Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 26

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Thao Thiết không tin Cùng Kỳ lắm.

 

Tuy Thao Thiết biết mình cũng không phải là thứ tốt lành gì, nhưng tự nhận vẫn có chênh lệch rất lớn với Cùng Kỳ.

 

Ít nhất hắn không thích làm chuyện xấu, cũng không thích nuôi dưỡng con người xấu xa.

 

Thao Thiết cảnh giác: "Tôi không cần anh, tôi tìm Cố Thời là được."

 

Tất nhiên Cùng Kỳ cũng biết mình không được Thao Thiết chào đón.

 

Hắn tự biết rõ bản chất của mình không phải là thứ tốt, đồng thời hắn cũng biết rất rõ không có yêu quái nào trong viện điều dưỡng này tin tưởng hắn.

 

Nhưng Cùng Kỳ không quan tâm.

 

Ban đầu hắn muốn đến tìm Cố Thời để xin một số tiền, bắt đầu thử đầu tư linh tinh.

 

Không ngờ đúng lúc đụng phải Thao Thiết, mà chủ đề Thao Thiết vừa nhắc đến lại tình cờ đâm trúng vào tim hắn.

 

Đám lão yêu quái chỉ là lạc hậu hơn so với thời đại, trước nay luôn coi thường những con người có cấp bậc thấp hơn, nhưng bọn họ không phải thật sự ngu ngốc.

 

Sau khi có được nguồn thông tin, nếu thật sự muốn làm gì đó, chỉ cần suy nghĩ hai ba cái là có thể nghĩ ra.

 

Như Cùng Kỳ, ỷ mình có thể không ngủ không nghỉ gặm hết 《 Tư bản luận 》, cảm thấy chủ nghĩa tư bản bị tấn công phỉ nhổ thực sự rất hợp với tâm ý của hắn.

 

Vì vậy hắn bắt đầu dùng não.

 

Hắn nhận ra rằng, chi phí của ngành sản xuất vật chất quá cao, hắn không có hứng thú với ngành dịch vụ, mà trong lĩnh vực công nghệ cao lại thiếu nhân tài kỹ thuật, vì vậy Cùng Kỳ đã để mắt đến ngành truyền thông giải trí đang nổi lên trong những năm gần đây.

 

Cùng Kỳ nhiệt tình phân tích: "Phương tiện truyền thông giải trí đòi hỏi mối quan hệ giữa các cá nhân và tích lũy vốn, nhưng truyền thông tự phát mới nổi thì không cần."

 

Cố - người miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn phần kinh tế và quản lý - Thời nghe xong thì đầu óc ong ong, như trở về thời học đại học, thậm chí còn cảm thấy lực sát thương của Cùng Kỳ hình như lớn hơn Lý Bế Chủy nhiều.

 

Cùng Kỳ là một con hung thú thông minh, vừa nhìn thấy vẻ mặt của Cố Thời là lập tức biết Cố Thời cũng không hiểu những thứ này.

 

Hắn quay đầu nhìn Thao Thiết: "Anh hỏi Cố Thời đi, xem Cố Thời có hiểu không?"

 

Cố Thời nghẹn họng, dưới cái nhìn chăm chú của Thao Thiết, cậu chậm rãi lắc đầu.

 

Cái này không phải là vô nghĩa sao, nếu cậu hiểu mấy thứ đó, bây giờ cậu sẽ còn thế này à? Nếu cậu hiểu thì cậu đã marketing tuyên truyền quảng bá mở cửa thu vé và hương khói cho Thương Ngô Quan rồi.

 

Cùng Kỳ lại nhìn Thao Thiết lần nữa: "Anh xem, Cố Thời không hiểu, nhưng tôi hiểu, có rất nhiều khúc mắc liên quan đến tiền bạc giữa con người với nhau, anh chịu bị con người lừa gạt không?"

 

Thao Thiết vô thức lắc đầu.

 

Cùng Kỳ nhếch miệng: "Đúng không, nên anh phải suy xét chuyện này một chút."

 

Thao Thiết cau mày: "Tôi có thể tự xử lý."

 

"Tùy anh." Cùng Kỳ làm tư thế xin cứ tự nhiên, sau đó nhìn Thao Thiết rời khỏi văn phòng Cố Thời.

 

Cố Thời nhìn Cùng Kỳ, cảm thấy mình đúng là nhà tiên tri.

 

Lúc trước cậu nói gì với Tạ Cửu Tư ấy nhỉ?

 

-- Nói không chừng Cùng Kỳ sẽ biến thành một nhà tư bản lớn, mỗi ngày lấy việc bóc lột người khác làm niềm vui.

 

Cố Thời: "..."

 

Miệng của mình có lẽ đã được khai quang.

 

Cùng Kỳ bắt chéo đôi chân dài, ngồi trên ghế đối diện Cố Thời, đĩnh đạc dịch lên phía trước: "Tôi tới xin tiền."

 

Cố Thời: "Cần bao nhiêu?"

 

"10 vạn, dùng để làm hoạt động tuyên truyền ban đầu cho Thao Thiết."

 

Nghe rất chuyên nghiệp.

 

Cố Thời: "Anh chắc chắn Thao Thiết sẽ đồng ý sao?"

 

Cùng Kỳ nhếch miệng: "Không chỉ có Thao Thiết đồng ý tôi, anh ta sẽ còn tặng kèm thêm một Lý Bế Chủy, cậu tin không?"

 

Cố Thời nghe vậy thì suy nghĩ một chút, phát hiện khả năng này rất cao.

 

Lý Bế Chủy là người đầu óc đơn giản, lại vô cùng lo lắng cho Thao Thiết, nếu Thao Thiết dao động, hắn chắc chắn sẽ đi theo Thao Thiết, tặng mình ra ngoài.

 

Tuy nhiên, Lý Bế Chủy là người sẽ tặng miễn phí, nhưng Cố Thời cậu không phải là kiểu người ta nói cần 10 vạn là sẽ đưa 10 vạn cho người ta.

 

Cho dù trước mặt cậu chính là Cùng Kỳ tiếng ác vang xa, cậu cũng không hề tỏ ra lúng túng.

 

Cố Thời dùng chiêu đá bóng: "Vậy anh phải đến tìm Lý Bế Chủy để làm giấy tờ chứng minh nhân dân, sau đó mở thẻ ngân hàng thì tôi mới có thể đưa tiền cho anh được."

 

Cùng Kỳ nhìn Cố Thời, vừa nhìn đã biết người trước mắt không hề muốn đưa tiền cho hắn.

 

Nhưng Cùng Kỳ không tức giận, hắn cảm thấy Cố Thời rất thú vị, hắn cười với Cố Thời một cái, lấy chứng minh nhân dân và một tấm thẻ ngân hàng ở trong túi ra.

 

Cố Thời: "?"

 

Má, tên này có chuẩn bị rồi mới đến!

 

Nhưng Cố Thời cũng không hoảng hốt.

 

Cậu thong thả nói: "Sổ sách của Viện Tam Giới đã sáp nhập với sổ sách của toàn bộ viện điều dưỡng, nếu anh muốn xin tiền, anh cần phải nộp bản dự toán."

 

Cùng Kỳ khựng lại: "Sau đó thì sao?"

 

"Sau đó phải đến bộ phận tài chính xét duyệt quy trình, sau khi thông qua xét duyệt, tiền được chi từ tài khoản chung vào đầu mỗi tháng, nếu ngay ngày lễ thì sẽ hoãn lại."

 

Cố Thời nói xong thì nhìn lịch, hôm nay là 28 tháng 10.

 

Chê cười rồi, Cố Thời cậu chính là kẻ năm nào cũng bị đơn vị cơ quan ra đòn hiểm!

 

Năm ấy Cố Thời vừa tròn 18 tuổi, Cố Tu Minh dẫn cậu lên ủy ban nhân dân tỉnh, hai quả bóng cao su một già một trẻ bị đá như con quay.

 

Bàn về kỹ thuật đá bóng và lừa bóng, ai có thể quen chân hơn đơn vị cơ quan chứ?

 

Cố Thời đã học được rất nhiều kinh nghiệm đẩy và chèo từ đó, học được cách làm thế nào biến một con cá đang sống thành một con cá chết.

 

"Ai da, không còn cách nào khác, mọi chuyện phải làm theo quy trình." Cố Thời nói, nở một nụ cười kinh doanh với Cùng Kỳ, "Nếu bây giờ anh làm bản dự toán, có lẽ sẽ kịp thanh toán vào tháng 12."

 

Cùng Kỳ nhìn chằm chằm Cố Thời một lúc lâu: "Lúc trước Khoa Phụ xin tiền không có rắc rối như vậy."

 

"Bởi vì Lý Bế Chủy không chuyên nghiệp chứ sao." Cố Thời bịt kín kẽ hở, "Đều tại anh ta không chuyên nghiệp nên tôi đã phải tăng ca cả tháng để hoàn thành sổ sách, thứ bảy cũng không được nghỉ ngơi, mệt đến choáng váng."

 

Xạo thôi, sau khi nhận được tiền lương tăng ca một tháng, Cố Thời đã vô cùng vui vẻ, thậm chí còn có thể tăng ca thêm.

 

Cùng Kỳ tặc lưỡi một tiếng, biết rằng hôm nay mình chắc chắn không thể lấy được tiền.

 

Nhưng không xin được tiền cũng không sao, hắn chỉ cảm thấy cực kỳ thích thái độ nói dối không chớp mắt của Cố Thời.

 

"Tôi thấy cậu rất hợp với tâm ý của tôi." Cùng Kỳ nói, ánh mắt lướt qua giữa mày Cố Thời, nhìn pháp ấn được khắc sâu của Tạ Cửu Tư, cười nhạt một tiếng, "Đáng tiếc."

 

Cố Thời:???

 

"Bản dự toán đúng không? Được thôi." Cùng Kỳ đứng dậy, nhìn Cố Thời một cái thật sâu, "Cậu chờ đó cho tôi."

 

Cố Thời:?

 

Chờ thì chờ, sao lại nói gay gắt thế! Chẳng lẽ anh có thể đánh tôi hả?

 

Cố Thời vẫn giữ nụ cười kinh doanh, mãi đến khi Cùng Kỳ rời đi mới giơ tay xoa mặt, nhìn đồng hồ, đúng giờ chấm công.

 

Gần đây Tạ Cửu Tư đang trầm mê trong toán lý hóa, mỗi lần Cố Thời kêu anh là sẽ luôn nhìn thấy anh cầm theo một ít dụng cụ thí nghiệm kỳ lạ.

 

Hôm qua, Tạ Cửu Tư nói anh chuẩn bị bắt đầu nghiên cứu vật liệu có thể chịu được cương phong, vì vậy Cố Thời không quấy rầy anh nữa, đi làm tan tầm đúng giờ để bắt kịp chuyến xe buýt nhỏ.

 

Đã hơn nửa tháng cậu không đi chuyến xe này, cả tài xế và người soát vé đều khá ngạc nhiên.

 

"Tiểu Cố đạo trưởng, đã lâu không gặp!"

 

Cố Thời gật đầu: "Đã lâu không gặp."

 

Chị gái soát vé cười hì hì: "Dạo này cậu phát tài ở đâu thế?"

 

Cố Thời thở dài: "Phát tài nhờ tăng ca đấy, tăng ca không bắt xe kịp mà."

 

"Chàng trai trẻ vất vả rồi." Tài xế cũng đồng cảm như bản thân bị, thở dài theo, "May mà gần đây thời tiết không tệ, nếu trời mưa thì đường sẽ bị trơn, cậu về bằng cách nào thế?"

 

Đương nhiên là sếp Tạ đưa về rồi.

 

Ngủ ở viện điều dưỡng là chuyện không thể nào, bởi vì cậu phải về nấu cơm cho Cố Tu Minh đang bế quan.

 

"Chúng ta tám lạng nửa cân thôi, anh cũng không nhìn xem tăng ca được bao lâu."

 

Cố Thời nói, nhớ lại lịch trình của đội bảo vệ Kim Ô, phát hiện mấy ngày nay đều là yêu quái thuộc hệ hỏa bay lên trời cùng Kim Ô, bảo sao mấy ngày nay thời tiết đẹp như vậy.

 

Nhưng một tuần nữa sẽ đổi thành yêu quái khác.

 

Cố Thời nói: "Qua một tuần nữa là trời sẽ mưa, cây phong trên núi đẹp nhất là vào thời tiết lạnh, đến mùa cao điểm hàng năm ở Chung Sơn, hai người sẽ phải chạy nhiều lần trong ngày rồi."

 

Tài xế nghe vậy thì đắc ý cười nói: "Tôi không có ở đây, tôi đã nộp đơn xin nghỉ phép trước rồi."

 

Cố Thời hơi ngạc nhiên, tài xế này là chiến sĩ thi đua nổi tiếng mà.

 

Chị gái soát vé giải thích: "Sư phụ Vương xin nghỉ để chuẩn bị dẫn vợ và con gái đến Tây Tạng ngắm mưa sao băng."

 

Cố Thời "Wow" một tiếng: "Lãng mạn quá!"

 

Sư phụ Vương hơi xấu hổ: "Tôi chỉ toàn lo kiếm tiền, thật sự chưa làm được gì cho vợ con, nghĩ lại thấy rất không nên."

 

"Thật tốt." Cố Thời nói, "Tôi cũng muốn ngắm mưa sao băng, đời này tôi chưa từng nhìn thấy nữa, ồ, đừng nói là mưa sao băng, ngay cả ngôi sao băng tôi cũng chưa từng thấy!"

 

Chị gái soát vé mỉm cười: "Tôi thấy rồi nè, Cố Thời cậu xui quá."

 

"Sao có thể nói tôi xui được?" Cố Thời không thừa nhận mình xui, "Đây rõ ràng là do thành phố bị ô nhiễm ánh sáng, ngẩng đầu lên còn không thấy ngôi sao chứ nói gì đến sao băng?"

 

Bọn họ trò chuyện một lúc thì Cố Thời xuống xe.

 

Một tháng này, mỗi lần Cố Thời trở về, cậu chưa từng gặp Cố Tu Minh, cậu đã học khôn, sau khi tan tầm sẽ không đến nhà bếp, mà là đến vườn rau phía sau để hái rau.

 

Kết quả cậu vừa ôm đống rau củ đi vào nhà bếp thì đã thấy Cố Tu Minh xắt rau "cạch cạch".

 

Một tháng không gặp, ông già đã gầy đi không ít.

 

Cố Thời sửng sốt hai giây, sau đó nổi giận, đá cửa bếp, ôm rau củ đi vào: "Ố ồ ô, thần tiên xuất quan rồi à?"

 

Cố Tu Minh không thèm ngước mắt lên: "Thằng nhóc thúi, nếu còn đá cửa, ông sẽ chặt chân mày xuống hầm với đậu nành."

 

Cố Thời cười hì hì, duỗi chân đá vào cánh cửa.

 

Cố Tu Minh đập dao lên thớt cái "cốp", xắn tay áo lên: "Ba ngày không đánh, mày muốn lật nóc rồi đúng không?"

 

"Ủa, ông đã một tháng không đánh con rồi, còn nhớ để thước ở đâu không đó?"

 

Cố Thời không sợ, bởi vì cậu đã đào hố chôn hết đống thước nhân lúc Cố Tu Minh bế quan rồi.

 

Cố Tu Minh cười nhạo một tiếng, vươn tay lấy thanh gỗ dùng làm củi cạnh bếp: "Đánh mày thì đánh thôi, dùng thước làm quái gì?"

 

Cố Thời: Đệt, thất sách rồi.

 

Cố Thời không bị điên, đương nhiên không muốn bị đánh!

 

Cậu lùi lại ba bước, lòng bàn chân như được bôi dầu điên cuồng bỏ chạy, vừa chạy vừa hét lớn: "Tạ Cửu Tư! Tạ Cửu Tư!"

 

Cố Tu Minh cũng không dừng chân, ông không nghĩ rằng Cố Thời có thể gọi được Tạ Cửu Tư đến.

 

Ông mắng: "Thằng nhóc thúi, mày gọi thẳng tên của Sơn Thần như thế, cẩn thận bị sét đánh đó!"

 

Cố Thời không để ý tới ông, chạy về phía Điện Sơn Môn, miệng vẫn kêu: "Tạ Cửu Tư! Tạ Cửu Tư!"

 

Cố Tu Minh vụt thanh gỗ phát ra tiếng vù vù.

 

Cố Thời chạy đằng trước, hai mắt sáng lên, chạy ba bước thành hai bước nhảy xuống bậc thang đường núi, nhảy ra phía sau Tạ Cửu Tư vừa mới xuất hiện.

 

Cố Tu Minh đuổi theo đến Điện Sơn Môn, lập tức nhìn thấy Tạ Cửu Tư đang đứng bên ngoài Điện Sơn Môn, cùng với Cố Thời đang trốn đằng sau Tạ Cửu Tư ló đầu ra nhìn.

 

Cố Tu Minh:???

 

Thằng nhãi này thật sự gọi ra được sao??

 

Tạ Cửu Tư còn đang chìm đắm trong thí nghiệm nên không kịp phòng bị, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Cố Tu Minh.

 

"Ông xuất quan rồi?"

 

Cố Tu Minh vội giấu thanh gỗ ra sau lưng, vuốt bộ râu dài: "Đúng vậy."

 

Tạ Cửu Tư đang muốn hỏi Cố Tu Minh về kết quả bế quan bói toán thì bị Cố Thời trốn ở sau lưng giữ cánh tay lại.

 

"Tạ Cửu Tư anh ăn cơm chưa?" Cố Thời hỏi.

 

Tạ Cửu Tư lắc đầu.

 

Cố Thời nhìn thoáng qua Cố Tu Minh, mời Tạ Cửu Tư: "Vậy cùng ăn đi, vừa ăn vừa nói."

 

Làm sao Cố Tu Minh có thể không đoán được Cố Thời muốn tránh trận đòn này, tức khắc lườm tên đồ đệ vô dụng nhà mình.

 

Ông không cho rằng Tạ Cửu Tư sẽ đồng ý.

 

Cố Tu Minh nhìn Tạ Cửu Tư, Tạ Cửu Tư gật đầu: "Được."

 

Cố Tu Minh khiếp sợ.

 

Cố Thời cười hì hì với ông già: "Ông không đi nấu cơm hả?"

 

Cố Tu Minh nổi giận đùng đùng bỏ đi.

 

Tạ Cửu Tư không nhạy cảm với cuộc đối đầu giữa hai thầy trò này.

 

Anh đi theo Cố Thời vào Điện Sơn Môn, sau đó anh lấy ra một thứ màu đỏ trông như giọt nước, có kích thước bằng lòng bàn tay, đưa cho Cố Thời xem.

 

Cố Thời: "Đây là cái gì?"

 

Tạ Cửu Tư nói: "Vảy của tôi."

 

Cố Thời: "?"

 

Trong mắt Tạ Cửu Tư hơi lóe lên: "Vảy của tôi có thể chịu được cương phong, tôi đã thu nhỏ cái này lại, nó vốn rất lớn, chắc có thể luyện chế nó thành cánh quạt phát ra điện."

 

Nói xong, anh nhìn về phía Cố Thời với vẻ mặt muốn được khen ngợi.

 

Cố Thời cau mày: "Sao anh lại dùng mình để làm thí nghiệm? Chẳng phải sẽ có hại cho anh sao?"

 

Tạ Cửu Tư sửng sốt, không ngờ Cố Thời lại có phản ứng này.

 

Anh hơi dừng lại, nói: "Không có, đây là vảy bình thường thôi, giống như tóc của con người, bứt ra rồi sẽ mọc lại."

 

Lúc này Cố Thời mới thôi cau mày: "Vậy là tốt rồi, tôi không hiểu phương diện mà anh nghiên cứu, nhưng tốt nhất không nên làm bản thân bị thương."

 

Tạ Cửu Tư không đáp, chỉ im lặng nhìn Cố Thời.

 

Chuyện này thật sự rất mới mẻ, Tạ Cửu Tư nghĩ.

 

Phản ứng đầu tiên của Cố Thời lại là quan tâm anh.

 

Cố Thời bị nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên: "Anh nhìn tôi làm gì?"

 

Tạ Cửu Tư không hiểu vì sao Cố Thời lại hỏi như vậy: "Muốn nhìn thì nhìn thôi."

 

Cố Thời khựng lại: "... Không phải tôi đã bảo anh đừng tùy tiện nói những lời như vậy sao."

 

Tạ Cửu Tư không quan tâm: "Đừng nói đến quy tắc của con người."

 

Cố Thời thở dài.

 

Được, anh là ông chủ, anh quyết định.

 

Tạ Cửu Tư thu vảy lại, lại lấy máy tính bảng ra, kết nối với điểm phát sóng điện thoại của mình, bắt đầu xem video.

 

Cố Thời nhìn sang thì thấy Tạ Cửu Tư đang xem CCTV-10, kênh khoa học và giáo dục.

 

Chờ đến khi bữa tối đã chuẩn bị xong, Cố Thời giúp Cố Tu Minh dọn cơm ra bàn, Tạ Cửu Tư vẫn còn đang xem.

 

Cố Thời và Cố Tu Minh ngồi xuống, Tạ Cửu Tư cầm đũa, không dừng video mà nhìn thẳng về phía Cố Tu Minh.

 

Cố Tu Minh hiểu ánh mắt này.

 

Ông nói: "Trước khi tôi xuất quan thì có bói ra các cậu tìm được Họa Đấu, nó cũng bị thương đúng không?"

 

Cố Thời gật đầu, dỏng tai lên.

 

Cố Tu Minh nói: "Bây giờ linh khí đã tàn lụi, từ lâu đã không còn những thánh phẩm chữa thương như thời thượng cổ, cũng không tìm ra nhiều thứ có thể dùng để chữa thương, tuy nhiên hai tuần sau sẽ có một trận Đế Lưu Tương* đổ xuống."

 

*Đế Lưu Tương (帝流浆): tên của một loại đá chữa bệnh, nó là nam châm không hút sắt, các Đạo giáo tin rằng tinh chất của mặt trăng có chứa Đế Lưu Tương.

 

Nghe vậy, Tạ Cửu Tư nhìn về phía máy tính bảng được anh dựng trên bàn, lông mày dần nhướng lên.

 

Cố Thời cắn đũa, cũng thử nhìn qua.

 

Trên máy tính bảng đang phát tin tức thời sự, người dẫn chương trình cho biết, vào rạng sáng ngày 14 đến ngày 15 tháng 11, cơn bão sao băng Leonid 33 năm mới xuất hiện một lần sẽ xuất hiện trên vùng cao nguyên Tây Bắc nước ta, tầm nhìn rộng rãi rất thích hợp để quan sát trận mưa sao băng này.

 

"Ah!" Cố Thời chợt nhận ra.

 

Đây chắc là trận mưa sao băng mà tài xế sư phụ Vương muốn đi ngắm.

 

Cố Thời chua lòm: "Tôi cũng muốn ngắm mưa sao băng!"

 

Cố Tu Minh im lặng không nói gì.

 

Tạ Cửu Tư nghiêng đầu nhìn Cố Thời: "Mưa sao băng? Con người đã quan sát chuyện này lâu chưa?"

 

"Tôi không biết nhiều về trận mưa sao băng này, nhưng thiên văn học đã tồn tại mấy trăm năm rồi." Cố Thời đáp, "Sao vậy?"

 

Sắc mặt Tạ Cửu Tư trở nên nghiêm túc hơn: "... Đây là Đế Lưu Tương."

 

Cố Thời sửng sốt, cậu quay đầu nhìn Cố Tu Minh.

 

"... Ông bế quan cả tháng trời mà chỉ bói ra được cái này thôi hả?"

 

Con người hiện đại còn tiếp sóng nhanh hơn ông!

 

Ông có mất mặt không!

 

°°°°°°°°°°

 

Lời editor: Tết Tây vui vẻ nha m.n, mai mình đi chơi nên sẽ không có chương mới nha

Bình Luận (0)
Comment