Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Sau khi tuyết rơi, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, chẳng mấy chốc, những bông tuyết đã bắt đầu trôi nổi.
Tạ Cửu Tư vốn muốn giúp đỡ, nhưng thanh trúc mềm dẻo không chịu được lực tác động nhẹ của anh.
Sau khi liên tục bẻ gãy ba thanh trúc, Tạ Cửu Tư bị Cố Thời đuổi vào căn nhà gỗ, ra lệnh không cho phép anh gây thêm phiền phức.
Cố Thời phủ kín vườn rau cuối cùng cần được bảo vệ, nhìn những phần rau còn sót lại trên mặt đất chưa được dọn dẹp, quay đầu vội vàng nói: “Sếp Tạ, giúp giúp! Giúp tôi với!”
“Ồ.” Tạ Cửu Tư gật đầu, ngón tay cong lại, toàn bộ rau trong vườn không được phủ bạt đều được nhổ tận gốc, xếp hàng ngay ngắn đi vào căn nhà gỗ bên cạnh vườn rau.
Cố Thời hơi sửng sốt, cảm thấy có bông tuyết rơi vào trong cổ, cậu giật mình, bước vào căn nhà gỗ.
Cậu bận rộn nửa ngày trời, quần áo đã ướt nhẹp vì bị những bông tuyết tan chảy thấm ướt, trở nên nặng nề.
Cố Thời vỗ vỗ lên quần áo, cảm giác như chỉ vỗ nhẹ một cái là nước sẽ thấm ra ngoài.
Tuy nhiên, trải qua nhiều năm, Cố Thời đã quen với điều này, mùa đông năm nay đã dễ chịu hơn những năm trước nhiều rồi.
Dù sao thì có vòng cổ mà Tạ Cửu Tư tặng, ít nhất cậu sẽ không bị lạnh đến mức ôm khư khư chậu than, chết cũng không buông.
Cố Thời vắt bớt nước trên quần áo, giơ tay chạm vào mũ.
Quần áo đã ướt thành thế này, vậy mũ và mái tóc dưới mũ đương nhiên cũng không thể thoát nạn.
Chiếc mũ ướt sũng khiến đầu cậu cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là hai cái lỗ trên đầu, cho dù có vảy rồng ấm áp của Tạ Cửu Tư, cậu vẫn có thể cảm nhận được khí lạnh từ trên đầu chảy xuống.
Cố Thời chạm vào mũ trên đầu, hít một hơi gió lạnh.
Có lẽ đây chính là cảm giác của những người hói vào mùa đông.
Cố Thời rất buồn lòng.
Ai mà ngờ, đang ở độ tuổi trẻ đẹp với mái tóc dày lại có thể trải nghiệm cảm giác hói đầu của người ở tuổi trung niên!
Quá lạnh.
Còn ướt sũng, nước dính lên tóc, rất khó chịu.
Cố Thời liên tục chạm vào khóa nhỏ trên đỉnh mũ lưỡi trai, do dự không biết có nên cởi mũ xuống để thoải mái hơn hay không.
Cậu thật sự rất do dự.
—— Bởi vì khi tóc khô đã rất xấu rồi, bây giờ còn ướt sũng như vậy chắc chắn là xấu hơn nhiều!
Bạn đã bao giờ thấy đà điểu ngâm mình trong nước chưa?
Cố Thời cảm thấy, nếu mình cởi mũ ra, có lẽ trông mình cũng sẽ giống như thế.
So sánh với con rồng đẹp trai không góc chết bên cạnh…
Cố Thời lập tức từ bỏ ý định cởi mũ.
Một cơn gió thổi qua, Cố Thời hắt hơi một cái.
Cậu vừa vuốt đầu qua chiếc mũ, vừa meo meo trốn ra sau lưng Tạ Cửu Tư.
Tạ Cửu Tư vai rộng chân dài, dáng người rất cao, Cố Thời trốn ra sau lưng anh theo hướng gió, cảm thấy khí lạnh trên đỉnh đầu lập tức giảm đi rất nhiều.
Tạ Cửu Tư đang khống chế pháp quyết, phân loại các loại rau thành hai bên.
Anh đặt cải ngồng đỏ cuối cùng xuống, phát hiện những giọt nước nhỏ li ti rơi từ bên ngoài vào ngôi nhà gỗ nhỏ theo gió.
Anh nghiêng đầu nhìn Cố Thời, thấy Cố Thời đang hai tay đút túi quần đứng bên cạnh anh, chậm rãi di chuyển bước chân theo hướng gió thay đổi liên tục để tránh gió.
Tạ Cửu Tư hơi dừng lại: “Cậu không thích mưa tuyết hả?”
Cố Thời bĩu môi, ra hiệu Tạ Cửu Tư nhìn áo khoác ướt sũng của mình rồi đáp: “Không thích, chèm nhẹp.”
Lúc này Tạ Cửu Tư mới nhớ ra Cố Thời khác với anh, toàn thân anh đều là vảy, dù là mưa hay tuyết, ngoài việc làm sạch cơ thể ra thì không ảnh hưởng gì đến anh.
Nhưng bản thể của Cố Thời là lông xù mềm mại.
Mọi người đều biết, lông xù thường không thích nước.
Tạ Cửu Tư giơ tay, nhấc chiếc mũ trên đầu Cố Thời lên, một tay khác khẽ chạm vào pháp ấn giữa hai hàng lông mày của Cố Thời.
Cố Thời cảm thấy lạnh cả đầu, vô thức muốn giơ tay lên thì lại cảm thấy toàn thân tê dại như bị điện giật, chiếc áo bông ướt sũng lập tức trở nên ấm áp khô ráo.
Cảm giác lạnh lẽo từ chỗ hói trên đầu thoáng qua trong chốc lát rồi được chiếc mũ phủ lên lại.
Tạ Cửu Tư đội mũ lên cho Cố Thời, không khỏi vỗ vỗ: “Được rồi.”
Cố Thời lúc lắc đầu theo sức lực của Tạ Cửu Tư, cậu hơi giật mình, giơ tay sờ khắp người, cảm nhận được sự ấm áp mềm mại khô ráo.
“Wow.” Cố Thời thoải mái đút tay vào túi quần, phát ra tiếng chậc chậc, “Sếp Tạ, anh thật hữu ích.”
Tạ Cửu Tư nghĩ đây có lẽ là một lời khen.
Anh gật đầu, vô cùng hào phóng: “Cậu có thể tiếp tục sử dụng.”
Cố Thời đút tay vào túi, nghe vậy, cậu quay đầu nhìn Tạ Cửu Tư một cái.
Giống như trước đây, ánh mắt của Tạ Cửu Tư vẫn nhìn cậu chăm chú.
Đôi mắt Tạ Cửu Tư hơi khác so với người thường. Thỉnh thoảng vào giờ ngọ, nếu trời nắng gắt, tròng đen nâu sẫm sẽ lộ ra những chấm vàng như kim tuyến chảy dài trong cát.
Ngoài ra khi nhìn chăm chú vào một vật gì đó, con ngươi sẽ giãn ra thành một đường dài như loài rắn trưởng thành.
—— Giống như loài rắn sau khi lựa chọn con mồi, trong lòng không còn thứ gì khác ngoài tập trung quan sát con mồi, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Ví dụ như bây giờ.
Cố Thời bị nhìn chằm chằm đến dựng lông.
“Đôi mắt.” Cố Thời vô thức nhích ra sau, nhắc nhở, “Không còn giống con người nữa rồi.”
Tạ Cửu Tư chậm rãi chớp chớp mắt, con ngươi dựng thẳng lại lần nữa bị vùi dưới lớp ngụy trang màu nâu sẫm.
Cố Thời thở phào nhẹ nhõm, rút tay ra khỏi túi quần, xoa xoa tay: “Nếu sếp Tạ đã nói như vậy, tôi không khách sáo với anh nữa.”
Cố Thời chỉ vào đống rau: “Giúp tôi di chuyển đống đó đến trước bếp nhé.”
Tạ Cửu Tư gật đầu.
Cố Thời nhìn sắc trời.
Vào mùa đông, trời tối sớm, hơn nữa còn có tầng mây dày khi tuyết rơi, lúc này mới 3 giờ chiều mà trời đã âm u.
Tuyết dày đóng cửa núi, những con người bình thường bên nhà kho kia, chỉ sợ hôm nay không ai rời đi được.
Cho dù Tạ Cửu Tư là Sơn Thần Chung Sơn, có thể đảm bảo bọn họ an toàn rời khỏi núi tuyết, thì Cố Thời cũng không thể làm ra chuyện để những vị khách đó rời đi.
Cố Thời đếm số người, bước ra khỏi ngôi nhà gỗ, chuẩn bị leo lên sườn núi dọc theo vườn rau.
Bên kia có nuôi thả một ít gà vịt ngỗng, là kiểu nuôi thả vô cùng tùy duyên, chính là mức độ xây một cái chuồng, mỗi ngày đóng mở chuồng, lười biếng đút một chút lá cải cho chúng.
Về cơ bản, đây là hình thức canh tác mang tính sống còn, muốn tự do bao nhiêu thì tự do bấy nhiêu.
Cố Tu Minh rất trân trọng những gia cầm bán hoang dã này, quan trọng là những con gà mái già, ông phải giữ chúng lại để đẻ trứng, còn gà trống, cả đám đều bị Cố Thời ăn sạch, đến mức chỉ còn lại một con độc đinh dùng để thụ tinh cho trứng.
Thời gian trôi qua, Cố Tu Minh canh phòng nghiêm ngặt, cấm Cố Thời bén mảng đến gần chuồng gà.
Cố Thời năm lần bảy lượt muốn ăn vụng đều bị bắt tại trận, không ít lần bị Cố Tu Minh cầm thước rượt đuổi chạy tán loạn khắp núi.
Nhưng dù là vậy, Cố Thời cũng có thể lâu lâu ra chuồng gà lấy mấy quả trứng đi.
Nhưng tình huống hôm nay thì khác.
Cố Thời cảm thấy, hôm nay đừng nói là gà trống, ngay cả gà mái cũng phải bị giết một con cho lên bàn ăn.
Cố Thời vừa nhấc chân lên, Tạ Cửu Tư bên cạnh lập tức cảnh giác: “Cậu đi đâu?”
“Tôi lên đó bắt hai con gà.” Cố Thời kéo vành nón sang một bên, mới vừa ra khỏi ngôi nhà gỗ, bông tuyết đã theo gió ập vào mặt cậu, bông tuyết chạm vào cậu lại không tan ra, mà giống như lông vũ lướt qua gò má cậu rồi rơi xuống đất.
Trên người cậu như có một bức tường mỏng vô hình, ngăn cách cái lạnh và độ ẩm bên ngoài.
Cố Thời lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn về phía Tạ Cửu Tư: “Anh làm hả?”
Tạ Cửu Tư gật đầu, quan sát sắc mặt Cố Thời, do dự nói: “Cậu nói không thích tuyết.”
Cố Thời cảm thấy mắt mình bị gió thổi làm cho hơi đau, không nhịn được dời mắt khỏi Tạ Cửu Tư.
Cậu kéo cổ áo lên trên, giấu mình bên dưới, nói với giọng thì thầm: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Tạ Cửu Tư nói, “Tôi đã chuyển rau qua đó.”
“Ồ, ồ!” Cố Thời hồi phục tinh thần, vội gật đầu, nhấc chân chạy ra ngoài, “Tôi đi bắt gà! Bữa tối hôm nay sẽ là một dự án lớn!”
Tạ Cửu Tư đi theo sau Cố Thời, bước chân hơi dừng lại: “Dự án lớn gì?”
“Với thời tiết hôm nay, có lẽ bọn họ sẽ không xuống núi được.” Cố Thời nói, thấy Tạ Cửu Tư mở miệng thì nhanh chóng chặn miệng anh lại, “Đừng để quá nhiều người biết đến sự tồn tại của yêu quỷ thần ma, thời thế đã thay đổi từ lâu rồi.”
Vì vậy, Tạ Cửu Tư ngậm miệng lại.
Cố Thời vẫn còn đang suy nghĩ, lát nữa nấu ăn xong, cậu phải đi dọn dẹp vài căn phòng mới được.
Cũng may trước đó ông già cho rằng cả nhà Dư Tịnh sẽ ở lại đây nên đã dọn dẹp một cái sân.
Một sân có sáu căn phòng, thể nào cũng đủ để ở.
Vấn đề duy nhất là sưởi ấm.
Những con người bình thường đó không giống với cậu và ông già, dùng lò than để sưởi ấm phòng ngủ là quá nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Cố Thời không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Cửu Tư.
Tạ Cửu Tư nhanh chóng ngước mắt lên nhìn cậu.
Dường như Tạ Cửu Tư luôn có thể bắt được ánh mắt của mình đầu tiên, Cố Thời nghĩ.
Chỉ cần cậu bắt đầu tìm kiếm trong đám đông, Tạ Cửu Tư sẽ luôn nhận ra hành động của cậu ngay lập tức, sau đó nhìn qua.
Đây có lẽ là năng lực ánh nhìn sâu sắc mạnh mẽ của Chúc Âm thượng cổ, thật là lợi hại.
Cố Thời nghĩ, sau đó chà chà tay: “Sếp Tạ à…”
Tạ Cửu Tư: “?”
Cố Thời gãi đầu, có chút ngại ngùng: “... Có lẽ tối nay các thầy cô sẽ ở lại nhà tôi, cái đó…”
Tạ Cửu Tư cau mày: “Ở đây?”
Cố Thời gật đầu: “Đúng vậy, nếu hôm nay không xuống núi được thì nhất định phải ở lại đây.”
Con người thật phiền phức.
Tạ Cửu Tư mím môi, khóe môi hiện lên một đường cong, nhìn kiểu gì cũng không thể miêu tả là vui mừng được.
“Sau đó thì sao?” Tạ Cửu Tư hỏi.
Cố Thời nhìn biểu cảm của anh, nuốt lại những lời muốn mượn thêm một ít vảy rồng để sưởi ấm.
Cậu nhanh chóng sửa miệng: “Không có gì.”
“Bọn họ sẽ ở lại đây?” Tạ Cửu Tư rất cố chấp với chủ đề này.
Cố Thời gật đầu: “Đúng vậy.”
Tạ Cửu Tư nhìn Cố Thời, nhấn mạnh: “Cậu để bọn họ ở nhà của cậu.”
“…” Cố Thời mờ mịt, “Đúng vậy…?”
“Tôi cũng chưa từng ở lại nhà của cậu.”
Giọng Tạ Cửu Tư rất bình tĩnh, giống như không để chuyện này trong lòng, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ kháng nghị cực rõ.
Cố Thời: Ah?
“Cậu không mời tôi, nhưng lại để bọn họ ở lại qua đêm.” Tạ Cửu Tư nói, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi rất không vui.”
Cố Thời nhất thời không phản ứng lại kịp.
“Tôi muốn đuổi bọn họ ra khỏi Chung Sơn.”
Tạ Cửu Tư thật sự là một con rồng quá trời thành thật, ngay cả cãi nhau cũng rất có nề nếp.
“Nhưng đuổi bọn họ đi, cậu sẽ không vui, mà không đuổi bọn họ đi, tôi lại không vui.”
Nói xong, Tạ Cửu Tư càng nhíu chặt mày hơn.
Anh cũng không muốn khiến Cố Thời khó xử.
Nhưng anh cũng không muốn làm khó bản thân.
Tuy nhiên, hình như đây là lúc cần phải tiến hành chọn một trong hai.
Tạ Cửu Tư càng lúc càng thấy con người thật phiền phức, từ thời thượng cổ cho đến bây giờ, lúc nào cũng rất phiền phức.
Cố Thời dần tỉnh táo lại, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Anh là bạn nhỏ luôn muốn giành hạng nhất trong mọi việc ở nhà trẻ à?
Cố Thời dứt khoát nói: “Vậy anh cũng ở lại đi.”
Tạ Cửu Tư khựng lại.
Cố Thời nói tiếp: “Đây cũng coi như lần đầu tiên nhỉ, trước giờ tôi chưa từng mời bạn bè đến nhà ở lại qua đêm.”
Không tính Dư Tịnh vì cô ấy là do nhu cầu công việc.
Tạ Cửu Tư xác nhận: “Tôi là người đầu tiên?”
Cố Thời gật đầu: “Đúng vậy, anh là người đầu tiên.”
Lông mày Tạ Cửu Tư lập tức giãn ra, thậm chí còn có chút hưng phấn.
Rất hiếm khi thấy Tạ Cửu Tư như vậy.
Biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú kia luôn bình tĩnh và lạnh nhạt, có lẽ cô đơn một thời gian dài đã khắc sâu sự bình yên vào linh hồn Tạ Cửu Tư.
Đến nỗi trong hoàn cảnh bình thường, trông Tạ Cửu Tư giống tượng đất biết di chuyển hơn là một vật sống.
Hơn nữa, anh chẳng biết gì về đối nhân xử thế, nên cảm giác phi nhân loại nặng hơn nhiều so với đám Lý Bế Chủy tung tăng nhảy nhót.
Tạ Cửu Tư bây giờ trông rất hoạt bát, Cố Thời cảm thấy số lần anh như vậy có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cố Thời nhìn chằm chằm vào Tạ Cửu Tư, cho đến khi chuồng gà phát ra tiếng động, cậu mới hoàn hồn, mới phát hiện tay cậu đang bị Tạ Cửu Tư nắm lấy, anh đang dẫn cậu đi đến trước chuồng gà.
“Tôi vui lắm.” Cố Thời nghe thấy Tạ Cửu Tư nói.
Cố Thời rút về tay, nửa khuôn mặt bị giấu trong cổ áo, lẩm bẩm một cách mơ hồ: “Được thôi, anh vui là tốt rồi.”
°°°°°°°°°°
Lời editor: Mấy bữa trước đi phụ đám cưới của em họ, bận quá nên off mất mấy ngày