì sớm muộn gì cũng có con thôi.

 

Những ghi chép ấy, sớm muộn gì cũng sẽ có lúc dùng đến.

 

Lý Trình Trình và Lý Tiểu Tiểu cầm bao lì xì Tiêu Minh phát mà cười tít mắt chạy khắp nơi. Lý Tiểu Tiểu còn nhiều lần chạy đến bên Hạ Thần, áp tai lên bụng cậu nghe ngóng: "Anh ơi, em bé trong bụng anh khi nào mới ra vậy? Đến lúc đó em có thể đến thăm không?"

 

"Ừ, em đi với anh trai em nhé."

 

"Em không thể tự đi à?"

 

Hạ Thần khựng lại một chút: "Anh nghe anh trai em bảo, em bị mù đường, em đi một mình được không?"

 

Lý Hiểu Hiểu tức điên, cái tên đại ngốc Lý Bắc Bắc này, chuyện xấu gì cũng kể hết cho Hạ Thần rồi! Cô bé hừ một tiếng, nhanh chóng đổi chủ đề: "Em có thể gọi xe, bây giờ mấy ứng dụng gọi xe tiện lắm! Đợi hai đứa em trai của em chui ra rồi, em sẽ dùng tiền tiêu vặt Tiêu Minh cho để mua kẹo cho chúng."

 

Hạ Thần gật đầu, rồi nhẹ nhàng sửa lời: "Chúng không phải là em trai em đâu, chúng phải gọi em là ."

 

Lý Hiểu Hiểu như sụp đổ. Cô bé phát hiện, Hạ Thần nói chuyện thường rất vô tình mà cũng rất chí mạng. Cô liếc nhìn Lục Hành Thư người đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt "em nói gì cũng đúng" thầm cảm thán: "Tình yêu đúng là vĩ đại."

 

Nếu đổi lại là mình thì chắc chịu không nổi từ lâu rồi. Dù sao em cũng mới chỉ là học sinh tiểu học, trái tim non nớt ấy thật khó gánh nổi hai chữ "" nặng nề kia, đành ôm lấy ngực lùi ra xa với vẻ đau thương.

 

Khung cảnh mời rượu trong lễ cưới vô cùng náo nhiệt, Tiêu Minh uống không ít, chẳng phải do ai ép, mà là tự anh vui nên uống nhiều. Lý Bắc Bắc thì không biết uống rượu, trong ly chỉ toàn trà, mỗi lần đều chỉ nhấp một ngụm nhỏ. Cậu đứng cạnh Tiêu Minh, trông như một quả dưa lùn nhỏ xíu, hai má đỏ ửng đầy ngượng ngùng.

 

Kể từ khi pheromone của Omega dần hồi phục, làn da của Lý Bắc Bắc cũng trở nên mịn màng, trắng trẻo hơn trước. Mái tóc vàng nhạt kết hợp với nước da sáng ấy, không ngờ lại khiến cậu mang vài phần khí chất như con lai, mềm mại mà rạng rỡ.

 

Lý Bắc Bắc cũng đã gửi thiệp mời đến cho bác sĩ Dương Thư và Lý Khắc, nhưng cả hai đều không đến. Bác sĩ Dương Thư ngại đường xá xa xôi nơi biên giới, chỉ gửi một bao lì xì đỏ thật to qua mạng. Còn Lý Khắc thậm chí đến một lời hồi âm cũng không có.

 

Ban đầu Lý Bắc Bắc có chút thất vọng. Dù sao thì cậu và Lý Khắc cũng xem như là đồng nghiệp lâu năm, lại có thể coi là bạn bè.

 

Trước đây từng xảy ra một chút mâu thuẫn nhỏ, không ngờ lần này đối phương lại đến mức không buồn đoái hoài đến cả lời mời dự đám cưới.

 

Chỉ có Hạ Thần là biết rõ lý do đằng sau. Nhưng mỗi lần nhớ tới bộ mặt cau có đến rõ ràng của Lý Khắc, cậu lại thấy chẳng đáng để nói ra. Trong mắt Hạ Thần, một người đến cả việc thích cũng không dám nói thành lời thì không xứng đáng với một người tốt như Lý Bắc Bắc.

 

Sau đó, Lục Hành Thư đặc cách cho Tiêu Minh nghỉ phép cưới nửa tháng. Là quân nhân nên anh không thể tự ý ra nước ngoài, đành chọn một khu nghỉ dưỡng bên bờ biển trong nước, đưa Lý Bắc Bắc đi "tích cực gieo trồng" suốt mười mấy ngày.

 

Đến khi về, Lý Bắc Bắc không những không hốc hác, mà còn tròn trịa lên trông thấy. Điều này khiến Hạ Thần không khỏi hoài nghi về năng lực của Tiêu Minh. Nhưng nghĩ kỹ lại, kinh nghiệm bản thân cũng chỉ có một lần, cậu đành tạm gác lại nghi vấn đó.

 

Lý Bắc Bắc không bôi kem chống nắng cẩn thận, nên sau chuyến đi đã sạm trở lại làn da như trước. Tiêu Minh thì chẳng mấy quan tâm. rong mắt anh, Lý Bắc Bắc thế nào cũng đáng yêu, thế nào cũng yêu. Còn Lý Bắc Bắc thì càng chẳng để ý, cùng lắm sau này ăn nhiều trái cây và rau củ làm sáng da là được.

 

Hôm ấy, khi Lý Bắc Bắc xách theo một đống đặc sản đến thăm Hạ Thần, thì cậu đang nằm trên ghế tựa cạnh cửa sổ lớn lim dim chợp mắt. Càng gần đến ngày dự sinh, Hạ Thần càng dễ buồn ngủ. Cả ngày ngoài ăn thì chỉ quanh quẩn đi tìm chỗ ngủ. Ngay cả lúc Lục Hành Thư tan làm về cũng chẳng trò chuyện được mấy câu, chỉ cần thấy gối là chân như bị dính chặt, không nhúc nhích nổi.

 

Tiểu Ninh pha trà mời khách xong liền định đi gọi Hạ Thần dậy.

 

"Thôi, cứ để cậu ấy ngủ đi, em ngồi một lát là được rồi." Lý Bắc Bắc nói, rồi vừa ngồi vừa tò mò nhìn quanh. Đúng lúc đó, cậu thấy một người giúp việc đang nhẹ tay nhẹ chân khiêng ra một tấm bảng vẽ, liền tò mò hỏi: "Trên tay cậu ta là tranh ai vậy? Là chân dung của ai à?"

 

"Là bức chân dung ba của phu nhân lúc trước để lại," Tiểu Ninh đáp khẽ. "Hình như phu nhân không thích, nên tôi định cho người mang đi cất vào kho."

 

Cô cau mày, quay đầu nhỏ giọng trách mấy người giúp việc: "Không phải tôi đã dặn các người đợi một lát nữa mới chuyển sao? Gây tiếng động lớn thế, nhỡ làm phu nhân thức giấc thì sao?"

 

Người giúp việc đang bê bảng vẽ lập tức lúng túng, đứng giữa chừng ngơ ngác nhìn Tiểu Ninh, không biết nên tiến hay lui.

 

"Đặt lại chỗ cũ đi." Tiểu Ninh phất tay, dáng vẻ như một quản gia chính hiệu, ra lệnh không chút do dự.

 

Lý Bắc Bắc tò mò hỏi: "Em có thể vào phòng vẽ xem thử không? Hạ Thần vẽ thì dở tệ rồi, em muốn xem thử ba cậu ấy vẽ có khá hơn chút nào không."

 

"Cũng đẹp lắm chứ." Tiểu Ninh bật cười khe khẽ: "Chỉ là ông ấy chỉ vẽ duy nhất một người, ngoài ra chẳng vẽ gì khác."

 

 Cô cũng không ngăn cản Lý Bắc Bắc, dù sao trong phòng cũng chẳng có gì quý giá, chỉ là những bức phác thảo mà Phó Ngôn Triết vẽ tùy hứng. Những bức tranh giống hệt nhau có thể lên đến hàng trăm, thậm chí hàng ngàn bản, cũng không tính là hiếm lạ gì.

Bình Luận (0)
Comment