Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 55

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Dư Tịnh hắt hơi một cái.

 

Cô bối rối xoa mũi, quấn chặt áo khoác trên người hơn một chút.

 

Tần Cầm quan sát, chú ý tới động tác của cô, quan tâm hỏi: "Em lạnh à?"

 

"Không có." Dư Tịnh xua tay, "Cố Thời nói vài ngày nữa sẽ có tuyết rơi, nên mấy ngày nay cũng chỉ lạnh bình thường thôi."

 

Mọi người đều biết, trời không lạnh khi tuyết rơi, nhưng lại lạnh khi tuyết tan, bây giờ là trước khi tuyết rơi, nhiệt độ không khí có tăng chút ít.

 

Chẳng qua lúc nãy có một cơn gió lạnh đột nhiên thổi tới.

 

Dư Tịnh không khỏi rụt cổ lại, nghĩ đến cánh cửa thế giới mới vừa bị cạy ra hai ngày nay, cảm thấy có chút không ổn.

 

"Nhưng gió núi thổi nhiều quá cũng không tốt." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, "Chúng ta đi dạo một chút rồi quay về nhé, chị nói người đến lần này là ông Triệu đúng không? Chúng ta cũng đến chào hỏi một cái đi."

 

Tần Cầm gật đầu, thoáng nhìn chồng và con gái ở đằng trước.

 

Dư Tiểu Tuyết ngồi trên cổ cha mình chơi cưỡi ngựa.

 

Dư Húc là người trầm tính, đỡ con gái nhảy xuống đường núi, cô bé phát ra một tràng cười vui vẻ như tiếng chuông bạc, trông vô lo vô nghĩ.

 

Tạ Cửu Tư nhìn gia đình này một cách chăm chú, trong tim có gì đó se lại.

 

Trước đây, anh luôn là một kẻ cô độc, chưa bao giờ có cảm nhận như vậy.

 

Rất mới mẻ, nhưng không phải là trải nghiệm vui vẻ gì.

 

Đây là một cảm xúc tiêu cực, tồi tệ.

 

Tạ Cửu Tư không hiểu cảm xúc của mình, nhưng gần đây anh đã đọc rất nhiều sách và tài liệu về con người.

 

Con người ngày nay mất đi tuệ căn tu luyện, nhưng sự hiểu biết của họ về bản thân, xã hội và nhân loại lại có những tiến bộ vượt bậc.

 

Ít nhất sau khi Tạ Cửu Tư đọc một lượng lớn sách có ích và vô ích.

 

Bây giờ anh đã có thể biết rõ, anh đang ghen.

 

Bạn của anh có bạn gái.

 

Bạn gái là duy nhất trong một khoảng thời gian nhất định, nhưng bạn bè thì không.

 

Tạ Cửu Tư cảm thấy chua xót.

 

Anh đột nhiên nhận ra, thân phận "bạn bè" quá phổ biến.

 

Nó không phải là một từ ngữ quá đặc biệt.

 

Đồng thời, anh hiếm khi cảm thấy buồn bực.

 

Bởi vì anh chưa từng nghe nói chuyện Cố Thời yêu đương.

 

Chủ yếu là không nghe thấy Cố Thời nhắc đến.

 

Tạ Cửu Tư thu hồi tầm mắt, nhìn máy tính bảng không còn hoạt động bình thường nữa, tháo tai nghe xuống, không còn hứng thú với chủ đề thảo luận sôi nổi của những người trong phòng.

 

Anh nhìn chằm chằm ra cửa, thấy Cố Thời đang cầm trà nóng chạy về phía này.

 

Cố Thời chạy trong gió lạnh, dùng chân và mông đóng cửa lại, rót trà tốt nhất cho khách.

 

Chàng trai trẻ mỉm cười nhận lời khen của các tiền bối, quay đầu nhìn tay nắm cửa, phát hiện tay nắm cửa đã được thay cái khác.

 

Có lẽ Cố Thời đã đoán được chuyện gì đó bất ngờ xảy ra, nên cầm khay tung tăng chạy đến góc phòng, ngồi xuống bên cạnh Tạ Cửu Tư.

 

Cố Thời đặt khay lên góc ghế, quay đầu nhìn Tạ Cửu Tư, vừa định nói lời cảm ơn thì phát hiện sắc mặt Tạ Cửu Tư không tốt lắm.

 

Người này đang tức giận.

 

Cố Thời nhận ra ngay lập tức.

 

Hơn nữa còn là giận cậu.

 

Cái này cũng dễ đoán thôi, bởi vì Tạ Cửu Tư không thèm nhìn cậu.

 

-- Tuy nghe có vẻ gay, nhưng Cố Thời biết rất rõ.

 

Mỗi lần ở cùng Tạ Cửu Tư, bất kể xung quanh có bao nhiêu người, sự chú ý của Tạ Cửu Tư đều luôn đặt trên người cậu.

 

Thậm chí có thể nói, Tạ Cửu Tư hoàn toàn làm lơ những người khác, chỉ tập trung nhìn cậu.

 

Bây giờ trong góc chỉ có cậu và Tạ Cửu Tư, nhưng Tạ Cửu Tư lại không nhìn cậu!

 

Cố Thời hơi hoang mang, thật sự không hiểu mình đã làm gì khiến Tạ Cửu Tư tức giận, đành ra ngoài đun nước pha trà tiếp.

 

Thật sự rất khó hiểu.

 

Cố Thời vò đầu, cào trúng mũ.

 

Cậu đỡ mũ lại, sau đó quơ quơ tay trước mặt Tạ Cửu Tư.

 

"Sếp Tạ?"

 

Tạ Cửu Tư nhìn tay Cố Thời, nhìn theo hướng tay của cậu, rầu rĩ đáp một tiếng, sau đó thu hồi tầm mắt, cụp mắt nhìn máy tính bảng trên tay.

 

Lúc này Cố Thời mới phát hiện máy tính bảng của Tạ Cửu Tư bị hỏng rồi, mà phần bị hỏng đó rõ ràng là do bạo lực gây ra.

 

Cố Thời:???

 

Càng không hiểu.

 

"Sếp Tạ, anh làm sao vậy?" Cố Thời nhỏ giọng hỏi, "Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"

 

Tạ Cửu Tư mặt không cảm xúc, một lát sau mới hỏi: "Cậu có chuyện chưa nói với tôi đúng không?"

 

"Hả?"

 

Cố Thời sửng sốt.

 

Chuyện chưa nói với Tạ Cửu Tư thì có nhiều lắm.

 

Nhưng sau khi nghĩ kỹ về những chuyện liên quan đến Tạ Cửu Tư, Cố Thời cảm thấy thực sự không có giấu anh chuyện gì hết, càng chưa kể đến chuyện đó có thể khiến Tạ Cửu Tư tức giận.

 

Dù sao ngay cả chuyện ban đầu cậu lừa Tạ Cửu Tư cũng đã thừa nhận với anh rồi.

 

"... Đừng trả lời vấn đề bằng câu hỏi." Cố Thời oán giận.

 

Tạ Cửu Tư không nói một lời.

 

Anh nghĩ, dường như chuyện "nói cho Tạ Cửu Tư biết về mối quan hệ yêu đương" không nằm trong phạm vi suy xét của Cố Thời.

 

Hoặc có lẽ, trong lòng Cố Thời, chuyện này không cần thiết phải nói cho bạn bè biết.

 

Suy cho cùng, ngay cả Cố Tu Minh mà Cố Thời cũng không nói đó thôi.

 

Trông giống như mọi chuyện chỉ là anh đơn phương tự mình đa tình.

 

Tạ Cửu Tư nghĩ, móc móc máy tính bảng, lại "cạch cạch" móc ra một đống mảnh vụn.

 

Oh no.

 

Tim Cố Thời hẫng một nhịp.

 

Nghĩ thầm chuyện này khá nghiêm trọng.

 

Nhưng Cố Thời nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra mình đã che giấu chuyện gì.

 

Nhưng suy bụng ta ra bụng người, chuyện có thể làm Tạ Cửu Tư tức giận như vậy, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.

 

Cố Thời thỏa hiệp: "... Có thể gợi ý cho tôi chút không?"

 

Cuối cùng Tạ Cửu Tư cũng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Cố Thời.

 

Cố Thời: "Anh nói đi, tôi chắc chắn sẽ không giấu diếm một câu nào hết!"

 

Tạ Cửu Tư mím môi: "Cậu... Bạn gái..."

 

Cố Thời chậm rãi gõ ra một dấu chấm hỏi.

 

Tạ Cửu Tư dừng một chút, tiếp tục nói: "Cậu yêu đương, vì sao không nói với tôi?"

 

Cố Thời:??

 

Cố Thời:???

 

Cố Thời mở to mắt, không dám tin. "Tôi? Yêu đương?! Tôi yêu đương với ai?!"

 

"Dư Tịnh." Tạ Cửu Tư nhìn vẻ mặt của Cố Thời, nhanh chóng nhận ra điều không đúng, lập tức ném nồi, "Đám người kia nói vậy."

 

"..."

 

Cố Thời nghẹn lại.

 

Cậu quay đầu nhìn các tiền bối đang nói chuyện rôm rả, sau đó lại nhìn về phía Tạ Cửu Tư: "Anh tin?"

 

Tạ Cửu Tư nhanh chóng thu hồi sự lạnh lùng trước đó, hai tay đặt lên đầu gối, ngoan ngoãn gật đầu.

 

"..." Không phải chứ không phải chứ không phải chứ?

 

Người khác nói gì anh cũng tin, anh có khả năng tư duy độc lập một chút được không hả sir?

 

"Nếu tôi và Dư Tịnh có thể xẹt ra tia lửa điện thì đã hẹn hò từ 800 năm trước rồi." Cố Thời trợn trắng mắt, "Vả lại, tôi điên rồi chắc, sau khi biết mình không phải là con người còn tìm người khác yêu đương, khác gì tự chuốc lấy khổ chứ?"

 

Xem thử các tác phẩm văn học phim ảnh tình cảm nhân thú đi, đếm tới đếm lui có bao nhiêu tác phẩm có kết thúc có hậu.

 

Trong đó thảm nhất là các yêu quái, nhìn người yêu mình già đi, đi vào hoàng tuyền luân hồi cũng coi như là HE, xui xẻo thì gặp trúng nhà sư, đạo sĩ, thợ săn quỷ rồi bị đánh chết.

 

Cố Thời không muốn nhìn người yêu của mình chết già, càng không muốn tình yêu của mình bị bất cứ thứ gì ngăn cản.

 

Nghĩ đến thôi đã thấy buồn rồi.

 

Cố Thời vẫn lẩm bẩm một mình, Tạ Cửu Tư biết mình đã hiểu lầm nhưng không tìm thấy cơ hội xen mồm vào.

 

Cố Thời thấy cảnh báo đã được gỡ bỏ, phàn nàn: "Làm tôi sợ chết khiếp, cứ tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm, chuyện bé như cái rắm mà anh nghiêm túc như vậy làm gì."

 

Tạ Cửu Tư cảm thấy đây không phải là chuyện nhỏ.

 

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Tạ Cửu Tư vẫn đáp: "Lần sau chắc chắn sẽ hỏi cậu trước."

 

"Ừm... Ồ, được thôi?"

 

Cố Thời vừa đáp lại, vừa cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.

 

Không đúng, chưa kể loại chuyện này không có gì đáng để hỏi, dù có yêu đương cũng không cần thiết phải báo cáo với anh em đúng không?

 

Hơn nữa, cho dù cậu không nói với Tạ Cửu Tư tình trạng yêu đương của cậu, Tạ Cửu Tư cũng không đến mức tức giận vì chuyện này chứ nhỉ?

 

Anh em tốt yêu đương không nói cho bạn biết, chẳng phải chỉ là vấn đề có thể giải quyết bằng cách mời một bữa cơm sao?

 

Đúng vậy!

 

Vì sao Tạ Cửu Tư lại tức giận??

 

Cố Thời gãi đầu cách một chiếc mũ, càng nghĩ càng thấy có chỗ nào đó không đúng.

 

Mọi người ở bên kia nói chuyện vui vẻ đã đứng dậy chuẩn bị đến tham quan nhà kho.

 

Cố Thời vừa suy nghĩ xem không đúng chỗ nào, vừa đứng dậy đi sát theo phía sau bọn họ.

 

Trên đường đi, tình cờ gặp cả nhà Dư Tịnh trở về từ sau núi.

 

"Anh Cố Thời!"

 

Dư Tiểu Tuyết như con husky thoát cương, kéo Dư Tịnh xông tới, cô bé bỏ tay Dư Tịnh ra, ôm chặt đùi Cố Thời.

 

Cố Thời đã chăm sóc mấy đứa bé ở viện phúc lợi quen tay, cho dù đang ngẩn người cũng vô cùng khéo léo đón lấy viên đạn nhỏ, bế cô bé lên.

 

Dư Tịnh thở phì phò, sắc mặt trắng bệch: "Tương lai con nhóc này chắc sẽ là vận động viên thể thao, còn khó trông hơn hai con golden retriever nhà hàng xóm."

 

Cố Thời đo cân nặng của Dư Tiểu Tuyết, hơi thở cô bé đều đặn, không hề mệt chút nào.

 

Cậu bình thản đáp: "Đương nhiên cô bé sẽ mạnh hơn hai con golden retriever, đừng quên trước đó ai đã bám lên người cô bé."

 

Dư Tịnh nghĩ thấy cũng đúng, vỗ vỗ ngực, chào hỏi những tiền bối kia rồi quay đầu nhìn Cố Thời đang mất tập trung ôm Dư Tiểu Tuyết chậm rãi đi ở phía sau.

 

Tạ Cửu Tư lặng lẽ đi bên cạnh Cố Thời, hình như cũng đang mất tập trung.

 

Cố Thời vẫn đang cố tìm hiểu lý do tại sao Tạ Cửu Tư lại tức giận, nhưng không nghĩ ra nổi.

 

Dù sao chính cậu cũng không có nhiều bạn bè, đếm tới đếm lui cũng chỉ có...

 

Cố Thời ngẩng đầu thì thấy Dư Tịnh đang quay đầu lại.

 

Í!

 

Chẳng phải đang có sẵn ở đây sao!

 

Mắt Cố Thời sáng rực, quay đầu nói với Tạ Cửu Tư "không được nghe lén", sau đó ôm Dư Tiểu Tuyết chạy đến trước mặt Dư Tịnh.

 

Dư Tịnh: "?"

 

Tạ Cửu Tư: "?"

 

Cố Thời vẻ mặt chân thành: "Dư Tịnh, tôi hỏi cậu chuyện này nhé."

 

Dư Tịnh rất hào phóng: "Cậu nói đi!"

 

"Bạn của cậu yêu đương mà không nói cho cậu biết, cậu có tức giận không?" Cố Thời hỏi.

 

"?" Câu hỏi gì thế này?

 

Dư Tịnh mê man, nhưng vẫn trả lời: "Tức giận thì không đến mức đó, nhưng nếu chị em tôi yêu đương, tôi chắc chắn sẽ ghen."

 

"Ah."

 

Cố Thời đột nhiên hiểu ra. Thì ra là thế, là ghen à!

 

Nếu ghen thì thái độ chắc chắn sẽ không tốt, tỏ ra tức giận cũng là điều bình thường.

 

Cố Thời nhanh chóng chấp nhận đáp án này.

 

"Sao cậu lại hỏi như vậy?"

 

Dư Tịnh vểnh tai nhỏ lên hóng chuyện.

 

Cố Thời bắt đầu nói gần nói xa.

 

Tạ Cửu Tư nhìn Dư Tịnh và Cố Thời đang thì thầm phía trước, đôi mày vốn đang thả lỏng dần nhíu lại, trong lòng rất khó chịu.

 

Tạ Cửu Tư im lặng, nhìn Cố Thời đứng rất gần nhau, thì thầm với nhau.

 

Nếu Tạ Cửu Tư từng đi học thì sẽ biết, đây là khoảng cách tiêu chuẩn để học sinh ngồi cạnh nhau tán gẫu trong lớp.

 

Nhưng Tạ Cửu Tư không biết.

 

Anh chỉ cảm thấy khó chịu, theo thời gian trôi đi, đây là lần đầu tiên Cố Thời mặc kệ anh, đi tiếp đón những người khác.

 

Tạ Cửu Tư nhận ra điều này, sắc mặt dần tối lại.

 

Bản năng bảo vệ lãnh thổ của Tạ Cửu Tư ngo ngoe rục rịch. Nhưng lý trí nói cho anh biết, đây là cách Cố Thời tiếp đón khách bình thường, là xã giao bình thường mà thôi.

 

Mãi đến khi cả nhóm người đến cửa nhà kho, Tạ Cửu Tư mới thực sự mất kiểm soát.

 

Anh sải bước tới, chen vào giữa Cố Thời và Dư Tịnh, giơ tay nhấc Dư Tiểu Tuyết đang nằm trong lòng Cố Thời lên, nhét cô bé vào lòng Dư Tịnh, sau đó kéo Cố Thời ra sau lưng, im lặng nhìn chằm chằm Dư Tịnh.

 

Cố Thời bị kéo làm cho lảo đảo, mũ cũng bị lệch, cậu vội giơ bàn tay không bị Tạ Cửu Tư nắm, chỉnh lại mũ.

 

Tạ Cửu Tư rất cao, cao đến mức Dư Tịnh phải ngẩng đầu để nhìn anh.

 

Chậc, anh chàng này.

 

Máu ghen rất lớn.

 

Dư Tịnh một tay ôm Dư Tiểu Tuyết, một tay xua mạnh.

 

"Tạ tiên sinh hiểu lầm rồi, tôi biết hai người là một đôi, tôi và Cố Thời chỉ là bạn học bình thường thôi, không có ý kia đâu."

 

Tạ Cửu Tư sửng sốt.

 

Cố Thời đang chỉnh lại mũ, bị câu nói của Dư Tịnh dọa sợ, suýt thì cắm đầu.

 

°°°°°°°°°°

 

Lời editor: Chị Dư Tịnh là siêu cấp trợ công

Bình Luận (0)
Comment