Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 136

EDIT: HÂN

BETA: LP

Sau khi đã có dàn ý ban đầu, vai chính cũng được quyết định xong xuôi, hiệu suất làm việc của tổ kịch bản trực thuộc Tu Quản Ủy cực cao. Chưa đầy nửa tháng, kịch bản sơ thảo đã được ra lò.

Cầm được kịch bản sơ thảo trong tay, công ty truyền thông thuộc phái Điền Viên tức thì lập hồ sơ báo cáo, dễ dàng lấy được quyền chụp ảnh tại hiện trường mà chẳng gặp khó khăn gì.

Ngày hôm sau khi đã lấy được quyền chụp ảnh, nhóm quản lý tu sĩ lại tổ chức thêm một cuộc họp về việc chuẩn bị cho bộ phim, mời Đan Tiêu, Lăng Mục Du và cả Kế Mông đến, muốn quyết định luôn dàn diễn viên phụ, đạo diễn, phó đạo diễn, nhiếp ảnh v.v… ngay trong cuộc họp này.

Kế Mông không ngờ trong cuộc họp này còn có chuyện của mình, bèn theo Đan Tiêu, Lăng Mục Du đến phòng họp của nhóm quản lý tu sĩ. Vừa mới cầm quyển kịch bản ở trước mặt mình lên xem thử ảnh bìa, mắt anh đã trợn tròn. Anh ngỡ ngàng nhìn sang Lăng Mục Du, nhưng không ngờ Lăng Mục Du còn ngạc nhiên hơn cả anh.

“Tên của bộ phim này…” Lăng Mục Du giơ kịch bản lên, hướng mặt bìa ra ngoài hỏi những tu sĩ con người đang có mặt.

“Quản lý Viên à, bọn tôi cảm thấy cái tên này vừa gần gũi lại sang trọng, cậu cảm thấy sao?” Một trong những đại diện biên kịch đến dự họp – Bộ Tử Sưởng vô cùng tự tin nói.

Lăng Mục Du lật bìa của quyển kịch bản ra nhìn rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Bộ Tử Sưởng. Một giây, hai giây, ba giây, cậu bó tay cúi đầu.

Mấy tên tu sĩ loài người này không ăn theo “Chiến tranh giữa các vì sao” hoặc “Chiến tranh thế giới” đấy chứ?

“Đại chiến địa cầu”!

Rốt cuộc làm thế nào mà họ nghĩ ra được cái tên này vậy?

“Này Tiểu Ngư,  bắt tôi diễn bộ phim rởm như vậy tôi cực kỳ không muốn đấy nhé.” Kế Mông giơ kịch bản che kín mặt mình, chê bai bằng giọng nói “rất nhỏ”: “Chỉ cái tên thôi đã rởm lắm rồi.”

“…” Lăng Mục Du cạn lời, đành quay đầu hỏi Đan Tiêu: “Tiêu Tiêu, anh thấy sao?”

Đan Tiêu vẫn điềm tĩnh: “Cũng được, tạm coi như là gần gũi.”

Kế Mông: “…”

Thấy cái tên mà bản thân nghĩ nát óc mới ra lại bị vai chính chê bai không ngớt như vậy, Bộ Tử Sưởng giữ chức tổng biên kịch (tự xưng) cảm thấy rất không vui: “Thần Kế Mông, anh cảm thấy cái tên “Đại chiến địa cầu” này rởm chỗ nào? Anh có thể nói ra để bọn tôi rút kinh nghiệm được không?”

Kế Mông bỏ kịch bản ra khỏi mặt, gương mặt như tiên nữ toát ra sự uy nghiêm không thể diễn tả. Anh nói: “Chỗ nào cũng rởm, để riêng từng chữ một đã rởm rồi, ghép lại càng rởm hơn, nghe chẳng khác nào tên của một loại game offline cả.”

Ồ? Thần Kế Mông cũng chơi game offline à?

Không đúng, đây không phải trọng tâm.

Bộ Tử Sưởng cảm thấy người làm tổng biên kịch (tự xưng) như mình cần phải đấu tranh giành quyền lên tiếng của biên kịch, bèn nói: “Cũng hết cách rồi. Chúng tôi đã lập kế hoạch xong xuôi, anh chỉ có thể đóng “Đại chiến địa cầu” mà thôi.”

Kế Mông dựa lên lưng ghế tỏ vẻ cao quý lạnh lùng: “Tôi không đóng.”

Văn phòng bỗng chốc yên tĩnh lạ thường, đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ mồn một. Mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau. Tuy việc lên kế hoạch cho bộ phim không hỏi ý kiến của viện bảo tàng trước nhưng họ đều cảm thấy cái tên này rất hay, rất sát với đề tài. Cả địa cầu bị người ngoài hành tinh xâm chiếm, loài người và yêu quái dốc sức chống lại đẩy lùi sự tấn công người ngoài hành tinh. Đây chẳng phải chính là “Đại chiến địa cầu” đó sao?

Lúc này, Lăng Mục Du lên tiếng.

Cậu kéo tay áo Kế Mông, nói: “Được rồi, biết anh đẹp rồi, đừng giả ngầu nữa, ngoan nào~”

Kế Mông bị kéo như vậy, lửa giận trong lòng lập tức biến tan.

Đan Tiêu liếc xéo Lăng Mục Du, nhưng cậu không nhìn thấy, còn nói tiếp: “Anh do trời sinh đất nuôi, lấy đâu ra bố? Bảo bố anh đóng có thích hợp không hả?”

Kế Mông: “…”

Tu sĩ loài người: “…”

Khoan khoan khoan, thần Kế Mông nói “không đóng”, Quản lý viên lại hiểu thành “bố đóng”* hả?

*Từ “không đóng” (罢演) và từ “bố đóng” (爸演) (phiên âm đều là: bà yǎn), đọc trùng âm nhau nên Lăng Mục Du cố tình giả vờ hiểu lầm ý Kế Mông.

Làm sao đây, mắc cười quá, nhưng lại không dám cười.

Cuối cùng Kế Mông cũng hiểu được lời nói Lăng Mục Du. Anh tặng cho cậu một cái trợn mắt khinh bỉ.

Đám tu sĩ loài người vẫn không dám cười. Trương Đấu Nam vội vàng lên tiếng dẫn dắt cuộc họp tiếp tục đề tài kế tiếp.

Đan Tiêu xoa đầu Lăng Mục Du, cười nói: “Nghịch ngợm.”

Lăng Mục Du nghịch ngợm một hồi, cảm thấy khá vui vẻ.

Cũng hết cách, ai bảo sau khi xem xong kịch bản sơ thảo, cậu lại cảm thấy cái tên “Đại chiến địa cầu” này cực thân quen lại đáng yêu một cách quái dị như vậy cơ chứ? Dù sao cũng phải phá tan bầu không khí gượng bạo kia mà.

Không còn rối rắm về tên của bộ phim nữa, cuộc họp quay trở lại hiệu suất cao như trước. Sau khi xem những đoạn clip ngắn mà mấy đệ tử tu sĩ con người quay chụp, vị trí đạo diễn phó đạo diễn nhiếp ảnh đều đã được quyết định. Hơn nữa khoản tiền đầu tiên đã về tay, tiếp theo phải cần đạo diễn và các biên kịch sửa chữa lại kịch bản rồi sắp xếp địa điểm quay và chọn diễn viên.

Vì chuyện quay “Đại chiến địa cầu” lần này, giới Huyền học không hề keo kiệt nguồn nhân lực vật lực tài lực của mình mà hào phóng đầu tư hết cả. Bộ phim này có thể được xếp vào thể loại khoa học viễn tưởng + kỳ ảo + chiến tranh. Vì thế, bọn họ cũng đã bỏ ra một số tiền lớn để mời rất nhiều những người đứng đầu trong lĩnh vực quay chụp về thể loại này về làm cố vấn.

Các tu sĩ loài người nháo nhào chuẩn bị cho “Đại chiến địa cầu”. Còn trong viện bảo tàng Sơn Hải, Lăng Mục Du cũng túm lấy Trương Sơn bận rộn thiết kế thi công sảnh triển lãm trong biển và sảnh triển lãm sa mạc.

Việc thiết kế hai sảnh triển lãm này vẫn áp dụng phương thức trưng bày bằng cảnh thực + mô hình + hình chiếu 3D. Cách trưng bày này phù hợp với khoa học kỹ thuật của thời đại này nhất rồi. Tuy nhiên Lăng Mục Du cứ cảm thấy như vậy hơi bị tầm thường.

Đợi đến khi sảnh triển lãm trong biển và sảnh triển lãm sa mạc mở cửa, thậm chí cả sảnh triển lãm cơ bản của viện bảo tàng Sơn Hải cũng đã mở hết toàn bộ. Sau này nếu có nhu cầu làm mới hoặc thay đổi cũng sẽ mở rộng trên cơ sở của những sảnh triển lãm này. Vào giờ phút quan trọng như thế, sao lại có thể không làm rầm rộ cho được?

“Vậy chúng ta dời thời gian mở sảnh triển lãm đi, mở cùng lúc khi phim “Đại chiến địa cầu” công chiếu, kiếm một đợt doanh thu toàn cầu đầy tay luôn.” Trương Sơn đưa ra đề nghị.

“Ồ! Ý kiến hay.” Lăng Mục Du tán thành.

Kế Mông khoanh tay đứng bên cạnh tỏ vẻ khó chịu. Anh cười nhạo nói: “Cái tên “Đại chiến địa cầu” này nghe ngu chết đi được.”

Trương Sơn liếc nhìn Kế Mông rồi lặng lẽ đến gần Lăng Mục Du hỏi: “Sao Kế Mông tức giận ghê vậy?”

Lăng Mục Du chăm chú xem bản thiết kế sảnh triển lãm, chẳng thèm ngẩng đầu lấy một lần: “Không thích tên bộ phim nhưng lại bị tu sĩ loài người chống trả nên ghi thù thôi.”

““Đại chiến địa cầu” cũng khá hay mà!” Trương Sơn hỏi: “Vậy Kế Mông thích tên như nào? Chúng ta có thể đổi tên trước khi công chiếu mà.”

Lăng Mục Du: “Khúc bi ca địa cầu.”

“Hả?”

Lăng Mục Du lặp lại lần nữa: “Khúc bi ca địa cầu.”

Trương Sơn: “…” Ừ, cậu biết rồi, chắc dạo này viện bảo tàng đang thích xem phim về bi kịch tình yêu.

“Khúc bi ca địa cầu thì dở chỗ nào?” Kế Mông đanh mặt nói: “Hay hơn Đại chiến địa cầu nhiều lắm đấy nhé. Loài người bị người ngoài hành tinh bắt nạt, địa cầu trở thành chiến trường, đi đâu cũng là cảnh tượng hoang tàn, chẳng lẽ không đáng bi thương sao?”

Trương Sơn và Lăng Mục Du: “…”

Lý Cửu Gia bất đắc dĩ sờ đầu Kế Mông: “Đừng tức giận nữa, chúng ta không thèm quan tâm đến bọn tu sĩ loài người. Chờ lát nữa chúng ta vào núi nướng gà ăn mày ăn.” Bộ phim này vẫn còn chưa bấm máy, nếu cứ nhắc đến bốn chữ “Đại chiến địa cầu” là tức giận như vậy thì chẳng phải sẽ giận suốt cả một hai năm sao?

Nghe thấy cậu nói đi nướng gà ăn mày, sự chú ý của Kế Mông lập tức bị dời đi. Anh yêu cầu: “Phải nướng mười con.”

Tất nhiên là Lý Cửu Gia đồng ý ngay tắp lự, còn nói: “Anh cho người đưa một xe gà sống lên núi, đảm bảo đủ.”

Lăng Mục Du bó tay, nhắc nhở: “Xin đừng cho cả một hàng xe đưa gà sống lên núi nữa. Đã từng có du khách hỏi có phải viện bảo tàng của chúng ta đang chăn nuôi không đấy.”

Lý Cửu Gia cũng bó tay, hỏi ngược lại: “Vậy khu đất bị ngăn ra để nuôi dê trên núi là sao?”

“Tất nhiên là để tiết kiệm tiền.” Lăng Mục Du thở dài: “Thao Thiết thích ăn dê nướng nguyên con, Cùng Kỳ thích ăn dẻ sườn dê, dạo này Phượng Hoàng đang đam mê ăn xiên thịt dê, còn cả bọn Phì Di Xà, Cửu Vĩ Hồ, Trường Hữu, Ung Hòa, Cổ Điêu, Chu Yểm đều thích ăn thịt dê. Lượng tiêu thụ thịt dê trong viện bảo tàng của chúng ta quá lớn, mua một vài dê giống và dê con về tự nuôi sẽ tiết kiệm được một ít tiền.”

Lý Cửu Gia và Trương Sơn: “…” Thấy Quản lý viên một lòng suy nghĩ cho viện bảo tàng như vậy, bọn họ tự dưng thấy cảm động.

Kế Mông ở bên kia chợt nói: “Nếu chúng ta đã nuôi dê rồi thì ngăn thêm một khu nuôi gà nữa đi.”

Lăng Mục Du nhấn mạnh: “Chúng ta là viện bảo tàng, không phải khu chăn nuôi.”

Kế Mông nhìn cậu: “Tự nuôi tiết kiệm tiền, còn có cả trứng gà để ăn nữa.”

Lăng Mục Du: “…”

Đây đúng là một lý do mà Quản lý viên không phản bác được.

Kế Mông hỏi: “Thế nào?”

Đan Tiêu luôn chăm chú đọc sách không hề lên tiếng đột nhiên mở miệng nói: “Tôi bảo Bạch Trạch dẫn bọn rồng đen lên núi xem thử có chỗ nào thích hợp để nuôi gà không? Nuôi một ít gà cũng không tồi.”

Lăng Mục Du & Trương Sơn & Lý Cửu Gia: “…”

Kế Mông: “Tôn thần uy vũ.”

Thôi, nuôi gà thì nuôi gà vậy, dù sao cũng đã nuôi dê rồi, nuôi thêm gà cũng chẳng khác là bao. Hơn nữa còn có cả trứng gà để ăn cơ mà. Quản lý viên quyết định đâm lao theo lao luôn.

“Nhắc đến Bạch Trạch.” Kế Mông ngờ vực hỏi: “Sao bây giờ nó ngoan ngoãn ở lại viện bảo tàng không đi nữa vậy?” Không kéo theo người nhà nó trốn việc ra ngoài rong chơi nữa, ngạc nhiên ghê.

Trương Sơn nở nụ cười lúng túng nhưng vẫn lễ độ với anh.

Kế Mông ngơ ngác không hiểu gì.

May mà có Đan Tiêu tốt bụng giải thích cho anh: “Bạch Trạch muốn đóng nam chính số hai trong “Đại chiến địa cầu”.” Vậy nên đương nhiên là phải ở lại viện bảo tàng để thể hiện cho tốt rồi.

Kế Mông: “… Xin đừng nói mấy chữ “Đại chiến địa cầu” nữa. Bộ phim rõ hay mà lại lấy tên này, đúng là rởm mà.”

Lăng Mục Du cười: “Tại hẩm mỹ của anh có vấn đề chứ nhiều người thích tên này lắm đấy.”

Kế Mông: “Ai thích, cậu gọi người đó ra đây.”

“Ta thích.” Nhắc ai người đó đến, Minh Hoặc cưỡi cọp oai phong đi từ ngoài vào, lên tiếng kỳ thị Kế Mông bằng giọng nói mềm mại đáng yêu: “Tên “Đại chiến địa cầu” này ngầu biết bao nhiêu, hay hơn “Khúc bi ca địa cầu” của ngươi nhiều.”

Kế Mông hừ lạnh một tiếng.

Minh Hoặc nhảy xuống khỏi lưng cọp oai phong, chỉnh lại chiếc áo khoác hình cọp hoạt hình trên người rồi nói: “Nếu không phải vì linh lực của ta không đủ, ngươi muốn đóng vai chính trong “Đại chiến địa cầu” cũng không có cơ hội đâu. Sống trong phúc mà còn không biết hưởng.”

“Ha ha.” Kế Mông cười giả trân, nói: “Vậy thì phải cảm ơn ngươi đã nhường cơ hội tốt này cho ta rồi.”

Minh Hoặc: “Khách sáo quá, không cần cảm ơn.”

Kế Mông tức muốn chết. Anh im lặng mấy giây rồi lại tiếp tục khiêu khích nói: “Lần này chúng ta quay Đại chiến địa cầu rồi, lần sau chuẩn bị quay gì nữa?”

Lăng Mục Du bất đắc dĩ nhìn sang Đan Tiêu: cái tên “Đại chiến địa cầu” này thật sự rất đáng yêu mà. Rốt cuộc vì sao Kế Mông lại cảm thấy không hay cơ chứ?

Chẳng những ngầu hết nấc, còn ăn theo “Chiến tranh các vì sao” và “Chiến tranh thế giới” nữa. Nhìn vào liền biết ngay là bộ phim có thể đạt doanh thu phòng vé hơn trăm triệu rồi.

Không được đóng vai chính nên Minh Hoặc cũng rất tức giận. Thử hỏi loại phim này thì còn ai đủ tư cách đóng vai chính hơn Ma Thần nữa hả? Tên khốn Kế Mông này được hời mà không hề biết ơn, lại còn dám khiêu khích nữa, đúng là ngứa đòn!

“Ngu, lần sau tất nhiên là Biển sao trời.” Cánh tay ngắn tũn của Minh Hoặc huơ lên, hùng hổ nói: “Lần này đánh chạy người ngoài hành tinh trên địa cầu xong đương nhiên sẽ phải học hỏi khoa học kỹ thuật tiên tiến của người ngoài hành tinh rồi. Học xong thì xây dựng kết hoạch chinh phục biển sao trời ở ngoài vũ trụ, đánh bay toàn bộ người ngoài hành tinh ở ngoài vũ trụ luôn.”

Kế Mông: “…”

Minh Hoặc: “Tên bộ phim tiếp theo sẽ là “Đại chiến vũ trụ”.”

Kế Mông: “…” Tên này còn rởm hơn đấy có được không?

Trương Sơn & Lý Cửu Gia: “…” Phim này còn chưa bấm máy mà đã lập sẵn kế hoạch cho phim kế tiếp rồi.

Lăng Mục Du sờ cằm suy tư: “Ý kiến này hay đấy. Chúng ta cũng có thể xây dựng một vũ trụ Sơn Hải.”

Kế Mông & Trương Sơn & Lý Cửu Gia: “…” Định quay “Đại chiến vũ trụ” thật đấy à?!

“Đúng không? Ý kiến của ta hay mà.” Minh Hoặc vui vẻ chạy đến bên cạnh Lăng Mục Du: “Nếu đã là ý kiến do ta đề xuất thì chắc chắn ta xứng đáng được đóng vai nam chính rồi.”

Lăng Mục Du tỏ vẻ tiếc nuối nói với hắn rằng: “Nếu để ngươi đóng nam chính thì “Đại chiến vũ trụ” phải chờ mười sáu năm sau mới được quay rồi.”

Minh Hoặc: “…”

Kế Mông: “Há há há há há.”
Bình Luận (0)
Comment