Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Thuần hóa thú? Thuần hóa thú gì cơ?
Cố Thời nhớ lúc trước Lý Bế Chủy có nói với cậu, cách đánh nhau của Tạ Cửu Tư rất mắc ói.
Cố Thời đột nhiên tò mò: "Tôi nghe nói trước đây anh và Lý Bế Chủy từng đánh nhau."
Tạ Cửu Tư gật đầu.
Cố Thời nhanh chóng bán đứng Lý Bế Chủy vì lòng hiếu kỳ, giả vờ giả vịt hỏi: "Tôi nghe anh ta nói cách đánh nhau của anh rất mắc ói, tại sao vậy?"
Tạ Cửu Tư bị hỏi vậy cũng không ngại, chỉ hơi nhớ lại một chút: "Cậu ta gây bão trên biển."
Cố Thời gật đầu: "Sau đó?"
"Cậu ta lại dẫn sấm sét tới, tôi đáp trả bằng một cơn lốc, cậu ta né không kịp, đúng lúc một tia sét đánh xuống, trùng hợp đánh ngay cậu ta khiến cậu ta bất tỉnh, bị vướng vào cơn lốc suốt 7 ngày, sau đó ói hơn nửa tháng."
Cố Thời: "."
Vãi.
Cái này thật sự rất hợp lý, thậm chí là quá phù hợp với hình ảnh diễn viên hài của Lý Bế Chủy.
Cố Thời ráng nhịn nhưng nhịn không được: "Nguyên hình của Lý Bế Chủy là gì vậy?"
"Tự cậu hỏi cậu ta đi, nhưng tốt nhất là đợi đến khi cậu ta chịu nói cho cậu biết." Tạ Cửu Tư nhắc nhở, "Những yêu quái như Lý Bế Chủy không muốn bị gọi dưới danh nghĩa chủng tộc, tốt hơn hết là không nên dò hỏi nguyên hình của bọn họ."
Cố Thời sửng sốt.
Tạ Cửu Tư giải thích: "Có rất nhiều yêu quái, một khi để lộ nguyên hình sẽ mang đến rất nhiều tai họa cho bản thân."
Cố Thời suy nghĩ một chút thì hiểu được ý của Tạ Cửu Tư.
Vạn vật đều có linh hồn, có những sinh linh trời sinh đã có thiên phú hoặc hiệu dụng phi thường sau khi tu luyện, sự quý giá đó đã tăng lên về mặt hình học, chỉ riêng sự tồn tại của chúng thôi cũng đủ để thu hút nhiều ánh mắt tham lam.
Đây là một câu chuyện khác về hoài bích có tội.
Chẳng trách đã nhiều ngày trôi qua nhưng không có ai chạy đến trước mặt cậu hỏi về nguyên hình của cậu.
Cố Thời nghĩ.
Cậu còn tưởng chỉ vì cậu quá yếu nên những lão yêu quái tồn tại từ thời thượng cổ coi thường cậu, hóa ra là không phải, chỉ là bọn họ đang tuân theo những quy tắc ngầm này thôi.
-- Tuy dù bọn họ có hỏi thì Cố Thời cũng chả biết mình là yêu quái gì.
Cố Thời gật đầu: "Là tôi đường đột."
"Không sao." Tạ Cửu Tư đứng dậy, "Chúng ta đi thôi."
Cố Thời báo địa chỉ.
Nhà của Chu Văn ở ngoại ô thành phố, lái xe đến viện điều dưỡng mất khoảng nửa tiếng.
Quy hoạch ở vùng ngoại ô không rõ ràng như trong thành phố, cho dù có địa chỉ cũng khó tìm được địa điểm.
Chu Văn nghe Cố Thời nói cậu sẽ đến, hắn lập tức lái xe đến đường chính, dưới đèn đường, hắn nhìn thấy hai bóng người đang chạy đến từ xa.
Chu Văn nhìn hai bóng người ngày càng gần, sau khi thấy rõ người bên cạnh Cố Thời, hắn run cầm cập, nhanh chóng kéo cửa xe xuống, bước xuống xe.
Mặc dù Tạ Cửu Tư ít xuất hiện trước mặt người khác, nhưng vẫn rất tuân theo quy định, mỗi ngày đi làm tan tầm đều chấm công đúng giờ.
Hầu hết mọi người, chí ít là nhân viên đều biết mặt sếp mình.
Chu Văn là nhân viên bảo vệ của viện điều dưỡng, thỉnh thoảng cần đến trực ở Viện Tam Giới, so với những người khác làm việc đúng giờ ở office building, số lần hắn thấy Tạ Cửu Tư nhiều hơn một chút.
Hắn không thể giải thích nổi, nhưng tóm lại, mỗi lần nhìn thấy ông chủ viện điều dưỡng là trong lòng hắn luôn thấy e ngại.
Hắn xuống xe, hô một tiếng: "Tổng giám đốc Tạ!"
Tạ Cửu Tư không nói chuyện, chỉ hơi gật đầu đáp lại.
Chu Văn hơi choáng váng, trên trán chảy vài giọt mồ hôi, nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao Cố Thời lại dẫn Tạ Cửu Tư đến đây.
Cố Thời liếc nhìn xe của Chu Văn.
"Chúng ta lên xe trước đi."
Chu Văn liên tục gật đầu: "Được được được, lên xe rồi nói lên xe rồi nói."
Tạ Cửu Tư lên xe, Cố Thời chui vào ghế phụ.
Sự im lặng lan rộng trong xe.
Trông Chu Văn cực kỳ căng thẳng, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Cố Thời, vẻ mặt đầy nghi ngờ và bất an, nhưng lại ngại có Tạ Cửu Tư ở đây nên không dám mở miệng hỏi.
Cố Thời cũng không bất ngờ gì mấy trước tình huống này, cậu thắt dây an toàn, hỏi: "Ngoài nhà của anh ra, anh có hỏi những nhà xung quanh có ai cũng nghe thấy tiếng chó sủa không?"
Chu Văn nghe Cố Thời nói chuyện thì thở phào nhẹ nhõm.
"Không có."
Hắn đáp, cẩn thận liếc nhìn Tạ Cửu Tư một cái qua kính chiếu hậu, lại phát hiện Tạ Cửu Tư đang quan sát hắn, tức khắc căng thẳng hơn, ngay cả nói chuyện cũng lấp vấp: "Chỉ là, rõ, rõ ràng âm thanh rất lớn, nhưng lúc trước trừ mẹ tôi ra thì không ai nghe thấy, nếu không phải hôm qua tôi có nghe thấy, tôi cũng sẽ nghĩ đó là ảo giác của mẹ tôi."
Nghe vậy, Cố Thời quay đầu lại nhìn Tạ Cửu Tư: "Anh nhìn ra được gì không?"
"Nếu không có gì bất ngờ thì chính là Họa Đấu." Tạ Cửu Tư nói, "Trên người cậu ta có hơi thở của thiên thần."
Tạ Cửu Tư không thân với Trọng Lê, thậm chí còn chưa từng gặp mặt, nhưng anh biết hơi thở của thiên thần.
Cố Thời nghe xong thì cúi đầu nhìn hai tay của mình: "Tôi có thể đánh thắng không?"
"Không cần cậu ra tay." Giọng Tạ Cửu Tư rất bình tĩnh, "Sự an toàn của cậu là trách nhiệm của tôi."
Ánh mắt Cố Thời trở nên lơ đãng.
Chu Văn ngồi nghe hai người nói chuyện, nghe khúc đầu hắn như lọt vào sương mù, nhưng khúc sau thì hắn hiểu.
Hắn thầm hít nhẹ một tiếng, trong lòng suy đoán thân phận và quan hệ của Cố Thời và Tạ Cửu Tư, ngoài mặt giả vờ như không nghe thấy gì, tập trung lái xe.
Chiếc xe rẽ trái rẽ phải ở vùng ngoại ô cũ kỹ.
Cố Thời nhìn ánh đèn xung quanh khu dân cư: "Ở đây ngủ sớm vậy à?"
Chu Văn đáp: "Khu nhỏ này được xây trước khi cải cách, cũng đã lâu đời rồi, giao thông quanh đây không thuận tiện, giá nhà cao nhưng tiền thuê nhà lại không cao, người trẻ tuổi đều đến thành phố, những hộ gia đình còn lại hầu hết đều là người lớn tuổi nên mới đi ngủ sớm."
Hắn nói xong thì quẹo vào một cửa sân, đậu xe cạnh nơi đỗ xe đạp.
Cố Thời xuống xe, lấy điện thoại ra nhìn giờ, bây giờ vẫn chưa đến 10 giờ nhưng toàn bộ tiểu khu đã tối đen.
Các căn hộ ở tiểu khu này đã rất cũ, tầng cao nhất cũng chỉ có 6 tầng, không có thang máy, cũng không có cửa chống trộm phổ biến hiện nay.
Tạ Cửu Tư ngẩng đầu nhìn căn hộ ngoài cùng trên tầng cao nhất.
Cố Thời cũng phát hiện ra gì đó, giơ tay chỉ vào một căn hộ bên trái: "Tầng cao nhất bên trái là nhà của anh phải không?"
Chu Văn hơi giật mình, hắn có đưa địa chỉ cho Cố Thời nhưng không nói rõ là căn hộ nào ở khu này.
Hắn nhìn qua đó, gật đầu: "Đúng vậy, sao cậu biết?"
Cố Thời: "Nếu tôi không biết chút gì hết, vậy anh tìm tôi chẳng phải vô ích sao?"
Nghe vậy, Chu Văn gãi đầu, nghĩ thầm cũng đúng.
Sau đó hắn đột nhiên phản ứng lại, Cố Thời là đạo sĩ!
Bị một đạo sĩ có năng lực liếc mắt một cái đã nhìn ra vị trí nhà hắn cũng không tính là chuyện tốt gì.
Chu Văn bắt đầu sợ hãi: "Nhà tôi thực sự có vấn đề à?"
"Đúng vậy." Cố Thời gật đầu, nhìn sắc mặt của Chu Văn, an ủi: "Nhưng vấn đề... không coi là to tát nhỉ?"
Cố Thời nói, nhìn yêu khí suy yếu muốn chết trong hộ gia đình kia một cách kỳ quái, kéo kéo góc áo của Tạ Cửu Tư: "Họa Đấu sẽ không đến mức như vậy...?"
Tạ Cửu Tư nhíu mày: "Bị thương."
Anh còn chưa dứt lời đã nhấc chân bước về phía cánh cửa trước mặt.
Cố Thời kéo tay Chu Văn.
Chu Văn "haizz" một tiếng, đi theo.
Cố Thời và Tạ Cửu Tư không phải là con người, leo 6 tầng lầu cũng như đi trên đất bằng, còn Chu Văn đi theo sau lại thở hồng hộc.
Cố Thời dừng chân trước nhà Chu Văn, cảm nhận được một luồng hơi nóng vô cùng rõ ràng.
Cố Thời nghiêng đầu nhìn về phía Chu Văn đã theo kịp: "Nhà anh không có ai đúng không?"
Chu Văn gật đầu: "Hôm nay tôi kêu mẹ ra ngoài đánh bài."
Tạ Cửu Tư vươn tay ra: "Chìa khóa."
Chu Văn lập tức giao chìa khóa ra, không một chút do dự.
"Lui ra sau."
Tạ Cửu Tư nói xong thì bấm tay niệm thần chú tạo kết giới, cắm chìa khóa vào ổ khóa, mở cửa ra.
Đèn cảm ứng lỗi thời trên hành lang mờ đi, một tiếng gầm trầm thấp của động vật vang lên, hành lang tối tăm đột nhiên sáng lên một lần nữa, một bóng đen cao lớn lao ra từ trong phòng, tản ra một luồng nhiệt nóng hổi!
Cố Thời kéo Chu Văn đang biến sắc rời khỏi nửa tầng lầu, đứng ở góc lầu, ngẩng đầu lên nhìn tình huống ở cửa.
Đó là một con chó ngao đen tuyền khổng lồ, cao gần bằng Tạ Cửu Tư, chóp đuôi chẻ ra, lông tóc bết dính lại với nhau, trên người lộ ra miệng vết thương đáng sợ, thứ chảy ra từ miệng vết thương không phải là máu mà là một chất bán lỏng giống dung nham, nó nhỏ giọt xuống đất phát ra âm thanh "xèo xèo", tức khắc tạo ra một vết đốt lõm dưới đất.
Con chó ngao đen tuyền nhe hàm răng sắc nhọn, thở ra hơi thở khô nóng, một vài tia lửa cực kỳ nhạt thoát ra từ giữa những chiếc răng sắc như lưỡi dao, nó mở to đôi mắt đỏ tươi như máu, cố chống đỡ lý trí sắp sụp đổ, giằng co với Tạ Cửu Tư.
Sắc mặt Chu Văn trắng bệch: "Đây đây đây đây là cái gì vậy?!"
"Họa Đấu." Cố Thời lau mồ hôi bị chảy ra do nóng, "Mẹ của anh nghe thấy tiếng chó sủa chính là nó."
Tạ Cửu Tư quan sát con chó ngao trước mắt, ánh mắt nhìn vào trung tâm ngọn lửa lộ ra giữa hàm răng của Họa Đấu.
Anh có vẻ hơi ngạc nhiên: "Hỏa tinh của Tất Phương?"
Cố Thời sửng sốt, cậu phản ứng cực nhanh, lấy điện thoại ra gọi video cho Tất Phương.
Họa Đấu gầm nhẹ một tiếng.
Cuộc gọi của Cố Thời được kết nối, cậu giơ điện thoại lên: "Tất Phương ở đây!"
Tất Phương ở đầu bên kia điện thoại giật mình: "Họa Đấu?! Mày bị sao vậy??"
Họa Đấu nhìn qua chỗ phát ra tiếng, phát hiện yêu quái mà nó quen đang bị nhốt trong một tấm bảng nhỏ, nó lập tức mất hết lý trí, gầm to một tiếng, lao thẳng về phía Cố Thời!
Tạ Cửu Tư giơ tay, Họa Đấu như bị một ngọn núi thật lớn đè xuống, nện cái "rầm" xuống đất, phát ra tiếng nức nở nhỏ bé yếu ớt.
"Cái đệt!" Giọng Tất Phương biến dạng, "Tạ Cửu Tư, anh buông tay ra cho tôi! Đừng đánh chó của tôi!"
Tạ Cửu Tư nhướng mày, nhìn thoáng qua Tất Phương trên màn hình điện thoại, anh không thèm để ý đến hắn, trở tay đánh Họa Đấu ngất xỉu.
Ngay khi con chó ngao ngất đi, thân hình cao lớn lập tức biến mất, biến thành kích thước của một con chó cỡ trung, toàn thân vết thương chồng chất, trông cực kỳ đáng thương.
Tạ Cửu Tư ngồi xổm bên cạnh Họa Đấu, vươn tay muốn cạy miệng chó để lấy hỏa tinh của Tất Phương trong miệng nó ra.
Nhưng Họa Đấu lại vô cùng kiên định muốn bảo vệ thứ này, dù đã ngất cũng không muốn để Tạ Cửu Tư cạy miệng nó ra.
Tất Phương ở bên kia điện thoại hùng hổ mắng chửi, nhìn khung cảnh điên cuồng thay đổi bên kia, có vẻ như là muốn chạy thẳng đến chỗ Tạ Cửu Tư.
Chu Văn nhìn vách tường và sàn nhà cháy đen trên hành lang, trước mắt như biến thành màu đen: "... Đây có phải là thế giới thật không?"
"Đương nhiên là thật rồi." Cố Thời cười hì hì, "Bất ngờ không?"
"Bất ngờ?" Chu Văn ngây người lặp lại, não đang quá tải, thậm chí còn không kịp truy cứu những thứ khác, trên mặt dần hiện ra biểu cảm muốn mắng người.
"Ít nhất vấn đề của nhà anh đã được giải quyết." Cố Thời cúp máy của Tất Phương, "Gần đây có thiết bị camera nào không?"
Chu Văn hít sâu một hơi: "Chỉ có ở cửa tiểu khu."
"Ồ, vậy là tốt rồi." Cố Thời gật đầu, sau đó đưa tay về phía Chu Văn, "Tiền công."
Đương nhiên Chu Văn đã chuẩn bị quà cảm ơn, hắn ngẩng đầu nhìn vết cháy đen xung quanh: "Mấy cái đó xử lý thế nào?"
Tạ Cửu Tư giơ tay bỏ kết giới, những vết cháy đen xung quanh đột nhiên biến mất, giống như những chuyện xảy ra trước đó chỉ là một giấc mơ.
Chu Văn cảm thấy nói không chừng đây chỉ là một giấc mơ.
Hắn nhanh chóng đưa 5.000 tệ đã chuẩn bị sẵn và một ít đặc sản dưới quê gửi lên cho Cố Thời, vừa cảm ơn rối rít vừa tiễn Cố Thời và Tạ Cửu Tư đi như tiễn ôn thần.
Tạ Cửu Tư xách Họa Đấu về Viện Tam Giới.
Cố Thời thì xách đặc sản địa phương, tò mò đi theo sau anh, vừa đi vừa mở túi ra xem, nói: "Ngày mai anh có thể đến nhà tôi ăn cơm, ông già vẫn chưa ra ngoài, một mình tôi ăn không hết."
"..." Tạ Cửu Tư suýt nữa buột miệng thốt ra ăn ở nhà ăn, "Được."
Anh trả lời xong thì nhìn thấy một đoàn yêu quái đang đứng ở cửa sân của anh.
Tất Phương vô cùng lo lắng vừa cướp Họa Đấu từ tay Tạ Cửu Tư đi, vừa dùng chân đá văng cửa phòng Tạ Cửu Tư, đặt Họa Đấu lên giường.
Hơi thở của Tất Phương làm Họa Đấu đang ngất xỉu chợt thả lỏng, hỏa tinh vẫn luôn được nó ngậm chặt trong miệng cũng rơi ra, giây tiếp theo hòa vào cơ thể của Tất Phương.
Yêu khí của Tất Phương lập tức trở nên cực kỳ mạnh mẽ, giây tiếp theo đã được hắn thu hồi lại, cúi đầu nhìn hai tay: "Là hỏa tinh của tôi."
Tạ Cửu Tư nhìn xung quanh: "Đế Thính đâu?"
Đế Thính đứng cuối hàng, đang cầm tách trà: "Đang nghe đang nghe, đừng giục."
Tất Phương nhìn về phía Cố Thời: "Cảm ơn, coi như tôi nợ cậu lần này."
Cố Thời có ngu mới từ chối ân tình của đại yêu thượng cổ, nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, ngoài miệng vẫn nói: "Không có không có, chuyện này Tạ Cửu Tư mới là người ra sức nhiều nhất."
Tất Phương lắc đầu: "Nhưng nguyên nhân bắt đầu của chuyện này là cậu, tôi có thể nhìn ra."
Trong lòng Cố Thời vui vẻ, nhưng trên mặt lại khó xử: "Nhưng cái này..."
Cái này thật sự quá hay!
Cố Thời chà xát tay.
Đế Thính đang lắng nghe nhịp tim của Họa Đấu thì mất tập trung vì nghe thấy tiếng lòng vui như đốt pháo của Cố Thời, không khỏi liếc mắt nhìn cậu một cái, sắc mặt vi diệu.
Một đám yêu quái bị Cùng Kỳ tẩy não, tin rằng Cố Thời chính là người giúp đỡ kia, bây giờ tận mắt chứng kiến hỏa tinh của Tất Phương đã trở lại, trùng hợp là Cố Thời lại ở đây, trong lúc nhất thời, các yêu quái bị tổn thất đều nhìn chằm chằm Cố Thời bằng ánh mắt nóng bỏng.
Cố Thời không sợ trời không sợ đất nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy thì cũng rùng mình một cái, không khỏi trốn ra sau lưng Tạ Cửu Tư.
"Nghe xong chưa?" Tạ Cửu Tư hỏi Đế Thính.
"Nghe xong rồi, Trọng Lê cướp lại được hỏa tinh của Tất Phương từ tay những người đó, Trọng Lê nói với Họa Đấu rằng anh ta sẽ đi xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì rồi rời đi."
Cố Thời hơi khó hiểu: "Bọn họ không cần hỏa tinh của Tất Phương nữa hả?"
Tất Phương tùy ý nói: "Đã có Hỏa Thần là Trọng Lê rồi, còn cần hỏa tinh của tôi làm gì nữa?"
Nghe hắn nói vậy, Tạ Cửu Tư trầm ngâm: "Vậy hàm hỏa của tôi là mặt trời ở Cửu U, nhưng cũng chỉ có thể giảm bớt giá rét ở Cửu U, nếu muốn mặt trời thật sự, thế thì..."
Anh còn chưa dứt lời, cả đám lão yêu quái đồng loạt nhìn về phía con Kim Ô duy nhất còn sót lại đến đây để xem kịch vui, bây giờ đang ngồi dưới đất.
Kim - ngồi xổm trong góc lặng lẽ ăn dưa, đang gặm được một nửa Sachima - Ô giật mình.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Kim Ô đến xem kịch vui, ai dè mình mới là đối tượng gặp nguy hiểm