Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 57

Tiểu kịch trường 1:

 

Hạ Thần luôn cảm thấy anh trai Omega trong cặp song sinh của mình là một tiểu bá vương quá mức bạo lực, ngày nào cũng khiến nhóc Alpha nhà Lý Bắc Bắc khóc hu hu. Nghe nói Lý Bắc Bắc suýt nữa định rút lui khỏi mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà, chỉ sợ đứa con khó khăn lắm mới sinh ra được của mình chưa kịp lớn đã bị con trai nhà Hạ Thần "chơi đùa" đến thăng thiên.

 

"Hành Thư, chẳng lẽ chúng ta bế nhầm con ở bệnh viện rồi à?". Hạ Thần nghi hoặc hỏi lần thứ n.

 

Theo lý mà nói, con trai của anh và Lục Hành Thư sao có thể nghịch ngợm đến thế, bạo lực đến thế. Đúng kiểu một tiểu bá vương chính hiệu.

 

Lục Hành Thư lúc này đang cùng hai đứa nhỏ xem hoạt hình, nghe Hạ Thần nói vậy liền túm lấy cằm cả hai đứa, nghiêm túc quan sát một lượt: "Đứa nào cũng giống em hết, chắc chắn không bế nhầm."

 

Cậu em Alpha lạnh nhạt nói: "Cha ơi, có thể đừng làm phiền tụi con vào lúc này được không?"

 

Lục Hành Thư: "...Xin lỗi". Sau đó quay sang nhún vai với Hạ Thần, bất đắc dĩ nói: "Em thấy chưa, giống y chang em còn gì nữa."

 

Tiểu Bá Vương lập tức nhảy dựng lên, phóng người đạp thẳng lên bàn chân Lục Hành Thư, tay giơ thanh "Kiếm Ánh Sáng" trong hoạt hình gào lên phấn khích: "XÔNG LÊN!!!! PHÁ TAN TÒA THÀNH RỒI XÔNG RA NGOÀI!!! AAAA AAAAAAA!!!"

 

Tiểu Lạnh Lùng nghiêm mặt: "Anh à, ồn quá."

 

Tiểu Bá Vương trợn mắt: "g**t ch*t tên em trai xấu xa này đi!! A a a a a a!!!"

 

Lục Hành Thư đỡ trán, Hạ Thần cũng đỡ trán theo.

 

Hạ Thần: "Nó giống ai mà ồn ào vậy chứ??"

 

Lục Hành Thư khụ nhẹ một tiếng, không tiếp lời.

 

Thằng nhóc này đúng là chẳng dạy nổi, rốt cuộc là học ai mà ra thế? Hạ Thần nghĩ mãi không thông, vì con trai lớn nghịch quá mức nên cậu đã sớm liên hệ với một trung tâm giáo dục sớm để gửi nó vào học.

 

Trường mẫu giáo chọn chính là trường cũ của Lục Hành Thư, nghe má Lục kể lại hồi Lục Hành Thư ba tuổi đã được gửi đến đó, khi về thì cầm kỳ thi họa cái gì cũng biết, khoe khoang suốt một thời gian dài.

 

Vì vậy Hạ Thần không thể chờ thêm được nữa mà lập tức gửi luôn cậu nhóc nước mũi tèm lem, suốt ngày gào thét đòi "phá tan vũ trụ" ấy vào trường. Còn Tiểu Lạnh Lùng thì vui vẻ vẫy tay chào anh trai tạm biệt, sau đó quay sang đòi Hạ Thần bế, dụi dụi mặt cậu thân mật hỏi: "Ba ơi, lát nữa ba có thể đọc truyện cho một mình con nghe không?"

 

Ngay khi câu nói vừa dứt, từ xa đã vang lên tiếng hét chói tai của Tiểu Bá Vương: "Đừng có đụng vào tôi! Đồ xâm lược!!!"

 

Hạ Thần che mặt lại, thằng nhóc này đúng là quá nghịch, rốt cuộc là giống ai chứ?

 

Ai ngờ vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một bức tường dán đầy ảnh Lục Hành Thư hồi ba tuổi mà trường học lấy đó làm tư liệu tuyên truyền.

 

Khóe miệng Hạ Thần hơi co giật, cậu nhìn tấm ảnh "đồng chí Tiểu Lục" cầm kiếm nhựa chọc người, lập tức hiểu ra con trai lớn giống ai rồi...

 

Cậu con trai nhỏ liếc mắt nhìn qua, khinh khỉnh nói: "Ba ơi, người này trông xấu hổ quá à."

 

Hạ Thần gật đầu cái rụp, cực kỳ tán thành.

 

----------------------------------

 

Tiểu kịch trường 2:

 

Cặp song sinh nhà họ Lục sau muôn vàn gian khổ cuối cùng cũng thuận lợi cùng nhau vào học tại trường Tiểu học Số Một, ngôi trường trọng điểm của thành phố.

 

Thế nhưng, vì Omega anh trai Tiểu Bá Vương quá nghịch ngợm, nên thi cuối kỳ lớp Một bị "trắng điểm" toàn diện nên vinh dự lưu ban. Và thế là "vinh quang" rớt lại học cùng lớp với Tiểu Khóc Nhè, Alpha con trai nhà Lý Bắc Bắc.

 

Tiểu Khóc Nhè vừa nhìn thấy Tiểu Bá Vương liền òa khóc nức nở, sợ hãi đến mức chạy tuốt lên tầng lớp Hai, tìm Alpha em trai nhà họ Lục là Tiểu Lạnh Lùng để kể khổ.

 

Tiểu Lạnh Lùng đang đọc sách, miệng ngậm kẹo, thờ ơ đưa tay xoa đầu Tiểu Khóc Nhè: "Em là Alpha, đừng khóc nữa."

 

"Hu hu hu, em không làm Alpha nữa đâu, hu hu hu..." Tiểu Khóc Nhè ôm lấy Tiểu Lạnh Lùng không chịu buông.

 

Tiểu Lạnh Lùng bất đắc dĩ, đành dỗ dành tạm thời. Ai ngờ Tiểu Bá Vương lần theo dấu tới nơi, xách cổ áo Tiểu Khóc Nhè lên lôi đi, còn không quên cảnh cáo Tiểu Lạnh Lùng: "Em trai! Em nghe cho kỹ! Đây là người của anh!".

 

Tiểu Bá Vương tuy không cao lớn nổi bật bằng Tiểu Lạnh Lùng, nhưng khí thế lại bừng bừng, đôi mày nhỏ cau chặt, bộ dáng hung dữ chẳng kém gì người lớn.

 

Tiểu Khóc Nhè mếu máo biện minh: "Không phải đâu, em không phải của anh..."

 

Tiểu Bá Vương trừng mắt nhìn, Tiểu Khóc Nhè lập tức im re chỉ dám "hu hu" trong lòng.

 

Tiểu Lạnh Lùng khẽ thở dài, trong mắt thoáng nét lo lắng. Từ khi Tiểu Bá Vương biết chuyện Hạ Thần và Lý Bắc Bắc đính hôn sẵn cho cậu với Tiểu Khóc Nhè, thì cậu cứ như mở máy bá đạo, ngày nào cũng bám lấy Tiểu Khóc Nhè không rời, còn hay bắt nạt cậu bé. Cái kiểu "thích" ngốc xít của học sinh tiểu học này, Tiểu Lạnh Lùng vốn không ưa nổi, nhưng lại rất xót cho Tiểu Khóc Nhè đáng thương.

 

Vì chuyện này, Tiểu Lạnh Lùng và Tiểu Bá Vương đã chiến tranh lạnh.

 

Trước kia bài tập Tiểu Bá Vương làm không xong, Tiểu Lạnh Lùng còn chịu khó giúp đỡ. Từ sau khi chiến tranh lạnh bắt đầu, mỗi tối Tiểu Bá Vương đều phải một mình "chiến đấu" với đống bài đến khuya. Vì cậu hay ham xem hoạt hình trước, đến lúc xong thì chẳng còn thời gian làm bài nữa. Vậy là ngày nào Tiểu Bá Vương cũng len lén lừa Hạ Thần rằng cậu làm xong bài tập rồi.

 

Để không bị Hạ Thần và Lục Hành Thư phát hiện trò nói dối, Tiểu Bá Vương ngày nào cũng phải đúng tám giờ tối leo lên giường giả vờ đi ngủ. Đợi cả nhà yên giấc cậu mới len lén bò dậy, mượn ánh đèn đường ngoài cửa sổ mà làm bài tập. Sống như... ăn trộm vậy. Thế mà chưa tới ba ngày cậu đã bị Lục Hành Thư vừa đi công tác đêm về bắt quả tang tại trận.

 

Tiểu Bá Vương lúc ấy... đúng là thảm không tả nổi. Hạ Thần mặt lạnh như tiền, Tiểu Bá Vương ngồi nghiêm chỉnh, mở miệng bằng giọng đáng thương: "Ba ơi, con sai rồi..."

 

Hạ Thần không đáp mà chỉ bắt đầu âm thầm tự kiểm điểm chính mình gần đây công việc bận rộn, thật sự là anh đã ít để tâm đến bọn nhỏ. Dần dần, Hạ Thần bắt đầu suy tính có nên cho Tiểu Bá Vương đi học thêm vài lớp bồi dưỡng không.

 

Tiểu Bá Vương nhanh chóng nhìn ra ý đồ đó, bặm môi cố nhịn không khóc.

 

Tiểu Lạnh Lùng nghe động liền chạy tới ngồi cạnh Lục Hành Thư cùng xem kịch. Xem một hồi thấy thương anh quá bèn kéo tay Hạ Thần nghiêm túc nói: "Ba ơi, sau này con sẽ nhắc nhở anh hai học bài, ba đừng giận nữa."

 

Lục Hành Thư lập tức rút điện thoại ra ghi lại khoảnh khắc ấm lòng này, nhưng chưa chụp xong thì đã bị Tiểu Lạnh Lùng, người cực kỳ ghét bị chụp hình đã trừng mắt cảnh cáo: "Cha à, xin đừng chụp lén con."

 

Trong lòng Lục Hành Thư: Trời ơi, đáng yêu quá... con trai tôi thật sự quá đáng yêu rồi!

 

Cuộc "họp gia đình phiên bản đêm khuya" nhà họ Lục kết thúc bằng hàng loạt lời nhận lỗi của Tiểu Bá Vương. Sau đó Tiểu Lạnh Lùng dắt tay anh hai về phòng, chuẩn bị đưa cậu lên giường.

 

Tiểu Bá Vương ngồi thở dài bên mép giường: "Anh thấy ba không thương anh nữa rồi..."

 

"Vì sao?". Tiểu Lạnh Lùng vừa thu dọn đống bài tập cho anh vừa hỏi.

 

"Ba lại định đăng ký thêm lớp học thêm cho anh."

 

"Vì anh học quá dở." Tiểu Lạnh Lùng nói rất thật.

 

"Em ác quá đó, em trai."

 

"Em chỉ nói thật thôi, anh hai". Tiểu Lạnh Lùng bắt đầu kiểm tra bài tập, khoanh cả đống lỗi sai.

 

Tiểu Bá Vương nhìn một loạt đáp án sai lè liền sụp đổ hoàn toàn, vừa nhìn vừa khóc nức nở: "Tất cả là tại em, tại em không thèm quan tâm tới anh!"

 

"Vì ai bảo anh cứ suốt ngày bắt nạt Tiểu Khóc Nhè."

 

"Hu hu hu, em chỉ biết thương nó, chẳng thương anh!"

 

"Anh là anh, nó là em."

 

"Hu hu hu, anh không làm anh hai nữa đâu! Hu hu hu..."

 

Tiểu Lạnh Lùng bỗng dưng thấy... hai người họ đúng là một cặp trời sinh.

 

-----------------

 

Tiểu kịch trường 3:

 

Gần đây Tiểu Bá Vương đang rất phiền muộn.

 

Vì buồn ngủ trong giờ thi cuối kỳ nên nhóc toàn nộp bài trắng, kết quả là bị trượt thảm hại. Giáo viên mời phụ huynh lên gặp mặt, làm Hạ Thần nổi giận rất lâu.

 

Mà mỗi lần Hạ Thần nổi giận thì Tiểu Bá Vương lại phải nhận thêm một đống bài tập bổ sung.

 

Tiểu Bá Vương v ẻ mặt khổ sở lén chạy lên lớp hai tìm em ruột của mình là Tiểu Lạnh Lùng, hy vọng cậu em thông minh nghiêm túc này sẽ giúp đỡ mình giải quyết đống bài tập khó nhằn.

 

Nhưng Tiểu Lạnh Lùng lại rất bực vì chuyện anh mình nộp bài trắng. Cậu là kiểu người sống nguyên tắc luôn cho rằng: Không làm được bài thì không sao, nhưng ngủ gật rồi nộp giấy trắng là chuyện phải tự kiểm điểm sâu sắc.

 

Vì thế, lần này Tiểu Lạnh Lùng kiên quyết từ chối giúp Tiểu Bá Vương.

 

Tiểu Bá Vương mặt mày ủ rũ, tiu nghỉu quay về lớp học của mình. Tiết thể dục hôm đó cậu ta trốn luôn. Dù sao cũng là một thằng ngốc thi được không điểm, trốn học một buổi chắc cũng chẳng thay đổi được gì.

 

Cậu nằm dài bốn chân chổng trời trên bục giảng, suy nghĩ về cuộc đời đầy bi kịch của mình.

 

Đúng lúc đó, giọng của hoa khôi lớp bất ngờ vang lên bên tai Tiểu Bá Vương: "Tiêu Thừa, cậu không sao chứ?"

 

Ngay sau đó, cậu nghe thấy Tiêu Thừa, tức Tiểu Khóc Nhè con trai của Lý Bắc Bắc và Tiêu Minh lúng túng đáp lại: "Không sao không sao, tớ nghỉ một chút là ổn thôi."

 

Tiểu Bá Vương lập tức lăn xuống gầm bàn giáo viên, lén lút nằm trong đó nghe lén, dáng vẻ chẳng khác gì kẻ trộm.

 

Hoa khôi lo lắng hỏi tiếp: "Hay là để tớ ngồi lại với cậu nhé?"

 

Nghe đến đó, nắm đấm nhỏ của Tiểu Bá Vương bắt đầu siết lại 'rắc rắc'. Trong đầu đã tính sẵn: nếu Tiểu Khóc Nhè dám gật đầu, thì cậu sẽ lao ra ngoài đánh cho một trận tơi bời.

 

May sao Tiểu Khóc Nhè hình như cũng cảm thấy có chút... lạnh sống lưng, vội vàng từ chối: "Không cần đâu, cậu cứ ra sân học thể dục đi."

 

Hoa khôi thấy bị từ chối liền ủ rũ quay trở lại sân thể dục. Tiểu Khóc Nhè một mình quay vào lớp, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị Tiểu Bá Vương từ đâu chui ra dồn ép vào tường.

 

Tiểu Bá Vương hung hăng chất vấn: "Cậu với hoa khôi lớp có quan hệ gì hả?"

 

Vừa dứt lời, Tiểu Bá Vương đã nhìn thấy khóe mắt của Tiểu Khóc Nhè bầm tím một mảng.

 

Cậu khựng lại, lập tức nhào đến hỏi: "Ai đánh cậu?! Là thằng nhóc nào dám đánh cậu?! Để tớ đi đánh lại nó cho!"

 

Tiểu Khóc Nhè vội vàng lắc đầu: "Không có không có..."
Cậu thật sự chỉ mong Tiểu Bá Vương với thân phận là một Omega có thể hiểu rõ thân phận của mình, đừng suốt ngày đi đánh khóc mấy Alpha trong lớp, kể cả cậu.

 

"Vậy vết bầm là sao hả!!!"

 

"Do... do tớ không cẩn thận bị bóng rổ đập trúng thôi..."

 

"Ai ném?! Dám ném vào người của tớ?!"

 

Tiểu Khóc Nhè suýt khóc thật: "Người ta không cố ý đâu, thật sự không phải cố ý..."

 

"Được rồi, dù là ai bắt nạt cậu, cậu cứ nói với tớ. Tớ sẽ đánh cho đến khi ba mẹ nó không nhận ra nó luôn!" (ANH LỤC ƠI ANH LỤC. BẢN SAO NÂNG CẤP CỦA ANH NÈ :))))

 

Tiểu Khóc Nhè thật sự muốn bật khóc, Tiểu Bá Vương quá đáng sợ rồi.

 

Nhưng Tiểu Bá Vương chưa quên chuyện vừa nãy, ánh mắt cậu đầy vẻ "trẻ trâu hung dữ" gầm nhẹ:

 

"Giờ thì nói đi, vì sao lại là hoa khôi lớp đưa cậu về?"

 

"Vì bạn ấy nhiệt tình thích giúp đỡ người khác..."

 

"Xạo! Tớ sớm thấy ánh mắt nó nhìn cậu là có vấn đề rồi!"

 

"Thầy cô nói là không được nói bậy..."

 

Tiểu Khóc Nhè lí nhí lên tiếng.

 

"Thầy cô còn nói học sinh tiểu học không được yêu sớm nữa kìa, thế mà cậu với hoa khôi lớp cứ liếc qua liếc lại." Tiểu Bá Vương hừ lạnh.

 

"Tớ không có!!" Tiểu Khóc Nhè quýnh quáng lên.

 

"Cậu có!"

 

"Không có mà!!!". Tiểu Khóc Nhè bỗng nhiên "oà" lên khóc luôn.

 

Đúng lúc đó, hoa khôi lớp vừa mua nước quay lại đưa cho Tiểu Khóc Nhè, vừa nghe thấy tiếng khóc, lại nhìn thấy Tiểu Bá Vương đang trợn mắt hung dữ đứng đó. Chai nước rơi "bịch" xuống đất, cô nàng lập tức chuồn lẹ như chưa từng xuất hiện.

 

Từ đó về sau, tin đồn Tiểu Bá Vương nhiều lần đánh khóc Alpha lan truyền khắp cả khối tiểu học, Alpha học sinh nào thấy cậu cũng đều tự động né đường.

 

Mà tuy hay mắng, hay dọa, nhưng Tiểu Bá Vương vẫn rất tốt với Tiểu Khóc Nhè.

 

Cậu để Tiểu Khóc Nhè vừa khóc vừa làm bài tập giúp mình, còn nhẹ nhàng an ủi như thật:
"Đừng khóc nữa mà, tớ có cố tình hung dữ với cậu đâu. Nè, giảm đau tốt nhất là chuyển sự chú ý đi chỗ khác đó. Lúc này, làm toán là cách hiệu quả nhất luôn á."

 

Tiểu Khóc Nhè không dám phản kháng, có khổ cũng chẳng dám nói.
Cuối cùng vẫn là vừa sụt sịt vừa nước mắt nước mũi tèm lem, ngoan ngoãn giúp Tiểu Bá Vương làm xong hết đống bài bổ túc mà Hạ Thần giao. Ai bảo Tiểu Khóc Nhè là học sinh giỏi nhất khối cơ chứ!

Bình Luận (0)
Comment