Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 43

Hạ Thần khóa cuốn nhật ký lại, cậu không còn muốn biết đoạn bị Phó Ngôn Triết xé đi rốt cuộc đã viết gì. Cùng lắm cũng chỉ là những giằng xé đau đớn khi vì tình yêu mà phải từ bỏ lòng tự tôn mà thôi.

 

Hôm sau, sau một đêm suy nghĩ, Hạ Thần đứng trước cửa nói với Lục Hành Thư đang chuẩn bị ra ngoài: "Em cứ cảm thấy có gì đó rất lạ. Nếu chỉ đơn giản là hận ba, thì tại sao ông ấy không trực tiếp đề nghị ly hôn? Mà lại phải giả chết, từ bỏ tất cả công trạng, ẩn danh đổi họ để nghiên cứu PCI-1?"

 

Lục Hành Thư rất hài lòng vì tư duy của Hạ Thần luôn cùng nhịp với mình.

 

"Anh đã cho người điều tra về Hứa Tầm. Nếu những gì ghi trong nhật ký là thật, thì kẻ thực sự khiến nguyên mẫu PCI-1 rò rỉ ra thị trường, dẫn đến cái chết hàng loạt hẳn phải là Hứa Tầm, người đã chết, cùng với kẻ đã mua nguyên liệu từ anh ta. Nhưng trong hồ sơ vụ án, thông tin về người mua lại hoàn toàn không xuất hiện, giống như người đó chưa từng tồn tại."

 

"Vậy anh định tìm thế nào?"

 

Sự biến mất của Hạ Dịch Minh và cú sụp đổ của Phó Ngôn Triết đã khiến mọi manh mối về người mua nguyên liệu PCI-1 biến mất. Tìm hắn chẳng khác nào mò kim đáy bể.

 

"Anh nuôi cả đội tình báo tốn biết bao tiền, chẳng lẽ chỉ để ngồi không ăn trắng? Manh mối ít, nhưng cũng không phải không thể lần ra." Lục Hành Thư chợt nhớ đến chuyện gì đó, giọng hơi vòng vo: "Mà năm đó bọn họ tìm em cũng mất rất nhiều thời gian đấy. Em trốn kỹ quá."

 

Ai mà ngờ được Hạ Thần lại chạy đến tận biên giới, trong khi bọn họ còn ngu ngơ tìm quanh khu vực thủ đô.

 

"Anh từng tìm em?" Hạ Thần kinh ngạc, xen lẫn vui mừng.

 

Đúng vậy, tìm em để ly hôn.

 

Lục Hành Thư không dám nói thật, chỉ đành gật đầu: "Em là một Omega, bỏ nhà ra đi, anh sao có thể không lo cho được."

 

Nói xong còn chột dạ nuốt khan một ngụm nước bọt, vội vàng quay người chỉnh lại áo khoác: "Anh đi đến cục tình báo một chuyến."

 

Chưa kịp bước ra khỏi cửa đã bị Hạ Thần túm lấy vạt áo quân trang. Lục Hành Thư quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt vừa tủi thân vừa tràn đầy mong đợi của Hạ Thần: "Em muốn ôm anh một cái, nhưng bụng em lớn quá, vướng mất rồi."

 

Lục Hành Thư khựng lại, trong lòng như có một đóa hoa vừa nở rộ.

 

Anh gỡ mũ lính xuống bằng một tay, nghiêng người hôn nhẹ lên má Hạ Thần: "Cố gắng thêm chút nữa, chờ đại bảo tiểu bảo ra đời, mình ôm nhau bao lâu cũng được."

 

Lại nghe thấy hai cái tên quê mùa kia Hạ Thần nhướng mày, không nói nên lời, chỉ nhìn Lục Hành Thư chằm chằm. Bị nhìn đến ngứa ngáy cả người, Lục Hành Thư bực bội như thể chịu không nổi nữa, dù đang mang thai, pheromone trên người Hạ Thần vẫn thơm ngát như trước. Anh thấp giọng lầu bầu: "Lúc đó đúng là anh không nên lý trí như vậy. Đáng lẽ phải đánh dấu em mới phải."

 

Hạ Thần đỏ mặt, nhưng dường như có điều lo lắng, liền đưa tay che nhẹ lên sau gáy.

 

Lục Hành Thư nắm lấy tay cậu, mạnh mẽ kéo xuống. Thừa lúc không có người hầu đi ngang, anh ghé sát vào, giọng nói khàn khàn gấp gáp, xen lẫn sự chiếm hữu: "Đợi con chào đời xong, anh sẽ đánh dấu em. Đến lúc đó không được trốn."

 

"Em... đâu có nói là sẽ trốn đâu." Hạ Thần vô tội đáp, đôi mắt ngập tràn sắc hồng, càng làm nổi bật làn da trắng mịn, trông càng thêm mê người.

 

Omega với tư cách là người bị đánh dấu, bất kể nam hay nữ, hầu hết đều sở hữu ngoại hình xuất chúng. Không giống như những Beta bình thường, bọn họ thường có làn da trắng, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu. Ví dụ điển hình là Lý Bắc Bắc hiện tại đã là một Omega chính hiệu.

 

Nhưng Hạ Thần thì khác. Cậu cao và không thể được gọi là "dễ thương". Cậu thanh lãnh, nơi đuôi mày luôn ẩn một tia kiêu ngạo. Khuôn mặt thanh tú như đóa tuyết đầu mùa, tinh tế mà thuần khiết.

 

Rất nhiều người gọi cậu là đóa hoa cao ngạo nơi núi tuyết.

 

Thế nhưng điều khiến Lục Hành Thư rung động lại chính là vẻ đáng yêu mà anh nhìn thấy ở Hạ Thần, đó mới là mặt dễ khiến người ta yêu mến nhất của một Omega. Cậu rất dễ ngượng ngùng, mỗi khi gò má ửng hồng, khóe môi lại hơi cong lên. Như vị mật ngọt, như ánh nắng mùa hè lúc năm sáu giờ chiều, cũng giống như đóa hoa vừa hé nở trong lòng Lục Hành Thư.

 

Lục Hành Thư thầm nghĩ, chắc kiếp trước anh phải thắp hương rất nhiều mới có thể gặp được Hạ Thần.

 

Buổi chiều.

 

Lý Bắc Bắc tới, xách theo một chiếc bánh kem dâu tây, chẳng khác gì người không có chuyện gì xảy ra. Cậu thong thả bước vào biệt thự, ngồi phịch xuống ghế sofa, miệng còn ồn ào đòi uống ca cao nóng.

 

Hạ Thần đang bối rối không biết nên đi tìm Lý Bắc Bắc như thế nào, lại không ngờ cậu ấy tự đến. Cậu chống lưng đi tới, nhất thời không biết phải làm sao. Cha mình đã mang đến cho Lý Bắc Bắc một nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa trong cả cuộc đời, cảm giác đó cậu rất hiểu, nên không dám mong Lý Bắc Bắc có thể tha thứ cho Hạ Dịch Minh.

 

Thậm chí, cậu còn lo sợ rằng Lý Bắc Bắc sẽ không muốn làm bạn với mình nữa.

 

"Cậu ngẩn ra làm gì vậy, bế hai con trai đỡ đỡ cái bụng mà đứng như trời trồng không thấy mệt à?" Lý Bắc Bắc vừa mở hộp bánh vừa nói với giọng điệu chẳng khác ngày thường. "Mình nghe tướng quân Lục nói cậu thích vị dâu nên mang tới đó."

 

Hạ Thần nghe xong vội vàng ngồi xuống, hé môi định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.

 

"Há miệng to thế kia, thèm rồi à?" Lý Bắc Bắc cười toe toét, cắt một miếng bánh đặt vào đĩa rồi đẩy qua trước mặt Hạ Thần: "Mình dậy sớm làm đó, cậu nếm thử xem?"

 

Chiếc bánh đặt ngay trước mặt, nhưng lần đầu tiên Hạ Thần lại không có chút thèm ăn nào. Cậu nhìn Lý Bắc Bắc đầy áy náy, hai tay vô thức ôm lấy bụng như đang tìm một điểm tựa: "Bắc Bắc, mình xin lỗi cậu."

 

"Sao cậu lại nói xin lỗi với mình?" Lý Bắc Bắc cúi đầu cắt phần bánh của mình, không ngẩng lên.

 

Hạ Thần cụp mắt xuống: "Cha mình đã làm tổn thương cậu."

 

"Không đâu, là ông ấy đã thả mình đi mà. Nếu ông ấy không mềm lòng, nửa đêm lén lái xe bỏ mình lại bên đường, thì có lẽ mình đã bị một người khác cưỡng chế thử thuốc mà sốc chết rồi. Hơn nữa, chỗ ông ấy bỏ mình xuống cách trại trẻ mồ côi cũng không xa." Lý Bắc Bắc ngồi thẳng người, giọng rõ ràng rành mạch: "Hạ Thần, ông ấy từng làm mình tổn thương, nhưng cũng từng cứu mạng mình . Với lại, mình cũng phải xin lỗi cậu. Thái độ hôm qua của mình đã khiến cậu tổn thương. Việc cha cậu làm không liên quan gì đến cậu cả, cậu vẫn là người bạn thân nhất của mình ."

 

"Nhưng mà..."

 

"Nhưng mà cái gì chứ? Đúng là hôm qua khi nhìn thấy bức chân dung cha cậu, mình sợ đến mức đầu óc trống rỗng thật. Nhưng sau khi nghĩ thông rồi, mình cũng chẳng còn thấy quá đáng sợ nữa. Hạ Thần, có một vài bóng tối quả thật rất khó vượt qua, nhưng mình nghĩ, mình đã bước ra được rồi. Nhờ có gặp được các cậu, mình mới cảm thấy mình thật may mắn. Vì vậy, hiện giờ mình mới có thể bình tĩnh mà nói với cậu những điều này."

 

Trái tim đang siết chặt của Hạ Thần cuối cùng cũng thả lỏng. Cậu không biết có phải do mang thai hay không, mà giờ chỉ cần một chút việc cũng dễ khiến cậu rơi nước mắt. Cậu dụi mắt muốn nói gì đó, nhưng cổ họng đã nghẹn cứng.

 

"Ôi chao, băng sơn như cậu mà cũng biết khóc đấy à." Lý Bắc Bắc chậc chậc hai tiếng, rút hai tờ khăn giấy đưa cho cậu: "Đừng khóc nữa, lỡ dọa hai đứa con trai đỡ đầu của mình thì sao!"

 

"Không khóc, chỉ là Omega mang thai dễ xúc động thôi." Hạ Thần cứng miệng, cố gắng khiến giọng điệu của mình nghe bình thường hơn.

 

Lý Bắc Bắc ngạc nhiên: "Thật á?"

 

"Mình lừa cậu làm gì?"

 

"Ghen tị ghê á. Vậy giờ mình nên tập khóc nhiều chút xem có dễ thụ thai hơn không." Lý Bắc Bắc bực bội nói.

 

"Cậu rất muốn có con sao?" Hạ Thần nhíu mày, cảm thấy chuyện mang thai không hề dễ chịu gì. Nếu Alpha của cậu không phải là Lục Hành Thư, cậu căn bản chẳng muốn sinh con.

 

Omega khi kết hợp với Alpha rất dễ mang thai, con sinh ra lại ưu tú, vì thế khi nhắc đến Omega, người ta thường chỉ nghĩ đến khả năng sinh sản của họ. Hạ Thần không thích điều đó, cậu cho rằng Omega cũng nên được tham gia vào các công việc xã hội, chứ không phải bị Alpha nuôi nhốt trong nhà, làm một con sâu gạo yếu đuối.

 

Đặc biệt là Omega nam, cấu trúc cơ thể vẫn có chút khác với Omega nữ. Không chỉ không có sữa sau sinh mà còn phải thuê vú nuôi, mà một số vấn đề sinh lý khác cũng phiền toái hơn. Omega nam thường vất vả hơn Omega nữ trong thời kỳ mang thai.

 

Lý Bắc Bắc biết cậu đang nghĩ gì, liền nói: "Hồi còn là Beta, chuyện này mình chưa bao giờ dám nghĩ đến. Nhưng giờ mình đã là Omega, Alpha của mình lại là Tiêu Minh, người tốt như vậy... mình thật sự muốn có một đứa con với anh ấy. Nếu con mà giống Tiêu Minh thì càng tuyệt hơn, trong cuộc đời mình sẽ có thêm một người mà mình cực kỳ yêu quý, cảm giác đó thật tuyệt vời."

 

Hạ Thần thật sự không tiện nói ra, để Alpha tạo thắt nút bên trong cơ thể rất đau. Cậu thật sự rất khâm phục Lý Bắc Bắc, nếu cậu ấy muốn có con, thì chẳng phải mỗi kỳ ph*t t*nh Tiêu Minh sẽ tạo kết trong cơ thể cậu ấy sao.

 

"Giá mà không cần đến kỳ ph*t t*nh mà vẫn có thể tạo kết thì tốt quá," Lý Bắc Bắc tiếc nuối nói.

 

Hạ Thần sửng sốt: "Cậu không thấy đau à?"

 

Lý Bắc Bắc gãi đầu: "Chỉ đau lần đầu thôi, mấy lần sau thì không sao cả."

 

"Lần thứ hai là không đau nữa sao?"

 

"Tất nhiên rồi, sách giáo khoa cũng có viết mà! Tạo kết trong cơ thể chỉ khiến Omega đau ở lần đầu tiên, còn những lần sau thì thay vào đó là cảm giác... sung sướng. Cậu không học kỹ à?"

 

Hạ Thần tất nhiên là có học đàng hoàng, nhưng kinh nghiệm thực chiến thì quá ít, đâu được siêng năng như Lý Bắc Bắc. Kể từ sau lần "g*** h**n" kia với Lục Hành Thư, sau khi làm hòa thì nhiều nhất cũng chỉ hôn nhau, nắm tay chứ không làm gì thêm.

 

Hai sinh viên y khoa trò chuyện về mấy chuyện này cũng không đến mức đỏ mặt. Chỉ là tiểu Ninh đi ngang qua nghe được vài câu liền xấu hổ bước nhanh mấy bước bỏ đi.

 

"Còn nữa nha." Lý Bắc Bắc như phát hiện ra châu báu mới, rón rén bước đến bên Hạ Thần nói nhỏ mấy câu vào tai cậu.

 

Càng nghe, mặt Hạ Thần càng đỏ, đẩy Lý Bắc Bắc ra: "Sao trước giờ mình không nhận ra cậu dâm như thế?"

 

"Mình mà dâm cái gì! Toàn là Tiêu Minh dạy mình đó!"

 

"Tiêu Minh đúng là kiểu người giả vờ đoan chính, trước giờ mình cứ tưởng anh ấy ngoan ngoãn thật đấy."

 

Lý Bắc Bắc lập tức bênh vực Alpha nhà mình: "Đây là bản năng của Alpha mà, tướng quân Lục chẳng lẽ không có bản năng à? Trời ơi, cậu cứ thử một lần xem. Như vậy pheromone của Alpha sẽ truyền sang Omega nhanh hơn, cũng rất có ích trong việc an ủi thể tinh thần của cậu đấy. Làm bác sĩ mà ngượng ngùng cái gì."

 

Nói là vậy, nhưng phía sau tai Lý Bắc Bắc cũng hơi đỏ. Thế mà vẫn hào phóng "truyền nghề" không sót một chữ. Rõ ràng là một chú chim non mới phá kén không bao lâu, mà lại giả bộ như một lão tài xế dày dạn kinh nghiệm.

 

Hạ Thần không đấu lại được cái miệng đầy "từ ngữ không đứng đắn" của Lý Bắc Bắc, bụng to cồng kềnh cũng chẳng tiện chạy trốn, đành phải vừa xấu hổ vừa ngại ngùng nghe hết mấy cái gọi là "những phương pháp hiệu quả để Alpha an ủi Omega". Lý Bắc Bắc còn đặc biệt dặn dò: đây là mấy chiêu mà Tiêu Minh từng đặc biệt hỏi han thầy cô khi muốn dùng pheromone dẫn dắt và an ủi cậu ta.

 

Hạ Thần âm thầm oán thầm trong bụng: đây mà là thầy cô gì chứ...

 

Lý Bắc Bắc hừ một tiếng: "Mình đoán được ngay cái biểu cảm đó của cậu đang nghĩ xấu gì rồi."

 

"..."

 

"Những phương pháp này cũng áp dụng được với Omega đang mang thai nữa đấy, hôm nay mình đã đem hết gia sản truyền cho cậu rồi."

 

Một cuộc điện thoại kịp thời cắt đứt màn thao thao bất tuyệt của Lý Bắc Bắc. Cậu ta nói càng lúc càng hăng, đến mức da mặt cũng không cần nữa. Cuộc gọi là từ ông ngoại của Hạ Thần, nói là vừa tìm được món đồ gì đó muốn mang đến.

 

Hạ Thần nghĩ đến việc Phó Nghị đã ở trong tù thời gian dài, con người gầy sọp đi trông thấy, đến giờ vẫn chưa hồi phục nhiều, nên nói: để mình đến lấy cũng được, khỏi phải để ông phải đi đường xa vất vả.

 

"Bắc Bắc, cậu có bằng lái không?"

 

"Có chứ, nhưng mình không có xe. Tiêu Minh sợ mình lái bậy nên không cho mua. Với mức lương lắt nhắt của mình thì chắc chỉ đủ mua cái xe đạp điện thôi."

 

Hạ Thần bất ngờ ném cho Lý Bắc Bắc một cái chìa khóa xe: "Mình có."

 

Tay lái của Lý Bắc Bắc thì Hạ Thần thật sự không dám khen. Nếu để Lục Hành Thư biết cậu dám để một Omega mang thai ngồi lên xe của Lý Bắc Bắc, có lẽ anh sẽ tức đến trở mặt. Nhưng Hạ Thần cũng khá "cứng", bụng bầu to đùng mà vẫn dám ngồi xe cậu bạn thân lái. Trên đường vượt đèn đỏ hai lần còn chưa tính, lại còn đi nhầm đường một lần. May mà Tiêu Minh không mua xe cho cậu ta, chứ không chẳng biết sẽ gây ra chuyện lớn đến mức nào.

 

Hạ Thần vừa bước xuống xe đã phải đưa tay bịt miệng, suýt nữa thì nôn, cố gắng lắm mới kiềm chế được.

 

Còn Lý Bắc Bắc thì tỉnh bơ, mặt mày nhăn nhó chỉ vì... kẹt xe: "Tắc đường quá, làm mình lái không ổn."

 

Khóe miệng Hạ Thần giật giật: không tắc đường chắc cậu lái như tàu lượn siêu tốc luôn quá.

 

Lần đầu tiên gặp Phó Nghị, Lý Bắc Bắc có hơi căng thẳng, dù sao thì người ta cũng từng là nguyên soái. Nhưng Phó Nghị đối với bạn bè của Hạ Thần lúc nào cũng hòa nhã, so với cách đối xử với Lục Hành Thư đúng là hai bộ mặt hoàn toàn khác nhau. Lý Bắc Bắc vốn dễ bắt chuyện, chẳng mấy chốc đã gọi "ông ngoại" ngọt xớt như người nhà. Bà Trương cũng rất quý Lý Bắc Bắc, biết cậu đến chơi là mang cả đĩa trái cây đầy ra mời.

 

"Dạo này chú Phó thế nào rồi ạ?" Lý Bắc Bắc lễ phép hỏi.

 

Bà Trương cười tươi, kéo tay Lý Bắc Bắc tán gẫu: "Khá hơn rồi, dạo gần đây không phát bệnh, chỉ yên lặng vẽ tranh thôi."

 

Nghe vậy, Hạ Thần cũng thở phào nhẹ nhõm. Thật ra từ nhỏ cậu đã sợ lúc Phó Ngôn Triết phát bệnh. Mỗi lần phát bệnh là không ăn không ngủ, cứ như trong đầu có thứ gì đó níu kéo không buông. Tiếng la đau đớn đó đến giờ vẫn in đậm trong tâm trí cậu. Lúc này, bị màn lái xe của Lý Bắc Bắc hành cho chóng mặt, Hạ Thần đành vịn vào thành ghế ngồi xuống chậm rãi.

 

"Tối nay ở lại ăn cơm đi, cái bụng kia đừng có chạy qua chạy lại vội vàng." Phó Nghị ngừng một chút, rồi nói thêm: "Gọi cả thằng nhóc nhà họ Lục đến ăn luôn."

 

Hạ Thần bật cười: "Vâng, lát nữa con sẽ gọi cho anh ấy."

 

Phó Nghị thấy nụ cười dịu dàng trên gương mặt Hạ Thần thì cũng yên tâm phần nào. Ông luôn lo rằng Lục Hành Thư chỉ vì đứa trẻ mà đối xử tốt với Hạ Thần, nên đã âm thầm quan sát một thời gian. Gác lại những mâu thuẫn giữa hai nhà, ông nhận ra Lục Hành Thư thật ra cũng là một người không tệ. Nếu không phải vì những chuyện rối ren đã xảy ra trong mấy năm qua, nói thật thì Phó Nghị cũng rất quý cậu ta.

 

"Thông tin về Hạ Dịch Minh trước đây không nhiều, thằng nhóc Lục Hành Thư chắc tìm cũng chẳng dễ. Hôm qua ta bảo dì Trương dọn dẹp một chút, may mắn lục được tấm ảnh này."

 

Tấm ảnh là ảnh đen trắng chụp khi Hạ Dịch Minh còn nhỏ đứng trước cổng trại trẻ mồ côi. Phía sau anh là tấm biển tên viện. Trong ảnh, Hạ Dịch Minh cười ngại ngùng, nhưng vóc dáng cao ráo và vẻ ngoài tuấn tú khiến anh nổi bật giữa đám bạn Beta. Bên cạnh anh là một chàng trai đứng rất sát, Hạ Dịch Minh khoác tay lên vai người ấy, còn cậu ta thì mỉm cười rất dịu dàng. Chắc hẳn đó là Hứa Tầm.

 

Hạ Thần nhìn chăm chú, trong lòng mơ hồ cảm thấy đã từng gặp Hứa Tầm ở đâu đó.

 

Nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra nổi. Hơn nữa, bức ảnh đã cũ kỹ, do không được bảo quản cẩn thận nên nhiều chỗ đã ố vàng, hình ảnh cũng không còn rõ nét.

 

"Trại trẻ này có ý nghĩa rất lớn với Hạ Dịch Minh. Chính là viện trưởng năm xưa đã cố gắng hết sức để giúp cậu ấy được nhận vào học ở quân y viện. Cho nên, nếu các cháu đến đó, biết đâu có thể tìm được chút manh mối."

Bình Luận (0)
Comment