Vi Tử Giả Đại Ngôn

Chương 78

"Đội phó Vương, Vương Lợi Dân và Vương Thư Lễ cần được cách ly khỏi nhau.

Anh cho người dẫn Vương Lợi Dân đi, chia nhau ra đưa hai người đó về chi đội.

Sau đó để cho người liên lạc với cảnh sát Hàm Dương (Thiểm Tây), kiểm tra xem 15 năm trước, Vương Thư Lễ có hồ sơ tiền án gì không.

Nhất là những tin tức về vợ ông ta, cần phải được điều tra rõ ràng, dù sao cũng có những vụ án chưa được lan truyền trên internet, tôi luôn cảm thấy những việc này có một sự liên hệ mờ ám nào đó."

Vương Mãn ghi lại những gì Chu Hải nói, dẫn Vương Lợi Dân xuống lầu, lúc đi ngang qua chiếc xe cảnh sát mà Vương Thư Lễ đang ngồi, hai điều tra viên còn dùng lực đẩy Vương Lợi Dân đi, còng tay siết chặt hơn.

Đèn hiệu và còi trên chiếc xe kia gào lên rồi biến mất ngay trước mắt, Vương Mãn tới chỗ Vương Thư Lễ, vỗ vỗ nóc xe.

"Mọi người cũng về đi, sắp xếp lại tiến trình điều tra, sau đó bảo Vương Thư Lễ làm bản tường trình, rồi giao người cho đại đội trị an, xử lý theo quy định về việc mua dâm."

Cảnh sát kia gật đầu, nhận lấy tờ giấy Vương Mãn đưa, liếc qua liền hiểu ý, anh ta ra sau xe sắp xếp một chút rồi đánh xe rời đi.

Vương Mãn cùng những cảnh sát còn lại, nhanh chóng quay lại cửa số hai, người quản lý tài sản đã đến, cùng đám người đi thang máy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Cho đến khi xuống tới nơi, bọn họ mới hiểu hết cấu trúc của chỗ này, người quản lý tài sản dẫn đường, bọn họ bắt đầu tìm kiếm chỗ gara kia theo bảng phân phối điện tương ứng (Distribution board), sau hai vòng thì cuối cùng họ cũng tìm được một vị trí không mấy được chú ý.

Cửa của gara rất khó thấy, gara và phòng phân phối điện tạo thành một góc 90 độ, đoán chừng mọi người dường như sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của nó, hơn nữa chỗ này cũng không phải dạng cửa cuốn, toàn bộ đều bao bọc bởi tường, đến gần phòng phân phối điện mới thấy một cái cửa.

Nhưng vừa đến gần đã ngửi thấy một khối mùi hôi thối, chỗ này có rất nhiều dấu nước đã khô, chắc chắn thường xuyên có người đến đây tiểu bậy.

Vương Mãn cầm chùm khóa trên tay, không ngừng thử chìa, Mập Mạp điều chỉnh đèn thăm dò đến trạng thái sáng nhất, chiếu sáng khu vực tầng hầm u ám.

"Đây là vết máu!"

Theo tiếng Mập Mạp, Chu Hải lại gần, nhìn theo hướng ngón tay của Mập Mạp, quả nhiên trên cửa còn bám lại một vệt máu, tất cả mọi người ngừng thở, Mập Mạp phun thuốc thử lên, vệt máu nhanh chóng phát quang.

"Là máu người!"

Cùng lúc với tiếng nói, Vương Mãn ở đằng kia cũng đã tra được chìa. (Chương 79-80 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)

Cửa phòng mở ra mang theo tiếng "kèn kẹt", Chu Hải đưa tay ngăng động tác của Vương Mãn, Mập Mạp giơ đèn nhìn vào bên trong, một tiếng "Loảng xoảng" lớn vang lên, đèn thăm dò trong tay Mập Mạp rơi xuống đất.

Dù đèn rơi xuống nhưng vẫn còn sáng, Chu Hải từ bên cạnh Mập Mạp nhìn vào tình hình trong phòng, không thấy gì.

"Sao vậy?"

Hô hấp của Mập Mạp có chút gấp gáp, chỉ vào vị trí tận cùng trong phòng, nói.

"Có người! Có một người bị treo ở đó!"

Mập Mạp hơi thả lỏng một chút rồi hít sâu một hơi, một lần nữa cầm đèn thăm dò giơ lên, chiếu vào trong phòng, quả nhiên chỗ sâu nhất của gara có một cái gì đó giống người đang lơ lửng.

Chu Hải nheo mắt lại, xem ra chỗ này này đúng là không gian riêng tư nhất của Vương Thư Lễ, anh cầm lấy đèn trong tay Mập Mạp, tìm thấy một công tắc đèn kiểu cũ dạng dây kéo ở trên tường, kéo một cái, toàn bộ gara nhanh chóng sáng rõ.

Dù có sợ hãi đến mức nào thì niềm an ủi lớn nhất đối với nhân loại chính là, trong một hoàn cảnh có đầy đủ ánh sáng, thì phần sợ hãi kia cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

Phòng được chia làm hai phần, ở giữa có một tấm màn dài sát đất chia cắt hai phần.

Thân ảnh giống người đầy khủng bố kia chính là bóng của một bộ quần áo treo trên giá trước tấm rèm, sau khi thấy rõ thì Mập thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. (Chương 79-80 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)

Đối diện cửa là một cái giường lớn, bên cạnh là một cái tủ quần áo, sàn không được lót, mà chỉ sơn đỏ theo cách trang trí kiểu cũ, bức tường được sơn đỏ từ 1m8 đổ xuống tới chân tường.

Màu đỏ này như máu vậy, trông rất chói mắt, cách trang trí một gara để xe thế này thật sự khiến toàn thân người ta cảm thấy không được tự nhiên, bọn người Vương Mãn đang đứng nhìn vào trong từ ngưỡng cửa.

Mập Mạp ngồi xổm trên mặt đất, dùng phấn trắng vẽ lên vài khu vực, những chỗ đó chính là dấu chân.

Chu Hải băng qua chỗ đó, đi đến màn cửa hoa hòe bên cạnh, cầm tấm rèm, kéo ngang một cái.

"Trời đất ơi!"

Mập Mạp cắn răng, người run rẩy, đây đúng là một cái lò mổ, hèn gì vách tường được sơn đỏ như vậy, tất cả là để che giấu vết máu.

Ở đây có một cái thớt màu trắng to bằng cỡ cái giường massage, trên tường có giá đỡ dao cắm hàng tá các loại dao nhiều kiểu dáng, bên cạnh có hai cái thùng to lớn, một cái chứa đầy nước, một cái khác ở bên trên có nhiều vết máu đậm nhạt, trên mặt đất có một cái bếp gas, bên trên đặt một cái nồi sắt lớn.

Chu Hải tiến lại gần, rút ra một con dao dẹp và dài, ngay vị trí giao giữa cán và lưỡi có một màu nâu đen trên đó, cả con dao tỏa ra mùi máu tanh nồng đậm.

Trông cái thớt trắng bên cạnh là biết nó được rửa rất tỉ mỉ, nhưng vết máu không phải là thứ cứ rửa là có thể tiêu trừ hết được, Chu Hải dùng kẹp gắp lên một mảnh xương, đưa đến bên dưới kính lúp.

Mặt cắt vuông vức, tổng thể là một mảnh hình tròn có mặt hơi lồi, đây là một mảnh vỡ của xương khớp nối cánh tay, Chu Hải mường tượng lại, hình như chỉ có xương cánh tay của Vương Hồng có dạng tổn thương này.

Anh đưa tay bỏ mảnh xương vào túi vật chứng.

"Mập Mạp, mang toàn bộ dao về kiểm tra, xem ra đây chính là hiện trường đầu tiên, bắt đầu đi!" Mập Mạp bắt đầu thu thập chứng, từ mặt tường, nền đất, thớt, nồi, màn cửa, tất cả cả vị trí đều lấy mẫu một lần.

Cái thùng lớn đen đúa cũng không tha, anh ta dùng dao nhỏ gọt số vật chất màu nâu đen trên đó xuống, chia từng phần vào các túi vật chứng khác nhau.

Chu Hải đứng ngoài rèm, trên giường cũng có một điểm nhỏ màu đỏ đậm, hẳn là vết máu, anh gõ gõ chỗ đó rồi gọi Mập Mạp, Mập Mạp vui vẻ đi qua lấy mẫu.

Chu Hải ra giữa phòng dạo qua một vòng, "Tường và đất sơn màu đỏ đều là để giết người sao?"

Vương Mãn đang ở cửa, đi vào, "Hình như hắn đã có kế hoạch, bình thường người ta sơn vẽ một là trang trí, hai là làm đẹp không gian, ba là che giấu thứ gì đó!"

Chu Hải đột nhiên nhìn về phía người quản lý tài sản, người kia đã vô cùng sợ hãi, dựa người vào cửa, hai tay nắm chặt chìa khoá không nhúc nhích. (Chương 79-80 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)

"Gara này được bán cho Vương Thư Lễ lúc nào?"

Người kia đột nhiên bị hỏi tới có chút kinh hãi, nháy nháy con mắt, móc ra một cuốn sổ nhỏ, lật xem một lượt.

"Năm 2005, chung cư vừa mới hoàn thành được nửa năm, ông ta liền mua cái gara để xe này, vì không bán được, nên cũng không ai quan tâm ông ta có phải chủ của nó hay không."

"Chín năm sao?"

Chu Hải tự nói, dùng dao giải phẫu rạch một đường ở phần tường bị bong tróc.

Có lẽ là vì nơi này thông gió không thể giúp thoát hết được phần nước trong này, gara tương đối ẩm ướt, nên chỉ với một cái nhấc tay của Chu Hải một mảng sơn lớn màu đỏ đã bị tróc ra.

Sau lớp sơn được bóc ra, trên tường có vết máu màu nâu đen.

Mập Mạp nghe tiếng liền đi tới, đo đạc độ cao và hình thái của vết máu.

"Đây là vết máu văng ra tung tóe, dạng hình thoi rất rõ ràng, xem ra việc sơn tường diễn ra sau khi xảy ra án mạng."

Chu Hải nhìn thoáng qua Vương Mãn, "Cẩn thận một chút, lột hết tất cả số sơn trên tường này xuống, mỗi mảnh đều phải đánh ký hiện trình tự, các anh làm được không?"

Vương Mãn bị câu “các anh làm được không?” kích thích, vung tay lên đưa người đi vào, học hỏi hành động bóc sơn của Chu Hải, sau đó cũng nhẹ nhàng dích lên rồi dùng sức xé.

Mập Mạp đã kiểm tra xong xung quanh giường, trông động tác của những người cảnh sát kia, anh ta định đẩy chiếc giường vào trong, có điều khi đưa tay ra làm, thì chiếc giường không hề nhúc nhích.

Chu Hải nheo mắt, trọng lượng có vẻ không hợp lý lắm, anh đi tới, vỗ vỗ vai Vương Mãn, tay làm động tác ra hiệu ‘dừng lại’.

"Ngừng lại một chút, khiêng tấm nệm xuống đi."

Mấy người khác cùng làm, nệm được xốc đứng lên ở một bên, bên dưới là 4 cái rương lớn chắp vá thành thân giường, xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Rương?

Mập Mạp định đưa tay mở.

Chu Hải hét to một tiếng. "Đừng nhúc nhích!"

- -----------------------

Editor: Chikahiro
Bình Luận (0)
Comment