Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Nói chung là đã có kế hoạch sơ bộ cho hành động tiếp theo, nên sẽ không đến mức dậm chân tại chỗ như trước kia nữa.
Là một chuyện tốt.
Cố Thời đứng trên lầu 2, nhìn đám thần ma dưới sân đang sôi nổi thảo luận tin tức mới.
Những tòa nhà trên núi sáng đèn.
Cố Thời ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Bây giờ mới là 2 giờ chiều, nhưng bầu trời lại u ám hệt như là ban đêm.
Gió lạnh mùa đông thổi qua, mây mù dường như rất dày, che khuất ánh mặt trời.
Nhưng trên thực tế là vì Kim Ô đã rời bỏ vị trí của mình.
Chuyện này liên quan đến Kim Ô nên Tạ Cửu Tư đã gọi Kim Ô xuống, bây giờ, người đang thay thế ca trực của Kim Ô là Tất Phương đã lấy lại được hỏa tinh.
Nhưng dù sao Tất Phương cũng không phải là Kim Ô, cũng chỉ có thể làm cho ban ngày không hoàn toàn tối đen như ban đêm.
Luồng gió yêu ma thổi qua núi.
Cố Thời nhìn những ngọn núi bị gió thổi lay động như sóng biển ở phía xa, quay đầu nhìn Thao Thiết đã mở camera và micro lại.
Thao Thiết đang đối tuyến* với làn đạn, vẻ mặt kiêu ngạo, phát ngôn bừa bãi rằng tháng này sẽ lọt vào top 10 máy chủ quốc gia.
*Đối tuyến (对线): một thuật ngữ trò chơi, đề cập đến trận chiến giai đoạn đầu giữa hai người chơi trong trò chơi MOBA, thường là một chọi một. Lấy Liên Minh Huyền Thoại làm ví dụ, lợi thế trong việc đi đường có thể ưu tiên đẩy lùi các trụ cột bên ngoài của đối phương, hỗ trợ các tuyến khác và đạt được lợi thế kinh tế của đội bằng cách giết rồng, từ đó ngăn sự phát triển của tướng địch.
Có vẻ như không hề có chút hứng thú nào với chuyện ở dưới lầu.
Cố Thời nghĩ đến Lý Bế Chủy đang hoạt động sôi nổi ở bên dưới, hỏi Thao Thiết: “Anh không xuống dưới đó tham gia sao?”
Thao Thiết treo tai nghe trên cổ, cũng không ngẩng đầu lên: “Cậu cũng không đi đấy thôi.”
“Bởi vì tôi tham gia cũng vô dụng.” Cố Thời rất tự hiểu bản thân.
Dù sao thì cậu biết rất ít về các thần ma, những chuyện mà bọn họ đang thảo luận đã hoàn toàn vượt khỏi phạm vi kiến thức của cậu.
“Tôi không có hứng thú.” Thao Thiết đánh xong một trận, tắt micro, liếc nhìn Cố Thời một cái, “Hơn nữa, kiểu thảo luận này hoàn toàn không cần thiết, cậu nghĩ có bao nhiêu người có thể đánh nhau với Hỗn Độn, tạo ra một trận đại chiến?”
Cố Thời sửng sốt.
Thao Thiết nhếch môi: “Đương nhiên chỉ có một người.”
Ai?
Ngay cả Cố Thời không biết nhiều về thế giới thần ma, cũng sẽ không đến mức đi hỏi câu này.
Còn có thể là ai nữa?
Dĩ nhiên là vị Bàn Cổ Thần khai thiên lập địa kia rồi.
Thao Thiết thấy vẻ mặt bừng tỉnh của Cố Thời, lại mở micro lên, tiếp tục đối tuyến với dân mạng.
Cố Thời nhìn Thao Thiết, vừa định hỏi sao hắn không lo lắng chút nào vậy thì điện thoại trong túi báo có tin nhắn.
Cố Tu Minh thả cậu ra khỏi danh sách đen, hỏi cậu luồng gió yêu ma hiện giờ là sao.
Cố Thời giải thích tình hình hiện tại cho ông, nghĩ đến Phượng Hoàng mà bọn họ đã đề cập đến trước đó, gõ chữ.
【 Cố Thời: Ông già, có thể bói xem tình huống và nơi ở hiện giờ của phượng hoàng không? 】
Cố Tu Minh trả lời rất nhanh.
【 Cố Tu Minh: Hỏi bọn họ một chút tin tức hoặc tài liệu đi. 】
Tin tức và tài liệu, tức là thông tin hoặc đồ vật có liên quan đến phượng hoàng.
Đồ vật như là cành cây mà hắn từng đậu hoặc lông chim rụng gì đó.
Dù là thứ gì có liên quan đến đương sự cũng đều có thể nâng cao hiệu quả bói toán lên rất nhiều.
Cố Thời trả lời “được”, vừa đặt điện thoại xuống thì nghe thấy dưới lầu có người đưa ra kết luận “Có lẽ là Bàn Cổ Thần ra tay”.
Cố Thời không khỏi nhìn về phía Thao Thiết.
Thao Thiết nhìn cậu với ánh mắt “Tôi nói đúng không”.
Cố Thời: “Lợi hại.”
Thao Thiết đắc ý: “Chắc chắn rồi.”
Cố Thời thấy dưới lầu chợt nổ tung như chảo dầu, cậu đóng cửa sổ lại, miễn cho ảnh hưởng đến sự nghiệp livestream của Thao Thiết.
“Tôi xuống dưới đây.” Cố Thời chào một tiếng.
Thao Thiết không ngẩng đầu lên, vẫy vẫy tay.
Tạ Cửu Tư ngước nhìn cửa sổ lầu hai vừa bị đóng lại, sau đó nhìn thấy Cố Thời thong thả đi đến bên cạnh anh.
c** nh* giọng hỏi: “Nói đến chỗ nào rồi?”
Tạ Cửu Tư cũng nhỏ giọng theo cậu: “Nói đến chỗ làm cách nào đối phó với Bàn Cổ Thần.”
Nhóm thần ma quỷ quái đang tranh luận kịch liệt, nếu là Bàn Cổ Thần, bọn họ nên ứng phó như thế nào.
Không giống với Hỗn Độn có những đặc tính bẩm sinh, Bàn Cổ Thần là một chiến thần hàng thật giá thật, nói một cách rõ hơn, chính là Bàn Cổ Thần có năng lực có thể xoay chuyển quỹ đạo vận hành của thế giới.
Muốn ứng phó với một sự tồn tại như vậy, chỉ có một số ít trong số bọn họ có đủ sức chiến đấu.
Bọn họ rất giỏi mấy thứ hoa hòe lòe loẹt, nhưng bàn về sức chiến đấu thì lại có một sự chênh lệch rất là lớn.
Đó là một câu chuyện dài về khoảng cách sức mạnh.
Có lẽ trận chiến của Bàn Cổ Thần và Hỗn Độn đã làm thế giới bị thương, sức mạnh và uy thế của các thần ma ra đời sau hai người đó đã bị chia cắt và suy yếu hết mức có thể.
Chỉ có vài người gánh vác trách nhiệm nặng nề mới có thể có sức chiến đấu sánh ngang với hai vị ban đầu.
Tạ Cửu Tư gánh vác trọc nghiệt của thế giới là một trong số đó.
“Tôi sao cũng được.” Tạ Cửu Tư thản nhiên nói, anh nhìn Cố Thời, nhớ tới câu hỏi trước đó: “Trong các anh, có ai có đồ của Phượng Hoàng không?”
Đám thần ma ở đây nhìn nhau, lần lượt lắc đầu.
“Tên đó trốn giỏi như thế, ai mà lấy được đồ của cậu ta chứ?”
“Đúng vậy, 500 năm tắm trong lửa*, sau đó trốn tránh 100 năm, mỗi lần nhìn thấy cậu ta, cậu ta đều đã trưởng thành rồi, mỗi lần trở lại đều trở nên mạnh mẽ hơn, ai mà lấy được?”
*Tắm lửa là dục hỏa trong câu dục hỏa trùng sinh.
“Người ta trời sinh đã may mắn, trốn kiểu đó đương nhiên anh tìm không thấy rồi.”
Tạ Cửu Tư chưa từng gặp Phượng Hoàng, cũng không hiểu gì về thần thú này.
Anh nghe những thần ma từng tiếp xúc với Phượng Hoàng nói chuyện, từ dăm ba câu đã xâu chuỗi ra hình ảnh đại khái.
Phượng Hoàng là một sự tồn tại đặc biệt tự hình thành riêng luân hồi cho mình, đương nhiên rất có khả năng khơi dậy lòng tham của người khác.
Nhưng hắn giỏi trốn đến nỗi chưa từng có ai phát hiện địa điểm Phượng Hoàng tắm lửa, mà mỗi lần dục hỏa trùng sinh, Phượng Hoàng sẽ trốn biệt tăm tận 100 năm, sau khi hoàn toàn trưởng thành mới bước ra rèn luyện.
Hắn vẫn luôn lặp đi lặp lại quá trình mạnh lên, tắm lửa, mạnh lên, không quan tâm đến chuyện bên ngoài, gần như là không có bất kỳ giao lưu nào với các thần ma khác.
“Chủ yếu là có giao lưu cũng vô dụng.”
“Đúng vậy, dù có giao lưu thì mỗi lần cậu ta tắm lửa xong cũng toàn quên hết.”
Tạ Cửu Tư nghe bọn họ nói một chút hiểu biết đứt quãng về Phượng Hoàng, quay đầu nhìn về phía Cố Thời.
Cố Thời nhìn thông tin mình viết trong bản ghi nhớ, có hơi đau đầu.
Với mật độ thông tin này, dù cậu không có tài năng về bói toán cũng biết, muốn nhanh chóng nắm bắt tình báo thật sự từ những tin tức thô sơ đơn giản này đúng là có chút quá sức.
Xem ra ông già phải tăng ca rồi.
Cố Thời nghĩ.
Nhóm thần ma khẽ oán giận Phượng Hoàng được thiên địa ưu ái, sau đó nhanh chóng quên đi chủ đề này.
So với Phượng Hoàng, bọn họ quan tâm đến Bàn Cổ Thần hơn.
Thần thú khoa văn Đế Thính thở ngắn than dài: “Nếu suy đoán này là thật, thứ chúng ta cần phải đối mặt không chỉ có mỗi Bàn Cổ Thần.”
Tạ Cửu Tư nhìn qua.
Đế Thính nói: “Đây chắc chắn là một nhóm.”
Tạ Cửu Tư khựng lại, anh nhớ Cố Tu Minh từng nói, đây có lẽ là tội nghiệt của dòng dõi Thương Ngô ông, bởi vì e là sư phụ của ông cũng có tham gia vào chuyện này.
Dòng dõi Thương Ngô ẩn nấp nhiều năm bị đào ra như thế nào, sư phụ của Cố Tu Minh bị thuyết phục tham gia như thế nào?
Bàn Cổ Thần rời xa thế giới này hàng trăm triệu năm, đáng lẽ phải không hiểu gì về thế giới hiện tại mới đúng.
Nhưng sư phụ của Cố Tu Minh lại bị tìm ra, cũng tham gia vào.
Chứng tỏ, tin tức của đối phương chắc chắn rất nhanh nhạy, mối quan hệ trải rộng và khối tài sản khổng lồ.
Nếu chỉ có một người thì quả thật rất khó làm được điều này.
Chỉ là Tạ Cửu Tư không hiểu được tất cả những hành động này.
Sự hiểu biết của anh về người khác thật sự quá kém.
Cố Thời lưu bản ghi nhớ lại, vừa quay đầu qua thì nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Tạ Cửu Tư: “Có gì không đúng hả?”
“Chỉ là không hiểu những người đó đang làm gì thôi.”
Cố Thời sửng sốt: “Cái này không phải rất rõ ràng sao?”
Tạ Cửu Tư: “?”
Cố Thời nhét điện thoại vào túi: “Tôi đoán nhá, có thể là vì Bàn Cổ Thần bị thế giới từ chối, không thể nào trở về được nên muốn tự tạo một thế giới.”
Tạ Cửu Tư tưởng tượng một chút, nhanh chóng bị thuyết phục.
“Thế những thành phần còn lại thì sao?”
Cố Thời suy nghĩ: “Tạ Cửu Tư, có lẽ từ khi sinh ra anh đã ở điểm cao nhất nên không thể hiểu được đúng không?”
Tạ Cửu Tư im lặng một lát: “Giải thích đi.”
Cố Thời sắp xếp lại từ ngữ.
Cậu có thể lý giải điểm xuất phát của thành phần này là con người hoặc là yêu quái.
Có được linh hồn thì sẽ có được nhận thức, có được nhận thức thì sẽ sinh ra trí tuệ.
Mà trí tuệ, là h*m m**n tham lam, tìm tòi khám phá.
Dù là thần, ma, quỷ, quái hay con người, chỉ cần là sinh linh có được trí tuệ, linh hồn của họ đều sẽ vô thức leo lên trên, đạt được nhiều thứ tốt hơn.
Khi một nhóm sinh linh như vậy đồng thời sở hữu trí tuệ, mối quan hệ và sức mạnh nhất định, sau đó, một cơ hội tạo ra thế giới mới —— đủ để bọn họ thoát khỏi lục đạo luân hồi, trở thành sự tồn tại tối cao nhất xuất hiện trước mặt mọi người.
Chỉ cần là sự tồn tại có dã tâm và khát vọng thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Tạ Cửu Tư nghe Cố Thời giải thích, hỏi: “Cậu cũng sẽ như vậy à?”
“Tôi không chắc lắm, hiện tại tôi chưa đạt đến giai đoạn đó đâu.” Cố Thời rất thành thật, “Nhưng tôi chắc chắn là có lòng tham.”
Tạ Cửu Tư hơi dừng lại: “Vậy dưới tình huống nào sẽ đột nhiên thu tay lại?”
Cố Thời nghe Tạ Cửu Tư hỏi vậy, nhận ra anh đang hỏi chuyện sư tổ của cậu.
“Nếu chuyện anh nói là chuyện… của tôi.” Ở nơi công cộng, Cố Thời lược bớt xưng hô, “Bản thân ông già cũng không rõ tình huống cụ thể mà, nhưng có hai khả năng: đàm phán thất bại và dùng xong thì vứt.”
“Ông ta đã thu tay lại.” Tạ Cửu Tư nói, “Tội của ông ta phải chịu dưới địa ngục cũng không tàn khốc lắm.”
Nói một cách tương đối thì là vậy.
“Vậy là đàm phán thất bại.” Cố Thời thở ra một hơi, hơi thở lập tức kết thành sương trắng rồi tản đi, “Có lẽ là lương tâm tới muộn hoặc phát hiện mình bị lừa, nhưng cá nhân tôi nghĩ có lẽ là vế sau.”
Lúc trước, khi gọi hồn sư tổ về, trông ông ta không hề có cảm giác hối hận và áy náy sâu sắc gì cả, ngược lại tràn trề sức sống, thổi râu trừng mắt Cố Tu Minh.
Khi gọi hồn sư tổ về, ông ta đã mãn hạn tù ở địa ngục, trạng thái tinh thần vô cùng tốt, thậm chí còn bốc được số đầu thai.
Chỉ là nhân quả chưa giải quyết nên ngực vẫn còn thủng nguyên một lỗ chói lọi.
Cố Thời so sánh trạng thái của đối phương với những quỷ hồn mà cậu từng gặp, ít nhất chứng minh ông ta không chết trong nuối tiếc.
Tạ Cửu Tư không hỏi Cố Thời vì sao lại nghĩ là vế sau, anh lập tức dứt khoát tin tưởng, sau đó suy nghĩ rồi nói: “Vậy thì đối phương cũng không phải là bền chắc như thép.”
Lần này đến lượt Cố Thời hỏi chấm.
Tạ Cửu Tư: “Bàn Cổ là người mạnh nhất từ khi khai thiên lập địa đến nay.”
Cố Thời nhất thời không thể liên hệ câu trên với câu dưới được: “Ah? Là sao?”
Tạ Cửu Tư nói: “Trước giờ K khinh thường quỷ kế.”
Cố Thời khó hiểu: “Sao anh biết? Khi các anh sinh ra, không phải Bàn Cổ đã ra khỏi thế giới rồi sao?”
Lý Bế Chủy nghe thấy bọn họ nói chuyện, thò đầu qua nói: “Ồ Cố Thời không biết à, khi chúng tôi ra đời, thiên địa sẽ dạy chúng tôi mấy thứ này để chúng tôi cảnh giác.”
Cố Thời: “…”
“Bàn Cổ Thần sẽ không dùng quỷ kế, K thì đánh nhau bằng tay, toàn đấm vào thịt.” Lý Bế Chủy liến thoắng: “Thậm chí tôi còn nghi Bàn Cổ Thần cũng bị người ta lừa nên mới làm ra loại chuyện này, nhưng K cố chấp, một khi đã chọn thì sẽ kiên trì làm đến cuối cùng, tuyệt đối không thể nào hòa giải với chúng ta, thật đáng tiếc.”
Tạ Cửu Tư có chút khó chịu nhìn Lý Bế Chủy cướp lời, nhưng vẫn gật đầu.
“Ừm.” Anh nói, “Não của K không dùng được.”
Cố Thời: “...”
Anh chỉ đang đùa thôi đúng không.
Cố Thời nghĩ thầm.
Nói cứ như não anh dùng tốt lắm vậy.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Mới mấy chương trước nghi anh bé có liên quan đến Bàn Cổ vì bé bị Hỗn Độn ghét.
Đến đây lại nghi anh bé là Phượng Hoàng vì cực hên và có lông vàng ( tự dưng muốn nhờ anh bé gacha giùm ).
Nhưng nếu anh bé là Phượng Hoàng thì hơi hài, đám thần ma đều nghĩ Phượng Hoàng trốn rất giỏi, mà nếu anh bé là Phượng Hoàng thì không phải là Phượng Hoàng trốn giỏi nữa, mà là Phượng Hoàng tắm xong thì quên luôn mình là ai, qua 100 năm mới nhớ ra thân phận rồi chui ra lại =.=