Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Tạ Cửu Tư thực sự không hiểu những mánh khóe của con người.
Nhưng anh vẫn gật đầu không chút do dự, đồng ý với suy nghĩ của Cố Thời: “Được.”
“...” Cố Thời vừa mở miệng ra đã lặng lẽ ngậm lại.
Vốn dĩ cậu đã nghĩ ra rất nhiều kiểu giải thích và phương án giải quyết, định nói ra để thuyết phục Tạ Cửu Tư, kết quả không cần nói nữa.
“Anh đồng ý nhanh quá rồi đấy.” Cố Thời nhỏ giọng lầu bầu.
“?” Bộ không nên hả?
Tạ Cửu Tư khó hiểu: “Tôi đã nói rồi, cậu hiểu những thứ này, đều nghe theo cậu hết.”
“Ừm… Dạ dạ.”
Cố Thời mơ hồ đáp lại, trong ánh mắt nhìn chăm chú của Tạ Cửu Tư, dù thế nào cậu cũng không muốn ngước lên nhìn anh.
Con người Tạ Cửu Tư sao lại thế này chứ.
Cố Thời nghĩ.
Làm vậy khiến cậu muốn lười biếng cũng phải ngại, cậu chỉ có ngoan ngoãn làm việc thôi sao?
“Tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn chứ?” Cố Thời hỏi.
“Đừng chọc giận…” Tạ Cửu Tư nói được khúc đầu thì dừng lại, đột nhiên giơ tay về phía Cố Thời.
Cố Thời lập tức phát hiện ra, “cộp cộp cộp” lui về sau ba bước, cảnh giác nhìn Tạ Cửu Tư: “Anh làm gì vậy?”
Bàn tay đưa ra được một nửa của Tạ Cửu Tư khựng lại, một lát sau mới nói: “Tôi để lại dấu ấn cho cậu, lúc trước đã đồng ý với sư phụ cậu rồi.”
Cố Thời sửng sốt, lúc này mới nhớ ra, trước khi Cố Tu Minh và Tạ Cửu Tư đạt thành giao dịch, quả thật có lấy an nguy của cậu để làm điều kiện.
“... Là vậy à.” Cố Thời từ từ thả lỏng, “Không nói sớm.”
“Dọa cậu hả?” Tạ Cửu Tư hỏi.
Cố Thời: “Sao dọa được chứ, gan tôi lớn lắm.”
Chỉ là cậu đơn phương chột dạ nên mới bị giật mình.
Cố Thời tự biết mình đuối lý, cậu chủ động tiến đến: “Được rồi, anh để đi, thích để thế nào thì để thế ấy.”
Nghe vậy, Tạ Cửu Tư hỏi: “Cậu chắc chứ?”
“Dạ dạ dạ.” Cố Thời gật đầu một cách dứt khoát, “Được anh bảo vệ an toàn cho tôi, tôi rất vui lòng!”
Tạ Cửu Tư nghe cậu nói xong, lập tức vẽ một hoa văn phức tạp huyền ảo vào không trung trên trán, những nét vẽ phức tạp tinh diệu dưới ánh sáng mặt trời tỏa ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.
Tạ Cửu Tư vẽ một nét cuối cùng, sau đó ấn trận đồ vào giữa mày Cố Thời.
Cố Thời cảm thấy trán bị chạm nhẹ một cái.
Đầu ngón tay Tạ Cửu Tư vừa chạm vào đã rời đi: “Xong rồi.”
Cố Thời giơ tay sờ trán, nhớ đến bức vẽ hoa hòe lòe loẹt vừa rồi của Tạ Cửu Tư, vội lấy điện thoại ra quay camera về phía mình để xem.
Tạ Cửu Tư: “Sao vậy?”
Cố Thời thấy trên trán mình không có gì thì thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì, chỉ tò mò nhìn thử thôi.”
Còn không phải tại cậu sợ Tạ Cửu Tư không có thường thức, ấn đống nét vẽ lúc nãy lên mặt cậu cho xong việc sao?
Cố Thời cảm thấy khuôn mặt mình đã rất đẹp trai rồi, không cần thêm gì nữa đâu.
Cố Thời rất hài lòng, nhét điện thoại vào túi lại, lúc đến trước thang máy office building thì dừng chân lại, hỏi: “Lúc nãy anh nói cần phải chú ý gì vậy?”
Tạ Cửu Tư nói: “Cố gắng đừng chọc giận bọn họ.”
Cố Thời nghe vậy, định gật đầu thì nghe Tạ Cửu Tư đổi ý: “Nhưng chọc giận cũng không sao.”
Cố Thời:...?
Tạ Cửu Tư: “Có chuyện gì thì gọi tôi.”
Cố Thời sửng sốt: “Ah?”
Tạ Cửu Tư giơ tay, gõ nhẹ lên cái trán vừa được thêm ấn ký của Cố Thời, coi như nhắc nhở.
Cửa thang máy bên cạnh bọn họ mở ra, một nhóm người đang cười nói trong thang máy lập tức im lặng khi nhìn thấy Tạ Cửu Tư đứng bên ngoài.
Ánh mắt bọn họ nhìn theo tay Tạ Cửu Tư rồi nhìn vào Cố Thời, một số yêu quái nhỏ xen lẫn trong đám đông hít sâu một hơi như thấy ma, sau đó mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cụp mắt không nhìn hai người đứng trước cửa thang máy như đang chạy trốn.
Cố Thời nghĩ thầm, may mà cậu không phải là con gái.
Nếu cậu là con gái, nói không chừng tin đồn quy tắc ngầm nơi công sở sẽ lan truyền khắp viện điều dưỡng cho xem.
Tạ Cửu Tư thu tay lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua đám người dần đi xa, sau đó anh nhìn khuôn mặt của mình trên tấm kính bên cạnh cửa thang máy.
Anh đáng sợ lắm hả?
Cũng đâu có đáng sợ lắm đâu.
Cố Thời đi vào thang máy, đè nút mở cửa, thò đầu ra hỏi: “Tổng giám đốc Tạ?”
Tạ Cửu Tư thu hồi tầm mắt, mang theo sự khó hiểu bước vào thang máy.
Cố Thời đến tầng sáu, Tạ Cửu Tư đến hội trường hội nghị tầng tám.
Sau khi được Tạ Cửu Tư cho phép, Cố — rảnh được hai ngày sau khi nhận việc — Thời đột nhiên trở nên bận rộn.
Thật không dám giấu giếm, tuy Cố Thời cậu rất có tài hùng biện, nhưng thực tế chỉ là ông vua mạnh miệng mà thôi.
Thành tích ở trường của cậu chẳng ra sao, được mệnh danh là ông vua của các kỳ thi lại trong toàn trường, một lần duy nhất đậu kỳ thi là về triết học Mác Lênin.
Sau khi gia nhập công ty, cậu được phân cho một văn phòng riêng, không có người cũ nào hướng dẫn cậu, công việc và kinh nghiệm thực tiễn hoàn toàn trống không.
Đi làm được hai ngày, thậm chí cậu còn chưa đăng ký vào hệ thống kế toán của công ty!
Nghĩ đến đây, Cố Thời được coi như là ăn trộm tiền lương, càng thêm mất tự nhiên.
Ngại quá.
Cố Thời ôm cảm giác áy náy đi đến phòng tài vụ tầng hai, chuẩn bị bưng trà rót nước cho các tiền bối, cố gắng học hỏi.
Tình hình ở bộ phận tài vụ hoàn toàn khác với bầu không khí nhàn nhã mà Cố Thời đã nghĩ, khi cậu đến tầng hai, cậu không tìm thấy ai trông tương đối rảnh rỗi cả.
Tuy nhiên, Cố Thời hiểu, đây là nơi làm việc, nếu không mặt dày thì sẽ không hòa hợp được.
Mà không khéo là, trong tình huống bình thường, da mặt Cố Thời khá dày.
Cố Thời nhìn trái nhìn phải, đuổi theo một chị gái vừa trở về từ phòng trà.
“Chào chị.” Cố Thời nở nụ cười xán lạn, “Tôi là kế toán mới đến, Cố Thời, tới đây để học hỏi một chút.”
Những khi cần thiết, Cố Thời rất giỏi sử dụng khuôn mặt của mình. Cậu biết khi cậu cười, chỉ có một số ít cô gái là cưỡng lại được.
Chị gái đi đôi giày cao gót, nghiêng đầu nhìn Cố Thời một cái, vẻ thiếu kiên nhẫn trên mặt hơi dịu đi, nói: “Tôi không nghe nói là có người mới đến.”
Cố Thời lấy bảng tên ra: “Tôi ở Viện Tam Giới.”
“Ồ.” Chị gái nhếch môi, cô có nghe nói Viện Tam Giới có kế toán mới đến, nhưng cô không dễ nói chuyện, lời nói còn có chút quái gỡ, “Thần tiên ở Viện Tam Giới hạ phàm à?”
Cố Thời hoàn toàn không để ý lời châm chọc của cô.
Dù là ở đâu, mọi người cũng luôn tỏ ra thù địch trước những người nhảy dù vào vị trí cấp cao.
Cố Thời hiểu rất rõ điều này, nhưng cậu không đến đây để kết bạn, bị châm chọc một chút mà có thể thu hoạch được gì đó thì cũng không sao.
Cố Thời vẫn cười hì hì: “Thần tiên gì chứ, tôi vừa tới nên không hiểu gì cả, có thể học hỏi chị không?”
“Tôi sẽ không dạy cậu, cậu tự nhìn rồi học đi.”
“Được!” Cố Thời vui vẻ đồng ý.
Cậu có thể thi đậu chứng chỉ kế toán, cũng có thể làm kế toán, nhưng chi tiết quy trình và phân công chức năng ở mỗi công ty không giống nhau, đây mới là thứ cậu cần học.
Về cơ bản, loại quy trình này có thể hiểu được, đến khi cậu vào hệ thống kế toán rồi thực hành, đó mới là lúc cậu thực sự tích lũy kinh nghiệm.
Cố Thời bưng trà rót nước cho giáo viên tạm thời của mình để học ké.
Sau khi thực sự hiểu rõ các ghi chép sổ sách, Cố Thời mới phát hiện quy mô viện điều dưỡng Chung Sơn thật sự rất lớn.
Không chỉ diện tích, mà còn có phạm vi dịch vụ.
Phạm vi dịch vụ của viện điều dưỡng bao gồm nhưng không giới hạn trong việc chăm sóc người già, bệnh nhân hồi phục sức khỏe, từ thiện xã hội…
Đối tượng khách hàng khá cao cấp, hầu hết đều được những yêu quái nhỏ giới thiệu đến, đều là những nhân vật khó lường.
Bởi vì phạm vi dịch vụ cực lớn, đối tượng dịch vụ cũng hoàn toàn khác nhau nên công việc của bộ phận tài vụ thực sự không nhẹ nhàng gì.
Những yêu quái nhỏ sợ đám lão quái vật sống trong Viện Tam Giới làm chuyện xấu gì đó, nên trực tiếp thuê cả một đội ngũ quản lý bên ngoài đến làm việc.
Cố Thời bị chị gái kia ném cho một bản báo cáo tài chính nửa quý, ngồi bên cạnh bắt đầu lật xem.
Cố Thời lật xem một hồi thì thấy các sổ sách phúc lợi từ thiện đang điên cuồng thua lỗ.
Dự án từ thiện hiện giờ của viện điều dưỡng Chung Sơn là nhằm vào quần thể trẻ mồ côi, nói một cách đơn giản là định kỳ sẽ cử người từ bộ phận điều hành đến thành phố B để cung cấp đồ dùng, trao ấm áp, chơi với bọn nhỏ và dạy học ở một vài viện phúc lợi nhi đồng.
Cố Thời nhìn sổ sách trợ cấp bên ngoài, phát hiện cũng không nhiều.
“Chị ơi, trợ cấp bên ngoài ít như vậy, bộ phận điều hành thật sự có người chịu đi à?”
Chị gái cười nhạo: “Anh bạn trẻ à, đi làm chứ không phải đi chơi, không chịu đi cũng phải đi.”
Cũng đúng.
Cố Thời suy nghĩ gì đó rồi hỏi: “Chúng ta làm cái này là để quảng cáo đúng không? Có video quảng cáo không?”
“Trên official website có, tự xem đi.”
Cố Thời lấy điện thoại ra, rời khỏi phòng tài vụ, ngồi xổm trên hành lang xem video.
Thật ra có rất nhiều giải pháp cho vấn đề sổ sách Viện Tam Giới.
Chẳng hạn như để đám lão quái vật đó vào sổ hộ khẩu của những yêu quái nhỏ đã cống nạp đồ, hoặc để bọn họ tự tìm việc làm —— Cố Thời luôn cảm thấy đám lão quái vật này suốt ngày nằm trong nhà, không ra ngoài làm việc, quả thật là lãng phí nguồn tài nguyên cực lớn!
Về phần những người bị thương và những người không thích hợp ra ngoài một mình thì có thể lấy danh nghĩa chức vụ nhàn nhã trực thuộc viện điều dưỡng Chung Sơn.
Cố Thời có một ý tưởng rất táo bạo.
Chẳng phải bộ phận điều hành không có ai muốn làm từ thiện sao? Vậy để đám lão quái vật này làm đi.
Sự hiểu biết của bọn họ về xã hội hiện đại không khác gì một đứa trẻ, bọn họ có thể học cùng đám trẻ, đám trẻ không có nhiều thường thức giống người trưởng thành, căn bản không thể nhận ra những điều bất thường.
Cố Thời xem video, càng xem càng cảm thấy ý tưởng của mình quá tuyệt vời.
Dù sao ngay cả Bạch Trạch cũng nói, nay đã khác xưa, nếu tiếp xúc nhiều với con người, nói không chừng sẽ tìm được manh mối mới.
Nghĩ vậy, Cố Thời cảm thấy mình vừa có thể nhận được tiền trợ cấp, vừa có thể giúp đám lão quái vật này học hỏi một số thường thức sinh hoạt hiện đại, tiếp xúc với một ít sự nghiệp từ thiện của con người, đúng là nhất tiễn song điêu, pháo nổ hai lần, một hòn đá trúng hai con chim!
Tuyệt!
Cố Thời nhảy lên!
Cậu muốn đến gặp trưởng bộ phận nhân sự Lý Bế Chủy để thảo luận về ý tưởng này!
Cố Thời click mở WeChat, bấm số WeChat của Lý Bế Chủy.
Lý Bế Chủy nhanh chóng bắt máy, Cố Thời nghe loáng thoáng có tiếng cãi nhau chửi bới.
Cố Thời kinh ngạc: “A Thiện, bên anh xảy ra chuyện gì vậy?”
“Éc, Cùng Kỳ tới tìm A Chiêu, bây giờ bọn họ đang tạo đội.” Túi khoai tây chiên trên tay Lý Bế Chủy lập tức bị đập nát, hắn đột nhiên cao giọng, nghe rất hưng phấn, “Cậu nghe thấy không Cố Thời! A Chiêu đang mắng anh ta!”
Cố Thời:?
Anh vui mừng như vậy có phải hơi kỳ lạ không.
Cố Thời không hiểu được sự phấn khích của Lý Bế Chủy.
Từ khi A Chiêu tỉnh lại, hắn chưa từng nghe A Chiêu mắng người thế này!
Lý Bế Chủy nghe Thao Thiết tiến hành tấn công Cùng Kỳ một cách tàn bạo, cảm động đến muốn rơi nước mắt.
Cố Thời quá dữ.
Cố Thời là thần!
Cố Thời dứt khoát bỏ qua tiếng cãi nhau truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, nói: “Tôi có việc tìm anh.”
Lý Bế Chủy vội vàng đứng dậy khỏi giường: “Đại ca nói đi! Cậu chỉ ai tôi chém người đó!”
Cố Thời: “… Cũng không cần vậy nhỉ?”
Cố Thời không hiểu!
Lý Bế Chủy nhìn Thao Thiết không còn tự bế nữa, đang điên cuồng chửi rủa Cùng Kỳ, nước mắt lại muốn rơi.
“Đại ca nói đi! Đại ca yên tâm, chỉ cần là chuyện cậu nói, A Thiện tôi lên núi đao xuống biển lửa cũng tuyệt đối…”
Cố Thời nhanh chóng ngắt ngang màn bắn rap của Lý Bế Chủy: “Chuyện về Viện Tam Giới chúng ta, gặp mặt rồi nói nhé?”
“Được được được, đợi tôi một chút! Bây giờ tôi tới liền!”
“Đến văn phòng của anh đi.” Cố Thời cúp máy, đi đến tầng ba.
Mỗi văn phòng trong viện điều dưỡng đều phải quẹt thẻ mới vào được, Cố Thời vốn định đứng chờ ngoài cửa văn phòng Lý Bế Chủy, kết quả không biết vì sao cửa văn phòng Lý Bế Chủy lại mở ra được.
Cố Thời khó hiểu nhìn trái nhìn phải, suy nghĩ một lúc thì vẫn đi vào.
Có thể ngồi chờ thì dĩ nhiên không cần phải đứng.
Cố Thời ngồi xuống sô pha trong văn phòng.
Lý Bế Chủy hưng phấn rời khỏi Viện Tam Giới, đến thẳng văn phòng của mình.
Kết quả vừa mới ra khỏi thang máy, hắn đã phải phanh gấp, hắn đứng từ xa, cảnh giác quan sát văn phòng cuối hành lang.
Cửa văn phòng đều là khóa tự động, chỉ có Sơn Thần Tạ Cửu Tư mới có thể đi vào mà không cần quẹt thẻ.
Nhưng lúc này, cửa văn phòng lại mở ra, hơi thở Chúc Âm hiện diện ở đó không chút kiêng nể gì.
Sao Tạ Cửu Tư lại ở trong văn phòng của hắn?!
Lý Bế Chủy nghiêm túc nhớ lại lời nói hành vi dạo gần đây của mình, hắn không chắc mình có đắc tội với Tạ Cửu Tư hay không.
Hình như không có mà!
Nhưng Lý Bế Chủy thật sự không nghĩ ra được, ngoại trừ đánh đấm thì còn có chuyện gì khiến Tạ Cửu Tư chạy đến văn phòng của hắn chứ!
Không nghĩ được thì không nghĩ nữa!
Dù sao thì hắn cũng tuyệt đối không vào đó!
Lý Bế Chủy nhanh chóng lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Cố Thời.
【 A Thiện: Đại ca, không xong rồi*! Tạ Cửu Tư đang ở trong văn phòng của tôi, chúng ta gặp nhau trong văn phòng của cậu nhé! 】
*Nguyên văn là “phong khẩn xả hô (风紧扯呼)”, là tiếng lóng cổ đại, nghĩa là không xong, chạy mau, nhanh chóng rút lui.
Cố Thời ngồi trong văn phòng của Lý Bế Chủy, thấy tin nhắn này thì sửng sốt.
Cậu ngẩng đầu, nhìn quanh văn phòng, ngoài cậu ra thì không còn một bóng người nào, cậu từ từ gõ một dấu chấm hỏi rồi gửi qua.