Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 52

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Cố Thời cảm thấy mình thật sự rất cần mua một bộ 《 Nghệ thuật ngôn ngữ 》 hoặc 《 EQ 》 cho Tạ Cửu Tư.

 

Chỉ cần nội tâm cậu không cứng cỏi, chỉ cần cậu dao động một chút thì Tạ Cửu Tư đã đeo cái mác “kẻ lừa gạt tình cảm” từ lâu rồi.

 

Câu “nói chuyện chú ý chút”, Cố Thời nói đến ngán rồi, nhưng đối với Tạ Cửu Tư, nó chả có tác dụng mọe gì.

 

Có lẽ anh không hề biết khi nói chuyện cần chú ý điều gì.

 

Suy cho cùng, vào thời thượng cổ, trước khi lịch sử con người bắt đầu, anh chàng này đã không xã giao hay sinh hoạt gì đó, cũng không thể mong đợi anh có nhận thức xã giao bình thường được.

 

Cố Thời suy nghĩ, dứt khoát từ bỏ ý định tiếp tục tranh luận chuyện này với Tạ Cửu Tư.

 

Dù sao cũng không phải chỉ có mình cậu bị hãm hại thế này, cứ để Tạ Cửu Tư tự đâm vào tường nam đi.

 

Cố Thời đập tỏi phát ra tiếng “cốp”.

 

Tạ Cửu Tư nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn qua.

 

Cố Thời bằm tỏi, định làm xà lách tỏi, thấy Tạ Cửu Tư nhìn qua thì thuận miệng hỏi: “Hỗn Độn nói thế nào? Ở lại Viện Tam Giới hả?”

 

Tạ Cửu Tư gật đầu: “K tự nhốt mình ở bên trong, không chịu đi ra.”

 

“?” Cố Thời tò mò, “Ở đâu?”

 

“Trong bồn tắm kia.”

 

Tạ Cửu Tư nhớ lại khi anh vừa đến tìm Hỗn Độn, mới mở nắp bồn ra, Hỗn Độn đã đập nước, khó chịu mắng người.

 

Hỏi K muốn ở đâu, K trực tiếp thò xúc tu đen nhánh ra, đậy nắp bồn lại.

 

Giống như một con bạch tuộc tìm được chiếc vỏ yêu thích, thu mình trong bồn tắm, đậy nắp lại, yên tĩnh đến mức như không tồn tại vậy.

 

Cố Thời bừng tỉnh: “Xem ra K rất thích nước biển đó.”

 

“Ừm.” Tạ Cửu Tư nói, “Tôi để K ở lại Viện Tam Giới, sân cho sư phụ của cậu cũng đã chuẩn bị xong.”

 

Cố Thời có chút lo lắng: “Làm như vậy, đỉnh núi của anh sẽ như một quả bom câm, lỡ nó nổ mạnh thì phải làm sao?”

 

Gần đây Tạ Cửu Tư xem không ít sách vở tài liệu liên quan đến vật lý và quân sự, nghe Cố Thời nói, anh cũng không đến mức không hiểu gì hết.

 

Tạ Cửu Tư lắc đầu: “Phân tán sẽ càng bất lợi cho việc bảo vệ.”

 

Cũng đúng.

 

Cố Thời thở dài: “Nếu tôi có thể giúp được gì đó thì tốt rồi.”

 

Tạ Cửu Tư nghe vậy, nghĩ đến vận may của Cố Thời, nói: “Chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi là được rồi.”

 

Lại nữa lại nữa.

 

Cố Thời trợn trắng mắt trong lòng, động tác bằm tỏi cũng không dừng lại: “Ý tôi là, nếu tôi có thể dùng vũ lực để giúp đỡ thì tốt rồi.”

 

“...” Tạ Cửu Tư hơi dừng lại, “Cái này rất khó.”

 

Cố Thời hít sâu: “Anh im lặng nhóm lửa đi!”

 

Tạ Cửu Tư mờ mịt ngậm miệng lại, bỏ hai thanh củi vào bệ bếp, đột nhiên nghĩ đến chín đóa Đế Lưu Tương trong túi.

 

“Cũng không phải là không thể gia tăng sức mạnh.” Anh nói.

 

!!!

 

Nếu anh nói sớm thì tôi đã không phiền não rồi!

 

Cố Thời lập tức lên tinh thần: “Anh nói đi!”

 

“Tôi mang đi chín đóa Đế Lưu Tương ở chỗ Bạch Trạch, nếu là bình thường, một đóa có thể so với 60 năm tu hành.”

 

Cố Thời: Wow!

 

Tạ Cửu Tư nói rồi lấy Đế Lưu Tương trong giới tử ra: “Cậu có thể thử xem.”

 

Cố Thời ngo ngoe rục rịch: “Thử thế nào?”

 

Tạ Cửu Tư: “Ăn luôn.”

 

Trong tình huống bình thường, đáng lẽ Đế Lưu Tương sẽ trực tiếp tiến vào cơ thể.

 

Nhưng bây giờ, Đế Lưu Tương đã bị bắt giữ từ trước đó, đã không còn có thể trực tiếp tiến vào nữa, muốn để nó tiến vào cơ thể, cách nhanh nhất là dung hợp hoặc ăn nó.

 

Nhưng ai biểu Cố Thời nhỏ yếu đến mức không học được bao nhiêu pháp thuật, cậu không biết phải dung hợp thế nào.

 

Cố Thời buông dao phay xuống, định cầm lấy, nhưng ngửi thấy tay toàn mùi tỏi thì lùi lại.

 

Dùng bàn tay toàn mùi tỏi để sờ Đế Lưu Tương hình như có chút thiếu tôn trọng thiên tài địa bảo này.

 

Cố Thời đi rửa tay, vừa rửa vừa hỏi: “Thứ này có ảnh hưởng gì không?”

 

“Cần một thời gian để hấp thụ.” Tạ Cửu Tư nói.

 

Nói dễ hiểu là con người ăn no cần tiêu hóa thức ăn.

 

Cố Thời lau khô tay, nâng vầng sáng màu vàng nhạt, do dự hỏi: “Có ảnh hưởng đến sinh hoạt của tôi không?”

 

Tạ Cửu Tư không chắc lắm.

 

Suy cho cùng, bọn họ không ai biết bản thể của Cố Thời, yêu quái bình thường lấy được Đế Lưu Tương, nếu không có thiên phú xuất chúng thì sẽ mất một hai năm để tiêu hóa.

 

Tuy nhiên, vận may của Cố Thời được ông trời ưu ái, có lẽ sẽ không tốn nhiều thời gian như vậy.

 

Tạ Cửu Tư đưa ra một đáp án rất bảo thủ: “Có lẽ.”

 

“Vậy tạm thời tôi không dùng được.” Cố Thời nhét Đế Lưu Tương trở về, “Đợi giải quyết xong chuyện của Thương Ngô Quan thì tôi sẽ ăn nó.”

 

Tạ Cửu Tư cất Đế Lưu Tương, mọi chuyện đều nghe theo ý của Cố Thời.

 

Cố Tu Minh không đến dùng bữa.

 

Hai người Cố Thời và Tạ Cửu Tư ăn xong, Cố Thời xách cà mèn đến đưa cơm cho ông già.

 

Hôm sau khi đi làm, cả nhà Dư Tịnh đã thích ứng với việc lệch múi giờ, đến thẳng văn phòng của Cố Thời, nói là trưa nay sẽ có người bên Cục Di Vật Văn Hóa đến.

 

Cố — đang choáng ngợp trong đống sổ sách — Thời sửng sốt một lúc lâu mới vỗ trán, vừa nói cảm ơn Tần Cầm vừa làm đơn xin nghỉ phép đưa cho Lý Bế Chủy.

 

Cố Thời muốn xin nghỉ, Lý Bế Chủy làm chủ, đương nhiên sẽ không có khả năng trả đơn về.

 

Cố Thời vừa dọn đồ vừa nói với Dư Tịnh: “Đúng lúc đến giờ cơm trưa, tôi mời mọi người dùng bữa, đồ ăn ở nhà ăn viện điều dưỡng rất ngon.”

 

Dư Tịnh sảng khoái gật đầu, nhìn Dư Tiểu Tuyết ôm đùi Cố Thời không buông tay, nói: “Vừa hay, chúng tôi cũng đến nhà cậu tham quan một chút nhé?”

 

Kết quả cuối cùng, sau khi ăn trưa cùng nhau xong, ngoại trừ Cố Thời và cả nhà Dư Tịnh, còn có thêm một Tạ Cửu Tư.

 

Tạ Cửu Tư bấm tay niệm thần chú, dẫn bọn họ đến đường lên núi cách Điện Sơn Môn khoảng trăm mét, có thể nhìn thấy cổng núi từ xa.

 

Phong cảnh Chung Sơn rất đẹp.

 

Không khí mát mẻ, sáng nay còn có sương sớm.

 

Mây che khuất mặt trời, xung quanh là vòng sương mù, trên cành cây vẫn còn đọng lại những giọt nước trong lành.

 

Rõ ràng là đã sau giờ ngọ, nhưng đi bộ trên núi lại có cảm giác như đi dạo vào sáng sớm.

 

Sau khi trút bỏ gánh nặng, cả gia đình bắt đầu chụp ảnh du lịch.

 

Cố Thời đứng ở đằng trước chờ bọn họ chụp hình, kéo Tạ Cửu Tư: “Sao anh cũng tới đây? Không phải đang muốn làm thí nghiệm à?”

 

Tạ Cửu Tư cũng không rõ.

 

Khi anh nghe Cố Thời dẫn cả nhà Dư Tịnh đến Thương Ngô Quan, anh vô thức muốn đi theo.

 

Mà con rồng Tạ Cửu Tư này toàn nói chuyện bằng bản năng: “Muốn tới thì tới thôi.”

 

“Ồ.”

 

Cố Thời nhất thời không tiếp lời.

 

Tạ Cửu Tư nghiêng đầu nhìn cả nhà Dư Tịnh đang ung dung đi tới, vươn tay nắm chặt lấy tay Cố Thời, dẫn cậu tiến về phía trước.

 

Cố Thời đã quen với hành vi lôi lôi kéo kéo của Tạ Cửu Tư, dù sao ngày nào cậu đi làm tan tầm cũng quá giang Tạ Cửu Tư, đã miễn dịch với kiểu tiếp xúc này từ lâu.

 

Nhưng hiển nhiên cả nhà Dư Tịnh ở đằng sau không có loại miễn dịch như Cố Thời.

 

Hai vợ chồng Dư Húc sửng sốt, nhưng bọn họ cũng ngại nói rõ, đành phải nhìn sang em gái — bạn học của Cố Thời.

 

Dư Tịnh lắc đầu xua tay, nghĩ thầm cô làm sao biết chuyện này được?

 

Tuy nhiên, khi Cố Thời học cấp ba quả thật thường được các cô gái xinh đẹp đưa thư, nhưng hình như cậu không bao giờ lộ ra bất kỳ phản ứng nào.

 

Wow.

 

Hóa ra là vì vậy sao?!

 

Dư Tịnh nhìn hai bóng lưng nắm tay nhau, đột nhiên hiểu ra vì sao nhiều năm qua Cố Thời chưa từng có mối quan hệ nam nữ nào.

 

Trước kia còn tưởng là do Cố Thời quá xa cách, bây giờ nghĩ lại, có thể là trực giác đang cảnh cáo cô rằng người này không được.

 

Cố Thời dẫn bọn họ đến sơn môn.

 

Cả nhà Dư Tịnh ngoài bạn nhỏ không có điện thoại, ai cũng đồng loạt lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp những bức ảnh quý giá về đạo quán cũ tồn tại hàng trăm năm chưa được khai phá.

 

Bọn họ không hề cho rằng sơn môn cũ kỹ, vách tường hoa văn bị bong ra từng mảng và phai màu có vấn đề gì.

 

Thời gian sẽ cọ rửa mọi thứ, đây là chuyện bình thường.

 

Bọn họ nhìn thấy câu đối trên cửa.

 

Tấm biển bên trái: Cầu thần cầu Phật không bằng cầu bản thân

 

Tấm biển bên phải: Tin trời tin phận không bằng tin người

 

Ngoài ra còn có một tờ giấy dán trên khung cửa, tờ giấy hơi ướt.

 

Bên trên viết: Bài trừ phong kiến mê tín

 

Dư Tịnh sửng sốt: “... Ơ?”

 

Cố Thời rút tay ra, xé tờ giấy dán trên khung cửa xuống: “Ông già nhà tôi tự viết đấy, câu đối ban đầu bị ông ấy cất vào kho rồi.”

 

“... Thư pháp của sư phụ cậu không tệ.”

 

Cố Thời gật đầu, bước qua ngưỡng cửa: “Đúng vậy, ông ấy luyện từ nhỏ đến bây giờ, đã luyện hơn 70 năm, nhưng quá cùi bắp.”

 

Vào mùa du lịch cao điểm, thỉnh thoảng có một số du khách nhìn thấy nóc nhà Thương Ngô Quan, sẽ đi theo đường mòn đổ nát tìm đến đạo quán này.

 

Cố Thời cố gắng tỏ ra hiếu khách, thành thạo giới thiệu cho cả nhà Dư Tịnh.

 

Cố Thời sắp xếp mọi người ở điện dành cho khách, nhóm lửa than rồi đi ra phía sau pha trà.

 

Tất nhiên, việc pha trà không thể thiếu phần của sếp Tạ.

 

Dư Tịnh nhìn Cố Thời bưng trà ra, bên cạnh bốn cái ly dùng một lần còn có hai ly sứ.

 

Một cái viết tên Tạ Cửu Tư, một cái viết tên Cố Thời.

 

Dư Tịnh hít một tiếng, càng chắc chắn suy đoán của mình hơn.

 

Không biết sếp Tạ lấy một cái PAD từ đâu ra, đeo tai nghe lên nghe giảng bài, anh nhận ra ánh mắt của Dư Tịnh, ngước mắt nhìn qua.

 

Tạ Cửu Tư không có ý kiến gì về con người bình thường, trong mắt anh, con người không khác gì cây cỏ.

 

Chính vì thế mà vẻ mặt anh không có chút độ ấm hay cảm xúc nào, khiến người nhìn phải rùng mình.

 

Dư Tịnh như bị lửa cháy đến mông, cầm ly nước nóng hổi chào hỏi Cố Thời: “Nhà cậu có nơi nào không cho phép đến không? Lát nữa cậu sẽ bận, đừng cứ luôn tiếp đãi chúng tôi, chúng tôi tự đi tham quan một chút.”

 

Cố Thời sửng sốt, không hiểu sao Dư Tịnh đột nhiên nói như vậy.

 

Nhưng đúng là không có gì phải khách sáo cả.

 

“Không có nơi nào không cho phép đến, chỉ cần cẩn thận khi ra sau núi.”

 

“Được được được.” Dư Tịnh gật đầu liên tục, kéo chị dâu chạy ra khỏi điện khách nhanh như chớp.

 

Cố Thời mờ mịt gãi đầu, quay đầu nhìn sinh vật hình người duy nhất còn ngồi lại trong điện khách, trong lòng tràn ngập nghi ngờ.

 

“Sếp Tạ, có phải anh dọa bọn họ không?”

 

“?” Tạ Cửu Tư lắc đầu, “Không có.”

 

Cố Thời không tin lắm: “Gan Dư Tịnh rất lớn, anh không dọa người ta thì sao người ta lại chạy nhanh như vậy.”

 

“Tôi chỉ nhìn cô ta một cái thôi mà.”

 

Tạ Cửu Tư nói, đặt PAD xuống, khẽ nhíu mày: “Cậu không tin tôi?”

 

Cố Thời nhìn ra chút tủi thân trong biểu cảm không vui của Tạ Cửu Tư.

 

Cố Thời sửng sốt.

 

Tạ Cửu Tư lặp lại: “Tôi chỉ là nhìn cô ta một cái, cô ta lập tức chạy mất.”

 

Cố Thời lấy lại tinh thần, đối diện với ánh mắt Tạ Cửu Tư, một lát sau, cậu gật đầu đầu hàng, dỗ dành: “Ừm ừm ừm đúng đúng đúng, cũng không có cách nào khác, anh mạnh thế này mà, đều tại con người quá yếu.”

 

Tạ Cửu Tư lập tức giãn mày ra: “Đúng vậy.”

 

Cố Thời: “...”

 

Anh cũng dễ dỗ quá.

 

Cố Thời bắt đầu nghĩ lại thành kiến của mình đối với Tạ Cửu Tư.

 

Như này có còn coi là kẻ lừa gạt tình cảm không?

 

Như này mà không bị người khác lừa là đã tốt lắm rồi.

 

Nếu Tạ Cửu Tư thật sự gặp trúng kẻ lừa gạt tình cảm, e là sẽ trở thành Khoa Phụ thứ hai.

 

Cố Thời tức khắc nghiêm túc lên.

 

“Sếp Tạ, nếu tôi đòi anh đưa 20 vạn thì anh sẽ làm gì?”

 

Tạ Cửu Tư bị hỏi thì bối rối, nhưng vẫn thẳng thắn trả lời: “Đưa.”

 

Cố Thời:……

 

Anh trai tốt. Thật đúng là Khoa Phụ thứ hai mà!

 

°°°°°°°°°°

 

Lời editor: Mấy nay hơi bận xíu /⁠ᐠ⁠。⁠ꞈ⁠。⁠ᐟ⁠\

Bình Luận (0)
Comment