Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 49

Nơi cát bụi bay về, chính là Lục Hành Thư năm mười bảy tuổi.

 

Mùa đông năm ấy lạnh buốt đến thấu xương. Tuyết rơi trắng xóa phủ kín cả những triền núi hoang vu, mang theo vẻ chết chóc im lìm. Trong căn nhà gỗ mục nát, những sợi rơm khô héo chẳng mang nổi một tia ấm áp nào. Cái lạnh gặm nhấm từng khớp xương, từng nhịp thở. Bóng đêm như con thú dữ âm thầm rình rập, bò trườn trong bốn bức tường lạnh lẽo, thít chặt lấy từng hơi thở nhỏ nhoi.

 

Bên ngoài, tiếng la hét hỗn loạn của bọn bắt cóc đang say khướt hòa cùng tiếng chai rượu vỡ tan trên nền đất, vang lên những âm thanh chát chúa như cứa vào màng nhĩ.

 

Trong cái đêm tối tĩnh lặng đến nghẹt thở, nơi có thể nghe rõ từng nhịp thở run rẩy của chính mình mọi thứ đều trở nên tồi tệ đến cực điểm.

 

Và chính trong hoàn cảnh khốn cùng ấy, chính anh đã đánh dấu Hạ Thần. Một Omega chưa thành niên vừa mới chỉ mười bốn tuổi đang bị tiêm chất PCI-1 pha loãng khiến kỳ ph*t t*nh đến sớm.

 

Là anh đã đánh dấu cậu ấy.

 

"Đừng sợ... đừng sợ..."
Giọng anh dịu dàng như gió thoảng ôm lấy Hạ Thần đang mê man trong vòng tay, nhẹ nhàng thì thầm như đang trấn an chính mình: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm... Tôi sẽ cưới em."

 

Thế nhưng thiếu niên trong lòng không đáp lại.
Cậu chỉ lặng lẽ thiếp đi, chìm sâu vào giấc ngủ mịt mờ, cơ thể không còn chút phản ứng nào.

 

Chớp mắt một cái, mọi thứ lại hóa thành hỗn loạn, là cảnh bọn họ bắt đầu bỏ trốn.

 

Năm mười bốn tuổi, vì kỳ ph*t t*nh kết thúc sớm, Hạ Thần rơi vào trạng thái mơ màng hỗn loạn, cả người như không còn tỉnh táo.

 

"Lục Hành Thư - 'Lục' là lỗ tai, 'Hành' là đi lại, 'Thư' là sách vở." Thiếu niên Lục Hành Thư th* d*c, vừa cười vừa nói với Hạ Thần đang yếu ớt nằm trên lưng mình, "Tên em thật đẹp. 'Tinh tú giữa mùa hè' - là viết như thế này đúng không?"

 

Vì lạnh, Hạ Thần lại rúc vào người anh thêm chút nữa, khịt khịt mũi, vẻ mặt như muốn khóc mà không khóc nổi. Toàn thân mệt mỏi rã rời như bị tháo tung, cơ thể mềm nhũn tựa lên lưng Lục Hành Thư. Cái lạnh khiến cậu chẳng còn để tâm đến cảm giác khác thường nơi sau gáy. Giọng cậu khàn khàn, có phần khô rát: "Cuốn sách biết đi... tên anh cũng hay lắm."

 

Nói rồi Hạ Thần mím nhẹ môi, gắng gượng nở một nụ cười yếu ớt. Trán cậu nóng ran, cơn sốt cứ âm ỉ không ngừng, đầu óc quay cuồng choáng váng, mơ hồ đến mức câu nói tiếp theo của Lục Hành Thư, cậu còn ngỡ là mình nghe lầm, chỉ là ảo giác mà thôi.

 

"Hạ Thần, sau khi em trưởng thành... có thể làm bạn đời của tôi không?"
Lục Hành Thư nói bằng giọng điệu chân thành và nghiêm túc.

 

Hạ Thần ngẩn ra, theo bản năng vểnh tai lên, cổ họng như nghẹn lại không phát ra được tiếng nào. Thấy vậy, Lục Hành Thư lại nghiêm túc lặp lại một lần nữa, khiến Hạ Thần xác nhận đây không phải là ảo giác. Cậu c*n m** d***, chưa thật sự hiểu hết ý cậu ấy nói, nhưng nhịp tim lại bất giác run lên nhè nhẹ.

 

Những ngày qua luôn cận kề sưởi ấm lẫn nhau khiến Hạ Thần nảy sinh một thứ cảm giác tin tưởng và lệ thuộc kỳ lạ với Lục Hành Thư. Cậu thích thiếu niên này, người đã bất chấp tất cả để đến cứu mình. Dù hai người mới chỉ vừa quen biết, nhưng Hạ Thần đã nghiêm túc, đã rung động. Cậu siết chặt lấy vạt áo sau lưng Lục Hành Thư, căng thẳng cả người.

 

"Nếu em không đồng ý cũng không sao, chờ sau khi chúng ta quay về..." Lục Hành Thư cắn răng, xấu hổ nói tiếp một hơi, "Chúng ta làm lại từ đầu nhé. Thật ra tôi cũng khá hài hước, học hành không tệ, thể thao thì càng giỏi. Năm nào cũng được bầu làm chiến sĩ thi đua, sau này nhất định có thể cho em cuộc sống ổn định. Em...em cứ suy nghĩ về tôi một chút đi."

 

Anh dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, nói những lời ấy mà tai đã đỏ bừng từ lúc nào. Vẻ bất cần thường ngày dường như chỉ là vỏ bọc, còn hiện tại – sự ngập ngừng xấu hổ này mới là con người thật của anh.

 

Đây cũng là lần đầu tiên Lục Hành Thư thổ lộ với một người, thậm chí còn giống như một lời cầu hôn. Không chỉ vì anh đã đánh dấu Hạ Thần, mà còn bởi vì anh thực sự thích Omega dịu dàng và kiên cường này.

 

Thích một người luôn đến rất bất ngờ, và ở tuổi trẻ, thứ tình cảm đó luôn khiến người ta muốn để đối phương biết. Lục Hành Thư nín thở chờ câu trả lời, nuốt khan một cái. Nhưng một lúc lâu trôi qua, chỉ có gió tuyết lặng lẽ lướt qua, đường núi đã rẽ ngoặt không biết bao nhiêu khúc, mà Hạ Thần vẫn chưa nói gì. Anh thất vọng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nhẹ giọng trấn an:
"Tôi là lính, tuyệt đối sẽ không để em chết đâu. Đừng sợ."

 

"Em không sợ."
Hạ Thần nghe tiếng cậu giẫm lên tuyết, khe khẽ đáp lại.

 

Trời trắng xóa một màu, tuyết lớn như rửa sạch tất cả bóng tối trải dài thành con đường vô tận. Lục Hành Thư phả ra một ngụm khí trắng, ngẩng đầu nhìn về phía xa, rồi nghiến răng tiếp tục bước đi. Hạ Thần trên lưng nhẹ bẫng, khoảng thời gian này đã khiến cậu gầy rộc, gần như biến dạng.

 

Gió lạnh lướt qua tai buốt giá, Lục Hành Thư lui sang một bên, nhẹ nhàng đặt Hạ Thần xuống, để cậu tựa vào thân một gốc cây to. Anh cởi áo khoác của mình quấn lên người Hạ Thần, rồi cúi xuống xoa hai tay đang cứng đờ của cậu, áp lên môi thổi hơi sưởi ấm.

 

Hàng mi Hạ Thần khẽ run, ánh mắt cụp xuống không biết trong lòng đang nghĩ gì.

 

"Đợi gió dịu đi một chút rồi chúng ta tiếp tục."
Lục Hành Thư lấy từ túi áo ra nửa cái bánh bao đã nguội ngắt, bẻ nhỏ rồi đút cho Hạ Thần.

 

Nhưng cổ họng Hạ Thần khô rát, thực sự nuốt không nổi thứ gì.

 

Lục Hành Thư liền tiếp tục giúp cậu xoa tay, xoa mặt, chẳng mảy may để ý rằng trên người mình chỉ còn lại một lớp áo mỏng. Trước kia lúc huấn luyện ở quân trường, chút lạnh này chẳng đáng là gì. Nhưng bây giờ anh đã là người bị thương. Những vết thương trên người kết vảy, mưng mủ, thậm chí vài chỗ còn rỉ máu, áo quần đã loang lổ vết máu khô cứng lại.

 

Tay của anh còn lạnh hơn tay Hạ Thần, sắc môi cũng nhợt nhạt hơn.
Rõ ràng anh hoàn toàn có thể bỏ lại Hạ Thần để tự mình chạy trốn.

 

Nhưng anh đã không làm vậy.

 

Hạ Thần lặng lẽ nhìn anh, đôi môi tái nhợt khẽ động đậy, ánh mắt trong trẻo mà ngập ngừng, như đang giằng co giữa điều gì đó.

 

"Sao vậy?" Lục Hành Thư hít hít mũi, xấu hổ quay mặt sang hướng khác. "Nhìn tôi như vậy làm gì?"

 

Chỉ nghe Hạ Thần khẽ đáp:
"Em đồng ý."

 

...

 

"Em đồng ý  làm bạn đời của anh."

 

Giữa cơn gió mùa đông dữ dội, tuyết rơi dày đặc, trời đất mờ mịt mênh mông. Giọng Hạ Thần khàn khàn như ánh hoàng hôn ảm đạm, lặng lẽ rơi vào tầng tầng lớp lớp tuyết phủ. Từng lớp băng tuyết chồng chất, tuyết tan thành băng, băng tan thành nước. Còn câu nói ấy, dù đơn sơ đến mức mộc mạc lại khắc sâu vào tâm anh như khoảnh khắc ban sơ đầu tiên.

 

Nó cứ thế lặp đi lặp lại, nhẹ nhàng trôi dạt trong ký ức bị chôn vùi bao năm của Lục Hành Thư, ký ức chưa từng thấy ánh mặt trời.

 

Cuối cùng, cùng với lần đánh dấu thứ hai, khi luồng pheromone lan tỏa, nó rốt cuộc cũng xuyên thủng lớp đất chôn vùi bừng tỉnh như mùa xuân đón lấy một sự sống mới.

 

Chính anh đã đánh dấu Hạ Thần. Là anh của năm mười bảy tuổi đã đánh dấu Hạ Thần khi cậu chỉ mới mười bốn.

 

Trán Lục Hành Thư rịn đầy mồ hôi, tim đập thình thịch đến nghẹt thở. Đến khi đầu lưỡi rời khỏi sau gáy Hạ Thần, anh vẫn còn ngây người, đầu óc mơ hồ hỗn loạn. Anh th* d*c ngã người xuống giường, một tay ôm đầu cố gắng nhìn rõ những gì đã xảy ra từ mười mấy năm trước.

 

Và cả quãng đời lưu lạc khi anh rơi xuống sườn tuyết và được một nhóm dân du mục cứu sống.

 

Hạ Thần trên giường vì anh đột nhiên rời đi mà cảm thấy bất an, cũng ngồi dậy theo. Sau gáy cậu, nơi từng trắng mịn không tỳ vết, nay đã in đậm dấu ấn của Lục Hành Thư. Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của anh, tim Hạ Thần chợt lạnh đi đôi phần: "Sao vậy anh?"

 

Cậu lo lắng. Cậu biết rõ mình từng bị người khác đánh dấu, và luôn sợ rằng nếu Lục Hành Thư lại đánh dấu lần nữa, sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Ví như nếu cuộc phẫu thuật xóa dấu hiệu năm ấy chưa hoàn toàn triệt để, tuyến thể Omega của cậu có thể vẫn còn sót lại tàn dư pheromone của Alpha khác. Mà pheromone của Alpha này và Alpha kia sẽ xung đột dữ dội, nếu Lục Hành Thư cảm nhận được dấu vết của người khác bên trong cậu... điều đó sẽ khiến anh kinh tởm đến mức nào?

 

Biểu hiện lúc này của Lục Hành Thư lúc này lại khiến Hạ Thần càng dễ hiểu lầm theo hướng ấy.

 

Cậu không màng đến việc mình vừa trải qua một trận h**n ** kịch liệt, vội vã khoác lấy áo ngủ, run run bước đi vào phòng tắm mở nước nóng. Rồi lại quay lại trước mặt Lục Hành Thư nắm lấy tay anh, gương mặt mang theo áy náy: "Em đã mở nước nóng rồi, anh đi tắm đi, có khi sẽ thấy dễ chịu hơn."

 

Lục Hành Thư nghe thấy giọng cậu, bỗng như bừng tỉnh, lập tức siết chặt lấy tay Hạ Thần.

 

Nhiệt độ nóng hổi từ lòng bàn tay anh khiến Hạ Thần thở phào nhẹ nhõm: "Dù thế nào đi nữa, người đánh dấu em bây giờ là anh." Mà một khi dấu hiệu đã được thiết lập, thì không cần phải đánh dấu lại. Nói cách khác, dù trong cơ thể cậu còn vương lại một chút pheromone của Alpha khác, thì người chịu ảnh hưởng cũng chỉ là bản thân cậu, sẽ không làm Lục Hành Thư khó chịu.

 

Cùng với sự hòa quyện pheromone của hai người, dấu tích cũ còn sót lại trong tuyến Omega ấy rồi cũng sẽ hoàn toàn biến mất. Nghĩ đến đó, Hạ Thần cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

 

Thế nhưng Lục Hành Thư lại khẽ lắc đầu, phản bác: "Không phải vậy..."

 

Bàn tay Hạ Thần khẽ run lên, trong lòng vẫn chưa thật sự có cảm giác an toàn vì chuyện đánh dấu. Giữa hàng mày là sự mất mát mơ hồ, cậu mím chặt môi, không nói gì.

 

"Trong vụ bắt cóc năm đó..." Lục Hành Thư nhíu mày thật sâu, khó khăn mở miệng, "người đã đánh dấu em... là anh."

 

Hạ Thần sững người, hoàn toàn không kịp phản ứng. 

 

Lục Hành Thư đứng dậy, nắm chặt lấy đôi tay của Hạ Thần vành mắt đỏ hoe. Trong ánh mắt anh tràn đầy sự bàng hoàng xen lẫn áy náy. Chính vì trí nhớ của anh bị mất, mới khiến Hạ Thần bị hiểu lầm suốt ngần ấy năm, chịu đựng biết bao tổn thương. Anh hận không thể tự tát mình mấy cái cho hả giận, bao nhiêu nỗi đau Hạ Thần phải chịu đều là do anh mà ra, vậy mà anh lại ích kỷ lãng quên đi hết.

 

Nếu không phải vì lần đánh dấu thứ hai hôm nay, có lẽ sự hiểu lầm này còn kéo dài mãi mãi.

 

Anh căm ghét sự do dự nhu nhược của bản thân, căm ghét việc mình không nhớ sớm hơn, không nhận ra Hạ Thần sớm hơn. Là anh đã để Hạ Thần phải chịu đựng biết bao khổ sở, sống trong những cơn ác mộng không hồi kết. Tất cả... đều bắt đầu từ anh.

 

Lục Hành Thư ôm chặt lấy Hạ Thần, khàn giọng thì thầm bên tai cậu: "Xin lỗi, Tiểu Thần... anh lẽ ra phải nhớ ra sớm hơn. Đáng lẽ anh không nên quên một chuyện quan trọng như vậy..."

 

Anh cứ không ngừng tự trách, trong khi Hạ Thần chỉ lặng lẽ đứng đó, không biểu lộ chút cảm xúc nào, để mặc anh ôm lấy mình.

 

Có lẽ Hạ Thần cũng giận, cũng đầy oán trách.

 

Và Lục Hành Thư nghĩ rằng dù Hạ Thần có trách anh thế nào cũng đều xứng đáng.

 

Nhưng Hạ Thần không làm thế. Cậu chỉ ngây ngốc sững người một lúc, sau đó chậm rãi giơ tay ôm lại Lục Hành Thư, thật chặt. Cậu vùi mặt vào vai anh, nghẹn ngào nói khẽ: "Tốt quá rồi..."

 

Tốt quá rồi, là anh. Tốt quá rồi...

 

Trong lòng cậu không ngừng lặp lại câu nói ấy: "Là anh đã đánh dấu em... tốt quá rồi..."
Giọng nói dần nghẹn lại, pha lẫn tiếng nức nở, bờ vai cũng bắt đầu run rẩy, cậu thì thào không ngừng: "Là anh... thật sự là anh... tốt quá rồi..."

 

Cậu thấy mình may mắn biết bao.

 

Những cơn ác mộng tự khắc tan biến. Hóa ra lần đầu gặp gỡ của họ, từ đầu đã là định mệnh.

 

Lục Hành Thư không kìm được mà nâng mặt cậu lên hôn xuống. Nụ hôn ấy như đến muộn cả mười mấy năm. Ngọt ngào hơn bất kỳ lần chạm môi nào trước đây, cũng đắng cay và đầy xúc động. Là nụ hôn của một cuộc trùng phùng sau bao năm chia cắt, cũng là nụ hôn báo hiệu một khởi đầu mới.

 

Không biết từ lúc nào, trên ngón áp út của Hạ Thần đã có thêm một chiếc nhẫn.

 

Đó là chiếc nhẫn anh đã mua từ trước lễ cưới của Tiêu Minh và Lý Bắc Bắc. Những gì nên có với Hạ Thần, anh không muốn thiếu một điều gì. Chỉ tiếc là trước đó Hạ Thần đang mang thai, sau đó lại xảy ra bao nhiêu chuyện rối ren, chiếc nhẫn ấy anh mãi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để trao đi.

 

Nhưng hôm nay là lúc thích hợp nhất.

 

Anh nói: "Tiểu Thần, anh vẫn còn nợ em một đám cưới. Chờ mọi chuyện kết thúc, chúng ta cùng nhau tổ chức một đám cưới thật trọn vẹn, được không em?"

 

Thì ra, anh vẫn luôn nhớ.

 

Hạ Thần lại một lần nữa siết chặt lấy anh mạnh mẽ gật đầu.

 

Kỳ nghỉ Tết năm đó, nhờ hóa giải hiểu lầm về việc đánh dấu mà Lục Hành Thư và Hạ Thần đã trải qua những ngày vô cùng ngọt ngào. Sau khi biết chuyện, lão gia nhà họ Lục cũng đập bàn dạy dỗ Lục Hành Thư một trận. Dù sao trong mắt ông, một lão cổ hủ điển hình thì đã là Alpha phải có trách nhiệm với Omega của mình. Dù chuyện mất trí không phải lỗi của ai, nhưng đánh dấu xong rồi còn quên sạch thì đúng là... quá kém cỏi.

 

Hai người ở lại nhà cũ họ Lục đón Tết, đến khi quay về biệt thự thì phu nhân Lục và lão gia lại thường xuyên lui tới để thăm cháu. Cũng nhờ dịp này mà lão gia nhà họ Lục và Phó Dực cuối cùng cũng hóa giải hiềm khích, đôi bên cùng xin lỗi, quan hệ giữa hai nhà cũng hòa hoãn hơn trước rất nhiều.

 

Hai bé sinh đôi Đại Bảo và Tiểu Bảo được người giúp việc cùng ông bà nội chăm sóc chu đáo, còn Hạ Thần thì có ý định sớm quay lại trung tâm nghiên cứu làm việc.

 

Chỉ không ngờ vừa quay về đã nghe tin Bạch Khê xảy ra chuyện.

 

Vì muốn nghiên cứu thuốc giải PCI-1, anh ta đã tự ý dùng thuốc thử nghiệm lên chính cơ thể mình. Kết quả là nhiều chỉ số sinh lý bị phá hủy, giờ đã lâm bệnh nặng. Trung tâm nghiên cứu quyết định cách ly và điều trị, đồng thời cấm anh tiếp xúc với toàn bộ các dự án liên quan đến PCI-1. Hạ Thần hiểu rõ tính cách của Bạch Khê, một người cố chấp đến cực đoan, đặc biệt là trong lĩnh vực y học. Nếu không đâm đầu vào tường thì tuyệt đối không chịu quay đầu.

 

Dù vậy, tiến độ nghiên cứu thuốc giải cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn trước khi Hạ Thần nghỉ sinh.

 

"Bạch Khê quá cố chấp rồi. Làm vậy không những chẳng giúp gì được, còn khiến chúng ta mất đi một nhân lực chủ chốt." Lâm Vi vừa viết báo cáo xin phê duyệt vừa than vãn với Hạ Thần. Vì dự án này mà đám cưới của cô với Dương Vũ cũng chưa có thời gian chuẩn bị đàng hoàng. Hiện tại, cô đang viết văn bản xin cấp trên cho phép mời cha của Dương Vũ, tiến sĩ Dương Thư trở lại thủ đô hỗ trợ nhóm nghiên cứu.

 

Ở biên giới, phía Lâm Vi cũng đang đề cử thêm người, hy vọng có thể điều cả Dương Thư và Lý Khắc về.

 

Trước đó không lâu, Lý Khắc vừa lập công lớn ở tuyến biên giới, hiện cũng đã có chút tiếng tăm trong giới y học.

 

"Nhưng mà chúng tôi cũng đã nghiên cứu ra một loại thuốc dẫn xuất từ chất ức chế đặc biệt." Nói tới đây, vẻ mặt Lâm Vi dần giãn ra, "Bản thành phần đã được nộp lên, Dương Vũ cũng viết đề xuất, hy vọng loại thuốc này có thể được phân loại như thuốc ức chế thông thường."

 

"Hửm?" Hạ Thần nhướng mày.

 

Khóe môi Lâm Vi khẽ nhếch: "Trong cộng đồng Omega không thiếu những người ưu tú như cậu. Nhưng hiệu quả của thuốc ức chế phổ thông lại kém xa thuốc đặc biệt. Nếu đề xuất này được thông qua, chúng ta có thể phát triển thêm, chế tạo ra loại thuốc có thể kiểm soát hoàn toàn kỳ ph*t t*nh. Như vậy, sẽ có nhiều Omega đủ điều kiện tham gia lao động và cống hiến cho xã hội hơn."

 

"Chuyện này... không dễ được duyệt đâu." Hạ Thần trầm ngâm, "Cậu nghĩ Quốc vương sẽ đồng ý sao?"

 

Lâm Vi nhún vai: "Ai mà biết, cứ kệ đi đã".

 

Hai người cũng chẳng trò chuyện thêm bao lâu, liền cùng đến phòng thí nghiệm. Hạ Thần một khi đã bước vào nghiên cứu là như chìm hẳn trong thế giới riêng, cắm cúi làm việc suốt cả ngày, chẳng khác nào "người lao động tiên tiến". Tuy vậy, cậu vẫn luôn cài báo thức cho mình, cứ đến giờ tan ca là lập tức về nhà. Vì hai nhóc con ở nhà mà không thấy ba là sẽ khóc nhè om sòm cả lên.

 

Lục Hành Thư từ sau khi Hạ Thần kết thúc kỳ nghỉ thai sản thì cũng tất bật điều tra khắp nơi, hầu như không khi nào tan làm đúng giờ.

 

Đêm nào trở về biệt thự cũng đã khuya, Hạ Thần và hai đứa nhỏ đều ngủ say từ lâu, Lục Hành Thư chỉ còn cách nhẹ nhàng leo lên giường. Những lúc như thế, Hạ Thần luôn theo thói quen trở mình, rúc ngay vào lòng anh. Cứ như một quy luật ngầm: ôm được thì ôm, dính được thì dính. Dù công việc có bận rộn đến đâu, tình cảm giữa hai người vẫn chẳng hề phai nhạt.

 

Thậm chí giữa họ còn phảng phất một cảm giác như "tiểu biệt thắng tân hôn", ngọt ngào đến mức khó tả.

 

Không chỉ viên mãn trong chuyện gia đình, sự nghiệp của Lục Hành Thư cũng vô cùng suôn sẻ. Liên tiếp mấy ngày qua, anh đã quét sạch hai điểm tập kết PCI-1 nằm trong nội đô. Chỉ tiếc là cả hai nơi đó đều không liên hệ trực tiếp được với kẻ chủ mưu thực sự.

 

Đám người Văn Triết cảnh giác rất cao, dù biết chắc đang ẩn náu trong thủ đô, nhưng vẫn khó lần ra tung tích.

 

Gần đây còn có một tin vui khác. Đó là Lý Bắc Bắc đã mang thai.

 

Tiêu Minh vui đến mức suýt nữa thì nhảy cẫng lên, nhìn cái dáng cao lêu nghêu mà cứ nhảy nhót tưng bừng như đứa ngốc khiến ai nhìn cũng phải bật cười. Lần mang thai này Lý Bắc Bắc khá vất vả, vì đứa bé trong bụng mà Tiêu Minh cũng tiều tụy thấy rõ. Lý Bắc Bắc nghén từ rất sớm, nhưng vừa nôn vừa cười, đi làm lúc nào cũng mang theo một loại cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, chẳng giống chút nào với dáng vẻ mệt mỏi của Hạ Thần khi mang thai trước đây.

 

Hạ Thần không khỏi hoài nghi: không lẽ mình từng mang thai giả?

 

Lý Bắc Bắc tuy nôn nhiều nhưng ăn cũng không ít. Cậu nói nôn bao nhiêu thì phải ăn gấp đôi lại bấy nhiêu, không thể để đứa bé trong bụng bị đói. Kết quả là ăn rồi lại nôn, nôn rồi lại ăn, suýt nữa thì hành cậu ra bã. Sau ba ngày hào hứng thì cũng... tự động hạ nhiệt.

 

Giờ đây cậu hay ôm lấy bình giữ nhiệt như ông cụ non, ngồi bên cửa sổ tắm nắng.

 

Hạ Thần mang trái cây đã gọt sẵn ra cho cậu, Lý Bắc Bắc nhăn mặt tỏ vẻ đáng thương: "Ăn không vô..."

 

"Ừ, vậy để tôi ăn."

 

"Đừng mà... để lại chút cho tôi chứ." Lý Bắc Bắc ấm ức hớp ngụm nước ấm, nũng nịu than, "Tôi mang thai khổ sở thế này, Alpha nhà cậu còn lừa Tiêu Minh đi làm nhiệm vụ nữa, hu hu hu..."

 

Hạ Thần chẳng mảy may để tâm, tiếp tục ăn trái cây, mắt vẫn chăm chú vào bảng số liệu thí nghiệm. Lý Bắc Bắc thấy cậu không thèm đoái hoài gì liền dẹp luôn màn diễn, cầm lấy một quả quýt chua bắt đầu bóc vỏ.

 

Thế nhưng chỉ chốc lát sau, một tiêu đề tin tức hiện lên trong điện thoại khiến Lý Bắc Bắc sững người kinh ngạc đến mức làm rơi cả quả quýt trong tay xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment