Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Có câu tục ngữ nói rất đúng, biết xấu hổ mới biết tiến tới.
Đám lão yêu quái ở Viện Tam Giới đã chứng minh câu tục ngữ này vô cùng nhuần nhuyễn.
Buổi tối Cố Thời về nhà, cậu hâm đồ ăn cho ông già đến giờ vẫn chưa ra ngoài, sau đó rửa mặt rồi lướt điện thoại, nhìn thấy trong group WeChat Viện Tam Giới bắt đầu đăng ký và xem các khóa học online mà Cố Thời đề cử.
Cố Thời lướt lên trên.
Tạ Cửu Tư học nhanh nhất, anh đã lên đến lớp ba tiểu học.
Khá là cố gắng!
Cố Thời nhìn sơ qua những người đã đăng ký, nhảy lên giường, lăn hai vòng, đánh chữ, gửi tin nhắn.
【 Cố Thời: Sao không ai đăng ký tiếng Anh vậy? 】
Trong group tức khắc rơi vào sự im lặng đáng sợ.
Cố Thời nằm trên giường, suýt nữa cười thành tiếng.
Cậu tiếp tục đánh chữ: 【 không được rồi, phải học tiếng Anh nữa, có rất nhiều tài liệu văn hiến toàn bằng tiếng Anh, không học sẽ đọc không hiểu. 】
Trong group vẫn lặng ngắt như tờ.
Cố Thời ôm chăn, duỗi chân, cười to, sau đó hài lòng đặt điện thoại xuống, đi ngủ.
Hôm sau đi làm, Cố Thời vừa đến bên dưới office building đã đụng phải Lý Bế Chủy.
Sắc mặt Lý Bế Chủy có hơi hoảng hốt, bước chân run rẩy.
Cố Thời khựng lại, khi Lý Bế Chủy đá trúng ngạch cửa thì vươn tay ra đỡ hắn.
"Anh sao vậy?" Cố Thời đỡ Lý Bế Chủy đứng vững, "Hư thận hả?"
Lý Bế Chủy ai oán liếc nhìn Cố Thời một cái: "Đồ tra nam."
Cố Thời: "???"
Lý Bế Chủy buồn bã: "Tối hôm qua lời ngon tiếng ngọt lừa tôi học tiếng Anh, sáng nay lại lật lọng mắng tôi hư thận."
Cơ mặt Cố Thời giật giật, suýt nữa bật cười tại chỗ.
Cậu mím chặt môi, hắng giọng: "Khụ, tôi có lừa anh đâu? Anh cứ lên mạng tra thử, vốn có rất nhiều văn hiến chỉ có tiếng Anh."
Đế Thính đeo tai nghe đi ngang qua, vỗ vai Cố Thời: "Lần sau có cười trong lòng cũng cười nhỏ một chút."
Cố Thời: Đệt?
Anh chơi tôi đấy à!
Lý Bế Chủy lặng lẽ nhìn Cố Thời: "Tra nam."
Cố Thời không hề thấy chột dạ: "Tôi cũng vì tốt cho các anh thôi, đợi anh lớn lên... À không, đợi sau này anh sẽ hiểu."
Lý Bế Chủy nói: "A Chiêu chê tôi học từ vựng phiền, Cố Thời, cậu nghĩ cách giúp tôi đi."
"?" Cố Thời phân tích lượng tin tức trong câu này, "Các anh ở chung?"
"Đúng rồi." Lý Bế Chủy nhấc chân bước vào office building, thở ngắn than dài, "A Chiêu nói tôi quấy rầy cậu ấy chơi game."
"Vậy anh chơi cùng anh ta đi." Cố Thời nói, "Thao Thiết coi như là người đang bị thương, lúc về anh hỏi ý kiến anh ta một chút, khi nhập hộ khẩu cho anh ta thì có thể sẵn tiện thêm anh vào luôn, anh không cần phải suy xét về nguồn tài chính hay mấy thứ tương tự vậy nữa."
Lý Bế Chủy lắc đầu: "A Chiêu sẽ không đồng ý có kiểu quan hệ này với người khác đâu, dù là giả cũng không chịu, hơn nữa tôi muốn giúp cậu ấy chuyện này, hiểu rõ thủ đoạn của con người cũng khá tốt."
Cố Thời suy nghĩ: "Vậy đơn giản thôi, kêu anh ta học từ vựng cùng anh."
Lý Bế Chủy: "Tôi phải làm thế nào?"
Cố Thời nhe răng cười: "《 Game for Peace 》 phiên bản Âu Mỹ."
Lý Bế Chủy hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang chấm công rồi rời đi.
Cố Thời cũng chấm công, vừa đến cửa văn phòng thì thấy Thao Thiết - trung tâm cuộc trò chuyện ban nãy của cậu và Lý Bế Chủy.
Cố Thời đi tới mở cửa, mời người vào: "Sao anh lại đến đây?"
"Đến chi tiền." Thao Thiết nói, "Tôi muốn mua thiết bị."
"Thiết bị gì?"
"Máy tính, loa, máy chơi game, tai nghe, camera..." Hiển nhiên Thao Thiết đã tìm hiểu đầy đủ rồi mới đến, "Lúc trước cậu có nói với tôi về livestream và thể thao điện tử, tôi có tra thử rồi, tôi muốn chuẩn bị ngay lập tức."
Cố Thời thở dài: "Chuyện này không dễ làm vậy đâu."
Thao Thiết nhếch khóe miệng, mặt mày kiêu ngạo: "Cậu cho rằng tôi là ai?"
Cố Thời nhìn Thao Thiết, cuối cùng cũng nhìn thấy sự kiêu hãnh và nghị lực như Lý Bế Chủy kể, dáng vẻ tràn đầy sức sống khiến người ta không kìm được mà tin hắn.
Nhưng đáng tiếc, Cố Thời bây giờ không phải là con người.
Cậu sờ vào giữa mày, nơi được đánh dấu, gan to hơn hẳn: "Có lẽ A Thiện đã nói với anh, thật ra nguồn tài chính mà chúng ta có thể vận hành không được nhiều lắm đúng không?"
Thao Thiết gật đầu: "Tôi biết, cậu ấy còn nói cậu lừa Khoa Phụ đi bê gạch."
Cố Thời chết trân.
Sao Lý Bế Chủy lại kể cái này?
Nửa đoạn sau không cần phải đi bô bô khắp nơi đâu!
Cố Thời nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc: "Có tiền lệ của Khoa Phụ, bây giờ tôi chi tiền cực kỳ cẩn thận."
Thao Thiết nhíu mày: "Cậu nói tiếp đi."
Cố Thời: "Thế này đi, tôi sẽ mua một chiếc máy tính cho anh trước, đến khi anh có tên tuổi rồi -- ít nhất là phải đạt đến trình độ được nền tảng livestream liên hệ với anh thì tôi mới mua những thiết bị khác cho anh."
Thao Thiết suy nghĩ một lúc: "Được."
Nói xong, hắn đưa bản chỉ số cấu hình cho Cố Thời, sau đó vỗ mông đứng dậy, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.
Cố Thời nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn gọi Thao Thiết lại khi hắn vừa kéo cửa ra.
Thao Thiết quay đầu lại: "?"
Cố Thời nhớ đến Lý Bế Chủy mà cậu vừa gặp, lòng tốt trỗi dậy.
Cậu hỏi: "Anh và A Thiện ở chung một phòng?"
Chủ đề nhảy vọt quá lớn, Thao Thiết suýt nữa tưởng mình nghe nhầm, hắn khó hiểu hỏi: "Sao cậu biết?"
Cố Thời nói: "Anh ta lo sẽ quấy rầy anh chơi game nên đang rất buồn."
Thao Thiết hơi giật mình, do dự một chút rồi nhỏ giọng hỏi: "Cậu ấy nói với cậu?"
Cố Thời gật đầu.
Đương nhiên nguyên văn không phải như vậy, nhưng ý cũng không khác gì mấy, chỉ là nói thế này sẽ khiến người ta tiếp thu tốt hơn một chút.
Cũng đâu thể chỉ vào Thao Thiết rồi nói anh đừng cứ bắt nạt A Thiện được?
Thao Thiết rề rà ở đó chốc lát, ấp a ấp úng: "Cậu ấy... Cậu ấy còn nói gì với cậu nữa không?"
Cố Thời rất không muốn lặp lại những lời thổi phồng Thao Thiết của Lý Bế Chủy, là người thì đều sẽ thấy xấu hổ, nhưng Lý Bế Chủy thì không, Cố Thời không thể nào nói ra những lời thổi phồng đó được.
Vì vậy cậu tổng kết chung chung: "Kể sự tích huy hoàng trước kia của anh."
Thao Thiết lầu bầu: "Nhàm chán, sao cái gì cậu ấy cũng đi kể ra ngoài vậy."
"..."
Vừa mở miệng đã biết ngay là một tên ngoài lạnh trong nóng.
Cố Thời nhìn Thao Thiết đang cố gắng kiềm chế khóe miệng hơi cong lên trước mặt mình, hít một hơi thật sâu.
Mày cần gì phải làm vậy chứ Cố Thời, cậu đặt tay lên ngực tự hỏi.
Một tên chơi solo từ trong bụng mẹ như mày, vì sao phải quan tâm hai lão yêu quái đã dây dưa triền miên với nhau hơn vạn năm?
Cố Thời thật sự không muốn nghĩ nữa, đuổi khéo: "Anh ta vừa chấm công xong, đang trở về tìm anh."
Cảm xúc Thao Thiết tăng vọt, vẫy tay với cậu: "Tôi biết rồi, đi trước đây!"
Cố Thời nhìn Thao Thiết rời đi, mua một bộ máy tính trên Taobao theo chỉ số cấu hình mà hắn đưa, sau đó cầm điện thoại mở danh bạ ra, rồi cầm điện thoại bàn được gắn cố định trên bàn làm việc, bắt đầu gọi cho các yêu quái đã tài trợ cho viện điều dưỡng.
Cố Thời gọi điện với mục đích chính là muốn hỏi bọn họ có bằng lòng cho những lão yêu quái vào sổ hộ khẩu của mình không.
Cố Thời nhìn số liên hệ đầu tiên trong danh bạ là Lâm Thâm, cậu hơi do dự một chút, vẫn quyết định lướt qua thần tượng thời thơ ấu của mình.
Mặc dù filter đã vỡ, nhưng Cố Thời vẫn muốn vớt vát cho giấc mơ tuổi thơ của mình -- thôi thì bỏ qua việc đột nhiên cho Lâm Thâm thêm một trưởng bối gì đó đi.
Chỉ là ngoài dự đoán của Cố Thời, mỗi cuộc gọi của cậu được tiến hành vô cùng thuận lợi, hầu như là cậu vừa mới dứt lời, bên kia đã đồng ý không chút do dự.
Đến cuộc gọi thứ 13, Cố Thời nói rõ một lần: "Nếu không muốn thì có thể từ chối."
"Không có gì miễn cưỡng cả." Giọng nữ ở đầu dây bên kia rất dịu dàng, "Con người cũng hiểu đạo lý môi hở răng lạnh, mối quan hệ giữa những tiền bối đó và chúng tôi là môi và răng, giúp bọn họ cũng chính là tự giúp bản thân."
Cố Thời nghe xong, nghĩ thầm đúng là bị Lý Bế Chủy nói trúng rồi.
Các yêu quái tương đối nhỏ yếu quả thật rất mong có thể bắt được tên đầu sỏ, tránh cho ngày nào đó bọn họ lại chết một cách khó hiểu.
Cố Thời đánh dấu đằng sau tên của yêu quái này: "Được, tôi sẽ đăng ký cho chị trước, sau đó hỏi ý của bọn họ."
Giọng nói dịu dàng bên kia đáp lời rồi cúp máy.
Cố Thời gọi xong 58 cuộc điện thoại, cầm chai nước lớn uống ừng ực, cầm danh sách đến Viện Tam Giới.
Trên xe đưa đón, Cố Thời gặp lại anh trai bảo vệ ở trạm bảo vệ trước cổng lớn.
Hắn ngáp một cái, trông rất kiệt sức, sắc mặt còn kém hơn trước kia.
Cố Thời nhìn đồng hồ: "Anh vừa mới giao ca hả?"
Anh trai bảo vệ nhìn Cố Thời, hơi sửng sốt một chút, sau đó vỗ trán một cái: "Ồ ồ là cậu à!"
"Là tôi." Cố Thời gật đầu, quan sát sắc mặt của anh trai bảo vệ, "Sau lần đó thì Viện Tam Giới thế nào rồi?"
"Cậu thật sự đi tìm ông chủ hả!" Anh trai bảo vệ lập tức phấn chấn hơn, như thể tìm thấy cứu tinh, "Ông chủ mời pháp sư ở đâu thế? Mấy ngày nay rất bình thường, chúng tôi tuần tra ở Viện Tam Giới không còn bị lạc đường nữa!"
Cố Thời nghĩ thầm, đương nhiên là bình thường rồi, đích thân Sơn Thần Chung Sơn ra tay kia mà.
"Haizz." Anh trai bảo vệ nhìn lướt qua thẻ nhân viên của Cố Thời, lắp bắp, "Cố Thời, cậu có biết ông chủ chúng ta mời pháp sư ở đâu không?"
"Sao vậy?"
"Dạo này nhà tôi cứ thấy có mùi khét nhưng lại không tìm ra nơi tỏa ra mùi đó, mẹ tôi còn nói là bà nghe thấy tiếng chó sủa, nhưng hàng xóm xung quanh nhà chúng tôi không có ai nuôi chó, hôm qua tôi dẫn mẹ đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói mẹ tôi không có bệnh về tai, khỏe đến mức có thể sống đến 99 tuổi..."
Anh trai bảo vệ rùng mình một cái: "Chủ yếu là nửa đêm hôm qua sau khi giao ca, lúc ra ngoài thì tôi cũng có nghe thấy tiếng chó sủa trong nhà."
"Mùi khét? Tiếng chó sủa?" Cố Thời cảm thấy hình như cậu đã nghe thấy giả thiết này ở đâu đó, cậu lấy điện thoại ra, vô thức bắt đầu ôm nghiệp vụ cho mình, "Anh cho tôi thông tin liên lạc của anh được không?"
Anh trai bảo vệ sửng sốt: "Hả?"
"Tôi." Cố Thời chỉ vào mình, "Tôi là đạo sĩ, là người chuyên nghiệp, anh cứ yên tâm."
"Cậu chính là pháp sư kia?!"
"Cái đó thì không phải, nhưng giải quyết vấn đề này cũng không có gì to tát."
Hai mắt anh trai bảo vệ sáng ngời, hắn nhanh chóng đọc một dãy số.
Cố Thời ghi nhớ rồi nhìn lướt qua thẻ nhân viên của hắn, anh trai bảo vệ họ Chu, tên Chu Văn.
Cố Thời lưu lại thông tin liên lạc, xuống xe đưa đón: "Khi về tôi sẽ liên hệ."
Chu Văn háo hức nhìn cậu: "Càng sớm càng tốt nha." "Không thành vấn đề." Cố Thời ôm việc, tâm trạng không tệ, "Trong vòng hai ngày này sẽ liên hệ với anh."
Cố Thời vẫy tay, nhìn xe đưa đón rời đi, cầm danh sách đi vào Viện Tam Giới.
Cậu đi qua trạm bảo vệ, sau khi rời khỏi tầm mắt của con người, cậu hô một tiếng Tạ Cửu Tư.
Cậu vừa dứt lời, phong cảnh trước mắt gợn lên như sóng nước, bậc thang dưới chân thông với một con đường lát đá.
Cố Thời đi trên con đường lát đá, đến cửa sân Tạ Cửu Tư.
Cậu vừa bước một chân vào cửa sân đã nhìn thấy Tạ Cửu Tư ngồi ở bàn đá trong đình, trên bàn có bốn quả chanh, mỗi quả chanh cắm một đồng xu và một cái đinh sắt, được nối với nhau bằng nẹp ống dây.
Tạ Cửu Tư đang cầm hai đầu của nẹp ống dây ngoài cùng, kẹp chặt bóng đèn LED nhỏ trước mắt.
Cố Thời nhìn bóng đèn LED lúc sáng lúc tối: "... Anh đây là?"
"Thí nghiệm trái cây phát điện." Tạ Cửu Tư lại kẹp bóng đèn LED, hài lòng nhìn bóng đèn lại sáng lên, ra hiệu Cố Thời đi tới, chỉ vào chiếc PAD đặt trên bàn.
Cố Thời đi qua đó, phát hiện trên PAD đang chiếu video nguyên lý sản xuất điện gió.
Sau đó Cố Thời nghe thấy Tạ Cửu Tư cảm thán: "Kỹ thuật của con người thật sự rất hay."
Cố Thời: Đúng thật.
Cố Thời đặt danh sách lên bàn, thuận miệng hỏi: "Anh có ý tưởng gì hả?"
"Ừm." Tạ Cửu Tư vô cùng thích thú kẹp bóng đèn nhỏ, như học sinh tiểu học tìm được món đồ chơi yêu thích, chậm rãi trả lời, "Từ Thần Châu đến thành Cửu U chỉ có một con đường do tôi tạo ra mới có thể đi, xung quanh thành là cương phong* tàn sát bừa bãi, đây cũng là lý do khiến Cửu U bị đóng băng lạnh lẽo suốt trăm triệu năm qua, nếu có thể tận dụng được gió lốc này..."
*Cương phong (罡风): trong Đạo giáo, đây là ngọn gió linh thiêng mà những người bất tử có thể cưỡi lên đó.
Nghe vậy, Cố Thời nhìn video sản xuất điện gió trên PAD.
Cố Thời:...?
°°°°°°°°°°
Lời editor: Lúc đầu toàn dịch "Thần Núi", đọc cũng thấy bình thường không có gì khác biệt, xong đến sau này có "Thần Lửa", nhưng chắc do chơi GI hay sao mà đọc "Hỏa Thần" lại quen miệng hơn "Thần Lửa", nên giờ cũng sửa lại "Thần Núi" thành "Sơn Thần"
Mấy nay lại tìm được truyện hợp gu, tranh thủ đẩy nhanh tốc độ của bộ này, mỗi ngày sẽ ráng 1 chương :)))