Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 137

EDIT: HÂN

BETA: LP

Công tác chuẩn bị của “Đại chiến địa cầu” đều diễn ra kín đáo, còn việc xây dựng sảnh triển lãm mới của viện bảo tàng Sơn Hải thì vẫn gióng trống khua chiêng như cũ.

Sảnh triển lãm mới còn là loại chiếu 3D mô phỏng cảnh thực. Thế nhưng qua một vài tin tức bên lề được chính chủ tiết lộ thì lần này viện bảo tàng mở sảnh triển lãm mới sẽ là một sự kiện lớn, sẽ có một vài cách tham quan kiểu nhập vai rất thú vị, còn có cả bất ngờ lớn nữa.

Lòng hiếu kỳ của loài người đã bị khơi dậy hoàn toàn, nhưng viện bảo tàng lại cứ úp úp mở mở không chịu nói hết. Chơi trò quảng cáo bí ẩn gì chứ, bí ẩn thật là đáng ghét!

Các tin tức về viện bảo tàng Sơn Hải cứ thi thoảng lại được truyền ra một ít, nhưng thời gian mở sảnh triển lãm thì không ai hay biết. Fan trung thành rạo rực chờ đợi tin tức, ngày nào cũng đến Weibo viện bảo tàng điểm danh, hỏi xem khi nào mở sảnh triển lãm mới, rốt cuộc bất ngờ lớn là bất ngờ gì.

Đồng thời, đoàn làm phim “Đại chiến địa cầu” cũng đang sầu não vì chuyện nên dùng kỹ xảo hay dùng diễn viên quần chúng.

Tổng đạo diễn “Đại chiến địa cầu” là đệ tử đời thứ hai mươi hai của cung Phi Tinh, tên là Lộ Hướng Dương. Ông ta là một người tài giỏi, đã cất công mời đội ngũ kỹ xảo điện ảnh đứng đầu quốc tế về chế tác. Hơn nữa tạo hình người ngoài hành tinh mà họ thiết kế đã diễn tả được sức chiến đấu cao ngất ngưởng. Đám yêu quái của viện bảo tàng đã phải nhìn tu sĩ loài người này với cặp mắt khác.

Lộ Hướng Dương tuy gần năm mươi nhưng nhìn bề ngoài còn chẳng đến ba tươi tuổi. Ông ta đẩy chiếc kính gọng đen to trên mặt mình, ngại ngùng mở miệng: “Thật ra chí hướng của tôi là làm nhà thiết kế game.”

Chúng yêu của viện bảo tàng: “…”

Trương Sơn vỗ vai ông ta cảm thán: “Anh Lộ, anh cũng khổ ghê.” Cha đẻ của giới game nước Hoa đã bị việc tu luyện làm lỡ dở sự nghiệp.

Trương Đấu Nam vỗ cái đầu chó của cháu mình, nghiêm trọng trách cứ: “Không biết lớn nhỏ, phải gọi sư thúc Lộ.”

Lộ Hướng Dương cười bẽn lẽn: “Không sao, gọi anh cũng hay mà. Nghe vậy khiến tôi cảm thấy mình vẫn còn trẻ.”

Trương Sơn cười khà khà: “Anh Lộ, trông anh như vậy, bảo anh hai mươi tuổi cũng có người tin đó.”

Trương Đấu Nam thổi râu trợn mắt, lại muốn đánh đầu chó của cháu mình. Nào ngờ Bạch Trạch đã chạy tới kéo người ra sau lưng, bộ dạng còn tức giận hơn cả Trương Đấu Nam.

Hội trưởng Trương lập tức sợ hãi. Cậu ngượng ngùng chuyển hướng bàn tay đang giơ lên ra đằng sau gãi đầu rồi quay đi vờ như đang ngắm cảnh.

Trương Sơn đắc ý cười trộm.

Lộ Hướng Dương lại đẩy kính, nghiêm túc thì thầm với Trương Đấu Nam và Lăng Mục Du: “Bây giờ phim của chúng ta đang gặp phải một vấn đề rất quan trọng, chúng ta phải làm gì với yêu quái của mấy nước khác đây? Nên làm kỹ xảo hay mời yêu quái thật đến đóng? Dù sao thì cũng là đại chiến địa cầu, không thể chỉ có mỗi nước Hoa chúng ta chiến đấu được. Nếu không thì bối cảnh sẽ bị thu nhỏ quá nhiều, không có lợi cho việc chiếu đồng thời bộ phim trên toàn cầu.”

Yêu quái của những nước khác…

Trương Đấu Nam im lặng nhìn sang Lăng Mục Du. Nếu là tu sĩ của những nước khác thì ông còn có thể liên lạc nhờ vả người ta đến đóng vai phụ, nhưng yêu quái của nước khác thì ông cũng hết cách. Từ xưa yêu – tu đã ở hai phe đối lập rồi. Không thì dùng kỹ xảo cũng được.

“Yêu quái mấy nước khác cứ để bên bọn tôi mời.” Lăng Mục Du nói: “Không cần dùng kỹ xảo, tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”

Trương Đấu Nam và Lộ Hướng Dương người thì cười lớn tiếng người thì cười bẽn lẽn, đồng thanh rằng: “Vậy thì phải làm phiền viện bảo tàng rồi.”

Lăng Mục Du cười nói: “Hai người khách sáo quá. Là chúng tôi làm phiền hai người mới đúng.”

Sau khi tiễn hội trưởng Trương và đạo diễn Lộ rời đi, Quản lý viên nói với các yêu quái: “Mọi người cũng thấy rồi đó, đoàn làm phim thiếu yêu quái, cần bọn bây đến các nước ‘mời’ mấy yêu quái đặc thù của nước đó đến.”

“Đặc thù là sao?” Phượng Hoàng giơ cánh hỏi.

Lăng Mục Du nói: “Nghĩa là đại diện cho nước mình, hoặc là yêu quái đại diện cho truyền thuyết cổ tích nào đó. Ví dụ như ma cà rồng mà hồi trước chúng ta đã từng ‘mời’ đến đó.”

Đám yêu quái lập tức vỡ lẽ, đồng thời Thao Thiết cũng tích cực huơ móng, hùng hồn tuyên bố chuyện ‘mời’ ma cà rồng có thể giao lại cho nó xử lý, một lần lạ hai lần quen mà.

Quản lý viên lập tức tặng cho Thao Thiết một cơn mưa lời khen vì hành vi chủ động tích cực này. Sau đó, cậu bảo mọi người mau chóng đăng ký. Trương Sơn đã nhanh tay in một tấm các yêu quái đại diện cho mấy truyền thuyết ra.

Nước Hoa thì khỏi cần lấy ví dụ, đa số đều ở viện bảo tàng cả rồi.

Đứng đầu chính là người sói bị cưỡng chế ghép CP với ma cà rồng, còn có cả thiên sứ, tinh linh, rồng phương Tây, Unicorn, tiên cá, Medusa, Cyclops, Cerberus v.v…, có gì liền ‘mời’ đó, phải đặc thù, không được là động vật thành tinh bình thường. Mấy con động vật thành tinh thì trong nước đã có nhiều lắm rồi, không cần cất công ‘mời’ đến nữa.

Đám yêu quái cầm bảng danh sách yêu quái mà Trương Sơn in, cảm nhận được trọng trách nặng nề đang đặt trên vai của mình. Có rất nhiều yêu quái nước ngoài không biết hiện giờ có còn sống hay không. Cho dù còn sống, trong đó cũng có nhiều con là bại tướng dưới tay đám yêu của viện bảo tàng. Đừng để lúc đó vừa mới nghe thấy tiếng gió là đã trốn vào xó xỉnh nào khiến chúng không tìm thấy nổi.

Đan Tiêu nhìn danh sách yêu quái một lượt rồi sắp xếp nhiệm vụ cho đám yêu quái của viện bảo tàng: “Thao Thiết dẫn Cùng Kỳ Yết Thư, tụi bây tự chọn thêm một vài yêu quái cùng đi tìm đám yêu Dơi. Sau khi tìm được thì bảo chúng dẫn tụi bây đi tìm yêu sói, cũng có thể để yêu bán điểu đưa đi tìm. Sau đó tụi bây tiếp tục tự nghĩ cách xem có thể khiến yêu Dơi tìm thêm nhiều yêu đến nữa hay không.”

Thao Thiết gật đầu thật mạnh, cào vuốt rục rịch.

Lăng Mục Du giơ tay đặt câu hỏi: “Tiêu Tiêu, yêu bán điểu là gì?”

Đan Tiêu còn chưa đáp, Thao Thiết đã giành trả lời trước: “Chính là thiên sứ mà loài người nói đó, chưa biến đổi thành yêu hoàn toàn, suốt ngày cõng theo đôi cánh lượn qua lượn lại. Trong trận chiến vào trăm năm trước, tui đã bẻ được nhiều cánh chim lắm.”

“…” Tốt lắm, Quản lý viên hết câu hỏi rồi, nhưng Quản lý viên tự dưng muốn ăn cánh gà nướng, tốt nhất là cánh gà nướng ở New Orleans.

Đào Ngột cũng xỉa xói chung: “Tui thấy yêu sói nước ngoài cũng không được, vừa đến trăng rằm là bị điên, cả yêu lực của bản thân cũng không kiểm soát được, cũng thuộc loại biến đổi không hoàn toàn. Nhìn yêu sói của viện bảo tàng chúng ta đi, vượt xa yêu sói nước ngoài cả trăm dặm đấy.”

Yêu sói Lang Võ ngờ nghệch cười hê hê.

Nội tâm Quản lý viên: “Yêu sói của viện bảo tàng nhà mình đúng là tài giỏi, nhưng chỉ có một điểm không tốt. Đó là mỗi lần cười lên nhìn ngốc quá, làm mình nhiều lần cứ tưởng nó là yêu Husky.

Đan Tiêu tiếp tục phân nhiệm vụ: “Đào Ngột Cửu Vĩ Hồ và đám Rồng Đen cùng nhau đến quốc đảo. Rồng đen khá quen thuộc với quốc đảo, hãy mời mấy yêu như Tửu Thôn Đồng Tử*, Nữ Chúa Tuyết** đến đây.”

*Tửu Thôn Đồng Tử: Shuten Douji, thủ lĩnh của những ác quỷ sống tại núi Oe, tương truyền vừa sinh ra đã có tóc và răng, biết uống rượu. Một vị võ sĩ đã giết cha Shuten Douji và gửi nó vào chùa nuôi dưỡng, đứa bé lớn lên và trở thành thiếu niên vô cùng đẹp trai làm biết bao phụ nữ say mê, tuy nhiên hắn chỉ chơi đùa với họ, thậm chí còn đốt bức thư tình họ viết. Làn khói từ những bức thư bị đốt ấy trở thành oán niệm trong tâm trí họ, còn hắn trở thành dáng hình của quỷ.

**Nữ Chúa Tuyết: Yuki-onna, là một hồn ma hay yêu quái trong văn hóa dân gian Nhật Bản. Cô thường xuất hiện vào những đêm tuyết rơi dưới hình dạng một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đen dài và đôi môi màu xanh da trời. Nước da tái nhợt, thỉnh thoảng mặc một bộ kimono trắng, sở hữu vẻ đẹp ma mị nhưng ánh mắt của cô gieo rắc nỗi khiếp sợ tột đỉnh cho con người. Cô bay lơ lửng trên tuyết và không để lại dấu chân và có thể biến thành một đám sương mù hoặc tuyết nếu bị đe dọa.

“Phượng Hoàng và Bạch Trạch cùng đến bán đảo Scandinavia đi. Tôi nhớ trong khu rừng ở đó còn một vài tinh linh.”

“Hà La Ngư, Xích Nhụ, Toàn Quy, Bạng Ngư, Tập Tập Ngư, tụi bây xuống biển xem còn yêu quái biển nào còn sống không, mời chúng đến đây.”



Đan Tiêu sắp xếp từng việc một, điều động một nửa yêu quái trong viện bảo tàng đi khắp thế giới ‘mời’ các con yêu đến trợ giúp viện bảo tàng Sơn Hải quay bộ điện ảnh chế tác lớn.

Do nửa số yêu đã đi công tác nên Quản lý viên chỉ có thể treo thông báo đóng cửa, cũng tranh thủ trong khoảng thời gian đóng cửa này sửa sang lại viện bảo tàng, tiếp đón những yêu quái đến từ khắp nơi.

Trong một tòa thành cổ ở châu Âu, dơi thích ở nhà Palens Toreador đang ngủ say chợt cảm thấy có ánh sáng chiếu vào mắt mình. Hắn choàng tỉnh dậy, chỉ thấy nắp quan tài của mình đã bị mở tung ra. Một con yêu quái mặt người răng cọp sừng cong như sừng dê đang cười với hắn…

“Áu áu áu áu áu…” Dơi thích ở nhà hoảng sợ hét to, gọi hết bậc cha chú họ hàng của mình dậy luôn. Sau đó, bậc cha chú họ hàng của hắn cũng hoảng hốt hét to – yêu quái nước Hoa đáng sợ lại đến rồi, làm sao đây làm sao đây làm sao đây?

Cùng Kỳ nâng vuốt bịt tai lại, bực bội nói: “Ồn chết mất. Đâu phải muốn ăn thịt tụi bây, la hét cái gì.”

Đám yêu Dơi lập tức câm như hến, chỉ sợ yêu quái nước Hoa đáng sợ không vui một cái sẽ ăn luôn chúng.

“Đừng sợ đừng sợ, bọn này đến tìm bọn mi là có chuyện tốt.” Yết Thư tự cho rằng mình cười lên trông rất ôn hòa dễ gần.

Đám yêu Dơi càng không dám lên tiếng.

Thao Thiết huơ móng: “Đi, đưa bọn này đi tìm yêu Sói và yêu cánh gà.”

Đám ma cà rồng đực mặt. Yêu Sói thì còn dễ hiểu, người sói đúng chứ? Nhưng yêu cánh gà là yêu gì?

Qua lời giải thích thân thiện dễ gần (tự nhận) của Yết Thư, đám ma cà rồng mới biết thì ra yêu cánh gà chính là thiên sứ.

Ờ, cánh gà…

Phì há há há há há…

Đám ma cà rồng vui vẻ dẫn đám Thao Thiết đi tìm thiên, à không, phải là yêu cánh gà. Thậm chí chúng nó còn cảm thấy mức độ đáng sợ của đám yêu nước Hoa này đã giảm xuống một ít, chỉ một ít thôi.

Trên quốc đảo cách nước Hoa cả một vùng biển, mèo lại kêu meo meo vừa lăn vừa bò lao tới cung điện của Tửu Thôn Đồng Tử, hoảng sợ đến mức nói năng lộn xộn: “Đám, đám Rồng Đen sóng thần của nước Hoa đến rồi!”

Tửu Thôn Đồng Tử không thèm để tâm: “Đến thì đến. Chỉ là mấy con rồng đen thôi mà, đâu phải tổ tiên Ứng Long của bọn nó.”

Sau đó, Cốt Nữ* cũng vừa lăn vừa bò chạy vào: “Rồng Đen, Rồng Đen dẫn đại yêu của nước Hoa đến rồi! Là Đào Ngột! Đào Ngột!!!”

*Cốt Nữ: Hone-onna, là những người phụ nữ bị làm nhục, ngược đãi, hành hạ hay bị giết. Chết trong oán hận và lòng căm thù, họ biến thành quỷ dữ với bộ xương trắng, khoác lên tấm da của mỹ nữ. Họ chủ yếu quay về trả thù kẻ đã hại mình hay những kẻ phụ bạc.

Sau đó, Tamamo-no-Mae* cũng vừa lăn vừa bò chạy vào: “Thanh Thanh Thanh Thanh Thanh Khâu Cửu Vĩ Hồ cũng đến rồi á á á! Chúng bắt Nữ Chúa Tuyết rồi á á á!”

*Tamamo-no-Mae: là một nhân vật thần thoại Nhật Bản với tư cách là kỹ nữ của Thiên hoàng Konoe. Là một tuyệt thế mỹ nữ và cực kỳ thông minh. Cô đã khiến Thiên hoàng trở nên rất ốm yếu, sau khi bị chẩn đoán là nguyên nhân gây ra tình trạng sức khỏe kém của Thiên hoàng thì cô bị nhìn ra bản chất thật và bị đuổi đi. Một vài năm sau đó, trong khu vực Nasu, người ta đã trông thấy cửu vĩ hồ ăn thịt các phụ nữ và lữ khách.

Ly rượu trong tay Tửu Thôn Đồng Tử rơi loảng xoảng xuống đất, sững sờ tại chỗ!

Năm nguyên tắc chung sống hòa bình đã hứa đâu? Thần tối cao của nước Hoa, ngươi gạt ta a a a a!!!

Đào Ngột và Cửu Vĩ Hồ dẫn theo đám Rồng Đen bá đạo xông thẳng vào cung điện của Tửu Thôn Đồng Tử. Nữ Chúa Tuyết bị Ngao Nhất tóm lấy, đang khóc nức nở trông rất đáng thương.

Trước mặt Thanh Khâu Hồ, cáo chín đuôi Tamamo-no-Mae lập tức co rúm thành, chỉ ước sao có thể lập tức biến mất khỏi nơi này.

Cửu Vĩ Hồ mỉm cười với nó, Tamamo-no-Mae run lẩy bẩy, lại càng rụt người lại.

“Tửu Thôn, có chuyện tốt tìm mi.” Đào Ngột đuổi Tử Thôn Đồng Tử đi, tự ngồi vào chỗ của nó, nói: “Tập hợp một vài yêu quái đặc thù theo tui về viện bảo tàng.”

Tửu Thôn Đồng Tử và trăm quỷ dưới tay nó: “…” Có thể từ chối không?

Rừng Bích Ngọc ở bán đảo Scandinavia được người bản địa gọi là khu rừng tinh linh, bởi truyền thuyết kể rằng đây là nơi trú ngụ của tinh linh.

Ở nơi sâu thẳm ít người biết trong khu rừng nguyên thủy xinh đẹp này, hai chàng trai đang dắt tay nhau thong thả dạo bước, một người tóc trắng một người tóc đen. Thế nhưng gương mặt của chàng trai tóc trắng không hề già chút nào, ngược lại còn rất trẻ trung.

Cách họ không xa có một con chim ngũ sắc ánh vàng khổng lồ đang bay. Nhìn từ xa, con chim này trông cao quý lạnh lùng bao nhiêu thì nhìn gần, con chim lại to béo, hèn mọn bấy nhiêu.

Đến gần hơn chút nữa sẽ nghe thấy con chim to đang lẩm bẩm: “Tại sao lại cho mình và tên này đi công tác chung chứ? Tại sao? Tên này đi công tác còn dẫn theo người nhà, lạm dụng của công, lấy việc công làm việc tư, hừ! Có người nhà thì giỏi lắm à, đi công tác còn dẫn theo người nhà, thích khoe khoang đến vậy sao? Loài người thường nói khoe bồ chết sớm. Mình sẽ im lặng nhìn tên này chết…”

Sâu trong rừng, các tinh linh gần như hòa làm một với cây cối đang lén lút quan sát tổ hợp hai người một chim này, trong mắt chứa đầy tò mò.

“Được rồi, đừng lẩm bẩm nữa, mau lên đi.” Bạch Trạch chợt dừng bước vẫy tay với Phượng Hoàng rồi hóa về nguyên hình.

Phượng Hoàng lầu bầu một tiếng, bay đến bên cạnh Bạch Trạch. Hai con thú lành bay lên giữa trời, ánh vàng trên người Phượng Hoàng lại càng thêm chói mắt hơn. Trên người Bạch Trạch cũng tỏa ra ánh sáng trắng lấp lánh. Hơi thở an lành lấy chúng làm trung tâm dần lan tỏa ra xung quanh. Tất cả sinh vật trong rừng đều vô thức bị hơi thở này thu hút, lén lút đi tới gần.

Trương Sơn đứng bên dưới ngước nhìn cảnh tượng hiếm thấy này, lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến và cảm nhận được Bạch Trạch và Phượng Hoàng là yêu thú an lành chứ không phải là hai tên ngày thường chỉ biết ăn kia.

Tinh linh vốn nhạy cảm cũng bị thu hút bởi hơi thở an lành. Tất cả đều vô thức ra khỏi những hốc cây mà mình đang ẩn nấp, vỗ đôi cánh trong suốt của mình bay đến bên cạnh Bạch Trạch và Phượng Hoàng.

Bấy giờ, Phượng Hoàng cảm nhận được lợi ích khi Lăng Mục Du ép chúng học ngoại ngữ. Không ngờ nó lại có thể nghe hiểu lời nói của tinh linh. Nhìn sang Bạch Trạch luôn lén lút chạy ra ngoài chơi, cái mặt sư tử ngu đần kia nhìn buồn cười quá đi mất.

“Há há há há há há…” Phượng Hoàng không chút khách khí cười nhạo Bạch Trạch.

Bạch Trạch tức giận, nhưng nó thật sự nghe không hiểu gì cả, chỉ đành cúi đầu hỏi người nhà mình: “Mấy tinh linh này nói gì vậy?”

Trương Sơn đáp: “Khen cả hai đều rất xinh đẹp.”

Bạch Trạch đắc ý lắc lư đầu với Phượng Hoàng – Tuy tui dốt nát, nhưng tôi có người nhà học giỏi.

Lần này đến lượt Phượng Hoàng nổi giận.

Không được, không thể thua được.

Phượng Hoàng khoe khoang trình độ ngoại ngữ của mình, lắp bắp với tinh linh: “Bọn mi, đi theo tui ngay lập tức.”

Tinh linh đờ ra.

Đi? Đi đâu?

Cái gì? Đi nước Hoa?

Đừng mà! Bọn này không đi không đi đâu!!!

Phượng Hoàng vỗ cánh một cái, lưới của nàng Âu Ti* lập tức mở ra, tóm gọn đám tinh linh.

*Nàng Âu Ti: Trong phần “Sơn Hải Kinh – Hải Ngoại Bắc Kinh” (tản văn được viết vào thời Chiến Quốc), truyền thuyết kể rằng sau khi Hoàng Đế đánh bại Xi Vưu thì rất vui, bèn mở tiệc mừng, trong lúc đàn hát khánh công thì nữ thần xinh đẹp giáng trần. Nàng tự xưng mình là Thần Tằm, đến để tặng loại tơ tằm đẹp đẽ cho Hoàng Đế làm quà. Trên người nàng bọc một lớp da màu trắng không dỡ xuống được, khi lớp da này bao lại, sẽ trở thành một cái kén trắng rồi nàng hợp thể với kén, trở thành một con trùng trắng lúc nhúc trên đất. Tơ do nàng nhả ra rất đẹp, có thể dùng để dệt quần áo. Vì ngày nào nàng cũng nhả tơ nên nơi mà nàng ở gọi là nơi Âu Ti (đọc gần giống với nhả tơ). 

Ha, xong việc.
Bình Luận (0)
Comment