Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Kim Ô, tức là hóa thân của mặt trời.
Trong thiên địa tự nhiên vốn chỉ có mười con Kim Ô, cả gia đình định cư trên cây Phù Tang, kết quả do quá mạnh nên khiến nguồn nước trên Trái Đất khô cạn, sinh linh đồ thán, sau đó bị Hậu Nghệ bắn chết chín con, chỉ để lại một con.
Từ đó, con Kim Ô cuối cùng may mắn còn sống sót trở nên cẩn thận hơn, ngày nào cũng chăm chỉ chấm công đi làm, đến giờ thì tan tầm, từ thời thượng cổ cho đến hiện tại, một con cá cũng không dám câu.
Có lẽ vì Kim Ô chưa từng xung đột với con người, đồng thời cũng là một trong những nguồn sinh tồn của vạn vật sinh linh được sinh ra từ thời đại hậu thần đến nay, vì vậy đám lão yêu quái có tính bao dung siêu mạnh, thái độ cực kỳ thân thiện với hậu bối xui xẻo này.
"Không đến mức đó chứ." Lý Bế Chủy nói, "Anh làm mất hàm hỏa, tạm thời sẽ chỉ là luân hồi hỗn loạn, còn ảnh hưởng đối với nhân thế phải mất ít nhất vài chục năm nữa mới hiện ra, nhưng nếu không có chim nhỏ, vậy chẳng phải sẽ làm đảo lộn thế giới ngay tức khắc sao?"
Cố Thời mờ mịt.
Cái gì? Chim gì? Chim nào nhỏ?
Là cái cậu đang nghĩ sao?
Sao miệng của con yêu quái Lý Bế Chủy này toàn mấy từ ngữ ô uế vậy?!
Cố Thời nghiêm túc: "Chim nhỏ gì vậy?"
"Kim Ô á." Lý Bế Chủy đáp rất kiêu ngạo, "Đây là xưng hô yêu thích của tôi dành cho bé ấy, dễ thương lắm đúng không!"
Cố Thời: "."
Rồi.
Cố Thời nhìn thoáng qua Họa Đấu hơi thở yếu ớt đang nằm trên giường, sau đó nhìn về phía Kim Ô đang ngồi trong góc.
Trên tay Kim Ô vẫn còn đang cầm nửa miếng Sachima chưa ăn xong, ngơ ngác ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Trong mười con Kim Ô, con còn sống sót là con Kim Ô nhỏ tuổi nhất, nghe nói là hóa hình rất sớm nên hình người là một cậu bé, thậm chí trên mặt vẫn còn nét ú ú của trẻ con.
Không hề nhìn ra đây là một nô lệ tư bản cẩn thận chấm công hơn trăm triệu năm qua.
"Tôi cũng thấy không đến mức đó." Tất Phương nói.
Nguyên hình của hắn là một con chim khổng lồ, toàn thân rực lửa, nếu miễn cưỡng thì cũng có thể coi như là cùng tổ tiên với Kim Ô, vì vậy hắn cũng rất quan tâm hậu bối Kim Ô này.
Hắn an ủi: "Thời gian và phạm vi hoạt động của bé Kim Ô rất theo quy luật, nếu thật sự muốn bắt thì đã bắt từ lâu rồi."
Nói vậy cũng có lý.
Kim Ô đang ngồi trong góc dần dần hoàn hồn lại, ngước mắt nhìn Tất Phương, không nói tiếng nào, miệng nhỏ tiếp tục nhai chóp chép phần đồ ăn vặt còn lại.
Đám lão yêu quái đã quen với chứng tự kỷ của bé, mỗi người lần lượt trình bày suy đoán của mình.
Lý Bế Chủy lười đoán cùng bọn họ, hắn đặt mông ngồi cạnh Kim Ô, bắt đầu bla bla bla nói gì đó với Kim Ô.
Cố Thời nhìn Kim Ô mắt điếc tai ngơ đối với Lý Bế Chủy đang ầm ĩ, sau khi im lặng gặm miếng Sachima xong, lại giơ tay lấy một miếng bánh gạo vượng vượng từ gói đồ ăn vặt bên cạnh, gặm rôm rốp.
Có chút đáng yêu.
Tạ Cửu Tư nghe đám lão yêu quái trình bày quan điểm một lượt, hầu hết đều cho rằng Kim Ô không thể nào xảy ra chuyện.
Cố Thời nghĩ thầm vậy thì chưa chắc.
Cậu không hiểu những lý do mà đám lão yêu quái này nói lắm, nhưng theo lời bọn họ nói, nếu không có Kim Ô, toàn bộ thế giới sẽ mất đi trật tự, nhưng Cố Thời cho rằng, sở dĩ bây giờ Kim Ô vẫn ổn, có lẽ là do bé quá dễ tìm, hơn nữa động tĩnh mang đi quá lớn.
Mục đích của kẻ địch rõ ràng là cướp đoạt bảo vật, tạm thời hành động này được xem như là đang tiến hành trong âm thầm, ít nhất là không ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống bình thường của con người hiện giờ.
Bây giờ kẻ địch còn đang trốn trong bóng tối, chứng tỏ bọn họ vẫn còn đang chuẩn bị, nếu bọn họ thật sự muốn bắt Kim Ô thì phải đợi đến khi thời cơ chín mùi, trùm bao tải Kim Ô là xong việc.
Dù sao vị trí của Kim Ô cũng không khó tìm.
Trên trời còn có một mặt trời lớn vậy cơ mà!
Cố Thời nhìn thoáng qua Kim Ô đang gặm bánh gạo rôm rốp, cảm giác cực kỳ giống con hamster cậu từng nuôi.
Cố Thời quay đầu lại, vươn tay kéo ống tay áo Đế Thính.
Lúc Đế Thính quay đầu lại, Cố Thời chỉ chỉ vào ngực mình.
Đế Thính nín thở lắng nghe, nghe xong thì hít một hơi: "Có lý."
Đế Thính hiểu ý Cố Thời, thế là nói ra suy đoán của Cố Thời.
Kim Ô đang gặm bánh gạo vượng vượng lại dại ra.
Các lão yêu quái trong sảnh nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói gì.
Bọn họ rất đông, nhưng người giỏi điều tra và dùng não lại không có mấy người.
Kim Ô chậm rãi đặt bánh gạo vượng vượng xuống, giọng nói thiếu niên trong trẻo có chút căng thẳng: "Em... Em sắp chết sao?"
"Không có không có không có, bé chim nhỏ đừng nghe Đế Thính, chuyện này sẽ không xảy ra đâu, cùng lắm thì sau này ngày nào tụi anh cũng thay phiên nhau lên trời cùng em, không sợ không sợ!" Lý Bế Chủy nhanh chóng đưa một túi snack gà chiên giòn cho Kim Ô, nhét vào lòng Kim Ô, "Em đừng quan tâm anh ta, anh ta ngốc lắm, chúng ta ăn tiếp nhé! Nếu thích thì em ăn nhiều chút!"
Kim Ô bé nhỏ nức nở một tiếng, hít mũi, xé bánh snack ra ăn.
Cố Thời nhìn Kim Ô, nghĩ thầm may mà cậu để Đế Thính nói ra suy đoán, nếu không người dọa Kim Ô sẽ là cậu rồi.
Em bé đáng yêu như vậy, à không phải, bé chim nhỏ đáng yêu như vậy, ai lại nỡ dọa chứ?
Đế Thính bị Lý Bế Chủy mắng, quay đầu lại nhìn Cố Thời: "Cậu cố ý?"
Cố Thời mắt không thèm chớp: "Sao có thể chứ? Tôi sao lại làm loại chuyện đó được?"
"Tôi nghe được." Đế Thính khẳng định, "Cậu cố ý."
"Tôi chỉ là không muốn dọa Kim Ô thôi." Cố Thời ném nồi, "Ai mà biết anh lại nói thẳng ra vậy đâu? Không thèm sửa lại câu chữ."
Đế Thính: "?"
"Tôi đề cử anh khóa học 《 Nghệ thuật ngôn ngữ 》 nhé?" Cố Thời lấy điện thoại ra, "Anh học thử đi, lần sau đừng dọa người khác."
Đế Thính: "??"
Đế Thính vén tay áo lên, muốn mắng người.
Lúc này Tạ Cửu Tư quay đầu nhìn Đế Thính: "Anh có nghe thấy gì khác không? Anh không nghe thấy tin tức của những người mang Trọng Lê đi sao?"
Đế Thính đang đọc nghe thì bị gián đoạn, hắn kéo tay áo lại, lắc đầu nói: "Có lẽ Trọng Lê đã hạ cấm chế lên Họa Đấu, đợi Họa Đấu tỉnh lại rồi tự nói."
Sắc mặt Tạ Cửu Tư bình tĩnh, chăm chú Đế Thính.
Đế Thính bị anh nhìn chằm chằm, hiểu được sự nghi ngờ của anh, hắn trợn trắng mắt: "Thật sự không nghe được, anh có nhìn tôi thì cũng vô dụng, nghe không được là nghe không được!"
Trên mặt Tạ Cửu Tư hiện lên vẻ ghét bỏ.
Đế Thính trừng mắt: "Sao hả sao hả? Coi thường tôi đúng không?"
Tạ Cửu Tư thật sự là một con rồng rất trung thực.
Cố Thời thấy Tạ Cửu Tư gật đầu rất dứt khoát.
Cố Thời:...
Cố Thời: Đù.
Đế Thính: "Chướng mắt tôi thì anh đi tìm Bạch Trạch đi!"
Tạ Cửu Tư: "Bạch Trạch đang ngủ say."
Đế Thính tức muốn chết, đặt tách trà trên tay lên bàn, nghĩ thầm hai đứa Cố Thời và Tạ Cửu Tư này không có đứa nào tốt lành hết, sau đó đứng dậy nhấc chân bước ra ngoài.
Tạ Cửu Tư nhìn bóng lưng của Đế Thính, có hơi khó hiểu.
Cố Thời đứng sau lưng Tạ Cửu Tư, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn mở miệng nhắc nhở: "Anh vẫn nên đưa bậc thang cho Đế Thính đi, Bạch Trạch đang ngủ say, chúng ta rất cần sự trợ giúp của Đế Thính."
Tạ Cửu Tư nghe Cố Thời nói xong cũng thấy có lý.
Anh suy nghĩ một chút, giơ tay tạo một cầu thang làm bằng đá cho Đế Thính, dẫn thẳng đến nơi ở của Đế Thính.
Cố Thời:???
Đệt, không phải bậc thang này đâu hai ơi!!
Cố Thời mơ hồ nghe thấy Đế Thính mắng một câu gì đó, bước chân vốn còn đang đi chậm, đột nhiên như được lắp mô tô điện, "tạch" một cái rồi biến mất không còn bóng dáng.
Cố Thời: "..."
Tạ Cửu Tư cảm thấy mình làm cũng được lắm, đưa Đế Thính về thẳng nhà, đỡ phải đi bộ.
Cố Thời nhìn Tạ Cửu Tư.
Tạ Cửu Tư cảm nhận được ánh mắt của cậu, cũng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Cố Thời: "?"
Cố Thời khen ngợi từ tận đáy lòng: "Anh đúng là thiên tài."
-- Ở phương diện chọc giận người ta.
Tạ Cửu Tư cảm thấy lời của Cố Thời có ẩn ý, nhưng lại không đoán ra được.
Thế là anh không đoán nữa, gật đầu: "Quá khen."
Cố Thời: Đệt.
Sếp Tạ, không hổ là anh, tại hạ thua rồi.
Tất Phương vừa chữa thương cho Họa Đấu vừa nói: "Đế Thính nói cũng có lý, sau này tốt nhất nên có người đi cùng Kim Ô."
Mấy vị thần tốt bụng nhanh chóng đồng ý, còn các hung thú thì không quan tâm.
"Có lợi ích gì không?" Bọn họ hỏi.
Tất Phương suy nghĩ một lúc: "Có thể không cần tham gia khóa học online?"
Đám hung thú lập tức lao tới gia nhập đội bảo vệ Kim Ô.
Kim Ô bị hung thú vây quanh, căng thẳng đến mức tốc độ ăn đồ ăn vặt cũng chậm lại.
Nhưng Cùng Kỳ lại từ chối công việc này: "Tôi thấy kiến thức của con người có chút thú vị."
Nghe vậy, Cố Thời tức khắc tỉnh táo lại: "Anh đang học gì đấy?"
Cùng Kỳ nhướng mày, chậm rãi lấy ra một quyển 《 Tư bản luận 》*.
*Tư bản luận (资本论): là tác phẩm về khoa học kinh tế chính trị quan trọng của nhà triết học về nhà học thuyết Karl Marx người Đức.
Cố Thời:?
Tạ Cửu Tư thua rồi!
Cố Thời: "Tiến độ của anh nhanh ghê ha."
"Cũng tạm được." Cùng Kỳ vươn vai, "Không có việc gì thì tôi đi trước đây."
Các yêu quái khác thấy tạm thời không có việc gì làm cũng chuẩn bị chạy lấy người.
Trước khi rời đi, bọn họ lần lượt đến trước mặt Cố Thời, nói tới nói lui cũng cùng một ý, chính là hy vọng Cố Thời cố gắng nhiều hơn, lấy lại những thứ bị mất cắp của bọn họ.
Cố Thời mỉm cười, cậu trả lời từng người một.
Các thần ma thượng cổ hài lòng rời đi, cuối cùng Tất Phương cũng dẫn Họa Đấu rời đi, nói là muốn bế quan chữa thương cho Họa Đấu.
Cố Thời cũng chuẩn bị chạy lấy người.
Tạ Cửu Tư thấy các yêu quái đều đi hết rồi mới hỏi Cố Thời: "Cùng Kỳ học cái gì vậy?"
Cố Thời xách đặc sản địa phương lên, sửng sốt: "Sao vậy?"
Tạ Cửu Tư nói: "Thứ có thể khiến Cùng Kỳ cảm thấy hứng thú không phải là thứ tốt."
Đây là đang đề phòng Cùng Kỳ phản bội hả?
Cố Thời hiểu ra: "Anh ta đang học 《 Tư bản luận 》."
Tạ Cửu Tư: "?"
"Kinh thánh của giai cấp vô sản." Cố Thời đáp, "Nhưng tôi nghĩ thứ khiến Cùng Kỳ có hứng thú, có lẽ không phải là giai cấp vô sản đâu."
Cố Thời dùng trí tưởng tượng kém cỏi của mình để đoán rằng, sở dĩ Cùng Kỳ có hứng thú với quyển sách này, có lẽ là phát hiện ra chỗ tà ác của chủ nghĩa tư bản.
Mà con hung thú Cùng Kỳ lại thích những kẻ tà ác nhất.
Cố Thời nói: "Nói không chừng Cùng Kỳ sẽ biến thành một nhà tư bản lớn, ngày nào cũng lấy việc bóc lột người khác làm niềm vui."
Tạ Cửu Tư cau mày.
"Chỉ là 《 Tư bản luận 》 cũng tốt." Cố Thời nói, "Tốt hơn nhiều so với học 《 Tâm lý tội phạm 》."
Tạ Cửu Tư lặng lẽ ghi nhớ tên của hai cuốn sách này, đưa Cố Thời về nhà.
Một tháng tiếp theo, thế giới phi nhân loại rất yên bình.
Thay đổi lớn nhất có lẽ là Chu Văn từ nhân viên bảo vệ theo ca biến thành nhân viên bảo vệ thường trực ở Viện Tam Giới, ngày nào cũng nhìn đám phi nhân loại hình người ra vào Viện Tam Giới, thế giới quan của hắn đang sụp đổ.
Cố Thời bận rộn lập sổ sách, cuối cùng cũng vừa kịp lúc báo cáo tài chính quý đầu tiên của viện điều dưỡng, sổ sách ở Viện Tam Giới cũng được đưa vào hệ thống sổ sách của toàn bộ viện điều dưỡng.
Đồng thời, tiền lương tháng đầu tiên của Cố Thời cùng với số tiền còn lại từ việc bán nấm truffle trước đó đã được chuyển vào tài khoản của cậu.
Sau khi số tiền bán nấm truffle được chuyển đến, giám đốc Trương cũng nhắn tin đến.
Hắn nói đầu bếp chính rất hài lòng về chất lượng của nấm truffle, nếu vẫn còn hàng thì hắn muốn mua tất cả, giá cả cũng có thể cao hơn.
Trong lòng Cố Thời vui vẻ.
Aha! Vậy là cậu phải đi gọi Tạ Cửu Tư nữa nhỉ?
Sơn Thần Chung Sơn giỏi như vậy, có cái gì mà không làm được?
Chỉ là nấm truffle thôi mà, Tạ Cửu Tư thậm chí còn có thể trồng những cây nấm có chất lượng tốt hơn trước!
Cố Thời nhìn tài khoản đã hơn 8 vạn tệ của mình, lại nhìn tin nhắn do giám đốc Trương gửi trên WeChat, còn chưa tan tầm mà dã tâm đã bùng lên, bàn tính nhỏ trong lòng đánh bùm bùm, tính xem 8 vạn tệ này có thể mang đến một ít thay đổi gì cho Thương Ngô Quan.
Biết đâu có thể dọn dẹp sạch sẽ những khoảng sân bỏ hoang, thay những khóa cửa đã rỉ sét, sơn lại tấm biển, còn có thể mua vài bộ quần áo mới cho ông già...
Cố Thời đang tính toán thì có tiếng gõ cửa văn phòng.
Cố Thời đặt kế hoạch chi tiêu của mình sang một bên: "Vào đi."
80% là Lý Bế Chủy lại tới thăm.
Cố Thời đoán.
Nhưng lần này cậu đoán sai rồi, ở cửa văn phòng có hai bóng người.
Thao Thiết và Cùng Kỳ đứng ở cửa, không ai nhường ai, cũng không muốn để đối phương vào trước.
Cố Thời: "?"
Các anh không cần phải vậy đâu.
Cố Thời nghĩ: "Hay là tôi đếm một hai ba, các anh cùng tiến vào?"
Thao Thiết và Cùng Kỳ cùng bày ra biểu cảm bị sỉ nhục IQ.
Thao Thiết trợn trắng mắt: "Anh vào trước đi."
Cùng Kỳ không chút khách sáo, nhấc chân bước vào.
Thao Thiết theo sau, nhưng lại giành nói trước Cùng Kỳ: "Tôi được nền tảng livestream liên hệ rồi!"
Cố Thời sửng sốt, liếc nhìn ngày tháng trên điện thoại: "Chỉ mới một tháng thôi mà?"
Thao Thiết kiêu ngạo hất cằm: "Cậu cho rằng tôi là ai?"
Cố Thời thấy thế cũng được rồi: "Được, tất cả những thứ lúc trước tôi đã đồng ý với anh, anh..."
"Livestream?" Cùng Kỳ đột nhiên xen vào, nhìn Thao Thiết, "Anh hả?"
Thao Thiết liếc mắt nhìn hắn, hừ nhẹ một tiếng.
Cùng Kỳ đột nhiên giơ tay, vỗ vai Thao Thiết.
Thao Thiết lùi lại một bước, đề phòng: "Làm sao?"
Cùng Kỳ hỏi: "Anh muốn làm gì vậy?"
Thao Thiết cười nhạt: "Liên quan gì đến anh?"
"Tôi cần tiền làm vốn khởi nghiệp." Cùng Kỳ nói thẳng, "Anh cũng cần tiền sao?"
Thao Thiết quay đầu nhìn Cố Thời.
Cố Thời đột nhiên nhanh trí: "Bên chúng tôi chi mỗi tháng 15 vạn."
Đây là mức "phí điều dưỡng" cho Viện Tam Giới được đưa ra sau khi Cố Thời thảo luận với nhóm yêu quái nhỏ kia.
Thao Thiết gật đầu: "Trừ những thứ đó ra, tôi không cần tiền."
"Tốt lắm, anh cần danh tiếng, tôi cần tiền -- Anh có muốn suy xét hợp tác với tôi không? Tôi làm cái gì đó của anh..." Cùng Kỳ như bị mắc kẹt, sau đó đập tay, "Người đại diện?"
°°°°°°°°°°
Lời editor: Mình cho đám lão yêu quái gọi anh xưng tôi hết cho đỡ bị loạn =.=