Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 41

Phòng vẽ nằm ở tầng hai, nhưng Tiểu Ninh không lên cùng với Lý Bắc Bắc. Cô nghe theo lời dặn của Lục Hành Thư lúc nào cũng phải ở gần Hạ Thần để chăm sóc. Tuy trạng thái tinh thần của Hạ Thần đã ổn định hơn nhiều, nhưng vẫn là điều khiến Lục Hành Thư lo lắng nhất. Nhất là khi Hạ Thần thường xuyên gặp ác mộng, nếu không có Lục Hành Thư nằm bên cạnh, cậu rất dễ bị cuốn vào trong đó mà không thể tự thoát ra.

 

Hơn nữa, suốt thai kỳ, Hạ Thần lại hay buồn ngủ. Vậy nên Lục Hành Thư đã dặn dò rất kỹ, chỉ cần thấy Hạ Thần trong giấc ngủ có dấu hiệu bất thường, Tiểu Ninh phải lập tức đánh thức cậu dậy. Tiểu Ninh vì muốn tăng lương, mà cũng vì bản thân rất quý Hạ Thần, người vẫn luôn dịu dàng đối xử tốt với cô, nên cực kỳ nghiêm túc làm việc, chăm chú trông nom từng chút một.

 

Chỉ là, canh lâu canh kỹ, ánh mắt cô không khỏi lạc vào gương mặt đang ngủ say trước mắt. Rồi cô lại thầm nghĩ: Phu nhân thật đẹp, gương mặt này nhìn mãi cũng chẳng thấy chán.

 

Đúng lúc đang mải nghĩ ngợi, trên tầng hai đột nhiên vang lên một tiếng động lớn như có thứ gì đó đổ sập xuống.

 

Hạ Thần bị âm thanh bất ngờ đánh thức, mắt còn mơ màng ngồi dậy hỏi: "Tiểu Ninh... có chuyện gì vậy?"

 

"Hình như là từ phòng vẽ phát ra, hình như là ngài Lý..." Tiểu Ninh hoảng hốt trả lời, rồi lập tức chạy lên lầu. Cửa phòng vẽ không đóng, và cảnh tượng bên trong khiến cô lập tức cảm thấy có điều không ổn. Cô bước nhanh tới gọi vài tiếng: "Ngài Lý? Ngài Lý, ngài sao vậy?"

 

Nhưng Lý Bắc Bắc hoàn toàn không có phản ứng, cả người run lẩy bẩy dữ dội, đang ngồi thụp xuống sàn, cắn chặt răng, vẻ mặt tràn đầy đau đớn. Chỉ trong chốc lát, cậu đã tìm được một góc phòng để cuộn mình lại như một con thú nhỏ đang hoảng loạn. Ánh mắt mơ hồ, hoàn toàn không nhận ra Tiểu Ninh là ai, giữa trán nhăn chặt, miệng lặp đi lặp lại một câu nói nào đó. Tiểu Ninh hoảng sợ, luống cuống hét toáng lên: "Phu nhân! Ngài Lý... ngài ấy có gì đó không ổn rồi!"

 

Hạ Thần nghe vậy liền lập tức chạy lên, chỉ thấy khắp mặt sàn đều là tranh chân dung của Hạ Dịch Minh đều bị Lý Bắc Bắc xé từ trên tường xuống. Tranh của Phó Ngôn Triết vốn được vẽ rất nhiều, ông thường dán chúng lên sau khi hoàn thành, lâu dần khiến cả căn phòng gần như bị bao phủ bởi chân dung của Hạ Dịch Minh.

 

Nếu là người ngoài lần đầu bước vào căn phòng ấy, bị bao vây bởi những bức họa với cùng một gương mặt, thì đúng là dễ giật mình thật.

 

Nhưng Lý Bắc Bắc đâu phải người yếu bóng vía đến mức đó?

 

Hạ Thần tiến lại gần, chậm rãi quỳ xuống, vừa chống tay lên thắt lưng vừa vươn tay ra phía Lý Bắc Bắc, dịu giọng gọi: "Bắc Bắc, cậu sao vậy?"

 

Ai ngờ Lý Bắc Bắc bất ngờ hất tay cậu ra, lực mạnh đến nỗi suýt nữa đẩy Hạ Thần ngã ngửa. May mà Tiểu Ninh phản ứng kịp thời, nhanh tay đỡ lấy cậu. Cái bụng của Hạ Thần giờ đã rất lớn, mỗi bước đi đều trở nên nặng nề, bị đẩy như vậy khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng Hạ Thần vẫn cố nén cảm giác không thoải mái, kiên nhẫn trấn an: "Bắc Bắc, đừng sợ, chúng ta ra ngoài trước đã."

 

"Không... tôi sợ..."

 

Lý Bắc Bắc bật khóc, đầu vùi sâu giữa hai đầu gối. Thi thoảng ngẩng đầu, ánh mắt vô tình lướt qua những bức chân dung rơi rớt khắp sàn lập tức cậu lại nhắm chặt mắt, như thể không dám nhìn thấy chân dung của Hạ Dịch Minh, cứ như đó là một thứ gì đó khủng khiếp lắm.

 

"Bắc Bắc?"

 

Hạ Thần tiếp tục gọi, nhưng dù nói thế nào, Lý Bắc Bắc cũng không phản ứng, cứ như bị rút cạn linh hồn, hoàn toàn co rút trong thế giới của chính mình. Hạ Thần không còn cách nào khác, đành lấy điện thoại gọi cho Tiêu Minh, bảo anh lập tức đến ngay. Trong lúc đó, ánh mắt cậu lướt qua những bức tranh vương vãi xung quanh, trái tim như hụt mất một nhịp.

 

Hồi nhỏ, Lý Bắc Bắc từng bị tiêm thuốc thử nghiệm của một nhánh PCI-1, từng trở thành vật thí nghiệm sống.

 

Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc người trực tiếp tiêm thuốc cho Lý Bắc Bắc lại chính là Hạ Dịch Minh.

 

Chân Hạ Thần bắt đầu lảo đảo, sắc mặt cậu trắng bệch như tờ giấy. Tiểu Ninh vội kéo ghế cho cậu ngồi xuống, nhớ lại cách Lục Hành Thư từng dặn, liền luống cuống xoa lòng bàn tay Hạ Thần theo đúng phương pháp, giọng lắp bắp đầy lo lắng: "Phu nhân, đừng căng thẳng... hít sâu, hít sâu một chút."

 

Lý Bắc Bắc từ chối mọi tiếp xúc của người khác, mãi cho đến khi Tiêu Minh vội vã chạy tới, cậu mới như được giải thoát, nhào vào lòng anh như bám được chiếc phao cứu sinh.

 

Alpha của cậu có thể mang lại cảm giác an toàn, sự an toàn khiến mọi nỗi sợ trong lòng đều tạm thời tan biến. Tiêu Minh bế cậu rời khỏi phòng vẽ, muốn đưa cậu ra ngoài cho bình tĩnh lại. Nhưng bất luận anh hỏi gì, Lý Bắc Bắc cũng không chịu mở miệng.

 

Cậu chỉ lặng lẽ vùi mặt vào lồng ngực của Tiêu Minh, không nói một lời, cả người vẫn không ngừng run rẩy.

 

Lục Hành Thư cũng vừa về đến cùng lúc với Tiêu Minh. Vừa bước vào anh đã nhận ra thần sắc của Hạ Thần không ổn. Lại nhìn sang Lý Bắc Bắc và loạt tranh chân dung rơi vãi đầy phòng, trong lòng liền đoán ra được phần nào sự việc.

 

"Tiêu Minh, cậu đưa y tá Lý đến chỗ Lâm Vi trước đi." Lục Hành Thư nhanh chóng sắp xếp, đợi Tiêu Minh rời đi rồi mới kéo một chiếc ghế ngồi xuống trước mặt Hạ Thần. "Em cũng đã đoán ra rồi đúng không?"

 

Hạ Thần không trả lời, chỉ siết chặt lấy mép quần rộng đang mặc, ngón tay trắng bệch vì gồng lực quá mạnh.

 

"Đừng quá căng thẳng, cũng đừng buồn." Lục Hành Thư vươn tay nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng xoa dịu. Độ ấm từ đầu ngón tay anh từng chút truyền sang mu bàn tay Hạ Thần, như thể có thể xua tan đi phần lớn nỗi buồn đang quấn lấy cậu.

 

"Ông ngoại em đã kể cho anh bao nhiêu?"

 

Lục Hành Thư trầm giọng: "Chuyện của Văn Triết, ông ngoại em biết không nhiều. Nhưng ông ấy vẫn luôn biết Văn Triết chưa chết. Việc Văn Triết từng tham gia kế hoạch PCI-1 là gần đây ông mới biết. Còn một việc nữa, hình như ba em cũng biết Văn Triết còn sống."

 

"Không thể nào!" Hạ Thần gần như phản xạ mà bật thốt lên, giọng phản đối đầy cứng rắn: "Nếu biết ông ấy chưa chết, sao ba em có thể phát điên được?"

 

Tất cả quá hỗn loạn, vô số câu hỏi chen chúc trong đầu khiến đầu óc cậu quay cuồng.

 

"Em muốn đến chỗ ông ngoại một chuyến." Hạ Thần đứng dậy, Lục Hành Thư cũng lập tức theo sau. Anh thuận tay lấy chiếc áo khoác trên sofa, vừa đi vừa khoác lên vai cậu, động tác cẩn thận như sợ cậu nhiễm lạnh.

 

Lúc này, do tình trạng của Lý Bắc Bắc quá đặc biệt, Tiêu Minh đã đưa cậu thẳng đến trung tâm nghiên cứu. Sau khi mô tả sơ lược tình huống, thật khéo Dương Vũ cũng đang ở đó. Anh cùng bác sĩ Lâm Vi phối hợp kiểm tra cho Lý Bắc Bắc, tạm thời giúp cậu ổn định lại cảm xúc.

 

Hồi nãy Lý Bắc Bắc th* d*c dữ dội, nhưng giờ hơi thở đã dần đều trở lại, trông có phần mệt mỏi và suy kiệt. Cậu không chịu rời khỏi bên Tiêu Minh, thậm chí còn cực kỳ bài xích mọi người và hoàn cảnh xung quanh.

 

"Bắc Bắc, em còn nhận ra anh không?" Tiêu Minh lo lắng hỏi.

 

Lý Bắc Bắc gật đầu, mãi sau mới khẽ mở miệng: "Em không mất trí nhớ."

 

Dương Vũ suýt thì phì cười, rất muốn mỉa mai IQ của Tiêu Minh một chút, nhưng nghĩ tình hình không thích hợp để đùa nên đành im lặng. Ngược lại Lâm Vi vẫn giữ được sự chuyên nghiệp tuyệt đối, cô mời Dương Vũ ra ngoài. Trong phòng trị liệu tâm lý, số người không được vượt quá ba người.

 

Cô chỉnh lại ánh sáng trong phòng về mức dịu nhẹ nhất, giúp tâm trạng của Lý Bắc Bắc dễ dàng thả lỏng.

 

Sau đó, cô lặng lẽ lấy ra một ống thuốc từ ngăn kéo, trước khi tiêm thì trao đổi ánh mắt với Tiêu Minh. Nhận được tín hiệu đồng ý, cô nhẹ nhàng bảo anh quay lưng lại để tiêm.

 

Tiêu Minh là quân nhân, chút đau đớn thế này không khiến anh nhíu mày dù chỉ một chút.

 

Không lâu sau, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng. Không lâu sau, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng.

 

Ngay cả Lâm Vi cũng buộc phải đeo khẩu trang chuyên dụng để ngăn pheromone Alpha quá mạnh lan ra trong phòng. Nhưng với Lý Bắc Bắc thì hoàn toàn phù hợp, vì đây là pheromone của Alpha cậu, còn hiệu quả hơn bất kỳ loại thuốc an thần nào.

 

"Bắc Bắc, rốt cuộc em sao vậy? Có phải em đã nhớ ra điều gì không?". Tiêu Minh nhẹ nhàng vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu, giọng đầy lo lắng.

 

Lý Bắc Bắc khẽ gật đầu, người nghiêng hẳn về phía trước, dựa vào lòng anh, giọng run rẩy: "Em... nhớ ra rồi."

 

Dù Tiêu Minh còn chưa hiểu rõ, nhưng Lâm Vi thì ngay lập tức nắm bắt được ý cậu. Trước đây, cô từng lén Hạ Thần làm một buổi điều trị phục hồi ký ức cho Lý Bắc Bắc. Hôm đó phản ứng của Lý Bắc Bắc cũng vô cùng dữ dội, thậm chí từng nôn khan, khiến Lâm Vi sợ đến mức suýt rút toàn bộ liệu trình. Khi Hạ Thần biết được, còn tức đến mức đánh cả người.

 

Khi ấy, trong trạng thái cực kỳ khó chịu, Lý Bắc Bắc đã ngắt quãng kể ra được vài mảnh ký ức.

 

Chẳng hạn như trong tầng hầm cậu là Omega duy nhất còn sống sót sau hàng loạt cuộc thí nghiệm tàn khốc. Có ba người trực tiếp thực hiện các thí nghiệm, hai trong số họ luôn đeo khẩu trang, trong đó có một người trông rất trẻ, gần như chỉ là một thiếu niên. Trong ba người ấy, chỉ có một người không đeo khẩu trang ngày nào cũng xuất hiện trong tầng hầm, và chính hắn là nguồn gốc của những cơn ác mộng triền miên ám ảnh cậu đến tận bây giờ.

 

Khi đó, bất kể cố gắng thế nào, Lý Bắc Bắc cũng không thể nhớ rõ mặt người đó. Trong ký ức của cậu, kẻ đó chỉ là một bóng đen mơ hồ như một cơn ác mộng dai dẳng không thể xua đi, vừa mơ hồ, vừa khiến người ta kinh hãi đến tận xương tủy.

 

Ký ức thời thơ ấu về những mũi kim chích như in vào đầu, đau đớn, rạch sâu đến tận đáy lòng.

 

Lý Bắc Bắc siết chặt áo Tiêu Minh, giọng như nghẹn lại trong cổ họng: "Người đó... là cha của Hạ Thần."

 

Lâm Vi tuy kinh ngạc nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh, khẽ hỏi: "Em òn nhớ ra điều gì nữa không?"

 

Sắc mặt Lý Bắc Bắc trắng bệch, rõ ràng không muốn tiếp tục nhớ lại nữa. Tiêu Minh lập tức đưa mắt ra hiệu cho cô đừng hỏi thêm. Thấy vậy, Lâm Vi cũng không miễn cưỡng, khéo léo rút lui khỏi phòng trị liệu, để lại không gian riêng cho hai người họ. 

 

Nhìn từ biểu hiện tổng thể, tinh thần thể của Lý Bắc Bắc chỉ có phần hơi căng thẳng, chưa rơi vào trạng thái suy sụp. Mà pheromone của Tiêu Minh đang tỏa ra lại vừa vặn đủ để giữ cậu trong trạng thái ổn định.

 

Hơn nữa, Tiêu Minh cũng chính là một trong những người phụ trách điều tra vụ án PCI-1. Có lẽ do chính anh hỏi chuyện sẽ dễ tiếp cận hơn, khiến Lý Bắc Bắc bớt căng thẳng và tin tưởng hơn.

 

Không còn sự có mặt của Lâm Vi, Lý Bắc Bắc càng giống như một chú mèo nhỏ rúc sát vào người Tiêu Minh. Sự hồi phục ký ức khiến mảnh ghép thời gian từng bị đứt đoạn trong đầu cậu dần liền lại.

 

Cậu nhớ về những ngày đầu tiên mình được đưa về nhà họ Lý, giống như bây giờ rúc vào lòng Tiêu Minh. Khi đó cậu cũng từng được mẹ nuôi ôm vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng và khe khẽ hát ru mỗi đêm, dịu dàng đưa cậu vào giấc ngủ.

 

Hốc mắt Lý Bắc Bắc dần hoe đỏ. Cậu nhớ khi đó, mình từng thì thầm hỏi mẹ Lý: "Mẹ ơi, lúc sinh con, mẹ có đau không?" Cậu hỏi rất nhỏ, giọng thì rụt rè, cẩn trọng. Từ sâu trong lòng, cậu đã luôn bài xích quá khứ của chính mình. Trong sự dịu dàng và chăm sóc của bố mẹ nuôi, Lý Bắc Bắc dần tự thôi miên bản thân: Mình là con nhà họ Lý, mình là con nhà họ Lý.

 

Không có tầng hầm, không có thí nghiệm, cũng chẳng có trại trẻ mồ côi.

 

Tất cả ký ức đen tối đều không tồn tại. Cậu cố chấp quên đi, nôn nóng và đầy bất an mà hỏi: "Lúc con mới sinh, có ngoan không, có hay khóc không?"

 

Mẹ Lý sững người. Một lúc lâu bà vẫn chưa kịp phản ứng. Lý Bắc Bắc cũng dần thất thần, lí nhí lẩm bẩm: "Con là con của mẹ thật sao?"

 

Ánh mắt cậu tràn đầy mơ hồ, người phụ nữ trước mặt đang ôm lấy cậu, thương cậu, chăm sóc cậu... không lẽ không phải là mẹ ruột của mình ư? Nhưng vì sao những câu hỏi nhỏ bé ấy bà lại chẳng trả lời được?

 

Mình đến từ đâu? Vì sao lại ở đây?

 

Cái đầu nhỏ bé bắt đầu rối bời, sắc mặt cậu dần u ám như đang bị kéo vào một vực sâu vô tận.

 

Nhưng đúng lúc ấy, giọng nói của mẹ Lý lại như một cơn gió nhẹ ấm áp lướt qua và len vào tận trái tim cậu: "Không đau đâu con. Con là món quà mà mẹ đã chờ đợi từ rất lâu, sao lại đau được chứ? Và con rất ngoan, không hay khóc, lúc nào cũng cười. Ai cũng bảo con đáng yêu lắm. Bắc Bắc à... con mãi mãi là đứa con mẹ thương yêu nhất, trân quý nhất."

 

Giọng bà khẽ nghẹn lại, vừa nói vừa mỉm cười hôn lên má Lý Bắc Bắc một cái dịu dàng.

 

Đôi mắt cậu bé ấy sau khi nghe xong những lời này bỗng nhiên bừng sáng, mọi bóng tối lập tức tan biến.

 

Cuộc đời cậu luôn tràn đầy sắc màu, từ khoảnh khắc bước chân vào nhà họ Lý, từ giây phút gặp được Tiêu Minh. Những ác mộng kia cũng chẳng còn là gì đáng sợ nữa. Lý Bắc Bắc rúc vào lòng Tiêu Minh, nghĩ vậy.

 

Cậu dần trấn tĩnh lại, ngồi thẳng người, đem toàn bộ những ký ức vừa phục hồi kể lại cho Tiêu Minh nghe một cách chi tiết. Sau đó cậu khẽ nói: "Hạ Thần nhất định đã đoán được rồi. Bây giờ chắc cậu ấy đang rất buồn. Hồi nãy em còn phản ứng thái quá như vậy."

 

Cậu cúi đầu ủ rũ, ngón tay vô thức vẽ vòng tròn trên vạt quần: "Tiêu Minh, ngày mai em muốn mang một cái bánh đến gặp Hạ Thần để xin lỗi cậu ấy. Ngoài ra, còn một chuyện nữa em muốn nói với Hạ Thần."

 

Tiêu Minh nghiêng người hôn lên trán Lý Bắc Bắc, nụ cười dịu dàng mà chân thành: "Được."

 

Cùng lúc đó tại biệt thự nhà họ Phó, Phó Nghị đang lục lại rất nhiều vật dụng ngày xưa của Hạ Dịch Minh. Ban đầu ông vốn định vứt hết chúng đi, nhưng bà Trương đã ngăn lại.

 

Bà thương cho Phó Ngôn Triết, sợ rằng nếu một ngày nào đó anh không còn thấy bất kỳ dấu vết nào của Hạ Dịch Minh nữa thì sẽ càng trở nên suy sụp.

 

Về sau, theo thời gian trôi qua, Phó Ngôn Triết cũng không còn tìm những thứ ấy nữa. Phó Nghị khi đã lớn tuổi, cũng chẳng còn quá khắt khe.

 

Tất cả vật dụng liên quan đến Hạ Dịch Minh đều được người giúp việc sắp xếp lại cất vào kho chứa. Sau hơn hai mươi năm, khi đứng trước chúng một lần nữa, Phó Nghị không khỏi thở dài.

 

Biết được họ đến vì chuyện liên quan đến Hạ Dịch Minh, Phó Nghị cũng không làm khó Lục Hành Thư, ngược lại còn rất bình thản, ngồi xuống đối diện họ và mời trà.

 

Lục Hành Thư lúc này mới nhận ra thói quen uống trà Long Tỉnh của Hạ Thần hóa ra là học từ ông ngoại.

 

"Ba của nó quen Hạ Dịch Minh từ thời còn là sinh viên," Phó Nghị chậm rãi mở lời, như đang gỡ từng lớp ký ức cũ kỹ phủ bụi. Giọng ông khàn khàn mang theo dấu vết thời gian. "Hồi đó, Hạ Dịch Minh đã là sinh viên nổi bật của học viện quân y, rất giỏi, nhưng cũng rất nghèo."

 

Phó Ngôn Triết từ nhỏ đã không có mẹ, một tay Phó Nghị nuôi lớn. Tính cách cậu sáng sủa, lại có năng khiếu hội họa, thường đi khắp nơi để ký họa phong cảnh. Mỗi năm vào độ tháng ba tháng tư, hoa đào trong khuôn viên học viện quân y nở rộ đẹp nhất, Phó Ngôn Triết đều sẽ chọn một cuối tuần, mang theo túi vẽ đến đó ký họa.

 

Và chính vào một buổi sáng hôm ấy, nắng xuân rực rỡ, giọt sương vẫn còn lấp lánh trên cánh hoa. Cơn mưa đêm qua để lại những vũng nước loang loáng dưới nền đất, âm thầm phản chiếu hình ảnh lần đầu gặp gỡ giữa hai người.

 

Phó Ngôn Triết, ngay từ lần đầu tiên đã trúng tiếng sét ái tình với Hạ Dịch Minh.

 

Khi ấy, Hạ Dịch Minh mặc chiếc blouse trắng của học viện quân y đứng dưới một gốc đào, tay cầm chiếc máy ảnh đen trắng còn rất thô sơ, đang cẩn thận căn chỉnh tiêu cự, cố gắng chụp lấy một khoảnh khắc hoa đào nở rộ.

 

Anh ta chụp rất lâu, lâu đến mức hình bóng ấy được vẽ trọn vẹn trong tranh của Phó Ngôn Triết.

 

Trên trán Hạ Dịch Minh rịn ra những giọt mồ hôi nhỏ li ti, nhưng anh vẫn kiên nhẫn chỉnh góc, căn lại tiêu cự hết lần này đến lần khác.

 

Phó Ngôn Triết nhìn không nổi nữa, bèn bước lại lấy chiếc máy ảnh của mình ra đưa tới: "Cái kia của cậu cũ quá rồi, dùng cái này đi."

 

Hạ Dịch Minh không từ chối, vui vẻ nhận lấy và cảm ơn.

 

Chiếc máy ảnh ấy là mẫu mới nhất, giá không hề rẻ, là quà sinh nhật năm nay Phó Nghị đặc biệt mua cho cậu.

 

Nhìn nghiêng khuôn mặt điển trai của Hạ Dịch Minh dưới tán đào, tim Phó Ngôn Triết không khỏi khẽ rung động. Cậu lấy lý do "rửa ảnh xong sẽ đưa lại" để xin tên và phương thức liên lạc của người ta.

 

"Tôi tên Phó Ngôn Triết, là một Omega." Cậu chìa tay ra, nụ cười thẳng thắn và tự tin.

 

Hạ Dịch Minh thì hơi bối rối. Trước giờ anh chưa từng bắt tay một Omega nào, hai má lập tức ửng hồng, ngượng ngùng và có phần lễ độ. Anh chỉ chạm nhẹ vào đầu ngón tay Phó Ngôn Triết rồi nhanh chóng thu tay lại.

 

"Cậu thích hoa đào à?" Phó Ngôn Triết vốn định nói: Vậy tôi tặng cậu bức tranh này. Tranh tôi vẽ còn đẹp hơn ảnh nhiều.

 

Nhưng đáp lại là câu: "Vị hôn phu của tôi thích."

 

Khi nói câu đó, khóe môi Hạ Dịch Minh lộ ra nụ cười không giấu được. Anh vừa thẹn thùng vừa dịu dàng: "Nhưng tôi nghèo lắm. Cả hai bọn tôi đều lớn lên từ cô nhi viện. Tôi không mua nổi máy ảnh tốt để chụp cho cậu ấy, chỉ có thể mượn máy cũ của bạn học. Cậu ấy là một Beta, không học đại học, để lo cho tôi học hành, vẫn luôn làm việc chăm chỉ. Vì bận quá nên cậu ấy chưa từng được đến đây ngắm hoa mùa này."

 

Nói rồi, anh gãi nhẹ chóp mũi, ngại ngùng nói thêm: "Xin lỗi, tôi nói hơi nhiều."

 

Phó Ngôn Triết lắc đầu, trong lòng có chút tiếc nuối. Một người đẹp trai thế này, vậy mà đã có người rồi.

 

Cậu không tặng bức tranh ấy nữa, chỉ mỉm cười nói: "Ba ngày nữa cũng vào giờ này ở đây. Tôi sẽ đưa ảnh đã rửa xong cho cậu."

Bình Luận (0)
Comment