Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 13

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

A Thiện không được Cố Thời an ủi.

 

Thao Thiết nằm trên giường không nhúc nhích, không có chút hứng thú nào với Cố Thời được A Thiện dẫn đến, trông hắn gầy gò yếu ớt, khi nằm trên chiếc giường êm ái thì gần như lọt thỏm trong chăn.

 

Sắc mặt hắn đờ đẫn, tái nhợt mang theo chút buồn bực, thậm chí trên môi cũng không có tia máu nào.

 

A Thiện trông mong nhìn Cố Thời đang đứng nghịch điện thoại bên cạnh, lại nhìn Thao Thiết nằm đằng kia, gấp đến mức xoay vòng vòng.

 

Rõ ràng hôm qua còn tốt mà, sao đột nhiên lại biến thành như vậy!

 

Cố Thời nhìn giao diện tải xuống trên điện thoại, suy nghĩ về nguyên nhân sâu xa dẫn đến tính tham lam và háu ăn của Thao Thiết là gì?

 

Từ góc độ khoa học, nhu cầu đầu tiên của mọi sinh vật có dấu hiệu của sự sống chính là tiêu thụ thức ăn để tồn tại.

 

Tuy nhiên, tình huống của Thao Thiết phức tạp hơn nhiều, Cố Thời chỉ vừa mới biết dạ dày trong bụng Thao Thiết không phải là dạ dày thực sự mà là một hố đen.

 

Nói vậy, sở dĩ Thao Thiết cứ luôn ăn liên tục, có lẽ là vì để tìm kiếm cảm giác no bụng.

 

Nghĩ đến đây, Cố Thời nghiêng đầu nhìn A Thiện, xác nhận với hắn: "Thao Thiết từng ăn no chưa?"

 

A Thiện lắc đầu: "Chưa từng, chắc cậu cũng đã nghe những truyền thuyết về cậu ấy nhỉ? Mặc dù cậu ấy không thật sự ăn luôn bản thân, nhưng những truyền thuyết đó cũng đúng tám chín phần."

 

Vì vậy, bản chất háu ăn của Thao Thiết quả thực là để lấp đầy bụng, đáng tiếc cấu tạo cơ thể không cho phép hắn thực hiện mong muốn của mình.

 

Cố Thời như suy tư gì đó.

 

Nói cách khác, việc Thao Thiết ăn thực ra chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì hắn mãi mãi không thể lấp đầy hố đen.

 

Đoán thêm một chút, sở dĩ bản chất của Thao Thiết là như vậy, rất có khả năng là do hắn vẫn luôn theo đuổi cảm giác thỏa mãn mà hắn mãi mãi không bao giờ có thể cảm nhận được.

 

Nếu là nguyên nhân khác, có lẽ Cố Thời sẽ cảm thấy khó giải quyết. Nhưng nếu chỉ là theo đuổi cảm giác thỏa mãn, Cố Thời nghĩ việc này khá dễ xử lý.

 

Cố Thời nhớ lúc nãy A Thiện có nói Thao Thiết sửa thực đơn: "Trước kia Thao Thiết không ăn thịt người chỉ là vì con người bắt đầu tôn thờ anh ta sao?"

 

"Đúng vậy." A Thiện gật đầu, "A Chiêu đối xử với con người rất tốt, trong khoảng thời gian đó, tâm trạng của cậu ấy luôn rất tốt."

 

Cố Thời hỏi: "Sau khi không ăn thịt người nữa thì anh ta có biểu hiện gì không quen không?"

 

A Thiện lắc đầu: "Không có, thật ra A Chiêu ăn cái gì cũng như nhau à."

 

Cố Thời gật đầu.

 

Nói như vậy, Thao Thiết không cần thiết phải ăn bất kỳ loại thực phẩm cụ thể nào đó mới có thể tồn tại, nếu hắn dựa vào ăn uống để duy trì sinh mệnh, có lẽ hắn đã ngỏm củ tỏi ngay từ khi sinh ra lâu rồi.

 

"Nhiều năm qua, dù cậu ấy có đói hay ăn không ngừng thì cũng đã sớm quen rồi..." A Thiện lo lắng sốt ruột kéo góc áo Cố Thời, nhỏ giọng nói, "Làm sao bây giờ đây Cố Thời, ngay cả ăn vặt cậu ấy cũng không muốn ăn!"

 

Cố Thời nghĩ thầm việc này không khó lắm, Thao Thiết không bệnh nặng đến mức từ chối mọi thứ nên sẽ dễ giải quyết hơn.

 

"Không có mà, chẳng phải anh ta đang ăn sao?" Cố Thời nói.

 

Nghe vậy, A Thiện lập tức quay đầu nhìn Thao Thiết, phát hiện Thao Thiết vẫn nằm bất động trên giường.

 

A Thiện bẹp miệng: "Cậu ấy đã ăn đâu?"

 

"Đây không phải là những thứ duy nhất có thể ăn." Cố Thời chỉ đồ ăn vặt trên kệ xung quanh, lại giơ tay chỉ vào đầu mình, "Ăn món ăn tinh thần cũng là ăn mà."

 

A Thiện sửng sốt: "Cái gì?"

 

"Món ăn tinh thần." Cố Thời lặp lại, "Có nghĩa là thứ gì đó có thể khiến mọi người cảm thấy thỏa mãn mà không lãng phí thời gian."

 

A Thiện:?

 

A Thiện cảm thấy Cố Thời đang nhảy múa điên cuồng trên điểm mù tri thức của hắn.

 

Giao diện tải xuống hoàn tất hiện lên trên điện thoại Cố Thời, cậu cúi xuống bấm vào cài đặt, sau đó nghiêng đầu nhìn A Thiện.

 

"Lúc nãy anh nói Thao Thiết đối xử rất tốt với những con người tôn thờ anh ta, trong khoảng thời gian được con người tôn thờ đó, anh ta rất vui vẻ đúng không?"

 

"Bây giờ còn có những người như vậy không?" Cố Thời hỏi.

 

A Thiện lắc đầu.

 

Hiện nay, từ lâu đã không còn là thời kỳ mê muội xa xưa nữa, thay vì thờ phụng thần ma quỷ quái, con người càng tin vào sức mạnh khoa học hơn.

 

Trong lòng Cố Thời đã nhảy số, cầm điện thoại đi tới mép giường, mỉm cười với Thao Thiết trông rất uể oải: "Anh bạn, anh đã nghe nói đến ăn gà chưa?"

 

...

 

Cuối cùng Thao Thiết cũng từ nằm sửa thành ngồi, im lặng tải 《 Game for Peace 》 về máy, sau đó được Cố Thời dẫn đi đánh hai trận.

 

Trình ăn gà của Cố Thời thực sự chẳng ra gì, nhưng vẫn đủ để dẫn Thao Thết vừa download game.

 

Sở dĩ game điện thoại hiện đại được gọi là thuốc phiện tinh thần, là nằm ở việc yêu cầu thiết bị thấp, dễ học và có tính gây nghiện mạnh.

 

Cố Thời và Thao Thiết thi đấu liên tục ba hiệp, nhưng ở hiệp thứ tư, A Thiện không khống chế được bản thân, gia nhập liên minh hai tên cùi bắp của bọn họ, sau đó ba người đi theo đồng đội ghép ngẫu nhiên ăn gà ở hiệp thứ năm.

 

Khi hiệp thứ sáu bắt đầu, cuối cùng Cố Thời mới muộn màng nhận ra mình đến đây không phải để chơi.

 

Cố Thời: "..."

 

Nói gì thì nói, nhưng trong thời gian đi làm được quang minh chính đại câu cá đúng là cmn rất sướng.

 

Cố Thời nghĩ vậy, ngón tay lại mất khống chế bắt đầu trò chơi.

 

Sau khi ấn xuống, Cố Thời lấy lại tinh thần, vỗ đùi, khiến hai tên phi nhân loại bên cạnh giật nảy lên.

 

Cố Thời quay đầu hỏi Thao Thiết: "Thế nào rồi?"

 

A Thiện lập tức căng thẳng.

 

Thao Thiết không ngẩng đầu lên: "Gì cơ?"

 

"Trò chơi này á." Cố Thời nói.

 

Thao Thiết đáp một cách uể oải: "Khá tốt."

 

"Chúng ta đang chơi ở cấp độ thấp nhất, khi lên cấp độ cao hơn, có thể gặp được rất nhiều đối thủ mạnh."

 

"Ồ."

 

Thao Thiết gật đầu, không mấy hứng thú.

 

A Thiện mím môi, trông như sắp rơi nước mắt.

 

Cố Thời cũng không để ý đến thái độ hiện giờ của Thao Thiết.

 

Cậu nói tiếp: "Khi anh chơi giỏi, sẽ có rất nhiều người sùng bái anh."

 

Động tác tay của Thao Thiết khựng lại.

 

Cố Thời cười tủm tỉm: "Đương nhiên cũng không chỉ có trò chơi này, tất cả những trò chơi có kỹ năng, người chơi giỏi đều sẽ được mọi người săn đón, theo như tôi được biết, có người có fans... chính là số lượng người sùng bái, lên đến ngàn vạn."

 

Thao Thiết hơi mở to mắt.

 

Hắn do dự một chút: "... Phải làm thế nào?"

 

"Trước tiên phải quen thuộc trò chơi." Cố Thời nhân cơ hội nói, "Nếu ăn vào mà bị đau thì đừng ăn nữa, có thời gian ăn thì thà làm việc khác không tốt sao? Thắng trò chơi hay chơi điện thoại không vui sao? Làm gì phải tốn thời gian vào việc ăn uống."

 

Thao Thiết:?

 

A Thiện:?

 

Ờ, hình như cũng có lý?

 

Thao Thiết đang còng lưng thì ngồi thẳng dậy: "Chơi giỏi là được sao?"

 

"Chưa đủ đâu." Cố Thời cười, "Anh bạn, anh có biết Game Streaming không? Anh có nghe nói đến Esports chưa?"

 

Nói xong, Cố Thời mở APP video, mở video trực tiếp về giải vô địch thế giới 《 Liên Minh Huyền Thoại 》.

 

Thao Thiết xem một hồi, đôi mắt đờ đẫn không chút ánh sáng dần trở nên sáng rỡ.

 

...

 

Cố Thời vẽ một cái bánh vô cùng lớn cho Thao Thiết, sau đó lấy cớ là muốn đi làm việc, cầm điện thoại sủi mất.

 

Haizz, quá nhẹ nhàng.

 

Cố Thời chắp hai tay sau lưng, rung đùi đắc ý đi dọc theo đường mòn.

 

Ai mà ngờ được, đám lão yêu quái thượng cổ tên nào tên nấy cũng dễ lừa như vậy!

 

Cố Thời nghĩ đến chiếc bánh mình vẽ cho Thao Thiết, càng nghĩ càng thấy tuyệt vời.

 

Chuyển dời sự chấp nhất đối với ăn uống của Thao Thiết và để hắn chơi game, với sức lực của yêu quái, dù không ngủ không nghỉ mấy tháng liên tục cũng không phải là chuyện gì lớn, trong tình huống lướt sóng cường độ cao này, thêm một hai tháng nữa thể nào cũng tích lũy được kinh nghiệm tâm đắc.

 

Đến lúc đó tạo một thân phận cho Thao Thiết, đăng ký trở thành streamer, lỡ đâu nổi tiếng chẳng phải sẽ hời to sao?

 

Những streamer nổi tiếng ngày nay, có ai mà không kiếm cả bộn tiền chứ.

 

Nhưng thứ Thao Thiết thật sự theo đuổi không phải là tiền, mà là cảm giác vui vẻ khi được người khác săn đón sùng bái.

 

Tư thế nộp thẻ ngân hàng của Lý Bế Chủy trông cũng không giống thiếu tiền.

 

Cố Thời nghĩ, nói không chừng Lý Bế Chủy sẽ vui vẻ, chia một khoản mà Thao Thiết kiếm được cho cậu thì sao?

 

Bọn họ không thiếu tiền, nhưng Cố Thời thiếu, nếu có thể nhanh chóng lấy được tiền, chỉ cần không có lỗi với lương tâm, Cố Thời sẽ cố gắng tranh thủ một chút, cùng lắm thì sau này trả lại.

 

Cố Thời thiếu tiền, hơn nữa còn rất gấp rút.

 

Năm nay Cố Tu Minh đã 84, mấy năm trước ổng đã nói ổng sẽ gặp đại nạn năm 89.

 

Con số 89 này kéo dài một năm.

 

Cố Thời đếm từng ngày, cho dù Cố Tu Minh có chết trước ngày 90 thì cũng còn chưa đầy 5 năm.

 

Cố Thời không có gì để báo đáp Cố Tu Minh, chỉ có thể cố gắng một chút để lấp đầy tiếc nuối của lão gia tử.

 

Cố Tu Minh đã không thể giữ được thể diện cho Thương Ngô Quan, ngay cả tấm biển hiệu mặt tiền ở Sơn Môn Điện bị hỏng, ông cũng không thể lấy tiền ra để tu sửa được, chỉ có thể chặt cây, bào thành một tấm bảng thô ráp, tự tay viết chữ lên rồi treo ở bên ngoài Sơn Môn Điện, khiến cho Thương Ngô Quan trông càng thêm tồi tàn.

 

Lúc đó Cố Thời còn nhỏ, cậu chỉ nhớ mơ hồ rằng khi Cố Tu Minh treo biển hiệu xong thì đôi mắt đỏ lên.

 

Rõ ràng ông già đã khó chịu đến mức muốn khóc, nhưng khi thấy cậu đến gần, lại cười hì hì cầm viên kẹo mạch nha dỗ dành cậu.

 

Chết còn sĩ diện.

 

Cố Thời mím môi, đi dọc theo con đường đá dưới chân, rẽ vào cửa sân, cậu không chút nghĩ ngợi nhấc chân định đi về thì cửa sân mở ra.

 

Cố Thời nhìn về hướng phát ra tiếng, sửng sốt: "Tổng giám đốc Tạ?"

 

Cậu nhớ đến Tạ Cửu Tư có thể kiểm soát mọi thứ trong Viện Tam Giới, tim lập tức đập thình thịch.

 

Tiêu rồi.

 

Trong thời gian đi làm lại câu cá chơi game bị sếp bắt được tại trận, e là tiền lương bay mất.

 

Cố Thời cẩn thận dò hỏi: "Anh sống ở đây à?"

 

Tạ Cửu Tư gật đầu: "Sao cậu lại đến đây?"

 

Cố Thời nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

 

"A Thiện dẫn tôi tới, tới thăm Thao Thiết." Cố Thời giải thích, "Nhưng mà hình như tôi lạc đường rồi."

 

Nghe vậy, Tạ Cửu Tư giơ tay chỉ vào con đường phía sau Cố Thời: "Đi theo."

 

Cố Thời quay đầu lại, thấy con đường đá quanh co đã biến thành con đường lát đá thẳng tắp.

 

Cố Thời nói cảm ơn, xoay người bước lên con đường lát đá.

 

Sau đó cậu phát hiện Tạ Cửu Tư cũng đi theo.

 

Cố Thời khó hiểu: "Anh cũng muốn đi xuống?"

 

"Đi với cậu một chút." Tạ Cửu Tư nói.

 

Cố Thời: "Ah?"

 

"Có vẻ như cậu không được vui lắm."

 

Cố Thời hơi giật mình, quay đầu đi: "Không có, anh nhìn nhầm rồi."

 

"Vậy hả?" Tạ Cửu Tư đi đến bên cạnh Cố Thời, dừng lại, suy nghĩ một chút rồi nói, "Vậy cậu đi với tôi một chút nhé?"

 

Cố Thời ngước mắt, đối diện với tầm mắt của Tạ Cửu Tư.

 

Trong mắt sơn thần cất giấu một dòng suối trong veo, Cố Thời nhìn thấy ảnh ngược của mình trong dòng suối kia, dáng vẻ trề môi, vẻ mặt thẫn thờ và mờ mịt.

 

Tạ Cửu Tư nhìn thấy, nhưng không nói thẳng ra.

 

Cố Thời nhanh chóng chỉnh lại biểu cảm, dời tầm mắt, nhỏ giọng lầu bầu: "Được, vậy tôi đi với anh."

 

Tạ Cửu Tư tai thính mắt tinh: "Cảm ơn."

 

Cố Thời không đáp, ngón tay sau lưng cậu đan vào nhau, lại chợt thả ra, vai kề vai đi ra ngoài với Tạ Cửu Tư.

 

Tạ Cửu Tư nghiêng đầu nhìn Cố Thời, chỉ thấy cảm giác này thật sự rất mới mẻ.

 

Trước đây anh thường xuyên lui tới giữa Âm Phủ và Chung Sơn, hơi thở tràn ngập mùi hôi thối từ địa ngục, vạn vật sinh linh nhận ra anh từ đằng xa đều nhanh chóng chạy mất hút mấy ngàn dặm.

 

Bây giờ cánh cổng Âm Phủ đóng chặt, từ lâu anh đã không còn bị huyết nghiệt vây quanh, nhưng những thần ma quỷ quái đó vẫn sợ hãi sức mạnh của anh, trừ những lúc cần thiết thì không hề đến gần anh.

 

Cố Thời nhận ra tầm mắt Tạ Cửu Tư đã nhìn một lúc lâu vẫn không chịu dời đi, quay đầu lại định trừng mắt thì trước mắt bỗng hiện ra dòng suối trong veo, những lời muốn nói không thể nào thốt ra được.

 

Cậu từ từ xoay đầu về, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, hỏi: "Anh nhìn cái gì vậy?"

 

"Bởi vì muốn nhìn thôi." Tạ Cửu Tư nói, "Cậu để ý hả?"

 

Cố Thời bất ngờ, kinh ngạc nhìn về phía Tạ Cửu Tư.

 

Mọe anh.

 

Chế độ gay của ông đây sao đột nhiên lại bắt đầu báo động?

Bình Luận (0)
Comment