Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 45

Tay nghề hầm canh của Tiểu Ninh ngày càng khá, Hạ Thần húp liền hai bát còn ăn thêm chút thịt gà. Bữa tối hôm nay tuy muộn, nhưng cậu ăn rất ngon miệng. Nhìn đồng hồ đã gần mười giờ đêm, hai người vốn mải quấn quýt trong thư phòng chẳng buồn để ý thời gian. Nếu không nhờ cái bụng của Hạ Thần "biểu tình" đúng lúc, e là họ sẽ dính lấy nhau cả buổi tối mất.

 

Người lớn có thể nhịn ăn, nhưng hai bảo bối trong bụng thì không chịu. Chúng cứ xoay qua xoay lại, nhúc nhích liên tục. Hạ Thần thì cũng quen rồi, vừa ăn vừa nhàn nhã kể khổ với Lục Hành Thư.

 

"Hai thằng nhóc này, ra đời là anh phải vỗ mông từng đứa mới được." Lục Hành Thư làu bàu vậy, nhưng lại cúi xuống áp mặt vào bụng Hạ Thần, cười ngốc nghếch.

 

"Bác sĩ Lâm Vi nói tinh thần thể của em đang ổn định rất tốt. Sau khi sinh mọi chỉ số sẽ càng ổn định hơn nữa." Hạ Thần vừa nói vừa vỗ vỗ bụng, ý là muốn Lục Hành Thư yên tâm. Cậu nhìn ra được dạo gần đây Lục Hành Thư rất bận, nhưng vẫn cố gắng ở bên cạnh cậu nhiều nhất có thể. Chuyến công tác vừa rồi anh cũng thường xuyên gọi điện video về, sợ cậu xảy ra chuyện gì.

 

Thời kỳ mang thai là giai đoạn Omega yếu nhất, Hạ Thần cũng không ngoại lệ. Nhưng nhờ có Lục Hành Thư luôn ở bên, tinh thần cậu càng lúc càng vững, kết quả kiểm tra gần nhất cho thấy các chỉ số đã quay về mức bình thường. Tuy đôi khi còn có dao động, nhưng theo đánh giá của bác sĩ Lâm Vi, đó chỉ là biến động nhỏ trong phạm vi kiểm soát.

 

"Anh nói là có tin tốt muốn kể cho em mà?" Hạ Thần ăn uống no nê, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện chính.

 

Lục Hành Thư không giấu giếm, kể lại ngắn gọn mối quan hệ giữa Hứa Tầm và Nam Mộc.

 

Bàn tay đang xoa bụng của Hạ Thần khựng lại, một lúc sau mới mở miệng hỏi tiếp: "Ông ngoại từng nói đứa trẻ đó có vết sẹo ở đầu gối. Nam Mộc có không?"

 

"Cậu ta luôn mặc quần dài." Lục Hành Thư gần như chắc chắn đáp: "Nếu không có gì sai sót, đứa bé đó chính là cậu ấy." Nhưng anh vẫn chưa định đi tìm Nam Mộc ngay lúc này, bởi trong lòng còn một thắc mắc: "Nhưng có một chuyện anh vẫn đang nghĩ, Beta nam có thể khiến một Beta nam khác mang thai sao?"

 

Anh không học ngành y, toàn bộ kiến thức về sinh sản đều chỉ đến từ những tiết sinh học sơ lược ở trường. Nhưng Hạ Thần thì khác, cậu chuyên nghiệp hơn: "Thật ra trường hợp như vậy không hiếm đâu, Dương Vũ ở bệnh viện từng gặp vài lần. Điểm chung duy nhất là người Beta nam có thể khiến người khác mang thai đều có thể chất gần giống Alpha, nếu không thì rất khó có khả năng thụ thai."

 

Hạ Thần bị Lục Hành Thư nhắc nhở, lập tức nghĩ đến chi tiết này: "Cha của Nam Mộc có phải là quân nhân không?"

 

Lục Hành Thư lắc đầu. Trong ấn tượng của anh, cha của Nam Mộc chỉ là một thương nhân Beta rất bình thường cả về ngoại hình lẫn thể trạng. Nam Mộc từ nhỏ đã rất nổi bật, ngoại hình giống Hứa Tầm, nhưng lại chẳng mấy thân thiết với người cha đó. Sau khi Hứa Tầm mất, Nam Mộc được Nam phu nhân nuôi dưỡng, mãi cho đến năm Nam Mộc mười lăm tuổi thì Nam phu nhân bị sát hại.

 

Chuyện đó để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Lục Hành Thư, bởi khi ấy Nam Mộc đã nhịn ăn nhịn uống mấy ngày liền, phu nhân nhà họ Lục còn đích thân đến thăm.

 

Cũng từ khoảng thời gian đó, Nam Mộc bắt đầu viết truyện.

 

Cậu ấy rất yêu thích việc viết lách, có một thời gian gần như không hề ra khỏi nhà, suốt ngày nhốt mình trong căn gác mái, điên cuồng viết cái gì đó. Lục Hành Thư từng lo lắng thay cho Nam Mộc, nhưng mỗi lần gặp anh, ánh mắt vốn u ám của Nam Mộc lại trở nên trong trẻo khác thường, như thể anh là luồng sáng duy nhất còn sót lại trong căn nhà họ Nam ấy.

 

"Có lẽ là do tụi mình suy đoán quá mức. Nếu Nam Mộc thật sự không phải là con cháu nhà họ Nam, thì Hứa Tầm đã chẳng lựa chọn quay về với cha cậu ấy rồi." Dù năm đó Hứa Tầm hoàn toàn có thể cầm tiền bỏ đi, bởi vì Hạ Dịch Minh cha của Hạ Thần đã bằng lòng nhận hết mọi trách nhiệm. Nghĩ đến đây, Hạ Thần cảm thấy lạnh sống lưng, linh cảm mọi chuyện không hề đơn giản, nhưng cậu lại không dám nghĩ sâu hơn nữa.

 

Lục Hành Thư gật đầu: "Chờ mọi chuyện sáng tỏ, anh sẽ trực tiếp nói chuyện với Nam Mộc."

 

Việc nghiên cứu PCI-1 đang gặp nhiều trì trệ, phía Lục Hành Thư cũng chưa thu được thông tin hữu ích nào, bước vào cuối năm thì mọi chuyện lại càng chậm chạp. Ngày dự sinh của Hạ Thần đang đến gần, Lục Hành Thư gần như đóng cửa ở nhà chỉ để chăm cậu, khiến cho một số sĩ quan trong quân đội phải đau đầu.

 

Dù có Tiêu Minh ra mặt xử lý phần lớn công việc, nhưng dù gì Lục Hành Thư cũng là một vị tướng. Cứ đóng cửa ở nhà để chăm sóc Omega chờ sinh thì ra thể thống gì chứ? Hơn nữa, Omega này lại còn là cháu ngoại của Phó Nghị, chỉ riêng điểm này cũng đủ để những kẻ lắm miệng làm ầm lên. Ngay cả Quốc vương cũng đã nhiều lần nghe lời gièm pha, phải ban hành tới hai công văn nhắc nhở Lục Hành Thư phải biết giữ ý giữ tứ.

 

Không muốn để tâm, Lục Hành Thư tiện tay vò nát tờ công văn thành một cục, ném thẳng vào thùng rác, còn dặn dò Tiểu Ninh: "Lát nữa nhớ đổ rác, đừng để Hạ Thần nhìn thấy."

 

Lúc này, anh đang quỳ nửa người dưới đất, cẩn thận xoa bóp lòng bàn chân cho Hạ Thần. Mùa đông lạnh, giai đoạn cuối thai kỳ khiến Omega dễ bị phù chân, Lục Hành Thư gần như ngày nào cũng massage cho cậu để giảm mệt mỏi.

 

Đúng lúc ấy, Tiêu Minh và Lý Bắc Bắc cùng đến biệt thự.

 

"Thưa tướng quân, lát nữa ngài nhất định phải dự cuộc họp này." Tiêu Minh nghiêm túc nói, rõ ràng là có việc hệ trọng.

 

"Tôi sẽ họp từ xa qua video." Lục Hành Thư không ngẩng đầu, vẫn chăm chú xoa chân cho Hạ Thần, thỉnh thoảng còn dịu giọng hỏi một câu: "Thế này có đau không?"

 

Hạ Thần bị ánh mắt ngưỡng mộ đến mức sáng cả lên của Lý Bắc Bắc nhìn chằm chằm, cảm thấy hơi xấu hổ, nhẹ nhàng đẩy vai Lục Hành Thư: "Anh đi làm đi, chiều Bắc Bắc ở đây với em rồi, còn có Tiểu Ninh nữa, đừng lo."

 

Ngày mai cậu sẽ nhập viện chờ sinh, cũng chẳng thiếu một hôm nay. Mấy tháng nay được chăm sóc rất tốt, sắc mặt Hạ Thần rạng rỡ hơn hẳn, gò má cũng đầy đặn, tính tình dường như cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Lý Bắc Bắc nghĩ thầm: quả nhiên là sắp làm baa rồi, cái vẻ lạnh lùng trước đây nay đã dịu đi không ít.

 

"Thưa tướng quân, cuộc họp lần này ngài vẫn nên đích thân đến thì hơn." Tiêu Minh hạ thấp giọng: "Người của Tư lệnh Từ hình như đã có manh mối về Văn Triết. Họ đang lấy lý do Văn Triết là cha ruột của bác sĩ Hạ, yêu cầu tiếp quản nhiệm vụ này."

 

Dù ở đâu, những kẻ cơ hội nhỏ nhen chẳng bao giờ thiếu. Nhân lúc Lục Hành Thư ở nhà chăm Hạ Thần, không ít người nhăm nhe giành công, đòi tiếp nhận nhiệm vụ liên quan đến PCI-1, thậm chí có kẻ còn lấy Hạ Thần ra làm cái cớ.

 

Lục Hành Thư tuy ngoài mặt không tỏ thái độ, nhưng trong lòng đã ghi sổ hết những kẻ đó.

 

Anh không phải người thù dai, nhưng không có nghĩa là dễ bắt nạt.

 

"Biết rồi. Thông báo đi, tôi sẽ đến đúng giờ."

 

Anh không thể để bọn họ toại nguyện. Một khi Văn Triết rơi vào tay kẻ khác, mọi chuyện sẽ trở nên rất khó kiểm soát.

 

Lục Hành Thư vốn định tìm cách tránh cho Văn Triết bản án tử hình, từ đó xử lý sạch sẽ những nợ nần cũ của nhà họ Phó, để Hạ Thần không còn canh cánh trong lòng.

 

Nói cho cùng, mọi chuyện anh làm đều lấy Hạ Thần làm điểm xuất phát. Mà bọn họ lại dám giẫm lên giới hạn của anh.

 

Hai bé trong bụng Hạ Thần trước khi sinh cực kỳ không yên phận, cứ quậy phá liên tục, như thể đang nóng lòng muốn chào đời.

 

Lý Bắc Bắc nhận nhiệm vụ chăm sóc Hạ Thần, tay bưng đĩa hoa quả vừa lảm nhảm vừa cười ngốc nghếch.

 

Tuy trong sân biệt thự khá lạnh, nhưng ánh nắng buổi chiều hôm nay rất đẹp. Hạ Thần muốn ra ngoài đi dạo một chút, Lý Bắc Bắc cũng khuyên cậu nên vận động nhẹ nhàng, ngồi mãi cũng không tốt. Chân Hạ Thần đã hết sưng, đi giày bông cũng không thấy chật, Tiểu Ninh đưa cho cậu một chiếc áo khoác dày, cùng họ ra sân đi bộ.

 

"Đặt tên xong chưa?" Lý Bắc Bắc vừa hỏi vừa không quên bóc vài quả cherry ăn.

 

"Alpha tên là Lục Trạch Lâm, Omega tên là Lục Trạch An."

 

"Nét bút nhiều thế? Là tướng quân Lục đặt hay cậu đặt?"

 

Hạ Thần suy nghĩ một chút, đúng là nhiều nét thật: "Mình đặt, nét nhiều cũng tốt, sau này học viết chữ phải chăm chỉ hơn."

 

"Trời ơi, mình tưởng tượng được cậu sau này nghiêm khắc cỡ nào rồi." Lý Bắc Bắc rùng mình đùa: "Chắc cậu còn lên kế hoạch học lớp năng khiếu mầm non cho tụi nhỏ rồi chứ?"

 

"Điều này thì không cần." Hạ Thần hiếm khi nói ra điều khiến Lý Bắc Bắc bất ngờ: "Đầu óc giống mình thì không cần học thêm đâu, từ nhỏ đến lớn mình đều đứng nhất lớp."

 

Lý Bắc Bắc nghẹn lời, cảm thấy nói tiếp chỉ tổ tự đào hố chôn mình. Tiểu Ninh đứng bên cạnh bật cười, Lý Bắc Bắc liền giục cô đi rót hai tách trà nóng, còn mình thì kéo Hạ Thần ngồi xuống ghế nghỉ trong sân.

 

Mùa đông, cây cối trong sân thưa thớt, trơ trụi nhìn có vẻ lạnh lẽo.

 

Hạ Thần ngáp một cái, uể oải lắng nghe Lý Bắc Bắc kể mấy chuyện tám nhảm ở trung tâm nghiên cứu. Biết được Tiểu Phong và Lâm Kỳ lại cao thêm rồi, cũng biết kết quả nghiên cứu của Bạch Khê chẳng có tiến triển gì. Đám cưới của Lâm Vi và Dương Vũ dự định tổ chức vào tháng tư, chỉ là gần đây cả hai bận đến mức ai rảnh để chuẩn bị thiệp mời tử tế.

 

"À đúng rồi, cậu còn nhớ tên Beta đẹp trai hôm đám cưới mình không?" Lý Bắc Bắc hỏi.

 

Hạ Thần lập tức hỏi lại: "Nam Mộc?"

 

"Đúng đúng, là cái tên đó." Lý Bắc Bắc nhíu mày, thở dài nói: "Mình cứ thấy cậu ta quen quen, nhất là đôi mắt ấy. Đẹp thì có đẹp, nhưng nhìn vào lại cứ thấy lành lạnh." Mỗi lần nhìn thấy mấy tấm ảnh thời quân đội của Tiêu Minh ở nhà, Lý Bắc Bắc đều bắt gặp Nam Mộc trong vài tấm.

 

Vì chuyện đó mà Lý Bắc Bắc đã cố ý hỏi Tiêu Minh về thân phận của Nam Mộc. Không hỏi thì thôi, hỏi xong lại càng khiến cậu nhất quyết phải nhắc nhở Hạ Thần: "Tiêu Minh bảo, cậu ta với Lục tướng quân là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã thích tướng quân rồi. Hồi còn học ở quân đội, cứ cách vài bữa là cậu ta lại tới tìm. Bảo sao mình thấy chướng mắt, chắc là vì có liên quan đến cậu. Cậu ta dạo gần đây còn tới tìm tướng quân không?"

 

Tình cảm mà Lý Bắc Bắc dành cho Hạ Thần là điều không cần bàn cãi. Với những ai có thể đe dọa đến Hạ Thần, cậu chắc chắn chẳng thể ưa nổi.

 

Còn chuyện Nam Mộc thích Lục Hành Thư, Hạ Thần cũng đã từng nghe qua, vì Tiểu Ninh cũng không lạ gì Nam Mộc. Trước khi Lục Hành Thư kết hôn, cậu ta vẫn thường đến tìm anh, liên lạc không ngừng. Sau khi Lục Hành Thư trở về thủ đô, nhân lúc Hạ Thần không ở biệt thự, Nam Mộc cũng đến vài lần. Mỗi lần như vậy, Lục Hành Thư đều khá bình thản, đối với Nam Mộc có thể xem là khách sáo, thân thiện.

 

So với Tiêu Minh hay Diệp Tần, mối quan hệ giữa Lục Hành Thư và Nam Mộc không thân thiết bằng, nhưng cũng gần gũi hơn những người bạn bình thường một chút.

 

Theo lời Tiểu Ninh thì Lục Hành Thư là người rất dứt khoát trong chuyện tình cảm. Từ sau khi Nam Mộc bộc lộ tình cảm ngày càng rõ ràng, anh đã lựa chọn giữ khoảng cách. Chỉ là Nam Mộc lại vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, thế nên tình bạn của họ mới duy trì được đến giờ. Nếu không thì với tính cách của Lục Hành Thư, chẳng thể nào còn thân thiết tới tận bây giờ.

 

Hạ Thần nhớ lại rồi nói: "Dạo gần đây bọn mình chỉ gặp Nam Mộc duy nhất một lần trong đám cưới cậu thôi."

 

"Vậy cậu cũng phải cẩn thận, cậu ta trông đẹp trai quá mức đấy." Lý Bắc Bắc chống cằm, giọng hơi u sầu; "Mình chẳng ưa gì cậu ta, nhưng Tiêu Minh cứ nói cậu ta là người tốt, không cho mình nói xấu."

 

"Cậu nói xấu người ta làm gì?"

 

"Chính là không ưa nổi cậu ta, cứ nhìn thấy là rợn cả người." Lý Bắc Bắc cũng không biết tại sao, chỉ là trong lòng cực kỳ không thích Nam Mộc. Ngay từ lần đầu nhìn thấy cậu ta trong đám cưới, cậu đã thấy sởn gai ốc, đến nhìn thẳng còn chẳng dám. Ban đầu tưởng là do Nam Mộc quá nổi bật, nhưng về sau dần dần nhận ra không phải như vậy.

 

Đôi mắt của Nam Mộc thoạt nhìn thì dịu dàng, nhưng bên trong lại lạnh lẽo đến đáng sợ.

 

Giác quan thứ sáu của Lý Bắc Bắc mách bảo rằng Nam Mộc không phải người dễ đối phó. Cậu muốn nhắc nhở Hạ Thần, nhưng thấy Hạ Thần được Lục Hành Thư bảo vệ cẩn thận nên cũng không nói thêm gì nữa, những lời dư thừa đều nuốt ngược trở lại.

 

So với việc sinh con, điều khiến Hạ Thần lo lắng hơn là chuyện phải về nhà tổ họ Lục ăn Tết năm nay. Mấy ngày tới cậu sẽ phải vào viện chờ sinh, bà Lục và ông cụ Lục không chừng sẽ đến thăm. Năm nay Tết đến muộn, mãi tháng hai mới đến đêm Giao thừa, cậu khó mà tránh khỏi việc phải tiếp xúc với mẹ của Lục Hành Thư.

 

Tiễn Lý Bắc Bắc xong, Hạ Thần ngồi trên ghế sofa, khẽ thở dài.

 

Chính sự dè dặt và thăm dò của Lục Hành Thư khiến Hạ Thần mềm lòng, rốt cuộc vẫn đồng ý lời mời về nhà ăn Tết năm nay.

 

Anh không biết phải đối mặt với ba mẹ của Lục Hành Thư như thế nào, mấy năm trước quan hệ giữa họ vốn không mấy vui vẻ. Số câu nói qua lại giữa mẹ Lục và cậu không quá ba câu. Có lần cậu đến nhà tổ, bà Lục thậm chí còn không thèm ra khỏi phòng ngủ. Hôm đó, Hạ Thần ngồi ngoài phòng khách uống vài ngụm trà rồi lặng lẽ rời đi, món quà mang theo có lẽ cũng bị vứt xó ở đâu đó.

 

Vì là cháu ngoại của nguyên soái nên ông cụ Lục còn tỏ ra khách sáo với cậu. Nhưng từ sau lần gặp mặt trước đây, ông đã có định kiến rõ rệt. Dù ký hiệu đánh dấu ở cổ đã được xóa sạch, nhưng những lời ông cụ nói hôm ấy, cậu vẫn còn nhớ từng chữ một.

 

Đang do dự phiền muộn thì Tiểu Ninh từ ngoài ôm vào một thùng hàng.

 

"Phu nhân, ngài có đặt gì không ạ?" Tiểu Ninh ôm hộp hàng thấy khá nặng.

 

Hạ Thần rất hiếm khi mua đồ online, còn Lục Hành Thư thì càng không. Chẳng lẽ giao nhầm rồi? Cậu bước tới nhìn tên người gửi, sau đó lặng lẽ nhận lấy thùng hàng, rồi bảo Tiểu Ninh tránh đi một lát.

 

Tên người gửi ghi là: Văn Triết.

 

Địa chỉ gửi để trống.

 

Hạ Thần không nghĩ nhiều. Dù sao Hạ Dịch Minh cũng là cha ruột cậu, cho dù có hận đến mấy, trong thâm tâm cậu vẫn mong cha mình là trong sạch. Có lẽ ông ấy bị ép buộc, hoặc có nỗi khổ khó nói. Hạ Thần thoáng có suy nghĩ như vậy, và cho rằng trong bưu kiện này có thể chứa thông tin quan trọng, là do Hạ Dịch Minh cố tình gửi đến cho cậu.

 

Nhưng ngay giây sau đó, khi mở thùng hàng ra, Hạ Thần ngã quỵ xuống đất, cả khuôn mặt trắng bệch.

 

Giống như bị thiếu oxy, cậu th* d*c liên hồi, lồng ngực như bị đè nén, choáng váng và nặng trĩu. Khi ngã xuống đất, lực va đập khiến bụng cậu đau nhói dữ dội. Theo bản năng, Hạ Thần gọi tên Lục Hành Thư, mùi máu tanh nồng nặc tràn khắp phòng khách, không rõ là máu của cậu hay máu trong bưu kiện.

 

Hạ Thần ôm bụng, mồ hôi lạnh túa đầy trán, cố gắng gượng đứng dậy kêu cứu.

 

Nhưng chưa gọi được mấy tiếng, cậu lại ngã quỵ xuống sàn.

 

Trong đầu cậu chớp lên hàng loạt hình ảnh: Là cô gái bị bắt cóc cùng cậu năm ấy, chiếc lưỡi bị cắt đẫm máu của cô nằm trong thùng rác, căn phòng âm u không có lấy một âm thanh, như thể mọi thứ đều ngưng đọng.

 

Khuôn mặt của tên bắt cóc hiện lên rất rõ ràng, đó là gương mặt mà suốt đời này cậu không thể quên. Trên mặt hắn có một vết sẹo dài, khiến hình ảnh ấy càng hằn sâu trong ký ức, mỗi lần xuất hiện trong giấc mơ đều khiến Hạ Thần choàng tỉnh, toàn thân run rẩy vì sợ hãi. Mà giờ đây, chính cái đầu đó đang nằm yên trong thùng hàng, chiếc lưỡi cũng bị cắt để bên cạnh.

 

Cơn đau ở bụng vượt lên tất cả, Hạ Thần quằn quại trên sàn trong đau đớn, nước mắt như những hạt ngọc đứt chỉ, không ngừng tuôn rơi.

 

Thế nhưng những hình ảnh trong đầu vẫn không dừng lại, cậu thấy có người hôn mình.

 

Người ấy hung hăng cắn mạnh vào cổ, gương mặt mơ hồ, cậu không thể nhìn rõ. Cậu chỉ biết mình đang kháng cự, mang theo chút lý trí và lòng tự trọng cuối cùng, cậu khẩn cầu trong tuyệt vọng.

 

Bên tai lại vang lên một giọng nói xa lạ mà quen thuộc: "Đừng sợ, là anh..."

 

"Anh sẽ chịu trách nhiệm với em."

 

Là ai?

 

Ngươi là ai?

 

Con ngươi Hạ Thần co lại, anh không thể kìm được tiếng hét, nỗi sợ hãi và ký ức như từng đợt sóng cuốn trôi toàn bộ lý trí. Hạ Thần vươn tay ra trong vô vọng, lại bị một người nắm chặt lấy.

 

Là Lục Hành Thư. Anh biết, là Lục Hành Thư đã trở về.

 

"Hạ Thần! Gắng lên! Chúng ta lập tức đến bệnh viện!" Giọng Lục Hành Thư trầm ổn, nhưng mang theo sự lo lắng và hoảng hốt chưa từng có.

 

Trong tiếng gọi khẩn thiết của Tiểu Ninh, trước mắt Hạ Thần chỉ còn một khoảng trắng mênh mông.

Bình Luận (0)
Comment