Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 58

Tiêu Minh đứng ngẩn ra trước chiếc nôi nhỏ, đầu óc vẫn chưa kịp xoay chuyển.

 

Chỉ mới ra ngoài làm nhiệm vụ một chuyến, vậy mà khi quay về Lý Bắc Bắc đã sinh con rồi. Hắn vốn còn định ở bên cậu lúc sinh, cả kỳ nghỉ phép cũng đã xin sẵn. Nào ngờ Lý Bắc Bắc lại sinh sớm hơn dự kiến.

 

Hắn đưa tay ra, dè dặt dùng ngón trỏ khẽ chạm vào nắm tay bé xíu của con trai. Động tác cực kỳ cẩn thận, đến cả một chút lực cũng không dám dùng, chỉ sợ làm đau đứa trẻ nhỏ xíu mềm mại trước mắt này.

 

"Anh thử bế con một chút đi". Lý Bắc Bắc nằm trên giường, ánh mắt ngập tràn ý cười dịu dàng nhìn hắn.

 

"Anh không dám". Tiêu Minh nghiêm túc rụt tay lại: "Con nhỏ quá."

 

"Anh chỉ cần đỡ lấy đầu con là được rồi". Lý Bắc Bắc vừa nói vừa nhẹ nhàng hướng dẫn.

 

Thế nhưng Tiêu Minh vẫn không dám bế con, cứ đứng ngây người bên chiếc nôi thật lâu cho đến khi lưu luyến không nỡ mới chịu quay về ngồi cạnh giường Lý Bắc Bắc.

 

Hắn nắm lấy tay cậu, lòng bàn tay thô ráp nhưng lại truyền đến cảm giác an tâm lạ kỳ. Ánh mắt hết lần này đến lần khác lại vô thức liếc nhìn về phía chiếc nôi.

 

"Không sao đâu, anh cứ qua bế con đi". Lý Bắc Bắc cố nén cười, giọng nói dịu dàng trấn an.

 

Tiêu Minh bật cười khẽ, đưa tay xoa đầu cậu: "Thôi, anh ở cạnh em thêm một lúc nữa đã."

 

Con... đợi lớn thêm chút rồi bế cũng chưa muộn.

 

Trong lòng Tiêu Minh vẫn cảm thấy tất cả như đang nằm mơ, bọn họ vậy mà thực sự đã có một đứa con rồi.

 

Anh vẫn còn nhớ những ngày đầu hai người mới ở bên nhau. Khi đó hắn đang đóng quân nơi biên giới, còn Lý Bắc Bắc thì bị cách ly để kiểm tra tại trung tâm nghiên cứu.

 

Mỗi ngày bọn họ chỉ có một chút thời gian ngắn ngủi để nhắn vài tin, gọi một cuộc điện thoại.

 

Hôm ấy Tiêu Minh vừa huấn luyện xong, còn chưa kịp ăn cơm đã vội vàng chạy về ký túc xá. Hai người hẹn nhau đúng bốn giờ chiều sẽ gọi điện, hắn tuyệt đối không thể đến trễ. Với mọi chuyện Tiêu Minh đều rất đúng giờ, đặc biệt là với Lý Bắc Bắc.

 

"Trưa nay cánh gà kho xì dầu ở căn tin ngon lắm, Hạ Thần ăn liền hai chén cơm". Bên kia điện thoại không biết Lý Bắc Bắc đang làm gì, chỉ lải nhải kể mấy chuyện vặt ban ngày. Vì cuộc sống ở trung tâm nghiên cứu quá đơn điệu, đề tài của cậu quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài chuyện mà chủ yếu xoay quanh Hạ Thần.

 

Tiêu Minh vừa lau mồ hôi trên trán vừa cười: "Vậy còn em? Em cũng ăn hai chén luôn à?"

 

"Chiều nay em phải kiểm tra nên không được ăn nhiều". Lý Bắc Bắc ỉu xìu nói, giọng mang theo chút ấm ức.

 

"Cố lên, chịu khó một chút nữa thôi, sắp xong rồi". Tiêu Minh không giỏi dỗ dành người khác, nói được vài câu lại chuyển thẳng sang chuyện tương lai: "Căn hộ trong thành phố anh đã nhờ người bắt đầu sửa sang rồi. Chờ khi chúng ta kết hôn xong là có thể dọn vào ở."

 

"Wow, em có thể tới xem thử được không?" Nghe đến hai chữ "kết hôn" mặt Lý Bắc Bắc đỏ bừng.

 

"Đương nhiên được, bây giờ nó cũng là của em rồi. Một lát nữa anh sẽ gửi ảnh thiết kế qua email cho em, nếu không thích thì cứ đổi theo ý em".

 

Lý Bắc Bắc hớn hở hỏi: "Là mấy phòng vậy ạ?"

 

"Ba phòng ngủ, hai phòng sinh hoạt."

 

Giữa trung tâm thành phố một căn hộ ba phòng ngủ như vậy không hề nhỏ, giá cả cũng rất đắt đỏ. Tiêu Minh vốn là người tiết kiệm, căn hộ này là do mấy năm trước hắn tự dành dụm từng đồng để mua. Khi đó hắn vẫn chưa có ý định kết hôn nên cứ để đấy mãi mà không sửa sang gì.

 

Lý Bắc Bắc kinh ngạc thốt lên: "Lớn vậy sao!"

 

"Ừ, vừa hay phòng chính để mình ở, phòng phụ cho con, còn dư lại một phòng làm phòng khách". Tiêu Minh đã tính toán đâu vào đấy.

 

Nhưng khi nghe đến chữ "cho con", nụ cười trên môi Lý Bắc Bắc bỗng cứng lại.

 

Cậu chần chừ không lên tiếng, mãi đến khi Tiêu Minh nghi hoặc hỏi cậu làm sao vậy, Lý Bắc Bắc mới khẽ mở lời: "Bọn họ... vẫn chưa nói với anh sao?"

 

"Hửm?"

 

Lý Bắc Bắc mím môi đột nhiên không biết nên mở lời từ đâu.

 

Chuyện... có lẽ bọn họ sẽ không thể có con bỗng chốc trở nên khó nói vô cùng.

 

Dù khi Hạ Thần đã nói với cậu, Lý Bắc Bắc đã tỏ ra như chẳng bận tâm gì, nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn vướng mắc. Đặc biệt là lúc nghe Tiêu Minh nói đã chuẩn bị sẵn một phòng cho con, trái tim cậu như bị đè nặng bởi một tảng đá.

 

Cậu vốn tưởng Hạ Thần đã nói với Tiêu Minh rồi, cũng nghĩ Tiêu Minh hẳn là đã biết chuyện.

 

"Ưm..." Lý Bắc Bắc khẽ bật tiếng, sau một hồi giằng co trong lòng cuối cùng vẫn quyết định tự mình nói ra, cho dù rất khó mở lời.

 

"Bắc Bắc, sao thế em? Em thấy không khỏe à?". Qua điện thoại Tiêu Minh lo lắng hỏi dồn.

 

Chỉ tiếc là đơn xin điều chuyển về thủ đô của Tiêu Minh vẫn chưa được phê duyệt, hắn không thể tự ý rời khỏi đơn vị.

 

"Tiêu Minh, em có chuyện này... cần nói thật với anh."

 

"Chuyện gì?". Giọng Tiêu Minh thoáng gấp gáp, đầy lo lắng cho tình trạng của cậu.

 

Lý Bắc Bắc đưa tay vò nhẹ mái tóc, cười gượng để che giấu sự ngượng ngùng của mình: "Có lẽ... chúng ta sẽ không có con".

 

Tiêu Minh bỗng im lặng.

 

Hắn sững sờ, kinh ngạc đến mức vài giây đầu óc trống rỗng. Bởi câu nói ấy đến quá bất ngờ, hắn còn chưa kịp hiểu rõ ý nghĩa thật sự là gì. Là do sức khỏe của Lý Bắc Bắc có vấn đề nghiêm trọng? Hay là cậu không thích trẻ con?

 

Nhưng bất kể lý do là gì, chỉ cần Lý Bắc Bắc nói ra hắn đều sẽ chấp nhận.

 

Bởi người mà hắn muốn sống cùng cả đời là Lý Bắc Bắc, chứ không phải một đứa trẻ. Hắn mong mỏi có con, nhưng... so với Lý Bắc Bắc thì chẳng là gì cả.

 

Nhưng Lý Bắc Bắc lại có chút hoảng hốt, vội vàng nói: "Nhưng mà nhé! Bác sĩ bảo nếu kiên trì uống thuốc, chịu khó điều trị thì vẫn còn 1% khả năng mà! Phòng cho con cứ để lại đi, biết đâu sau này lại dùng đến!"

 

Tiêu Minh thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là vậy.

 

"Bắc Bắc, thật ra anh không..."

 

"Xin lỗi!" Lý Bắc Bắc vội vàng ngắt lời hắn, giọng nhỏ đi mang theo vẻ ủ rũ: "Em xin lỗi..."

 

Tiêu Minh khẽ cau mày: "Sao lại xin lỗi?"

 

"...Em cũng không biết nữa". Lý Bắc Bắc ngồi trên giường, một tay ôm đầu gối giọng lạc đi hẳn.

 

"Là em không tin anh sao?" Tiêu Minh hỏi.

 

Lý Bắc Bắc lắc đầu, lời nói nghẹn nơi cổ họng, khóe mắt bắt đầu ươn ướt.

 

Cậu... thật sự không nói nổi.

 

Khi còn là một Beta, dù biết mình chỉ có 1% khả năng mang thai, cậu vẫn luôn giữ được sự thản nhiên trong lòng.

 

Thế nhưng bây giờ khi đã là một Omega, cứ ngỡ cuối cùng cũng có thể ở bên Tiêu Minh mà không mang theo bất kỳ trở ngại nào thì chuyện này lại bất ngờ ập đến.

 

Bọn họ vốn dĩ cũng chỉ là vì một kỳ ph*t t*nh ngoài ý muốn mà gắn bó với nhau. Vì cậu là Omega nên Tiêu Minh đã đánh dấu cậu, sau đó quyết định chịu trách nhiệm.

 

Tiêu Minh luôn là người rất có trách nhiệm.

 

"Bắc Bắc, anh không cần có con". Tiêu Minh cất giọng dịu dàng, chất giọng này thật chẳng ăn nhập gì với vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày của hắn.

 

Lý Bắc Bắc dụi mắt: "Anh nói dối".

 

Rõ ràng anh còn chuẩn bị cả phòng ngủ cho con mà.

 

"Em xin lỗi làm gì chứ? Omega không phải sinh con thì mới có giá trị. Anh kết hôn với em, không phải vì muốn em sinh con cho anh". Tiêu Minh hơi bất đắc dĩ trước sự cố chấp của Lý Bắc Bắc, nhưng nghĩ kỹ lại... bản thân hắn cũng là người cố chấp, bọn họ đúng là trời sinh một cặp.

 

"Khi em còn là một Beta anh đã thích em rồi. Ngay từ khoảnh khắc đó, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng mình có thể sẽ chẳng bao giờ có con."

 

Lý Bắc Bắc ngẩn người.

 

Tiêu Minh chưa từng trực tiếp tỏ tình với cậu bao giờ.

 

"Bắc Bắc, là anh đã không cho em đủ cảm giác an toàn. Anh xin lỗi em". Hắn nói mà giọng mang theo sự áy náy: "Em cũng biết mà, anh không giỏi nói mấy lời ngọt ngào, tính lại thật thà."

 

Lý Bắc Bắc lắc đầu thật mạnh, nhưng Tiêu Minh không thể thấy được.

 

"Bắc Bắc, đừng tạo áp lực cho bản thân nữa. Nếu việc điều trị ảnh hưởng đến sức khỏe của em thì chúng ta không cần uống thuốc nữa, cũng không cần có con. Về phía ba mẹ anh sẽ lo liệu, em đừng lo gì cả. Chăm sóc bản thân cho tốt, đợi anh về thủ đô rồi chúng ta sẽ kết hôn."

 

Tiêu Minh thực lòng yêu Lý Bắc Bắc.

 

Không phải vì cậu là Omega, cũng chẳng phải vì trước đây cậu là Beta.

 

Chuyện đó chẳng liên quan gì. Việc có con hay không cũng chẳng quan trọng.

 

Với hắn, người bạn đời duy nhất mà hắn muốn nắm tay cả đời chính là Lý Bắc Bắc.

 

Cuộc gọi kết thúc trong những giọt nước mắt lấp lánh của Lý Bắc Bắc.

 

Cậu đã bị những lời nói của Tiêu Minh làm ngọt đến mức mềm lòng. Người này rõ ràng rất biết dỗ dành, nói gì mà không biết ngọt ngào chứ, ngọt đến mức khiến Lý Bắc Bắc nghe mà cứ thấy đầu óc mơ hồ như đang bay bổng.

 

Cậu khịt khịt cái mũi đỏ ửng, rồi bật cười khẽ một cái, ngây ngốc mà hạnh phúc.

 

Sau đó Lý Bắc Bắc hí hửng chạy đi tìm Lâm Vi xin thuốc điều trị cho tháng này.

 

Cậu vẫn quyết định sẽ cố gắng, kiên trì điều dưỡng, hy vọng một ngày nào đó có thể cùng Tiêu Minh có một đứa con.

 

Không lâu sau, vì tình trạng sức khỏe của Lý Bắc Bắc chuyển biến xấu, đơn xin điều chuyển về thủ đô của Tiêu Minh được phê duyệt sớm hơn dự kiến. Khi ấy do bị Lâm Vi và các bác sĩ ép phải làm trị liệu phục hồi ký ức nên Lý Bắc Bắc rơi vào trạng thái rối loạn tinh thần.

 

Pheromone của Alpha từ Tiêu Minh giúp ích rất nhiều trong việc ổn định tình trạng đó, vì vậy hắn đã đón Lý Bắc Bắc về nhà chăm sóc. Căn hộ trong thành phố vẫn chưa thể dọn vào, nên nơi hắn đưa cậu về là căn biệt thự nhỏ sống chung với bố mẹ.

 

Mặc dù trước đó cha mẹ Tiêu Minh đã nghe hắn nhắc đến chuyện đánh dấu, nhưng suốt thời gian qua Tiêu Minh vẫn chưa từng đưa họ đến trung tâm nghiên cứu gặp mặt Lý Bắc Bắc. Hắn vốn muốn đích thân giới thiệu cậu một cách trang trọng với gia đình, thế nhưng lần này xảy ra quá đột ngột, khiến cha mẹ hắn cũng không khỏi hoang mang.

 

May mắn thay cha mẹ Tiêu Minh đều là những người hiền lành và dễ tính, chẳng bao lâu đã cùng nhau chăm sóc Lý Bắc Bắc rất chu đáo.

 

Cùng thời điểm đó, gia đình của Lý Bắc Bắc cũng dần thân thiết với nhà họ Tiêu hơn. Khi sức khỏe của Lý Bắc Bắc dần ổn định, hôn lễ của hai người cũng được đưa lên kế hoạch, ngày càng gần kề.

 

"Căn hộ hai đứa ở trong thành phố hơi nhỏ, bố thấy vẫn nên đổi sang căn lớn hơn một chút". Bố Tiêu không dưới một lần đề nghị: "Bố phụ tiền cho hai đứa đổi căn rộng hơn, chuẩn bị sẵn hai phòng ngủ cho con cái. Lỡ sau này có sinh thêm đứa thứ hai nữa thì sao."

 

Mẹ Tiêu cũng đồng tình: "Con xem vợ của tướng quân Lục đấy, một lần mà mang thai sinh đôi luôn. Phòng ngủ cứ chuẩn bị sẵn đi, thà để trống còn hơn đến lúc rồi lại phải cuống cuồng chuyển nhà thì phiền lắm."

 

Lý Bắc Bắc đang ăn sáng, vừa cúi đầu vừa chột dạ liếc nhìn Tiêu Minh.

 

Tiêu Minh vẫn im lặng, chỉ lặng lẽ ăn nốt quả trứng trong đĩa của mình, không hề tỏ thái độ gì.

 

Trong khi đó, bố mẹ Tiêu vẫn thao thao bất tuyệt bàn chuyện giúp hai người đổi sang căn hộ lớn hơn, khiến cho Lý Bắc Bắc càng thấy áy náy. Cậu do dự một lúc rồi định lên tiếng: "Chú, dì... thật ra thì con..."

 

"Bọn con không định có con." Tiêu Minh đột ngột lên tiếng, thẳng thắn nói ra trước.

 

Bố mẹ Tiêu suýt nữa thì trợn tròn mắt vì quá sốc.

 

Tiêu Minh nghiêm túc nói: "Con cảm thấy nuôi con phiền phức lắm, con không thích trẻ con."

 

Bố Tiêu tức đến đỏ mặt: "Con đang nói linh tinh cái gì thế hả?!"

 

"Con đã bàn với Bắc Bắc rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, con vẫn thấy không có con thì tốt hơn." Tiêu Minh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Con thật sự không thích trẻ con, phiền lắm."

 

Vừa dứt lời, bố Tiêu liền hất cả ly trà đang cầm trong tay thẳng vào mặt Tiêu Minh: "Nếu ngày xưa bố mẹ cũng nghĩ như vậy, thì bây giờ đã chẳng có mày trên đời nữa!"

 

Hành động bất ngờ đó khiến mẹ Tiêu và Lý Bắc Bắc đều giật nảy mình, cả người hoảng hốt.

 

"Đó là tư duy của thế hệ trước thôi ạ, bây giờ nhiều người không sinh con nữa cũng là chuyện rất bình thường." Tiêu Minh bình thản lau nước trà trên mặt, nhận lấy tờ khăn giấy mà Lý Bắc Bắc đưa sang nhưng thái độ vẫn kiên định như cũ, không hề dao động.

 

Mẹ Tiêu muốn hòa giải, cũng muốn khuyên nhủ con trai đôi câu, nhưng bà quá hiểu tính nó. Bình thường thì dễ tính, nhưng một khi đã quyết định thì chẳng ai lay chuyển nổi. Không còn cách nào khác, bà đành chuyển ánh mắt sang nhìn Lý Bắc Bắc, hy vọng cậu có thể giúp xoa dịu không khí căng thẳng trong phòng.

 

Điều đó khiến Lý Bắc Bắc càng thêm bối rối, cậu cúi đầu nhìn gương mặt giận đến đỏ bừng của bố Tiêu mà thấy áy náy và khó chịu vô cùng.

 

Ngay lúc ấy dưới bàn, tay Tiêu Minh bỗng siết lấy tay cậu, khẽ bóp nhẹ một cái như muốn nói: "Đừng lo, có anh ở đây."

 

Chỉ một cái siết tay ấy thôi cũng đủ tiếp thêm cho Lý Bắc Bắc một luồng can đảm.

 

Cậu lập tức đứng bật dậy, quyết định nói hết mọi chuyện ra. Cậu không muốn thấy Tiêu Minh và bố cậu tiếp tục căng thẳng với nhau thêm nữa. Bọn họ đâu phải hoàn toàn không thể có con, dù chỉ là 1% cơ hội thì vẫn là cơ hội.

 

Tiêu Minh chỉ biết ôm đầu thở dài, bất lực mà đau đầu vô cùng.

Bình Luận (0)
Comment