Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Cố Thời cảm thấy như muốn nứt ra.
“Cậu bị trúng gió hả?” Cố Thời hỏi.
Cậu có lý do để nghi ngờ Dư Tịnh bị trúng gió, nếu không thì sao lại nói ra lời như vậy được?
“?” Dư Tịnh bối rối, “Không có mà, tôi không thấy khó chịu gì hết.”
Cố Thời uyển chuyển hỏi lại: “Cậu xác nhận lại đi?”
Trong lòng Dư Tịnh nói xác nhận gì nữa? Cô có khỏe hay không chẳng lẽ cô không biết à?
Cô đang định phản bác Cố Thời thì đột nhiên nhớ tới thân phận đặc thù của cậu.
Cô hít một hơi, do dự nhìn xung quanh, hai tay đang ôm Dư Tiểu Tuyết siết chặt lại, nhỏ giọng hỏi: “... Xung quanh tôi có thứ gì dơ bẩn hả?”
Cố Thời: “…?”
Wow, người này không hề nhận ra lời mình nói có vấn đề gì luôn!
Cố Thời không thể tin được.
Cậu chỉ vào mình, rồi lại chỉ vào Tạ Cửu Tư đang suy tư, hỏi Dư Tịnh: “Điều gì đã khiến cậu nghĩ chúng tôi là một đôi?”
Sao hôm nay ai cũng thảo luận về chủ đề yêu đương này vậy?
Dư Tịnh sửng sốt.
Cô cho rằng mình hiểu lầm, vô thức xin lỗi: “Không, xin lỗi? Tôi tưởng…”
Giọng của cô dần nhỏ lại, ánh mắt nhìn vào đôi tay đang nắm chặt nhau của Cố Thời và Tạ Cửu Tư —— nói chính xác hơn, là Tạ Cửu Tư nắm tay Cố Thời, chỉ để hở đầu ngón tay ra ngoài, trông rất thân thiết.
Dư Tịnh nhỏ giọng thì thầm: “... Tôi hiểu lầm à?”
Cố Thời nhanh chóng rút tay về, miệng khép khép mở mở giống như con cá mắc cạn, hồi lâu vẫn không nói được lời nào.
Đệt!
Đầu óc Cố Thời ong ong, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay mình, trên tay vẫn còn vương hơi ấm từ lòng bàn tay của Tạ Cửu Tư.
Tay Tạ Cửu Tư luôn ấm hơn tay cậu, nóng hổi, vừa khô ráo vừa ấm áp, giống như lò sưởi tự nhiên.
Từ khi được Tạ Cửu Tư tặng vảy rồng, Cố Thời đã không còn sợ gió lạnh thấu xương nữa, chỉ là do bản năng được nuôi thành trong nhiều năm qua khiến cậu vô thức tìm kiếm hơi ấm trong ngày lạnh.
Cố Thời lùi về sau một bước, sắc mặt tái mét che bàn tay vẫn còn hơi ấm của mình lại, lớn tiếng nói: “Cậu hiểu lầm rồi!”
“...”
Dư Tịnh nhìn Cố Thời giấu đầu lòi đuôi, rồi cẩn thận nhìn Tạ Cửu Tư một cái.
Lúc này, sếp Tạ đang rũ mắt nhìn tay mình, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Dư Tịnh há miệng muốn nói cô không kỳ thị gay, nhưng thấy Cố Thời bướng bỉnh mở to mắt muốn chứng minh mình trong sạch, lời đến bên miệng bỗng nuốt trở lại.
Dư Tịnh: “.”
Được thôi, ngài nói cái gì thì là cái đó.
Sao Cố Thời lại không nhìn ra ý của Dư Tịnh chứ?
Biểu hiện của Dư Tịnh rõ ràng như vậy, cũng chỉ có con rồng không hiểu lòng người Tạ Cửu Tư mới không nhìn ra thôi!
Cố Thời cảm thấy nắm đấm của mình cứng lại.
Nghĩ kiểu gì thì chuyện này cũng là lỗi của Tạ Cửu Tư, sao Tạ Cửu Tư lại nắm tay cậu như một lẽ đương nhiên vậy?
Cố Thời hoàn toàn phớt lờ sự thật rằng cậu cũng không nhận ra có gì không đúng, trở tay ném nồi lên đầu Tạ Cửu Tư.
Dư Tịnh nhìn Cố Thời mất tự nhiên không biết đang ầm ĩ cái gì, cô dỗ Dư Tiểu Tuyết, quay đầu đi vào nhà kho.
Vì vậy bên ngoài chỉ còn lại Cố Thời và Tạ Cửu Tư.
Xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng gió và âm thanh của núi rừng.
Tạ Cửu Tư nghiêng đầu nhìn Cố Thời: “Trông chúng ta giống một đôi hả?”
Cố Thời xua tay: “Sao có thể chứ.”
“?” Tạ Cửu Tư nghi ngờ, “Cô ta nói chúng ta là một đôi.”
Cố Thời kỳ quái: “Dư Tịnh nói thì liên quan gì đến Cố Thời tôi?”
Tạ Cửu Tư giống như bị thuyết phục.
Anh gật đầu, cúi đầu nhìn tay mình, đường chỉ tay sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, khi anh thả lỏng thì không có gì đặc biệt, nhưng khi siết chặt nắm đấm, có thể khiến người ta cảm nhận được sức mạnh đang dâng trào trong đó.
Tạ Cửu Tư cong ngón tay lại, nắm chặt.
Không khí lạnh giá của mùa đông luồn qua khe hở các ngón tay, lặng lẽ mang đi hơi ấm trong lòng bàn tay.
Rất khác biệt.
Tạ Cửu Tư nghiêm túc suy nghĩ.
Khi nắm tay Cố Thời, mặc dù bàn tay Cố Thời cũng lạnh như không khí, nhưng không hề khiến anh cảm thấy trống vắng và lạnh lẽo.
Cố Thời không quan tâm đến Tạ Cửu Tư lại đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình, cậu đứng đối diện cánh cửa nhà kho đang hé mở, do dự không biết có nên vào hay không.
Nếu cậu vào, Tạ Cửu Tư chắc chắn sẽ vào theo.
Người khác thì khó mà nói, nhưng cậu dám cá, Dư Tịnh chắc chắn sẽ lộ ra vẻ mặt như thể chợt hiểu ra bí mật gì đó.
Cố Thời rối rắm.
Lúc này, một cơn gió lạnh thổi đến từ phía chân trời mang theo hơi ẩm tươi mát.
Cố Thời cảm nhận được độ ẩm, hơi nghiêng đầu, một hạt lạnh như băng rơi trên mí mắt cậu, lập tức hóa thành những giọt nước li ti, tan vào lông mi.
Khi Tạ Cửu Tư ngước mắt lên, thấy Cố Thời đang nhìn lên trời, lông mi ươn ướt như bị ngâm trong nước.
Tạ Cửu Tư hơi giật mình.
Cố Thời khó chịu chớp chớp mắt.
Cậu nghe thấy tiếng “da la la”*.
*Da la la (哒啦啦): từ dùng để miêu tả âm thanh hiệu ứng đặc biệt, giống từ “sfx”.
Đó là tiếng tuyết rơi xuống các tảng đá và mái ngói, từ rải rác thưa thớt nhanh chóng trở nên dày đặc.
Cố Thời sững sờ, cho đến khi có một hạt tuyết rơi lên đầu tượng hổ, cậu mới vô thức đưa tay ra, nhìn những hạt tuyết trong suốt tan trong lòng bàn tay.
“Tuyết rơi rồi!”
“Ừm.” Tạ Cửu Tư gật đầu đáp.
Cố Thời nhớ tới vườn rau nhà mình vẫn chưa kịp phủ bạt, sắc mặt thay đổi, lập tức bỏ Tạ Cửu Tư lại, vọt ra sau núi trong trời tuyết.
Tạ Cửu Tư nhìn bóng lưng Cố Thời, đôi tay buông thõng bên hông vô thức xoa nhẹ.
Giữa khe hở các ngón tay dường như vẫn còn cảm giác tê buốt khi Cố Thời rút tay về, làm anh cảm thấy có chút kỳ lạ.
Tạ Cửu Tư nhấc chân lên, lắng nghe tiếng hạt tuyết rơi như tiếng ngọc trai rơi trên mâm, bước nhanh về phía Cố Thời đã biến mất.
Cố Thời ôm những thanh trúc và tấm nilon trong nhà kho gỗ, vội vã chạy vào vườn rau phía sau núi.
Có một số loại rau sẽ trở nên ngọt và nhiều nước hơn trong sương giá, nhưng lại có nhiều loại rau sẽ héo ngay khi sương xuống, chưa kể tuyết còn lạnh hơn sương.
Cố Thời cầm xẻng xới tơi đất hai bên luống rau, cắm từng thanh trúc trong tay xuống đất, ấn thành hình vòm, dùng đá đè lên, vung tấm nilon trong tay phủ lên thanh trúc hình vòm, sau đó đắp đất lên hai cục đá trên tấm nilon, dùng chân ấn chặt xuống.
Bên cạnh còn có không ít cải thảo xanh tươi, bị tuyết phủ lên nên trông có vẻ mềm hơn.
Cố Thời bước ra từ nhà gỗ, trên lưng đeo một cái sọt, những cải thảo ướt đẫm hạt tuyết bị nhổ một cách tàn nhẫn.
Khi Tạ Cửu Tư đến, Cố Thời đã thu hoạch được ba sọt.
Luống cải thảo đã bị nhổ hai phần ba.
Tạ Cửu Tư nhìn số lượng: “Ba người ăn không hết.”
“?” Cố Thời gần như không phản ứng lại kịp, sau đó mới biết là anh đang nói hai người họ cộng thêm Cố Tu Minh, “Ồ, mấy cái này không phải cho chúng ta ăn.”
Tạ Cửu Tư khựng lại: “Vậy cho ai?”
“Cho mấy người Dư Tịnh á!” Thậm chí Cố Thời còn tự hào nói, “Đây là hàng nhà trồng, vừa hái xuống, người trong thành phố bây giờ không được ăn đồ tươi như vậy đâu, hiếm khi đến đây một chuyến, để bọn họ mang một ít đặc sản địa phương về…”
Cố Thời vừa lải nhải vừa nghĩ đến những loại rau không thể sống sót qua mùa đông.
Năm nay cũng là năm bội thu, xem ra đã đến lúc chuyển rau đến viện phúc lợi Sơn Nam rồi.
Tạ Cửu Tư nhìn Cố Thời — người đang nói chuyện thì mất tập trung, biến thành cỗ máy hái rau tàn nhẫn.
Sự chua xót trong lòng lại ngóc đầu lên lần nữa.
“Nhưng chắc chắn bọn họ không thể mang hết những thứ này đi, trước đó Dư Tịnh còn tò mò dưa chua nhà chúng ta làm như thế nào, nhưng cậu ấy sẽ không ở lại lâu, hôm nay chỉ có thể làm vỏ củ cải chua cho cậu ấy.”
Cố Thời đếm ngón tay tính toán, nghĩ sắp đến năm mới rồi, phải ra ngoài thăm hỏi bao nhiêu người và nên tặng cho ai.
Tạ Cửu Tư nghe Cố Thời lẩm bẩm một số cái tên mà anh chưa từng nghe qua.
“Những người đó là ai?” Anh hỏi.
Cố Thời thản nhiên đáp: “Bạn bè.”
Tạ Cửu Tư nhếch môi: “Bạn của cậu nhiều thật đấy.”
“... Cũng tàm tạm?” Cố Thời gãi đầu.
Duyên bạn bè của Cố Thời luôn không mấy tốt đẹp, nhưng vì nhiều lý do khác nhau nên luôn có người sẵn sàng tin tưởng và giúp đỡ cậu.
Nói một cách nghiêm túc, những người đó luôn cung cấp tiền tài để hỗ trợ cậu cũng không thể xem như là bạn bè —— chẳng hạn như bọn họ luôn mua tất cả các loại rau trong nhà Cố Thời, hoặc là mua các loại nấm quý hiếm từ Cố Thời với giá cao hơn một chút so với giá thị trường…
Nói thẳng ra, thật ra bọn họ coi như là bên A của Cố Thời.
Bên A dành cho cậu sự quan tâm đặc biệt, gọi là “anh chị”, “trưởng bối” cũng không ngoa.
Nhưng Cố Thời cảm thấy giải thích từng cái một cho Tạ Cửu Tư quá phiền phức, vì vậy dùng từ “bạn bè” để hình dung là thích hợp nhất.
Tạ Cửu Tư tỏ ra rất không vui về chuyện này.
Pháp ấn được khắc sâu giữa mày Cố Thời, trên cổ còn đeo vảy rồng và râu rồng thuộc về anh, bây giờ hơi thở của Cố Thời gần như đã hoàn toàn hòa làm một thể với Tạ Cửu Tư.
Nhưng bất kỳ yêu quái nào cũng có thể ngửi thấy mối liên hệ không thể tách rời giữa bọn họ.
Cố Thời vừa thu hoạch vừa lẩm bẩm, đếm xem nên cho ai bao nhiêu.
Tạ Cửu Tư im lặng lắng nghe, tiếng tuyết rơi trên mái nhà gỗ từ êm tai chuyển thành ầm ĩ.
Thú tính của anh vô thức trỗi dậy, thể hiện rõ khát vọng cấp bách trong lòng anh.
—— Trục xuất tất cả những cái tên xa lạ, quen thuộc, thậm chí là những cái tên không phải là anh ra khỏi thế giới này.
Tạ Cửu Tư cụp mắt nhìn Cố Thời, đầu lưỡi lướt qua răng nanh hơi sắc nhọn trong miệng, mang theo mùi gỉ sắt.
Quan hệ bạn bè không phải là duy nhất và độc quyền.
Anh phải nghĩ cách mới được.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Anh Tư sắp ngộ đạo rồi ️