Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 42

"Ha Dịch Minh và vị hôn phu của cậu ấy là thanh mai trúc mã, từ rất sớm đã bí mật đính hôn với nhau. Ban đầu, ba con chỉ là ngưỡng mộ cậu ấy, mỗi lần đến bệnh viện quân đội vẽ phong cảnh đều hẹn gặp mặt. Cậu ấy là sinh viên nghèo nổi tiếng của bệnh viện, nhưng cũng là học trò xuất sắc nhất, được thầy cô yêu quý nhất. Có lần, ba con đi xe đến bệnh viện quân đội thì gặp tai nạn, là Hạ Dịch Minh đã cứu ông ấy. Vì chuyện đó mà cánh tay cậu ấy còn để lại một vết sẹo rất dài." Phó Nghị đưa tay lau mặt, giọng trầm buồn: "Ba con có thói quen viết nhật ký. Sau khi ông ấy phát điên... ta đã lén đọc cuốn nhật ký đó."

 

Cũng chính vào khoảnh khắc ấy, ngay lúc chiếc xe tải suýt chút nữa cán qua Hạ Dịch Minh, người bị anh dùng sức đẩy ra là Phó Ngôn Triết rốt cuộc đã nhận ra một điều. Cậu hình như đã rất thích Hạ Dịch Minh rồi. Nếu vừa rồi anh thật sự chết, thì có lẽ cậu sẽ hận chính mình đến chết mất.

 

Còn chưa hoàn hồn thì Hạ Dịch Minh đã nhanh nhẹn bế thốc cậu lên đưa thẳng đến phòng y tế. Giáo viên trực trong phòng vừa nhìn thấy vết máu loang lổ trên áo sơ mi của Phó Ngôn Triết thì giật mình hoảng hốt. Nhưng sau khi kiểm tra mới phát hiện toàn bộ máu đó đều là của Hạ Dịch Minh, cánh tay anh bị rạch một đường dài sâu hoắm.

 

Phó Ngôn Triết đỏ hoe mắt, đứng cũng không còn vững.

 

"Bị dọa ngốc rồi à?" Hạ Dịch Minh bật cười. "Bình thường thấy em gan to lắm cơ mà, sao giờ lại thành ra thế này? Sau này đi xe phải cẩn thận đấy, phía trước mở thêm một xưởng sản xuất, dạo này xe tải chạy đầy cả đoạn đường này."

 

Nhân viên y tế đang băng bó vết thương cho anh, mà anh vẫn không kêu lấy một tiếng, cũng chẳng hề nhíu mày.

 

Tay phải bị thương, Phó Ngôn Triết tự nhiên nhận lấy trách nhiệm chăm sóc anh. Mỗi ngày ra vào ký túc xá của Hạ Dịch Minh, đến mức bạn cùng phòng của anh cũng ngầm mặc định: chắc đây chính là vị hôn phu mà Hạ Dịch Minh hay nhắc tới.

 

Nhưng mà nghĩ kỹ lại, có gì đó sai sai. Hạ Dịch Minh nghèo đến mức đôi tất rách cũng phải khâu đi khâu lại mà đi suốt hai năm. Nếu là vậy, vị hôn phu của anh chắc cũng nghèo nốt chứ?

 

Thế mà Phó Ngôn Triết mỗi ngày đều mặc đồ hiệu từ đầu đến chân, phong độ không khác gì thiếu gia thật sự, ra vào đều rất có khí chất. Rốt cuộc là thế nào vậy nhỉ?

 

Bạn cùng phòng thấy có gì đó sai sai, nhân lúc Hạ Dịch Minh ra ngoài mượn vở ghi chép, liền quay sang hỏi Phó Ngôn Triết: "Cậu không phải vị hôn phu của anh ta, đúng không?"

 

"Không phải."

 

"Tôi biết ngay mà." Bạn cùng phòng là một Beta, vốn đã không ưa nổi việc Hạ Dịch Minh là một Alpha. Dù nghèo đến mấy, nhưng gene Alpha vẫn khiến anh ta vượt trội hơn phần lớn những người khác. Cậu ta liền nhân cơ hội hỏi tiếp: "Thế cậu là gì của anh ta?"

 

"Bạn." Phó Ngôn Triết chẳng muốn dây dưa gì nhiều với cậu ta, nhưng lại không kìm được hỏi thêm: "Cậu không biết vị hôn phu của anh ấy à?"

 

"Chưa từng gặp. Có lúc tôi còn nghi là anh ta bịa ra thôi."

 

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Bạn cùng phòng im bặt, Hạ Dịch Minh đã quay lại, tay còn xách theo một túi bánh bao.

 

"Ồ, mặt trời mọc đằng tây à? Mua hẳn bánh bao nhân thịt cơ đấy. Sao thế, không ăn màn thầu nữa à?" Bạn cùng phòng xoa tay, định đến xin một cái.

 

Nhưng Hạ Dịch Minh chẳng thèm để ý, trực tiếp đưa cả túi bánh bao nóng hổi cho Phó Ngôn Triết: "Ăn đi, còn nóng đấy. Em chưa ăn trưa mà, phải không?"

 

Còn bản thân anh thì lấy từ trên bàn ra một hộp cơm sắt cũ, bên trong chỉ có nửa cái màn thầu nguội ngắt. Vừa nhai vừa viết cái gì đó không ngừng. Phó Ngôn Triết ôm túi bánh bao trong tay, cảm thấy ấm lòng mà cũng xót xa.

 

Anh ấy thực sự rất nghèo, nhưng trái tim thì chưa từng nghèo.

 

Thứ Hạ Dật Minh đang viết là công thức một loại dược phẩm, tên tạm thời là PCI-1. Bạn cùng phòng không chịu nổi sự chăm chỉ của anh, bĩu môi chửi vài câu rồi bỏ ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

 

"Anh dùng tay trái mà viết còn nhanh vậy à?"

 

Những gì Hạ Dịch Minh đang viết là một bản thảo công thức thuốc thử, tên tạm thời: PCI-1. 

 

Bạn cùng phòng không chịu nổi cái kiểu chăm chỉ đáng ghét ấy, buông vài câu mỉa mai rồi bỏ ra ngoài. Trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người: Phó Ngôn Triết và Hạ Dịch Minh.

 

"Viết tay phải còn nhanh hơn cơ." Hạ Dịch Minh mỉm cười đùa lại: "Đợi khi nguyên lý của PCI-1 ổn rồi, anh sẽ bán nó đi."

 

"Ơ? Anh không tự mình nghiên cứu tiếp sao?" Phó Ngôn Triết cau mày, trong lòng cảm thấy như vậy thì tiếc quá. Dù bán sớm có thể có tiền nhanh, nhưng nếu tự nghiên cứu đến nơi đến chốn, giá trị lâu dài chắc chắn cao hơn.

 

Nhưng Hạ Dịch Minh lại giống như một chàng trai ngốc đầy hy vọng vào tương lai, ánh mắt sáng lấp lánh: "Bán được cái này, anh sẽ có tiền học cao học, còn có dư để cậu ấy đỡ phải vất vả như bây giờ. Ngành bọn anh học lên thạc sĩ là được đảm bảo đầu ra, lương sau này cũng khá." 

 

Chữ "cậu ấy" rõ ràng là nói về vị hôn phu của anh. Hạ Dịch Minh muốn cho người kia một cuộc sống tốt hơn, nên càng thêm cố gắng.

 

Phó Ngôn Triết nghe vậy, kéo ghế lại gần ngồi xuống bên cạnh, gục đầu trên bàn, nghiêng người nhìn anh chăm chú.

 

Bị nhìn như vậy, mặt Hạ Dịch Minh đỏ bừng: "Sao em cứ nhìn anh mãi thế."

 

"Anh không cho nhìn à?" Phó Ngôn Triết cong môi trêu chọc: "Quý giá đến mức không dám ngắm luôn à?"

 

"Cũng không phải là không cho nhìn, chỉ là em trông cũng đẹp trai lắm, bị em nhìn chằm chằm như vậy, anh thấy hơi ngại." Hạ Dịch Minh nói thật, không giấu được sự xấu hổ trong giọng.

 

Phó Ngôn Triết bật cười thành tiếng: "Hạ Dịch Minh, để em giúp anh tìm một người mua tốt nhé."

 

Nguyên lý dung dịch PCI-1 từng gây nên một làn sóng không nhỏ trong một bộ phận giới y học, nhưng chỉ một thời gian ngắn sau đó, mọi thứ nhanh chóng bị dìm xuống. Ngoài Hạ Dịch Minh, chỉ có một vài chuyên gia cấp cao của nhà nước biết rõ về nguyên lý ấy. Trước khi được nghiên cứu triệt để, loại thuốc này tuyệt đối không được công bố ra ngoài.

 

Hạ Dịch Minh nhận được một khoản tiền thưởng không nhỏ, không phải vì bán bản quyền công thức, mà là phần thưởng đặc biệt do học viện trao tặng.

 

Phó Ngôn Triết thật sự đã bỏ ra không ít công sức, ngay cả chiêu làm nũng cũng mang ra dùng mới mời được chính soái Phó Nghị đích thân ra mặt, nói giúp vài câu với viện trưởng bệnh viện quân y. Nể mặt mũi quá lớn, cuối cùng Hạ Dịch Minh không chỉ có tiền, mà còn được đặc cách bảo lưu suất học cao học.

 

Anh vui lắm, liền rủ Phó Ngôn Triết đến một nhà hàng có không gian khá tốt để ăn mừng. Cũng tại nơi đó, Phó Ngôn Triết lần đầu tiên gặp được vị hôn phu Beta của Hạ Dịch Minh, Hứa Tầm.

 

Hứa Tầm rất đẹp, vẻ đẹp khiến người ta không thể không ngoái đầu nhìn. Anh hoàn toàn không giống một Beta, thậm chí so với Phó Ngôn Triết còn giống một Omega hơn.

 

Đôi mắt cong nhẹ, gương mặt như hoa đào nở rộ, từng lời nói ra đều mang theo vẻ lạnh nhạt và xa cách. Dù Hạ Dịch Minh liên tục ân cần lấy lòng, nhưng Hứa Tầm vẫn chẳng có phản ứng gì rõ rệt, chỉ lặng lẽ ăn phần bít tết trước mặt mình.

 

Hạ Dịch Minh đúng là không giỏi chọn nhà hàng. Dù không gian được trang trí ổn, nhưng thực đơn thì lại tầm thường, chất lượng không cao. Miếng bít tết có vẻ bị ngâm nước, thiếu độ tươi mới. 

 

Phó Ngôn Triết vừa ăn liền nhận ra ngay, nhưng vì hiếm khi Hạ Dịch Minh mời khách, cậu vẫn vui vẻ ăn hết. Trong lúc dùng bữa, cậu cũng chủ động bắt chuyện vài câu với Hứa Tầm, nhưng đối phương chỉ nhàn nhạt mỉm cười, gật đầu lấy lệ.

 

Phó Ngôn Triết không phải kẻ ngốc, cậu thừa hiểu Hứa Tầm đang nghĩ gì.

 

Vị hôn phu Alpha của mình bỗng thân thiết một cách bất thường với một Omega, mà mình thì chỉ là một Beta. Nếu đổi lại là bất kỳ ai chắc chắn cũng khó mà giữ được gương mặt điềm tĩnh.

 

"Tôi còn có việc, xin phép đi trước." Phó Ngôn Triết viện một lý do rồi rời đi. Hạ Dịch Minh cũng không níu lại.

 

Có lẽ anh cũng muốn dành thời gian ở riêng với người yêu lâu ngày không gặp? Phó Ngôn Triết nghĩ, chắc mình xem như đã hoàn thành sứ mệnh mà lui về hậu trường.

 

Yêu thầm chẳng dễ dàng gì, không thể nói rõ, cũng chẳng dám vạch trần. Nhưng Phó Ngôn Triết có lòng tự trọng. Cậu không đến tìm Hạ Dịch Minh thêm lần nào nữa.

 

Chẳng đến nửa năm sau, Phó Ngôn Triết gặp một tay buôn thuốc trong chợ đen, kẻ chuyên bán các loại chất ức chế đặc biệt. Cậu mua liền hai thùng mang về giao cho bác sĩ trong nhà kiểm tra. Xác nhận thuốc vô hại với Omega, cậu bắt đầu sử dụng loại chất ức chế đó.

 

Thỉnh thoảng, Phó Ngôn Triết dùng chúng để lén lút trà trộn vào những nơi cấm Omega ra vào, xem như chút vui đùa cá nhân nho nhỏ.

 

Nhưng chẳng bao lâu sau, thị trường chợ đen xảy ra chuyện, liên tiếp có người chết. Rất nhiều người ôm mộng biến mình từ Beta thành Omega, tiêm quá liều một loại thuốc, kết quả dẫn đến tử vong hàng loạt. Quốc gia lập tức vào cuộc điều tra, và phát hiện ra thứ thuốc ấy chính là nguyên dịch PCI-1.

 

Mà người đã bán nguyên dịch này vào thị trường chợ đen chính là Hạ Dịch Minh. 

 

Anh không hề chối cãi, thẳng thắn nhận hết mọi tội danh.

 

Tội này, chính là án tử.

 

Dù thế nào đi nữa, Phó Ngôn Triết cũng không thể trơ mắt nhìn Hạ Dịch Minh bị tuyên án tử hình, cậu lập tức đến cầu xin cha mình giúp đỡ. Phó Nghị đành bất lực gật đầu, hiểu rõ con trai mình có tình cảm với Hạ Dịch Minh, liền ra lệnh cho người âm thầm điều tra vụ việc.

 

Kết quả tra ra lại khiến Phó Ngôn Triết giận đến run người. Kẻ thực sự đem nguyên dịch bán ra chợ đen lại chính là Hứa Tầm.

 

Phó Ngôn Triết tìm đến Hứa Tầm, nhưng lại không ngờ, vừa gặp đã phát hiện anh ta đang mang thai.

 

Nam Beta rất khó mang thai, điều đó khiến Phó Ngôn Triết phần nào hiểu ra vì sao Hạ Dịch Minh lại cam tâm tình nguyện một mình gánh lấy toàn bộ tội lỗi.

 

"Cậu hiểu nhầm rồi, đứa trẻ không phải của anh ấy." Hứa Tầm vẫn giữ vẻ lạnh nhạt cố hữu, khóe môi cong cong đầy mỉa mai: "Anh ấy cũng thật nực cười, biết tôi phản bội mà vẫn cố chấp nhận hết một mình. Rõ ràng chuyện này chẳng liên quan gì đến anh ấy cả."

 

"Vì sao phải nói với tôi những điều này?"

 

"Cũng chẳng có gì đáng giấu. Sớm muộn gì cậu cũng điều tra ra." Hứa Tầm nhìn cậu, giọng thản nhiên: "Dù sao, ánh mắt cậu nhìn anh ấy nhiều tình cảm đến vậy, ai mà không nhận ra."

 

Hứa Tầm không phải hoàn toàn vô tình với Hạ Dịch Minh. Có lẽ hắn ta từng yêu, từng thấy có lỗi. Nhưng thứ cảm giác day dứt đó chẳng kéo dài được bao lâu.

 

"Anh ấy bên cạnh chưa bao giờ thiếu những Omega như cậu. Cứ nói là chỉ yêu một mình tôi, tất cả đều là lừa dối." Giọng Hứa Tầm rất nhạt, nhưng mỗi chữ thốt ra lại sắc như dao.

 

Phó Ngôn Triết giận đến mức run tay: "Anh ấy chưa từng lừa dối anh. Nhưng chính anh là người đã hại chết anh ấy."

 

"Không phải tôi hại anh ấy. Là anh ấy tự nguyện gánh lấy thôi."

 

Hứa Tầm được một tài xế đưa đến, người lái xe lái một chiếc xe sang trọng bóng loáng. Phó Ngôn Triết không cần hỏi cũng đoán được: cha của đứa bé trong bụng chắc là chủ nhân của chiếc xe đó.

 

Ánh mắt Hứa Tầm dần dần trống rỗng, như thể đang nhìn về một nơi xa xăm không còn lối về:
"Tôi và anh ấy lớn lên cùng nhau trong cô nhi viện. Nghèo đến phát sợ. Ngày trước tôi chỉ nghĩ một điều làm sao để nuôi anh ấy học thành tài. Bản thân tôi liều mạng rửa chén, lau sàn trong quán ăn, tay chảy máu cũng không dám mua lấy một miếng băng cá nhân.

 

Ngay cả khi bị ông chủ c**ng b*c, tôi cũng không dám hé một lời. Cũng không dám cho anh ấy biết..."

 

Phó Ngôn Triết vốn muốn nói điều gì đó, nhưng những lời ấy lại nghẹn lại nơi ngực. Cậu chỉ yên lặng ngồi nghe Hứa Tầm kể hết đoạn quá khứ nhơ nhuốc ấy, không chen vào, không ngắt lời.

 

Bởi vì những đau khổ kia, dù là ai cũng khó lòng phản bác.

 

Hứa Tầm nói rất chậm, như thể những chuyện quá khứ ấy giờ đây đã chẳng còn quan trọng gì nữa: "Nhưng cho anh ấy biết thì có ích gì? Anh ấy đến một cuộc gọi cũng tiếc không gọi cho tôi, bảo là tốn tiền, cần tiết kiệm. Chúng tôi nghèo đến mức người khác chỉ cần một ngón tay cũng có thể b*p ch*t. Anh nhìn anh ấy mà xem, buồn cười lắm, hôm đó còn như đứa ngốc đưa chúng tôi đi ăn món bò bít tết dở tệ ấy, anh ấy còn thấy ngon nữa cơ mà? Kiếm được chút tiền là nghĩ mình đủ giỏi để tôi không cần vất vả nữa? Anh ấy có biết học tiếp sẽ tốn bao nhiêu tiền không? Có biết tôi đã phải để người ta bao dưỡng chỉ để có tiền cho anh ấy học không? Anh ấy chẳng biết gì cả. Cũng chẳng bao giờ hỏi tôi."

 

Nỗi chua xót trượt xuống cổ họng, bị nuốt ngược vào dạ dày, đắng đến tê dại. Chủ động nói ra khổ đau luôn là một kiểu hèn yếu, mà khao khát được yêu thương lại càng cô độc hơn gấp bội.

 

Từ giây phút rời khỏi cô nhi viện, quỹ đạo cuộc đời họ đã bắt đầu chia rẽ.

 

Lòng tin và sự kiên trì, rốt cuộc cũng bị hiện thực nghiền nát trước cả khi có thể cứu vãn.

 

"Tôi chịu đủ rồi... tôi không muốn sống kiểu người thấp cổ bé họng nữa." Hứa Tầm bật cười, trong đôi mắt rực lên ánh giễu cợt. "Vì vậy tôi đã bán nguyên lý của thuốc cho người ta, đổi lại một món tiền lớn, định cùng anh ấy bỏ đi nơi khác. Nhưng anh ấy thì sao? Còn muốn tiếp tục học hành? Anh ấy đã từng nghĩ cho tôi lần nào chưa?"

 

Nụ cười kia kéo dài chưa đầy một giây thì nước mắt đã trào ra. Nhưng anh ta không khóc thành tiếng. Chỉ im lặng mà tuyệt vọng.

 

"Rồi tôi phát hiện mình mang thai." Giọng anh ta run lên. "Là con của kim chủ. Tôi đã nghĩ đến chuyện phá bỏ nó. Nhưng một nam Beta rất khó mang thai, có lẽ cả đời này tôi cũng chỉ có thể có một đứa con này mà thôi."

 

Anh ta đưa tay che mặt, không thể tiếp tục nói nữa.

 

Phó Ngôn Triết im lặng một lúc, rồi trầm giọng khuyên: "Anh hãy đi tự thú đi. Hạ Dịch Minh rất yêu anh, anh nhẫn tâm nhìn anh ấy bị hủy cả đời sao? Anh có thai, tòa sẽ xử nhẹ."

 

Cậu phải thuyết phục Hứa Tầm ra tự thú. Bằng không, với tính cách của Hạ Dịch Minh, có đánh chết anh ấy cũng không chịu mở miệng nói ra ai mới là thủ phạm thật sự.

 

Hứa Tầm từ từ buông tay xuống, không nói gì. Khuôn mặt như hóa đá, thần sắc lạnh lùng đến mức khiến người ta lạnh sống lưng.

 

Phó Ngôn Triết khô khốc cả cổ họng mà vẫn không đổi được một lời đáp.

 

Hứa Tầm chỉ yên lặng ngồi đó, như một người chết.

 

Rồi rất lâu sau, anh ta mới nhìn ra chiếc xe sang đang đậu ngoài cửa sổ, ánh mắt hơi động một chút, như thể có điều gì đó vừa lóe lên, và sau đó anh ta dứt khoát nhìn về phía Phó Ngôn Triết, giọng nói rõ ràng không một chút do dự:

 

"Tôi sẽ không tự thú."

 

"......"

 

"Tôi cũng muốn bắt đầu một cuộc đời mới."

 

Tận sâu trong bản chất con người là sự ích kỷ, dù có là thanh mai trúc mã, cũng khó thắng nổi hai chữ "tự bảo toàn".

 

Vụ án kia dính líu quá rộng, liên quan đến quá nhiều cái chết, nên trước khi tuyên án, thông tin về phạm nhân luôn được giữ kín. Phó Ngôn Triết và Phó Nghị đã bỏ ra không ít nhân lực và tài lực, mất hơn một năm trời mới có thể đánh tráo mọi thứ, tìm một người chết thay. Sau đó họ còn phóng hỏa thiêu rụi căn biệt thự đã được chuẩn bị từ trước, nơi đó chứa toàn bộ bản thảo nguyên lý PCI-1 của Hạ Dịch Minh.

 

Tuy Hạ Dịch Minh thoát tội, nhưng anh vẫn bị quân y viện khai trừ.

 

Anh trở nên sa sút, không ai còn để tâm đến anh nữa, chỉ có Phó Ngôn Triết ở bên cạnh anh, mỗi ngày đều an ủi, khích lệ, giúp anh dần dần lấy lại tinh thần. Phó Nghị cũng sắp xếp cho anh một vị trí trong quân đội, để anh có thể bắt đầu lại từ đầu.

 

Thế giới này không hề ruồng bỏ anh, vì Phó Ngôn Triết chưa từng rời bỏ anh.

 

Sau đó họ yêu nhau như đã hẹn ước, kết hôn, sinh con, rồi có Hạ Thần.

 

Một phần trong cuốn nhật ký đã bị xé đi, không ai biết đã viết những gì. Lật về sau chỉ còn lại những dòng ghi chép về tuổi thơ của Hạ Thần, những khoảnh khắc ngây thơ, đáng yêu, nghịch ngợm. Từng trang một, không còn gì khác ngoài bóng hình của Hạ Thần.

 

Cuốn nhật ký ấy luôn được Phó Nghị giữ lại, nó là bằng chứng duy nhất cho thấy Phó Ngôn Triết đã từng hoàn toàn tỉnh táo.

 

Ông không nỡ vứt nó đi.

 

Ngón tay Hạ Thần nhẹ chạm vào bìa cuốn nhật ký, môi khẽ hé, không phát ra tiếng nào. Một lát sau, cậu mới hỏi: "Ông từng nói, ông và ba đã dựng một cái bẫy để lừa cha con?"

 

"Đúng vậy, lúc đó nó sa sút lắm." Phó Nghị thở dài: "Mỗi ngày đều là uống rượu rồi ngủ, tỉnh dậy lại tiếp tục uống. Khi say, nó hoàn toàn không nhớ gì cả. Chính vì vậy mà ba con đã lừa nó, nói rằng trong lúc nó say đã xảy ra quan hệ với ba con."

 

"Chúng ta thật sự không còn cách nào khác. Khi đó, nó quá nhu nhược, quá tuyệt vọng. Chính ba con là người kiên trì giữ lấy nó. Để chịu trách nhiệm, nó đã chấp nhận vào đơn vị quân đội do ta sắp xếp, rồi kết hôn với ba con. Sau đó, con ra đời."

 

Phó Nghị lại thở dài, ánh mắt trĩu nặng: "Thật ra... Beta kia từng quay lại tìm nó, còn dẫn theo một đứa trẻ. Nghe đâu bạn đời mới đối xử rất tệ, thường xuyên bạo hành cậu ta. Cậu ấy muốn quay về bên Hạ Dịch Minh. Khi đó con đã được hai tuổi. Ta đã cứng rắn từ chối và cho người đuổi họ đi. Chuyện này, là lỗi của ta."

 

Hạ Thần chết lặng.

 

"Đứa trẻ đó vì bị đuổi gấp nên té ngã, đầu gối bị thương nặng, chắc là để lại sẹo. Ta chưa từng nói với Hạ Dịch Minh hay ba con chuyện này. Nhưng đến khi con năm tuổi, đúng vào buổi sáng Hạ Dịch Minh lên đường làm nhiệm vụ, có người mang đến một bức thư. Beta đó đã tự sát, trước khi chết đã để lại thư cho Hạ Dịch Minh."

 

"Ta không biết trong thư viết gì, cũng không để tâm lắm. Nhưng sau khi đọc xong, nó giận dữ chất vấn ba con, nội dung cụ thể thì ta không rõ. Chỉ nhớ là sau đó Hạ Dịch Minh lên đường làm nhiệm vụ, rồi mất tích."

 

Và cũng từ ngày hôm đó, nhà họ Phó hoàn toàn thay đổi.

 

Lục Hành Thư không khỏi thắc mắc, khẽ hỏi: "Xin hỏi, làm sao ngài biết ông ấy chưa chết?"

 

Phó Nghị liếc anh một cái, không mấy hài lòng vì người hỏi là anh, liền hừ một tiếng, thổi thổi chòm râu bạc, khó chịu đáp: "Đổi quần áo cho một cái xác mặt mũi biến dạng, mấy trò đó tôi thấy đầy rồi. Toàn là đám lính đào ngũ hèn nhát."

 

Phó Ngôn Triết chắc chắn cũng biết rõ nên mới không thể chấp nhận nổi, từng bước dồn ép bản thân đến phát điên.

 

"Vậy nếu đã biết ông ấy chưa chết, tại sao không tìm ông ấy?" Hạ Thần nhẹ giọng hỏi.

 

Phó Nghị nhìn cậu, ánh mắt trầm xuống: "Là ba con không muốn tìm. Ông ấy thà sống trong hồi ức cũng không muốn đối mặt với sự thật rằng Hạ Dịch Minh có lẽ chưa từng thực sự yêu ông ấy."

 

"Chuyện này quá tàn nhẫn."

Bình Luận (0)
Comment