Nhưng vấn đề là tại sao không tìm thấy gì lạ ở đây, bọn họ đã lục soát xong một vòng, không tìm được chứng cứ gì, ngược lại, điều này khiến độ nghi ngờ tăng lên không ít.
Chu Hải liếc mắt một vòng, căn phòng này thật sự sạch sẽ quá mức, thậm chí một mẩu quần áo cũ cũng không có, sạch sẽ đến thiếu hụt mùi người như vậy chẳng giống một căn nhà cho người ở, chỉ giống như một cái xưởng mà thôi.
Mập Mạp đã ra khỏi phòng, ngay lúc Chu Hải quay người, tấm hình trong phòng ngủ chính đập vào mắt anh.
Chu Hải hơi trầm ngâm một chút, quay người bước ra khỏi phòng.
Anh lấy điện thoại soạn một tin nhắn Wechat gửi cho Vương Mãn, đồng thời anh tìm kiếm hình mà Mập Mạp chụp bức ảnh kia trên máy ảnh, chỉ chỉ Vương Mãn, chút ăn ý này hiển nhiên vẫn có thể hiểu được.
Mập Mạp ngừng đùa giỡn, gửi ảnh cho Vương Mãn, anh ta nhanh chóng chạy xuống lầu lên xe sắp xếp một chút rồi lập tức chạy lên lại.
Vương Thư Lễ bị đưa lên một chiếc xe cảnh sát, thay vào đó là Vương Lợi Dân mang theo còng tay bị kéo lên phía trước.
Nhà của anh chàng bán lương bì Vương Lợi Dân, ở tầng 15 trong cùng một tòa nhà.
Bọn họ đi thang máy xuống lầu, đi tới cửa số hai, trên vỉa hè đối diện cửa số hai, có một cái xe bị hỏng lốp ở đó.
Không bàn đến vị trí thì nó thật sự quá tiện cho hai người bọn họ cùng sử dụng, toa xe nằm ngay bên cạnh cổng ra vào bãi đỗ xe, nên không mấy cản trở giao thông, chắc là vì lý do này nên nó chưa bị xử lý.
Vương Mãn đi sau lưng Chu Hải, giúp Chu Hải xách vali dụng cụ.
Dùng thang máy ở cửa số hai đi lên tầng 15, sau khi đọc lệnh lục soát cho Vương Lợi Dân nghe, bọn họ mở cửa đi vào nhà.
Diện tích ngôi nhà cùng cách bố trí không mấy khác biệt so với căn nhà của Vương Thư Lễ, chỉ có điều khi mở cửa chính ra thì một mùi hôi chân nồng nặc đã bao dày đặc quanh bọn họ.
Mập Mạp nôn khan một tiếng, bộ dạng của Chu Hải thì dường như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chu Hải bước vào căn nhà, cả căn nhà cực kỳ hỗn loạn.
Ngay sàn ở cửa ra vào là năm, sáu đôi giày bị ném tán loạn, bề mặt giày bẩn và bóng nhẩy lên, trên ghế sa lon ném đầy một đống quần áo bẩn và tất thối, đó chính là nơi bốc ra mùi hôi thối.
Một ông chủ quán ăn vặt nhỏ mỗi ngày đều lao động vất vả, dù cho có kiếm được tiền thì cũng là tiền mồ hôi công sức, dạng hoàn cảnh này đúng là khắc họa chân thật nhất bản thân anh ta.
Nhà có hai phòng ngủ, phòng nhỏ hơn được dùng để chứa mấy thứ đồ linh tinh.
Trong đó có một cái vại lớn chứa đầy gạo, một chậu sắt lớn đang ngâm rong biển, bật nắp lên ngửi thấy mùi nồng nặc là biết ngay trong này có bỏ Formalin (một loại chất bảo quản). (Chương 79-80 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)
Trên đất chất đống nguyên liệu nấu ăn, không có trật tự gì, cực kì hỗn loạn.
Phòng ngủ chính lại càng hỗn loạn, mặt sàn trừ những chỗ để đi lại, những vị trí khác đã đóng đầy bụi, lục soát qua toàn bộ cũng không tìm ra được bất kỳ chỗ nào khả nghi.
Mập Mạp đã kiểm tra xong phòng khách, hai người cùng vào phòng bếp và phòng ăn, trên bếp lò đầy dầu mỡ đặt chiếc nồi lớn, có một chồng đĩa nhôm bên trong, bên cạnh là một chậu nước bẩn lớn.
"Trời đất ơi! Lương bì mà chúng ta ăn được làm như thế này sao? Quá bẩn rồi!"
"Xưởng nhỏ không có người kiểm tra thường xuyên, như thế này đã gọi là sạch sẽ rồi, cậu quên số dầu được đổ xuống cống ở phố đi bộ lần trước rồi sao?"
Một câu nói của Chu Hải gợi lên ký ức không mấy tốt đẹp trong mắt Mập Mạp, anh ta lập tức nôn khan hai tiếng.
Mấy con dao được đặt thẳng đứng bên cạnh tấm thớt, Mập Mạp lần lượt phun thuốc thử, không có bất kỳ phản ứng gì.
Mặt mày Mập Mạp và Vương Mãn uể oải, công tác điều tra lại lâm vào bế tắc lần nữa.
Đóng cửa phòng lại, Vương Mãn ôm đồm hạ mũ, lau mồ hôi trên trán.
"Thật khó khăn mới tìm được một DNA trùng khớp, hai nhà cũng đều được lục soát, tại sao lại không có chỗ nào đúng?"
Chu Hải đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, chỗ này vừa vặn có thể nhìn thấy xe cảnh sát và toa xe cũ kỹ bên dưới, cảnh sát canh chừng Vương Thư Lễ đang đứng bên cạnh xe hút thuốc.
Vương Thư Lễ dựa đầu trên lưng ghế hai mắt nhắm lại, trông như đang nghỉ ngơi, có điều hai tay ngón tay cái không ngừng xoay vòng vòng, ông ta đang lo lắng sao?
Nhà của ông ta đã được lục soát qua, tại sao ông ta lại lo lắng?
Chẳng lẽ, có gì đó mà bọn họ không phát hiện được sao?
Anh nhìn lại căn nhà của Vương Lợi Dân, Chu Hải bước nhanh ra cửa chính, anh mở cửa nhìn thẳng vào Vương Lợi Dân, một tay nắm lấy cổ áo anh ta.
lôi Vương Lợi Dân vào nhà, rồi nhìn hai cảnh sát phía sau chỉ chỉ vào cửa, hai người hiểu ý, nhanh chóng đi đến đóng cửa lại.
Chu Hải nhìn chằm chằm vào mắt Vương Lợi Dân rất lâu, không nói gì, trên người Vương Lợi Dân bắt đầu đổ mồ hôi, ánh mắt của người này quá kinh khủng, có cảm giác như nhìn thấu vào xương cốt, lạnh lẽo đến mức khiến người ta muốn run lên.
"Sao… sao vậy?"
"Vọ của chú anh đâu?"
Vương Lợi Dân nuốt từng ngụm nước bọt, "Bỏ trốn rồi!"
"Trốn lúc nào? Với ai?"
"Tôi không biết đi với ai vì khi đó tôi còn nhỏ, gần 15 năm rồi."
"Tại sao các anh tới thành phố Đông Nam? Đừng nói với tôi là vì nơi này dễ kiếm tiền, hoặc là chăm sóc con cái đang đi học, tôi muốn nghe sự thật."
Mồ hôi trên mặt Vương Lợi Dân không ngừng nhỏ xuống, anh ta càng căng thẳng hơn. (Chương 79-80 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)
"Tôi đánh người ta bị thương, sợ bị bắt nên tìm tới chỗ của chú ở thành phố Đông Nam nương tựa, dù gì chỗ này cách Hàm Dương của chúng tôi khá xa."
"Tìm nơi nương tựa sao? Vậy là, chú của anh đã ở Đông Nam từ trước rồi sao?"
"Đúng, đúng vậy!"
"Vậy ngoài căn nhà này, Vương Thư Lễ có thuê căn nhà nào khác nữa không? Đừng nghĩ đến chuyện lừa tôi, anh biết tôi làm nghề gì không? Tôi là bác sĩ pháp y, chỉ khi có án mạng chúng tôi mới xuất hiện để điều tra hiện trường.
Từ hành động nắm quần của anh, tôi đã biết anh đang tìm cách nói dối, do đó những câu trả lời qua loa đối với tôi mà nói không có chút ý nghĩa nào.
Hiện tại chỉ có DNA của anh xuất hiện trong nhà nạn nhân, nếu như anh muốn rửa sạch sự nghi ngờ, thì anh phải tích cực phối hợp với chúng tôi tìm ra hung thủ, nếu không thì không có ai có thể giúp được anh đâu.
Được rồi, bây giờ nghĩ xong rồi thì trả lời câu hỏi của tôi đi, anh có biết là ông ta có thuê một căn nhà khác hay một nhà kho nào khác không?"
Đầu óc Vương Lợi Dân lúc này đã bắt đầu chết máy, trước đây anh ta từng bị cảnh sát bắt nên mỗi khi đối mặt với bộ quần áo này anh ta có nỗi sợ cực kì mãnh liệt.
Hai tay anh ta đã không thể nào khống chế được, bắt đầu run rẩy, Chu Hải nói câu nào là đâm vào nỗi đau của anh ta câu đó, pháp y, án mạng, chết người, còn có chứng cứ lưu lại hiện trường của anh ta.
Vương Lợi Dân không hiểu, tại sao từ chơi gái lại trực tiếp thăng cấp đến án mạng?
Anh ta giơ hai tay lên, không ngừng lắc.
"Đừng dọa tôi!
Tôi nói, tôi nói!
Hình như chú hai tôi có một cái gara bên dưới bãi đỗ xe dưới hầm, chỉ là hình như thôi, tôi không chắc.
Nghe nói cái gara đó ở một vị trí xấu, nên mới rao bán, người ta nói là không có quyền bán, đến lúc tôi mua nhà, tôi nghe có người hỏi ông ấy, năm đó ông ấy mua cái gara đó chắc lãi to rồi, bây giờ giá của nó đã tăng đến 3-4 lần gì đó.
Nhưng sau này tôi hỏi ông ấy, ông ấy nói đã sớm bán rồi, tôi cũng không biết có phải thật hay không."
Vương Mãn và Mập Mạp đều trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ tên Vương Lợi Dân chỉ bị Chu Hải hỏi mấy câu, đã khai ra số bí mật này.
Chu Hải vẫn không nháy mắt, xách cổ Vương Lợi Dân. (Chương 79-80 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)
"Anh biết chỗ không?"
"Hình như là ở giữa tòa nhà số 18 và 19, cụ thể ở đâu thì tôi thực sự không biết!"
Vương Mãn đã bắt đầu bấm điện thoại, hỏi người quản lý tài sản rõ ràng chuyện này, lúc này Chu Hải mới buông Vương Lợi Dân ra, vì đột nhiên buông lỏng tay, Vương Lợi Dân ngã xuống đất.
Anh ta ấm ức ngồi dưới đất, dựa vào ghế sô pha, giơ cánh tay lên lau mồ hôi, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Chu Hải, trong mắt mang theo sự sợ hãi.
Không lâu sau Vương Mãn trở về, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng.
"Đúng là ở đó có một cái gara để xe, mấy ông chủ xung quanh nơi đó còn khiếu nại, nói rằng luôn có người đi bậy ở đó, mùi rất thối.
Quản lý tài sản đã trực tiếp qua đó, chúng ta cũng xuống xem một chút đi?"
- -----------------------
Editor: Chikahiro