Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 55

Tình trạng của Hạ Thần vô cùng tồi tệ, Lục Hành Thư không nói một lời dư thừa lập tức bế cậu lên lao nhanh về phía xe rồi tăng ga hết mức, phóng thẳng đến trung tâm nghiên cứu.

 

Phía sau Nam Mộc đứng sững tại chỗ, ánh mắt như muốn lột da róc thịt, trừng trừng nhìn về phía Hạ Dật Minh: "Là ông bán đứng tôi?"

 

Khó trách mấy ngày gần đây hắn không sao tìm được Hạ Dật Minh, hóa ra là bẫy. Hắn thật không thể ngờ, người khiến hắn rơi vào tay cảnh sát lại chính là người mà hắn từng cho là chỗ dựa cuối cùng. Hắn nghi ngờ, Hạ Dật Minh hẳn đã điên rồi. Bởi lẽ một khi hắn sa lưới, thì Hạ Dật Minh cũng đừng hòng thoát được. Bọn họ sẽ cùng chết!

 

Thế nhưng Hạ Dật Minh lại chậm rãi đứng dậy, không trốn tránh, không giãy dụa, mà chủ động giơ tay ra để cảnh sát còng lại. Ông nhìn hắn, nhẹ nhàng mở miệng: "Tiểu Nam, năm xưa không buông bỏ tất cả để đưa con rời khỏi nơi đó là lỗi của ta. Nhưng giờ đây... chúng ta không thể tiếp tục sai lầm nữa rồi."

 

"Tôi hối hận vì năm đó không g**t ch*t ông luôn!" Nam Mộc gân cổ gào lên, giọng nói chứa đầy thù hận điên loạn.

 

Hắn điên cuồng giãy dụa, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu, ánh mắt tràn đầy oán độc.

 

Tiêu Minh không để hắn nói thêm câu nào, trực tiếp áp chế hắn lên xe áp tải tội phạm. Trước khi rời đi, anh quay đầu lại phức tạp nhìn Hạ Dật Minh một cái, rồi ra hiệu cho cấp dưới dẫn ông ta lên xe khác.

 

Cũng vào chính rạng sáng hôm nay. Dựa theo biển số xe mà Diệp Tần cung cấp, Lục Hành Thư đã nhanh chóng truy vết được chủ xe là Nam Thịnh, kẻ đứng đầu Nam gia.

 

Anh lập tức phát lệnh truy bắt trên toàn khu vực.

 

Ngay lúc đó một việc khác khiến toàn bộ hệ thống an ninh chấn động: Hạ Dật Minh chính thức đến cơ quan đầu thú.

 

Dưới sự hỗ trợ của Hạ Dật Minh, bọn họ đã nhanh chóng nắm được tuyến đường bỏ trốn của Nam Mộc và kịp thời chặn trước một bước. Đáng tiếc là khi chặn được xe, Hạ Thần lại không có ở đó. Hạ Dật Minh sau đó đã cùng thuộc hạ của Lục Hành Thư đến một kho hàng hẻo lánh. Ông không thể chắc chắn Hạ Thần có bị giam trong đó hay không, nhưng tận sâu trong lòng vẫn không ngừng cầu nguyện. Ông không cho phép Nam Mộc tiếp tục làm hại Hạ Thần.

 

Ông quá hiểu Nam Mộc, biết rõ nếu Hạ Thần thật sự rơi vào tay nó, nó sẽ chọn cách tàn nhẫn nhất để tra tấn. Vì thế ông đã mang theo thuốc giải PCI-1 bên mình. May mắn thay nó thật sự đã phát huy tác dụng.

 

Nhiệm vụ truy bắt PCI-1 chính thức kết thúc. Tất cả chế phẩm và thuốc thử PCI-1 đều bị quốc gia tịch thu. Nam Mộc bị tuyên án tử hình ngay tại phiên sơ thẩm.

 

Thi thể của Nam Thịnh cũng được tìm thấy trong một thùng hàng trong kho. Tháng sáu oi bức, mùi xác thối tràn ra phơi bày dấu vết cuối cùng của ông ta.

 

Hạ Dật Minh đã tự nguyện giao nộp thuốc giải, và nhờ việc ông chủ động đầu thú, hơn nữa còn cứu sống Hạ Thần, Lục Hành Thư đã đích thân lên tiếng xin giảm nhẹ tội cho ông. Nhờ đó bản án tử hình ở phiên sơ thẩm được sửa lại thành tù chung thân ở phiên phúc thẩm.

 

Thuốc giải PCI-1 về cơ bản chính là phiên bản nâng cấp của loại thuốc mà tiến sĩ Dương Thư đang dày công nghiên cứu. Dù không có loại thuốc này thì trong vài năm tới, Dương Thư cũng sẽ tự mình hoàn thiện được phương pháp giải độc tương tự. Chỉ e rằng... đến lúc ấy đã quá muộn.
Vì vậy loại thuốc giải này đến đúng lúc không thể thích hợp hơn.

 

Tất cả Omega từng bị thay đổi thông tin tố do PCI-1 đều đã được phục hồi trở lại Beta.

 

Tuy nhiên thể chất của Bạch Khê vốn đặc biệt. Dù đã quay lại là Beta, cậu vẫn luôn ốm yếu suy nhược, phải phụ thuộc vào thuốc để điều trị dài hạn. Vì chuyện này Lý Khắc thường xuyên cãi nhau với cậu, vì Bạch Khê là kiểu người không chịu uống thuốc đúng giờ.

 

Lý Bắc Bắc cười nhạo anh chẳng khác gì "vợ nhà" suốt ngày càm ràm, khiến Lý Khắc tức điên mắng chửi ầm ĩ.

 

Đúng lúc đó Tiêu Minh đến đón Lý Bắc Bắc, vừa bước vào đã nghe thấy hết.
Anh không nói một lời mặt lạnh như tiền bước tới. Một tay xách ngược Lý Khắc lên treo thẳng lên bệ cửa sổ.

 

----------------------------

 

Ở phía bên kia.

 

Lục Hành Thư giữ đúng lời hứa, để Tiểu Phong và Lâm Kỳ tham gia kỳ kiểm tra thể lực đầu vào của quân trường. Lâm Kỳ không ngoài dự đoán, thẳng tiến vào lớp một. Còn Tiểu Phong thì kém một chút, bị phân vào lớp hai.

 

Thế là Lục Hành Thư "đi cửa sau", lặng lẽ điều chỉnh cho Tiểu Phong chuyển lên lớp một, tiện thể còn sắp xếp cả hai ở cùng ký túc xá. Cũng nhờ chuyện này mà ấn tượng của Lâm Kỳ về anh thay đổi hẳn, thái độ hòa nhã hơn, trong lòng cũng sinh ra lòng tôn kính.  Giờ đây Lục Hành Thư là đại ca đích thực, đáng để ngưỡng mộ.

 

Cơn bão PCI-1 từng cuộn trào mãnh liệt, vậy mà khi rút đi lại lặng lẽ như chưa từng tồn tại.

 

Hạ Thần đứng thẫn thờ trước cửa sổ, như thể vừa tỉnh lại sau một giấc mộng cuồng nhiệt kéo dài. Chỉ ba năm ngắn ngủi mà mọi chuyện diễn ra như một đời người, kể cả tình cảm của cậu.

 

"Papa!"

 

Từ chiếc cũi trẻ con phía sau vang lên tiếng cười khanh khách. Tiểu Bảo há miệng gọi "papa", cặp mắt cong cong sáng rực. Đại Bảo thì tinh ranh hơn nhiều, miệng có thể nói "phụ thân", chỉ là phát âm lệch thành "phục cơ".

 

"Papa! Papa!". Tiểu Bảo giơ tay đòi bế.
"Phục cơ!". Đại Bảo tỏ ra không chịu thua, còn vỗ nhẹ tay em.
"Papa!!"
"Phục cơ!!"
"PAPA!!!"
"PHỤC CƠ!!!"

 

 Hai anh em mỗi đứa một tiếng, tranh nhau đến nỗi cả căn phòng như sắp nổ tung vì đáng yêu.

 

Lục Hành Thư đi từ ngoài vào mỗi tay bế một đứa, vững vàng ôm gọn cả hai vào lòng: "Được rồi, cha bế. Chúng ta đi nhà ông ngoại ăn cơm nhé."

 

Vừa nghe đến "ăn cơm", hai đứa nhỏ lập tức vui mừng hớn hở.

 

Trên đường ra bãi xe, Hạ Thần đón lấy đứa đang nghịch ngợm nhất Đại Bảo, hai người mỗi người bế một đứa, vừa đi vừa trò chuyện.

 

"Vài hôm nữa là thi hành án tử hình của Nam Mộc rồi nhỉ?". Hạ Thần thấp giọng hỏi khi hai người bước vào gara.

 

"Ừ". Lục Hành Thư mở cửa xe đặt Tiểu Bảo vào ghế an toàn trẻ em, cẩn thận thắt dây an toàn cho con. Sau đó anh quay lại, đón lấy Đại Bảo từ tay Hạ Thần vừa thắt dây vừa hỏi: "Sao vậy em?"

 

Hạ Thần hạ giọng: "Em nghe Tiêu Minh nói... Nam Mộc nhiều lần yêu cầu được gặp anh".

 

Lục Hành Thư cau mày  giọng đầy chán ghét: "Lại là Tiêu Minh nhiều chuyện. Anh chẳng có thời gian gặp hắn. Mỗi lần nghĩ đến những gì hắn đã làm với em, anh chỉ muốn đấm chết hắn ngay lập tức". Anh không hề giấu diếm cảm xúc trước mặt Hạ Thần, sự căm hận hiện rõ mồn một.

 

"Em còn nghe nói... trước kia hai nhà từng định kết thân, nhưng vì hắn là Beta nên ba mẹ anh phản đối?"

 

"Đúng là có chuyện đó, nhưng là họ tự quyết định sau lưng anh". Lục Hành Thư nhăn mặt. "Lại là Tiêu Minh chói cho em?

 

Hạ Thần không trả lời trực tiếp mà chỉ ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy tò mò: "Anh có để ý đến phân nhóm giới tính không? Nếu em là Beta thì sao?"

 

"Em có là Alpha anh cũng nhất định cưới bằng được". Lục Hành Thư cười cúi người hôn lên má cậu một cái. Phía sau Đại Bảo nhìn thấy còn cười khúc khích.

 

Hạ Thần đẩy anh một cái: "Đừng có nói dối. Nếu hắn không phải Beta mà là Omega, hai người có phải đã ở bên nhau rồi không?"

 

"...Khoan đã, bây giờ em mới bắt đầu ghen à?". Lục Hành Thư ngạc nhiên nhìn cậu. Trước giờ Hạ Thần luôn tỏ vẻ chẳng hề bận tâm đến Nam Mộc, sao đột nhiên lại ghen đúng lúc này? Phản ứng này đúng là chậm mà, nhưng đáng yêu chết mất thôi.

 

"Không được à?". Hạ Thần bĩu môi, giọng như đang hờn dỗi.

 

"Anh không quan tâm đến phân nhóm giới tính đâu. Em còn nhớ lúc em giả làm Beta, anh đã nói gì không?". Lục Hành Thư nhớ lại khoảnh khắc năm xưa, dường như là trong xe anh gọi điện cho Hạ Thần, với  giọng nói dịu dàng giờ anh lại lặp lại y nguyên: "Bác sĩ Hạ, thích một người thì giới tính hay giai cấp gì cũng chẳng thể ngăn được. Anh cũng vậy".

 

Một câu "Bác sĩ Hạ" thân quen đến lạ, lại nhẹ nhàng xoa dịu hết những khúc mắc âm ỉ trong lòng Hạ Thần.

 

Cậu bật cười không nhịn được, Lục Hành Thư ôm lấy cậu ghé sát bên tai thì thầm, hơi thở phả nhẹ: "Hài lòng chưa? Giờ chúng ta có thể xuất phát được chưa?"

 

"Đương nhiên rồi, Lục tướng quân." Hạ Thần không ngại ngần hôn anh một cái rõ kêu lên má.

 

Trên đường lúc dừng đèn đỏ Lục Hành Thư chợt nhớ ra điều gì: "Văn Triết sắp bị chuyển tới trại giam biên giới để thi hành án."

 

Hạ Thần rõ ràng ngập ngừng.

 

"Tội ông ấy đặc biệt, không bị tử hình đã là khoan hồng rồi. Nhà tù ở thủ đô thường chỉ giữ tử tù hoặc tội nhẹ thôi. Một khi đến trại biên giới rồi muốn gặp lại cũng khó."

 

Lời nói chưa dứt nhưng Hạ Thần đã hiểu rõ ngụ ý trong đó.

 

Tính ra từ khi Nam Mộc và Hạ Dật Minh bị bắt đến nay đã hơn năm tháng. Phó Ngôn Triết chưa từng nhắc đến chuyện muốn gặp lại Hạ Dật Minh. Gần đây Hạ Thần có đến thăm ông một lần. Người ba từng oai phong lẫm liệt ấy giờ đã tóc bạc trắng, không còn là vị thượng tá quân đội dũng mãnh năm nào, cũng chẳng còn là kẻ từng nắm sinh mệnh người khác trong tay. Khoác lên người bộ đồ tù, trông ông ta chẳng khác gì người bình thường.

 

"Lúc ấy, ba có biết bức thư đó là giả không?". Ngày đó, Hạ Thần không nhịn được hỏi.

 

Hạ Dật Minh lắc đầu: "Tới khi biết thì... mọi chuyện đã quá muộn."

 

"Tại sao lại giả chết bỏ đi?"

 

"Năm đó lúc ba đang làm nhiệm vụ, Nam Thịnh đưa Nam Mộc đến tìm muốn ba tiếp tục hoàn thành di nguyện của Hứa Tầm, nghiên cứu PCI-1. Mọi chuyện phải tiến hành bí mật, hơn nữa Nam Mộc lúc đó bị rối loạn tâm lý nặng, cậu ta muốn ba rời khỏi nhà họ Phó. Nhìn thấy cậu ta như vậy, ba không nỡ từ chối... Con có nguyên soái và Phó Ngôn Triết bên cạnh, còn cậu ta chỉ có một mình ba."

 

Hạ Thần không kìm được bật cười lạnh trong lòng.

 

"Vậy... ba có lén về nhìn con với bố một lần nào không? Chỉ một lần thôi cũng được." 

 

Hạ Dật Minh vẫn lắc đầu: "Không."

 

"Tại sao?" Hạ Thần vẫn luôn muốn hỏi câu này. Cuối cùng, cậu cũng có cơ hội khiến người đàn ông trước mặt không thể trốn tránh, phải yên lặng ngồi đó mà đối diện với những oán hận và thất vọng của cậu.

 

"Khi ba nhận ra mình đã sai... thì mọi chuyện đã quá muộn rồi." Giọng Hạ Dật Minh trầm xuống: "Ba sợ nếu gặp lại hai người, ba sẽ không kìm được mà bỏ lại tất cả, bỏ cả Nam Mộc để quay về bên hai người. Nhưng Nam Mộc... cậu ấy sống cả đời trong bóng tối, ba lại ngu ngốc nghĩ rằng mình có thể cứu được cậu ấy, nhưng lại dùng sai cách. Ba đã bỏ rơi hai người, mà cũng không cứu được Nam Mộc. Còn bị Nam Thịnh lợi dụng suốt bao năm. Một người như ba... không còn tư cách quay lại nữa...". Vì vậy ông cắt đứt mọi tin tức về nhà họ Phó, từ chối nghe bất cứ thông tin gì liên quan đến họ. "Đó là một cuộc hôn nhân thất bại, với ba và với cha con đều không thể trọn vẹn."

 

Hạ Thần bật cười, mà nụ cười lại thấm đẫm đau thương: "Cha vì chuyện đó mà phát điên suốt hai mươi bốn năm. Còn ba... lại chỉ dùng một câu 'cuộc hôn nhân thất bại' để kết thúc mọi chuyện."

 

Ánh mắt mờ mịt của Hạ Dật Minh bỗng mở lớn, ông lắp bắp như muốn hỏi gì đó, cuối cùng lại chỉ nắm chặt tay, trong hốc mắt là hàng lệ nghẹn ngào khó kìm nén. Ông không hề biết Phó Ngôn Triết đã phát điên, thật sự... ông không biết gì cả.

 

Suốt ngần ấy năm, ông chỉ có một lần chủ động tìm hiểu về nhà họ Phó. Chính là vào năm Hạ Thần kết hôn. Khi ấy, ông lén bảo người âm thầm điều tra Lục Hành Thư.

 

"Em ấy... phát điên rồi sao?"

 

"Phải. Suốt hai mươi bốn năm. Điên đến mức chỉ nhớ mỗi ba, sống trong quá khứ mãi không thoát ra nổi". Hạ Thần quay mặt đi.

 

Hạ Dật Minh cúi đầu. Không rõ nét mặt là ăn năn hay đau lòng: "Ba... xin lỗi."

 

"Người ba nên nói xin lỗi... không phải là con". Hạ Thần thất vọng tột cùng. "Hơn nữa chỉ một câu xin lỗi... nhẹ nhàng quá."

 

Có những chuyện đã sai thì không thể lấy lại. Mà cũng chính vì những chuyện ấy lại có một người so với Hạ Thần còn day dứt hơn, đau đớn hơn, nuối tiếc hơn suốt mấy chục năm. Thanh xuân đã lỡ, thời gian đã qua, còn ai có thể bù đắp cho người ấy?

 

Một câu xin lỗi thật sự quá dễ dàng. Dễ đến mức... thà đừng nói còn hơn.

 

"Ba đã từng yêu cha con chưa?". Đây là câu hỏi cuối cùng của Hạ Thần.

 

"Đã quá muộn rồi..." Hạ Dật Minh thở dài. Khi ông đủ can đảm để nhìn thẳng vào trái tim mình, nhận ra bản thân có yêu Phó Ngôn Triết, thì tất cả... đã muộn. Ông vốn không phải là người yêu lý tưởng của Phó Ngôn Triết. Vì vậy mọi chuyện từ đầu tới cuối... đều đến quá trễ.

 

Hạ Thần khẽ gật đầu đứng dậy.

 

"Cảm ơn ba hôm đó đã cứu con, thưa ba," cậu gọi ông một tiếng "ba" rồi nhẹ nhàng nói tiếp, "nhưng con sẽ không đến gặp ba nữa, vì như thế là bất công với cha."

 

Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, Hạ Dật Minh ngồi sụp xuống mà bật khóc như một kẻ thảm bại.

 

Có lẽ điều ông hối hận nhất, cũng giống như Phó Ngôn Triết, đều bắt nguồn từ một ngày mùa xuân năm ấy, dưới tán đào rực rỡ trong sân trường Y. Chỉ mong hôm đó hoa đừng nở rộ đến thế... thì họ đã có thể lướt qua nhau.

 

Như thế ông sẽ không phụ lòng Phó Ngôn Triết.

 

Những tháng năm còn lại trong đời, ông chỉ có thể dùng để chuộc lại tội lỗi mà mình đã gây ra.

 

-----------------------------------

 

Tháng 11, tiết trời cuối thu se lạnh là thời điểm thích hợp để bồi bổ cơ thể.

 

Má Trương hầm một nồi canh gà nhân sâm lớn, vừa làm vừa lải nhải suốt buổi rằng gà này là gà thả vườn, phải để Hạ Thần ăn nhiều một chút. Phó Dật cười chê bà là người chịu cực chịu khổ, cả nhà ăn không hết từng ấy món mà lần nào cũng bày biện đầy bàn. Dù miệng thì nói vậy, trong lòng ông lại vui như Tết vì thức ăn của má Trương rất ngon, chỉ mong mọi người ăn được thật nhiều.

 

Lần nào về nhà cũng vậy, đều ăn đến no căng rồi đành phải ở lại qua đêm.

 

Tối hôm đó Hạ Thần giao hai đứa nhỏ cho Lục Hành Thư, còn mình bưng ly sữa ấm đến phòng của Phó Ngôn Triết. Ông đã không còn vẽ tranh nữa, căn phòng gọn gàng đến lạ, không còn mùi sơn dầu quen thuộc có chút khiến người ta có phần không quen. Dưới ánh đèn bàn ông đang lật giở một cuốn tập thơ cũ. Thấy Hạ Thần bước vào ông khẽ cong môi cười nhẹ.

 

"Con còn nhớ hồi nhỏ không? Mỗi tối trước khi ngủ con lại chạy sang phòng cha, bắt cha đọc truyện cho nghe". Phó Ngôn Triết hoài niệm làm lòng ông vẫn thấy ấm áp. "Mùa đông thì chẳng chịu mang dép, cứ chân trần chạy khắp nhà làm cha phát điên."

 

"Con từng nghịch vậy sao?"

 

"Dĩ nhiên rồi, nghịch lắm, lại hay nũng nịu, lanh lợi vô cùng. Mỗi lần cha mắng con, ông ngoại và..." Phó Ngôn Triết khựng lại, gập sách khẽ thở dài: "ông ngoại lại chạy tới bênh con. Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt thôi đứa nhỏ từng chạy chân trần ngày nào... giờ lại là Đại Bảo và Tiểu Bảo rồi".

 

Hạ Thần năm nay cũng đã ba mươi tuổi.

 

"Đúng vậy, thời gian trôi qua nhanh thật." Hạ Thần gật đầu, ánh mắt mang theo một chút hoài niệm.

 

"Tiểu Thần... con có từng trách cha không?" Phó Dực hỏi rất nhẹ, nhưng câu chữ đầy dè dặt. Ông luôn cảm thấy có lỗi với Hạ Thần vì đã bỏ rơi cậu suốt hơn hai mươi năm. Không chăm sóc, không vỗ về, không một lời quan tâm. Một người cha như ông... chưa từng làm tròn trách nhiệm.

 

Hạ Thần điềm đạm đáp lại bằng một câu hỏi: "Sao con phải trách cha?"

 

"Vì cha chưa từng chăm sóc con."

 

"Không đâu. Cha đọc truyện cho con nghe rất hay." Hạ Thần mỉm cười, ánh đèn cam hắt lên khuôn mặt cậu khiến nét mặt càng thêm dịu dàng và bình yên.

 

Phó Ngôn Triết không kìm được mà xoa đầu cậu. Dù Hạ Thần đã bao nhiêu tuổi thì trong lòng ông cậu mãi là đứa trẻ bé xíu ngày nào còn ôm sách truyện đến bên ông làm nũng. Ông hy vọng thời gian còn kịp. Những việc trước kia không làm được, ông sẽ từng chút một bù đắp lại. Cùng Hạ Thần sống những ngày tháng bình yên, nhìn hai cháu ngoại lớn lên khỏe mạnh, để hiếu kính người cha già đã hy sinh vì gia đình.

 

"Tấm hình hồi nhỏ của con còn không cha? Tự nhiên con muốn xem lại quá". Hạ Thần tựa vào thành ghế ánh mắt đầy mong chờ như trẻ con.

 

Phó Dực không từ chối được đành cười khổ đi lấy album cũ trong tủ.

 

Hạ Thần chờ hơi chán tiện tay cầm tập thơ ban nãy ông đang đọc giở. Quyển sách này đã cũ kỹ, giấy ố vàng, khi cậu lật đến trang đầu thì bất ngờ nhìn thấy... hai chữ "Văn Triết" viết tay ở trang đề tựa.

 

"Hai chữ đó là bút danh của cha". Phó Dực vừa cầm album vừa nhẹ giọng đáp, không hề giấu giếm: "Hồi đó từng dùng vài lần, sau thấy không hợp nữa thì quay về dùng tên thật."

 

"Vậy thì...". Hạ Thần định nói gì đó, nhưng lại bị Phó Ngôn Triết ngắt lời.

 

"Tiểu Thần, dùng hai mươi bốn năm để buông bỏ một người... thật sự là quãng thời gian quá dài". Phó Ngôn Triết biết cậu muốn hỏi điều gì, ông chỉ vỗ nhẹ tay cậu dịu dàng nói: "Không phải muốn xem album sao?"

 

Câu hỏi đến miệng Hạ Thần đành nuốt xuống.

 

Trong album hầu hết là ảnh thời thơ ấu của Hạ Thần, nhưng lại chẳng có tấm nào là ảnh chụp gia đình. Phó Ngôn Triết mỉm cười hiền hậu: "Hôm nào chụp cho Đại Bảo và Tiểu Bảo một bộ luôn. Tuổi thơ của con nít cũng chỉ ngắn ngủi mấy năm ấy thôi, để qua rồi thì chẳng thể lấy lại".

 

Ánh mắt ông lặng như nước, giống như những dòng sông lớn cuối cùng đã về lại nơi biển lặng.

 

Hạ Thần ngẩn người trong thoáng chốc rồi cũng bật cười, lòng cũng như được tháo bỏ gánh nặng: "Ừm, tuần sau con định đưa tụi nhỏ đi chụp ảnh nghệ thuật."

 

Cậu không còn cố ép Phó Ngôn Triết đi gặp Hạ Dật Minh lần cuối. Có những câu chuyện đến đây là kết thúc. Bởi vì trong lòng họ đều đã có một cái kết riêng.

 

Còn yêu hay không, nó giống như bụi mịn lơ lửng trong không khí, có thể nhìn thấy, nhưng chẳng thể nắm bắt. Nếu từng tồn tại trong tim nghĩa là đã từng yêu. Còn nếu đã không còn thì cũng là lời từ biệt.

 

Không cần câu trả lời.

 

----------------

 

Cuối tháng 11, khi mùa đông sắp đến, hôn lễ bị trì hoãn bấy lâu giữa Hạ Thần và Lục Hành Thư cuối cùng cũng diễn ra suôn sẻ.

 

Lần đầu tiên trong đời Hạ Thần mặc bộ vest trắng cùng đôi giày trắng mà cậu vẫn thấy hơi... sến. Lễ đường trắng như cổ tích, được bao phủ bởi từng đóa hồng trắng tinh khôi. Sàn trải thảm mềm bước lên như đi trên mây.

 

Cậu hít sâu một hơi, tay từ từ đặt lên bàn tay của Phó Ngôn Triết.

 

Từng bước từng bước, tuy chỉ cách vài mét nhưng lại như bước vào một hành trình hoàn toàn mới. Nơi cuối con đường ấy chính là bạn đời Alpha của cậu, Lục Hành Thư.

 

Phó Ngôn Triết chỉnh lại cổ áo cho Hạ Thần ra hiệu đừng căng thẳng.

 

Con đường mang tên "hạnh phúc" sẽ rất dài, từ đây trở đi Hạ Thần sẽ cùng Lục Hành Thư bước tiếp.

 

"Dù trong hoạn nạn hay thịnh vượng, dù giàu sang hay nghèo khó, dù khỏe mạnh hay ốm đau, vui vẻ hay buồn bã, anh đều sẽ mãi yêu em, trung thành với em."

 

Tiếng của Lục Hành Thư vang bên tai, trầm ấm rõ ràng, không phải mộng.

 

Hạ Thần cay cay sống mũi, vành mắt đỏ hoe. Cậu không nhịn được tiến thêm một bước nữa, lại gần hơn với Lục Hành Thư. Hạ Thần ngẩng đầu chủ động trao cho Alpha của mình một nụ hôn.

 

Dưới lễ đường mọi người đồng loạt vỗ tay reo hò.

 

Còn nơi cậu đang đứng... chính là khởi đầu hoàn hảo, tựa như mối tình đầu đẹp đẽ thuở ban sơ.

Bình Luận (0)
Comment