Lục Hành Thư không tiết lộ thân phận thật, tránh đánh rắn động cỏ. Anh lấy cớ đi tìm người thân, cụ thể là nói đang tìm Hứa Tầm, chứ không nhắc gì đến Hạ Dịch Minh. Vương tiên sinh không tỏ ra nghi ngờ, chỉ lễ độ tiếp đón.
Thông thường, trại trẻ tư nhân rất khó duy trì hoạt động. Nếu không có nguồn tài chính ổn định thì cũng chẳng cầm cự được quá mười năm, trừ phi người sáng lập vốn đã có điều kiện kinh tế. Nhưng nhìn cách ăn mặc giản dị và cách nói năng của Vương tiên sinh, Lục Hành Thư thấy ông chỉ là một người dân bình thường mà thôi.
Anh đưa mắt nhìn quanh cơ sở được tu sửa mới mẻ, cố ý khen ngợi: "Trại trẻ này bên trong bên ngoài đều được tu sửa kỹ lưỡng, xem ra anh Vương rất tâm huyết."
"Dù sao cũng là tâm huyết của ông nội tôi để lại." Vương tiên sinh đáp, rồi cúi người lục tìm: "Tôi cũng muốn cố gắng duy trì nơi này cho thật tốt. Còn về người tên Hứa tiên sinh anh nói, tôi có ấn tượng. Sau khi kết hôn, ông ấy đã nhiều lần gửi tiền quyên góp cho trại trẻ. Là người có tấm lòng nhân hậu. Chỉ là lần cuối cùng tôi gặp ông ấy là hồi tôi mới học tiểu học."
Thông tin về Hứa Tầm không có nhiều, nhưng có một bức ảnh chụp chung với viện trưởng. Lục Hành Thư cau mày, có cảm giác quen thuộc.
"Đây là ảnh ông tôi chụp cùng Hứa tiên sinh. Ngày hôm đó ông ấy còn dẫn theo một đứa trẻ, tầm cỡ này nè." Vương tiên sinh đưa tay ra ước lượng đến đầu gối: "Rất dễ thương, chắc khoảng hai tuổi mấy."
Nói xong, ông liếc nhìn Lục Hành Thư, hơi nghi hoặc: "Không lẽ... đó là cậu?"
Lục Hành Thư lễ phép lắc đầu: "Không phải."
"Ồ, tại tôi thấy tuổi cậu cũng cỡ cỡ." Vương tiên sinh áy náy cười, rồi nói thêm: "Anh Lục, tài liệu về Hứa tiên sinh chỉ có vậy. Mấy giấy tờ còn lại anh yêu cầu cũng đều ở đây, mong anh sớm tìm được thân nhân của mình."
"Cảm ơn." Lục Hành Thư nhận lấy tập hồ sơ, vẫn đứng nán lại tại chỗ, trầm ngâm quan sát xung quanh thêm một lúc.
Vương tiên sinh cười cảm khái: "Bây giờ có nhiều người có lòng lắm. Có một nhà văn cỡ tuổi anh Lục vẫn thường xuyên quyên góp cho trại trẻ của chúng tôi, nhờ vậy tôi mới có điều kiện cải thiện môi trường ở đây."
Nghe đến hai chữ "nhà văn", Lục Hành Thư trầm mặc một lúc. Anh nhìn thoáng qua bức ảnh của Hứa Tầm, không nói thêm gì nữa.
Có lẽ chỉ là trùng hợp?
Lục Hành Thư luôn cảm thấy vẻ ngoài thời trẻ của Hứa Tầm rất giống Nam Mộc, đặc biệt là đôi mắt ấy. Anh ngồi trong xe soạn một tin nhắn gửi cho Hạ Thần, nói rằng tối nay có thể sẽ về muộn, bảo cậu không cần đợi ăn cơm. Hạ Thần trả lời rất nhanh, chắc là đang cầm điện thoại. Lục Hành Thư không nhịn được liền gọi một cú để dặn dò cậu nhớ nghỉ ngơi.
Đầu bên kia, Hạ Thần có vẻ không vui: "Anh đi trại trẻ mà cũng không cho em đi cùng."
"Nơi đó hẻo lánh lắm." Lục Hành Thư dỗ ngọt bằng giọng điệu có phần nghiêm nghị: "Ngoan nào, bên ngoài lạnh, dạo này đừng ra ngoài nhiều."
"Vậy anh về sớm một chút nhé."
"Sao thế, nhớ anh rồi à?"
Hạ Thần mím môi, khẽ mỉm cười, nhưng giọng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh: "Em không có."
"Vậy thì anh về trễ hơn chút." Lục Hành Thư cắm tai nghe, buông phanh tay, giọng nói cũng dịu lại, mang theo ý cười ấm áp.
Hạ Thần vừa nghe xong thì không vui, lẩm bẩm: "Anh rõ ràng biết... Em nhớ anh. Thật sự rất nhớ." Cậu còn cố tình nhắc lại lần nữa, xem như đang trả lời rất nghiêm túc, lại vừa như mè nheo: "Sao em không thể đi cùng anh được chứ?"
"Không được đâu, nếu đại bảo tiểu bảo có ý kiến thì sao?" Lục Hành Thư đùa.
"......"
"Ngoan nào, tối nay về anh sẽ nói cho em một tin tốt."
Hạ Thần phụng phịu: "Giờ không thể nói luôn sao?"
"Anh còn phải xác nhận lại một chút. Thôi nhé, anh lái xe đây." Lục Hành Thư dịu giọng dỗ dành, "Ngoan." Thế mới khiến Hạ Thần lưu luyến cúp máy trước. Lục Hành Thư khẽ cong khóe môi, trong lòng bất giác mong nhanh chóng xử lý xong mọi chuyện để sớm quay về bên Hạ Thần.
Lẽ ra tháng trước anh đã đến trại trẻ điều tra, ai ngờ công việc lại xảy ra nhiệm vụ khẩn cấp. Lục Hành Thư buộc phải đích thân xử lý. Mà chuyện điều tra ở trại trẻ lại liên quan đến không ít chuyện riêng tư của nhà Hạ Thần, anh cũng không tiện giao cho người khác. Còn Tiêu Minh thì bận rộn với hàng đống việc khác.
Thêm vào đó, anh cũng không yên tâm khi để Hạ Thần ở nhà một mình. Ban đầu còn định cứng rắn từ chối đi, nhưng nhiệm vụ lần này lại ảnh hưởng trực tiếp đến tiến độ điều tra vụ PCI-1. Nếu anh buông tay, tình hình sẽ khó kiểm soát. Giao cho đội khác anh lại lo họ làm hỏng.
Anh trăn trở mấy hôm thì bị Hạ Thần phát hiện. Cậu liền đến trung tâm nghiên cứu làm một bản kiểm tra ổn định tinh thần gửi về để anh yên tâm xuất phát làm nhiệm vụ. Ai ngờ vừa đi là mất cả tháng, Hạ Thần hối hận không để đâu cho hết. May mà dù nhiệm vụ có gian nan, Lục Hành Thư vẫn cố gắng cách vài hôm là tranh thủ gọi video về hỏi thăm tình hình của cậu.
Vừa về lại thủ đô, Lục Hành Thư đã lập tức tới trại trẻ trong bức ảnh của Hạ Dịch Minh.
Mà hiện tại, anh lại nảy ra một nghi vấn buộc mình phải ghé qua nhà cũ của họ Lục, đến nỗi chẳng còn tâm trí nào nghĩ đến chuyện sớm trở về biệt thự đoàn tụ với Hạ Thần.
Phu nhân nhà họ Lục vốn không thích chuyện thị phi, luôn cảm thấy chuyện nhà người ta chẳng liên quan gì đến mình: "Con hỏi mấy chuyện đó làm gì?"
Nghe Lục Hành Thư vừa về đã hỏi đến chuyện nhà Nam Mộc, bà khẽ nhíu mày, đổi chủ đề: "Sao chỉ mình con về vậy? Không đưa Hạ Thần về à? Này, dù trước kia có nhiều hiểu lầm, nhưng cũng nên đưa nó về để chúng ta gặp mặt chứ. Chúng ta có phải hổ báo gì đâu."
Vừa làu bàu, bà vừa gọt táo cho anh.
"Mẹ, mẹ trả lời câu hỏi của con trước đã được không?" Lục Hành Thư nhìn đồng hồ, anh còn phải tranh thủ về ăn tối với Hạ Thần nữa.
Phu nhân nhà họ Lục bất đắc dĩ nói: "Nam Mộc đúng là không phải con ruột của phu nhân nhà họ Nam, mà là..." Bà hạ thấp giọng, như thể đang kể một chuyện chẳng mấy tốt đẹp: "Là con của tiểu tam mà chồng bà ta nuôi bên ngoài."
"Cụ thể là sao ạ?" Lục Hành Thư cau mày.
"Phu nhân nhà họ Nam sức khỏe không tốt, không thể sinh con. Nên khi chồng bà ấy dẫn một tiểu tam đang mang thai về nhà, bà ấy cũng đành nhẫn nhịn. Ban đầu cứ nghĩ sinh xong đứa bé thì đưa cho tiểu tam một khoản tiền rồi bảo đi, ai ngờ hắn ta lại muốn làm chính thất, sống chết không chịu rời đi. Chuyện đó lúc ấy rùm beng lắm, mẹ nhớ là... à đúng rồi, ba của Hạ Thần cũng từng đến."
Lục Hành Thư kinh ngạc, còn chưa kịp hỏi gì thêm, phu nhân nhà họ Lục đã vội đứng dậy đi về phía thư phòng: "Con đợi chút, mẹ đi tìm thứ này cho con xem."
Không chờ nổi bà lục lọi chậm rì rì, Lục Hành Thư cũng theo vào thư phòng. Hai người cùng nhau tìm khá lâu, cuối cùng mới lục ra được một bức ảnh. Trong ảnh là Lục Hành Thư khoảng chừng một tuổi, đang được phu nhân nhà họ Lục bế trên tay, mặt nhăn nhó khóc òa.
"Hồi đó máy ảnh màu mới ra, a con mua tặng mẹ một cái, nên hôm đó trời đẹp, mẹ mới bế con ra công viên chụp vài tấm. Đi ngang nhà họ Nam thì thấy đang loạn hết cả lên, cãi nhau to đến mức chạy ra tận ngoài biệt thự. Có rất đông người vây xem, tiểu tam kia thì mặt mũi bầm dập, bị người làm đẩy ngã lên ngã xuống." Phu nhân nhà họ Lục thở dài: "Cũng đáng thương, chắc là muốn dắt con đi cùng mà bị cản lại."
Trong bức ảnh, ngoài Lục Hành Thư đang nhăn mặt khóc nhè, ở phía sau là phu nhân nhà họ Nam đang bế Nam Mộc, và một người đàn ông bị đẩy ngã trên đất. Nhìn từ phía sau không rõ có phải là Hứa Tầm hay không.
Mà bên cạnh ông ta còn có một người khác đang chắn phía trước, ngăn người ta đánh ông ấy.
Lục Hành Thư nhận ra người đó, chính là Phó Ngôn Triết thời trai trẻ.
"Đó, chính là ba của Hạ Thần đấy." Phu nhân nhà họ Lục chỉ vào bức ảnh, tiếc nuối nói: "Hồi đó ông ấy từng tham gia mấy triển lãm tranh, nên mẹ nhận ra. Ông ấy thực sự có thiên phú vẽ tranh."
Những chuyện cụ thể, phu nhân nhà họ Lục cũng không rõ lắm. Chỉ biết hôm ấy cãi nhau ầm ĩ, người vây xem đông vô kể. Phó Ngôn Triết lúc đó tình cờ đi ngang, thấy vậy mới bước tới can ngăn rồi đưa tiểu tam kia đi. Thế nhưng chưa được mấy ngày lại nghe nói người đàn ông đó vì nhớ con mà tự quay về nhà họ Nam.
Phu nhân nhà họ Nam vốn muốn độc chiếm đứa trẻ, đương nhiên sẽ chẳng cho anh ta sắc mặt tốt gì. Nhưng may mắn là bà ấy cũng không làm gì quá đáng với đứa nhỏ.
Phu nhân nhà họ Lục và phu nhân nhà họ Nam vốn là bạn học thời còn đi học, chồng họ cũng có chút giao tình nên bà từng đến nhà họ Nam chơi vài lần, nhờ vậy mà đã gặp tiểu tam kia mấy lần. Chính thất với tiểu tam sống chung dưới một mái nhà đúng là chuyện hiếm thấy, khiến bà không khỏi để tâm nhìn thêm mấy lần. Cũng vì vậy mà bà ấn tượng khá sâu với người Beta ấy.
Lục Hành Thư dứt khoát lấy bức ảnh của Hứa Tầm ra cho mẹ xem. Bà Lục nhìn chăm chú một hồi lâu rồi nói: "Đúng rồi, đúng là ông ta. Nhìn kỹ thì thấy thật sự rất giống Tiểu Nam. Mà hồi còn rất nhỏ, Tiểu Nam đã tự sát rồi." Bà nhắc đến "Tiểu Nam", chính là chỉ Nam Mộc.
Vừa nói, phu nhân nhà họ Lục vừa cất lại bức ảnh chụp Lục Hành Thư đang khóc nhè.
"Sao lại chụp đúng khoảnh khắc con khóc thế?" Lục Hành Thư nhíu mày, khó hiểu hỏi.
"Chẳng phải là do Tiểu Trương cầm máy chụp bị lỡ tay à? Thế là vô tình chụp được. Mẹ thấy bộ dạng con lúc đó khóc trông cũng thú vị, nên giữ lại thôi." Tiểu Trương chính là quản gia cũ của nhà họ Lục, từ bé Lục Hành Thư đã gọi ông là chú Trương.
"..."
Lục Hành Thư ngại ngùng ho nhẹ một tiếng. Phu nhân nhà họ Lục quá hiểu con trai mình, biết là anh đang xấu hổ nên bật cười: "Yên tâm đi, mẹ không đem khoe với Hạ Thần đâu. Mà này, Tết năm nay định về nhà ăn Tết chứ?"
"Con để xem đã."
"Con đang nghĩ gì vậy, Tết thì nhất định phải về chứ." Phu nhân nhà họ Lục có chút xuống nước, thở dài trách móc con trai: "Trước kia là mẹ sai, nhưng con cũng có phần trách nhiệm. Nếu con sớm nói là con thích nó, thì mẹ đâu có tỏ thái độ khó chịu như thế."
Chuyện yêu đương của đám trẻ, bà chẳng hiểu rõ, giờ chỉ thấy bực mình vì Lục Hành Thư khi thì bảo không thích, khi thì lại đổi ý, khiến quan hệ giữa Hạ Thần và nhà họ Lục mãi chẳng hòa thuận được.
"Nhưng mà... cha thì..."
"Cha con để mẹ nói." Phu nhân dứt khoát: "Tết nhất thì nhất định phải đưa người về nhà. Trước kia con đóng quân biên giới, không về ăn Tết mẹ còn tạm chấp nhận được. Giờ người cũng ở thủ đô rồi, chẳng lẽ vẫn không chịu về? Tính cha con thì đúng là cứng nhắc thật, nhưng ông ấy sẽ vì cháu nội mà mềm lòng thôi."
Mọi lời đều đã nói thẳng ra, Lục Hành Thư không tiện cãi, chỉ đành đáp: "Để con suy nghĩ thêm."
Câu "để con suy nghĩ thêm" được lặp lại lần thứ hai khiến phu nhân nhà họ Lục không còn nhẫn nại. Bà lạnh mặt không giữ con lại ăn cơm, dứt khoát tiễn thẳng ra cửa.
Lục Hành Thư trái lại lại thấy mừng, bị đuổi ra ngoài cũng tốt, trong lòng nhẹ bẫng, ung dung trở về biệt thự của mình.
Nghĩ đến chuyện "cháu nội", anh cảm thấy đúng là khái niệm này tạo ra cú sốc không nhỏ với người lớn tuổi. Đây là lần đầu tiên anh bị mẹ đuổi khỏi nhà, trong khi từ bé đến lớn, mỗi lần bị cha dạy dỗ, người đầu tiên khóc chạy ra che chắn luôn là mẹ. Cũng may tính anh ngay thẳng, nếu không thì với cách chiều chuộng đó, đã sớm bị "nuôi hư" rồi.
Về sau, bảo bối lớn bảo bối nhỏ của anh tuyệt đối không thể để mẹ mình dạy dỗ được, nếu không...
Lục Hành Thư bĩu môi, trong đầu đã hiện lên hình ảnh hai đứa nhỏ được chiều đến hư thành "tiểu ma vương". Anh lắc đầu, bất giác bật cười, chân cũng đã bước đến biệt thự.
Trong phòng khách yên ắng, dường như Tiểu Ninh vẫn đang bận rộn dưới bếp. Căn phòng làm việc ở tầng hai sáng đèn, cửa còn mở.
Mùa đông, hoàng hôn buông xuống rất nhanh, bầu không khí tĩnh mịch của chiều tà lan khắp không gian.
Lục Hành Thư rón rén bước lên, chỉ thấy Hạ Thần đang tựa lưng vào sofa, đầu nghiêng nhẹ, dường như ngủ gật mất rồi. Trong tay cậu vẫn cầm quyển sách mới lật được vài trang, là tập thơ Lục Hành Thư mua từ trước.
Anh bước lại gần, nhẹ nhàng rút tập thơ ra khỏi tay Hạ Thần, rồi quay sang lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên người cậu.
Tiểu Ninh gần như đã chuẩn bị xong bữa tối, lên lầu gọi người thì không ngờ Lục Hành Thư đã về rồi. Gần cuối năm, nhà nào nhà nấy đều bận rộn, đa phần người giúp việc đều đã tan làm sớm, chỉ còn Tiểu Ninh là người ở lại qua đêm.
"Thưa tướng quân, phu nhân nhất định đòi đợi ngài về mới chịu ăn. Nãy đói quá nên cậu ấy chỉ ăn chút bánh quy lót dạ thôi ạ." Tiểu Ninh nhỏ giọng giải thích.
Lục Hành Thư cau mày: "Lần sau gặp trường hợp thế này, không cần đợi tôi."
"Nhưng phu nhân kiên quyết lắm."
"Vậy cũng không thể để cậu ấy ăn bánh quy, nhớ nấu gì đó nóng sốt cho cậu ấy ăn." Lục Hành Thư khẽ thở dài, đưa Tiểu Ninh ra ngoài thư phòng rồi hỏi tiếp: "Thời gian tôi đi vắng, tình hình của Hạ Thần thế nào?"
Tiền lương anh trả cho Tiểu Ninh đã tăng mấy lần, mục đích là để cô chăm sóc Hạ Thần thật chu đáo, kiểu chăm sóc sát sao, kề cận mọi lúc. Tiểu Ninh biết ơn mức đãi ngộ này, cả tháng nay lo liệu đâu ra đấy. Cô mỉm cười, nhỏ giọng đáp: "Cũng ổn cả ạ, chỉ là dạo này hay buồn ngủ. Hai c** nh* ban đêm hay quậy, thành ra ban ngày phu nhân càng dễ mệt. Mấy hôm trước bác sĩ Lý có ghé thăm vài lần, bác sĩ tâm lý cũng đi cùng. Kiểm tra đủ kiểu, kết quả đều tốt."
Nghe đến đó, tảng đá trong lòng Lục Hành Thư mới chịu rơi xuống. Anh bảo Tiểu Ninh đi nghỉ trước, còn mình thì ngồi vào bàn đọc sách trong thư phòng. Hôm nay biết Lục Hành Thư sẽ về, Tiểu Ninh đã cố tình nấu toàn những món hầm, canh bổ dễ ăn. Đồ ăn đều được ủ ấm trong nồi, không sợ nguội.
Biết hôm nay Lục Hành Thư sẽ về, Hạ Thần tối qua mất ngủ, giờ mới thiếp đi thì cũng khó mà tỉnh sớm. Huống hồ vừa nãy lại ăn bánh quy lót dạ, càng dễ ngủ say. Mãi đến tận tám giờ tối, cậu mới bị hai tiểu bảo trong bụng đánh thức. Chắc là hai đứa biết ba còn đang đói, nên nóng ruột thay cha mà lay cậu dậy.
"Dậy rồi à." Lục Hành Thư gấp quyển sách đang đọc dở lại, bước đến ôm Hạ Thần vào lòng, khẽ hôn lên trán cậu, dịu dàng hỏi: "Đói không?"
Hạ Thần rõ ràng vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cựa mình vài cái rồi tìm tư thế dễ chịu nhất để tựa vào Lục Hành Thư, giọng nói mềm nhẹ mơ màng: "Anh về từ bao giờ vậy?"
"Chưa lâu đâu." Lục Hành Thư không cưỡng lại được trạng thái hiện giờ của Hạ Thần, cúi đầu hôn cậu một cái.
Hạ Thần đẩy đẩy anh: "Vừa về đã hôn hít cái gì chứ."
"Không thích à?" Lục Hành Thư mới hôn vài giây, liền cố tình trêu: "Vừa nãy còn bảo nhớ anh, giờ lại không cho hôn. Lúc còn trong quân đội còn thẳng thắn hơn, y tá Lý nói em thỉnh thoảng còn nhảy nhót đi loanh quanh nữa kìa."
Hạ Thần nghẹn lời, nhất thời không biết phản bác ra sao, mặt hơi ửng đỏ, đành để mặc cho Lục Hành Thư hôn thêm một lúc nữa. Mùi pheromone Alpha quen thuộc vây quanh cậu sau bao ngày xa cách, đôi môi bị hôn đến ướt át, Hạ Thần khẽ l**m môi dưới của Lục Hành Thư, trông vô cùng thoả mãn.
"Được rồi, ai lại tham lam như em chứ."
Hạ Thần dựng tai lên ngay: "Em tham lam?"
"Anh còn chưa hôn nữa mà em đã l**m lại rồi." Lục Hành Thư dùng ngón tay vuốt môi dưới vừa bị ướt của mình, khóe miệng cười đến không giấu nổi: "Em nhớ anh quá rồi phải không?"
"......"
Trước đây sao Hạ Thần không phát hiện Lục Hành Thư lại biết nói lời trêu chọc như vậy cơ chứ? Nhưng cách nói này lại khiến cậu mềm lòng. Cậu thật thà đáp: "Đúng mà, nhớ anh lắm. Tối ngủ một mình khổ cực lắm đó, em bị hai đứa nhỏ bắt nạt mà chẳng ai bênh."
Cậu nói xong còn hơi bĩu môi, hiếm khi yếu đuối làm nũng như vậy.
Bùm, bùm, bùm.
Trong lòng Lục Hành Thư nổ tung ba chùm pháo hoa.