Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 51

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Cố Thời trở về nhà, thấy Cố Tu Minh đứng trước gương cởi ngọc quan.

 

Cố Thời bị hù cho nhảy dựng, tò mò: “Hôm nay nhà chúng ta có khách hả?”

 

Cố Tu Minh cầm ngọc quan trong tay, quay đầu nhìn Cố Thời — người hoàn toàn không biết mình đã làm gì, ngoài cười nhưng trong không cười: “Có bồ câu tới.”

 

“?” Cố Thời bật cười hả hê, “Ố ồ, bị cho leo cây à?”

 

Cố Tu Minh nhìn Cố Thời, giận sôi máu, nếu không phải hôm nay ông ăn mặc chỉnh tề không có chỗ để giấu đồ thì ông đã vung thước lên múa lâu rồi.

 

Ông cẩn thận cất ngọc quan vào tủ, sau đó đập bàn một cái, cộc cằn: “Bạn học của con đâu?”

 

“Bọn họ bị lệch múi giờ, Tạ Cửu Tư quyết định để bọn họ nghỉ ngơi trong Viện Tam Giới.” Cố Thời nói, tự rót một ly nước cho mình.

 

“Sao con không dẫn người ta về, nhà chúng ta không thiếu phòng dành cho khách.” Cố Tu Minh nói, “Đã dọn dẹp xong.”

 

Cố Thời nghe ông nói thì suýt bị sặc nước.

 

“Ông đùa à? Nhà chúng ta có cái gì có thể so sánh với viện điều dưỡng cao cấp của người ta?” Cố Thời đặt ly nước xuống, “Xin hãy thương xót đi, người ta lo lắng hãi hùng hơn một tháng, còn dẫn theo con nhỏ, nếu không nghỉ ngơi đàng hoàng sẽ bị đột tử đó.”

 

Cố Tu Minh muốn phản bác, nhưng nghĩ đến thời tiết hiện giờ và điều kiện gia đình, ông im miệng lại.

 

Thương Ngô Quan được xây từ rất lâu, dĩ nhiên không thể nào suy xét đến vấn đề điện nước, vì vậy trước khi Cố Thời đến tuổi học mẫu giáo, Thương Ngô Quan không có dây điện và nước sinh hoạt.

 

Vốn dĩ điều kiện đã chẳng ra gì, càng không cần phải nói đến máy điều hòa sưởi ấm, vào mùa đông, hai thầy trò toàn phải cắn răng chịu lạnh, cùng lắm thì đốt than trong phòng để sưởi ấm đôi chút.

 

Sống như vậy đó giờ cũng đã quen rồi, không thấy có vấn đề gì.

 

Nhưng nếu coi đây là tiêu chuẩn để đãi khách, đối với người hiện đại thì đây là vấn đề rất lớn.

 

“Được rồi.” Cố Tu Minh cũng không phải không hiểu.

 

Ông cũng không thấy có gì kỳ lạ, mọi người đều có cuộc sống của mọi người, cuộc sống hiện giờ của ông và Cố Thời đều do hai người tự chọn, không có gì để nói.

 

“Nhưng bọn họ định đến đây tham quan một chút.”

 

Hai mắt Cố Tu Minh sáng rực.

 

“Ngoài ra.” Cố Thời nói, “Ông cũng tạm thời dọn đến Viện Tam Giới đi, con nghe bọn họ nói chuyện mà bọn họ đang điều tra có liên quan đến Bàn Cổ Thần, nếu chúng ta tiếp tục bói, đại trận sơn môn chắc chắn không ngăn được, huống hồ có thể dòng dõi của ông đã hợp tác với Bàn Cổ Thần.”

 

Cố Tu Minh không thấy có gì bất ngờ, nhưng ông không lập tức gật đầu: “Ông dọn đi rồi, một mình con xử lý được không?”

 

“Con đương nhiên không xử lý được.” Cố Thời nhanh chóng thừa nhận.

 

“?” Cố Tu Minh khựng lại, vội nói, “Vậy ông không thể đi.”

 

Cố Thời trợn trắng mắt: “Con còn chưa nói xong, ông gấp cái gì?”

 

Cố Tu Minh ngồi lên giường: “Nói đi.”

 

“Con nhờ chị dâu của Dư Tịnh giúp đỡ, có thể nhanh chóng tìm người của Cục Di Vật Văn Hóa đến đây.”

 

Cố Thời không thấy có gì quá đáng khi dựa vào mối quan hệ để đi bằng cửa sau, dù sao dựa theo quy trình thông thường, các thủ tục và đàm phán linh tinh có thể bị kéo dài 1 2 năm.

 

Hơn nữa có khả năng bọn họ sẽ chịu thiệt thòi lớn.

 

Nói thế nào thì ông già vẫn luôn coi dòng dõi Thương Ngô là trách nhiệm của ông, yêu cầu của ông nhất định rất hà khắc, nếu không tìm được biện pháp, khả năng đàm phán đổ vỡ thật sự quá cao.

 

Cố Thời biết, một khi Cố Tu Minh giở thói cứng đầu thì sẽ khó chịu bao nhiêu.

 

Cậu thở dài, đỡ mũ của mình: “Vì vậy mấy ngày này, chúng ta cứ thu dọn những món không tiện bày ra ngoài, sau đó lập điều lệ đại khái cho việc sửa chữa, vậy thì ông có thể yên tâm đến nhận sự bảo vệ của Viện Tam Giới, con chịu trách nhiệm về các công việc tiếp theo.”

 

Cố Thời đề xuất ý kiến của mình với Cố Tu Minh —— chẳng hạn như sửa chữa Thương Ngô Quan, mở cửa cho công chúng như một bảo tàng bán công cộng.

 

Cố Tu Minh im lặng nghe.

 

Cố Thời suy xét rất nhiều.

 

Cố Tu Minh biết, thằng quỷ nhỏ Cố Thời này bình thường không thích dùng não, nhưng một khi dùng thì hiệu suất cực kỳ cao, hơn nữa trước giờ vận may của cậu rất tốt, gần như là những chuyện cậu quyết tâm làm thì sẽ làm được.

 

Thằng nhóc thúi này luôn có thể gặp đúng người đúng thời điểm, sau đó tình cờ xử lý và đạt được chuyện mà mình mong muốn.

 

Tà môn, nhưng lại là chuyện tốt.

 

Cố Tu Minh nghĩ trong lòng.

 

Cố Thời chờ Cố Tu Minh suy nghĩ cẩn thận, tự kéo ghế ra ngồi, mở cửa sổ ra.

 

Khoảng sân mà bọn họ ở nằm bên cạnh đại điện thứ ba, coi như là vị trí rất cao. Nhìn từ phòng của ông già ra ngoài, dọc theo sườn núi, có thể nhìn thấy hơn một nửa Thương Ngô Quan.

 

Cậu nhìn dãy núi kéo dài ngoài cửa sổ, nhìn cỏ dại mọc cao mấy mét giữa những mái ngói, khẽ đung đưa trong gió lạnh.

 

Khi xuân đến, cũng đến lúc lật lại mái ngói.

 

Cố Thời đang nghĩ thì nghe thấy Cố Tu Minh bên cạnh hắt xì.

 

Cố Tu Minh mắng cậu: “Con muốn chết à? Giữa mùa đông mà lại mở cửa sổ!”

 

“Dù sao con cũng không lạnh.” Cố Thời thản nhiên nói.

 

Cố Tu Minh lấy một áo khoác quân đội trong tủ ra, mặc vào: “Ngây ra đó làm gì? Dọn đồ đi chứ!”

 

Cố Thời sửng sốt, sau đó phản ứng lại, nhanh chóng đáp hai tiếng, đứng lên đi đến nhà kho cùng Cố Tu Minh.

 

Cố Thời rất ít khi đến nhà kho.

 

Dọn dẹp nhà kho làm một việc rất tốn sức, trong quá khứ, Cố Tu Minh chê cậu tay chân vụng về, sợ cậu làm hỏng bảo bối mà tổ tông truyền lại, luôn đuổi cậu ra ngoài.

 

Trước kia Cố Thời tò mò muốn chết, luôn muốn lén vào nhà kho để thám hiểm, sau đó lần nào cũng giữa đường bị Cố Tu Minh bắt được, bắt được thì lại ăn một bữa măng xào thịt.

 

Thời gian trôi qua, Cố Thời dần mất đi sự tò mò và trở nên thờ ơ đối với nhà kho.

 

Cố Tu Minh quản lý nhà kho rất tốt.

 

Khi vừa tiến vào nhà kho, Cố Thời hoàn toàn không thể đánh đồng căn hầm rộng rãi trước mặt với hai chữ “nhà kho”.

 

Nhà kho, trong khái niệm của Cố Thời có lẽ là một nơi phủ đầy bụi và mùi nấm mốc, tối tăm ẩm ướt, còn bị mạng nhện bao phủ.

 

Đây là tình trạng khó có thể tránh khỏi dù là bất kỳ loại hình nhà kho nào.

 

Nhưng điều này lại không xảy ra với nhà kho do Cố Tu Minh quản lý.

 

Nó khô ráo, sạch sẽ, các đồ lặt vặt được sắp xếp theo từng phân loại, vô cùng gọn gàng. Thay vì nói là nhà kho, nó trông giống một phòng trưng bày hơn.

 

Cố Thời đứng ở cửa, nhìn Cố Tu Minh bắt đầu chọn lựa, quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện ra thứ có thể liên hệ với hai chữ “nhà kho” ở trong góc.

 

Trong góc là các thùng giấy lớn bé được xếp chồng lên nhau.

 

Cố Thời đến gần nhìn thử, phát hiện là sản phẩm phụ mà hai thầy trò đã mua hàng online trong nhiều năm qua.

 

Thậm chí xốp chống sốc cũng chưa vứt đi.

 

Cố Thời lấy một cái thùng và một ít xốp chống sốc ra, ôm thùng đi đến bên cạnh Cố Tu Minh.

 

Cố Tu Minh liếc nhìn một cái, lấy xốp chống sốc, cẩn thận bọc mấy món đồ trong tay lại, bỏ vào thùng giấy.

 

Cố Thời nói thầm: “Ông già, ông giữ những thứ này lại để làm gì?”

 

“Những thứ này là di vật tư nhân.” Giọng điệu Cố Tu Minh bình tĩnh, lúc này trông ông rất giống những cụ già 80 bình thường khác, “Di vật của những người đã mất không có người nhà, không tìm thấy người nhà đều được đặt ở đây.”

 

“... Ông nói những đề tài nặng nề như vậy để làm gì.” Cố Thời nhỏ giọng nói, “Con đang hỏi mấy cái thùng mà.”

 

Da mặt Cố Tu Minh giật giật vài cái: “Chỉ là nghĩ sẽ có lúc cần dùng nên giữ lại!”

 

“Ồ!” Cố Thời đáp một tiếng, nói lớn, “Cần kiệm tiết kiệm, tuyệt ghê!”

 

“Ồn cái gì mà ồn, phiền muốn chết!”

 

Cố Thời bẹt miệng, hừ một tiếng, nhắm mắt theo sau Cố Tu Minh, không rên tiếng nào.

 

Cố Tu Minh đóng gói thêm mười mấy món, sau đó dừng chân, quay đầu nhìn cậu: “Sao con không nói gì hết?”

 

Cố Thời giọng điệu quái gở: “Chẳng phải ông nói con phiền sao?”

 

Cố Tu Minh “ha” một tiếng: “Con đang rất sung sức đúng không? Da ngứa rồi đúng không?”

 

“Nào có.” Cố Thời cảnh giác, “Quân tử động khẩu không động thủ, nơi này làm gì có chỗ nào cho chúng ta phát huy.”

 

Cố Thời cảm thấy hoàn cảnh nơi này quả thật không thích hợp gây ra tiếng động lớn, nhưng các cuộc trò chuyện bình thường giữa cậu và ông già lại giống như pháo nổ khi Tết đến, đụng một cái là ăn nổ liên hoàn.

 

Cố Tu Minh lườm cậu, dứt khoát khỏi nhìn cho tịnh tâm, bắt đầu nghiêm túc thu dọn đồ đạc.

 

Cố Thời đi sau lưng ông, nhìn xung quanh.

 

Nhưng người không thể nghẹn được nữa lại là Cố Tu Minh.

 

Có lẽ do đã lớn tuổi, nhìn thấy những thứ liên quan đến “thời gian” và “quá khứ”, không kìm được h*m m**n trò chuyện.

 

Ông bắt đầu giới thiệu từng món cho Cố Thời.

 

Đương nhiên không phải là giới thiệu di vật, mà là giới thiệu những món không bị đóng gói, được bày biện ở một bên, minh chứng cho vinh quang thuộc về các thời đại.

 

Chẳng hạn như đây là câu đối do người ở triều đại nào gửi đến, lúc đó Thương Ngô Quan vẫn chưa chuyển đến Chung Sơn. Hoặc chẳng hạn như đây là tấm bảng hiệu do người ở triều đại nào gửi đến, cũng như một số bức tượng và bài minh* do một ít tín đồ hiến tặng.

 

*Bài minh (碑铭): bài văn khắc trên bia đá.

 

Có một số món được bảo quản rất tốt, nhưng cũng có một số bị hỏng.

 

Cố Thời buồn bực: “Sao trước đây ông không nói cho con biết chuyện này?”

 

“Trước đây?” Cố Tu Minh suy nghĩ một chút, “Bởi vì theo nghĩa đen, thằng nhóc con không phải là người thừa kế dòng dõi Thương Ngô, nhưng bây giờ nghĩ lại, là ông quá ngốc.”

 

Cố Tu Minh quả thật không nói quá nhiều về quá khứ của Thương Ngô Quan với Cố Thời.

 

Bởi vì Cố Thời không phải là truyền nhân của dòng dõi Thương Ngô, để cậu biết quá nhiều sẽ chỉ mang lại nguy hiểm cho cậu.

 

Hơn nữa, dòng dõi Thương Ngô đã xuống dốc, nói ra cũng chỉ tăng thêm sự cô đơn.

 

“Mấy ngày nay ông đã suy nghĩ rất nhiều.”

 

Cố Tu Minh lại bọc thêm một món, bỏ vào thùng giấy, than thở.

 

“Nếu ông không nói gì hết, vậy trăm năm sau, sẽ không còn ai biết Thương Ngô Quan đã từng có một thời huy hoàng như vậy, chưa đến mấy năm nữa ông sẽ gặp đại nạn, cũng không có cơ hội dạy thêm một đồ đệ khác, nếu dòng dõi Thương Ngô không còn truyền nhân, việc vinh quang trong quá khứ bị lộ ra ngoài cũng không có gì ghê gớm.”

 

Cố Thời liếc nhìn Cố Tu Minh, ánh mắt lướt qua mái tóc trắng của ông, há miệng, nhưng không nói được câu nào.

 

Cậu không có cách nào đưa ra bất kỳ đánh giá hợp lý về vấn đề này.

 

Đây là những suy nghĩ cả đời của thế hệ trước, dù là đúng hay sai, cậu cũng không nên đưa ra đánh giá.

 

Chỉ cần nghe là được.

 

“Nhưng ông nghe nói, con người ngày nay rất bảo vệ các di vật văn hóa.”

 

Cố Tu Minh vừa nói vừa duỗi bàn tay già nua ra sờ tấm bảng hiệu đặt ở một bên, biểu cảm có chút áy náy và nhẹ nhõm.

 

Cố Thời nhìn qua, nhìn thấy trên bảng hiệu là ba chữ “Thương Ngô Quan”.

 

Sơn thủy hoa điểu văn tơ vàng gỗ nam, nét bút sắc bén, rồng bay phượng múa.

 

“Biết cố gắng bảo vệ là tốt rồi.” Cố Tu Minh nói, “Mấy thứ này, vốn nên được tắm dưới ánh mặt trời kiêu ngạo, chứ không phải bị tích bụi trong kho.”

 

Những lúc Cố Tu Minh cố chấp thì thực sự rất cố chấp, nhưng khi quyết định buông tay thì cũng rất dứt khoát.

 

Ông thu dọn đồ đạc cá nhân cả buổi chiều, sắp đến giờ ăn cơm cũng không rời đi, chỉ sai Cố Thời ra ngoài nấu cơm.

 

Tạ Cửu Tư canh đúng giờ cơm thì đến, nhưng anh không thấy đồ ăn, chỉ thấy Cố Thời chống cằm chọt chọt đống lửa.

 

Tạ Cửu Tư im lặng một lát, nhắc nhở: “Nước trong nồi sắp cạn rồi.”

 

“?” Cố Thời nghe thấy giọng nói, mờ mịt ngẩng đầu lên, liếc nhìn cái nồi đã bốc khói, biến sắc.

 

Tạ Cửu Tư vươn tay ra, múc thêm nước vào nồi: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

 

“Đang nghĩ xem có phải tôi đã khiến ông già khó xử hay không.” Cố Thời gãi đầu, “Sửa chữa Thương Ngô Quan quả thật là chuyện tôi đơn phương muốn làm, tôi nghĩ trong lòng ông ấy có lẽ cũng muốn đạt được nguyện vọng này.”

 

“Ừm.”

 

Tạ Cửu Tư gật đầu tỏ vẻ anh đang nghe.

 

“Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi và ông ấy giằng co nhiều năm như vậy, ông ấy vẫn luôn từ chối việc tôi tham gia vào chuyện này, nhưng tôi vẫn kiên trì, dường như chỉ để thỏa mãn mong muốn của tôi là muốn làm điều gì đó cho ông ấy, mà khuyết điểm rõ ràng nhất của ông ấy chính là sự xuống dốc của Thương Ngô Quan.”

 

Cố Thời không có tình cảm sâu sắc đối với Thương Ngô Quan và dòng dõi Thương Ngô, một trăm năm sau, đối với Cố Thời, mảnh đất này cũng chỉ là một mảnh đất.

 

Tạ Cửu Tư không hiểu mấy điều quanh co lòng vòng này.

 

Anh hỏi: “Cậu có nghĩ mình đang làm đúng không?”

 

Đối với vấn đề này, Cố Thời không có bất kỳ do dự nào: “Có.”

 

“Vậy thì không sao đâu.” Tạ Cửu Tư thật sự không hiểu vì sao Cố Thời lại băn khoăn chuyện này, “Cậu làm chuyện của cậu, ông ta thấy khó xử là chuyện của ông ta.”

 

“Sếp Tạ, kiểu suy nghĩ này của anh rất…” Cố Thời dừng lại, “Ích kỷ.”

 

“?” Tạ Cửu Tư không thích đánh giá này, hiếm khi anh nói với vẻ mặt nghiêm nghị, “Nếu ông ấy cực kỳ không muốn, ông ấy sẽ nhất quyết từ chối cậu.”

 

Cố Thời lắc đầu: “Ông ấy không đành lòng để công sức của tôi bị lãng phí.”

 

Tạ Cửu Tư kiên trì nói: “Cho nên vẫn là ông ta không đủ quyết tâm, nếu ông ta tiếp tục từ chối ý tưởng sửa chữa Thương Ngô Quan của cậu, ông ta sẽ thắng.”

 

Cố Thời: “…”

 

Nói vậy đúng là có lý thật.

 

“… Cách nói của anh thật sự không hợp tình người.”

 

“?” Tạ Cửu Tư rất bình tĩnh chấp nhận đánh giá này, “Tôi đúng là không phải con người.”

 

“... Tôi không phải ý này.” Cố Thời cạn lời, muốn dùng cảm xúc để lay động trái tim, “Dù là người với người, hay là người với yêu quái, tóm lại, khi hai bên ở với nhau một thời gian dài, đó là một mối quan hệ hiểu biết và bao dung lẫn nhau, chứ không phải mối quan hệ đối chọi gay gắt, một bên nhất định phải áp đảo bên kia như vậy.”

 

Nghe xong, Tạ Cửu Tư hơi suy tư.

 

Cố Thời muốn dùng lý trí để khiến anh hiểu: “Anh xem, giữa chúng ta chẳng phải là mối quan hệ hiểu biết và bao dung lẫn nhau sao?”

 

“Ừm.” Tạ Cửu Tư gật đầu, khóe môi hơi cong lên, cách nói của Cố Thời khiến anh rất vui, “Nhưng tôi cũng không ngại nếu cậu áp đảo tôi.”

 

Cố Thời:???

 

Cố Thời trừng to mắt, sợ tới mức nấc cụt một cái.

 

“Tôi và sư phụ cậu không giống nhau.” Tạ Cửu Tư hoàn toàn không hiểu lời nói hổ báo của mình, vẫn đang cố gắng tăng thêm sức nặng cho mối quan hệ giữa mình và Cố Thời, “Tôi sẽ không giằng co nhiều năm với cậu, tôi sẽ chọn nhường nhịn trước.”

 

Cố Thời nhìn chằm chằm Tạ Cửu Tư, cổ họng như nghẹn lại: “Anh có thể nói chuyện…”

 

Tạ Cửu Tư: “?”

 

“… Thôi.”

 

Cố Thời giơ tay vuốt mặt, từ bỏ.

 

“Anh đi nhóm lửa, tôi đi nấu cơm.”

 

°°°°°°°°°°

 

Lời editor: Thính kiểu này thứ nào chịu nổi

Bình Luận (0)
Comment