Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Cố Thời ngồi trên bậc thang, vẻ mặt vi diệu.
Tạ Cửu Tư ở bên cạnh cậu, hoàn toàn không phát hiện biểu cảm kỳ quái của Cố Thời, nghe các đồng liêu viết kịch bản về việc chạm trán Bàn Cổ Thần cho anh.
Và kịch bản xử lý tình huống Kim Ô bị người ta thèm muốn.
Cố Thời nhìn Kim Ô nhỏ yếu đáng thương bất lực trong góc, cậu đứng dậy.
Tạ Cửu Tư thấy động tác của cậu thì ngẩng đầu lên: “?”
Cố Thời nhỏ giọng nói: “Đi lấy chút đồ ăn cho Kim Ô, an ủi cậu ấy một chút.”
Tạ Cửu Tư nghe vậy thì gật đầu.
Cố Thời trở về sảnh, lấy một túi Sachima lớn, đi đến bên cạnh Kim Ô, nghe thấy có người nói: “Nếu Bàn Cổ Thần thực sự theo dõi Kim Ô, đứa bé xui xẻo này chắc không thể nào phản kháng được nhỉ?”
“Đúng vậy.”
Cố Thời nghe thấy Kim Ô sụt sịt mũi.
“Nếu thật sự là Bàn Cổ Thần, vậy chúng ta bảo vệ Kim Ô chẳng phải là vô ích sao?”
“Đúng vậy.”
Cố Thời nhìn thấy Kim Ô ôm chặt lấy bản thân.
Cố Thời xé mở bao bì, cầm một miếng Sachima đưa cho Kim Ô.
Kim Ô nhận Sachima, cầm trong tay nhưng không ăn, có lẽ là đột nhiên nghe thấy tin dữ nên không muốn ăn uống.
Cố Thời tốt bụng nói: “Ăn chút đồ ngọt, tâm trạng sẽ thoải mái hơn.”
Nghe vậy, hai mắt Kim Ô đỏ hoe: “Em… Em sắp chết thật sao?”
Yêu quái dáng vẻ thiếu niên mở to mắt, khuôn mặt ấm ức và sợ hãi.
“Em không làm gì sai hết, cũng không có lười biếng mà…” Kim Ô nghẹn ngào, nói tới đây thì hơi dừng lại, sửa miệng, “Không có thường xuyên lười biếng mà, vì, vì sao lại theo dõi em chứ?”
Đầu ngón tay Cố Thời giật giật, nhịn không được xoa mái tóc mềm mại của Kim Ô, xúc cảm thật tuyệt.
“Không phải em làm sai, là bọn họ xấu.” Cố Thời nói.
“Thôi.” Kim Ô cắn một miếng Sachima, giọng nói mang theo tiếng nức nở, vừa sụt sịt vừa nói, “Dù, dù sao cũng, cũng bắt nạt em, chúng em, Hậu Nghệ cũng vậy, Bàn Cổ Thần cũng vậy.”
Cố Thời: “…”
Ờm.
Hình như bất cẩn đẩy chủ đề xuống vực sâu rồi.
“Chúng em cũng, cũng không đánh lại, là chúng em quá yếu.” Kim Ô nói, cuối cùng cũng rơi nước mắt, “Dù, dù sao cũng là bắt nạt chúng em…”
Cố Thời:!!!
Không, không xong, đứa nhỏ khóc rồi phải làm sao đây!?
Cố Thời luống cuống tay chân lau nước mắt cho Kim Ô.
Cậu thật sự không biết dỗ con nít, dù sao bình thường cậu chỉ cần chọc một chút, đứa nhỏ sẽ nín khóc và mỉm cười.
“Em đừng khóc đừng khóc, khoan nói đến việc Bàn Cổ Thần có thể bắt em đi không, dù K có bắt em đi, em cũng sẽ không chết.”
Kim Ô sụt sịt: “Thật không?”
Cố Thời gật đầu: “Thật.”
“Anh không gạt em chứ?”
“Không có không có.” Cố Thời lại đưa một miếng Sachima cho Kim Ô, “Chúng ta đều là Yêu tộc, sao anh lại gạt em được?”
Kim Ô nhìn Cố Thời, hít hít mũi, nhích đến gần Cố Thời, cuộn thành một quả bóng nhỏ, dính vào người cậu, gặm từng miếng nhỏ Sachima.
Hắn nói bằng giọng mũi: “Anh thật tốt.”
Cố Thời: “... Ừm, cảm ơn?”
“Nhưng em không muốn bị Bàn Cổ Thần mang đi, em muốn ở nơi em quen thuộc.” Kim Ô nhỏ giọng nói, “Thế giới khác không có nhà của em và các anh chị.”
Cố Thời sửng sốt.
Nghĩ đến câu chuyện Hậu Nghệ bắn mặt trời, nhất thời không biết ai đúng ai sai, cuối cùng đành phải xoa đầu Kim Ô tiếp.
Sau đó ngẩng đầu can thiệp vào cuộc thảo luận bên kia: “Các anh đánh không lại thì có thể bỏ chạy mà đúng không? Chắc là cũng có thể cầu cứu mà nhỉ?”
“Các anh dùng đầu óc nghĩ cách kéo dài thời gian đến khi Tạ Cửu Tư tới được mà?” Cố Thời nói, “Hơn nữa không phải nói não Bàn Cổ Thần, ặc, nói Bàn Cổ Thần không biết ứng biến sao?”
Các thần ma ở đây im lặng một lúc, sau đó giả vờ như không nghe thấy Cố Thời nói là não không dùng được rồi sửa miệng lại, dáng vẻ bừng tỉnh.
“Cậu nói đúng!”
“Đúng vậy, bàn về đấu trí, Bàn Cổ Thần không thể so được với chúng ta.”
Cố Thời: “?”
Ơ kìa.
Mấy đứa này lấy đâu ra tự tin vậy.
Cố Thời không khỏi nhìn thoáng qua Đế Thính — người có đầu óc thật sự ở đây, phát hiện Đế Thính cũng là vẻ mặt không nói nên lời.
Nhận ra tầm mắt của Cố Thời, Đế Thính nhìn xuyên qua đám người, nhìn lại đây, hai người tỉnh táo im lặng nhìn nhau một lúc, Đế Thính đứng dậy, đi đến bên cạnh Cố Thời, thở dài nặng nề.
“Cậu nghĩ không sai, rốt cuộc mấy đứa này lấy tự tin ở đâu ra vậy.” Hắn lắc đầu thở dài, “Hết cứu rồi.”
Cố Thời gật đầu, lại nói: “Đã nói là đừng nhìn suy nghĩ của tôi.”
Đế Thính không quan tâm: “Tôi chờ cậu đọc diễn cảm ruồi vàng nhỏ* trong đầu lâu lắm rồi đấy.”
*Ruồi vàng nhỏ (小黄蚊), đồng âm với “tiểu hoàng văn” là sách 18+, do lần trước Cố Thời dọa là sẽ nghĩ mấy thứ bậy bạ warning 18+ trong đầu:)))
Cố Thời: “.”
Đã mấy ngày rồi mà sao anh vẫn còn nhớ vậy.
Đế Thính quay đầu hỏi Cố Thời: “Tạ Cửu Tư định xử lý chuyện của Hỗn Độn thế nào?”
“Tôi không biết nữa.” Cố Thời vừa dứt lời, Tạ Cửu Tư đã đi tới.
Anh cụp mắt nhìn Kim Ô đang dựa vào người Cố Thời gặm Sachima, vẻ mặt vô cảm.
Lông tơ Kim Ô dựng đứng hết lên, cảnh giác ngồi ngay ngắn lại, định quay đầu lại thì bị Tạ Cửu Tư xách cổ áo lên, xách qua một bên như xách con gà.
Tạ Cửu Tư ngồi xuống bên cạnh Cố Thời.
Kim Ô cầm Sachima, sửng sốt nhìn Tạ Cửu Tư đang ngồi giữa hắn và Cố Thời.
Cố Thời thấy Kim Ô không định khóc tiếp, cũng không quan tâm nữa, chỉ hỏi: “Sếp Tạ, anh định xử lý chuyện của Hỗn Độn thế nào?”
Tạ Cửu Tư khựng lại.
Đúng là anh chưa suy xét đến chuyện này.
“Hỏi xem K có dự định gì không.” Tạ Cửu Tư chậm rãi đáp.
Khá dân chủ đấy.
Cố Thời vừa nghĩ như vậy, Tạ Cửu Tư lại bổ sung thêm: “Cửu U và Chung Sơn, để K tự chọn một cái.”
Cố Thời: “…”
Xin rút lại lời ban đầu.
Đế Thính cười một tiếng, lúc Cố Thời nhìn qua thì hắng giọng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nếu cậu định để sư phụ cậu bói về chuyện này, tốt nhất là nên kêu ông ấy đến đây, đại trận sơn môn kia của các cậu không ngăn được Bàn Cổ Thần.”
Cố Thời sửng sốt rồi gật đầu: “Cảm ơn.”
Đế Thính vẫy tay, tỏ vẻ không cần.
Cố Thời suy nghĩ trong chốc lát, kéo ống tay áo Tạ Cửu Tư: “Tạ Cửu Tư, chuyện của Phượng Hoàng muộn thêm mấy ngày cũng không sao đúng không?”
Tạ Cửu Tư gật đầu.
Đương nhiên không sao, chuyện của bọn họ đã không có tiến triển mười mấy năm, muộn thêm mấy ngày cũng không sao.
Phượng Hoàng cũng không đến mức xảy ra chuyện trong mấy ngày này, dù sao vận may của hắn cũng đã được thiên địa đóng dấu, không quá khi nói rằng mọi mong muốn của hắn sẽ trở thành hiện thực, muốn làm một chuyện gì đó cũng khó mà thất bại.
“Vậy được.” Cố Thời yên tâm, lướt điện thoại xem bản ghi nhớ, “Vậy anh đưa tôi về đi, tôi nói chuyện với ông già.”
Tạ Cửu Tư hơi dừng lại, nhìn giờ rồi nói: “Bữa tối…”
Anh còn chưa nói xong, Cố Thời gật đầu không chút do dự: “Được.”
Khóe môi Tạ Cửu Tư cong lên, lập tức bấm pháp quyết niệm thần chú tiễn Cố Thời đi.
Sau đó anh quay đầu nhìn chằm chằm Kim Ô vẫn còn đang sững sờ.
Kim Ô vô thức rụt cổ lại, mông nhích sang bên cạnh.
Tạ Cửu Tư vẫn nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt lạnh nhạt.
Kim Ô nhanh chóng bay “phạch phạch phạch” trốn đến nơi xa Tạ Cửu Tư nhất ở trong sân.
Đế Thính nhìn không nổi nữa: “Anh đừng dọa bạn nhỏ người ta.”
Tạ Cửu Tư thu hồi tầm mắt: “Tôi không có.”
Đế Thính cạn lời: “Vậy anh nhìn chằm chằm người ta như vậy làm gì?”
Tạ Cửu Tư không nói gì, ánh mắt lướt qua mái tóc mềm mại của Kim Ô, sau đó giơ tay sờ đầu của mình.
Nói thật, anh là loại có vảy, dù đã hóa thành hình người, xúc cảm của tóc cũng kém hơn những tên lông xù kia.
Có lẽ Cố Thời sẽ không thích.
Dù sao trước giờ Cố Thời chưa từng xoa đầu anh.
Nhưng lại xoa đầu Kim Ô.
Tạ Cửu Tư cảm thấy trong lòng có gì đó rất khó chịu, nhưng không thể nói ra là gì.
Tóm lại, là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác này.
Có chút mới mẻ, cũng có chút khó chịu.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Mấy nay mình bận tìm việc, bữa đăng bữa không, không cố định được nha.