Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Cố Thời đè lại chế độ gay đang báo động của mình, cảm thấy có lẽ là do mình quá nhạy cảm.
Lão yêu quái như Tạ Cửu Tư không thể suy đoán theo lẽ thường được.
Anh sẽ không đọc không khí, cũng sẽ không nhìn sắc mặt người khác, EQ mơ hồ thất thường, gần như là nghĩ gì nói đó.
Từ đầu tới đuôi từ trên xuống dưới của lão yêu quái này, ngay cả một sợi lông cũng không thể nào liên quan đến phương diện tình cảm.
Cố Thời muốn nói lại thôi, ngập ngừng do dự.
Tạ Cửu Tư thấy trên mặt Cố Thời thiếu điều viết to năm chữ "Tôi có lời muốn nói".
Tạ Cửu Tư suy nghĩ: "Cậu có chuyện gì muốn nói không?"
"Có." Cố Thời vẻ mặt nghiêm túc.
Tạ Cửu Tư cau mày, lo lắng nói: "Cậu nói đi."
Anh đang nghĩ xem là chuyện gì mà lại khiến Cố Thời nghiêm túc như vậy -- chẳng lẽ bên Cố Tu Minh xảy ra chuyện?
Tạ Cửu Tư suy nghĩ, chiếu thần quang* của mình về phía Thương Ngô Quan.
*Thần quang (神光): tương tự như thiên lý nhãn, dùng để phân biệt vạn vật và nhìn rõ. Dịch thô là ánh sáng thần thánh á.
Cố Thời hít sâu: "Chỉ nói đại thôi, anh đừng nói với người khác là tôi nói."
Thần quang đang nhìn về phía Thương Ngô Quan của Tạ Cửu Tư đột nhiên tắt sáng, vẻ mặt mù mờ: "Cái gì?"
"Thì... Vừa rồi á..." Cố Thời hơi xấu hổ nói, rầm rì, "Thì... Nhìn tôi rồi nói mấy lời kiểu đó đó."
Tạ Cửu Tư khựng lại: "Có vấn đề gì sao?"
"... Cũng không phải là có vấn đề." Cố Thời nhìn sang chỗ khác, nhỏ giọng thì thầm, "Chỉ là những lời kiểu đó là những lời tán tỉnh giữa các cặp đôi."
Tạ Cửu Tư nhíu mày: "Vì sao?"
Ah? Đến vậy rồi mà còn hỏi là vì sao?
Cố Thời hơi tê dại.
Chuyện đạo lý đối nhân xử thế, làm sao có thể giải thích với lão yêu quái này?
Cố Thời nghĩ tới nghĩ lui rồi nói: "Không có vì sao cả, chỉ là giao tiếp bất thành văn giữa người với người mà thôi."
"Nhưng chúng ta không phải là con người." Tạ Cửu Tư sửa đúng cho Cố Thời, "Cậu và tôi đều là Yêu tộc, khi ở riêng với nhau không cần phải chú ý đến quy tắc của con người."
Cố Thời: Đệt.
Tôi không phải có ý này!
Cố Thời nghĩ một lúc lâu cũng không tìm ra lý do thích hợp để phản bác, cuối cùng nhắm hai mắt lại, từ bỏ: "Anh nói đúng!"
Sếp nói gì cũng đúng.
Từ giờ trở đi, đừng nghĩ quá sâu sắc về những gì Tạ Cửu Tư nói, cứ hiểu theo nghĩa đen là được, không có vấn đề gì lớn.
Cố Thời suy nghĩ rất kiên định.
Tạ Cửu Tư nhìn Cố Thời đã bị y thuyết phục, hơi gật đầu, hiển nhiên rất hài lòng với kết quả này.
Hai người đi bộ xuống Viện Tam Giới, khi đi đến cửa Viện Tam Giới, đi ngang qua trạm bảo vệ.
Anh trai ngồi trong trạm bảo vệ có quầng thâm mắt gần như muốn kéo dài xuống gò má, trong mắt đầy tơ máu, tinh thần hỗn loạn, vừa nhìn đã biết là không ngủ ngon.
"À đúng rồi, tổng giám đốc Tạ." Cố Thời nhớ tới chuyện nghe được từ bảo vệ ở cổng lớn vào sáng nay, "Vì sao viện điều dưỡng của chúng ta cũng mở cửa với con người vậy?"
"Ý của Bạch Trạch." Tạ Cửu Tư nói, "Ý của cậu ta là bây giờ không thể so với năm đó, con người mới là chúa tể của Trái Đất, tiếp xúc với nhiều con người có lẽ sẽ có nhiều tin tức hơn."
Cố Thời thấy cũng đúng, chẳng phải anh đã mắc câu rồi sao?
Cố Thời hỏi: "Vậy vì sao Viện Tam Giới chúng ta lại cần con người tuần tra vào buổi tối?"
Tạ Cửu Tư: "Bởi vì từng có con người trèo tường vào muốn trộm đồ."
Cố Thời sửng sốt: "Trận pháp không ngăn được sao? Bộ không có kiểu bùa chú lẫn lộn... Ặc, tức là, pháp thuật khiến con người muốn đến gần nơi này sẽ bị mất đi loại suy nghĩ đó à?
"Có." Tạ Cửu Tư nói, "Nhưng bị mất hiệu lực rồi."
Cố Thời: "?"
"Con người dùng cái này." Tạ Cửu Tư lấy điện thoại ra, mở khóa, động tác chậm chạp mở lịch trình và ghi chú trên điện thoại, "Bọn họ dùng cái này để phát hiện điều không đúng."
Cố Thời: "..."
Đệt, tôi đã không nghĩ đến chuyện này.
Tên trộm này làm việc rất có trật tự và kế hoạch, lại còn dùng lịch trình và ghi chú trên điện thoại.
"Tên trộm kia vào sân của Cùng Kỳ, Cùng Kỳ trời sinh thích kẻ ác, anh ta chê thủ đoạn của tên trộm quá thô thiển, thế là bắt tên đó về rồi nói là muốn dạy dỗ tên đó thành một kẻ cực ác, kết quả mấy ngày sau, có một cảnh sát nhân loại tìm đến tận cửa nói có người mất tích, đi theo video giám sát thì tìm được chỗ của chúng tôi."
Cố Thời: "."
Tạ Cửu Tư cảm thán: "Con người bây giờ rất có thủ đoạn."
Cố Thời: "."
Tạ Cửu Tư nói: "Chúng tôi không hiểu những thủ đoạn này lắm, nên dứt khoát để con người canh chừng con người."
Cố Thời: "......"
Cố Thời im lặng hồi lâu, nghĩ thầm cũng không phải không đúng.
Dùng ma pháp để đánh bại ma pháp, dùng con người để đánh bại con người, cái này rất khoa học.
Cố Thời quay đầu lại nhìn thoáng qua anh trai bảo vệ đang kiệt sức, nói: "Vậy anh đừng nên để bọn họ nghe thấy những âm thanh không nên nghe, như thế rất có hại cho con người bình thường."
Cố Thời kể đơn giản tin đồn nghe được hôm nay.
Tạ Cửu Tư suy tư: "Cậu rất hiểu những thứ này?"
Cố Thời khiêm tốn: "Cũng tàm tạm."
Tạ Cửu Tư gật đầu: "Vậy nghe theo cậu."
Bước chân Cố Thời khựng lại.
Tạ Cửu Tư nghiêng đầu nhìn cậu.
Cố Thời nhịn rồi lại nhịn: "Tổng giám đốc Tạ, anh tin tưởng người khác quá dễ dàng, lỡ như bị lừa thì làm sao?"
Tạ Cửu Tư có chút mê man đối với vấn đề mà Cố Thời đưa ra: "Sẽ không có ai lừa tôi hết."
"?" Kẻ lừa đảo Cố Thời đầu đầy dấu chấm hỏi, "Xin chỉ dạy?"
Tạ Cửu Tư giải thích: "Bởi vì tôi rất mạnh."
Bởi vì rất mạnh nên không có ai dám lừa, kẻ lừa đảo không gánh nổi hậu quả này.
"..." Cố Thời im lặng một lát, "Vậy là anh chưa thấy người to gan rồi."
"Chẳng hạn như cậu?"
Hơi thở của Cố Thời tắc nghẽn.
Tạ Cửu Tư gật đầu: "Quả thật, gan cậu rất to."
Trước mắt Cố Thời tối sầm lại.
Móa, Tạ Cửu Tư nói vậy là ý gì?!
Có phải anh đã phát hiện ra rồi không?! Có phải anh muốn phi tang* tôi không?!
*Nguyên văn là 他是不是想鲨了我, "鲨了" thường được dùng trong nhiều trường hợp là một cụm từ tiếng Trung Quốc đơn giản, thường được sử dụng trong ngôn ngữ hài hước và trào phúng. Cụm từ này không có ý nghĩa chính thức và không xuất hiện trong từ điển tiếng Trung; hoặc là thường được sử dụng để diễn tả một tình huống hoặc hành động đột ngột, bất ngờ và thường là không mong đợi. Nó có thể được dùng để chế giễu hoặc trào phúng một ai đó đã gặp phải một tình huống không may hoặc bất lợi. Ngoài ra khi search "鲨了" thì cũng có ra từ "杀了" đồng âm "shale", nghĩa là giết.
Trong lòng Tạ Cửu Tư nghĩ yêu quái nhỏ này rất to gan, nhìn thấy anh cũng không sợ chút nào.
"Vậy cậu có lừa tôi không?" Tạ Cửu Tư hỏi.
Cố Thời làm vẻ mặt nghiêm túc, cố gắng giữ bình tĩnh.
Nếu nói một cách nghiêm túc, cậu không có lừa Tạ Cửu Tư!
Mặc dù lúc đó cậu nói dối, nhưng sau này lời nói dối đó đã trở thành sự thật, cho nên bốn bỏ lên năm không tính là cậu nói dối!
Cố Thời càng nghĩ càng thấy đúng, vì vậy bả vai hơi co lại vì chột dạ cũng dần dần thẳng lên!
"Tôi không có."
Cố Thời nói một cách chắc chắn!
"Ừm." Tạ Cửu Tư gật đầu, "Cậu nhìn đi, gan to cũng sẽ không lừa tôi."
"...?"
Liên quan gì?
Cố Thời sửng sốt.
Cậu không nhịn được nhìn về phía Tạ Cửu Tư, chỉ hơi nhìn sang đã bắt gặp dòng suối hình cung kia.
Lúc này Cố Thời mới phát hiện, ánh mắt Tạ Cửu Tư chưa từng rời khỏi người cậu.
Cố Thời lập tức lúng túng, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng thì thầm: "Tôi nói cái gì anh cũng tin sao?"
Tạ Cửu Tư không thèm suy nghĩ: "Đúng vậy."
Cố Thời nhìn sang chỗ khác như bị đâm trúng, tim đập như con nai điên cuồng muốn vượt qua bức tường.
Tạ Cửu Tư tò mò: "Sao cậu lại đỏ mặt?"
Cố Thời mím môi: "Không có."
Tạ Cửu Tư phản bác: "Có, đỏ."
Cố Thời: "..."
Lão yêu quái này thực sự rất tệ trong việc nhìn sắc mặt người khác!
Tạ Cửu Tư nhấn mạnh: "Thật sự rất đỏ."
"Anh im đi!" Cố Thời nói lớn tiếng, có chút chật vật.
Tạ Cửu Tư bị la thì sửng sốt, ngậm miệng lại.
Cố Thời cắm đầu đi về phía trước, từ xa đã thấy bóng dáng của office building, cậu bước nhanh hơn.
Tạ Cửu Tư vẫn không nhanh không chậm đi theo bên cạnh Cố Thời, không bỏ sót bước nào.
Cố Thời hỏi: "Anh cũng về văn phòng à?"
Tạ Cửu Tư gật đầu: "Hôm nay cũng có người tới phỏng vấn."
"Ồ." Cố Thời cụp mắt nhìn mũi chân, cảm thấy lương tâm của mình đang gặp khổ hình lăng trì.
Nếu biết trước thì đã không lừa Tạ Cửu Tư, khiến cho bây giờ leo lên lưng cọp khó leo xuống, mẹ nó sao mình lại không quản được cái miệng này vậy!
Cố Thời bóp cổ tay, biết vậy chẳng làm!
Số tiền chết tiệt đó, đều do chúng nó mê hoặc trái tim thuần khiết và đôi mắt sáng ngời của mình!
Hết cách rồi.
Xem ra chỉ có thể cố gắng làm việc để báo đáp phần tin tưởng này!
Cố Thời giơ tay vỗ vỗ mạnh vào mặt mình, sau đó điên cuồng xoa bóp.
Tạ Cửu Tư nghe thấy hai tiếng "bốp bốp", nhìn thấy hành vi khó hiểu của Cố Thời: "Cậu làm gì vậy?"
"Nghi thức tăng sức mạnh cho bản thân." Cố Thời nói.
"?"
Tạ Cửu Tư cúi đầu nhìn hai tay của mình.
Có loại pháp thuật này sao?
Cố Thời thấy Tạ Cửu Tư cũng định làm, vội bổ sung: "Hành vi của con người!"
Ai ngờ trông Tạ Cửu Tư lại càng có hứng thú hơn!
Cố Thời há miệng th* d*c, trơ mắt nhìn Tạ Cửu Tư tự vỗ vỗ mặt, lại điên cuồng xoa bóp một hồi.
Sau đó cau mày, nói với cậu: "Cậu bị con người lừa rồi."
Cố Thời: "..."
Phắc.
Con người bị oan!
Não Cố Thời tắt ngúm, cảm giác như dù có 800 cái miệng cũng không giải thích rõ chuyện này được.
Cậu không thèm giải thích, bất chấp mọi thứ, mặt vô cảm đọc như khúc gỗ: "À, là vậy sao, thật đáng giận, con người đúng là quá gian xảo!"
Tạ Cửu Tư thấy có chỗ nào đó không ổn.
Nhưng Cố Thời không cho anh cơ hội suy nghĩ, trước khi anh lên tiếng đã giành nói trước: "Tổng giám đốc Tạ, tôi có lời muốn nói!"
"Hả?"
"Tôi đã xem sổ sách của Viện Tam Giới chúng ta, A Thiện không phải là người chuyên nghiệp trong lĩnh vực này, trước đây anh ta kiêm chức kế toán, chỉ đơn giản là ghi chép phần thu chi, chứ không làm bảng báo cáo sổ sách, không thể quy nạp về sổ sách tài vụ đàng hoàng."
Tạ Cửu Tư gật đầu, cũng không hiểu được vấn đề bên trong là gì.
Lý Bế Chủy từng nói với Cố Thời, một phần nhỏ vốn khởi nghiệp của bọn họ là do cầm đồ một số đồ cổ có được, phần lớn khác là được yêu quái nhỏ cống nạp.
Các yêu quái nhỏ sống đến bây giờ hầu như đều có chút địa vị ở xã hội loài người, chính vì vậy viện điều dưỡng mới được thành lập một cách suôn sẻ, còn vớt được không ít khách hàng chất lượng tốt và nhóm nhân viên đầu tiên có kinh nghiệm phong phú.
Bình thường các yêu quái nhỏ đó sẽ cung cấp rất nhiều tiền cho viện điều dưỡng, dùng để duy trì hoạt động -- chủ yếu là duy trì hoạt động Viện Tam Giới.
Nhưng số tiền này không liên quan cái rắm nào với đám lão yêu quái sống trong viện cả, tiền vào tài khoản chưa từng xuất hóa đơn, cũng không có biên lai.
Những yêu quái nhỏ đó không dám tùy tiện tìm con người đến để làm sổ sách cho yêu quái, chứ đừng nói đến chuyện dám hỏi đám lão quái vật có muốn những thứ đó không.
Bọn họ không hỏi, đương nhiên Lý Bế Chủy cũng không biết những chi tiết này.
Nếu không xác định được nguồn thu nhập sẽ bị coi là rửa tiền.
Đến lúc xảy ra chuyện, từ đám lão yêu quái ở Viện Tam Giới cho đến những yêu quái nhỏ cung cấp tài chính đều sẽ bị lôi ra, xử lý cả ổ, nhổ cỏ tận gốc, bắt tại trận.
Cố Thời giải thích với Tạ Cửu Tư: "Trong xã hội loài người có một bộ phận gọi là Cục thuế vụ, chuyên điều tra những thứ này, tài khoản của chúng ta không có cách nào thông qua xét duyệt, nếu chuyện này thật sự xảy ra, từ trên xuống dưới Viện Tam Giới chúng ta có khả năng sẽ có một vé vào tù."
Tạ Cửu Tư cau mày, cảm thấy con người thật phiền phức.
"Cũng có cách giải quyết." Cố Thời nói.
Tạ Cửu Tư bày ra tư thế ôm cột mà nghe.
Cố Thời lộ ra nụ cười hiểm ác của nhà tư bản.
"-- Kêu bọn họ nộp tiền."
°°°°°°°°°°
Lời editor:
Cách Cố Thời bắt đầu câu chuyện: Chỉ nói đại thôi, anh đừng nói với người khác là tôi nói.
Cách mấy bà hàng xóm bắt đầu buôn chuyện từ sáng đến tối: Tui kể chị nghe chuyện này, chị đừng nói với ai là tui kể.
Quen dữ luôn :))))