Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 11

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Cố Thời gửi tin nhắn xong thì nhấc chân đi về hướng office building.

 

Khi cậu đi đến bên dưới office building, trong nhóm WeChat từ chia sẻ chiến tích 《 Eight Note 》 biến hành 《 PopStar 》.

 

Cố Thời nhìn tin tức trong nhóm, tự dưng thấy tự hào.

 

Một mình gia đã cứu vớt sức khỏe tinh thần của những nhân viên Viện Tam Giới, thật tuyệt vời.

 

Ngầu chết mất.

 

Office building của viện điều dưỡng Chung Sơn cũng sang trọng như viện điều dưỡng này.

 

Office building tổng cộng chín tầng.

 

Ba tầng dưới là các phòng ban tập trung nghiệp vụ, ít văn phòng độc lập, cũng đông người nhất; ba tầng giữa là văn phòng độc lập, chủ yếu dành cho nhóm không phải con người và không thích hòa nhập với con người; ba tầng trên cùng là phòng ban lãnh đạo và một đống phòng họp, dựa theo lời của Lý Bế Chủy, ngoài Tạ Cửu Tư thì không có ai ở trên đó.

 

Cố Thời đang đứng chờ thang máy với đám người, sẵn tiện nở một nụ cười thoải mái hào phóng với các chị gái đang lặng lẽ quan sát mình: "Chào buổi sáng, buổi sáng tốt lành!"

 

Các chị gái hơi ngạc nhiên, sau khi bị bắt gặp nhìn lén, mặt mũi bọn họ đỏ bừng, chào hỏi lại: "Chào buổi sáng."

 

"Hình như mới gặp cậu lần đầu, cậu là người mới tới à?"

 

Cố Thời cười tủm tỉm: "Đúng vậy, tôi là người mới, vừa nhận chức kế toán ở Viện Tam Giới vào hôm qua."

 

"Viện Tam Giới..."

 

Các chị gái xung quanh nhìn nhau rồi im lặng.

 

Lúc này thang máy đã tới, đám người đi vào thang máy, Cố Thời quẹt thẻ, tỏ vẻ khó hiểu: "Sao vậy?"

 

"Không có gì, chỉ là nghe được một ít tin đồn thôi." Có người nói: "Tôi nghe nói những người sống trong Viện Tam Giới đều là bệnh nhân có vấn đề ở đây."

 

Cô ấy chỉ vào đầu của mình.

 

Cố Thời:?

 

"Bởi vì Viện Tam Giới không cho phép tùy ý ra vào, cậu biết đấy, viện Tùng Đào là viện điều dưỡng bình thường nhất của chúng ta, vậy mà một tháng đã tốn đến 6 7 vạn, giá của Viện Tam Giới càng đắt hơn trên trời, ngay cả khi đưa tiền cũng không thể tùy tiện vào đó, có người nói những người sống trong đó khá đặc thù."

 

Các chị gái đưa ra rất nhiều suy đoán.

 

Cơ quan nhà nước đặc thù gì đó, cái gì mà ân oán hào môn bị giam lỏng vì thua cuộc...

 

Tự nói rồi tự cười.

 

Văn phòng của các chị gái ở tầng ba.

 

Trước khi ra khỏi thang máy, bọn họ nhỏ giọng nhắc nhở Cố Thời: "Mấy cái đó chỉ là suy đoán mà thôi, nhưng chúng tôi hiếm khi thấy có người ra vào Viện Tam Giới, dù sao, cảm giác có chút... Cái đó đó."

 

Về phần "cái đó đó" là cái nào, cũng chỉ là hàm nghĩa nào đó chỉ có thể hiểu được chứ không thể diễn đạt được.

 

Cố Thời: "Ừm ừm ừm được được được, tôi biết rồi."

 

Đám lão yêu quái làm việc qua loa như vậy mà còn chưa bị lật xe, giá trị may mắn cao phết.

 

Cố Thời đến tầng sáu, bước ra khỏi thang máy, rẽ vào hành lang, nhìn thấy một bóng người đang đứng trước cửa văn phòng của mình.

 

Cố Thời gần như cho rằng mình đã du hành xuyên thời gian và quay trở lại vào sáng hôm qua.

 

"Khoa Phụ?" Cố Thời gọi một tiếng, "Buổi sáng tốt lành."

 

Khoa Phụ quay đầu lại gật đầu với Cố Thời: "Chào buổi sáng."

 

Giọng Khoa Phụ khàn khàn.

 

Cố Thời: "."

 

Có cần phải nghiện đến vậy không!

 

Khoa Phụ hắng giọng: "Tôi tới tìm cậu."

 

"... Ok." Tim Cố Thời đập thịch.

 

Nguy hiểm! Tiền! Nguy hiểm!

 

Khoa Phụ nhìn cậu mở cửa văn phòng, đi theo cậu vào trong, ngồi xuống rồi mới nói: "Tôi... Tôi cảm thấy những gì cậu nói ngày hôm qua rất có lý."

 

Cố Thời nghe vậy thì mỉm cười, khiêm tốn: "Tôi nói theo kinh nghiệm thôi."

 

"Tôi định ra ngoài tìm công việc." Khoa Phụ nói, "Hôm qua tôi có nói với em ấy về kế hoạch này, quả nhiên em ấy cực kỳ tán thành."

 

Cố Thời nghĩ thầm chắc chắn là vậy rồi.

 

Những kẻ lừa đảo trên mạng đều dùng cảm xúc để lừa tiền, bọn họ phải dụ dỗ người ta vâng lời.

 

Ngoại trừ người chơi PUA cao cấp, nhưng loại khờ khạo mới dỗ 2 tháng đã chi ra 50 vạn như Khoa Phụ, thấy thế nào cũng không cần dùng đến thủ đoạn như vậy.

 

Cố Thời hỏi: "Vậy hôm nay anh tới đây là?"

 

"Yêu cầu một thân phận để hòa nhập với con người." Khoa Phụ nói thẳng, "Tôi muốn một cái tên."

 

Khoa Phụ cũng là một cái tên, nhưng nếu dùng cái tên này trong xã hội loài người thì quá nổi bật.

 

Khoa Phụ là một nhân loại thượng cổ, cơ thể, tố chất và diện mạo vốn đã vô cùng xuất sắc, vì vậy tốt nhất là có thể giảm bớt sự đặc biệt của mình.

 

"Anh tới tìm tôi để đặt tên giúp anh sao?" Cố Thời hỏi.

 

Khoa Phụ gật đầu: "Bạch Trạch lại ngất xỉu, Tạ Cửu Tư và Lý Bế Chủy thì không được."

 

Cố Thời hiểu.

 

Ông chủ Tạ thì không nói, nếu để Lý Bế Chủy đặt tên, có lẽ tới mai cũng chưa đặt xong.

 

Khoa Phụ nói: "Tôi muốn họ Chu, em ấy nói em ấy họ Chu."

 

"Ồ." Cố Thời chống cằm suy nghĩ hai giây, nói, "Vậy tên Chu Trục Nhật đi."

 

Khoa Phụ khẽ giật mình, khuôn mặt hơi đỏ lên.

 

Sau một lúc lâu, hắn gật đầu: "Được."

 

Cố Thời nhìn dáng người cường tráng vạm vỡ rời khỏi văn phòng với khuôn mặt đỏ ửng, sau đó click vào cửa sổ trò chuyện của Lý Bế Chủy.

 

Lý Bế Chủy là quản trị nhân sự, quản trị nhân sự ở đây có nghĩa là: người quản lý tổng sự vụ của con người và không phải con người.

 

Khoa Phụ phải đi làm với thân phận là một con người, là không thể rời khỏi Lý Bế Chủy.

 

Cố Thời nghĩ đến 50 vạn đã tổn thất kia, trong lòng đau xót.

 

Cố Thời gõ chữ.

 

【 Cố Thời: A Thiện, nhờ anh điều chỉnh lại thân phận và lý lịch của Khoa Phụ. 】

 

【 A Thiện: Hả, sao vậy? 】

 

【 Cố Thời: Chuyện của Khoa Phụ, các anh chưa từng suy xét đến chuyện báo cảnh sát sao? 】

 

Cố Thời nghĩ lại là cảm thấy hít thở không thông.

 

【 A Thiện: Không có, ban đầu tôi nghĩ nếu Khoa Phụ còn dám đến tìm tôi đòi tiền, tôi sẽ đổ mấy tô máu chó lên người mình, sau đó ngồi xổm ở đầu giường của hắn mỗi ngày. 】

 

Cố Thời: "..."

 

Không hổ là anh.

 

【 Cố Thời: Nếu đã như vậy, vì sao anh lại không đi tìm kẻ lừa đảo kia? 】

 

【 A Thiện: Nhưng cũng phải có thông tin mới tìm được chứ! 】

 

Cũng đúng, Cố Thời gật đầu.

 

Lừa gạt trên mạng, không ảnh không hình.

 

Đối mặt với loại chuyện này, đối mặt với khoa học kỹ thuật, sự hiểu biết vô cùng lạc hậu của các yêu quái còn không hữu ích bằng cảng sát nhân loại bình thường.

 

Khoa Phụ không hiểu khái niệm tiền bạc.

 

Còn A Thiện thì chỉ khó chịu vì Khoa Phụ ngu ngốc bị lừa.

 

Chỉ có Cố Thời cậu là chân chính thật lòng đau lòng 50 vạn kia!

 

Tuy Cố Thời biết dù có báo cảnh sát thì khả năng lấy lại toàn bộ số tiền là rất khó, nhưng có thể vớt lại được một chút thì đỡ một chút.

 

Cố Thời hy vọng, sau khi lấy lại được tiền thì ông chủ sẽ phát lì xì gì đó cho cậu.

 

Không cần nhiều, một hai ngàn cũng được.

 

Có rất nhiều sảnh phụ trong Thương Ngô Quan đang chờ tiền sửa chữa. Hôm nay khi ra ngoài, cậu có nhìn thoáng qua bức tranh dưới mái hiên Điện Sơn Môn đã phai màu!

 

Đúng là hạn hán chết khô ngập lụt chết đuối mà, Cố Thời nghĩ.

 

Nếu đám yêu quái này không xem tiền là tiền, vậy cậu sẵn lòng nhận lấy!

 

【 Cố Thời: Báo cảnh sát đi, cảnh sát có thể tìm được người. 】

 

Còn tiêu đề thì cậu cũng đã nghĩ giúp Khoa Phụ rồi: 《 Người nông dân ăn mặc cần kiệm dọn gạch mười năm, thế mà tiền mồ hôi nước mắt lại rơi vào tay đám lừa gạt trên mạng, là đạo đức bị chôn vùi hay nhân tính bị mất đi! 》

 

Trước khi Cố Thời đề cập đến vấn đề này, A Thiện chưa từng nghĩ đến chuyện nhờ con người xử lý việc này.

 

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Khoa Phụ đến đây nhờ cậu làm căn cước công dân, câu đặt điện thoại xuống, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu: "Nói anh bị lừa, sao anh lại không tin?"

 

Khoa Phụ vô cùng kiên định: "Tôi sẽ tìm được em ấy!"

 

A Thiện nhớ tới Cố Thời nói cảnh sát có thể tìm được người, mở miệng định nói, nhưng lời đến bên miệng lại vòng trở về, bị hắn đè xuống lại.

 

Không đúng nha, sao hắn lại phải giúp cục khờ* này phá vỡ tình thế?

 

*Nguyên văn là Thiết Hàn Hàn ( 铁憨憨 ), từ thông dụng trên internet, dùng để trêu chọc những người ngu ngốc khờ khạo.

 

Dù sao thì bây giờ hắn cũng đâu phải là kế toán, Khoa Phụ cũng không còn đòi tiền viện điều dưỡng, đã vậy còn tự đi kiếm việc làm, đây không phải là đôi bên cùng có lợi sao!

 

Để Khoa Phụ và kẻ lừa đảo hành hạ lẫn nhau, hắn chịu trách nhiệm ăn dưa xem kịch, đây là hạnh phúc nhân đôi đó!

 

A Thiện nghĩ như vậy, tâm trạng tức khắc cân bằng.

 

Hắn nhanh chóng làm căn cước công dân cho Khoa Phụ, khi ăn trưa, hắn chừa chỗ ngồi bên cạnh cho Cố Thời ở nhà ăn.

 

Lý Bế Chủy nhảy cao ba thước: "Cố Thời Cố Thời! Ở đây ở đây nè!"

 

Giọng hắn trong trẻo, tính xuyên thấu rất mạnh, ánh mắt của mọi người đều nhìn ra cửa nhà ăn, rơi vào trên người Cố Thời.

 

Bước chân Cố Thời khựng lại, quay đầu nhìn về phía Lý Bế Chủy.

 

Không phải chứ không phải chứ?

 

Thế mà 《 Eight Note 》 lại không thể biến Lý Bế Chủy thành người câm?

 

Thật vô dụng!

 

Cố Thời bước nhanh về phía Lý Bế Chủy, không đợi hắn nói chuyện thì đầu óc đã bắt đầu ong ong.

 

Cậu giành nói trước Lý Bế Chủy: "Chúng ta chơi một trò chơi đi."

 

Mắt Lý Bế Chủy sáng ngời!

 

Cố Thời: "Quy tắc trò chơi là mỗi lần chỉ có thể nói một câu, mỗi câu chỉ trong vòng 20 chữ, ai nói nhiều thì thua, thua thì phải hô to 3 tiếng "tôi là đồ ngốc" trong nhà ăn."

 

Lý Bế Chủy cảm thấy mình bị nhắm vào.

 

Hắn không chắc lắm: "Đây cũng là trò chơi sao?"

 

"Đương nhiên." Cố Thời rất bình tĩnh, "Có quy tắc, có thắng bại, thất bại thì bị trừng phạt, đây chính xác là trò chơi."

 

Lý Bế Chủy suy nghĩ, gật đầu, bẻ ngón tay bắt đầu đếm số: "Tôi xử lý xong chuyện của Khoa Phụ rồi, tạm thời không định báo cảnh sát."

 

"Được."

 

Cố Thời đáp lại, đi vào nhà ăn bới cơm.

 

Lý Bế Chủy đi theo sau Cố Thời như cái đuôi nhỏ, hưng phấn nói: "Cậu lợi hại quá à Cố Thời! Đến Khoa Phụ cũng bị cậu thu phục, tôi còn có cái lông."

 

"?" Cố Thời mờ mịt nhìn hắn, "Hình như anh chưa nói xong phải không?"

 

Lý Bế Chủy sắc mặt nghiêm trọng: "20 chữ rồi!"

 

Cố Thời khựng lại: "Anh nói tiếp đi."

 

Lý Bế Chủy nhanh chóng nói tiếp: "Nhung, tôi cần cậu giúp mấy vấn đề nhân sự nhỏ!"

 

Cố Thời hít sâu, bưng mâm đồ ăn về vị trí: "Nói."

 

Lý Bế Chủy ngồi bên cạnh cậu, nhỏ giọng nói: "Đám lão yêu quái ở trong Viện Tam Giới chúng ta đều có chút vấn đề."

 

Cố Thời: "A."

 

Lý Bế Chủy: "Chắc cậu biết chuyện này nhỉ?"

 

Cố Thời: "... Biết."

 

Lý Bế Chủy: "Haizz, cậu cũng biết Thao Thiết bị mất giới tử, bây giờ đối với cậu ấy, ăn cái gì cũng."

 

Cố Thời: "... Ừm."

 

Lý Bế Chủy: "Trở thành một loại tra tấn, nhưng bản tính của cậu ấy vẫn còn bày ở đó, chỉ là không khống chế..."

 

"Ah." Lý Bế Chủy đột nhiên ngừng câu chuyện.

 

Cố Thời: "?"

 

"Dư một chữ, trò này khó quá vậy." Lý Bế Chủy ảo não, sau đó trong lúc Cố Thời còn chưa kịp phản ứng, hắn đã gân cổ hô to ba tiếng "Tôi là đồ ngốc"!

 

Toàn bộ nhà ăn lập tức trở nên yên tĩnh.

 

Bây giờ là giờ ăn trưa, mấy trăm ánh mắt nhất trí nhìn về phía bọn họ.

 

Cố Thời: "..."

 

Mọe anh Lý Bế Chủy.

 

Không hổ là anh mà.

 

Cố Thời bắt đầu nghĩ lại.

 

Mấy phút trước cậu bịa ra trò chơi này với ý đồ muốn ngăn Lý Bế Chủy lảm nhảm, có phải ngu ngốc lắm không.

 

Mà Lý Bế Chủy còn rất kiên trì chơi trò chơi này.

 

Trong lời giải thích ngắt quãng của Lý Bế Chủy, cuối cùng Cố Thời cũng xâu chuỗi được chuyện hắn muốn nói.

 

Dạ dày của Thao Thiết -- cũng chính là giới tử bị mất kia, đối với hắn, ăn cái gì cũng là chuyện đau khổ vạn phần, Nhưng bản tính của Thao Thiết là tham lam và ăn uống vô độ, hơn nữa thời hiện đại có rất nhiều món ăn ngon, thế là nhịn không được cơn thèm ăn.

 

Nhưng dù là khi ăn hay khi nôn mửa cũng đều rất đau đớn, Thao Thiết đã sống trong sự cực khổ đó suốt 60 năm qua.

 

Hơn 60 năm đau đớn vi phạm bản tính tự nhiên đã khiến con hung thú nổi tiếng này trở nên gầy gò, ốm yếu.

 

Lý Bế Chủy nói: "Cái gì nhỉ, lúc trước bác sĩ nhân loại kia nói là... bệnh trầm cảm!"

 

°°°°°°°°°°

 

Lời editor: Mình quay lại rồi đây, chuyển dự án mới xong tiền bay theo gió luôn, đường xa mà còn gặp sửa đường, xe hư mắc đi sửa 7 8 lần, xăng mới đổ được 2 ngày là hết xăng mắc đổ tiếp, đã vậy việc còn nhiều, nghỉ quách luôn rồi

Bình Luận (0)
Comment