Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Cố Thời lườm Cố Tu Minh, tức đến mức đầu muốn bốc khói!
Sáng nay khi nhìn vào gương, toàn thân cậu như muốn nứt ra, suýt nữa đã đấm vào gương một đấm!
Cậu khác với ông già Cố Tu Minh suốt ngày ngồi trong nhà, cậu phải ra ngoài đi làm kiếm tiền, phải gặp người khác!
Dù không gặp ai thì cậu cũng phải chú ý đến hình ảnh của mình!
Nhìn chuyện tốt mà Cố Tu Minh làm xem?
Hai cái lỗ đối xứng hoàn hảo này có thể làm thành kiểu bờm ngựa Mohicans luôn rồi!
Cố Tu Minh lườm Cố Thời, sờ bộ râu dài bảo bối của mình, tức đến mức suýt trợn trắng mắt ngất xỉu!
Ông coi trọng bộ râu dài này còn hơn bản thân ông.
Mùa thu ở thành phố B, nhiệt độ thấp và thời tiết khô hanh, ông chưa chắc sẽ tắm mỗi ngày, nhưng chắc chắn ngày nào cũng sẽ rửa mặt gội đầu và chải chuốt bộ râu dài đã nuôi được 8 năm này!
Còn dùng cả dầu xả nữa!
Nhìn chuyện tốt mà Cố Thời làm xem?
Hai thầy trò nắm chặt thanh củi bằng nắm đấm cứng ngắc.
Tạ Cửu Tư luôn cảm thấy mối quan hệ của Cố Thời và Cố Tu Minh rất khó hiểu.
Quan hệ của bọn họ hẳn là rất tốt, Tạ Cửu Tư có thể thấy rõ điều đó, khi Cố Thời đi tới một nơi nào đó, cậu sẽ mua đặc sản nơi đó cho Cố Tu Minh, sợ ông già ở nhà thiếu đồ ăn.
Nhưng khi hai ông cháu này cùng ở trong Thương Ngô Quan, ngày nào gặp nhau cũng gà bay chó sủa xung đột vũ trang, cách sống chung này điên cuồng cọ vào điểm mù tri thức của Tạ Cửu Tư.
Tạ Cửu Tư nhìn hai cái lỗ trên đỉnh đầu Cố Thời, lại nhìn bộ râu dài chó nhai của Cố Tu Minh, muốn nói lại thôi, anh nhìn hai thanh củi trong tay hai ông cháu, không biết có nên đi ra cản hay không.
Cuối cùng, Tạ Cửu Tư dùng vốn kiến thức ít ỏi về con người của mình để suy đoán trường hợp hiện giờ.
Không phải con người có câu việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài sao?
Này cũng coi như là việc xấu trong nhà nhỉ?
Tạ Cửu Tư không chắc lắm, sau đó anh tiến lên một bước, hiếm khi anh không lễ phép trực tiếp xuất hiện ở giữa hai thầy trò sắp trở mặt thành thù mà không đứng bên ngoài cửa núi chờ Cố Thời ra mở cửa như trước kia.
Sự cấp tòng quyền*, Tạ Cửu Tư nghĩ vậy.
*Sự cấp tòng quyền (事急从权): nghĩa là tuân theo thẩm quyền trong những vấn đề cấp bách.
Sơn - không hề nhận ra mình cũng là người ngoài - Thần ngước mắt nhìn, không chút do dự che trước mặt Cố Thời, bảo vệ Cố Thời ở phía sau.
Hai thầy trò sắp trở mặt thành thù đồng thời sửng sốt.
Sát khí của Cố Thời cứng lại, ngập ngừng hỏi: "Anh... sao lại đến đây?"
Cố Tu Minh nghe thấy giọng điệu này, da mặt giật giật.
Thằng nhóc thúi Cố Thời này đúng là to gan lớn mật, không có chút lòng kính sợ Sơn Thần.
Tạ Cửu Tư hỏi Cố Tu Minh: "Mới sáng sớm mà hai người làm gì vậy?"
Cố Tu Minh chưa kịp trả lời thì Cố Thời đã tiến lên một bước, kéo ống tay áo của Tạ Cửu Tư.
Cậu kéo ống tay áo Tạ Cửu Tư, giơ tay sờ lên đầu mình, lúc sờ vào hai cái lỗ, cảm giác như trời sập đất nứt.
"Anh xem đi!!"
Tạ Cửu Tư nghe vậy thì nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm đầu Cố Thời.
Cố Thời mách: "Ông già làm đó!!"
Tạ Cửu Tư bối rối không hiểu ý của Cố Thời.
Anh nhìn kiểu tóc của Cố Thời, suy nghĩ một lúc rồi nhận xét: "Rất độc đáo."
Cố Thời:?
Cố Thời trừng mắt nhìn Tạ Cửu Tư.
Tạ Cửu Tư khựng lại, đổi một cách nói khác: "Rất thời thượng."
Cố Thời nắm chặt thanh củi trong tay: "Anh im được rồi đó."
Tạ Cửu Tư: "."
Cố Tu Minh nghe đồ đệ tiện nghi của mình la hét với Sơn Thần Chung Sơn, chợt thấy trong lòng nóng lạnh bất thường.
Thương Ngô Quan được xây trên Chung Sơn, tuy lúc xây, Chúc Âm không có ở đây, nhưng vẫn cúng tế theo quy định, coi như là đã thờ núi.
Theo quy định được truyền lại từ xa xưa, bọn họ đã thờ và sống trên đỉnh núi, cho dù là con dân Chung Sơn. Nếu khiến Sơn Thần Chúc Âm không vui, anh cũng có thể đập nát Thương Ngô Quan chỉ bằng cái búng tay!
Bề ngoài Cố Tu Minh vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng có chút hoảng hốt.
Thái độ của thằng nhóc thúi này đối với Tạ Cửu Tư không đúng lắm, trước kia nó có tùy ý vậy đâu!
Cố Tu Minh cho rằng, khi Cố Thời và Tạ Cửu Tư ra ngoài tìm Đế Lưu Tương, cùng ăn cùng ở nên thân thiết hơn một chút. Ông quá hiểu đồ đệ do một tay ông nuôi lớn, thằng nhóc Cố Thời là loại được đằng chân lân đằng đầu, nể mặt nó một chút là nó có thể trèo lên mặt người khác, kỹ năng thuận can nhi ba* và được chiều sinh hư đã max cấp từ lâu.
*Thuận can nhi ba (顺杆儿爬): nghĩa là nói những điều tốt đẹp và làm những điều người khác thích.
Cố Tu Minh đau đầu.
Cũng không phải ông cảm thấy tính cách này của Cố Thời có vấn đề, ông chỉ cảm thấy đối tượng lần này không ổn lắm.
Tạ Cửu Tư là nhân vật gì?
Chúc Long được bảo tồn từ thời thượng cổ! Theo tin tức mà Cố Thời mang về, anh còn là người kiểm soát sự tồn tại của Cửu U minh thổ.
Bây giờ trông Tạ Cửu Tư có vẻ ôn hòa vô hại, nhưng Cố Tu Minh vẫn còn nhớ rõ vuốt rồng lao tới khi bọn họ mới gặp mặt lần đầu.
Nếu Chúc Âm thật sự làm gì đó, nghiền chết ông và Cố Thời đơn giản như b*p ch*t một con kiến.
-- Mặc dù xét theo những lần tương tác sau đó, vị Sơn Thần Chung Sơn này dường như không có chút làm giá thần minh gì đó.
Cố Tu Minh thừa nhận, ông chỉ là có chút PTSD do vuốt rồng của Tạ Cửu Tư vào lần đầu gặp mặt.
Hơn nữa hành vi của Cố Thời thật sự quá càn rỡ.
Cố Tu Minh đờ đẫn nhìn Cố Thời kéo cánh tay Tạ Cửu Tư, nhe răng trợn mắt với anh, lại nhìn vẻ mặt không cảm xúc bị Cố Thời lay tới lay lui của Tạ Cửu Tư, hít sâu.
Có lẽ mình đã lo lắng quá nhiều, Cố Tu Minh nghĩ.
Ông nhớ trước kia khi mới nhận nuôi Cố Thời, ông đã bói một quẻ đơn giản cho bạn nhỏ, trên quẻ tượng, cuộc đời Cố Thời êm đềm hạnh phúc, trường thọ, gặp nhiều quý nhân.
Tạ Cửu Tư có lẽ là một trong những quý nhân đó.
Nghĩ vậy, Cố Tu Minh bình tĩnh hơn một chút, tay vuốt bộ râu dài, đang định nói chuyện thì cảm nhận được cảm xúc so le đâm vào tay, không kiềm lòng được hộc ra một chữ: "Đệt!"
Cố Thời vô thức rụt cổ lại, nhưng khi nhìn Tạ Cửu Tư đang che ở phía trước cậu, cậu nắm lấy cánh tay của Tạ Cửu Tư, gan lại phình lên.
Cố Thời: "Sao ông lại ăn nói th* t*c như vậy, rất không văn minh."
Cố Tu Minh:?
Tạ Cửu Tư:?
Tạ Cửu Tư khựng lại, há miệng muốn nói bình thường Cố Thời cũng nhiều lần hùng hổ như vậy, nhưng anh chưa kịp phát ra âm tiết đầu tiên đã bị Cố Thời đoán trước, giơ tay bịt kín miệng.
Cố Tu Minh:!!!
Vô lễ! Làm càn! Đại bất kính!!
Cố Thời lùn hơn Tạ Cửu Tư một chút, đứng ở đằng sau giơ tay bịt miệng Tạ Cửu Tư có hơi khó khăn, cánh tay nặng nề đè lên vai Tạ Cửu Tư.
Tạ Cửu Tư hơi dừng lại, suy nghĩ một chút thì hơi khuỵu gối xuống để Cố Thời đặt tay thoải mái hơn.
Động tác của anh rất khẽ nên Cố Thời không phát hiện ra, cậu chỉ dựa vào sau lưng Tạ Cửu Tư, nhỏ giọng nói: "Sếp Tạ, anh đừng nói gì hết!"
Tạ Cửu Tư gật đầu.
Cố Thời thu tay lại, vẻ mặt khiêu khích* nhìn về phía Cố Tu Minh.
*Nguyên văn là "神情无比N瑟", mình search N瑟 thì có người nói nghĩa là kiêu ngạo, quá khích.
Cố Tu Minh siết chặt nắm đấm, nhưng ngại có Tạ Cửu Tư ở đây, ông suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra cách nào có thể đi vòng qua tôn đại thần này để hành hung đồ đệ bất hiếu, cuối cùng chỉ có thể nhịn cơn tức xuống, sau khi chào hỏi Tạ Cửu Tư thì tức giận dậm chân bình bịch rời đi, lục thân không nhận.
Cố Thời nhìn bóng lưng Cố Tu Minh, có thể nhìn thấy bốn chữ "Sẽ tính sổ sau" từ tấm lưng kia.
Hừ, tính sổ sau thì thế nào?
Lần này là cậu thắng!
Cố Thời đắc ý nghĩ, nếu cậu mà có đuôi thì có lẽ cái đuôi đã vểnh lên tới tận trời.
Lúc này một cơn gió thổi qua, Cố Thời cảm thấy da đầu lành lạnh, toàn thân run rẩy.
Cậu giơ tay sờ hai cái lỗ trên đầu, vẻ mặt đắc ý lập tức nứt toạc, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được mắng thành tiếng: "Đệt!"
Tạ Cửu Tư hơi dừng lại: "Đừng nói tục."
"Tôi có nói tục đâu." Cố Thời vừa nói vừa đi vào phòng của mình, "Cỏ*, là một loại động vật, là trong lòng sếp Tạ không sạch nên mới nghĩ tôi đang nói tục!"
*Từ "草" phát âm là cǎo, làm một từ nói về cỏ, nhưng thường được dùng để chửi thề như 我草 (tao đệch).
Tạ Cửu Tư đi theo sau Cố Thời, nghe cậu nói vậy thì dừng chân, suýt nữa đã tin.
"... Già mồm át lẽ phải."
Cố Thời nghe vậy thì quay đầu nhìn Tạ Cửu Tư một cái, biểu cảm có chút mới mẻ.
Tạ Cửu Tư: "?"
Cố Thời lẩm bẩm: "Trước kia tôi nói gì anh cũng tin."
Tạ Cửu Tư nhớ lại, hình như là vậy thật. Bây giờ nghĩ lại, Cố Thời nói bậy nói bạ rất nhiều.
Nhưng cũng không phải là chuyện lớn gì, sau khi nhận ra, Tạ Cửu Tư cũng không quan tâm lắm.
"Cũng tốt, tiếp tục duy trì năng lực tư duy độc lập, đừng có kiểu người khác nói gì cũng tin."
Cố Thời nói, lấy chiếc mũ lưỡi trai trong phòng ra, đội lên, nhìn trái nhìn phải trong gương, sau khi xác nhận thật sự không nhìn thấy gì bất thường ở dưới mũ mới trề môi, quay đầu nhìn về phía Tạ Cửu Tư: "Anh ăn sáng chưa?"
Tạ Cửu Tư lắc đầu.
Cố Thời xắn tay áo lên đi vào nhà bếp: "Hôm nay là cuối tuần, chúng ta không cần phải đi làm, có rất nhiều thời gian rảnh, đúng lúc tối qua trước khi đi ngủ tôi đã nhào bột, sáng nay ăn bánh bao nhé."
Tạ Cửu Tư không từ chối mà đi theo Cố Thời vào nhà bếp.
Sơn Thần Chung Sơn đã quen với việc Cố Thời giữ anh lại ăn cơm ở Thương Ngô Quan, hơn nữa tài nấu nướng đã được rèn luyện nhiều năm của Cố Thời thực sự rất tuyệt.
Tạ Cửu Tư đứng ở bệ bếp nhìn trái nhìn phải, sau đó ngồi xuống cửa bếp nhóm lửa, nhớ lại động tác thường ngày của Cố Thời và Cố Tu Minh, xoay người cầm một bó củi, lật lòng bàn tay lên thì xuất hiện một ngọn lửa.
Cố Thời sửng sốt: "Sếp Tạ, anh muốn nhóm lửa hả?"
Tạ Cửu Tư gật đầu: "Muốn thử một chút."
Cố Thời nhìn Tạ Cửu Tư nhét bó củi vào miệng bếp, đầu như muốn nổ tung: "Đầu tiên anh phải dùng đống tro này bôi lên lỗ, đặt bó củi vào lỗ, đốt một bó cỏ lót ở lỗ..."
Tạ Cửu Tư nghiêm túc lắng nghe, nhanh chóng bắt đầu.
Mùa đông trời lâu sáng, hai thầy trò quậy một trận xong, sắc trời vẫn tờ mờ.
Trong nhà bếp, hơi nước và khói bốc lên trúng bóng đèn dây tóc treo trên xà nhà, nhìn từ xa trông như một ngọn đèn dầu nhỏ nhưng dịu dàng với bầu trời tối mù.
Cố Tu Minh đứng trên gác chuông, liếc nhìn qua bên kia, xoa xoa tay trong gió lạnh, bấm chuông đồng hồ.
Khi tiếng chuông vang lên, Cố Thời đang đun một nồi nước sôi, rót một ly nước ấm vừa miệng cho Tạ Cửu Tư.
Tạ Cửu Tư nhìn đống củi nóng đỏ trong bệ bếp, cầm ly, cách một màn khói mờ, nhìn Cố Thời nhào bột, băm nhân thịt.
Anh uống một hớp nước, nhìn Cố Thời đang nấu cơm mà cũng phải đội mũ lưỡi trai, vừa nhỏ giọng lầu bầu "Ông già thúi chết tiệt", "Phiền muốn chết", vừa ngoan ngoãn nhào nặn mấy cái màn thầu và bánh bao, bỏ vào lồng hấp.
Thỉnh thoảng Cố Tu Minh cũng sẽ ăn thịt, nhưng ông quen ăn chay hơn.
Tạ Cửu Tư thường xuyên tới ăn trực nên vô cùng rõ điều này.
Chính vì vậy nên mới cảm thấy rất kỳ lạ.
Không phải vừa rồi sắp đánh nhau hả?
Tạ Cửu Tư nghĩ vậy, cũng hỏi như vậy: "Ban nãy đã sắp đánh nhau rồi, giờ cậu còn làm bữa sáng cho ông ta?"
Cố Thời đang cúi đầu nhét dưa muối vào bánh thì dừng lại, cầm dưa muối sững sờ ba giây, ngước mắt nhìn về phía Tạ Cửu Tư, muốn nói gì đó, nhưng trên mặt đầy vẻ vi diệu.
Tạ Cửu Tư mê man.
"... Sếp Tạ." Cố Thời bịt kín bánh bao dưa muối trong tay lại, hít sâu một hơi, "Có phải anh cực kỳ thích hỏi những vấn đề khiến người ta xấu hổ không?"
Tạ Cửu Tư lắc đầu: "Tôi không có."
Cố Thời cẩn thận quan sát biểu cảm của Tạ Cửu Tư.
Vẻ mặt của vị Sơn Thần vẫn luôn bình tĩnh, như thể trời có sập xuống cũng không sao cả.
Trông không giống như đang cố ý.
Cố Thời hắng giọng, lớn tiếng nói: "Nếu tôi không nấu cơm, lỡ như ông già chết đói thì phải làm sao?"
Tạ Cửu Tư đột nhiên hiểu ra điều gì đó: "Cậu khó bày tỏ tình cảm trong lòng."
"..." Cố Thời siết chặt tay, bánh bao dưa muối vừa mới được bịt kín biến thành bánh bao dưa muối bẹp do bị cậu đánh, cậu trợn trắng mắt: "Anh bớt nói lại đi."
Tạ Cửu Tư cầm ly, nhìn khuôn mặt hơi đỏ lên của Cố Thời dưới ánh đèn, lát sau, anh nhìn sang chỗ khác, chậm rãi uống nốt chỗ nước ấm còn lại trong ly.
Cố Thời cảnh giác nhìn chằm chằm Tạ Cửu Tư, sau khi phát hiện anh không định nói gì nữa thì thở phào nhẹ nhõm.
Cố Thời cảm thấy tính cách Tạ Cửu Tư rất có vấn đề.
Không rành cách đối nhân xử thế lại chậm chạp, nhưng anh lại rất nhạy cảm ở những khía cạnh kỳ lạ, lâu lâu chọt vào trái tim người ta, khiến người ta không kịp đề phòng, không chống đỡ nổi.
Cố Thời hấp tất cả bánh bao đã nhào xong, bắc một chảo dầu khác, chiên vài chiếc bánh quẩy.
Tạ Cửu Tư ngồi bên cạnh bàn ăn, phát hiện Cố Tu Minh đang ngồi xổm trong phòng của ông thì hỏi Cố Thời: "Ông ta không ăn hả?"
Cố Thời ngậm bánh bao: "Chắc là ông già đang chăm sóc bộ râu của ổng, không cần xen vào chuyện của ổng đâu, nhanh ăn xong tôi còn đi bắt xe."
"Đi đâu?"
"Đi mua chút đồ dùng sinh hoạt." Cố Thời đáp. Ngoài ra còn phải mua vật liệu xây dựng, sửa lại cửa núi, tốt xấu gì cũng giúp bề ngoài Thương Ngô Quan trông đàng hoàng hơn tí.
"Dư Tịnh nói chiều mai cô ấy sẽ đến, hình như là cả gia đình bọn họ cùng tới, có lẽ sẽ ở lại trong đạo quán, tôi phải tìm một sư phụ đi đón người, trong đạo quán không có phòng dành cho khách hay đồ vệ sinh cá nhân nào cả, tôi phải đi mua..."
Cố Thời ngậm bánh bao cầm điện thoại, bắt đầu liệt kê những món đồ cần mua, Tạ Cửu Tư ở bên cạnh lắng nghe, khi nghe Cố Thời nói những con người đó sẽ ở lại Thương Ngô Quan, đầu ngón tay khẽ móc móc miếng giấy ở miệng ly.
"Không ổn." Anh đột nhiên nói.
Tiếng Cố Thời đánh chữ trên điện thoại ngừng lại: "Hả?"
"Cô bé đang bị Hỗn Độn bám vào người nên vào ở trong Viện Tam Giới sẽ tốt hơn, để phòng ngừa bất trắc, nếu thật sự xảy ra chuyện cũng sẽ không liên lụy đến Thương Ngô Quan." Tạ Cửu Tư nói, bẻ bánh bao ra, sắc mặt chính trực bình tĩnh, "Người nhà của cô bé chắc chắn cũng không muốn rời xa cô bé, nên sẽ vào ở Viện Tam Giới hết luôn."
Cố Thời cau mày suy nghĩ rồi gật đầu: "Cũng được."
Mày Tạ Cửu Tư giãn ra, nhưng chợt hơi nhíu lại.
Có chút kỳ lạ, anh nghĩ, hình như anh không muốn người khác sống trong Thương Ngô Quan.
Vì sao vậy?
Cố Thời vừa "tạch tạch" xóa danh sách liệt kê vừa nói: "Nhưng vẫn phải ra ngoài một chuyến, mua chút đồ cho anh."
Tạ Cửu Tư hồi phục tinh thần: "Mua cho tôi?"
"Đúng vậy, anh thường tới nhà của tôi đúng không?" Cố Thời bấm màn hình điện thoại, "Chuẩn bị chút đồ cho anh, chẳng hạn như ly dùng một lần nè, mỗi lần anh đến đều dùng mấy ly, rất không bảo vệ môi trường, đúng lúc ly tráng men của tôi và ông già cũng đã dùng hơn 10 năm, chúng ta mua một bộ mới luôn!"
Tạ Cửu Tư: "Mua một bộ?"
Cố Thời gật đầu: "Đúng vậy!"
Tạ Cửu Tư cầm bánh bao bị bẻ làm đôi, ngơ ngác một lúc, khóe môi không khỏi cong lên.
"Tôi đi cùng cậu."