Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 11

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: CtNguyet

Beta: Thiên Vân

Khấu Dung từ bé đến lớn, đều là cô gái xinh đẹp nhất trong vùng, thường được người khác khen rằng “Gương mặt xinh đẹp như vậy, lớn lên gả vào hào môn mới xứng!” Nghe nhiều lần, cô lại mơ mộng được gả vào nhà giàu, làm vợ của phú nhị đại.

Cô và Lăng Giác quen nhau ở quán bar. Lúc đó Khấu Dung bị khí chất cậu ấm phô trương trên người Lăng Giác thu hút, cô còn cố ý tiếp cận quyến rũ, thế là hai người lập tức lửa tình bén cháy. (*)

*Nguyên văn: Thiên lôi câu động địa hỏa, tình nan tự cấm, ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng của đôi tình nhân.

Sau đó biết được hắn là người của Lăng gia ở Vĩnh An, cô càng kiên định quyết tâm không phải Lăng Giác thì không gả.

Nhưng Lăng Giác là tra nam chính hiệu. Ngay từ đầu, gã chỉ muốn đùa giỡn cho vui, căn bản không hề muốn kết hôn, gặp dịp thì chơi, chán liền cắt đứt, hảo hợp hảo tan. Gã tự thừa nhận mình không phải là một tình nhân bủn xỉn. Còn về việc kết hôn, gã vẫn muốn tìm một người phụ nữ môn đăng hộ đối.

Nhưng Khấu Dung lại muốn gả cho gã, hai người bất đồng ý kiến. Lăng Giác đơn phương tuyên bố chia tay, Khấu Dung thì dây dưa không ngừng, còn làm ầm lên ở sảnh tiệc sinh nhật của mẹ Lăng Giác, hô hào nói mình mang thai.

Khấu Dung ôm mặt khóc rống lên, Diệp Đình Đình vừa đỡ cô vừa mắng Lăng Giác là tên cặn bã, Lăng Giác xanh mặt muốn khuyên hai người rời đi trước.

Khách khứa tụ lại xem kịch vui, thiếu điều cầm một nắm hạt dưa ăn hóng chuyện.

Biến cố đột nhiên xảy ra khiến Khang Băng Khiết giận đến tái mặt. Bà ôm ngực, người lung lay như sắp đổ. Lăng Chí Chuyên lập tức đỡ lấy vợ, kêu mọi người xung quanh tản ra, lấy chai thuốc từ trong túi đút cho bà uống.

Sau khi uống thuốc xong, cảm xúc của Khang Băng Khiết ổn định lại một chút, Lăng Chí Chuyên gọi cháu gái Lăng Dĩnh hỗ trợ đưa vợ mình trở về nghỉ ngơi, cũng dặn cô gọi bác sĩ gia đình lại đây, còn ông phải ở lại sảnh để tiễn khách.

Buổi tiệc đang yên đang lành bỗng biến thành trò khôi hài, Lăng Chí Chuyên vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, lại không muốn làm trò trước mặt mọi người mà dạy dỗ con, càng không thể động đến hai cô gái đến quậy phá buổi tiệc, nghĩ tới nghĩ lui lại đột nhiên phát tác, cả giận quát: “Lăng Mục Du đâu? Đến rồi mà không thấy bóng người, nó còn tới làm gì?!”

Lăng Ứng Thiều nghe được lời này, khó có thể tin nhìn chú hai. Lăng Giác gây sự ông không quở một lời, thế mà lại trách mắng Tiểu Ngư vô tội, nếu không phải từng tận mắt thấy bác sĩ ôm Tiểu Ngư từ phòng sinh bệnh viện đi ra, hắn thật sự sẽ nghĩ Tiểu Ngư là con của người khác.

Còn nói Tiểu Ngư tới làm cái gì?

Không phải ông bắt Tiểu Ngư nhất định phải đến sao!

Lăng Ứng Thiều là vãn bối, không thể chỉ trích trưởng bối, nhưng lửa giận nghẹn trong bụng lại không giải tỏa được, quay đầu lập tức mắng em họ Lăng Giác: “Mau giải quyết chuyện tốt mày gây ra đi, chưa đủ mất mặt hay sao hả?!”

Lăng Giác giận dữ, lại không thể trở mặt với anh họ trước mặt nhiều người, chỉ có thể trừng mắt nhìn Khấu Dung, sau đó đột nhiên nhớ ra Lăng Mục Du khi vào cửa có nói dẫn bạn gái gã vào, ánh mắt lập tức sáng lên, quyết định giá họa Giang Đông [1]: “Hai cô gái này do Lăng Du Mục dẫn vào, có quỷ mới biết nó là bạn gái của ai. Không chừng là Lăng Du Mục không muốn nhận cái thai trong bụng nên giá họa cho tôi!”

Khấu Dung vốn dĩ đang che mặt khóc thút thít, nghe được lời này lập tức khiếp sợ nhìn Lăng Giác, hét lớn một tiếng, xông lên đánh đấm Lăng Giác, khóc la: “Anh có phải là người không? Anh còn là người không? Sao anh có thể nói như vậy…”

Khách khứa vì lễ phép nên chuẩn bị rời đi, để Lăng gia tự xử lý chuyện riêng tư. Nhưng nào biết câu chuyện phát triển ngày càng cẩu huyết, đúng là không vây xem thì không gọi là người trong xã hội, thoắt cái đã không muốn đi nữa.

Lăng Chí Thâm tiễn chiến hữu của mình, hai người ở bên ngoài nói chuyện một lúc, đến khi quay lại lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngốc luôn.

Nghe kể lại toàn bộ sự việc từ miệng con trai mình, ông tức giận đến xanh mặt nhưng vẫn kiềm nén, giữ gương mặt tươi cười cùng con trai tiễn khách.

Hôm nay mặt mũi trong ngoài của Lăng gia đều mất hết, gia môn bất hạnh, con cháu bất tài, cha ở dưới suối vàng biết được, sợ là đội mồ sống dậy.

Sau khi khách khứa rời đi hết, phục vụ sinh cũng bị mời ra ngoài, chỉ còn lại người nhà họ Lăng và Khấu Dung, Diệp Đình Đình. Đại sảnh buổi tiệc to như thế lại trở nên quạnh quẽ đến lạ, Lăng Chí Thâm kéo ghế ngồi xuống, xoa xoa cái trán, mệt mỏi nói: “Vị tiểu thư này, cô muốn Lăng gia phải làm thế nào?”

Khấu Dung còn chưa lên tiếng, Diệp Đình Đình đã giành nói trước: “Còn thế nào nữa? Đương nhiên là muốn Lăng Giác chịu trách nhiệm, kết hôn với Khấu Dung.”

Lăng Giác lập tức nói: “Không có khả năng.”

“Lăng Giác, không có khả năng phải không?! Vậy chúng ta chờ xem.” Diệp Đình Đình nhìn Lăng Chí Thâm uy hiếp: “Chúng tôi là dân chúng bình thường, cũng chả cần thể diện làm gì, vậy coi thử Lăng gia mấy người có sợ xấu hổ không.”

Lăng Ứng Thiều trấn an: “Vị tiểu thư này tạm thời đừng nóng nảy, tôi tin tưởng cuối cùng sẽ có phương pháp giải quyết khiến hai bên vừa lòng.”

“Giải quyết cái gì?” Lăng Giác lập tức phá đám, “Đứa nhỏ này có phải con tôi không còn chưa biết, đừng tưởng mang bầu đứa con hoang nào đó thì giá họa lên đầu tôi được đấy.”

Khấu Dung lập tức khóc lớn, Diệp Đình Đình cầm ghế lên muốn liều mạng với Lăng Giác, Lăng Ứng Thiều dùng lời hay khuyên bảo, Lăng Giác thì kéo chân anh họ, hùng hùng hổ hổ kêu gào.

Cảnh tượng trở nên hỗn loạn.

“Lăng Mục Du, đi thôi.”

Sau khi Đan Tiêu đưa Trương Bạch đến tổng bộ Hiệp hội, lập tức trở lại đón quản lý viên của hắn về bảo tàng, đối với tranh chấp của nhân loại, thần tỏ vẻ chả có chút hứng thú nào. Hắn cầm cổ tay của Lăng Mục Du muốn rời đi.

Những người còn ở lại sảnh tiệc kinh ngạc nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, Lăng Chí Chuyên thất thanh hỏi: “Cậu là ai? Sao cậu lại ở đây?”

Đan Tiêu vung ống tay áo lên, mọi người ngây người ra, một giây sau lại giống như tỉnh lại từ giấc mơ dài, quay đầu nhìn nhau, rồi tiếp tục cãi vã về đứa trẻ.

“Đi thôi, hiện tại bọn họ không thấy chúng ta.”

Còn có loại thao tác này?

Thế giới quan của Lăng Mục Du thay đổi lần thứ ba mươi trong một tuần, cảm thấy mình đã rèn luyện tâm lý chịu đựng đến mức vô địch. Sau này cho dù  người ngoài hành tinh đến thăm hỏi địa cầu, cậu cũng sẽ không thấy có gì đáng ngạc nhiên.

“Viện trưởng, chờ một chút.” Lăng Mục Du kéo ống tay áo nam thần, chỉ vào bàn ăn, “Đồ ăn này chúng ta lấy về đi.” Lại chỉ vào tháp champagne, “Cả rượu nữa.”

Nam thần vẫy vẫy ống tay áo, bàn cơm cùng tháp champagne lập tức biến mất tăm.

Từng đó vẫn chưa đủ, Lăng Mục Du lại kéo nam thần đi vào phòng bếp, càn quét hết đồ có thể ăn, có thể sử dụng trong bếp, ngay cả cái tủ lạnh lớn cũng bị dọn đi.

Còn về chuyện người Lăng gia sau khi phục hồi tinh thần sẽ phát hiện thiếu rất rất nhiều thứ, Lăng Mục Du tỏ vẻ, cậu chẳng liên quan gì cả, người lấy đồ là nam thần mà, Lăng gia có bản lĩnh thì đi gặp thần đòi đi.

Sau khi lấy xe ba bánh ở bãi đỗ xe, Viện trưởng mang quản lý viên trở về nhà bảo tàng.

Các yêu quái vẫn luôn chờ ở bảo tàng, nhìn thấy Viện trưởng dẫn quản lý viên trở về, lập tức hoan hô chạy lại vây quanh. Đến khi thấy viện trưởng lấy ra một đống đồ ăn nhân loại, tiếng hoan hô có thể nói là vang tận trời xanh.

Lăng Mục Du nhìn sắc mặt ghê tởm của ba người nhà Lăng Chí Chuyên cả đêm, lúc này gặp các yêu quái hình dáng kì lạ, cậu lại cảm thấy thân thiết, đáng yêu. Ngay cả Điếu Ngư [2] toàn thân màu đỏ, ba đuôi, sáu chân, bốn đầu, giống hệt như một con gà đột biến gen, cậu cũng cảm thấy đẹp đến lạ.

“Chúng ta qua hoa viên nướng thịt ăn đi, tao cùng viện trưởng còn cố ý lấy thêm lò BBQ nữa.”

Lăng Mục Du đẩy xe bánh kem, cười khanh khách nói: “Đây là bánh kem, bọn bây chắc chắn chưa ăn qua. Bọn tao còn mang về rất nhiều bánh mouse, nhân loại thích ăn mấy món tráng miệng ngọt ngọt này lắm.”

“Thật tuyệt quá! Tiểu Ngư là tốt nhất!” Đám yêu quái hoan hô, mỗi con cầm ít đồ đi về hướng hoa viên.

Đan Tiêu lấy ra mấy viên dạ minh châu lớn rồi treo trên ngọn cây, hoa viên tức khắc sáng như ban ngày.

Ở nhà thuỷ tạ cạnh hồ, Lăng Mục Du chuẩn bị lò nướng, sau khi đặt than củi lên thì bảo Họa Đấu [3] phun lửa.

Họa Đấu hé miệng, hô một tiếng, một ngọn lửa phun lên trên than củi, thiếu điều bén cháy trúng quản lý viên bên cạnh luôn.

Cũng may quản lý viên linh hoạt, bật nhảy dựng lên, “Được rồi, được rồi! Lửa lớn quá rồi, nuốt vào một chút đi nào!”

Họa Đấu bẹp bẹp miệng chó, hự hự nuốt phần lớn ngọn lửa vào, chỉ để lại vài đốm lửa cho quản lý viên.

Quản lý viên tương đối vừa lòng với thao tác này của Họa Đấu, lấy bò bít tết ra, bảo đám yêu quái đến giúp mình cắt ra từng khối để xâu lại nướng.

Tất cả yêu quái có móng vuốt sắc nhọn đều tự tin giơ móng lên đề cử mình, đứa nào cũng kêu móng vuốt của mình là sắc bén dễ xài, Thao Thiết còn muốn trực tiếp cắt luôn.

“Chờ một chút, móng vuốt của mi rửa sạch chưa? Sát trùng chưa?” Lăng Mục Du ngăn Thao Thiết, “Mi cắt dơ như vậy, lỡ bị ngộ độc thực phẩm, tao đi đâu tìm bác sĩ khám bệnh cho bọn bây?”

Thao Thiết giơ móng vuốt lên xem, lại nhìn sang quản lý viên……

Sau đó phẫn nộ quay đầu ngồi xổm bên hồ mà hờn dỗi.

Thao Thiết nhớ trước đây chỉ cần nó xuất hiện, nhân loại đều sợ chết khiếp, còn tự động dâng cống phẩm lên. Cho dù là thời đại này, một trăm tên quản lý lúc trước không phải cũng bị nó dọa cho hoảng hồn hoảng vía à.

Thế mà cái tên quản lý mới đáng giận này không bị nó dọa sợ thì thôi, rõ ràng chỉ là một nhân loại, còn dám ghét bỏ hung thú là nó.

Giận!

Lăng Mục Du đứng bên cạnh lò nướng, nướng chín từng miếng từng miếng đồ sống mang về, Phượng Hoàng canh sẵn đợi tôm nướng ra lò.

Đan Tiêu đang cầm một bình rượu, dựa vào cột nhà thuỷ tạ mà nhàn nhã uống, Phu Chư[4] cướp được một ít sashimi, ân cần dâng lên cho viện trưởng.

Phì Di Điểu cùng Phì Di Xà uống champagne,  một đứa uống khen ngon, đứa còn lại thì chê dở, rồi hai con lại đánh nhau. Cửu vĩ hồ ly vội vàng ném hai đứa vào kết giới, miễn cho chúng làm đổ hết đống đồ ăn nhân loại quý giá này.

Cùng Kỳ cầm một con cua, đang nhét nguyên con vào miệng thì bị Đào Ngột chế nhạo. Đào Ngột há cái mồm to của mình ra, nuốt trọn cả khối bò bít tết rắc ớt vào, Cùng Kỳ nhìn mà muốn đập.

“Còn giận à?” Lăng Mục Du đi đến bên người Thao Thiết, cầm đùi gà nướng qua dỗ đến miệng, “Hung thú bọn mi đều lòng dạ hẹp hòi như vậy à?”

Thao Thiết cắn đùi gà một ngụm, bẹp bẹp cắn nát cả xương mà nuốt, nó cào vuốt một cái, nói: “Thấy anh đã dâng cống phẩm lên, bản tôn sẽ tha thứ cho nhân loại vô lễ anh.”

Lăng Mục Du run run khóe miệng, nguy hiểm thật, suýt nữa đã đá Thao Thiết một cái, đúng là không thể nể mặt nó chút nào.

Thao Thiết ăn đùi gà, cũng không ngồi xổm bên hồ sinh hờn dỗi nữa, đứng lên run run lông, đi thẳng đến xe bánh kem.

Oa ô, từ lúc đầu nó đã nhìn chằm chằm cái món nhân loại gọi là bánh kem này, thoạt nhìn trông rất ngon.

Phượng Hoàng ăn vui vẻ, hóa thành nguyên hình tung bay trên dưới hoa viên. Tiếng kêu của nó cực kỳ réo rắt, tựa như đang ca hát, cánh chim ngũ sắc hiện lên ánh vàng dưới ánh sáng của dạ minh châu càng mỹ lệ đến đoạt hồn người nhìn.

Lăng Mục Du ngửa đầu nhìn cảnh đẹp hiếm thấy của thế gian, khóe miệng trước sau vẫn mang theo nụ cười.

Nếu so sánh với con người, thì yêu quái lại đơn giản hơn nhiều.

Cát thú chính là cát tường, hung thú thì ăn thịt người, thích là thích, ghét là ghét, chúng nó không phức tạp như con người.

Rõ ràng hận đối phương, nhưng lại không thể không làm bộ như cả nhà hòa thuận yên ấm; rõ ràng sau lưng căm ghét đến nỗi muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, thế mà trước mặt lại làm như người bị hại thuần lương, vô tội.

Lòng người có thể thật ấm áp, nhưng cũng có thể rất lạnh nhạt.

“Tiểu Ngư, tui thích anh nhất.” Phượng Hoàng phi xuống dưới, dùng cánh ôm lấy đầu quản lý viên.

Trước mắt Lăng Mục Du tức khắc lập lòe ánh sáng vàng kim, đột nhiên nhớ đến bà nội cũng thường nói với cậu như vậy ——

“Tiểu Ngư, bà nội thích con nhất.”

“Thích con hơn cả ông nội luôn ạ?”

“Thích hơn ông nội con luôn, bà thích Tiểu Ngư nhất.”

“Tiểu Ngư cũng thích bà nội nhất, sau đó đến thích ông nội!”

Đôi mắt Lăng Mục Du cay xè, sau đó cảm giác có một bàn tay to đặt lên đỉnh đầu mình.

Cánh chim ngũ sắc trước mắt rời đi, cậu ngẩng đầu nhìn Đan Tiêu.

Đan Tiêu không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng đè lại đỉnh đầu Lăng Mục Du, rót một tia linh lực vào trong đó.

Lăng Mục Du lập tức cảm nhận được một trận gió mát phất qua mặt, tai thính mắt tinh, cậu cười nói: “Viện trưởng, tôi muốn phát triển viện bảo tàng của chúng ta thành bảo tàng tầm cỡ thế giới.”

“Ừ.” Đan Tiêu mỉm cười.

——————————————————–

Chú thích:

[1] Họa thủy đông di: giá họa Giang Đông. Giang Đông là chỉ Sở quốc cổ đại. Tề dẫn binh tiến công Sở quốc. Sở vương phái người hỏi Tề vì sao tiến công? Quản Trọng nói rằng Sở có hai đại tội danh là: 1 không hề đúng hạn tiến cống, 2 là Chu Chiêu vương nam tuần chết ở Hán Thủy không thể trở về. Sứ giả nước Sở cho rằng Chu Chiêu vương chết cũng đâu liên quan đến Sở. Vì thế, “Di họa Giang Đông” ý chỉ giá họa người khác, từ người khác gánh tội thay.



[2] Điếu ngư: Điều Ngư là là một loài kỳ ngư, dáng vẻ như con gà, lông màu đỏ thẫm, có ba cái đuôi và sáu cái chân, bốn cái đầu, tiếng kêu giống như chim hỉ thước. Nghe nói ăn thịt của Điều Ngư có thể quên hết mọi buồn phiền, hơn nữa Điều Ngư còn tác dụng ngăn lại lửa lớn. Hiện nay ngoại hình của Điều Ngư được lưu truyền thành hai loại cách nói: một cái nói là dạng cá, bốn đầu ba đuôi sáu chân; một cái khác lại nói là dạng gà, một đầu bốn mắt ba đuôi sáu chân. Điều Ngư trích từ 《Sơn Hải Kinh · Bắc Sơn Kinh》: “Đới Sơn, sông Bành Thủy đi ra, rồi chảy về hướng tây trút vào sông Ti Hồ 芘湖, trong nước nhiều Điều Ngư 鯈鱼, dạng nó như con gà mà lông đỏ, ba đuôi sáu chân bốn đầu, tiếng nó như chim hỉ thước, ăn nó có thể hết ưu sầu.”



[3] Phu Chư xuất hiện trong các câu chuyện thần thoại và truyền thuyết cổ xưa của người Hán. Phu Chư thường được miêu tả là nai có 4 sừng. Chúng là sinh vật hiền lành và sạch sẽ. Chúng được ghi nhận xuất hiện ở Daishui. Người xưa nói Phu Chư dự báo lũ lụt.



[4] Họa Đấu được xem là tùy tùng của Hỏa Thần, thậm chí có lúc được miêu tả là chó của Hỏa Thần, Họa Đấu chỉ ăn lửa. Vào thời điểm Lôi Thần lái lôi xe ở đất đai tuần du, Họa Đấu sẽ ở phía sau bọn họ. Lôi Thần ném xuống lôi phủ tiết thạch ở rừng rậm của con người, đưa tới lửa lớn. Lúc này, Họa Đấu mới có cơ hội xông lên phía trước, miệng to nuốt ngọn lửa, lấp đầy dạ dày đói
Bình Luận (0)
Comment