Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 12

Editor: CtNguyet

Beta: Thiên Vân

__________________

Tối hôm nay, có kẻ ăn nhậu chơi bời, ca múa đàn hát; có người cần cù chăm chỉ, nỗ lực tu luyện. Cũng có nhóm tranh cãi đến sứt đầu mẻ trán; lại có bọn vô cùng vui vẻ mà chúc mừng lẫn nhau. 

Cũng trong tối nay, quản lý viên viện bảo tàng Sơn Hải uống một ngụm rượu trái cây ủ vạn năm của Bạch Trạch, lập tức say đến bất tỉnh nhân sự, được Bạch Trạch vác đến phòng ngủ phía sau viện bảo tàng mà mơ một giấc mộng đẹp.

Hôm sau tỉnh lại, đồng chí quản lý viên không hề cảm thấy đau đầu sau cơn say rượu, ngược lại đầu óc hết sức tỉnh táo nhẹ nhàng và tràn trề sức sống.

Lăng Mục Du nhảy dựng lên khỏi chiếc giường, trên cái ghế đẩu cạnh mép giường không biết con yêu nào tri kỷ đã để một bộ quần áo sạch sẽ ở đó, cậu mặc quần áo vào rồi quan sát phòng ngủ của mình một vòng, hoài nghi nơi này chính là “Tẩm cung” phía sau.

Tìm một vòng trong phòng cũng không thấy nhà vệ sinh đâu, cậu đi ra ngoài tính tìm một con yêu để hỏi, vừa bước một chân ra khỏi phòng đã đụng mặt viện trưởng đại nhân ngay rồi.

“Chào buổi sáng, viện trưởng!” Quản lý viên tràn đầy sức sống mà phất tay chào hỏi: “Viện trưởng, nhà vệ sinh ở đâu vậy?”

Đan Tiêu cười nhạt: “Chào buổi sáng. Nhà vệ sinh chỉ có bên cạnh văn phòng cậu mới có thôi.”

“Chỉ có một cái?  Mọi người nhiều như vậy mà chỉ sử dụng một nhà vệ sinh á?”Vậy không phải đánh nhau ầm ầm giành giật à.

Viện trưởng lắc đầu, “Chúng tôi không cần.” Kể cả phòng vệ sinh kia cũng là đặc biệt xây dựng cho nhân loại, trước mắt chỉ có một nhân loại là Lăng Mục Du từng sử dụng qua.

Lăng Mục Du câm nín nhìn trời.

Nam thần không dùng WC, hừm, quả là phù hợp với hình tượng nam thần mà.

Nhưng nam thần lại không đánh răng rửa mặt, không tắm rửa như Thao Thiết, thật sự rất……

Đan Tiêu như biết được cậu đang suy nghĩ gì, hắn hơi lộ nét cười nhẹ mà giải thích: “Chúng tôi có thể dùng linh lực làm sạch bản thân, đồ ăn vào cũng sẽ hóa thành linh lực, vì thế không cần dùng nhà vệ sinh.”

Lăng Mục Du: “Nếu thế sao miệng Thao Thiết thúi vậy?”

Đan Tiêu: “… Thao Thiết là ngoại lệ.”

Được rồi, Thao Thiết là con yêu duy nhất mất vệ sinh trong viện bảo tàng, nam thần làm sao có thể giống Thao Thiết được!

Đồng chí quản lý viên lặp đi lặp lại câu nói này ba lần, yên lặng đi ra viện trước để sử dụng nhà vệ sinh chuyên dụng cho nhân loại kia.

Chờ Lăng Mục Du đánh răng rửa mặt xong, Đan Tiêu cầm mấy quả màu đỏ đưa cho cậu, bảo đây là bữa sáng dành cho nhân loại.

Loại trái cây màu đỏ này khác với quả Sa đường, đầu nhỏ hơn một chút, kích cỡ cũng tầm một trái dương mai thông thường, màu sắc thì càng đậm hơn. Cậu ném một quả vào miệng, vừa cắn một cái thì một thứ nước ngọt liệm đã chảy ào ra, ngọt đến gắt cổ họng!!

“Đây là quả gì vậy? Ngọt quá!” Lăng Mục Du tìm nước khắp nơi, muốn hòa tan vị ngọt trong miệng.

“Quả mật đan.” Đan Tiêu lấy một bình ngọc cổ cao ra đưa cho Lăng Mục Du, giải thích: “Quả của cây đan mộc trên núi Mật, nhân loại các cậu ăn một quả là no.”

Lăng Mục Du một hơi uống cạn nước trong bình ngọc, cảm nhận một chút, quả nhiên có cảm giác chắc bụng đến kỳ diệu.

Một quả nhỏ tương đương với một bữa cơm, vậy món hẹ xào trứng mình ăn một miếng là no lúc trước, đó cũng không phải là hẹ thật hả?!

Cậu hỏi ra câu hỏi đó, Đan Tiêu cho đáp án khẳng định.

“Đó là Chúc Dư.”

Lăng Mục Du ngã, đã bảo là mình ăn rau hẹ xào trứng giả mạo mà.

“Viện trưởng, nhân loại chúng tôi ăn cơm, không phải chỉ vì no, cái no chỉ là nhu cầu cơ bản nhất thôi.”

Đan Tiêu khiêm tốn làm ra tư thế xin chỉ giáo, chờ quản lý viên giải thích thắc mắc của mình.

“Nhân loại chúng tôi ăn gì cũng theo đuổi cái ngon miệng đẹp mắt và cân bằng dinh dưỡng.” Có trời mới biết quả Mật Đan ăn vào là no này có chứa đường bột, protein, vitamin và nguyên tố vi lượng gì không.

Đan Tiêu nghe xong lập tức thu lại quả mật đan còn dư, nói: “Xem ra từ nay về sau cậu phải tự nấu cơm rồi.” Dừng một chút, lại bồi thêm một câu, “Nhân tiện làm luôn phần của tôi luôn.”

Lăng Mục Du à một tiếng, đang muốn hỏi có phải đám yêu quái còn đang ngủ không thì nghe viện trưởng đột nhiên cất tiếng “Có người tới”.

Có người tới?

Chẳng lẽ là du khách?

Quản lý viên vui vẻ đi theo Viện trưởng lướt qua phòng trưng bày, ra tới tầng trước của nhà bảo tàng, cổng lớn đã bị mở ra, có năm người đàn ông đang bước nhanh vào trong.

Lăng Mục Du đột nhiên nghĩ đến phòng triển lãm đang trống rỗng, đám vật phẩm trưng bày vẫn còn ngủ ngon lành, ngay lập tức cả người cậu cảm thấy không khỏe.

“Đừng gấp, mấy người này không phải du khách.” Đan Tiêu vỗ vỗ đầu quản lý viên.

“Không phải du khách?” Lăng Mục Du bình tĩnh lại, xuống bậc thang đi nghênh đón năm người và tiện thể quan sát cho rõ hơn.

Năm người này có già có trẻ có trung niên, người nào cũng mang vẻ mặt vui mừng và cung kính, thấy quản lý viên tới đón tiếp thì họ bước càng nhanh hơn.

Kêu Lăng Mục Du đi trên con đường bậc thang trung tâm chỗ gian trước của nhà bảo tàng, đi nhanh mấy cũng phải hết năm phút đồng hồ, nhưng những người này chưa đến một phút đã xuất hiện ngay trước mặt Lăng Mục Du!

Quản lý viên: “!!!”

Ông lão đứng giữa hạc phát đồng nhan (*), khi đến trước mặt Lăng Mục Du thì chắp tay chào Đan Tiêu trước, sau đó mới nói với Lăng Mục Du: “Vị này chắc là quản lý viên mới đến – Cậu Lăng, tôi là Trương Đấu Nam, lần đầu gặp mặt mong chút quà mọn này không làm phật lòng cậu.”

(*) Hạc phát đồng nhan: mái tóc trắng như lông của sếu, nước da hồng hào như đứa trẻ. Dùng để mô tả một người già khỏe mạnh.

Lời ông chưa dứt, người đàn ông nhìn qua cũng tầm tuổi Lăng Mục Du đưa lên một hộp quà lớn, cười nói: “Cậu Lăng, xin vui lòng nhận cho.”

Lăng Mục Du không nhận hộp quà mà nghi ngờ nhìn họ, “Các vị là……” Cậu lập tức nghĩ tới tổ chức đầu voi đuôi chuột không đàng hoàng tặng máy tính mà không lắp băng thông nào đó – “Ủy ban quản lý Tu Chân?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Trương Đấu Nam cười gật đầu, “Kẻ vô dụng này chính là hội trưởng của ủy ban quản lý Tu chân. Đêm qua cháu trai tôi là Trương Bạch được cậu Lăng chiếu cố, lại được viện trưởng ban một ly linh tửu, tu vi vẫn luôn ngưng trệ rốt cuộc cũng được đột phá, hôm nay đặc biệt đến đây nói lời cảm tạ.”

“Khách sáo quá, người các ngài nên cảm ơn là viện trưởng, tôi có liên quan gì đâu, viện trưởng vẫn đang ở bên trên.” Lăng Mục Du vẫy vẫy tay, báo cho bọn họ biết Đan Tiêu đang đứng đầu trên bậc thang.

Năm người không đi lên, mà xếp thành một hàng ở dưới bậc thang cung kính cúi lạy Đan Tiêu, biến lời cảm ơn thành thể thơ tứ tuyệt tao nhã mà hoa lệ hiên ngang, cũng giải thích sở dĩ hôm nay Trương Bạch không tới cảm ơn tôn thần là vì vừa mới gia tăng cảnh giới, tâm cảnh chưa vững, cho nên đang bế quan, đợi hắn xuất quan lập tức đến viện bảo tàng đáp lễ.

“Không cần phải thế,” Đan Tiêu đứng ở phía trên khoanh tay nhìn, thanh âm mờ ảo lại uy nghiêm, “Vạn vật đều có linh tính, vạn sự đều nhờ chữ duyên.”

Năm người vẻ mặt kích động, lại tiếp tục vái lạy, cùng hô lên: “Tạ ơn tôn thần chỉ dạy.”

Đan Tiêu nói xong thì xoay người rời đi, năm tu sĩ còn đang quỳ rạp trên mặt đất, Lăng Mục Du thì ngơ ngáo nhắc nhở bọn họ, “Viện trưởng đi rồi, các vị đứng lên đi.”

Năm người thẳng lưng dậy, người đàn ông trẻ tuổi đứng lên đầu tiên, muốn đỡ Trương Đấu Nam dậy lại bị xua tay từ chối.

Trương Đấu Nam đứng lên, bắt tay Lăng Mục Du cười ha hả nói: “Bất kể thế nào, Tiểu Bạch có thể đạt được cơ duyên này là phải cảm ơn cậu Lăng đây. Sau này cậu Lăng có gì khó khăn, chỉ cần không trái pháp luật không vi phạm đạo đức, việc mà Phổ Dương Trương gia có thể làm thì tuyệt đối sẽ không chối từ.”

Phổ Dương Trương gia? Là Phổ Dương Trương gia giàu nhất Hoa quốc đó hả?

Không ngờ họ lại là gia tộc Tu chân!

“Ngài khách sáo rồi.” Lăng Mục Du cười sáng lạn, lại chả khách sáo lại chút nào: “Vậy ngài có thể giúp chúng tôi lắp internet không?”

“A?” Năm người ngẩn ngơ, hoàn toàn không ngờ ân nhân của Tiểu bạch/ chú Bạch lại yêu cầu đơn giản như vậy, thật đúng là làm việc tốt không cần báo đáp, một Lôi Phong sống sờ sờ của thế hệ này!

Lăng Mục Du nhìn bộ dáng ngơ ngác của bọn họ, tưởng họ không chịu nên nói ngay: “Phó tổng các ngài hôm qua đã đồng ý giúp viện bảo tàng lắp internet rồi. Đã tặng máy vi tính, sao lại không lắp dùm internet, cái này không phải là đầu voi đuôi chuột à…”

“Được được được, chờ lát nữa tôi nhờ người đến lắp băng thông cho viện bảo tàng.” Trương Đấu Nam vội vàng gật đầu, “Cậu Lăng cần gì cứ việc nói, cái gì có thể làm được, Trương gia chúng tôi tuyệt đối không chối từ.”

“Vậy cám ơn ngài.” Lăng Mục Du mặt mày hớn hở đáp.

Trương Đấu Nam còn nói thêm: “Chúng tôi còn mang vài thứ đến tặng viện bảo tàng, đang đặt ngay bên ngoài, xin các vị đại yêu của viện vui lòng nhận cho.”

Lăng Mục Du đi theo năm người ra ngoài thì thấy ngay một chiếc xe container đang đậu ngoài bãi đỗ xe, mở cửa container ra thấy ngay cả đống thịt đông lạnh chất đầy cả khoang.

Người đàn ông trung niên ngại ngùng giải thích: “Bởi vì thời gian gấp gáp, chỉ có thể mua được từng này thịt, hy vọng các vị đại yêu không chê ít, buổi chiều chúng tôi sẽ đưa tiếp một xe tới.”

Lăng Mục Du: “……”

Khó trách lũ yêu quái lúc nào cũng phun tào với cậu rằng thịt mà hiệp hội đưa đến vừa cứng vừa lạnh không dễ ăn gì cả, những người này đem thịt đông lạnh tới, các yêu quái tất nhiên sẽ không nấu nướng gì mà nuốt luôn thịt đông rồi, ăn như vậy nuốt nổi mới là lạ á.

Cho nên cậu nói hiệp hội Tu chân là đơn vị đầu voi đuôi chuột đúng là chả sai chút nào cả.

“… Thật cảm ơn các ngài, tôi bảo chúng nó ra lấy.”

“Cậu khách sáo quá.”

Lăng Mục Du trở lại viện bảo tàng, khi nhìn thấy Cùng Kỳ đang nằm sấp liếm láp lông ở phòng triển lãm, cậu lập tức bảo nó: “Cùng Kỳ, người của hiệp hội Tu chân đưa một đống thịt đến, mi mau dọn hết vào đây đi.”

Động tác liếm lông của Cung Kỳ khựng lại, rất không tình nguyện mà đứng lên, chậm rì rì bay ra ngoài, còn lầu bầu trong miệng: “Mấy người ai cũng giỏi ăn hiếp con yêu mới là tui, chuyện gì cũng bắt tui làm, hừ!”

Lăng Mục Du không nhanh không chậm theo sau nó, nói: “Ai bảo mi nằm đó, tao lại thấy mi đầu tiên, đồ nhiều như vậy, nếu có mình tao thì khi nào mới xong?”

Khi Cùng Kỳ bay ra ngoài cổng lớn, năm người Trương gia đang chờ ở bên ngoài nhìn thấy nó, lập tức bày trận địa chuẩn bị đón địch.

Trước đó vài ngày trên biển xuất hiện hiện tượng lạ, bị hải quân phát hiện báo cáo cho đội đặc nhiệm an ninh của Hoa quốc, tổ an ninh nhận ra đó là mãnh thú thượng cổ – Cùng Kỳ hiện thế, lập tức thông báo cho hiệp hội quản lý Tu chân. Hơn mười nhân tu yêu tu của hiệp hội bọn họ trọng thương cũng chưa thể thu phục được Cùng Kỳ, bất đắc dĩ đành cầu xin tôn thần Đan Tiêu ra tay.

Hiện tại gặp lại Cùng Kỳ, lại nhớ đến người và yêu còn đang dưỡng thương ở nhà, năm người Trương gia vừa khẩn trương vừa tức giận —— bị thương nặng nhất chính là thiên tài tu luyện của Trương gia bọn họ đó.

Cùng Kỳ nhe răng trợn mắt hù dọa năm người, bị Lăng Mục Du tới sau một bước đánh lên đầu hổ.

“Nói bao nhiêu lần rồi, sau này ở viện bảo tàng chỉ được làm ra vẻ đáng yêu, không cho hù người nghe chưa.”

Cung Kỳ rống to với quản lý viên: “Bản tôn chỉ biết ăn thịt người, không biết cái gì là đáng yêu hết.”

“Rồi rồi rồi, không biết.” Lăng Mục Du trấn an sờ đầu lão hổ, “Mau khiêng đồ vô đi, sau này không được dùng thái độ này đối đãi với du khách.”

Cung Kỳ hừ một tiếng, biến thân hình to lên, hai chân trước nâng cả container cộng thêm đầu xe tải lên, vỗ vỗ cánh bay lên cao.

“Chờ một chút, chỉ cần cái thùng xe thôi, mi lấy đầu xe vào làm gì?” Lăng Mục Du vội vàng gọi Cùng Kỳ lại, “Tao chỉ có bằng C, không biết lái xe tải đâu, chưa kể người ta còn đến tặng đồ tiếp đó, đầu xe còn cần dùng đến.”

“Nhân loại mấy người thật phiền quá đi.” Cùng Kỳ hầm hừ phi xuống rồi buông đầu xe ra, chỉ ôm cái thùng hàng bay lên, còn cả tiếng mà hỏi gặn: “Vầy là được rồi chứ gì.”

Lăng Mục Du phất tay bảo Cùng Kỳ đi vào, quay đầu cười với năm người Trương gia.

Trương Đấu Nam chùi chùi mồ hôi trên trán, bội phục Lăng Mục Du sát đất, dám sai mãnh thú thượng cổ làm việc còn đập đầu mãnh thú, khó trách cậu có thể ở lại viện bảo tàng này làm việc.

Năm người trương gia còn phải đi sắp xếp việc lắp internet và đưa thịt tiếp, họ lập tức chào tạm biệt Lăng Mục Du.

Tiễn người rời đi, Lăng Mục Du đứng ngoài cổng mà nhìn về hướng chân núi rồi thở dài xa xăm.

Hôm nay lại là một ngày không có du khách!
Bình Luận (0)
Comment