Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 12

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

"Bệnh trầm cảm?"

 

Lý Bế Chủy gật đầu thật mạnh.

 

Trong lòng Cố Thời nói anh đừng có gạt tôi, để chẩn đoán chính xác bệnh trầm cảm phải làm một đống hạng mục khám sức khỏe, Thao Thiết không có dạ dày thì khám thế nào được.

 

Ủa? Chờ chút, có cần khám dạ dày không nhỉ?

 

Tự dưng Cố Thời không chắc lắm.

 

"Thao Thiết đáng thương quá." Lý Bế Chủy lầm bầm.

 

"Không đáng thương lắm đâu." Cố Thời lạnh lùng cắn miếng thịt, "Người bị anh ta ăn cũng rất đáng thương."

 

"Cũng đúng, nhưng mấy cái đó xưa rồi." Lý Bế Chủy nói.

 

"Hả?" Cố Thời khó hiểu, "Bây giờ anh ta đổi thực đơn rồi hả?"

 

"Lâu lắm rồi, kể từ khi con người tôn thờ cậu ấy, cậu ấy đã không còn ăn người nữa rồi."

 

Cố Thời có hơi bất ngờ: "Vậy chắc lâu dữ lắm."

 

Dựa theo hồ sơ nghiên cứu di tích văn hóa hiện có, từ hơn 5000 năm trước đã xuất hiện gốm đen và ngọc bích có hoa văn Thao Thiết.

 

Nói cách khác, việc tôn thờ thần thú truyền thuyết Thao Thiết đã xuất hiện ít nhất từ thời kỳ đồ đá mới.

 

"Thực sự đã rất lâu."

 

Ngay cả trong một đám sinh vật không phải con người như họ, khoảng thời gian đó cũng không hề ngắn chút nào.

 

Lý Bế Chủy nghĩ, cố tính xem rốt cuộc đã qua bao nhiêu năm, nhưng tính tới tính lui cũng không thể tính rõ, đành bỏ cuộc.

 

Cố Thời gật đầu: "Cũng khá tốt."

 

Khác với Cố Tu Minh, Cố Thời có cái nhìn rất thoáng đối với hầu hết mọi việc, cậu chưa từng chú trọng truy tìm nguồn gốc oan nợ, chuyện quá khứ thì cứ cho qua, vướng bận quá nhiều thì phiền não cũng nhiều.

 

Nhìn ông già kia đi, tuổi đã một bó còn mang trên mình món nợ của thế hệ trước, nhiều năm qua chưa từng buông bỏ, cũng không chê mệt.

 

Lý Bế Chủy nhìn Cố Thời, lắp bắp: "Vậy, vậy Cố Thời, cậu có thể giúp không?"

 

Cố Thời vô tình từ chối: "Không."

 

Sở dĩ cậu giải quyết vấn đề nhỏ của Khoa Phụ là vì Khoa Phụ sẽ ảnh hưởng đến công việc của cậu, còn Thao Thiết thì không.

 

Cố Thời nhớ lại sổ sách mà cậu đã đọc hôm qua, một tháng Thao Thiết chỉ tiêu xài từ 6 đến 7 ngàn để mua các loại đồ ăn vặt mới lạ, chút tiền ấy căn bản không ảnh hưởng được gì.

 

Cố Thời ăn thịt, chuyện không liên quan đến mình, cậu sẽ bỏ qua một bên.

 

Lý Bế Chủy bị từ chối, tủi thân muốn chết, cúi đầu nhai rau.

 

Hôm nay, mâm đồ ăn trước mặt hắn cũng toàn rau dưa, khứu giác Cố Thời rất nhạy, thậm chí cậu có thể ngửi ra loại dầu dùng để xào rau này là dầu hạt cải.

 

Cố Thời cảm thấy, Lý Bế Chủy hay lảm nhảm và ông già có lẽ sẽ có rất nhiều tiếng nói chung -- ý là về mặt ăn rau.

 

Lý Bế Chủy vùi đầu ăn mấy miếng rau, còn không cam lòng: "Giúp đi mà Cố Thời."

 

Cố Thời từ chối không chút do dự: "Không giúp, không được lợi ích gì."

 

Lý Bế Chủy khựng lại, nhanh chóng nhìn ra điểm mù: "Lợi ích? Cậu muốn lợi ích gì?"

 

Cố Thời không ngẩng đầu lên: "Tiền."

 

Lý Bế Chủy sửng sốt: "Cậu thiếu tiền?"

 

Cố Thời chậm rãi nói: "Cuộc sống này, ai mà không thiếu tiền chứ?"

 

"Vậy tôi cho cậu tiền." Lý Bế Chủy xoa tay, "Tôi có tiền!"

 

Cố Thời quay đầu nhìn về phía Lý Bế Chủy: "Anh và Thao Thiết rất thân quen?"

 

"Bạn cũ." Lý Bế Chủy trực tiếp lấy một tấm thẻ ngân hàng trong túi ra, "Nếu cậu có thể giải quyết vấn đề của Thao Thiết, sau này tiền tôi kiếm được đều cho cậu!"

 

Cố Thời khựng lại, ánh mắt từ từ nhìn vào tấm thẻ của Lý Bế Chủy.

 

Cậu nuốt miếng thịt trong miệng xuống, nhanh chóng gật đầu: "Thành giao."

 

Mắt Lý Bế Chủy sáng rực lên: "Đã nói rồi đấy! Chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt, chúng ta ăn xong thì đi tìm Thao Thiết!"

 

Cố Thời cầm mâm đồ ăn đã trống không lên, đứng dậy cất vào tủ đựng mâm đồ ăn ở cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua cái đuôi nhỏ sau lưng mình, nhắc nhở: "Anh vừa nói hơn 20 chữ."

 

Lý Bế Chủy sửng sốt.

 

Cố Thời giơ ba ngón tay lên: "Đã hơn ba lần."

 

Lý Bế Chủy vỗ trán, quay đầu đi đến giữa nhà ăn, gân cổ lên hô to chín tiếng "Tôi là đồ ngốc"!

 

Trong lúc Lý Bế Chủy đi đến giữa nhà ăn thì Cố Thời đã rời khỏi nhà ăn, ngồi xuống bồn hoa bên ngoài nhà ăn, lắng nghe tiếng quỷ kêu của Lý Bế Chủy trong nhà ăn.

 

Cố Thời: Thật sảng khoái.

 

Lý Bế Chủy không để ý cái nhìn của con người bình thường về mình, sau khi hô to nhận trừng phạt xong thì toàn thân phơi phới nhảy chân sáo ra khỏi nhà ăn trong ánh nhìn chăm chú quái lạ của một đám người.

 

Hắn vừa ra đến thì tiến đến bên cạnh Cố Thời, nói một cách cẩn thận: "Trò chơi kết thúc chưa Cố Thời?"

 

Cố Thời gật đầu: "Kết thúc."

 

Lý Bế Chủy thở phào nhẹ nhõm, cái miệng bị kiềm chế suốt một tiếng đồng hồ được tự do, bắt đầu kể lại chuyện trước kia cho Cố Thời.

 

Hắn kể trước kia Thao Thiết tuyệt vời như thế nào.

 

Kể trước kia Thao Thiết tiên y nộ mã*, phóng khoáng tiêu sái, vừa kiêu ngạo vừa tự do.

 

*Tiên y nộ mã (鲜衣怒马): là một thành ngữ dùng để chỉ người mặc quần áo đẹp đẽ cưỡi một chú ngựa mạnh mẽ.

 

Cố Thời bị hắn luôn mồm Thao Thiết làm cho nhức đầu.

 

Cậu thật sự không có hứng thú muốn biết đồ ăn yêu thích của Thao Thiết, cũng không muốn biết khi Thao Thiết ngủ thích d*ng ch*n nói mớ, càng không muốn biết sau lưng Thao Thiết có một vết sẹo hình trái tim là do trước kia khi bọn họ đùa giỡn thì bất cẩn làm rớt vảy.

 

Cố Thời: Đệt.

 

Người chơi solo từ trong bụng mẹ thật sự có cảm giác bị xúc phạm.

 

Đồ chó Lý Bế Chủy này lại đút thức ăn cho chó cho cậu?

 

Cố Thời nhịn không được ngắt lời Lý Bế Chủy: "Anh và Thao Thiết là bạn bè?"

 

Lý Bế Chủy gật đầu: "Đúng vậy."

 

Cố Thời hít sâu: "Chỉ là bạn thôi hả?"

 

Lý Bế Chủy lại gật đầu.

 

Thật hả? Tui không tin.

 

Cố Thời hỏi: "Anh có mấy người bạn như vậy?"

 

Lý Bế Chủy: "Chỉ có một."

 

Rồi.

 

Vậy chúc các anh có một tình bạn lâu dài và vĩnh cửu.

 

Cố Thời nghĩ rất độc ác.

 

Lý Bế Chủy không hề phát hiện suy nghĩ hiểm ác của Cố Thời, còn đang thỏa mãn chia sẻ niềm vui với Cố Thời.

 

Nhưng Cố Thời không vui chút nào.

 

Cậu cảm giác như trong đầu lúc này có ít nhất 300 con vịt, con nào cũng quạc quạc kêu Thao Thiết.

 

kh*ng b* đến cực điểm!

 

...

 

Đây là lần đầu tiên Cố Thời tiến vào Viện Tam Giới.

 

Cậu bước một chân vào, lập tức hiểu vì sao các anh em bảo vệ không nhớ được đường.

 

Kỳ môn độn giáp có thể đạt tới trạng thái chuyển hóa tối thượng chính là siêu hình học, rõ ràng Viện Tam Giới chính là như vậy.

 

Lý Bế Chủy giải thích: "Trong viện có rất nhiều lão yêu quái đang ở, trước kia cũng có thù oán, vì vậy để tránh xung đột, Tạ Cửu Tư đã làm ra rất nhiều thủ đoạn."

 

Mọi thứ nơi này đều bị Tạ Cửu Tư khống chế.

 

Bất kể là tuyến đường hay nơi ở của mọi người... sông núi cỏ cây, ngay cả ngọn gió cũng nằm trong phạm vi khống chế của Tạ Cửu Tư.

 

Viện Tam Giới là sơn thủy lâm viên điển hình.

 

Mái hiên đan xen nhau, thủy cát đình đài uốn lượn xen kẽ nhau, tiếng nước chảy vỗ vào núi đá.

 

Dưới chân Cố Thời xuất hiện một con đường lát đá.

 

A Thiện dẫn Cố Thời đi trên con đường lát đá tiến lên phía trước, cảnh sắc sông núi xung quanh rất đẹp, hoa súng trên mặt hồ như gương, gió thổi qua những dây leo rũ xuống trên mái hiên phát ra tiếng "shalala" nhẹ nhàng.

 

Cố Thời đi trên con đường nhỏ, sông và núi hòa quyện khiến cậu choáng ngợp, mãi đến khi A Thiện dừng chân, Cố Thời mới bừng tỉnh hoàn hồn.

 

"Đến rồi!" A Thiện dừng trước một cái sân, hắn không gõ cửa mà đẩy cửa đi thẳng vào trong.

 

Cố Thời cúi đầu nhìn thoáng qua giờ trên điện thoại.

 

Bọn họ ăn xong là 12:45, bây giờ đã qua một tiếng.

 

Nhà ăn cách Viện Tam Giới không xa, chỉ mất 15 phút đi xe buýt. Vậy là từ cửa Viện Tam Giới đến sân của Thao Thiết lại mất gần một tiếng đồng hồ.

 

Cố Thời cậu dựa vào hai chân leo núi gần một tiếng!

 

A Thiện ở trong sân vẫy tay với Cố Thời, hối: "Nhanh vào đi!"

 

Cố Thời bước qua, hỏi: "Có phải nơi này có vấn đề gì không, tôi nhớ Viện Tam Giới không lớn như vậy nhỉ?"

 

A Thiện gật đầu: "Đúng vậy, trận pháp mà, tôi cũng không hiểu lắm, tóm lại là lớn hơn vẻ ngoài nhiều."

 

Cố Thời: Điêu.

 

Nếu kỳ môn độn giáp được dùng trong lĩnh vực bất động sản thì tốt quá, từ đây người dân đương đại sẽ không còn phải sầu về chuyện mua nhà nữa.

 

A Thiện nhảy nhót đi vào sân, mở cửa nhà chính: "A Chiêu! Tui tới rồi!"

 

Hắn kêu xong thì dừng chân lại, ghé đến bên cạnh Cố Thời, nói: "Tên này là tôi đặt đấy, Thao Thiết không thích người khác gọi cậu ấy như vậy, cậu đừng gọi nha."

 

Ồ, tình thú nhỏ giữa bạn bè.

 

Cố Thời: "Ừm ừm ừm được được được vâng vâng vâng."

 

A Thiện lại gọi một tiếng, không thấy ai đi xuống thì dẫn Cố Thời lên lầu.

 

Hắn vừa lên lầu vừa tiêm dự phòng cho Cố Thời: "Lầu hai rất bừa bộn."

 

Cố Thời gật đầu, vừa lên lầu hai, Cố Thời suýt nữa tưởng mình đi vào siêu thị.

 

Lầu hai được xây thành một cái sảnh lớn, bên trong bày đầy kệ để đồ, trên kệ là một lượng lớn đồ ăn vặt được xếp gọn gàng theo từng loại.

 

Chính giữa là một không gian sinh hoạt nho nhỏ được những kệ hàng bao quanh, bên trong chỉ có một chiếc giường và một cái bàn.

 

A Thiện dừng chân.

 

Cố Thời đi phía sau hắn phanh lại kịp thời: "Sao vậy?"

 

"Lạ quá." A Thiện gãi đầu, "Sao hôm nay lại không phải là bãi rác."

 

Cố Thời:?

 

A Thiện nhỏ giọng nói: "Bình thường A Chiêu sẽ làm nơi này trông rất bừa bộn."

 

A Thiện vọt vào: "A Chiêu! Đứng dậy!"

 

Trong ổ chăn trên giường độn lên một cục hình người, nghe thấy tiếng động, cái cục đó nhúc nhích hai cái tỏ vẻ mình còn sống, sau đó tiếp tục rúc vào trong tự bế.

 

A Thiện dứt khoát giựt chăn, hành động vô cùng nhuần nhuyễn!

 

Thao Thiết đang trốn trong ổ chăn lập tức lộ diện, hắn mặc áo ngủ, tóc bù xù, bị gió lạnh mùa thu thổi qua, nhanh chóng co lại thành một cục, tay cầm điện thoại không buông.

 

Cố Thời liếc nhìn một cái, nhìn thấy PopStar quen thuộc trên màn hình.

 

Thao Thiết nằm trên giường chơi PopStar, vẫn không nhúc nhích.

 

A Thiện muốn kéo Thao Thiết từ trên giường dậy: "Hôm nay cậu cũng chưa ăn gì à?"

 

Thao Thiết trả lời chậm chạp: "Không muốn ăn."

 

A Thiện sửng sốt, khô khan "ah" một tiếng.

 

Chuyện lớn rồi!!

 

Thao Thiết vậy mà lại nói ra ba chữ "không muốn ăn"!

 

A Thiện nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng về bệnh trầm cảm mà bác sĩ nhân loại đã nói, trong lòng nặng nề, mũi đau xót, quay đầu nhìn về phía Cố Thời.

 

Cố Thời nhìn Thao Thiết đang tập trung chơi PopStar, không thèm nhìn hắn lấy một cái.

 

Cố Thời: Ok.

 

Điện thoại và game đúng là phát minh sáng tạo vĩ đại nhất của con người đương đại!

 

Gia đã hiểu, gia hiểu rồi, gia cảm nhận được!

 

Cố Thời mỉm cười an ủi A Thiện, sau đó từ từ click mở 《 Game for Peace 》*.

 

*Tác giả ghi là 《 和〇精英 》, mình tra thì chỉ có 和平精英 ( Game for Peace ) là có tên gần giống nên nghĩ là cái này.

 

Ha.

 

Tiền của Lý Bế Chủy, Cố Thời cậu xác định lấy được rồi!

Bình Luận (0)
Comment