Hạ Thần bị đồng nghiệp lây cảm, bệnh khá nặng.
Còn Lục Hành Thư thì bận công việc, đã đi công tác suốt một tháng chưa về nhà.
Hai đứa bé năm tuổi, Đại Bảo và Tiểu Bảo, đang ngồi trong phòng khách làm bài toán đơn giản. Tiểu Bảo rất nghiêm túc, còn Đại Bảo thì chưa được mấy phút đã nằm lăn ra sàn, hở cả rốn mà ngủ khò. May mà hệ thống sưởi đủ ấm, nếu không với cái tính cẩu thả của Đại Bảo, sớm muộn gì cũng bị cảm.
Tiểu Ninh đành bất lực bế cậu nhóc vào phòng.
Hễ học là buồn ngủ, không hiểu Đại Bảo giống ai, rõ ràng Hạ Thần và Lục Hành Thư đều học rất giỏi.
Bài toán là bài tập về nhà của lớp mẫu giáo, Tiểu Bảo mới vào lớp giữa năm nay nên càng chăm chỉ, đã có thể làm phép cộng trừ trong phạm vi 100. Tiểu Ninh cảm thấy tính cách của Tiểu Bảo giống Hạ Thần hơn, ít nói, lạnh lùng, nhưng mỗi lần cất tiếng lại mang giọng trẻ con cực kỳ ngọt ngào, thêm vẻ ngoài xinh xắn, đúng kiểu đối lập dễ thương khiến người ta phát điên.
"Dì Ninh, cha sẽ về nhà tối nay ạ?" Tiểu Bảo dụi dụi mắt, trông có vẻ cũng đã mệt rồi.
Lúc này đã là bảy giờ rưỡi tối, bình thường tám giờ là hai đứa phải đi ngủ. Tiểu Bảo ngáp một cái, bài toán trong vở bài tập đã hoàn thành hết. Tiểu Ninh giúp cậu thu dọn sách vở và dụng cụ học tập, biết rõ Tiểu Bảo muốn đợi Lục Hành Thư nên mỉm cười bảo: "Tướng quân về chắc cũng muộn lắm, cậu chủ nhỏ đi ngủ trước đi nhé."
"Không được." Tiểu Bảo nhíu đôi mày nhỏ, rất nghiêm túc, "Con muốn đợi cha."
Tiểu Ninh biết tính Tiểu Bảo, tuy còn nhỏ nhưng đã rất cứng cỏi. Một khi đã quyết tâm làm gì thì rất khó lay chuyển.
Cô hơi khó xử: "Nhưng tướng quân phải đến tận rạng sáng mới về đến mà...".
Tiểu Bảo không lên tiếng, gương mặt nhỏ nhắn chẳng biểu lộ cảm xúc gì, lạnh tanh như tượng đá. Có lúc nó giống Hạ Thần đến ngỡ ngàng, như thể được đúc ra từ cùng một khuôn mẫu. Tiểu Ninh nhiều lần không biết phải làm sao để lấy lòng vị tiểu thiếu gia này. Rõ ràng lúc nhỏ còn dễ thương đến thế, sao càng lớn lại càng ít nói, lạnh lùng như vậy chứ.
Dạo gần đây Hạ Thần bị cảm nặng, hầu như đều ở lì trong phòng, sợ lây bệnh cho hai đứa nhỏ nên không dám ra ngoài.
Đại Bảo thì khóc nhè đòi gặp ba, dỗ một lát là nín. Còn Tiểu Bảo thì ngược lại ngoan ngoãn vô cùng, chẳng ầm ĩ cũng không mè nheo. Mỗi ngày ba bữa đều nhắc Tiểu Ninh đừng quên mang thuốc cho Hạ Thần, buổi tối trước khi ngủ còn thích đi lòng vòng trước cửa phòng Hạ Thần vài vòng, nhưng tuyệt nhiên chưa từng gõ cửa.
Cũng vì thế mà Tiểu Ninh càng thêm lo lắng.
Không thắng nổi tính cố chấp của Tiểu Bảo, cuối cùng cô đành ngồi cùng cậu trong phòng khách chờ Lục Hành Thư. Rõ ràng Tiểu Bảo đã rất buồn ngủ, đầu nhỏ lắc lư như muốn ngã, ngồi cũng không vững, vậy mà vẫn cắn răng chịu đựng.
Thậm chí còn lặng lẽ chạy đến trước cửa phòng Hạ Thần, nằm rạp xuống đất lắng tai nghe động tĩnh bên trong. Cái dáng nằm rình này, quả thật giống y hệt Lục Hành Thư ngày xưa từng canh trước cửa phòng Hạ Thần.
Chưa được bao lâu, Tiểu Bảo hấp tấp chạy xuống lầu, níu áo Tiểu Ninh: "Dì Ninh, ba ho dữ lắm, chắc hết nước uống rồi."
"Dì mới mang lên cho ba một bình nước mà."
"Còn hũ lê chưng mật hôm qua ông ngoại mang tới thì sao? Thứ đó trị ho tốt lắm, dì có cho cha ăn không?"
Dì Ninh gật đầu: "Tiểu thiếu gia, những gì con dặn dì đều đã làm cả rồi."
Tiểu Bảo cúi gằm đầu xuống, trông có vẻ không vui.
Kim đồng hồ trên tường tích tắc chỉ đúng mười giờ, dì Ninh bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, mệt mỏi nhìn Tiểu Bảo đầy bất lực.
Tiểu Bảo vẫn đang đọc một quyển sách: "Dì Ninh, nếu dì buồn ngủ thì cứ đi nghỉ đi, không cần lo cho con."
"Không được." Dì Ninh không yên tâm, hít một hơi thật sâu, "Dì còn chịu được."
Nói xong, dì Ninh đã ngủ thiếp đi. Tiểu Bảo thở dài khe khẽ, cẩn thận đắp cho dì một chiếc chăn nhỏ, rồi lại tiếp tục tập trung đọc sách. Quyển sách đó rất đơn giản, phần lớn là tranh minh họa màu sắc, chỉ thỉnh thoảng mới có vài chữ kèm theo cả phiên âm pinyin. Đây là cuốn truyện mà Tiểu Bảo yêu thích nhất, bởi vì Hạ Thần đã từng đọc cho cậu nghe không biết bao nhiêu lần.
Tích tắc, tích tắc.
Kim đồng hồ nhích từng chút một, tiếng thở đều đặn của dì Ninh kéo dài trong yên tĩnh.
Tiểu Bảo dụi mắt, viền mắt đỏ hoe. Nhân lúc dì đang ngủ say, cậu lại lặng lẽ chạy lên lầu, ôm cuốn truyện ngồi xuống trước cửa phòng của Hạ Thần.
Ba ngủ rồi sao? Vì không còn nghe tiếng ho nữa.
Tiểu Bảo cảm thấy thật cô đơn, cả căn biệt thự như chỉ còn mình cậu thức. Dù đèn vẫn sáng nhưng vẫn khiến cậu cảm thấy bất an. Cậu lại dụi mắt, sống mũi cay xè. Dù cố tỏ ra người lớn, nhưng cậu vẫn chỉ mới năm tuổi. Nỗi sợ mơ hồ của đêm tối khiến cậu bắt đầu run rẩy, vùi đầu vào đầu gối.
Rồi có ai đó vỗ nhẹ vào cậu.
Tiểu Bảo ngẩng đầu lên, trong mắt ngân ngấn nước.
Là Đại Bảo vừa ngủ dậy, cậu đưa tay xoa đầu em trai: "Em trai à, mất mặt quá đi, khóc nhè luôn cơ đấy."
"Phản bội." Tiểu Bảo nghiến răng.
"Em mắng ai đó hả!"
"Đã nói là cùng nhau đợi ba về mà." Tiểu Bảo tức tối quay mặt đi.
Đại Bảo nghiêm túc nói: "Thì anh ngủ rồi đấy, em làm gì được anh?"
"Em sẽ... sẽ không làm bài toán giúp anh nữa!"
"Em trai à, anh sai rồi, đừng như vậy mà." Đại Bảo lập tức ngồi xuống, dùng ngón tay chọc nhẹ vào tay em trai, dịu dàng dỗ dành: "Hết giận đi mà, em trai."
Người ta nói anh em thì không giận nhau quá một đêm, Tiểu Bảo giận Đại Bảo chưa được ba phút đã nguôi ngoai.
Đại Bảo giọng trẻ con khẽ thở dài: "Dì Ninh có phải đang ngáy không?"
"Ừm."
"Dì ấy còn lấy chồng được không?"
"Dì nói dì muốn làm quý cô độc thân."
"Cái từ đó... nghe quê ghê." Đại Bảo vừa m*t ngón tay vừa lầm bầm, cảm thấy cụm từ "quý cô độc thân" thật không hợp với đầu óc trẻ con của hai đứa.
Tiểu Bảo lập tức đè tay anh lại: "Ba nói không được m*t tay, bẩn lắm."
"Ba..." Nhắc đến Hạ Thần, Đại Bảo bỗng chùng xuống, "Đã ba ngày rồi em không thấy ba..."
Mỗi ngày phải dậy sớm đi mẫu giáo, tan học lại làm bài tập, làm xong là tới giờ đi ngủ. Trong suốt khoảng thời gian đó, ba chưa từng ra khỏi phòng một lần nào. Đại Bảo hít mũi, nước mắt rơm rớm, nức nở: "Ba không thích tụi mình nữa hả..."
"Ngốc quá, ba bị cảm đó."
"Anh cũng từng bị cảm, có bao giờ trốn trong phòng đâu!" Đại Bảo thấy bất công.
Tiểu Bảo cũng tủi thân: "Cũng tại anh không biết làm toán, đồ ngốc."
"Sao em cứ chửi người ta vậy."
"Vì anh đúng là đồ ngốc mà."
"Alpha suốt ngày chửi người khác như em, sau này chẳng có Omega nào thích đâu!" Đại Bảo tức giận đập nhẹ em trai một cái.
Tiểu Bảo bị đánh đau, phản bác ngay: "Omega hay đánh người như anh, sau này cũng chẳng có Alpha nào thích đâu!"
"Em không có hôn ước đâu, còn anh có rồi đấy!"
"...Hứ."
Hai đứa chí chóe cãi nhau, đúng lúc cửa phòng Hạ Thần mở ra.
Hạ Thần hơi ngạc nhiên, đã một giờ sáng rồi. Mơ màng nghe thấy ngoài cửa có tiếng cãi cọ, anh còn tưởng mình sốt đến mức nghe lầm. Ai ngờ mở cửa ra lại thấy hai nhóc con đang ngồi khoanh chân cãi nhau ở trước cửa.
Còn Tiểu Ninh thì ngủ gục trên ghế sofa, mê mệt chẳng biết trời trăng gì.
Hạ Thần chưa kịp nói gì thì hai đứa nhỏ đã lập tức mếu máo khi thấy ba. Đại Bảo là đứa bật khóc đầu tiên, còn Tiểu Bảo mím chặt môi cố chịu. Hạ Thần vội đưa tay che miệng, giọng khàn khàn hỏi: "Sao trễ thế này còn chưa chịu ngủ?" Giọng điệu không phải trách mắng mà là lo lắng.
"Ba ơi, ba không còn thương tụi con nữa phải không?" Đại Bảo vừa khóc vừa nói.
Hạ Thần bất lực, xoay người vào phòng lấy khẩu trang đeo lên, lại vào nhà vệ sinh rửa tay sạch sẽ bằng xà phòng, rồi mới trở lại xoa đầu Đại Bảo: "Ai nói với con vậy?"
"Tiểu Bảo nói đó." Đại Bảo nức nở.
Tiểu Bảo ngơ ngác: Cái gì vậy trời?
"Ba bị cảm, sợ lây cho tụi con thôi." Hạ Thần dịu giọng, ngồi xổm xuống giữ khoảng cách ngang tầm mắt với hai đứa nhỏ. "Cảm cúm rất khó chịu, ba không muốn tụi con cũng khó chịu giống ba. Tuy hơi cực chút, nhưng chúng ta cùng ráng chịu đựng một chút có được không? Ba cũng muốn ôm hai đứa lắm, nhưng mấy ngày này không được đâu nha." Dứt lời, Hạ Thần quay đầu đi và lại ho khan hai tiếng.
Tiểu Bảo cúi đầu bướng bỉnh không chịu lên tiếng.
Hạ Thần đưa tay xoa đầu cậu bé: "Được rồi, bây giờ có thể nói cho ba biết vì sao trễ thế này mà vẫn chưa chịu đi ngủ không?"
Đại Bảo liếc nhìn em trai, Tiểu Bảo níu lấy vạt áo mình, nhỏ giọng: "Con muốn đợi ba về."
"Ừ, rồi sao nữa?" Hạ Thần kiên nhẫn dẫn dắt cậu bé tiếp tục nói.
"Cha là một Alpha rất khỏe mạnh, nếu có cha bên cạnh cảm cúm cũng không làm tụi con sợ." Tiểu Bảo vừa nói, nước mắt đã chực trào, "Như vậy... như vậy con mới được gặp ba..."
Trong tay cậu vẫn nắm chặt góc quyển truyện tranh.
Đại Bảo vừa hít mũi vừa khóc: "Con nhớ ba, con nhớ ba lắm... hu hu..."
Tiểu Bảo dùng tay áo lau nước mắt, ấm ức mà nghẹn ngào: "Con cũng nhớ ba..."
Hạ Thần nhẹ nhàng lau nước mắt cho hai đứa nhỏ, lòng đau như thắt, khẽ nói: "Ngoan nào, đừng khóc nữa, kẻo làm Dì Ninh thức giấc mất. Chờ ba một chút nhé, được không?"
Đại Bảo và Tiểu Bảo đồng loạt gật đầu, ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn Hạ Thần.
Ánh nhìn mềm mại ấy khiến Hạ Thần vô cùng áy náy. Đáng lẽ cậu không nên để mình bị cảm.
Hạ Thần quay về phòng thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, sau đó lại rửa tay bằng xà phòng sát khuẩn lần nữa, đeo thêm chiếc khẩu trang dày hơn. Cậu dắt tay hai đứa nhỏ trở về căn phòng riêng dành cho chúng. Vì tuổi còn nhỏ, mỗi đứa ngủ một phòng sẽ thấy sợ, nên Hạ Thần cố tình để hai bé ở chung một phòng.
Hai chiếc giường đơn nhỏ được ngăn cách bởi một tủ thấp. Hạ Thần ngồi lên đó mở quyển truyện mà Đại Bảo yêu thích nhất, kiên nhẫn đọc truyện cổ tích ru hai đứa vào giấc ngủ.
Tiếng mũi của Hạ Thần nặng trĩu, giọng nói cũng khàn khàn, chẳng còn dễ nghe chút nào.
Thế nhưng với lũ nhỏ, giọng của ba vẫn luôn là liều thuốc an thần và dễ đưa chúng vào giấc ngủ nhất. Đại Bảo ngáp một cái rồi quay lưng lại ngủ luôn. Tiểu Bảo thì ngơ ngác nhìn gương mặt ba sau lớp khẩu trang, giọng mềm nhũn vang lên: "Ba ơi."
"Ừ?"
"Ba đừng bị cảm nữa được không? Con không muốn không thấy ba đâu..." Khi ở bên Hạ Thần, Tiểu Bảo chỉ là một đứa trẻ bình thường, chẳng lạnh lùng cũng chẳng giả vờ trưởng thành. Có lúc còn biết làm nũng, so với Đại Bảo thì rõ ràng Tiểu Bảo bám ba hơn nhiều.
Hạ Thần rất muốn cúi xuống hôn bé một cái, nhưng vì vẫn còn cảm lạnh nên đành xoa đầu bé thay cho lời đáp: "Ba cũng rất yêu các con. Ngủ đi, cục cưng."
Tiểu Bảo mím môi, cuối cùng cũng nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Cùng lúc ấy ngoài phòng khách tiểu Ninh đang nằm ngủ, miệng phát ra tiếng chép chép, còn để lại một vệt nước miếng bên mép, tư thế ngủ khó mà khen được. Lục Hành Thư vừa về đến thấy cảnh đó chỉ biết ôm đầu nhức óc, tâm trạng phức tạp nhìn cô một cái rồi lặng lẽ lên lầu.
Trong phòng không có ai. Theo phản xạ Lục Hành Thư đi thẳng đến phòng của các con.
Vừa mở cửa liền trông thấy Hạ Thần đang nằm gục ngủ trên bàn học của bọn trẻ. Anh nhẹ bước đến phát hiện cậu vẫn đang đeo khẩu trang. Lục Hành Thư mỉm cười dịu dàng, cẩn thận bế Hạ Thần lên rồi đưa về phòng ngủ của hai người.
Hạ Thần ngủ không sâu, vừa tựa đầu vào lồng ngực Lục Hành Thư đã thì thầm trong vô thức đầy tin tưởng: "Anh về rồi à?"
"Sao giọng nghẹt mũi thế này? Cảm à?"
"Ừm, nhưng chắc sắp khỏi rồi." Hạ Thần an tâm đáp: "Vì các con rất yêu em."
Chính vì vậy em phải nhanh chóng khỏi bệnh.
Một câu đơn giản ấy khiến mọi mệt nhọc trong người Lục Hành Thư tan biến sạch sẽ. Gia đình này quả thật quá ấm áp. Anh khẽ thì thầm đáp lại: "Anh cũng rất yêu em."
Hạ Thần không trả lời nữa, chỉ càng chìm sâu hơn vào giấc ngủ. Bởi trong vòng tay của Lục Hành Thư cậu luôn cảm thấy yên lòng nhất.
Đêm mùa đông tĩnh lặng, ánh đèn trong biệt thự nhà họ Lục cuối cùng cũng khép lại.