Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 46

"Choang." Khung ảnh rơi xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề và chói tai. Phó Ngôn Triết đờ đẫn, chậm rãi cúi xuống nhặt lên. Mảnh kính vỡ cắt rách đầu ngón tay. Ông ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn buông xuống, những cụm mây dần bị bóng đêm nuốt chửng. Từng chiếc đèn trong vườn biệt thự lần lượt sáng lên, làm dịu đi sự cô tịch giữa mùa đông.

 

Ông đưa ngón tay bị thương lên miệng, khẽ m*t lấy vết máu, lặng lẽ chờ đợi màn đêm sâu hơn.

 

 Dì Trương đẩy cửa bước vào, bưng theo một ly nước nóng. Nhìn thấy bàn tay của Phó Ngôn Triết, bà lo lắng nói: "Sao bị thương mà không gọi tôi?" Bà đặt ly nước xuống, tìm băng cá nhân.

 

Phó Ngôn Triết ngây người nhìn bà, lại cúi đầu liếc mấy lần về mảnh kính vỡ dưới đất và tấm ảnh chụp chung ba người, bất chợt hỏi: "Cái này hỏng rồi, có sửa được không?"

 

"Không sửa được cũng không sao, mai tôi bảo người mua cho cậu cái khung mới." Dì Trương cười, cẩn thận dán băng cá nhân vào vết thương rồi dặn dò: "Lần sau có làm vỡ cái gì thì cứ để đấy, đợi tôi đến dọn, tuyệt đối đừng tự mình động tay. Biết chưa?"

 

"Biết rồi. Cha tôi đâu?"

 

"Lão gia ra ngoài rồi, chắc về muộn một chút." Vừa rồi nhận được cuộc gọi từ nhà họ Lục, hay tin Hạ Thần được đưa vào viện, Phó Nghị lập tức đến đó ngay.

 

Phó Ngôn Triết khẽ gật đầu, tự mình đi tới bên cửa sổ, cúi người dựa vào bậu cửa đón gió. Gió đêm lạnh lẽo, bà Trương chỉ còn biết lấy một chiếc áo khoác dày cho ông đắp tạm. Nếu nhất quyết đóng cửa sổ lại, e rằng ông sẽ lại phát bệnh.

 

Phó Ngôn Triết vốn là như thế, lúc thì điên cuồng đến mức không nhận ra bất kỳ ai, chỉ chăm chăm vẽ tranh với sự cố chấp dị thường. Lúc thì lại có thể trò chuyện như người bình thường, dường như chưa từng mắc bệnh.

 

Những lúc như vậy, ông rất ít khi nhắc đến Hạ Dịch Minh, lại càng hiếm khi nói đến Hạ Thần.

 

Thường là vào buổi tối, trong một khoảng thời gian rất ngắn, ông sẽ làm theo ý mình: ngồi bên cửa sổ thẫn thờ nhìn ra ngoài, ngắm bầu trời sao. Thỉnh thoảng cũng tiện tay cầm một quyển sách lật xem vài trang một cách nhịp nhàng.

 

Bà Trương đã quá quen thuộc với nếp sinh hoạt này của ông, đó vốn là thói quen từ trước khi phát bệnh, ngày nào trước khi ngủ cũng như vậy.

 

Nghĩ đến chuyện của Hạ Thần, bà Trương không nhịn được bước tới cẩn trọng lên tiếng: "Thiếu gia, tiểu thiếu gia có lẽ đêm nay sẽ sinh rồi."

 

Phó Ngôn Triết ngẩn người: "Tiểu thiếu gia?" Ông lộ vẻ hoàn toàn không biết gì, cố gắng nhớ lại một lúc lâu mới chậm rãi mường tượng ra một bóng người trong đầu: "Là tiểu thiếu gia nhà họ Lý, một Omega? Vậy cha ra ngoài là để đi thăm cậu ta à?"

 

Ông như bừng tỉnh, lẩm bẩm thêm một câu, tỏ ra thấu hiểu: "Cha lại thân với nhà họ Lý đến thế rồi sao..."

 

Bà Trương cứng họng, nhất thời không nói được lời nào.

 

Bệnh của Phó Ngôn Triết lúc nặng lúc nhẹ, nhưng cho dù là những lúc tỉnh táo, cũng chẳng thể gọi là tốt lên thật sự. Bà chỉ biết thở dài một hơi, lắc đầu rời khỏi phòng, rốt cuộc vẫn không dám nhắc đến cái tên "Hạ Thần".

 

Trong đầu bà bất giác hiện lên chuyện hơn hai mươi năm trước. Sáng hôm đó Hạ Dịch Minh nhận được một lá thư, sau đó tức giận trở về phòng đánh thức Phó Ngôn Triết vẫn còn đang ngủ say.

 

Hai người đóng kín cửa, nhưng tiếng cãi vã vẫn đủ lớn để làm kinh động những người giúp việc đã dậy sớm.

 

Lẽ ra đó là buổi sáng Hạ Dịch Minh phải lên đường làm nhiệm vụ, vậy mà ông lại chần chừ mãi không xuất phát. Phòng của Phó Nghị ở xa nên không nghe thấy gì, nhưng bà Trương thì có.

 

Bà lập tức cho các giúp việc khác rời đi, một mình lo lắng đi đi lại lại bên ngoài.

 

Từ khi Phó Ngôn Triết và Hạ Dịch Minh kết hôn đến nay, họ chưa từng cãi nhau. Tình cảm vẫn luôn hòa thuận, chưa bao giờ rạn nứt.

 

Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Bà Trương không dám đến gần nghe ngóng kỹ càng, chỉ chợt nghĩ ra một cách. Bà đi gọi Hạ Thần vẫn còn đang ngủ say dậy.

 

Hạ Thần rất quấn người, từ tối qua đã biết Hạ Dịch Minh sắp đi làm nhiệm vụ, liền nói muốn dậy sớm để tiễn.

 

Chuyện Hạ Dịch Minh ra ngoài làm nhiệm vụ vốn là chuyện thường ngày trong nhà, đám giúp việc cũng không mấy để tâm đến lời Hạ Thần nói, bởi cậu nhóc rất hay ngủ nướng.

 

Bà Trương dắt Hạ Thần lơ mơ ngái ngủ đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng dặn dò vài câu rồi rời đi.

 

Bên ngoài, cậu bé năm tuổi Hạ Thần kiễng chân lên, cốc cốc gõ cửa.

 

Bên trong, Phó Ngôn Triết vội vàng lau nước mắt, quay mặt sang hướng khác. Sau đó là Hạ Dịch Minh ra mở cửa.

 

Mà cậu nhóc Hạ Thần đứng ngoài cửa mặc bộ đồ ngủ đáng yêu liền đưa tay ra làm nũng: "Cha, bế con với~"

 

Khuôn mặt cứng đờ của Hạ Dịch Minh cuối cùng cũng dịu đi đôi chút. Ông bế cậu lên, Hạ Thần liền dụi khuôn mặt nhỏ nhắn vào má ông, giọng ngái ngủ mềm oặt: "Cha ơi, hai người cãi nhau cái gì vậy, con nghe không hiểu gì hết. Nhưng mà nè, con chỉ muốn nói với cha một câu là cha nhớ về sớm nha."

 

Nói xong, cậu liền dựa vào vai anh mà ngủ thiếp đi, hơi thở phập phồng đều đều.

 

Người giúp việc đi cùng giải thích rằng: cậu bé biết hôm nay Hạ Dịch Minh phải đi làm nhiệm vụ, hiếm hoi lắm mới chịu dậy sớm, chỉ để nói một câu đó rồi lại ngủ tiếp.

 

Lúc nói, cô ta cũng liếc nhìn vào trong phòng, nơi Phó Ngôn Triết vẫn đang ngồi, bầu không khí u ám đến mức khiến người ta ngột ngạt. Khi nãy cô và Hạ Thần bị bà Trương gọi tới, mơ hồ cũng nghe được một chút tiếng cãi vã trong phòng.

 

Cô rất lúng túng, không biết mình ở lại đây có phù hợp hay không, nhưng Hạ Thần nhất quyết đòi chào tạm biệt Hạ Dịch Minh.

 

Hạ Dịch Minh bế Hạ Thần trong tay, giọng điệu đã dịu dàng trở lại như thường ngày. Ông nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc, sau đó giao lại cho người giúp việc: "Dễ bị cảm lắm, mau đưa thằng bé về phòng đi."

 

Nói rồi, ông lại nắm lấy bàn tay bé xíu của Hạ Thần, khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt vương đầy lưu luyến.

 

Người giúp việc cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy hôm nay trước khi xuất phát làm nhiệm vụ, Hạ Dịch Minh có vẻ lưu luyến Hạ Thần hơn mọi khi.

 

Dù bình thường Hạ Dịch Minh vốn đã nổi tiếng là cưng chiều Hạ Thần, nhưng cảm giác hôm nay lại rất khác.

 

Người giúp việc bật cười, nói: "Thượng tá mà không nỡ xa tiểu thiếu gia thì hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút rồi về nhà đi ạ. Dù sao tiểu thiếu gia cũng đang ở trong phủ Phó gia, có thể chạy đi đâu được chứ."

 

Hạ Dịch Minh chỉ gật đầu, chuẩn bị khởi hành.

 

Cậu nhóc Hạ Thần dụi dụi mắt, biết cha sắp phải rời đi, nhưng không chống lại nổi cơn buồn ngủ, cả người lờ đờ ngái ngủ.

 

Cậu mơ hồ nghe thấy giọng của Phó Ngôn Triết: "Anh sẽ quay về, đúng không?"

 

Nhưng Hạ Thần không nghe được câu trả lời của Hạ Dịch Minh, hoặc là, lúc đó cậu đã buồn ngủ quá rồi, nên bỏ lỡ mất đáp án.

 

Buồn ngủ đến mức chẳng nhớ nổi mình đã ngủ bao lâu, hôm đó thời tiết ra sao, Hạ Dịch Minh cuối cùng đã nói điều gì.

 

Chỉ nhớ trước mắt là một vùng trắng xóa, mí mắt nặng trĩu, khiến người ta chỉ muốn khép lại.

 

Bên cạnh hình như có gió nhẹ, có mùi hương của hoa, ánh mặt trời rất dịu dàng, rất mịn màng.

 

Mây lững lờ trôi, giống hệt kẹo bông trước cổng nhà trẻ thuở bé, từng cụm, từng cụm, nhẹ nhàng tự tại.

 

Hạ Thần thích đồ ngọt, cậu rất muốn với tay hái một cụm mây xuống, nhét nguyên cả vào miệng, chỉ cần nếm được chút vị ngọt là đủ.

 

Thế nhưng mấy đám mây trắng kia lại bướng bỉnh đến lạ, kéo kiểu gì cũng không được.

 

Hạ Thần tức giận, hé miệng khẽ kêu, nhưng giọng đã khản đặc, không nói nổi một câu, thậm chí đến một chữ cũng không thốt ra được.

 

Cậu thất vọng ngồi bệt xuống đất, chôn đầu vào giữa hai đầu gối, không biết đã qua bao lâu.

 

Bất chợt, có thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào má cậu, mềm mại, mang theo mùi sữa thoang thoảng.

 

Thơm lắm.

 

Hạ Thần không thể mở nổi mắt, mí mắt cậu nặng trĩu, cố phát ra âm thanh nhưng lại chẳng thể thốt nên lời. Xung quanh chìm trong bóng tối, có lẽ trời đã vào đêm. Mà bên má cậu, có một cảm giác mềm mềm thơm thơm, nhẹ nhàng, khiến người ta yên lòng.

 

Cậu không kìm được tò mò, muốn biết thứ đang chạm vào mình là gì, nên cố gắng vươn tay ra sờ thử. Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay vừa chạm tới, một âm thanh từ ngoài giấc mơ vang lên.

 

"Oa, oa."

 

Là tiếng khóc vang dội của một đứa bé.

 

"Đừng khóc đừng khóc, ba đang ngủ mà, đừng làm ồn ba nhé, ngoan nào." Lục Hành Thư luống cuống ôm lấy đứa bé lớn đang gào khóc thảm thiết, còn đứa nhỏ thì lại đang ngủ rất ngoan trong tay Phó Nghị, như thể bị làm phiền nên quay đầu né tránh, tỏ vẻ chê ầm ĩ.

 

Hạ Thần khẽ thở ra một hơi, bởi vì tiếng khóc náo loạn của đứa bé lớn nên không ai phát hiện cậu đã tỉnh. Cậu lặng lẽ nhìn đứa trẻ đang được Lục Hành Thư bế, chỉ thấy phu nhân nhà họ Lục với vẻ mặt "hận sắt rèn không thành thép" giành lấy đứa bé từ tay anh, càm ràm: "Ai lại bế con kiểu đó chứ, muốn nó khóc mãi không thôi à? Tránh ra tránh ra, để mẹ." Bà vừa nói vừa bế đứa trẻ vào lòng, gương mặt lập tức thay đổi, trở nên hiền từ và cưng chiều: "Aiz, bảo bối lớn của bà, để bà bế nào, bà bế nhé."

 

Đứa lớn bị bà Lục giành đi, Lục Hành Thư tay không đứng đó, bất lực quay đầu lại thì thấy Hạ Thần đang yên lặng nhìn mình.

 

"Hạ Thần! Em tỉnh rồi!" Lục Hành Thư lập tức chạy tới, nửa quỳ bên giường bệnh: "Có mệt không, có muốn uống nước không? Hay là đói rồi? Mẹ anh có hầm canh, em muốn uống chút không?"

 

Lục Hành Thư nắm chặt tay Hạ Thần, cúi đầu hôn lấy hôn để, vành mắt anh đỏ hoe: "Em vất vả rồi, thật sự rất vất vả. Về sau con cái để anh chăm, chúng mà không nghe lời em, anh sẽ dạy dỗ chúng."

 

Hạ Thần mấp máy môi, hình như nói hai chữ: "Đồ ngốc."

 

Trong lòng lại nghĩ: Chẳng phải nhà mình có bảo mẫu sao?

 

"Có khát không? Uống chút nước ấm nhé. Không đúng, trước tiên nhìn con cái đã!" Phu nhân nhà họ Lục bế đứa lớn lại gần, ghé sát cho Hạ Thần xem.

 

Đứa lớn mới sinh ra nhăn nheo, xấu xí, chẳng đáng yêu chút nào. Đứa nhỏ cũng vậy. Phó Nghị một tay ôm lấy nó, tay còn lại chống gậy, nhưng đi đứng bất tiện nên đành giao đứa nhỏ cho Lục Hành Thư bế. Bị đánh thức, đứa nhỏ bặm môi lại, có vẻ sắp khóc.

 

Hạ Thần thật sự không ngờ hai đứa con lại... xấu như vậy. Dù trước đó đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không nhịn được cau mày.

 

"Con lúc mới sinh còn xấu hơn chúng nó đấy." Phó Nghị không quên châm chọc. "Vài ngày nữa là nét ra thôi. Nhìn cái mặt con kìa, sao lại ghét bỏ con mình rồi." Nói xong, còn cười khẽ mấy tiếng, trông tâm trạng rất tốt.

 

Căn phòng bệnh này thuộc loại VIP, hôm qua lúc Hạ Thần được đưa vào sinh, Dương Vũ đã lo liệu sẵn mọi thủ tục.

 

Phu nhân nhà họ Lục bưng một ly nước ấm đưa qua, để Lục Hành Thư từ từ đút cho Hạ Thần uống. Hạ Thần lúc này mới thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng giọng vẫn khàn khàn: "Đứa lớn khóc ghê quá."

 

"Ừ, giống con đó, hồi nhỏ cũng khóc suốt." Phó Nghị tiếp lời cười ha ha, rồi đưa tay ra nói với Lục Hành Thư: "Đưa đứa nhỏ cho ta, nó đang ngủ ngon lại bị mấy người làm ồn đến tỉnh."

 

Hạ Thần nhìn đứa lớn vẫn khóc không ngừng, lo lắng nói: "Có phải đói rồi không, sao... sao cứ khóc mãi vậy?" Về chuyện chăm con, cậu đúng là tay mơ chính hiệu. Giờ nhìn hai đứa bé bỗng dưng xuất hiện, cậu vẫn chưa quen nổi, cảm thấy lúng túng không biết phải làm sao.

 

Lục Hành Thư đưa đứa lớn cho mẹ, áy náy nói: "Mẹ anh bảo tư thế anh bế con không đúng, làm bé khó chịu."

 

Vừa nói, phu nhân họ Lục vừa dịu giọng dỗ dành: "Để mẹ bế một lát là ổn thôi, vú em vừa cho hai đứa ăn no rồi. Hành Thư à, con mau đút cho Hạ Thần ăn chút gì đi, đừng để thằng bé đói."

 

Thật ra Hạ Thần đâu ăn nổi gì lúc này. Cậu chưa bao giờ nghĩ sinh con lại vất vả đến thế. Trong cơn mơ màng, cậu mới nhớ lại tình cảnh tối qua. Sau khi bị hoảng loạn, Lục Hành Thư lập tức đưa cậu vào viện, vào phòng sinh và nhanh chóng hạ sinh hai bé. Nhưng dù sao cậu cũng là nam Omega, cảm giác khó chịu khi sinh nở còn dữ dội gấp đôi so với nữ Omega.

 

Toàn thân như rã rời, Hạ Thần chẳng còn chút sức lực nào.

 

Ăn uống, uống nước đều phải nhờ Lục Hành Thư giúp. Đến ôm con cậu cũng chẳng có sức, cả người mềm nhũn. Buổi chiều, Dương Vũ đến kiểm tra sơ cho cậu, các chỉ số sức khỏe đều trong mức bình thường.

 

"Những ngày đầu thấy kiệt sức là chuyện bình thường. Trước sinh cậu bị hoảng loạn, giờ thể trạng còn yếu. Nghỉ ngơi vài ngày là hồi phục thôi. Trong thời gian đó, tướng quân Lục phải vất vả hơn rồi. Pheromone của anh rất có tác dụng xoa dịu với cậu ấy." Dương Vũ vừa nói, vừa giơ điện thoại chụp ảnh hai đứa nhỏ, miệng nở nụ cười kiểu "chú ruột" gửi ảnh cho Lâm Vi.

 

Lục Hành Thư lập tức đáp lời: "Vâng, cảm ơn cậu."

 

Lý Bắc Bắc và Tiêu Minh đã đến thăm từ sáng sớm, lúc Hạ Thần còn đang ngủ. Vì phòng bệnh không đủ rộng, Lý Bắc Bắc chỉ đành lưu luyến nhìn thêm mấy lần hai đứa nhỏ rồi cùng Tiêu Minh rời đi.

 

Hạ Thần tựa vào lòng Lục Hành Thư, nhiều lần liếc nhìn chiếc giường nhỏ của các con. Nhìn là biết, cậu rất muốn ôm bọn trẻ, nhưng cơ thể lại quá yếu. Ký ức về cơn hoảng loạn hôm qua vẫn còn nguyên, may mắn là pheromone của Lục Hành Thư đem lại cho cậu cảm giác an toàn mãnh liệt, giúp Hạ Thần tránh được ác mộng.

 

Trong lòng Hạ Thần lúc này chỉ toàn là hình bóng hai đứa nhỏ, vừa thấy ngứa ngáy trong tim lại vừa thấy tay cũng ngứa ngáy theo.

 

Lục Hành Thư nhìn ra được mong muốn của cậu, khẽ cười: "Anh đi bế qua đây."

 

"Đừng..." Hạ Thần nhẹ nhàng kéo tay anh lại. "Chờ tụi nhỏ tỉnh rồi hãy xem, không lại đánh thức chúng dậy."

 

"Không sao, tỉnh thì dỗ lại là được." Lục Hành Thư nói nghe thì dễ, nhưng thật ra anh cũng chưa biết chăm con thế nào, còn phải học hỏi rất nhiều với tư cách là một ông bố mới toanh. Anh cố tình chọn bế đứa út qua: "Thằng bé này lười lắm, không thích tỉnh ngủ đâu."

 

Hạ Thần hồi hộp đưa tay ra đón lấy đứa nhỏ trong lòng anh. Nhóc con chỉ khẽ cựa đầu một cái, quả nhiên vẫn chưa tỉnh. Hạ Thần mím môi, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc nhìn chăm chú vào bé con trong tay. Lục Hành Thư sợ cậu mệt, liền ngồi hẳn ra phía sau, để Hạ Thần tựa vào mình, rồi vòng tay ra phía trước đỡ lấy tay cậu, cùng nhau bế con.

 

Lục Hành Thư hôn nhẹ lên vành tai Hạ Thần: "Cả hai đứa đều giống em lắm."

 

"Nhăn nheo thế này, anh nhìn ra chỗ nào giống em vậy?" Hạ Thần nghiêm túc nhìn đứa nhỏ trong lòng.

 

"Ông ngoại còn nói rồi, lúc em mới sinh cũng y chang vậy đó."

 

"..."

 

Tiểu bảo vốn đang ngủ ngon, nào ngờ bị cha với ba ngồi cạnh thì thầm trò chuyện gần sát bên, bực mình giơ tay múa loạn trong không trung, vẻ mặt như đang bất mãn. Hạ Thần trông thấy suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

 

Hai đứa nhỏ cũng thật tội, muốn ngủ một giấc yên lành mà chẳng được. Hết cha bế rồi lại đến cụ nội bế, tiếp đó là bà nội bế. Vừa mới ngủ được chút thì lão gia nhà họ Lục với vẻ mặt nghiêm túc  lại lù lù bước vào, vừa muốn tỏ vẻ lạnh lùng vừa không kiềm được muốn ôm cháu, cứ đứng lặng lẽ trong phòng bệnh thật lâu.

 

Đến mức Phó Nghị chỉ còn biết hừ mũi, trừng mắt, cực kỳ khinh thường.

 

Ông cụ Lục bị mất mặt, nhất quyết phải ra ngoài đứng đợi đến khi Phó Nghị rời đi mới chịu quay lại thăm cháu.

 

Cuối cùng vẫn là Hạ Thần bảo Lục Hành Thư bế đứa nhỏ ra ngoài đưa cho ông cụ Lục, ông mới mãn nguyện được ôm cháu vào lòng.

 

Trước khi rời đi, ông cụ còn kéo Lục Hành Thư ra ngoài căn dặn vài câu: "Chuyện hôm qua ta nghe nói rồi. Con đừng chỉ lo cho đứa nhỏ mà quên điều tra kỹ."

 

Cái kiện hàng gửi đến với tên người gửi là "Văn Triết" suýt chút nữa đã khiến Hạ Thần gặp chuyện, khiến ông cụ Lục tức đến mức không chịu nổi.

 

Tuy ông vẫn mang thành kiến với Hạ Thần, nhưng dù sao Hạ Thần cũng là Omega của Lục Hành Thư. Thế mà lại có kẻ dám giở trò ngay trên địa bàn nhà họ Lục, đúng là không còn coi Lục gia ra gì nữa.

 

Lục Hành Thư trầm giọng đáp: "Vâng, con đang cho người điều tra rồi."

 

"Còn nữa, mấy ngày nữa nhớ đưa thằng bé về nhà ăn Tết đấy." Ông cụ Lục hắng giọng, thực ra bao lì xì cũng đã âm thầm chuẩn bị xong xuôi rồi.

 

"Vậy thì cha phải hứa là sẽ không nói gì nhạy cảm với Hạ Thần."

 

"......"

 

"Cha?"

 

"Biết rồi, biết rồi." Ông cụ Lục mất mặt, chuẩn bị rút lui, nhưng vẫn còn luyến tiếc, lại dướn người lên nhìn vào trong phòng bệnh, rõ là không nỡ rời cháu.

Bình Luận (0)
Comment