Diệp Tần bị Tiêu Minh tạm thời giam giữ, quán rượu cũng bị phong tỏa theo. Tiêu Minh không chấp nhận lời khai của anh ta nên quyết định đợi Lục Hành Thư quay về mới đưa ra xử lý cuối cùng.
Tất cả thông tin trên mạng đều bị dọn sạch. Ngay khi Lục Hành Thư trở về, anh lập tức công bố kết quả kiểm tra xác nhận dấu hiệu đánh dấu của Hạ Thần, chính thức đập tan lời đồn ác ý cho rằng cậu từng bị người khác đánh dấu. Sự kiện này thậm chí còn được đưa tin trên đài phát thanh thủ đô, gây nên làn sóng chấn động không nhỏ.
Trong khoảnh khắc đó, người vui mừng nhất chính là Phó Dực. Khi nhìn thấy bản tin, ông lặng lẽ lau nước mắt ngồi trên ghế salon. Má Trương đưa cho ông một tờ khăn giấy, dịu dàng nói: "Chuyện của cậu chủ nhỏ cuối cùng cũng có một cái kết viên mãn."
"Nó may mắn hơn cha nó nhiều lắm." Phó Dực khẽ thở dài. "Có đôi khi tôi vẫn hối hận, giá mà năm đó ngăn được Tiểu Triết thì tốt biết bao. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Tiểu Thần, tôi lại nghĩ... có lẽ mọi thứ đều đã được định sẵn. Thằng bé được sinh ra trong nhà họ Phó, tôi thật sự mừng từ tận đáy lòng."
Từ lúc Hạ Thần chào đời, Phó Dực đã luôn yêu thương, cưng chiều cậu như bảo vật. Mà cậu cũng chưa từng khiến ông thất vọng, vừa ngoan ngoãn vừa thông minh, luôn là niềm kiêu hãnh lớn nhất của ông.
"Cậu chủ dù đầu óc không tỉnh táo, nhưng vẫn luôn sống tốt dưới sự chăm sóc của chúng ta. Có những sai lầm chẳng thể quay đầu, sống tốt hiện tại mới là điều quan trọng." Má Trương rót cho ông một tách trà mới, tóc mai đã điểm bạc. Nói đôi ba câu bà liền cầm ly trà xoay người bước lên tầng.
Lúc này, Phó Ngôn Triết đang ngồi ngẩn người bên cửa sổ.
Cửa sổ phòng ông hướng thẳng ra gốc đào. Mùa xuân tới hoa nở đỏ rực, từng cánh từng cánh trải đầy bệ cửa. Phó Ngôn Triết đưa tay hứng lấy một cánh hoa bay theo gió, lông mi nhẹ run.
"Lâu lắm rồi mới thấy nở lại." Ông cất giọng, âm thanh khàn khàn như mang theo lớp bụi mờ của năm tháng.
Má Trương đang dọn dẹp bàn thoáng lơ đãng thuận miệng đáp: "Đúng vậy, nhiều năm rồi, chắc cũng hơn hai mươi năm không thấy nở hoa nữa... Năm nay chẳng hiểu sao...." Lời còn chưa dứt bà đã vội vàng ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn vẻ điềm tĩnh của Phó Ngôn Triết, tay run run che miệng, ngạc nhiên thốt lên: "Cậu chủ, ngài... ngài..."
"Hơn hai mươi năm..." Phó Ngôn Triết rút tay lại, bước chậm đến trước gương. Người trong gương không còn trẻ, mang theo dấu vết của thời gian nhưng lại toát lên khí chất đậm đà của người từng trải. Trông ông lúc này còn có phần thanh thản và sâu sắc hơn cả thuở trai trẻ.
"Cậu chủ, bệnh của ngài... khỏi rồi sao?" Má Trương nghẹn ngào chỉ quan tâm đến một điều duy nhất.
Phó Ngôn Triết im lặng một lát, rồi khẽ cười: "Chỉ là... tôi nghĩ thông rồi."
"Thông rồi?" – Chẳng lẽ bấy lâu nay căn bệnh điên cuồng của anh... chỉ là vì không thể nghĩ thông suốt?
Nhưng ai có thể thật sự hiểu được những đau khổ mà Phó Ngôn Triết đã gánh chịu suốt hơn hai mươi năm qua. Anh tự khóa chặt con người thật của mình lại, chỉ để giữ vững cái vỏ điên loạn bên ngoài. Anh sống mãi trong quãng thời gian trước khi Hạ Thần tròn năm tuổi, khoảng thời gian mà Hạ Dật Minh còn yêu anh, khi tình yêu ấy vẫn chưa tan vỡ.
Trong thế giới mà anh tự dệt nên, thời gian không hề trôi. Cây đào mỗi năm đều nở hoa. Khi hoa nở đầy cành, anh là một họa sĩ, có một Alpha quân nhân yêu thương mình, có một đứa con Omega thông minh lanh lợi. Cha anh vẫn khỏe mạnh, sự nghiệp suôn sẻ, dường như sẽ không bao giờ già đi.
Ngày qua ngày anh tự thôi miên mình, tự đẩy bản thân vào thế giới giả tưởng ấy. Một thế giới mà cuối cùng anh sinh ra một nhân cách thứ hai.
Còn con người thật của anh đã ngủ quên, như đang lẩn trốn, như đang bỏ chạy. Mãi đến tận hôm nay anh mới hoàn toàn tỉnh giấc.
Anh từng yêu, từng cho đi rất nhiều. Vậy mà chỉ vì một sai lầm, anh bị vứt bỏ, bị chối từ. Anh đã từng tự hỏi, đã từng dằn vặt bản thân: "Mình sai ở đâu? Làm sao để sửa sai?" Gia đình, con cái, người bạn đời... tất cả đều là điều anh cố giữ lấy bằng mọi cách. Anh từng vùng vẫy, từng đau khổ tột cùng. Nhưng đến khi đối mặt với thi thể kia, anh mới thực sự nhận ra một điều – có lẽ, Hạ Dật Minh chưa từng yêu anh.
Hạ Dật Minh đã rời đi, thật sự đã đi rồi. Làm sao anh có thể cam lòng?
Hôm đó trời mưa rất lớn. Anh như mất hồn, được cha dìu về nhà. Đứa bé Hạ Thần lúc ấy đang đứng trước mặt, đôi mắt chan chứa hy vọng mong được anh ôm một cái. Anh rõ ràng trông thấy, lại chẳng thể nào đưa tay ra ôm lấy đứa trẻ vừa mất ba.
Tâm trí anh dần trở nên nặng nề như đá, đè ép lên lồng ngực. Không thể khóc, cũng chẳng thể thốt nên lời.
Âm thanh u uất như từ lòng biển sâu vọng lại, Phó Ngôn Triết không biết mình đã chìm vào giấc ngủ bao lâu.
Nhưng sáng nay hương đào bỗng trở nên thật thơm. Gió đầu xuân lùa vào từ khung cửa hé mở, mùi hoa thoang thoảng ngỡ như năm ấy. Năm mà anh gặp Hạ Dật Minh ở đại học y. Cũng là mùi hương dễ khiến người ta lầm tưởng như vậy.
Anh buông bút vẽ chậm rãi mở mắt, đôi mắt anh đã ngủ yên quá lâu.
Nhớ lại quãng thời gian mình đã sống suốt hai mươi tư năm qua, anh khẽ cười rồi quay đi, không thèm liếc nhìn bức tranh trước mặt thêm một lần nào nữa.
"Cây đào này là phu nhân trồng khi cậu chủ vừa mới sinh. Lần này cuối cùng cũng linh ứng rồi." Má Trương không kịp xuống dưới báo tin cho Phó Dực, mà bước vội đến nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng vỗ về giọng đầy xúc động: "Mấy chuyện rối rắm đó, rốt cuộc cũng qua hết rồi."
Phó Ngôn Triết cụp mắt.
Má Trương nở nụ cười ấm áp: "Cậu chủ, không muốn đi gặp cậu Thần một chuyến sao?"
"Tiểu Thần à?"
Hạ Thần đang ở trong phòng thí nghiệm thì bất chợt hắt hơi một cái, Lý Bắc Bắc thấy vậy liền tưởng anh bị cảm, vội vàng tránh ra xa vài bước. Hạ Thần bất lực khẽ ho một tiếng, rồi sải bước đi thẳng vào văn phòng. Bắt đầu từ hôm nay, Lục Hành Thư có thể tan ca đúng giờ, Hạ Thần cũng định tranh thủ thu xếp công việc, buổi chiều cùng anh đi đón hai đứa nhỏ về nhà.
Không biết hai nhóc con ở nhà ông bà nội có quen không, liệu còn nhận ra người cha Omega này không.
Nghĩ đến đây, khóe môi Hạ Thần vô thức cong lên nở nụ cười dịu dàng.
Cậu vừa mới từ phòng thí nghiệm đi ra, điện thoại vẫn còn để trong ngăn kéo chưa lấy, thuận tay nhận lấy quả táo mà Lý Bắc Bắc đưa rồi vừa ăn vừa xem dữ liệu.
Lý Bắc Bắc bóc một quả quýt, vừa bóc vừa tỏ ra hóng chuyện: "Nghe nói nhà họ Nam dạo này dọn cả ổ bỏ chạy rồi hả?"
Việc Lục Hành Thư dẫn đội truy quét tận gốc chuỗi dây chuyền ngầm liên quan đến PCI-1, lần ra được cả mối liên hệ với nhà họ Nam, Lý Bắc Bắc đã sớm nghe được đôi chút từ miệng Tiêu Minh. Nhưng Tiêu Minh giờ bận bịu đến mức chẳng mấy khi về nhà, tất cả tin tức Lý Bắc Bắc có thể khai thác giờ đều phải dựa vào Hạ Thần.
"Nam Thịnh đã trốn mất dạng, toàn bộ sản nghiệp nhà họ Nam hiện tại đều bị niêm phong." Hạ Thần biết cậu ta muốn hỏi gì liền thẳng thắn đáp, "Nam Mộc đã dọn ra ngoài sống riêng, trong thủ đô có căn hộ của mình. Hiện cũng đang trong diện điều tra, nhưng theo những gì tra được thì dường như anh ta không hề hay biết chuyện do Nam Thịnh gây ra."
"Nam Thịnh thế thì chắc chắn bị xử tử rồi?"
"Chờ xác minh đầy đủ tội danh thì án tử là không thể tránh khỏi." Hạ Thần vừa nhai táo vừa suy nghĩ, "Tớ nhớ trước đây cậu từng nói, lúc bị nhốt trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất có ba người đúng không?"
"Đúng, ngoài Văn Triết ra còn hai kẻ khác đeo khẩu trang, trong đó có một người tuổi không lớn lắm." Lý Bắc Bắc vừa bóc quả quýt thứ hai, cậu dạo gần đây rất thích vị chua, ăn để bớt buồn nôn.
"Không lớn là tầm bao nhiêu?"
"Cỡ mười mấy tuổi gì đấy, chắc lớn hơn tớ kha khá." Lý Bắc Bắc không chắc lắm, "Cậu ta đeo khẩu trang nên chẳng nhìn rõ mặt, chỉ nghe giọng mới biết là còn trẻ."
"Với lại..."
"Chắc tầm mười mấy tuổi gì đó? Nhưng rõ ràng lớn hơn tớ khá nhiều." Lý Bắc Bắc không mấy chắc chắn, "Hắn ta đeo khẩu trang, người gầy gò, thấp bé. Tớ chỉ đoán được độ tuổi nhờ nghe giọng nói thôi."
"Còn nữa..."
"Cậu ta có vết thương ở cổ tay, như là từng bị đánh đòn. Ngoài ra thì không nhớ được gì khác."
Hạ Thần trầm mặc một lúc, trong đầu bắt đầu lật lại từng manh mối. Nếu toàn bộ đường dây buôn bán PCI-1 đều đúng như kết quả điều tra là do nhà họ Nam đứng sau giật dây. Vậy thì Nam Mộc chắc chắn cũng có liên quan. Cộng thêm việc Lý Bắc Bắc nhắc đến cậu thiếu niên đeo khẩu trang kia, lại còn từng nói ghét ánh mắt của Nam Mộc...
Bất chợt, Hạ Thần khựng lại: "Bắc Bắc!"
"Làm gì mà hét toáng lên vậy?" Lý Bắc Bắc giật mình.
"Cậu từng nói cậu không thích ánh mắt của Nam Mộc phải không?"
"Đúng rồi. Mắt hắn giống hệt hồ ly tinh, gian giảo muốn chết." Lý Bắc Bắc chẳng thèm nể nang gì mà đáp.
Không chần chừ, Hạ Thần lập tức gọi điện cho Lục Hành Thư, yêu cầu anh ngay lập tức tìm một bức ảnh của Nam Mộc lúc khoảng mười ba tuổi. Lục Hành Thư ngẩn người, anh làm sao có ảnh của Nam Mộc ở tuổi đó được. May mà phu nhân nhà họ Lục có. Sau một cuộc gọi bà liền gửi đến.
Nam Mộc năm mười ba tuổi đã rất có nét, ánh mắt giống hệt Hứa Tầm, chỉ là vóc dáng mảnh khảnh, ánh nhìn sâu kín.
Hạ Thần dùng một tờ giấy trắng che nửa khuôn mặt trong ảnh, chỉ để lộ ra đôi mắt.
"Bắc Bắc, nhìn kỹ đi, có phải là người này không?"
Lý Bắc Bắc khựng lại, nhét một múi quýt vào miệng nhai rôm rốp: "Hạ Thần, cậu có biết phụ nữ mang thai không được hù dọa không hả?"
Nhưng rõ ràng, giờ Lý Bắc Bắc đã không dễ bị dọa như trước. Hơn nữa, năm đó Nam Mộc chỉ đứng xem, chưa từng trực tiếp làm tổn thương cậu. Ấn tượng mơ hồ về hắn chủ yếu cũng chỉ đến từ cặp mắt quá mức chói lọi kia.
Khi hai người xác nhận được việc này, Hạ Thần lập tức muốn báo cho Lục Hành Thư.
Nhưng một cuộc gọi từ Phó Dực đã bất ngờ cắt ngang anh.
Không do dự, Hạ Thần bỏ luôn buổi làm việc, không nói một lời với Lục Hành Thư, vẫy xe tới bệnh viện ngay lập tức.
Mới 29 tuổi đầu, thế mà lúc này Hạ Thần lại giống hệt một cậu nhóc tay chân luống cuống, vừa xuống xe đã hấp tấp lao vào hành lang bệnh viện. Chẳng buồn gõ cửa, cậu đẩy mạnh cánh cửa văn phòng của Dương Vũ, tóc tai ướt mồ hôi, thở không ra hơi.
Dương Vũ nhướng mày, rút hai tờ khăn giấy đưa ra, ý bảo cậu lau mồ hôi trước đã.
Còn người đang ngồi bên cạnh bàn làm việc của bác sĩ không ai khác chính là cha của cậu, Phó Ngôn Triết.
Bà Trương cầm đơn thuốc ra lấy thuốc, Dương Vũ ho nhẹ hai tiếng rồi cũng tìm cớ rời đi.
Trong văn phòng chỉ còn lại Hạ Thần và Phó Ngôn Triết.
Hạ Thần hơi thở dồn dập, chậm rãi bước lên hai bước, khẽ gọi. Giọng vừa xa lạ vừa run rẩy: "Cha?"
Phó Ngôn Triết nhìn Hạ Thần, không rõ là cảm thấy xa lạ hay quen thuộc. Dù đã sống dưới cùng một mái nhà hơn hai mươi năm, nhưng trong ký ức mơ hồ của ông, Hạ Thần vẫn dừng lại ở hình ảnh cậu bé năm tuổi. Ông đứng dậy, không biết nên nói gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay con trai.
"Cha... cha còn nhớ con không?" Hạ Thần kinh ngạc nhìn bàn tay đang nắm lấy mình.
Trước đây, Phó Ngôn Triết luôn xem cậu như người xa lạ, thậm chí không muốn lại gần.
"Con lớn thế này rồi à, Tiểu Thần." Phó Ngôn Triết cất lời, giọng đã không còn trong trẻo như thuở thanh xuân. Ông siết chặt lấy tay Hạ Thần, hốc mắt đỏ lên, lặp lại, "Con lớn thật rồi..."
Mũi Hạ Thần cay xè, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống. Cậu vừa khóc vừa trách: "Không lớn sao được? Con còn có con rồi đó."
Phó Ngôn Triết nhất thời nghẹn lời. Hạ Thần vừa lau nước mắt, vừa cười trong nước mắt nói: "Cha có muốn gặp tụi nhỏ không? Là một cặp sinh đôi. Ông ngoại nói trông rất giống con hồi nhỏ."
"Tiểu Thần, đừng khóc." Phó Ngôn Triết luống cuống đưa tay lau nước mắt cho con nhưng lại thấy không tiện, bèn với lấy khăn giấy. Chưa kịp đưa tới thì Hạ Thần đã tự lau đi rồi.
Hai cha con bao năm xa cách, có lẽ là cặp cha con thiếu ăn ý nhất thế giới.
Vậy mà Hạ Thần vừa khóc vừa bật cười, cảm giác xa lạ trong lòng phút chốc tan biến. Cậu nhào vào lòng Phó Ngôn Triết, ôm ông thật chặt: "Cha, con đã chờ ngày này... rất, rất lâu rồi."
Từ thuở ấu thơ, cậu đã luôn mơ ước một ngày nào đó cha mình có thể trở lại bình thường ôm cậu một cái. Nếu không thể ôm, chí ít cũng gọi tên cậu một lần.
Ngoài cửa, Dương Vũ lịch sự gõ nhẹ hai cái: "Với tư cách là bác sĩ, tôi nghĩ mình cần trò chuyện một chút với người nhà."
Việc Phó Ngôn Triết đột ngột hồi phục không hoàn toàn là chuyện không có dấu hiệu. Theo lời bà Trương kể, vài năm gần đây ông đã bắt đầu có những lúc tỉnh táo. Khi đó dù đầu óc minh mẫn, nhưng lại không có bất kỳ ký ức nào về Hạ Thần hay Hạ Dật Minh. Bà Trương cứ nghĩ đó là hệ quả của bệnh loạn trí, nên không để tâm nhiều.
"Việc tự phong bế nhân cách thường có thời hạn. Có người sẽ cả đời không tỉnh lại, nhưng tinh thần thể của chú Phó phục hồi rất tốt, chỉ số hiện tại cũng cao. Nếu kiểm soát ổn, nhân cách rối loạn trước đó sẽ không tái xuất hiện." Sau đó, Dương Vũ hẹn riêng Hạ Thần nói chuyện thêm.
"Cậu còn nhớ Lâm Vi từng nhắc đến loại Omega cấp C không?" anh hỏi.
Hạ Thần dĩ nhiên nhớ. Trước kia Lâm Vi từng nói, trong huyết thống nhà họ có di truyền C-type Omega, loại dễ bị rối loạn tinh thần. Nếu trước đây quan hệ giữa cậu và Lục Hành Thư không được xử lý tốt, e rằng kết cục của cậu cũng chẳng khác gì Phó Dực.
Dương Vũ thấy cậu gật đầu thì yên tâm nói: "Vậy tôi cũng không cần giải thích thêm. Dù sao thì tinh thần thể của chú Phó thật sự rất mạnh mẽ. Trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn có thể từ từ hồi phục về trạng thái bình thường, dù quá trình kéo dài, nhưng kết quả thì thật sự nằm ngoài dự đoán."
"Anh kê cho ba tôi toàn thuốc ổn định tinh thần thể à?" Hạ Thần hỏi tiếp.
"Ừm, với trường hợp này thì bắt buộc rồi. Sau này, chú ấy có lẽ phải dùng những loại thuốc này cả đời."
Hạ Thần thoáng lo lắng: "Vậy dùng lâu dài có hại cho sức khỏe không?"
Dương Vũ nhún vai, giọng thản nhiên: "Có chứ. Nhưng còn hơn là để ông ấy tiếp tục điên dại, đúng không? Dù gì nhà cậu cũng không thiếu tiền, định kỳ đến bệnh viện kiểm tra, chăm sóc cẩn thận là được."
Hạ Thần vẫn thấy chưa yên tâm, lại tiếp tục hỏi dồn dập thêm đủ thứ. Dương Vũ bị hỏi đến phát mệt, đành đùa: "Lần đầu tiên tôi thấy cậu lắm lời như vậy đấy, căng thẳng đến nỗi giống như bà mẹ trẻ mới sinh con."
Hạ Thần lúc này mới nhận ra mình hơi thái quá, khẽ hừ một tiếng, ngậm miệng lại như đang dỗi. Dương Vũ cũng không chấp, dịu giọng giải thích lại một lượt các lưu ý và hướng dẫn dùng thuốc rồi mới tiễn cậu về.
Đến chạng vạng, má Trương đã chuẩn bị xong bữa tối.
Hạ Thần gọi cho Lục Hành Thư, nhờ anh đưa đại bảo và tiểu bảo qua nhà họ Phó. Lâu lắm rồi cả nhà mới có dịp ngồi ăn một bữa cơm đủ đầy như vậy.
Lần đầu tiên gặp Phó Ngôn Triết trong trạng thái bình thường, Lục Hành Thư có phần lúng túng. Dù sao bình thường anh đã cư xử rất mực lễ phép trước mặt ông Phó, bây giờ lại càng giống một "chàng rể nhỏ nhút nhát".
Trong khi đó, đại bảo và tiểu bảo lại cực kỳ giỏi lấy lòng ông ngoại. Hai đứa chớp mắt, ê a nói chuyện, làm nũng chẳng khác gì hai cục bông sống động.
"Muộn rồi, hay đêm nay ở lại đi?" Phó Ngôn Triết thật lòng không nỡ xa hai đứa cháu ngoại.
Lục Hành Thư lập tức đồng ý. Anh cũng muốn để Hạ Thần có thêm thời gian ở cạnh cha mình.
Ông Phó gọi người pha trà, rồi tiện hỏi thăm tình hình điều tra vụ PCI-1. Nhân cơ hội Hạ Thần kể lại những tin tức mới thu được trong ngày. Khi nghe đến cái tên Nam Mộc, Phó Ngôn Triết đặc biệt hỏi lại vài lần, sau khi xác nhận ông khẽ cười lạnh: "PCI-1 vốn dĩ là sản phẩm nghiên cứu cho Hứa Tầm. Bây giờ Nam Mộc nhúng tay vào cũng là điều đương nhiên thôi."