Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 48

Tối nay là đêm giao thừa. Từ ngày Hạ Thần và Lục Hành Thư làm hòa. Từ ngày Hạ Thần và Lục Hành Thư làm hòa, phu nhân Lục đã trông ngóng mãi đến hôm nay, cuối cùng cũng đợi được Hạ Thần chịu về nhà tổ Lục gia ở lại mấy hôm. Từ sáng sớm,\ bà đã chui vào bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Có vài món cần phải tẩm ướp tươi mới ngay trong ngày, bà sợ đám người giúp việc làm cẩu thả, bỏ nhầm những thứ Hạ Thần không thích, nên cái gì cũng tự tay làm.

 

Hôm nay Hạ Thần vừa xuất viện là đã đến nhà tổ Lục gia đón Tết, phu nhân Lục không thể để cậu ăn uống qua loa được.

 

Ông cụ Lục hai tay chắp sau lưng đi ngang qua một vòng, hừ mũi một cái: "Trước đây hờ hững như vậy, giờ thì lấy lòng quá nhỉ."

 

Lục phu nhân nghe xong liếc ông một cái: "Con trai thích, thì tôi cũng thích. Không giống ai kia, rõ ràng đã chấp nhận rồi mà ngoài miệng vẫn cứ cứng đầu."

 

Phu nhân Lục xưa nay không thích đôi co với ông cụ, nhưng hôm nay tâm trạng vui, nên cũng không nhịn đá xoáy ông mấy câu. Khiến ông cụ Lục hừ hừ không ngớt, miệng cứ lẩm bẩm tìm lý do bào chữa cho mình, nhưng bà thì chẳng buồn nghe, chỉ mím môi cười lén.

 

Ông cụ Lục bực mình, không thèm lượn lờ trong bếp nữa, quay người đi thẳng ra phòng khách. 

 

Nào ngờ vừa bước vào, mặt vẫn còn lạnh tanh thì đã thấy Lục Hành Thư và Hạ Thần tới rồi.

 

Hạ Thần bế Tiểu Bảo trong tay, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Cha."

 

Lục lão gia không đáp, quay người lẳng lặng đi vào thư phòng. Hạ Thần đứng đó lúng túng, có phần không biết phải làm sao. Dù cậu cũng từng chịu đối xử như vậy trong quá khứ, nhưng hôm nay dù sao cũng là Tết, vẫn thấy chạnh lòng. Cậu ngước mắt nhìn Lục Hành Thư, rồi kiếm đại một câu để nói lảng: "Anh có lấy tã chưa? Tiểu Bảo phải thay rồi."

 

Lục Hành Thư cũng bực bội trong lòng, rõ ràng đã gọi điện báo trước rồi, sao hôm nay cha anh vẫn còn tỏ thái độ như vậy?

 

Anh nghĩ bụng: Không được, nếu cứ thế này, tối nay phải đưa Hạ Thần về nhà. 

 

"Em đừng giận. Ăn cơm xong mình về luôn." Lục Hành Thư đón lấy Tiểu Bảo đặt lên ghế sofa chuẩn bị thay tã. Người giúp việc thấy vậy liền vội vàng đến hỗ trợ.

 

Hạ Thần thì khẽ gãi mũi, nhỏ giọng: "Không sao đâu."

 

Phu nhân Lục nghe thấy tiếng liền bước ra, vui mừng nói: "Sao đến rồi mà không báo cho mẹ một tiếng? Hạ Thần, có khát không, để mẹ làm cho con ly nước dâu tây nhé."

 

Từ sau khi Hạ Thần sinh con, bà thường xuyên đến bệnh viện, đi đi lại lại cũng trở nên thân quen với cậu.

 

Thật ra phu nhân Lục vốn là người dễ gần, chẳng qua trước đây bà hiểu lầm rằng chính Hạ Thần khiến con trai mình không thể về lại thủ đô nên mới tỏ thái độ lạnh nhạt. Giờ đây tiếp xúc nhiều, bà càng nhìn Hạ Thần càng thuận mắt.

 

"Thưa mẹ, con uống nước ấm là được rồi ạ, không cần phiền đến mẹ đâu." Hạ Thần đi theo bà.

 

"Không phiền, không phiền chút nào cả."

 

Thật ra Hạ Thần cũng muốn uống, nhưng vì phép lịch sự nên cậu chỉ từ chối mang tính tượng trưng.

 

Kết quả là lời từ chối ấy lập tức bị phu nhân Lục "đánh tan" một cách dứt khoát. Hạ Thần vui vẻ uống ly nước dâu tây ngọt lịm, cuối cùng còn được ăn một miếng bánh ngọt do bà mới làm sáng nay. Cậu là một Omega nam, không có sữa mẹ, nên việc cho con bú đều do vú em phụ trách. Vì vậy cậu cũng không cần kiêng khem nhiều về ăn uống.

 

Nhìn một bàn đầy ắp cao lương mỹ vị, Hạ Thần không khỏi nuốt nước bọt. Cậu từng nghe Lục Hành Thư nói mẹ mình nấu ăn rất ngon, nhưng không ngờ lại tinh tế đến vậy. Cũng phải thôi, bị nuôi nấng kiểu này từ nhỏ, chẳng trách Lục Hành Thư cao to vạm vỡ đến thế.

 

Chỉ tiếc rằng ông cụ Lục vẫn chậm chạp chưa chịu rời thư phòng. Nhà họ Lục theo lề lối cũ, ăn cơm phải chờ trưởng bối ngồi xuống trước mới được bắt đầu.

 

Phu nhân Lục phải giục đến mấy lần, ông cụ mới chịu từ từ đi ra, khẽ hắng giọng rồi ngồi xuống bàn ăn. Hạ Thần lập tức trở nên dè dặt, đũa cầm lên cũng chẳng gắp được mấy món.

 

Cơ bản là món nào được Lục Hành Thư hay phu nhân Lục gắp cho thì cậu ăn món đó.

 

May mà năm nay phu nhân Lục dịu dàng dễ chịu, lại có Lục Hành Thư ngồi bên cạnh trò chuyện, nếu không thì bữa cơm tất niên này e rằng cũng khó nuốt trôi.

 

Ngoài cửa sổ là bầu trời đêm lấp lánh sao. ối nay, trời quang mây tạnh, rực rỡ một vòm tinh tú.

 

Khu vực nội thành đã cấm đốt pháo nhiều năm, nên vào đêm Giao thừa phố xá trong thành phố trở nên yên ắng lạ thường.

 

Trên tivi kênh nào cũng phát chương trình Tết, MC ăn vận đỏ rực rỡ, tay cầm micro đọc những lời chúc mừng rộn ràng, chuẩn mực.

 

Âm nhạc nền tươi vui vang khắp phòng ăn nhà họ Lục, xen lẫn với tiếng khóc nhè bất chợt của Tiểu Bảo và Nhị Bảo khiến đêm giao thừa này không quá đỗi tĩnh lặng.

 

Lục Hành Thư chuẩn bị lát nữa sẽ lái xe đưa Hạ Thần về, nên cũng không cầm ly rượu, chỉ ăn lấy lệ vài miếng, suốt cả bữa chủ yếu là gắp thức ăn cho Hạ Thần.

 

Phu nhân Lục thấy vậy thì mấy lần liếc ông cụ Lục với ánh mắt đầy ẩn ý, cố gắng điều tiết bầu không khí.

 

Cuối cùng, ông cụ Lục cũng không nhịn nổi nữa, buông một câu: "Nó đâu phải khách, anh cứ gắp mãi cho nó làm gì?"

 

Hạ Thần: "......"

 

Lục Hành Thư: "Cha, trước đó cha đã hứa với con là..." Lời còn chưa dứt, ông cụ đã thò tay vào túi áo, lấy ra ba phong bao lì xì đỏ rực, đưa một cái cho Hạ Thần trước.

 

Hạ Thần sững người, nhận cũng không được, mà không nhận cũng chẳng xong.

 

Ông cụ hít sâu một hơi, chậm rãi nói"Năm nay là lần đầu tiên con về nhà ăn Tết, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy nên tặng con một món quà gặp mặt là hợp lý nhất."

 

Nói rồi, ông giục Hạ Thần mau nhận lấy, còn hai bao lì xì còn lại dĩ nhiên là chuẩn bị cho hai đứa cháu nội bé bỏng cũng đưa cho Hạ Thần giữ luôn.

 

Mấy phong bao nặng trĩu, hiển nhiên là ông cụ không biết tặng gì, nên chỉ biết nhét tiền thật đầy vào đó.

 

Phu nhân Lục cười tủm tỉm: "Tôi nói mà, mấy hôm trước còn hỏi tôi xin bao lì xì làm gì."

 

Vừa nói, bà cũng lấy ra ba phong lì xì từ túi áo mình đưa cho Hạ Thần: "Phần của mẹ thì ít hơn ông ấy một chút, nhưng lấy lộc đầu năm là chính." Hạ Thần thầm nghĩ nhà họ Lục đúng là "giàu nứt đố đổ vách", mấy cái phong bao mà nặng muốn rớt tay, có chỗ nào gọi là "ít" chứ.

 

Nhưng lễ vật nặng thì tấm lòng càng sâu đậm. Hạ Thần vội vã cảm ơn, còn Lục Hành Thư thì cuối cùng cũng yên tâm.

 

Ông cụ Lục xem ra đã thật sự chấp nhận Hạ Thần. Dù ngoài miệng không chịu nói, nhưng việc chủ động chuẩn bị lì xì cho cậu chắc chắn không phải là do phu nhân Lục bày cho.

 

Những chuyện không vui trong quá khứ nhất thời khó mà buông bỏ, nhưng theo thời gian, người một nhà làm gì có thù hằn nào qua nổi một đêm.

 

Nếu thật sự còn thì ngủ thêm vài đêm nữa, rồi cũng sẽ qua thôi. Dĩ nhiên, phải là ngủ cùng Lục Hành Thư, Hạ Thần thầm nghĩ như thế.

 

Vì vậy, tối hôm đó khi bị đẩy ngã xuống giường của Lục Hành Thư, câu đầu tiên Hạ Thần nói là: "Lục Hành Thư, sinh con xong thì phải ở cữ đấy."

 

"Anh tra kỹ rồi, Omega nam không cần ở cữ đâu." Anh chống một tay bên tai Hạ Thần, tay kia cởi khuy áo sơ mi, lồng ngực rắn rỏi lập tức lộ ra trước mắt. Hạ Thần không kìm được đỏ ửng vành tai, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình thản, trừng mắt nhìn anh. Ánh mắt ấy khiến Lục Hành Thư ngứa ngáy cả lòng.

 

"Nhưng mà..." Hạ Thần vừa nói vừa khẽ giãy giụa, lại chẳng chống cự thật sự, quần áo trên người cũng nhanh chóng bị cởi bỏ. 

 

Lục Hành Thư cúi người áp sát, giọng khàn hẳn đi, anh mang theo chút d*c v*ng kìm nén không nổi: "Tiểu Bảo với Nhị Bảo ngủ rồi, phòng này cách âm rất tốt. Cho dù em kêu ra tiếng cũng chẳng ai nghe thấy đâu." Anh ghé sát mặt Hạ Thần, hít nhẹ lên má cậu một hơi, như thể đang thưởng thức hương thơm riêng biệt của người trước mắt.

 

Ngón tay lướt nhẹ sau gáy Hạ Thần, nơi làn da mềm mịn nhất, nhạy cảm nhất. Lục Hành Thư l**m môi, ánh mắt nóng rực, rõ ràng là đang cố nhẫn nhịn nhưng d*c v*ng đã sớm trỗi dậy.

 

Hạ Thần biết rõ anh muốn làm gì, anh muốn đánh dấu cậu. Trước đây là vì mang thai, sau đó lại phải nằm viện suốt. Vậy mà hôm nay vừa xuất viện, Lục Hành Thư đã không ít lần vô tình hay cố ý chạm vào sau gáy cậu, như thể đang thử phản ứng, cũng như đang âm thầm kiềm chế bản thân.

 

Hạ Thần vốn nghĩ ít nhất cũng phải đợi về đến biệt thự mới làm chuyện này. Nào ngờ Lục Hành Thư căn bản chẳng thể đợi thêm được nữa.

 

Cơ thể sau sinh của Hạ Thần, sau khi hoàn toàn hồi phục, lại bắt đầu tỏa ra pheromone khiến người ta phát điên. Một hương thơm vừa thanh mát vừa quyến rũ, đủ để khiến bất cứ Alpha nào cũng muốn chiếm hữu ngay lập tức.

 

Lục Hành Thư bị mùi hương ấy thiêu đốt đến gần như mất kiểm soát. Mỗi lần ngón tay anh lướt qua sau gáy Hạ Thần, ánh mắt lại tối thêm vài phần, h*m m**n chiếm hữu đã lên đến đỉnh điểm.

 

Hạ Thần chớp chớp mắt, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác vừa vui sướng thầm kín, vừa mong chờ đến lạ. Cậu không nói gì, nhưng hành động đã là câu trả lời.

 

Cậu ngoan ngoãn trở người, quỳ sấp xuống giường, để lộ sau gáy trắng ngần, mềm mịn không tì vết. Hoàn toàn phơi bày nơi nhạy cảm nhất trước mắt Lục Hành Thư.

 

Một động tác ngoan ngoãn đến mức quyến rũ, đầy khiêu khích và mời gọi. Hạ Thần đang mặc nhiên cho phép anh được đánh dấu, được chiếm hữu, được phép hoàn toàn biến cậu thành của riêng anh. Vĩnh viễn.

 

"Căng thẳng à?" Lục Hành Thư ghé sát tai cậu, khẽ thổi hơi nóng, còn tay thì không ngừng lướt qua lướt lại trên một tấc da nhạy cảm nhất ở sau gáy.

 

Ngay dưới lớp da ấy là tình cảm yếu mềm và duy nhất của một Omega, cũng là toàn bộ lòng tự tôn của họ. Chỉ khi một Omega thật lòng dành trọn con tim cho Alpha của mình, quá trình đánh dấu ấy mới mang đến sự thỏa mãn và niềm vui thực sự.

 

Huống hồ, sau khi nghe câu nói ấy, lý trí của Lục Hành Thư đứt đoạn trong ba giây.

 

d**ng v*t to lớn, cứng rắn của anh đã sớm bật ra khỏi lớp q**n l*t, ngẩng cao đầu như đang chờ đợi được giải thoát. Anh ấn lấy đầu Hạ Thần, hôn sâu cậu đến mức môi lưỡi quấn lấy nhau không rời.

 

Hạ Thần vừa uống một ly nước trái cây trước khi ngủ, đầu lưỡi vẫn còn vương lại hương vị ngọt dịu, khiến nụ hôn càng thêm mê người.

 

Vị ngọt này giống như men say, khiến người ta mê loạn đến thần hồn điên đảo. Cứ như không bao giờ ăn đủ nước bọt của cậu, Lục Hành Thư lại lần nữa đè cậu xuống giường, không ngừng đoạt lấy dòng mật ngọt trong miệng cậu hết lần này đến lần khác. Môi lưỡi quấn lấy nhau phát ra âm thanh tr*n tr** gợi tình, pheromone của Alpha tràn ngập khoang miệng và từng hơi thở của Hạ Thần, bùng nổ thúc giục cơ thể cậu phải thích ứng sâu hơn nữa.

 

Lục Hành Thư buông môi ra, ngồi thẳng dậy. Anh nhanh chóng c** q**n lót của mình, đồng thời cũng kéo phăng quần của Hạ Thần xuống.

 

Anh không thể nào làm lại một màn dạo đầu dài dòng như lần đầu tiên nữa. Hạ Thần của hôm nay có lẽ vì đã từng sinh con nên pheromone tỏa ra nồng nặc đến mức phát ngọt, ngọt đến mức khiến d**ng v*t của Lục Hành Thư căng đau. Anh v**t v* đùi Hạ Thần, rồi chen thân mình vào giữa đôi chân thon dài ấy.

 

Hai d**ng v*t nóng rực chạm vào nhau, dính lấy từng sợi dịch trắng, từ l* n*** đ** rịn ra vài giọt trong suốt không kiểm soát nổi, phần lớn đều là của Hạ Thần.

 

Toàn thân Hạ Thần bị hắn v**t v* đến tê rần, nóng bừng, đ** nh* đã cứng đến phát đau, chỉ khi được Lục Hành Thư m*t vào mới dễ chịu hơn một chút. Nhưng đồng thời lại tê dại, ngứa ngáy đến khó chịu. Người Hạ Thần nóng ran, hơi thở phả ra khe khẽ, mà mỗi lần hé miệng lại toàn là tiếng r*n r* tràn ra.

 

Thoải mái quá, chỉ muốn anh ấy chạm thêm chút nữa, l**m thêm chút nữa.

 

Hạ Thần kéo tay Lục Hành Thư lại đưa vào miệng mình, nước bọt bao phủ lấy đầu ngón tay anh, vừa ấm áp vừa khiêu khích. Lục Hành Thư bật cười, không rõ là cười xấu xa hay thực sự vui vẻ, chỉ thấy anh rút tay ra rồi trực tiếp đâm một ngón vào hậu huyệt của Hạ Thần. Hạ Thần bật kêu lên, rõ ràng là bị giật mình, nhưng cậu nhanh chóng thích ứng với điều đó. Tính ra thì đã gần một năm kể từ lần cuối nơi đó bị xâm nhập, cái cảm giác vừa xa lạ vừa thành thục quá mức ấy khiến người ta vô thức thả lỏng.

 

Hạ Thần uốn eo, trong mắt tràn đầy sóng nước đong đưa quyến luyến.

 

Lục Hành Thư vốn muốn để cậu thích nghi thêm một chút, nhưng Hạ Thần lại quá mức mê hoặc, lúc nào cũng vô tình quyến rũ hắn.

 

"Anh vào đây."

 

Nói gì mà "anh vào đây", rõ ràng là vào rồi mới nói. Lục Hành Thư chẳng chút do dự mà đẩy thẳng d**ng v*t nóng rực của mình lên cặp mông trắng nõn của Hạ Thần, mạnh mẽ xâm nhập. Cái d**ng v*t khi Alpha đ*ng t*nh thật sự nóng đến dọa người, vừa vặn chôn sâu trong lớp thịt non mềm mại bên trong cậu. Hạ Thần vội lấy tay bịt miệng, lồng ngực phập phồng không ngớt, nơi hậu huyệt giờ đây không còn chút rào cản nào, hoàn toàn tiếp xúc với Lục Hành Thư.

 

Sự hòa quyện của pheromone khiến cậu tiết ra càng nhiều dịch thể, nỗ lực bao lấy cái d**ng v*t khổng lồ ấy, đón nhận từng đợt nóng bỏng cùng d*c v*ng chiếm hữu mãnh liệt. Thành huyệt mẫn cảm bị thao đến co bóp không ngừng, ẩn hiện sắc hồng phớt mê người. d**ng v*t của Lục Hành Thư căng cứng thấy rõ, mạch máu nổi đầy, từng cú ra vào đều tràn ngập sức mạnh không chịu nhún nhường.

 

Cơn h**n ** cuồng nhiệt như muốn lật trời đảo đất, Lục Hành Thư như mất hết lý trí, mạnh mẽ thúc sâu rồi rút ra. Hạ Thần suýt không thở nổi, từng tia tê dại lan khắp cơ thể, đến cả tiếng rên cũng mang theo nghẹn ngào nức nở.

 

Cậu cắn môi, cố nén âm thanh, nhưng cứ mỗi lần Lục Hành Thư cử động, cậu lại như quả bóng bị xì hơi, chỉ biết phát ra từng tiếng r*n r* không kìm được, cuối cùng buông thả hoàn toàn.

 

Lục Hành Thư ghì lấy hai chân cậu, không ngừng thúc vào rút ra. Đã lâu chưa làm, anh như có sức lực và kiên nhẫn không bao giờ cạn.

 

Tựa như một cơn mưa rào dữ dội ào ào trút xuống, từng đợt va đập không ngừng vào nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn của Hạ Thần. Kéo dài mãi, triền miên không dứt, cảm giác tê dại khiến toàn thân cậu run rẩy. d*ch nh*n từ hậu huyệt gần như đã thấm ướt cả một mảng ga giường, thân thể Omega khao khát được Alpha chiếm hữu đến điên cuồng.

 

"Ư... chậm... chậm một chút..."

 

Hạ Thần bị va chạm đến mức thần trí hỗn loạn, ngoài những tiếng rên yếu ớt, chẳng còn giữ lại được chút lý trí nào.

 

Đôi chân trắng nõn mở rộng, chỗ bị Lục Hành Thư giữ chặt đã hằn lên dấu đỏ mờ. Hạ Thần nức nở, d**ng v*t phía trước không chịu nổi đã b*n r* một lần, dịch trắng đục loang đầy bụng dưới, tràn trề dâm mỹ như một bức tranh gợi tình sống động.

 

"Tiểu Thần... Tiểu Thần..." Lục Hành Thư khẽ gọi tên cậu, trán đẫm mồ hôi, hơi thở dồn dập, anh rút khỏi cơ thể Hạ Thần. Trong khoảnh khắc ấy, hậu huyệt cậu gần như không khép nổi, cứ hé mở, khép rồi lại mở, vừa như vô tội, vừa như cầu khẩn cái d**ng v*t vẫn đang c**ng c*ng của Lục Hành Thư tiếp tục chiếm giữ.

 

Trong lòng Lục Hành Thư vẫn canh cánh chuyện đánh dấu. Bởi đánh dấu Omega thuộc về mình là bản năng đã ăn sâu trong máu thịt của một Alpha. Pheromone hòa quyện, cuốn lấy nhau, hấp dẫn nhau, để rồi trong một khoảnh khắc mất kiểm soát, bản năng thôi thúc anh cắn xuống

 

Anh bảo Hạ Thần xoay người, đưa lưng về phía mình, rồi từ phía sau tiến vào.

 

Cái d**ng v*t thô to từng chút một chen vào hậu huyệt mới khép lại chưa bao lâu khiến Hạ Thần không kiềm được mà hít sâu một hơi. Nhịp điệu của Lục Hành Thư dần dần ổn định, vừa nhanh vừa sâu, va chạm loạn nhịp vào điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể Hạ Thần. Cậu nắm chặt ga giường hai bên, nức nở không ngừng, toàn thân túa ra một lớp mồ hôi mỏng.

 

Cùng lúc đó, Lục Hành Thư như mưa bão trút xuống, điên cuồng thúc vào rút ra, từng tiếng "bạch bạch" dày đặc vang vọng trong căn phòng, hòa lẫn mùi t*nh d*c nồng nặc. Sau đó anh ghé sát tai Hạ Thần, giọng trầm khàn như gầm nhẹ, đè cả thân mình lên lưng cậu. Hạ Thần kiệt sức đến mức lại một lần nữa xuất tinh, mà Lục Hành Thư cũng vậy, dòng t*nh d*ch nóng hổi trút hết vào sâu bên trong cơ thể Hạ Thần.

 

Khoảnh khắc cao trào ập đến, Lục Hành Thư siết lấy cổ Hạ Thần, ánh mắt anh khóa chặt nơi sau gáy cậu, rồi hung hăng cắn xuống.

 

Ngay tức thì, lớp pheromone sâu nhất trong cơ thể Omega của Hạ Thần xâm chiếm toàn bộ đầu óc Lục Hành Thư.

 

Những ký ức từng bị phong kín như lớp bụi bị gió cuốn tung, lơ lửng giữa không trung, cuối cùng cũng theo dòng thời gian bắt đầu trôi trở lại.

 

Bình Luận (0)
Comment