Trong thời đại mà mạng lưới phủ khắp mọi nơi thì tin tức lan truyền nhanh đến mức khó tưởng.
Bao gồm cả chuyện vừa bùng nổ sáng nay, tin tức về việc Hạ Thần từng bị đánh dấu. Tiêu đề bài viết còn trắng trợn đính kèm cái tên của thượng tướng Lục: Omega của Tướng quân Lục Hành Thư từng bị người khác đánh dấu.
Trong bản tin, tên thật của Hạ Thần cùng thông tin cậu từng là cháu ngoại nguyên soái đều bị đưa lên không sót một chữ. Tin tức này rõ ràng là có người cố tình tung ra. Tài khoản vừa được tạo mới, địa chỉ IP lần ra được là từ một tiệm net cũ kỹ nằm ở khu ngoại ô hẻo lánh, không có camera an ninh để điều tra.
Vì có tên Lục Hành Thư xuất hiện ở đầu đề nên độ quan tâm tăng vọt chỉ trong thời gian ngắn. Chưa đầy nửa tiếng sau, bài viết đã bị gỡ xuống, nhưng vẫn có vô số người dùng đủ mọi cách để phát tán lại trên các nền tảng khác. Trong phần bình luận những lời lẽ ác ý cũng ùn ùn kéo đến. Hạ Thần không đọc kỹ, chỉ dặn Lý Bắc Bắc đang mang thai đừng xem mấy thứ đó, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng.
Lục Hành Thư hiện vẫn đang thực hiện nhiệm vụ, e rằng cũng chẳng có thời gian lướt mạng.
Những ngày này Hạ Thần vẫn đi làm như bình thường, trông cứ như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến cậu. Lão gia nhà họ Lục từng tìm đến, nói muốn ra mặt đưa ra tuyên bố làm rõ nhưng bị Hạ Thần ngăn lại. Chuyện này xảy ra quá kỳ lạ, cậu muốn tiếp tục quan sát thêm. Lão gia không lay chuyển được, đành chịu chờ Lục Hành Thư quay về rồi tính tiếp.
May mà trên mạng không xuất hiện ảnh chụp của Hạ Thần, nếu không hậu quả e rằng còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Phó Dực cũng gọi điện tới hỏi thăm. Ông đã lớn tuổi, ít khi lên mạng, chỉ nghe người giúp việc trong nhà kể lại những lời bàn tán ồn ào ngoài kia. Ban đầu Phó Dực vốn định giấu chuyện Hạ Thần từng bị đánh dấu suốt đời, không ngờ cậu đã sớm biết. Lại còn biết từ chỗ lão gia nhà họ Lục.
Trong lòng Phó Dực dâng lên một cơn giận, suýt chút nữa đã phát hỏa, nhưng rồi cũng bị Hạ Thần khéo léo dỗ dành.
Cậu kể lại sơ lược tình hình khiến Phó Dực chỉ biết thở dài không dứt. Ai mà ngờ trong vụ bắt cóc mười mấy năm trước, Lục Hành Thư cũng là người liên quan.
"Nếu đã như vậy thì ta cũng không tiện xen vào nữa. Con nhớ chú ý an toàn, bảo Lục Hành Thư cho con thêm vài vệ sĩ." Phó Dực dặn dò.
"Con đi làm đều có người đưa đón, trung tâm nghiên cứu cũng rất an toàn rồi." Hạ Thần khẽ cười, đã lâu rồi chưa quay về nhà họ Phó, bèn hỏi thêm: "Cha dạo này thế nào rồi ạ?"
"Vẫn như cũ thôi." Phó Dực từ lâu đã quen với những ngày tháng "không bình thường" của con mình, chỉ có một điều khiến ông thấy lạ: "Dạo này cha con không còn vẽ tranh nữa, lạ lắm. Cứ ngồi ngẩn người nhìn ra cây đào ngoài cửa sổ."
"Là cây ông ngoại trồng phải không?" .Hạ Thần chợt nhớ ra, hình như năm Phó Ngôn Triết chào đời, chính tay bà ngoại cậu đã trồng cây đào ấy. Trong ký ức của Hạ Thần trước năm năm tuổi mùa xuân nào cây cũng nở rộ, hoa đào thơm ngát. Nhưng từ sau khi Phó Ngôn Triết phát bệnh, cây ấy kỳ lạ thay lại chẳng còn nở hoa nữa.
Cậu gần như đã quên mất dáng vẻ rực rỡ hoa nở khắp cành của nó.
"Lúc Tiểu Triết còn rất nhỏ, mẹ nó đã qua đời rồi. Có thể trong tiềm thức, nó cũng gợi lại ký ức đau lòng nào đó." Cây đào ấy giống như một đoạn hồi ức bị bỏ quên, dù bao năm không trổ hoa, Phó Dực vẫn không nỡ chặt bỏ.
Chỉ là năm nay trong một lần tản bộ, Phó Dực bất chợt thấy... hình như nó có dấu hiệu hồi sinh.
Nhưng so với chuyện đó, điều Hạ Thần lo lắng hơn lại là Tiểu Bảo ở nhà, làn da bé bị dị ứng nổi đầy những nốt đỏ. Những lúc ngứa bé sẽ quấy khóc dữ dội, khiến Hạ Thần cũng mất ngủ theo, cả đêm không yên đành tự mình dậy chăm. Người giúp việc đưa Đại Bảo sang ngủ phòng bên, sợ rằng lây nhiễm.
Thuốc bôi lên nốt đỏ sẽ rát, Tiểu Bảo khóc nấc từng hồi. Hạ Thần xót con chỉ đành ôm bé cả đêm dỗ dành.
Lại thêm việc Tiểu Bảo rất nhạy với pheromone, vừa rời khỏi vòng tay Hạ Thần là khóc ầm lên. Hạ Thần là ba Omega của bé, pheromone trên người cậu khiến đứa trẻ đặc biệt khi đang ốm vô thức muốn bám lấy. Ngoài Lục Hành Thư ra, bé chẳng chịu cho ai ngoài Hạ Thần bế.
Đúng là bướng bỉnh, chẳng khác gì cậu lúc nhỏ.
Trái lại, Đại Bảo thì dễ chịu hơn hẳn, ai bế cũng được, suốt ngày cười hì hì. Mỗi lần Lục Hành Thư về nhà, bé lại vui mừng ra mặt, giơ tay đòi ôm. Nhưng Lục Hành Thư như cơn gió lao thẳng vào phòng tìm Hạ Thần và Tiểu Bảo, khiến Đại Bảo tủi thân khóc như mưa. Người giúp việc hết cách đành dắt bé ra sân dạo chơi. Dạo một hồi, Đại Bảo lại quên sạch chuyện buồn lúc nãy.
Lục Hành Thư vừa bước vào phòng, Hạ Thần đã khẽ đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu "suỵt".
Tiểu Bảo vừa ngủ thiếp đi, đang m*t ngón tay, ngoan ngoãn rúc vào lòng Hạ Thần.
Sắc mặt Hạ Thần trông rất tiều tụy, chắc hẳn đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi tử tế. Lục Hành Thư tưởng rằng là vì áp lực từ tin tức trên mạng khiến cậu không thoải mái, trong lòng không nhịn được mà âm thầm rủa thầm một câu "chết tiệt".
Hạ Thần bế Tiểu Bảo đi tới, ra hiệu cho anh bế giúp một lát, đồng thời hạ giọng giải thích:
"Tiểu Bảo bị dị ứng da, dỗ mãi mới ngủ được."
"Có nghiêm trọng không?" Lục Hành Thư lo lắng hỏi.
Hạ Thần xoa xoa cánh tay mình, cau mày đáp: "Bác sĩ bảo là dị ứng thời tiết mùa xuân, bôi thuốc rồi thì đỡ hơn nhiều."
"Ừ... Vậy chuyện tin tức trên mạng, em định xử lý thế nào? Cha gọi cho anh, nói em không định ra tuyên bố?"
"Đúng vậy."
"Vậy để anh tìm cách đè chuyện này xuống trước đã."
Hạ Thần lắc đầu: "Cũng đừng vội, cứ để mọi thứ theo tự nhiên."
"Tại sao?" Lục Hành Thư không hiểu.
Hạ Thần nhìn anh, nhẹ giọng phản vấn: "Dù nhà họ Phó hiện giờ không còn quyền thế, nhưng ít ra em cũng là Omega của nhà họ Lục, anh nghĩ có ai trong giới chính trị lại ngu ngốc đến mức dùng cách này để đối đầu với anh không? Làm tổn thương em chẳng mang lại cho họ lợi ích gì, ngược lại chỉ càng khiến anh nổi giận thôi, đúng không?"
Nói rồi, cậu tiếp lời: "Hơn nữa, cộng thêm vụ kiện trước đó và cả gói hàng đáng ngờ kia, em cảm thấy chuyện này có rất nhiều điểm đáng nghi."
Câu trả lời dĩ nhiên là: không ai dám cả. Nếu để Lục Hành Thư điều tra ra người đứng sau, thì chẳng khác nào tuyên chiến trực diện với nhà họ Lục.
Lục Hành Thư bình tĩnh lại, trầm ngâm trong giây lát. Để không đánh thức Tiểu Bảo, anh hạ giọng hỏi: "Ý em là... cả hai chuyện này có khả năng đều do cùng một người gây ra?"
"Ừ, nhưng hiện tại cũng chỉ là phỏng đoán thôi." Hạ Thần đáp. "Chỉ cần thông tin cá nhân và ảnh của em chưa bị tung lên mạng, chưa ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày thì cứ mặc kệ nó. Cứ để họ hành động tiếp, mình không phản ứng gì cả."
Đợi đến khi đối phương lại có động tĩnh, giữa hàng ngàn ánh mắt theo dõi, chắc chắn sẽ có lúc bị lôi ra ánh sáng.
Lục Hành Thư gật đầu, nhân lúc Tiểu Bảo ngủ say mới nhẹ nhàng đặt bé vào cũi. Gần đây công việc bận rộn anh rất ít khi về nhà, ngay cả chuyện con ốm cũng phải đến hôm nay mới biết, trong lòng không khỏi thấy áy náy. Cộng thêm việc tin tức liên quan đến Hạ Thần bị kẻ xấu cố ý bóp méo lan truyền khắp nơi càng khiến anh không thể ngồi yên.
Anh đã tra rõ được hành tung của dòng thuốc PCI-1 bị rò rỉ, hôm qua còn bắt được Trợ lý Trương, người từng gặp thoáng qua ở Hà Tắc. Hắn là thư ký thân cận của Văn Triết, bắt được hắn đồng nghĩa với việc đã rất gần với Văn Triết. Chỉ tiếc rằng miệng Trợ lý Trương rất kín, dù tra hỏi thế nào cũng không chịu tiết lộ tung tích của Văn Triết hay bất kỳ thông tin nào liên quan đến nhiệm vụ PCI-1.
Hiện hắn đã được đưa đến đơn vị đặc biệt để xử lý, chắc chỉ vài ngày nữa sẽ moi được chút gì đó.
Đúng lúc mấy ngày này Lục Hành Thư không có nhiệm vụ khác, có thể ở nhà cùng Hạ Thần, người cũng đang nghỉ phép để chăm Tiểu Bảo. Trẻ con còn nhỏ, một khi đổ bệnh thì chỉ muốn ở cạnh cha mẹ. Với bé, chỉ có cha Alpha và ba Omega mới mang lại cảm giác an toàn. Những nốt đỏ ngứa ngáy khiến bé càng về đêm càng khó chịu, khóc đến khàn cả giọng. Có Lục Hành Thư phụ giúp, Hạ Thần mới được nghỉ ngơi đôi chút.
Nhưng lo lắng vẫn canh cánh trong lòng, cậu đâu thể nào ngủ yên thật sự.
Đợi đến khi Tiểu Bảo khỏe lại, Hạ Thần cũng gầy rộc đi thấy rõ. Lúc quay lại trung tâm nghiên cứu làm việc, Lý Bắc Bắc và Lâm Vi suýt nữa bị dọa hết hồn. Cả hai còn tưởng là vì bị tin đồn trên mạng kích động quá mức, đến giờ vẫn chưa hồi phục, vội vàng gắp thêm cái đùi gà vào bát cậu trong giờ ăn trưa.
Cũng may, đồng nghiệp trong viện nghiên cứu chẳng mấy ai hứng thú với mấy chuyện bát quái trên mạng. Nói trắng ra, đây là một nhóm mọt sách chính hiệu, đầu óc chỉ quanh quẩn trong thí nghiệm và số liệu.
Vậy nên Hạ Thần cũng đỡ được không ít sức để phải giải thích lòng vòng.
Tiến sĩ Dương Thư và Lý Khắc đã có mặt tại trung tâm nghiên cứu từ ngày hôm qua. Lâm Vi thì than thở việc phải làm chung dưới một mái nhà với bố chồng khiến cô áp lực không nhỏ — dù sao, Dương Thư cũng là một bác sĩ có tiếng trong giới y học, tuổi còn trẻ mà đã từng công tác tại vùng biên giới khắc nghiệt.
Còn Lý Khắc thì đã lâu không gặp lại Lý Bắc Bắc, trong lòng chất chứa bao điều muốn nói, nhưng khi nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của đối phương, tất cả lại nghẹn ở cổ, không thốt nên lời.
"Thật ra, khi còn ở biên giới tôi cũng từng nghiên cứu một chút. Có một thành quả khá lý tưởng, nhưng để hoàn toàn đảo ngược pheromone trong cơ thể người thì vẫn còn khó, thiên về hiệu quả tạm thời hơn."
Sự có mặt của Dương Thư quả thực đã đem lại bước tiến rõ rệt cho cả trung tâm.
Gừng càng già càng cay — Dương Thư chính là minh chứng sống cho câu nói ấy.
"Nếu tiêm định kỳ trong thời gian dài thì sao?" Hạ Thần lên tiếng hỏi.
Dương Thư đã từng cân nhắc đến khả năng này, nhưng khổ nỗi lại không có đối tượng để thử nghiệm: "Thực ra nguyên lý giải độc của loại dược chất thay đổi pheromone này phải tương đồng với chính bản thân nó. Ngay cả tôi, người không tham gia phát triển PCI-1 còn có thể nghiên cứu đến mức này, thì kẻ thực sự chế tạo ra nó chắc chắn đã sớm nắm được công thức giải dược."
"Nhưng bắt được người đó không biết đến bao giờ nữa." Lý Khắc chen vào, không muốn Dương Thư quá kỳ vọng vào điều đó. "Thể trạng của Bạch Khê thực ra rất thích hợp. Thuốc do tiến sĩ Dương nghiên cứu, chúng tôi có thể đảm bảo sẽ không gây hại gì cho cậu ấy."
Thế nên Lý Khắc đảm nhận vai trò nghiên cứu viên theo dõi thể trạng của Bạch Khê trong suốt quá trình thử nghiệm.
Đúng như họ dự đoán, loại thuốc của tiến sĩ Dương Thư thực sự có thể tạm thời chuyển đổi lượng pheromone Omega đã hình thành trong cơ thể Bạch Khê thành pheromone trung tính của Beta, nhưng hiệu quả duy trì quá ngắn, không thể kịp thời áp chế lượng pheromone Omega mới liên tục được sinh ra. Bạch Khê chấp nhận tiêm định kỳ dài hạn. So với việc sớm trở lại là một Beta, điều cậu khát khao hơn chính là điều chế thành công thuốc giải của PCI-1.
Sau khi gia nhập nhóm nghiên cứu của tiến sĩ Dương, Hạ Thần làm việc rất tập trung, thường xuyên tăng ca, số lần về nhà cũng ít hẳn. Những lời đồn thổi bên ngoài không hề làm tổn thương được cậu. Dấu ấn trên người cậu là do chính Lục Hành Thư để lại, trong lòng Hạ Thần, cậu không hề có gì phải né tránh.
Lục Hành Thư cũng bận, hai người hiếm khi ở nhà cùng lúc, tranh thủ được thời gian trống thì cùng nhau đưa hai đứa trẻ về nhà tổ của họ Lục gửi gắm vài hôm.
Đại Bảo là đứa thích náo nhiệt, vừa thấy ông bà nội là liền cười toe toét lấy lòng, đáng yêu vô cùng. Tiểu Bảo thì yên tĩnh hơn, chỉ lặng lẽ nhìn Hạ Thần rồi há miệng kêu khẽ một tiếng "a~".
Hạ Thần đưa tay bế lấy bé, hôn lên trán dỗ dành:"Ngoan, ở với ông bà vài hôm nhé."
Tiểu Bảo m*t ngón tay, đôi mắt long lanh sáng trong veo.
Trước đây chưa thấy rõ, giờ cả hai đứa trẻ đều đã lớn hơn một chút, mới phát hiện ra cả hai đều rất giống Hạ Thần. Điều này khiến Lục Hành Thư vô cùng hài lòng, vì giống Hạ Thần lớn lên chắc chắn sẽ chẳng kém sắc chút nào.
"Anh sắp phải nhận một nhiệm vụ, khoảng thời gian này em ở nhà một mình nhớ phải cẩn thận."
Ra khỏi cổng nhà tổ họ Lục, Lục Hành Thư ngồi trên ghế lái, dặn dò: "Anh sẽ sắp xếp tài xế đưa đón em mỗi ngày, ở nhà cũng sẽ tăng cường thêm bảo vệ."
"Ừm." Hạ Thần khẽ cười, đưa tay nắm lấy tay anh, dịu dàng nói: "Yên tâm đi."
"Trợ lý Trương bên kia đã bắt đầu chịu mở miệng rồi. Chuyện này... có thể có liên quan đến nhà họ Nam."
Sắc mặt Lục Hành Thư trầm xuống. Từ trước đến nay, nhà họ Lục và nhà họ Nam vẫn giữ quan hệ thân thiết, dù sau này ít qua lại hơn nhưng vẫn là thế giao. Nếu lời Trợ lý Trương nói là thật, thì việc này thật sự không đơn giản.
Anh không thể không đích thân điều tra.
"Thật ra em luôn có một giả thuyết."
"Giả thuyết gì?" Lục Hành Thư nghiêng đầu nhìn cậu.
Hạ Thần nhíu mày, giọng chậm rãi: "Lúc trước khi Hứa Tầm bán PCI-1 vào chợ đen... liệu người mua có phải là gia chủ nhà họ Nam, Nam Thịnh?"
"Tại sao em lại nghĩ vậy?"
"Lúc đó ba - không, là Văn Triết đã đứng ra nhận tội thay cho Hứa Tầm. Mà thân phận của người mua thì không ai biết, nên phần lớn tội danh cuối cùng đều đổ lên đầu Văn Triết, suýt nữa bị tuyên án tử hình. Với tư cách là người bán, Hứa Tầm chắc chắn biết người mua là ai, nhưng lại không hé răng nửa lời. Trừ phi... người đó chính là cha đứa con trong bụng cậu ta, nên cậu ta mới cắn răng giữ kín như vậy."
"Nhưng cũng có thể Hứa Tầm không biết danh tính thật sự của người mua nên không thể khai ra?" Lục Hành Thư đưa ra một khả năng khác.
Hạ Thần lập tức lắc đầu: "Không thể. Giao dịch trên chợ đen có quy tắc riêng. Những thương vụ có giá trị lớn, để đảm bảo an toàn cho chính mình, bên bán luôn yêu cầu xác thực danh tính người mua. Nếu có chuyện gì xảy ra, ít ra còn có thể kéo đối phương cùng chết. Cho dù người mua không ra mặt, chỉ cử người thay thế, cũng phải để lại một 'vật thế mạng'. Nhưng Hứa Tầm lại không tiết lộ bất cứ ai."
Nghe vậy, Lục Hành Thư gật đầu, trong lòng cũng dần nắm được trọng tâm.
Anh nghiêng đầu, nhìn cậu, nhướng mày đầy nghi ngờ: "Em hiểu mấy chuyện giao dịch chợ đen rõ quá nhỉ?"
Hạ Thần suýt cắn phải lưỡi mình, vội ho khan mấy tiếng, định đánh trống lảng: "Lần này... anh có dẫn Tiêu Minh theo không?"
Lục Hành Thư nắm chặt tay cậu, không buông: "Em trả lời anh trước, rồi anh mới nói."
Mặt Hạ Thần hơi ửng đỏ, thần sắc trở nên mất tự nhiên. Chợ đen là nơi cá lớn nuốt cá bé, người tốt kẻ xấu lẫn lộn, Omega như cậu vốn không thích hợp để bước vào. Nhưng trước kia vì muốn tìm cách gia nhập quân đội, cậu đã từng liều lĩnh đến chợ đen mấy lần để mua thuốc ức chế đặc biệt. Tiếc là kết quả đều không như mong muốn, cuối cùng cậu mới phải dùng đến loại thuốc hiếm còn sót lại mà Phó Ngôn Triết để lại.
"Cũng... cũng là vì anh thôi."
Lục Hành Thư nhướng mày đầy hứng thú.
Hạ Thần bĩu môi: "Thì cũng vì muốn mua thuốc ức chế đặc biệt cho bằng được... Anh suốt ngày chẳng ở nhà, em còn biết làm sao?"
Chẳng phải vì vậy mà cậu mới phải lặn lội đến tận biên giới, liều mình chen chân vào quân đội. Nếu không e rằng hai người sẽ bỏ lỡ nhau cả đời, mãi mãi không có giao điểm.
Lục Hành Thư không nói gì trong giây lát. Anh nắm tay Hạ Thần, nhẹ nhàng xoa xoa rồi đưa lên môi hôn một cái: "Sau này anh nhất định sẽ thường xuyên về nhà."
Hai người không ở lại dùng bữa tối tại nhà tổ họ Lục, mà cùng đến quán rượu nhỏ của Diệp Tần. Ngày mai họ lại phải xa nhau một thời gian, thế nên chỉ muốn có một bữa tối yên bình bên nhau, riêng tư một chút. Phu nhân Lục cũng không giữ lại, dù sao bà đã có hai đứa cháu để chơi, còn con trai và con dâu muốn ăn ở đâu thì tùy.
Chỉ tiếc là... lại chạm mặt người không nên gặp.
Nam Mộc cũng ở đó. Hơn nữa còn uống say.
Diệp Tần đang vất vả đỡ anh lên lầu. Nam Mộc từng đến trường quân đội tìm Lục Hành Thư, cũng từng quen biết với cả Diệp Tần và Tiêu Minh. Đặc biệt là Diệp Tần, gần như ngay từ lần đầu đã đem lòng yêu mến Nam Mộc. Tình cảm ấy bao năm qua vẫn âm thầm chôn giấu, không hề nói ra, nhưng người ngoài nhìn vào đều thấy rõ rành rành.
Hạ Thần hiểu cảm giác đó. Thích một người, dù môi không nói, ánh mắt cũng không giấu nổi.
Nam Mộc hay lui tới quán này, lần nào đến cũng là uống rượu giải sầu. Say rồi lại về nghỉ trong căn phòng Diệp Tần chuẩn bị sẵn ngủ một lát rồi mới rời đi. Hôm nay trùng hợp gặp được Lục Hành Thư và Hạ Thần, Nam Mộc lập tức tỉnh táo được một nửa.
Anh đẩy tay Diệp Tần ra, đứng thẳng dậy, khí chất lạnh lùng quen thuộc trở lại.
"Trùng hợp thật, hai người cũng đến uống rượu à?"
Ánh mắt anh mang theo chút men say, nhưng vẫn cố chấp không rời khỏi khuôn mặt của Lục Hành Thư.
Lục Hành Thư né tránh ánh mắt của anh ta: "Bọn tôi đến ăn tối. Diệp Tần, còn phòng riêng không?"
"Có, căn trong cùng." Diệp Tần vừa đáp vừa định đỡ Nam Mộc, nhưng lại bị gạt ra.
Nam Mộc xoay người, ánh mắt lấp lánh mang theo vài phần ngây ngô vô tội, chăm chú nhìn Lục Hành Thư. Anh đang say, nhưng trong lòng lại càng thấy không hiểu nổi. Một Omega đã từng bị người khác đánh dấu tại sao Lục Hành Thư lại có thể yêu, thậm chí mê đắm như vậy? Anh biết hết mọi chuyện, nhưng vẫn không thể hiểu được.
Chẳng lẽ Omega thì nhất định phải hơn Beta sao?
Tại sao tất cả những điều tốt đẹp đều bị Omega chiếm hết?
Nhìn thấy Lục Hành Thư và Hạ Thần tay trong tay, ngực Nam Mộc như bị lửa thiêu âm ỉ. Một cơn giận dữ khó gọi tên dần dần lan khắp toàn thân.
Vài ngày sau, ảnh chụp của Hạ Thần bị tung lên mạng.
Lục Hành Thư lập tức để Tiêu Minh ở lại bảo vệ Hạ Thần và xử lý sự việc, còn bản thân thì không thể không lên đường thực hiện nhiệm vụ liên quan đến nhà họ Nam. Tiêu Minh vốn là người có năng lực truy tìm cực mạnh, lần trước anh đã bí mật bố trí người theo dõi ở nhiều nơi. Nhờ vậy, chỉ vài phút sau khi ảnh bị đăng tải, một Beta tình nghi đã bị bắt giữ. Ảnh cũng được gỡ xuống kịp thời, chưa kịp tạo ra làn sóng dư luận lớn.
Beta đó sau khi bị tra hỏi nghiêm khắc cuối cùng đã khai ra: hắn chỉ nhận tiền làm việc.
Và người trả tiền là Diệp Tần.
Tiêu Minh gần như không tin vào tai mình. Diệp Tần là anh em chí cốt nhiều năm của anh và Lục Hành Thư. Sao anh ta lại có thể làm ra chuyện như vậy?
Trong phòng thẩm vấn, Diệp Tần cúi đầu, hoàn toàn không còn vẻ sạch sẽ như ngày thường. Tiêu Minh ngồi đối diện vẻ mặt trầm tĩnh mang nét lạnh lùng.
"Hắn đã bị người khác đánh dấu, không xứng với Lục Hành Thư. Tôi là anh em bao năm của cậu ấy, tôi không thể để cậu ấy bị mê hoặc như thế."
Đó là lời khai thẳng thắn, không chối cãi của Diệp Tần.
Tiêu Minh không nói lời nào, chỉ lặng lẽ lật từng trang hồ sơ cá nhân của Diệp Tần. Thực ra những thứ này anh đã sớm biết rõ. Bao năm quen nhau, từ những trận ốm lúc học quân sự đến từng dấu mốc đời lính của Diệp Tần anh đều biết rành mạch. Họ từng ở chung ký túc xá, từng sống với nhau như ruột thịt. Sau này Diệp Tần rời quân ngũ, anh và Lục Hành Thư từng thấy tiếc nuối, nhưng vẫn hy vọng người anh em ấy có thể theo đuổi con đường riêng, sống cuộc đời rực rỡ của chính mình.
Vậy mà hôm nay Tiêu Minh chỉ thấy thất vọng tận cùng.
"Gói hàng... là cậu gửi à?"
Giọng anh bình thản đến lạnh lẽo, mang đầy phong thái của một quân nhân chuyên nghiệp.
"Gói hàng gì?" Diệp Tần rõ ràng không biết.
Tiêu Minh không trả lời, chỉ lạnh giọng hỏi tiếp: "Tài liệu về Hạ Thần cậu lấy từ đâu ra?"
"Có người đưa tôi."
"Ai?"
"Không biết, là người lạ."
Một giây sau, rầm! Chiếc ghế của Diệp Tần bị Tiêu Minh đá lật ngửa. Anh ngã nhào xuống sàn nằm im không dậy nổi. Nhân viên giám sát phía ngoài chỉ lặng im quan sát không ai dám can thiệp.
Tiêu Minh cúi người xuống, túm lấy cổ áo Diệp Tần, nghiến răng: "Người lạ cho mà cậu cũng tin à? Diệp Tần, cậu rời quân đội lâu quá rồi nên nghĩ ai cũng ngu ngốc như cậu chắc?"
Diệp Tần khẽ nuốt một ngụm nước bọt không thể nói được lời nào.