Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Tiêu đời.
Cố Thời nghe tin tức trên máy tính bảng của Tạ Cửu Tư, trong lòng nghĩ danh tiếng cả đời này của ông già sắp bị Bản Tin Thời Sự hủy rồi.
Dòng dõi Thương Ngô quá mất mặt.
Nhưng trông Cố Tu Minh hình như không quan tâm có bị mất mặt hay không, ông vẫn ngồi đó, cũng vừa ăn cơm vừa nghe Bản Tin Thời Sự giải thích về trận mưa sao băng lần này.
Mưa sao băng Leonid diễn ra hàng năm vào giữa đến cuối tháng 11.
Trong một năm bình thường, lượng mưa sao băng không nhiều, khoảng mấy đến mười mấy ngôi sao băng/giờ.
Nhưng cứ cách hơn 30 năm, mưa sao băng Leonid sẽ bùng nổ với quy mô lớn, ở nơi có tầm nhìn rộng rãi, không bị ô nhiễm ánh sáng, có thể thấy mấy ngàn ngôi sao băng/giờ, 30 năm một lần, có thể nói mưa sao băng đó như một cơn mưa lớn, được gọi là "Bão sao băng".
Ồ, bây giờ nó có một cái tên độc đáo êm tai hơn, gọi là Đế Lưu Tương.
Cố Thời cắn đũa: "Mỗi năm đều có hả?"
"Mưa sao băng bình thường không phải Đế Lưu Tương." Cố Tu Minh chậm rãi giải thích, "Đế Lưu Tương 60 năm mới đổ xuống một lần, mấy cái khác chỉ là mưa sao băng bình thường."
Đế Lưu Tương là món quà trời đất ban tặng cho vạn vật sinh linh.
Động thực vật bình thường may mắn nhận được Đế Lưu Tương sẽ mở linh trí, thậm chí nhảy đến bước hóa hình người, thần ma yêu quỷ có tu vi nhận được Đế Lưu Tương, ắt có thể tăng tu vi, chữa lành thương tật.
Dù đối với thân phận nào, Đế Lưu Tương cũng là bảo vật hiếm có.
Cố Thời xem video về trận bão sao băng mấy năm trước trên thời sự: "Nhiều ghê ha!"
"Không phải tất cả đều là Đế Lưu Tương, con không nghĩ xem trên thế gian này có bao nhiêu sinh linh, cho dù tất cả đều là Đế Lưu Tương thì cung cũng không đủ cầu, hiểu không?" Cố Tu Minh trừng mắt, "Không phải ông kêu con học thuộc 《 Sách tranh thiên tài địa bảo 》 sao, khi ông kiểm tra con ngay lúc đó thì con lừa ông đúng không?!"
"Không có!" Cố Thời nhanh chóng phủ nhận, phản bác, "Đã qua lâu vậy rồi, con không nhớ cũng là bình thường mà!"
Cố Tu Minh cười nhạo một tiếng.
Ông còn không hiểu rõ cái nết của Cố Thời sao?
Những chiêu trò bây giờ của thằng nhãi này, trước kia ông chơi đến lờn rồi!
Cố Thời còn không biết bói toán nữa, năm đó Cố Tu Minh ông khi làm chuyện xấu sẽ bói thử cát hung, số lần bị bắt được có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cố Tu Minh: "Con nghĩ ông tin chắc?"
Cố Thời rung đùi đắc ý: "Dù sao thì lúc đó ông tin, còn thưởng con một viên kẹo hạnh nhân."
Con còn dám nhận?!
Cố Tu Minh hít sâu một hơi, nghĩ thầm nếu không phải có Tạ Cửu Tư ở bên cạnh, ông đã làm thịt tên lừa đảo này ngay tại chỗ rồi.
Vào lúc này, bản tin kết thúc chủ đề mưa sao băng, chuyển qua một sự kiện khác.
Tạ Cửu Tư nghiêng đầu nhìn hai thầy trò đấu võ mồm, hỏi Cố Tu Minh: "Ông bói đúng vị trí không?"
Cố Tu Minh gật đầu.
Cố Thời hỏi chấm: "Vị trí gì?"
Cố Tu Minh vuốt bộ râu dài, đắc ý: "Không hiểu đúng không? Đương nhiên là vị trí Đế Lưu Tương rơi xuống rồi."
Đế Lưu Tương có khả năng ngụy trang vô cùng lợi hại, nó xen lẫn trong bão sao băng bàng bạc, kéo cái đuôi phát ra ánh sáng, lướt qua rồi biến mất trong chớp mắt, nó sẽ tỏa ra ánh sáng màu lửa rực rỡ trước khi biến mất, sau đó rơi xuống nằm dưới đất như một hòn đá bình thường, êm đẹp đợi người may mắn có cơ duyên tìm thấy nó.
Từ xưa đến nay, căn bản không có ghi chép về việc chủ động ra trận bắt giữ Đế Lưu Tương, chỉ có ghi chép công dụng của Đế Lưu Tương.
"Thời gian gấp rút, lần này Đế Lưu Tương có 108 đóa rơi xuống, tôi chỉ tính ra được vị trí của 66 đóa Đế Lưu Tương." Cố Tu Minh hơi tiếc nuối.
"Đã tốt lắm rồi, cảm ơn." Tạ Cửu Tư dứt khoát nói cảm ơn.
Tuy quả thật không đủ, nhưng thương thế của Bạch Trạch vốn rất nặng, dù có nhiều Đế Lưu Tương hơn nữa cũng chỉ có thể xoa dịu phần nào, nhưng 66 đóa Đế Lưu Tương đã đủ để Họa Đấu tung tăng nhảy nhót trở lại.
Kiếp trước Họa Đấu chỉ là một con chó mực bình thường, có thể nhảy vọt trở thành thuộc hạ của Hỏa Thần là vì nó vận cứt chó, bị liên tiếp 9 đóa Đế Lưu Tương đập trúng, lột xác tại chỗ.
Dùng Đế Lưu Tương để chữa trị cho Họa Đấu quá là thích hợp.
Trên người Họa Đấu có cấm chế của Hỏa Thần Trọng Lê, cấm chế kia là nhằm vào những người có thể nhìn trộm tiếng lòng người khác như Đế Thính.
Loại hành vi này rất dễ giải thích -- Họa Đấu biết một bí mật mà người khác không thể dễ dàng biết được.
Mà nói trùng hợp thì cũng trùng hợp thật, rất có khả năng bí mật này là về kẻ địch mà bọn họ vẫn luôn không tiếp cận được.
Vì vậy, mức độ ưu tiên chữa trị cho Họa Đấu thậm chí còn cao hơn Bạch Trạch.
Cố Tu Minh quay đầu nhìn về phía Cố Thời.
Cố Thời lập tức hiểu, cậu đặt đũa xuống, đứng dậy, đi lấy tấm bản đồ thế giới ra.
Tấm bản đồ thế giới trông hơi cũ, bên trên có rất nhiều chỗ được đánh dấu.
Đó là vì trước kia khi Cố Thời ra ngoài trừ yêu, Cố Tu Minh đã đánh dấu một vài địa điểm có thể sẽ có nguy hiểm cho cậu, để cậu đừng đến đó.
Mặc dù bình thường Cố Thời hay nói phét, còn nói mình to gan lớn mật, nhưng nếu là chuyện liên quan đến mạng sống thì Cố Thời vẫn vô thức sợ hãi.
Thành tích học tập của cậu rất bình thường, nhưng lại rất giỏi thực tiễn, bởi vì ông già đã đánh dấu kinh độ và vĩ độ cho cậu.
Cố Thời cầm bản đồ thế giới nhưng không đến nhà ăn, mà là đến phòng tiếp khách.
Cố Tu Minh và Tạ Cửu Tư đều đang chờ ở đó.
Cố Thời trải bản đồ thế giới ra.
Cố Tu Minh cầm bút đánh dấu, khoanh tròn trên bản đồ, nói: "Những địa điểm tôi bói ra đều ở trong nước, không đến mức phát sinh tranh cãi."
Tạ Cửu Tư không hiểu chuyện này có gì mà phát sinh tranh cãi, anh khó hiểu nhìn Cố Thời.
Cố Thời giải thích: "Là visa xuất nhập cảnh... Ặc, là thứ giống như tài liệu thông quan."
Tạ Cửu Tư không biết visa xuất nhập cảnh là gì, nhưng anh biết tài liệu thông quan* là gì.
*Tài liệu thông quan (通关文牒): là hộ chiếu, passport, nhưng Tạ Cửu Tư không biết visa thì chắc cũng không biết hộ chiếu passport nên mình giữ nguyên từ này.
"Không cần phải nói quy tắc của con người." Tạ Cửu Tư nói, "Thiên hạ to lớn, tôi muốn đi đâu mà không được."
Cố Thời nghĩ đến chiêu rút đất của Tạ Cửu Tư, nghĩ thầm đúng là vậy thật.
Tạ Cửu Tư hoàn toàn không cần phải làm thủ tục qua cảnh, anh có thể biến mất bên đây, xuất hiện bên kia.
Cố Thời xua tay: "Được rồi, bớt được một chuyện cũng đỡ hơn nhiều thêm một chuyện, đều ở trong nước cả, khoảng cách cũng gần."
Tạ Cửu Tư nghĩ thấy cũng đúng, sau đó nhìn về phía bản đồ trong tay Cố Tu Minh.
Cố Tu Minh đánh dấu kinh độ và vĩ độ cho cậu rất chi tiết.
Tạ Cửu Tư có hiểu sơ về địa lý, chỉ biết đây là kinh độ và vĩ độ, nhưng làm sao để tìm ra vị trí kinh độ và vĩ độ thì thật sự có hơi khó khăn.
Vì vậy anh lại nhìn Cố Thời.
Cố Thời: "?"
Tạ Cửu Tư hỏi: "Làm sao tìm được?"
Cố Thời không thèm nghĩ ngợi: "WeChat á."
Tạ Cửu Tư: "?"
Cố Thời vươn tay: "Lấy điện thoại ra."
Tạ Cửu Tư nghe lời giao điện thoại ra.
Cố Thời click mở WeChat của Tạ Cửu Tư, phát hiện danh sách trò chuyện WeChat của Tạ Cửu Tư trống không, chỉ có một group Viện Tam Giới.
... Bảo sao mỗi lần trong group có động tĩnh gì là Tạ Cửu Tư đều sẽ tham gia vào, hoá ra là vì không có ai để nói chuyện.
Cố Thời vừa tìm kiếm chương trình nhỏ cho Tạ Cửu Tư vừa hỏi: "Anh không kết bạn với những người khác hả?" Tạ Cửu Tư lộ vẻ bối rối.
Cố Thời khựng lại, hỏi thử: "... Anh không biết kết bạn?"
Tạ Cửu Tư gật đầu.
Cố Thời "Wow ồ" một tiếng, nhanh chóng bổ sung chương trình nhỏ kinh độ và vĩ độ cho Tạ Cửu Tư: "Tôi chỉ anh cách kết bạn!"
Chờ đến khi Cố Tu Minh tập trung đánh dấu 66 địa điểm xong, cổ tay đau nhức ngẩng đầu lên thì thấy Cố Thời và Tạ Cửu Tư đang chơi game nhà hàng động vật trên chương trình nhỏ.
Cố Thời còn nhỏ giọng nói: "Chúng ta cứ chơi trong thầm lặng là được, không thể xáo trộn bầu không khí học tập trong nhóm!"
Tạ Cửu Tư gật đầu, cũng nhỏ giọng theo: "Cậu nói đúng."
"..."
Cố Tu Minh sững sờ.
Ông vẫn còn nhớ lần đầu gặp Tạ Cửu Tư, dáng vẻ của vị Sơn Thần này tàn khốc và hung dữ, còn lần thứ hai gặp mặt, anh bình tĩnh đến mức gần như là lạnh lùng thảo luận mọi chuyện với ông, trong lời nói không có cảm xúc và nhận thức chung, nhưng đó mới là thái độ mà một thần minh nên có.
Kiêu căng, ngạo mạn, không hiểu đối nhân xử thế, trong mắt không chấp nhận một hạt cát nào.
Nhưng Tạ Cửu Tư trước mặt này, y xì một ngốc bạch ngọt bị tên lừa đảo nhà ông dụ dỗ xoay vòng vòng.
Ngoại trừ trọc nghiệt như ẩn như hiện ra, trên người Tạ Cửu Tư không còn lại chút đáng sợ nào mà Chúc Âm nên có.
Cố Tu Minh cảm thấy dường như một tháng qua mình đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện, trở về nhất định phải hỏi chi tiết thằng nhóc thúi Cố Thời mới được.
Nhưng bây giờ không phải lúc.
"Để đề phòng chuyện bất ngờ, vẫn nên để Cố Thời đi theo ngài đi." Cố Tu Minh nói, "Tôi thấy ngài và nó ở chung với nhau không tệ."
Tạ Cửu Tư không có ý kiến gì, còn không bằng nói đề nghị của Cố Tu Minh chính là điều anh muốn.
Những kẻ thức tỉnh đang ở trong Viện Tam Giới toàn là đám đồ cổ, không ai hiểu biết xã hội loài người hơn Cố Thời, để Cố Thời làm người dẫn đường là một đề nghị không thể nào tốt hơn.
Cố Thời cũng không có ý kiến gì, cậu không bao giờ quan tâm việc mình có phải đi công tác hay sẽ đi xa không.
Cố Thời hỏi thẳng: "Vậy cái này có tính là công việc của tôi không? Đi công tác được trợ cấp, mọi chi phí ăn uống đi lại đều phải được chi trả."
Tạ Cửu Tư không hiểu mấy thứ quanh co lòng vòng này, anh nghĩ đến người phụ trách sổ sách chính là Cố Thời, dứt khoát gật đầu: "Tính."
Cố Thời vui vẻ chà chà tay: "Vậy không thành vấn đề, sếp, khi nào chúng ta xuất phát vậy?"
"Đi càng sớm càng tốt." Cố Tu Minh nói tiếp, "Trong vòng hai tuần đầu tiên, hai người phải chạy đến 66 địa điểm, cho dù có cách thì thời gian cũng rất gấp rút."
Đúng vậy, có 66 địa điểm, Tạ Cửu Tư không thể nào hoàn thành một mình được, sau khi hai người họ xác định địa điểm và đánh dấu lại, đến khi Đế Lưu Tương rơi xuống, có lẽ vẫn phải huy động toàn bộ lực lượng Viện Tam Giới.
Cố Thời thấy Tạ Cửu Tư gật đầu, cậu chỉ vào phạm vi trải dài toàn bộ gà trống*, cách xa biên giới, hỏi Tạ Cửu Tư: "Anh phải mất bao lâu mới đến được đây?"
*Nguyên văn là "指了指横跨了整只雄鸡的范围", mình không hiểu câu này.
Tạ Cửu Tư: "Khi rút đất thì một giây đi được vạn dặm."
Nghe vậy, Cố Thời tính xem sẽ mất khoảng bao lâu, sau đó nhanh chóng bỏ cuộc ở giai đoạn chuyển đổi đơn vị.
"Vậy ngày mai chúng ta xuất phát, ngày mai tôi đến phòng nhân sự báo cáo, xong việc sẽ đến tìm anh."
Tạ Cửu Tư gật đầu, đứng dậy, chuẩn bị chào tạm biệt.
Cố Thời luôn cảm thấy Tạ Cửu Tư có chút kỳ quái, rõ ràng anh coi thường quy tắc của con người, nhưng mỗi lần đến Thương Ngô Quan đều lễ phép đứng bên ngoài cửa núi, nhất định phải được chủ nhà đồng ý mới đi vào, lúc rời đi cũng vậy, nhất định phải ra khỏi Điện Sơn Môn mới rút đất rời đi.
Cố Thời liếc nhìn Cố Tu Minh một cái, nhảy dựng lên: "Con tiễn anh ấy con tiễn anh ấy!"
Cố Tu Minh ngoài cười nhưng trong không cười: "Được, con đi đi."
Lòng bàn chân Cố Thời như bôi dầu, kéo Tạ Cửu Tư chạy nhanh như chớp.
Cố Tu Minh nhìn bóng lưng Cố Thời và Tạ Cửu Tư biến mất, lấy mấy tiền đồng ra, ném lên, bấm đốt ngón tay một lúc, sau đó đi vào bếp cầm xẻng ra, vén ống tay áo thở hồng hộc đi ra sau núi.
Nhãi ranh tưởng rằng chôn thước của ông thì ông sẽ không tìm thấy sao?!
Thật ngây thơ!
Cố Thời không biết mình sắp nghênh đón nắm đấm sắt của ông già, cậu bước đi nhẹ nhàng bên cạnh Tạ Cửu Tư, nghĩ đến việc có thể thu được thêm một chút phí đi đường, tâm trạng cậu rất tốt, không khỏi ngân nga.
Tạ Cửu Tư nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: "Tại sao cậu luôn đánh nhau với Cố Tu Minh?"
"Đánh nhau đâu ra?" Cố Thời không phục, "Toàn là ông ấy đánh tôi!"
Cũng đúng.
Chẳng qua khi Cố Thời chạy trốn thì miệng luôn quang quác, khí thế như hồng*, cho người ta cảm giác không giống như đang né tránh nắm đấm của Cố Tu Minh, mà là đối đầu với Cố Tu Minh.
*Khí thế như hồng (气势如虹): nghĩa là khí thế dâng cao như cầu vồng.
Tạ Cửu Tư thật sự chưa từng thấy ai như Cố Tu Minh và Cố Thời: "Ngày nào hai người cũng ồn ào nhốn nháo vậy sao?"
Cố Thời bước từng bước nhỏ, nhảy nhót, miệng đáp: "Đúng vậy, Thương Ngô Quan lớn như vậy mà trên đỉnh núi lớn chỉ có mình tôi và ông già, không ồn ào nhốn nháo sẽ rất quạnh quẽ."
Tạ Cửu Tư nhìn dãy núi nhấp nhô, cảm thấy Cố Thời nói có lý.
Tuy chim nhỏ côn trùng kêu vang cũng rất náo nhiệt, nhưng luôn có chút đơn điệu.
"Hơn nữa ông già lớn tuổi rồi, nếu không hoạt động nhiều, nói chuyện nhiều, suy nghĩ nhiều sẽ dễ mắc bệnh suy giảm trí nhớ." Cố Thời nói, "Vậy thì không được đâu, tôi phải để ông ấy tỉnh táo nhìn tôi xây dựng lại Thương Ngô Quan hưng thịnh một lần nữa!"
Cố Thời vô cùng tự tin, như thể cậu đã nhìn thấy Thương Ngô Quan khôi phục lại thời đỉnh cao, Cố Tu Minh cảm động đến rơi nước mắt ở trước mặt cậu.
Tạ Cửu Tư nhìn đôi mắt sáng ngời của Cố Thời, gật đầu: "Rất tốt."
"Đúng không!" Cố Thời đắc ý nhảy xuống bậc thang ở cửa núi, "Sếp Tạ, ngày mai gặp lại!"
Tạ Cửu Tư sửa đúng: "Tên."
Cố Thời cười hì hì: "Tạ Cửu Tư, ngày mai gặp lại!"
"Ngày mai gặp lại."
Cố Thời ngân nga đi bộ về.
Cố Tu Minh đào thước xong, đem đi rửa sạch sẽ, ngồi trong sân mà hai người ở, chờ nhãi ranh tự đưa tới cửa.
Ông nghĩ đến thái độ thân thiết vừa rồi của Tạ Cửu Tư đối với Cố Thời, ông sờ túi tiền, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nhịn xuống, cẩn thận tránh né hơi thở Chúc Âm, bói một quẻ cho Cố Thời.
Sau đó ông thấy quẻ tượng của Cố Thời và Tạ Cửu Tư gần như chồng lên nhau.
Loại quẻ tượng này Cố Tu Minh không cần đọc, chỉ liếc mắt một cái đã hiểu rõ.
Về cơ bản là quẻ tượng huyết thống trực hệ rất gần gũi.
Cố Tu Minh không biết chuyện Tạ Cửu Tư khắc pháp ấn cho Cố Thời, sắc mặt ông tức khắc trở nên kỳ quái.
Cái này.
Lại là quẻ cha con?
°°°°°°°°°°
Lời editor: Không cần chêm thêm tag phụ tử loạn luân đâu ông ơi