Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 48

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Cố Thời nhìn xuống dưới tầng, thấy Lý Bế Chủy đang giao tiếp với quản gia của căn phòng này.

 

Cậu thu hồi tầm mắt, giơ tay quơ quơ trước mắt Tạ Cửu Tư đang rơi vào suy tư.

 

“Chúng ta về trước nhé?” Cố Thời nói, “Sự chịu đựng của con người có giới hạn, nếu không để cho bạn học của tôi đi ngủ, bọn họ sẽ phải đến thành Cửu U báo tin luôn quá.”

 

Tạ Cửu Tư hoàn hồn, gật đầu.

 

Tần Cầm vừa mới dỗ con gái lên giường ngủ, hơi nghiêng đầu qua thì phát hiện trên sân thượng là Cố Thời và Tạ Cửu Tư.

 

Khi cô định rót hai ly trà nóng cho hai người, Cố Thời đã phát hiện ra tầm mắt của cô.

 

Cách một tấm kính, Cố Thời vẫy tay với cô, làm khẩu hình “chúc ngủ ngon” rồi kéo Tạ Cửa Tư biến mất tại chỗ.

 

Có phát hiện mới là chuyện lớn, Tạ Cửu Tư lập tức gửi tin cho tất cả các thần ma.

 

Địa điểm tập hợp là trong sân của Đế Thính.

 

Lần này, đám thần ma còn ở lại trong Viện Tam Giới không được đầy đủ, có một số bị kiến thức và lao động tạo thành ảnh hưởng, chạy ra ngoài đi học và làm việc, bây giờ đang lần lượt chạy trở về.

 

Lúc Tạ Cửu Tư dẫn Cố Thời đến sân của Đế Thính, đám phi nhân loại đang đánh bài tán gẫu trong sân, bu một đống quanh bàn cờ trong sân, nhìn tình hình này thì chắc là sắp đánh nhau vì thế cục trên bàn cờ, còn có người khoe giọng hát ở hiện trường.

 

Cố Thời tập trung nhìn kỹ, thậm chí còn thấy Anh Chiêu đang dẫn một người khác tập Thái Cực trong góc, giống như một cảnh trong 《 Một góc công viên 》.

 

Đừng nói là Cố Thời bày ra biểu cảm trống rỗng ngay tại chỗ, ngay cả Tạ Cửu Tư cũng trở nên do dự khi bước vào sân.

 

Cố Thời im lặng hồi lâu, hỏi: “... Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã trải qua những gì vậy?”

 

“Tiếp thu lời đề nghị của cậu.” Tạ Cửu Tư đáp, “Đi tiếp xúc với xã hội loài người.”

 

Cố Thời: “.”

 

Tức là đã bị hòa tan một cách hoàn toàn và nhanh chóng.

 

Hơi thở cuộc sống ngập tràn, chỉ còn thiếu cái vũ trường nữa thôi.

 

Cố Thời vừa mới nghĩ như vậy thì Khoa Phụ ở bên kia đã móc ra cái loa di động nhỏ, bài 《 Bướm say 》 vang vọng khắp sân.

 

*Bài bướm say của Thôi Vỹ Lập ấy =.=

 

Cố Thời và Tạ Cửu Tư trơ mắt nhìn Khoa Phụ chào người này chào người kia, sau đó dẫn đầu nhảy nhót.

 

Tạ Cửu Tư: “…”

 

Cố Thời: “… Quào.”

 

Nhất thời Cố Thời cảm thấy, sau khi loại bỏ mối quan hệ giữa ăn và bị ăn, hình như yêu quái và con người cũng không có gì khác nhau.

 

—— Về khía cạnh tìm thú vui.

 

Tạ Cửu Tư nhìn cái sân cực kỳ náo nhiệt, chỉ cảm thấy ồn ào.

 

Anh dẫn Cố Thời né tránh đám quần ma loạn vũ, vào phòng của Đế Thính.

 

Dù sao thì đây cũng không phải là tòa nhà thông thường, chỉ cần không mở cửa sổ thì hiệu quả cách âm là hạng nhất.

 

Cố Thời lắc lắc cái đầu đang bị ù đi vì tạp âm: “Sao không đến sân của anh, nếu là trong sân của anh thì bọn họ sẽ không ồn ào như vậy đúng không?”

 

Nói trắng ra là đang bắt nạt thần thú Đế Thính có sức chiến đấu tương đối thấp, nên mới không kiêng nể gì như vậy.

 

“Trong sân của tôi có Hỗn Độn.” Tạ Cửu Tư giải thích.

 

Cố Thời chợt nhận ra.

 

Đúng thật.

 

Để đề phòng bất trắc, tốt hơn hết là hạn chế tối đa sự tiếp xúc giữa các thần ma và Hỗn Độn.

 

Nói thế nào thì hầu hết các thần ma đều vô cùng sợ Hỗn Độn, sự sợ hãi có thể nảy sinh ra nhiều thứ, hơn nữa ở đây không chỉ có những người lương thiện đàng hoàng.

 

Ví dụ như Cùng Kỳ.

 

Ai mà biết bây giờ Cùng Kỳ có hứng thú gì với Hỗn Độn hay không, có nhất thời nảy lòng tham rồi làm chút gì đó hay không.

 

Nghĩ đến đây, Cố Thời nhớ lại đám đông đang ầm ĩ bên ngoài, phát hiện Cùng Kỳ không có ở đó.

 

“Cùng Kỳ đâu?” Cố Thời hỏi.

 

Tạ Cửu Tư cũng không rõ lắm, nhưng Đế Thính đang bước từ trên lầu xuống đã trả lời câu hỏi của Cố Thời.

 

“Cùng Kỳ ra ngoài rồi.”

 

“?” Cố Thời kinh ngạc, “Chẳng phải anh ta vừa bị đánh một trận à.”

 

“Bị đánh một trận thôi mà, anh ta da dày thịt béo.”

 

Cố Thời nghĩ thấy cũng đúng: “Anh ta ra ngoài vào thời điểm này à? Tôi tưởng anh ta sẽ có hứng thú với chuyện của Hỗn Độn chứ.”

 

“Hứng thú hiện giờ của anh ta là trở thành nhà tư bản.” Đế Thính nhớ lại dáng vẻ hưng phấn bừng bừng trước khi ra ngoài của Cùng Kỳ, “Hình như gặp được cơ hội đầu tiên.”

 

Cố Thời mờ mịt.

 

Đế Thính lấy điện thoại ra, click mở hot search.

 

Cố Thời thò đầu qua nhìn, bên trên viết 《 Streamer Thao Thiết TT của nền tảng Hổ Ngư không sợ hãi và kiên cường livestream bất chấp động đất 》.

 

Cố Thời: “…”

 

Tôi đệt.

 

Cậu quay đầu nhìn về phía đầu sỏ gây tội Tạ Cửu Tư.

 

Tạ Cửu Tư không hiểu chuyện gì: “?”

 

“Không có gì.” Cố Thời phát ra lời nói từ tận đáy lòng, “Anh thật lợi hại, sếp Tạ à.”

 

Tạ Cửu Tư không một chút do dự, gật đầu chấp nhận lời khích lệ của Cố Thời: “Ừm.”

 

Đế Thính nhìn Tạ Cửu Tư, không nói nên lời.

 

Con rồng này không hiểu lòng người.

 

Mà Cố Thời đã quen với việc Tạ Cửu Tư có gì nói đó, hỏi Đế Thính: “Thao Thiết đâu?”

 

“Cùng Kỳ nói không được lãng phí làn sóng nổi tiếng đợt này, bây giờ đang livestream trên đó.”

 

Đế Thính vừa dứt lời, Tạ Cửu Tư lập tức bước lên lầu.

 

Cố Thời vừa nghe thấy người ta đang livestream, cũng đuổi theo Tạ Cửu Tư.

 

Thao Thiết đang livestream đã khóa trái cửa.

 

Ngay khi Tạ Cửu Tư định đá cửa, Cố Thời vội chạy đến ngăn lại: “Bây giờ có lẽ anh ta có rất nhiều người xem, chúng ta vẫn còn việc nhờ anh ta, đừng làm hỏng chuyện của anh ta được không?”

 

Tạ Cửu Tư nhìn Cố Thời, Cố Thời ôm cánh tay anh, kéo mạnh anh ra đằng sau.

 

Nhưng dù có kéo thế nào thì cũng không thể di chuyển được anh.

 

Tạ Cửu Tư chậm rãi thu lại cái chân chuẩn bị đá cửa: “Vậy cậu kêu anh ta đi.”

 

Cố Thời gật đầu, gõ cửa.

 

Thao Thiết chứng kiến sự nổi tiếng của phòng livestream của mình, tâm trạng hạnh phúc chưa từng có, cảm giác như đã tìm về niềm vui khi còn là một con thú được con người sùng kính.

 

Hắn vốn đã đẹp, bây giờ còn mỉm cười, camera quay lại hình ảnh đẹp trai đến mức tỏa sáng của hắn, lập tức hạ gục không ít người qua đường đến đây xem kịch hay.

 

Thao Thiết nhìn số lượng người theo dõi ở hậu trường tăng vọt, cảm thấy cực kỳ sung sướng.

 

Hắn nghe thấy tiếng gõ cửa, hủy xếp trận, tháo tai nghe xuống: “Ai vậy?”

 

“Là tôi, Cố Thời.”

 

Thao Thiết đứng dậy mở cửa.

 

Bây giờ tâm trạng của hắn cực kỳ tốt, độ hảo cảm đối với Cố Thời — người đã đưa ra những đề nghị sơ bộ, còn giúp Cùng Kỳ làm dự toán — lập tức bùng nổ.

 

Thao Thiết mở cửa, nhìn lướt qua Cố Thời và Tạ Cửu Tư sau lưng cố Thời, xoay người ngồi trở về máy tính, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

 

Hắn vừa hỏi vừa nhìn thoáng qua làn đạn.

 

Hắn đặt camera ở phía trên thiết bị, có thể nhìn thấy một nửa căn phòng, Cố Thời và Tạ Cửu Tư vừa đi vào đã bị camera quay trúng.

 

Sự yêu thích cái đẹp của con người vô cùng thái quá và khoa trương.

 

Thao Thiết vốn đã có một khuôn mặt có thể dùng để kiếm cơm, nhưng bây giờ, đột nhiên cả ba khuôn mặt cùng xuất hiện ở khu thể thao điện tử, số lượng làn đạn tức khắc đạt đến đỉnh điểm.

 

Cố Thời đến gần mới phát hiện mình và Tạ Cửu Tư đã lọt vào camera của người ta, tức khắc dừng chân lại, chỉ vào camera: “Cái này?”

 

“Ồ, tắt đây.” Thao Thiết mặc kệ làn đạn ngăn cản, vô tình tắt camera và micro.

 

Đùa à, phòng livestream của hắn đương nhiên chỉ có thể thích hắn mà thôi, nhiệt tình với Tạ Cửu Tư và Cố Thời như vậy làm gì?

 

Thói hư tật xấu của con người!

 

Thao Thiết nói thầm trong lòng, lại hỏi: “Có chuyện gì thế?”

 

“Chúng tôi có manh mối về giới tử của anh.” Cố Thời giải thích ngắn gọn về suy đoán có khả năng của bọn họ, sau đó hỏi, “Vì vậy muốn tìm anh để xác nhận một chút, trước kia anh có từng ăn đất chưa.”

 

Thao Thiết im lặng một lúc, hơi cau mày: “Vậy cậu có nhớ mình đã ăn bao nhiêu miếng bánh mì không?”

 

“!” Anh cũng xem JOJO!

 

Cố Thời cảm thấy DNA của mình chấn động.

 

Nhưng cậu khác với Tạ Cửu Tư, cậu vẫn nhớ chuyện quan trọng, hỏi tiếp: “Vậy anh từng ăn thứ gì đặc biệt liên quan đến nó không?”

 

Thao Thiết suy nghĩ, Tạ Cửu Tư mở miệng nhắc nhở: “Chẳng hạn như tức nhưỡng*.”

 

*Tức nhưỡng (息壤): là một loại đất rất đặc biệt thời TQ cổ đại, có thể tự sinh sôi nảy nở.

 

Thao Thiết: “… Có ăn một chút.”

 

Cố Thời và Tạ Cửu Tư rơi vào im lặng.

 

Thao Thiết cũng biết lời của mình đã dập tắt hy vọng mới nhú, vì vậy nhanh chóng giải thích: “Tức nhưỡng sẽ tự sinh sôi nảy nở, sao ta có thể không nếm thử một chút chứ?”

 

Giống như một người luôn luôn đói khát, chắc chắn sẽ thử ăn đồ khô được nén lại và nghĩ là sẽ no khi chỉ ăn một miếng nhỏ với một ít nước.

 

Cố Thời thở dài: “Đúng là vậy thật.”

 

Tạ Cửu Tư cũng không đắm chìm trong đả kích, anh hỏi: “Ăn khi nào thế?”

 

Thao Thiết ho khan một tiếng: “… Chắc là lúc mới ra đời không lâu.”

 

Vậy thì xong rồi.

 

Mấy tỷ năm cũng đủ để tức nhưỡng phát triển thành một đại lục.

 

Đế Thính ở bên ngoài chăm chú lắng nghe, chậc lưỡi, thò đầu vào hỏi: “Nghĩ lại xem đối phương có khả năng còn thiếu thứ gì nữa không?”

 

Đây là điểm mù kiến thức của Cố Thời.

 

Cậu bỏ tay xuống, tỏ vẻ mình bất lực.

 

Tạ Cửu Tư kéo ghế ra ngồi, suy tư.

 

Thao Thiết hết nhìn người này rồi nhìn người kia: “Ít nhất, mấy thứ tôi ăn đều là vật chết, không có vật sống.”

 

Đế Thính lắc đầu: “Vật sống thì có thể mang vào mà, năng lực đi xuyên qua giữa Cửu U và nhân gian của tôi có lẽ là bị dùng vào khía cạnh này.”

 

“Trong đó không có thứ gì cả, vật sống đi vào cũng sẽ chết.” Thao Thiết nói.

 

Đế Thính phản bác: “Chết thì chết thôi, cũng không phải là không có luân hồi.”

 

Tạ Cửu Tư khựng lại: “... Không có.”

 

“Cái gì?”

 

“Không có luân hồi.” Tạ Cửu Tư đáp, “Luân hồi chỉ bắt đầu hoạt động sau khi tôi sáng lập ra Cửu U.”

 

Cố Thời lập tức dỏng tai nhỏ lên.

 

Tạ Cửu Tư thấy cậu có hứng thú thì giải thích một chút.

 

Nói một cách đơn giản, là vào thời thượng cổ, bọn họ đều được trời sinh đất dưỡng, vì vậy từ đầu đến cuối bọn họ không phải là thành viên trong luân hồi, và nhóm con người đầu tiên cũng vậy, chẳng hạn như một ví dụ đang có mặt tại đây — Khoa Phụ.

 

Nhưng con người khác với các thần ma được sinh ra với tuổi thọ lâu dài và khỏe mạnh.

 

Con người yếu hơn rất nhiều, cơ thể chỉ tồn tại trong thời gian ngắn thì hao mòn, trong việc chống lại các thế lực, linh hồn không mạnh bằng cơ thể, khi thấy mình sắp hoàn toàn biến mất trong thiên địa, bọn họ bất đắc dĩ mới nghĩ cách tìm ra Tạ Cửu Tư, xin anh sáng lập Cửu U.

 

Bên trong Cửu U, linh hồn có một môi trường thoải mái để sinh tồn, về lâu về dài, bọn họ trở nên mạnh hơn.

 

“Sau đó, một linh hồn nhân lúc đêm hôm trở về nhân gian, sau khi trở về thì vô cùng suy yếu, theo như lời cô ta nói, khi nhìn thấy cuộc sống chết lặng và hỗn loạn của con người, cô ta đã nặn rất nhiều tượng đất, đưa sức mạnh của mình vào đó, muốn thử xem có hy vọng mới không, vì vậy không lâu sau, sinh vật đầu tiên không phải là tạo vật của thiên địa xuất hiện.”

 

Cố Thời im lặng một lúc lâu: “Vị đó… Có phải tên là Nữ Oa không?”

 

Tạ Cửu Tư giật mình, hơi cảnh giác: “Cậu quen cô ta?”

 

“... Từng nghe nhắc đến.”

 

Mặc dù phiên bản nghe thấy không giống nhau.

 

Cố Thời không định nói nhiều, giục Tạ Cửu Tư kể tiếp: “Sau đó thì sao?”

 

Sau đó, vạn vật thế gian có chức năng sinh sản, nhưng ban đầu chúng nó toàn sinh ra thai chết, cho đến khi nhóm linh hồn đầu tiên nhận ra sức mạnh của bọn họ có thể ngưng tụ ra linh hồn cần thiết cho việc sinh nở, quyết định cống hiến sức mạnh của bản thân.

 

Đến đây, quy tắc luân hồi đã có hình dáng ban đầu.

 

Một thế giới, nếu không có sinh linh ra đời, cũng không có luân hồi, vậy thì thế giới đó đã được định sẵn là một vùng đất chết.

 

“Sự hình thành luân hồi là một chuyện vô cùng trùng hợp.”

 

Tạ Cửu Tư nói: “Bây giờ luân hồi đã hoàn thiện, đã không còn cần nhóm linh hồn đầu tiên cung cấp sức mạnh từ lâu, nếu có người cố ý muốn tạo ra một thế giới, nhất định phải tạo ra sự trùng hợp giống vậy. Hiện tại, nhóm linh hồn đầu tiên không bị thiếu một ai.”

 

“Hoặc là, đối phương vẫn chưa đi đến giai đoạn sáng tạo ra luân hồi, hoặc là, đối phương đã tìm ra cách khác.”

 

Cố Thời lại dỏng tai nhỏ lên.

 

“Còn có cách khác à?”

 

“Đương nhiên là có rồi.” Người trả lời cậu là Đế Thính, “Giống như chúng tôi, mãi mãi sẽ không thực sự chết đi, sẽ không tiến vào luân hồi, cùng lắm là rơi vào giấc ngủ sâu, nhưng cũng có một số trường hợp đặc biệt.”

 

“Cậu biết Phượng Hoàng không? Rất nổi tiếng trong nhân loại, cứ cách 500 năm là sẽ tự thiêu mình thành tro, à không phải, là thiêu để kết tinh hóa thành một quả trứng, tự sinh ra một lần nữa trong quả trứng, ăn luôn trứng là có thể đạt được sức mạnh đã tích góp vô số năm khi vừa mới sinh, làm vậy để trở nên mạnh hơn.”

 

Này cũng dễ hiểu thôi, giống như có người sinh ra đã là một cái ly, khả năng chứa nước của cái ly đó là hữu hạn, còn chuyện Phượng Hoàng làm là cố gắng biến cái ly thành hồ nước, ao hồ, thậm chí đã biển rộng.

 

Đế Thính nói: “Phượng Hoàng cũng không nằm trong phạm vi luân hồi, cậu ta tự hình thành luân hồi cho riêng cậu ta, nhưng chúng tôi không quen cậu ta.”

 

“Vì sao?”

 

“Bởi vì sau khi cậu ta trùng sinh, cậu ta luôn quên mất chúng tôi.” Đế Thính thản nhiên trả lời, “Hơn nữa, chúng tôi có ý thức lãnh thổ rất mạnh, số người quen thân với nhau như Thao Thiết và con trâu nhỏ của anh ta có thể đếm trên đầu ngón tay.”

 

Cố Thời “wow” một tiếng.

 

Đã bổ sung thêm kiến thức mới vô dụng.

 

“Vậy là, có khả năng “kẻ đó” đã tham khảo phương pháp của Phượng Hoàng?”

 

“Tham khảo?” Tạ Cửu Tư nhìn Cố Thời, chỉ vào ba nạn nhân bị trộm vào nhà đang có mặt ở đây, “Cậu nghĩ kẻ đó sẽ tham khảo?”

 

Ngại quá, nói sai rồi.

 

Cố Thời vô cùng đồng tình: “Vậy chẳng phải Phượng Hoàng lành ít dữ nhiều à.”

 

“Nhìn thử xem.” Tạ Cửu Tư nói, nhìn về phía Cố Thời.

 

Cố Thời tức khắc ngầm hiểu.

 

Đến giờ ông già làm việc rồi.

 

°°°°°°°°°°

 

Lời editor: Mấy nay bận dọn dẹp nhà cửa nên không đăng chương mới được, nhà bán tạp hóa, dọn thấy bà luôn.

 

Chúc mọi người giao thừa năm mới vui vẻ hạnh phúc, lì xì cầm không hết nha

Bình Luận (0)
Comment