Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 37

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Động tác nhảy disco điên cuồng của Cố Thời chợt khựng lại.

 

Tạ Cửu Tư đứng ở cửa, hơi dừng lại một chút, chậm rãi hỏi: "Đây là... sở thích mới của cậu?"

 

Cố Thời muốn vỡ vụn.

 

Cậu lúng túng đứng đó, cảm giác như ngón chân đã đào ra một tòa tháp Babylon trên sàn, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào.

 

Tạ Cửu Tư mơ hồ nhận ra Cố Thời xấu hổ, anh hơi dừng lại một chút, đi vào, đóng cửa, an ủi: "Không có người khác biết."

 

Cố Thời:?

 

Anh cũng là người khác đó, cảm ơn.

 

Cố Thời bỏ tay xuống, ngồi lên sofa, ôm gối, lại lần nữa từ chối nhìn và nói chuyện với Tạ Cửu Tư.

 

Tạ Cửu Tư thấy Cố Thời từ chối giao lưu thì có chút rầu.

 

Người bạn của anh cực kỳ dễ xấu hổ, phải làm sao bây giờ?

 

Đây là điểm mù kiến thức mà Tạ Cửu Tư chưa từng tiếp xúc, trước đây đến cả bạn bè anh còn không có chứ đừng nói là một kiểu bạn nào đó.

 

Lần đầu Tạ Cửu Tư cảm nhận được thế nào là "chân tay luống cuống".

 

Anh suy nghĩ một lúc, dứt khoát bắt chước Cố Thời, ngồi trên sofa đối diện Cố Thời, trong lòng ôm một cái gối, mắt không chớp nhìn chằm chằm Cố Thời, sau khi suy nghĩ một lát thì quyết định lên mạng tìm xem những lúc thế này thì nên làm gì.

 

Sau đó anh nhìn thấy có người trả lời: đừng nhắc đến những chủ đề khiến TA* cảm thấy ngại ngùng thì chuyện sẽ bình thường trở lại!

 

*TA là phiên âm của cô ấy 她 hoặc anh ấy 他, do người trả lời không biết người ngại ngùng là trai hay gái nên ghi phiên âm luôn.

 

Sắc mặt Tạ Cửu Tư trở nên nghiêm túc, thấy rất có lý.

 

Anh cẩn thận quan sát Cố Thời, thấy điều khác biệt duy nhất ở Cố Thời là chiếc mũ lưỡi trai trên đầu.

 

Ồ, đây là chiếc mũ Cố Thời đã mua khi đi ngang qua cửa hàng vật phẩm trước khi về nhà vào tối qua.

 

Tạ Cửu Tư đột nhiên nhanh trí, suy nghĩ rồi nói: "Chiếc mũ này rất hợp với cậu."

 

Cố Thời:???

 

Có phải con bê Tạ Cửu Tư đang chế giễu cậu không?

 

Cố Thời đặt tay lên ngực tự hỏi, sau đó cảm thấy với trình độ nghệ thuật ngôn ngữ của Tạ Cửu Tư có lẽ không đạt đến trình độ này.

 

Tạ Cửu Tư thấy Cố Thời vẫn bất động, càng rầu hơn.

 

Thay đổi chủ đề thất bại rồi sao?

 

Anh thở dài trong lòng, bấm dislike người kia rồi tiếp tục kéo xuống.

 

Anh nhìn thấy câu trả lời thứ hai được nhiều like: Vậy cứ khen đến khi cậu ta không ngại ngùng nữa thì thôi, giải nhạy cảm!

 

Tạ Cửu Tư thấy cũng có lý.

 

Chỉ là Tạ Cửu Tư không quen với nghiệp vụ này, anh quan sát Cố Thời một lúc lâu, không nghĩ ra nên khen như thế nào.

 

"Tôi đang nghĩ xem nên khen cậu như thế nào." Tạ Cửu Tư dứt khoát nói thẳng ra điều trong lòng, "Nhưng tôi phát hiện hình như toàn thân cậu toàn là ưu điểm."

 

Cố Thời shocku.

 

Đệt?

 

Anh trai tìm mấy lời âu yếm sến rện này ở đâu ra vậy, cay đến nỗi làm đôi tai nhỏ bé của tôi lùng bùng.

 

Cố Thời xấu hổ đến mức gỡ bỏ 10 vạn tượng binh mã và một tòa lăng mộ Tần Hoàng ra khỏi sàn nhà, tay ôm gối chặt hơn.

 

Tạ Cửu Tư phát hiện Cố Thời vẫn thờ ơ.

 

Anh lại dislike cho câu trả lời thứ hai, thở dài rồi tiếp tục lướt xuống.

 

Sau đó anh nhìn thấy bình luận hot thứ ba: một phần cảm xúc ngại ngùng là vì tự ti, những lúc thế này nên nhẹ nhàng ôm lấy TA, làm bạn bên cạnh TA là được!

 

Tạ Cửu Tư lại thấy có lý.

 

Anh đứng lên, bước nửa bước về phía Cố Thời, Cố Thời đang vùi mặt vào gối, cảnh giác thò đầu ra.

 

Tạ Cửu Tư khựng lại, dừng bước.

 

Cố Thời nheo mắt lại, nhìn Tạ Cửu Tư đang đứng đối diện mình, nghĩ thầm anh trai này lại muốn làm gì đây?

 

Tạ Cửu Tư vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Cần ôm một cái không?"

 

Cố Thời:???

 

Hôm nay Tạ Cửu Tư uống lộn thuốc hả??

 

Hay là cuối cùng anh ta đã phát hiện ra tính hướng của anh ta không đúng và muốn chơi gay với mình?!

 

Cố Thời cảm thấy huyết áp tăng cao, đầu muốn nổ tung.

 

Toàn thân cũng muốn nổ tung, cuối cùng không nhịn được mở miệng: "Cuối cùng anh muốn làm gì?"

 

Tạ Cửu Tư thấy Cố Thời cuối cùng cũng nói chuyện với mình, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy vẻ mặt anh trở nên sáng rỡ hơn: "Tôi muốn hỏi liệu cậu có tương đối quan tâm đến dự án phúc lợi từ thiện nào không."

 

"?" Cố Thời sửng sốt.

 

Không ngờ lại là chuyện nghiêm túc này?

 

Vậy thì cũng có thể tạm dừng tuyệt giao một chút.

 

"... Tôi không quan tâm khía cạnh này lắm." Cố Thời nói, "Nhưng ông già rất quan tâm đến viện phúc lợi nhi đồng Sơn Nam mà lần trước chúng ta đã đến."

 

Tạ Cửu Tư có ấn tượng với chuyện này: "Chính là nơi ông ấy nhặt được cậu?"

 

Cố Thời gật đầu.

 

Tạ Cửu Tư ghi nhớ chuyện này, lại hỏi: "Còn có một chuyện."

 

"Anh nói đi."

 

Tạ Cửu Tư suy nghĩ một lát, do dự Không biết có nên hỏi hay không.

 

Anh giơ tay chạm vào Cầm Cố Châu trông giống trang sức mạ vàng, nghĩ rằng Cố Thời cũng đã chịu đưa tín vật cho anh, có lẽ sẽ không ngại nói nguyên hình cho anh biết.

 

Cuối cùng Tạ Cửu Tư vẫn hỏi: "Nguyên hình của cậu là gì?"

 

Cố Thời có chút buồn bực, tại sao hôm nay lại có đến hai người tò mò về nguyên hình của mình vậy.

 

Tuy nhiên, Tạ Cửu Tư và Cùng Kỳ có địa vị hoàn toàn khác nhau trong lòng Cố Thời.

 

Cố Thời cảm thấy đây là một cơ hội, liệu cậu có nên tận dụng cơ hội này để nói thẳng sự thật với Tạ Cửu Tư hay không.

 

Cậu hơi do dự.

 

Cậu biết mình là người thế nào, không nói thì thôi, nhưng khi nói ra lại nửa thật nửa giả lung tung rối loạn.

 

Tất nhiên, vì cái miệng này nên cậu có rất ít bạn bè, dĩ nhiên cậu cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống kết bạn với người bị mình lừa gạt.

 

Con người Tạ Cửu Tư thật sự quá thành thật, Cố Thời chưa từng gặp một nhân vật nào tin mọi điều cậu nói mà không chút nghi ngờ như thế này.

 

Một số lời vui đùa mà anh cũng tin, Cố Thời chỉ hơi không chú ý đến anh một chút thôi là anh sẽ tin là thật và thực hiện nó.

 

Khiến Cố Thời thực sự rất xấu hổ -- nhất là vào khoảng thời gian đầu.

 

Cố Thời biết rõ sự quan tâm ban đầu của Tạ Cửu Tư dành cho cậu không phải là vì bản thân cậu, mà là vì anh cho rằng cậu là yêu quái, hơn nữa, Tạ Cửu Tư bẩm sinh có khuynh hướng quan tâm đến những yêu quái nhỏ của Yêu tộc.

 

Một số nhân thú thụy thú ở Viện Tam Giới đã quen với điều này.

 

Nhưng từ góc độ của Cố Thời, ngay từ ban đầu là cậu đã lừa Tạ Cửu Tư, cậu vẫn luôn rất để ý điều này.

 

Cố Thời do dự một lúc lâu, vẫn hỏi: "Tôi nói thật nhé?"

 

Tạ Cửu Tư ngạc nhiên: "Đương nhiên."

 

"Tôi không biết nguyên hình của tôi." Cố Thời nói.

 

Tạ Cửu Tư không ngờ lại nhận được đáp án như vậy.

 

Anh hơi mở to mắt, vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh lộ ra chút kinh ngạc.

 

Anh xác nhận lại: "Không biết?"

 

"Đúng vậy, tôi không biết, từ khi có ký ức thì tôi luôn sống cùng ông già, trước khi gặp được ông già thì tôi còn quá nhỏ, không nhớ được chuyện gì, chỉ nhớ là rất lạnh rất đói, vẫn luôn cho rằng mình là con người."

 

"..." Tạ Cửu Tư hơi dừng lại, "Lúc trước cậu nói..."

 

"Lúc trước là tôi lừa anh." Cố Thời khoanh chân, ngẩng đầu nhìn Tạ Cửu Tư đang đứng trước mặt cậu, "Thật ra khi anh và ông già làm giao dịch, ông ấy nói thẳng tôi không phải là con người thì tôi mới thật sự nhận ra chuyện này, trước đó là tôi lừa anh."

 

Tạ Cửu Tư im lặng cụp mắt nhìn Cố Thời.

 

Cố Thời tính thời gian, cảm thấy cậu lừa Tạ Cửu Tư một lần tận 2 tháng, Tạ Cửu Tư cắt một nhúm tóc của cậu, nếu muốn mọc tóc mới thì cũng cần ít nhất hai tháng, vậy coi như huề nhau.

 

Được đấy, cái này hợp logic, vô cùng công bằng.

 

Cố Thời ôm gối ôm, không hề hoảng loạn sau khi thú nhận.

 

Đã thú nhận rồi còn hoảng loạn gì nữa, kết quả của sự việc đã được định trước, dù sao thì sau khi nói xong, trong lòng cậu rất thoải mái, Tạ Cửu Tư quyết định ra sao là chuyện Tạ Cửu Tư cần suy xét.

 

Cố Thời thấy rất hợp lý, chống cằm nhìn Tạ Cửu Tư đang im lặng không nói gì, chờ một lúc lâu cũng không thấy Tạ Cửu Tư đáp lời.

 

Sofa thật sự quá thoải mái, thoải mái đến mức mí mắt cậu muốn đánh nhau.

 

Tạ Cửu Tư chậm chạp mở miệng: "Cậu..."

 

Cố Thời giật mình tỉnh táo lại, liên tục gật đầu: "Ừm ừm ừm đúng đúng đúng, anh nói đúng."

 

Cậu vừa mơ màng nói, vừa giơ tay lên sờ khóe miệng, thấy không bị ướt mới thả lỏng người, sau đó ngước mắt nhìn Tạ Cửu Tư, lại phát hiện Tạ Cửu Tư đang nhìn chằm chằm cậu với vẻ bất đắc dĩ.

 

Trong lòng Cố Thời không hề dao động khi gạt người hay khi thú nhận, nhưng lúc này lại thấy hơi áy náy.

 

Cậu vỗ vỗ mặt: "Ngại quá, vừa rồi mất tập trung, sếp Tạ anh mới nói gì thế?"

 

Tạ Cửu Tư thành thật: "Chưa nói gì cả."

 

Cố Thời chớp chớp mắt: "Ồ, vậy tôi tỉnh rất đúng lúc."

 

Tạ Cửu Tư suy nghĩ: "Đúng vậy."

 

Cố Thời ngồi đàng hoàng lại, chỉnh lại chiếc mũ bị nghiêng do ngủ gật: "Được rồi, anh nói đi."

 

Tạ Cửu Tư nói ra kết luận mà anh đã suy nghĩ một lúc lâu: "Có lẽ nguyên hình của cậu vẫn còn nhỏ, nhưng huyết mạch của cậu chắc là vô cùng mạnh, dựa theo lông tơ được luyện hóa từ tóc của cậu, đoán chừng cũng không phải là loài có vảy..."

 

Cố Thời vừa nghe vừa gật đầu, cứ có cảm giác hình như có chỗ nào đó không đúng.

 

"Dừng lại dừng lại." Cố Thời làm động tác tạm dừng.

 

Tạ Cửu Tư dừng nói, khó hiểu nhìn Cố Thời.

 

"Ngoài nguyên hình của tôi ra thì còn chuyện gì khác không?" Cố Thời hỏi.

 

Tạ Cửu Tư vẻ mặt mờ mịt.

 

"..." Cố Thời không thể không lên tiếng nhắc nhở, "Là chuyện tôi lừa anh."

 

"À." Tạ Cửu Tư bừng tỉnh, "Đối với tôi, cái đó không tính là lừa gạt."

 

Cố Thời: "?"

 

"Cậu đã thú nhận, vì vậy không tính là lừa tôi." Tạ Cửu Tư nói, "Hơn nữa nếu xét theo kết quả, tôi không tổn thất gì, đồng thời cậu cũng không gây ra hậu quả xấu nào."

 

Cố Thời gãi đầu: "Có thể tính như vậy nữa hả?"

 

"Tôi nghĩ là có thể." Tạ Cửu Tư cảm thấy việc này chẳng là gì, so với việc này thì việc tìm hiểu nguyên hình của Cố Thời là gì vẫn quan trọng hơn.

 

Cố Thời ôm gối ôm, dựa lên sofa, ngẩng đầu nhìn Tạ Cửu Tư nghiêm túc phân tích.

 

Những lời phân tích nghiêm túc đó của Tạ Cửu Tư chui vào tai này của cậu rồi đi ra bằng tai kia, đi qua não một lần, nhưng không đọng lại được một chữ.

 

Cố Thời cũng bày ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị để phối hợp với biểu cảm nghiêm túc của Tạ Cửu Tư, trong đầu toàn là con rồng Tạ Cửu Tư này dễ lừa như vậy, lỡ như không chú ý đến chẳng phải sẽ biến thành Khoa Phụ thứ hai sao!

 

Nghĩ kỹ lại, Tạ Cửu Tư còn giàu hơn cả Khoa Phụ nữa!

 

Giá trị của một Tạ Cửu Tư ít nhất có thể so với hàng trăm Khoa Phụ, thậm chí có thể sẽ là một câu chuyện bi thảm "Một con rồng tên Tạ Cửu Tư bị lừa, Viện Tam Giới bị liên lụy rơi xuống nước".

 

Trời ạ! Chuyện này quá kh*ng b*.

 

Cố Thời lộ ra vẻ mặt ưu sầu, không nhịn được lấy điện thoại ra mua một bộ 《 Hướng dẫn phòng chống lừa đảo cho người già 》, khi hàng được giao đến thì truyền cho cả Viện Tam Giới đọc.

 

Tạ Cửu Tư nhìn Cố Thời mặt ủ mày ê thì dừng lại: "Sao vậy?"

 

Vì quan tâm đến tâm trạng của Tạ Cửu Tư nên Cố Thời không nói rằng cậu cảm thấy Tạ Cửu Tư quá dễ lừa.

 

Tuy nhiên, vừa rồi cậu cũng không nghe Tạ Cửu Tư nói gì, cậu thử nhớ lại, dù sao cũng là luyên thuyên loại trừ một đống khả năng giúp cậu, không có đáp án chính xác nào.

 

Cố Thời nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng rưng rưng nước mắt hy sinh bản thân.

 

Cậu giơ tay sờ vào tóc của mình, buồn bã: "Tôi chỉ đang nghĩ khi nào tóc của tôi mới dài trở lại, cái lỗ này thật xấu."

 

Tạ Cửu Tư hơi giật mình, anh đột nhiên nhớ có một khoảng thời gian trước, Bạch Trạch xuống nhân gian chơi, bị hoàng đế trẻ con của con người nghịch ngợm cạo trọc đầu, khiến hắn buồn bực mấy trăm năm.

 

Tạ Cửu Tư là loại yêu thú có vảy, không hiểu vì sao những yêu thú có lông lại quan tâm đến lông của mình như vậy, nhưng chuyện Bạch Trạch buồn bực mấy trăm năm là thật.

 

Cuối cùng Tạ Cửu Tư cũng hiểu ra, trước đó Cố Thời không phải đang ngại ngùng, mà là đang tức giận.

 

Tạ Cửu Tư: "..."

 

Ờm.

 

Tạ Cửu Tư nhìn Cố Thời đang sờ đầu mình cách một chiếc mũ, mím môi: "Xin lỗi."

 

Cố Thời sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Tạ Cửu Tư.

 

Trước đó cậu vẫn rất muốn bắt Tạ Cửu Tư xin lỗi mái tóc của cậu, nhưng bây giờ khi anh đã xin lỗi, Cố Thời lại thấy rất khó chịu.

 

"Cũng không phải chuyện lớn gì!" Cố Thời xua tay, hoàn toàn quên mất mấy tiếng trước bản thân mới tuyên bố tuyệt giao với Tạ Cửu Tư cho đến khi tóc mọc ra, cậu vô cùng hào phóng, "Hai ta là quan hệ gì chứ! Không cần phải để trong lòng!"

 

Tạ Cửu Tư nghe Cố Thời nói, tâm trạng bắt đầu phấn chấn lên.

 

Dù có bao nhiêu lần đi nữa, chỉ cần Tạ Cửu Tư nghe thấy Cố Thời khẳng định mối quan hệ thân thiết của hai người, anh đều sẽ cảm thấy vui vẻ.

 

Giọng điệu anh trở nên nhẹ nhàng hơn một chút: "Về nguyên hình của cậu, thông tin vẫn còn quá ít, nhưng có thể xác định được đặc tính, tố chất cơ thể của cậu đủ để chống đỡ khi đối mặt với tôi, lại còn vô cùng may mắn, có lẽ là thú điềm lành."

 

Cố Thời: Nghe hình như rất tuyệt.

 

"Chờ chút." Cố Thời hơi dừng lại, nhanh chóng phát hiện điểm mù: "Điềm lành?"

 

Tạ Cửu Tư gật đầu, đang định nói những thu hoạch và thay đổi gần đây trong Viện Tam Giới đều bắt nguồn từ vận may cực mạnh mà Cố Thời mang đến thì thấy biểu cảm Cố Thời trở nên nghiêm túc.

 

Cố Thời thọc tay vào gối ôm, móc ra một đống lông ngỗng, toàn thân dần dần rạn nứt trong đám lông: "Vậy là vé số của tôi trúng rồi phải không??"

 

Tạ Cửu Tư khựng lại, nhất thời không biết nên thừa nhận hay phủ nhận.

 

Phản ứng này của anh cũng không khác gì thừa nhận là mấy.

 

Cố Thời mở trừng mắt, không dám hỏi là trúng nhiều hay ít, phản ứng đầu tiên là nhanh chóng hủy liên kết thẻ ngân hàng của Huabei, sau đó chuyển toàn bộ số dư tiết kiệm vào tài khoản định kỳ.

 

*Hubei (花呗): ứng dụng tiêu dùng trải nghiệm mua trước trả sau.

 

Tạ Cửu Tư tò mò: "Cậu làm gì vậy?"

 

"Để ngăn bản thân làm ra hành động vi phạm quy định." Cố Thời nói, "Tôi sợ tôi không kiềm chế được mà đi mua vé số, rút hết quỹ giải thưởng, kết quả tất cả nhân quả đều rơi xuống người anh, vậy là không đúng."

 

Cố Thời quá hiểu rõ bản thân, là kiểu có tâm lý của một công dân bình thường.

 

Chỉ cần tóm lấy một người ngẫu nhiên bên đường, nói với người đó rằng lần này người đó sẽ trúng vé số, trong 10 người thì có ít nhất một nửa sẽ đi thử vận may.

 

Nhất là lúc này Cố Thời đang thiếu tiền.

 

Trong đầu cậu đã bắt đầu đánh nhau.

 

Một bên thì nói sửa chữa đạo quán cần một số tiền lớn, nếu dùng số tiền trúng số trả hết trong một lần thì thật tốt, miễn cho ông già không đợi được Thương Ngô Quan sửa chữa xong thì đã buông tay thế gian; một bên thì nói sửa chữa đạo quán nên dùng số tiền mình chăm chỉ kiếm được, tiền kiếm được từ nhân quả của người khác là của cải bất chính, ông già biết được sẽ không vui.

 

Bla bla bla bla.

 

Cố Thời móc sạch gối ôm, lông ngỗng bên trong bay tứ tung, rối rắm muốn chết.

 

Tạ Cửu Tư không biết suy nghĩ của Cố Thời, anh nhìn Cố Thời liên tục thay đổi sắc mặt, dứt khoát hỏi: "Cậu đang khó xử chuyện gì hả?"

 

"Không có."

 

Cố Thời ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Cửu Tư, hít sâu, vỗ vỗ mặt, vẫn quyết định tạm thời không nghĩ đến chuyện này.

 

Đại nạn của ông già là vào năm 89 tuổi.

 

Cùng lắm thì chờ đến khi ông già 88 tuổi mà cậu vẫn chưa tích góp đủ tiền thì lại bàn chuyện mua vé số với Tạ Cửu Tư.

 

Luôn có rất nhiều cách.

 

"Không có gì không có gì, về chuyện nguyên hình của tôi, không vội, không biết cũng không sao cả."

 

Cố Thời bắt đầu đuổi người, lại nghĩ tới Cố Tu Minh trong nhà ngày nào cũng đi tới nữa lui không làm chuyện chính, bây giờ cậu khó xử đến vậy mà ông già thúi lại không hề hay biết, tức khắc cậu nổi lên ý xấu.

 

Cậu cực kỳ thiếu đạo đức nói với Tạ Cửu Tư: "Còn nữa, tôi thấy gần đây ông già rất rảnh rỗi, anh nên giao vài nhiệm vụ cho ông ấy đi."

 

Tạ Cửu Tư gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng phải đợi sau khi tiếp xúc với Hỗn Độn đã."

 

Sự xuất hiện của Hỗn Độn là chuyện ngoài ý muốn, mất đi Hỗn Độn độc lập với lục đạo tam giới, có lẽ những người đánh lén bọn họ sẽ để lại dấu vết.

 

Đây chính là lúc Cố Tu Minh phát huy tác dụng!

 

Nghe vậy, Cố Thời tức khắc cảm thấy hài lòng, lúc tan tầm thì ngân nga một bài.

 

Cố Thời ngân nga thu dọn bàn làm việc, gọi Tạ Cửu Tư một tiếng, được Sơn Thần đưa về nhà.

 

Ba người chạm mặt nhau ở Điện Sơn Môn.

 

Cố Thời cợt nhả nhìn chằm chằm bộ râu dài của Cố Tu Minh.

 

Cố Tu Minh không có ý tốt nhìn chằm chằm đầu Cố Thời.

 

Tạ Cửu Tư đưa Cố Thời về nhà, hết nhìn người này đến nhìn người kia, cứ cảm thấy có chỗ nào không ổn nhưng lại nghĩ không ra.

 

Hôm sau khi trời còn chưa sáng, Tạ Cửu Tư đã bị hai luồng sát khí cao đến tận trời ở Thương Ngô Quan làm cho tỉnh giấc.

 

Tạ Cửu Tư vội vàng phóng thần quang qua nhìn, thấy hai thầy trò Cố Thời và Cố Tu Minh mỗi người cầm một thanh củi ăn miếng trả miếng trong sân của bọn họ.

 

Tạ Cửu Tư nheo mắt lại, nhận ra điều không đúng.

 

Trên đỉnh đầu Cố Thời từ một cái lỗ biến thành hai cái, một trái một phải, vô cùng đối xứng.

 

Bộ râu dài của Cố Tu Minh bị cắt thành hình gợn sóng, trông còn nghiêm trọng hơn bị chó nhai.

 

Hai thầy trò mặt đối mặt, khóe mắt như muốn nứt ra, đã chuẩn bị sẵn sàng để quyết đấu sinh tử.

 

Tạ Cửu Tư: "..."

 

°°°°°°°°°°

 

Lời editor:

 

Tạ Cửu Tư: Đang ngủ thì bị drama gọi dậy.

Bình Luận (0)
Comment