Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 58

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Tuyết rơi, nhanh chóng ngưng tụ thành lớp băng mỏng trên mặt đất.

 

Cố Thời kéo Tạ Cửu Tư trở về sân, chui vào bếp bận rộn.

 

Rửa rau, đun nước, rửa sạch nồi niêu xoong chảo.

 

Hai tiếng sau, Cố Thời treo đồ cần phơi khô trên mái hiên, còn đồ cần ướp thì trộn đều, sau khi làm xong hết, trên mặt đất đã tích một lớp tuyết.

 

Cố Thời nhìn giờ, đã là 4 giờ 30 phút chiều, cho dù có say mê giá trị lịch sử của Thương Ngô Quan thì cũng cần phải ăn.

 

Cố Thời ngâm tảo bẹ, lấy vài miếng xương sườn trong tủ lạnh ra, băm nhỏ, cho vào nồi, đổ nước lạnh vào nồi rồi đậy nắp lại.

 

Tạ Cửu Tư cầm ly sứ có viết tên mình, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thời: “Cậu muốn ra ngoài hả?”

 

“Ừm.” Cố Thời gật đầu, “Phiền anh trông lửa giúp tôi, lửa nhỏ một chút, tôi đi dọn tuyết và trải thảm chống trượt, tránh cho bọn họ bị ngã.”

 

Tạ Cửu Tư mím môi: “Có tôi ở đây, bọn họ sẽ không bị ngã.”

 

“Nhưng cảm giác đi bộ trên tuyết cũng không dễ chịu gì.”

 

Cố Thời vừa nói vừa đẩy cửa ra, nhìn tuyết chất đống trên bậc thang thì “ồ” một tiếng.

 

“Tuyết lớn quá.”

 

Cậu còn chưa dứt lời đã đóng cửa lại, đi đôi giày nhựa treo bên cạnh, một bước sâu một bước nông đi vào phòng tiện ích.

 

Tạ Cửu Tư ở lại trong bếp, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn chằm chằm củi lửa đang cháy trong bếp, nhưng sự chú ý lại đổ dồn vào Cố Thời đang kéo tấm thảm cao su và cái xẻng đi ra ngoài.

 

Tạ Cửu Tư có chút khó hiểu.

 

Thảm chống trượt thì anh có thể hiểu là chuẩn bị cho những con người kia, nhưng Cố Thời cầm xẻng để làm gì?

 

Trên người Cố Thời có ấn ký của anh, trong phạm vi Chung Sơn, thậm chí không cần anh hỗ trợ, chỉ cần cậu muốn làm gì thì cũng có thể như cá gặp nước.

 

Ví dụ như, làm tan băng tuyết thật ra là chuyện dễ như trở bàn tay đối với Cố Thời.

 

Có thể đảm bảo không bị trượt chân trên nền tuyết mà không cần phải dùng đến ấn ký.

 

Tạ Cửu Tư vô cùng khó hiểu, thấy Cố Thời người bước ra sân là đầu xúc tuyết.

 

Tạ Cửu Tư: “…”

 

Tạ Cửu Tư im lặng.

 

Lúc này anh mới nhận ra, hình như Cố Thời không hiểu ấn ký anh để lại trên người cậu có ý nghĩa gì.

 

Đã vậy Cố Thời còn luôn coi mình là một con người.

 

Tạ Cửu Tư mấp máy đôi môi mỏng, định nói với Cố Thời rằng không cần phải xúc tuyết để làm tan tuyết, nhưng khi lời đã đến bên miệng, không hiểu sao anh lại nuốt ngược trở về.

 

Anh dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào thành ly, đột nhiên đầu óc trở nên minh mẫn hơn.

 

Tạ Cửu Tư cong ngón tay.

 

Cố Thời cắm xẻng xuống, xẻng đập thẳng vào tảng đá lộ ra dưới đất, để lại một vệt trắng mỏng trên tảng đá.

 

Cố Thời cảm nhận được lực phản hồi từ tay cầm, nhìn chằm chằm đống tuyết đột nhiên tan chảy chỉ trong 2 giây trước mặt, quay đầu nhìn cửa bếp đóng chặt, lông mày giật giật.

 

Cậu kéo xẻng, tiến lên hai bước, nhìn đống tuyết đáng lẽ phải phủ kín giày cậu đang tan chảy một cách nhanh chóng như thể được phơi dưới ánh mặt trời.

 

Cố Thời quay đầu lại nhìn cửa bếp, khóe miệng nhếch lên, dứt khoát đặt xẻng bên cạnh cửa, kéo tấm thảm chống trượt bên cạnh, cất bước, tiến lên phía trước.

 

Tạ Cửu Tư đang làm đang tuyết theo hướng đi của Cố Thời, cầm ly nước nhìn đống lửa, lười biếng ngáp một cái.

 

Nhà kho chỉ cách sân ở của Cố Thời và Cố Tu Minh khoảng 200m —— bao gồm hai lối lên xuống sườn núi và một đoạn cầu thang ngắn, nên tấm thảm chống trượt hoàn toàn đủ dùng.

 

Mùa đông hàng năm, Cố Thời đều sẽ xúc tuyết và trải thảm chống trượt trên những con đường thường hay đi.

 

Thương Ngô Quan được xây trên sườn núi, có khá nhiều cầu thang và dốc, mùa đông lạnh rất dễ trượt chân khi mặt đất đóng băng.

 

Bản thân Cố Thời chưa từng gặp phải chuyện xui xẻo như trượt chân, nhưng Cố Tu Minh thì khác, hơn nữa ông già đã có tuổi, nên Cố Thời mặc kệ lời phản đối của Cố Tu Minh, vẫn bỏ ra một số tiền để mua những tấm thảm này.

 

Cố Thời bước nhanh đến cửa nhà kho, cúi đầu nhìn đôi giày nhựa không dính chút nước tuyết nào.

 

Cậu quay đầu nhìn về phía trước, giọng kéo dài: “Ông —— chủ —— Tạ ——”

 

“?” Tạ Cửu Tư đang uống một hớp nước ấm, đáp, “Tôi đây.”

 

Cố Thời nghe thấy giọng của Tạ Cửu Tư trong làn gió.

 

“Đây là một câu hai nghĩa đó.” Cố Thời nói, cậu khéo léo trải tấm thảm chống trượt từ cửa nhà kho từ từ lùi về dọc theo con đường đã tan tuyết.

 

Tạ Cửu Tư bỏ thêm một khúc củi vào bếp, nghe Cố Thời nói vậy thì suy nghĩ một lúc.

 

“Ý là cảm ơn tôi hả?”*

 

*Bên trên Cố Thời nói “Tạ lão bản (谢老板)”, “Tạ” là họ của Tạ Cửu Tư, cũng là cảm ơn, có thể hiểu là “cảm ơn ông chủ”.

 

Cố Thời gật đầu: “Điểm tuyệt đối!”

 

Khóe môi Tạ Cửu Tư cong lên.

 

Khi Dư Tịnh thấy đã đến giờ, nhắc nhở những người lớn tuổi đã đến giờ ăn thì đoàn người mới ra ngoài, nhìn thấy những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng và một con đường đã trải thảm.

 

Triệu Văn Chung ngạc nhiên: “Tiểu Cố làm hả?”

 

“Ừm.” Cố Tu Minh không khỏi lộ vẻ tự hào, nói ra câu mà ông sẽ không bao giờ nói trước mặt Cố Thời, “Nhóc con nhà tôi vẫn luôn hiểu chuyện, lại có năng lực.”

 

Ông hơi dừng lại, liếc nhìn Dư Tịnh một cái, nói lớn tiếng hơn: “Giờ này chắc là nó đã nấu cơm xong rồi đấy.”

 

“Ồ.” Triệu Văn Chung cười nói: “Sau này sẽ là một người biết yêu thương vợ.”

 

Cố Tu Minh gật đầu, rồi lại nhìn Dư Tịnh.

 

Sau khi nhận được ánh mắt ám chỉ, Dư Tịnh lập tức hiểu những người lớn này đang trêu chọc điều gì.

 

Các ngài giúp con một chút được không?

 

Sợ con chết muộn quá hay sợ con sống tốt quá?

 

Dư Tịnh ôm cô cháu gái nhỏ trong lòng, hai tay nắm chặt.

 

Đúng như Cố Tu Minh nói, Cố Thời đã nấu cơm xong.

 

Cậu không chỉ nấu cơm, thậm chí còn nhân lúc nấu canh, nhân cơ hội tâm trạng Tạ Cửu Tư đang tốt, kéo anh đi dạo trong sân mới.

 

Cố Thời hỏi: “Anh muốn ở phòng nào?”

 

Tạ Cửu Tư hơi giật mình, nhìn quanh sân: “Tôi ở đây?”

 

Cố Thời cảnh giác, không đáp lời.

 

Tạ Cửu Tư từ chối: “Tôi không muốn ở chung với con người.”

 

Cố Thời phiền não: “Nhưng khắp Thương Ngô Quan, ngoài tôi ra thì ai cũng là con người mà?”

 

Tạ Cửu Tư chỉ rũ mắt nhìn Cố Thời.

 

Cố Thời:?

 

Tạ Cửu Tư không nói gì.

 

“À, ồ!” Cố Thời đột nhiên nhanh trí.

 

Nếu đã như vậy, muốn cậu ở qua đêm với người anh em lớn này cũng không phải không được.

 

Cố Thời rất sảng khoái: “Vậy tối nay anh ở tạm với tôi một đêm nhé?”

 

Trước kia khi đi ra ngoài, bọn họ cũng từng ở chung một phòng —— mặc dù hình như chỉ có cậu ngủ, Tạ Cửu Tư ở bên cạnh học online suốt đêm.

 

Anh trai này thật sự rất nhiệt tình trong chuyện học hành.

 

“Được.”

 

Tạ Cửu Tư nhận được câu trả lời mình muốn, tâm trạng rất tốt.

 

Cố Thời nhân cơ hội ra tay tiếp: “Vậy anh giúp tôi chút nhé?”

 

“Chuyện gì thế?”

 

“Là vấn đề sưởi ấm sân này!” Cố Thời chắp tay trước ngực, lạy lạy Tạ Cửu Tư, “Mượn vài miếng vảy rồng của anh để làm nhiệt độ ấm lên?”

 

Tạ Cửu Tư dừng chân.

 

Thỉnh thoảng, Tạ Cửu Tư sẽ nghĩ, rốt cuộc là anh có chỗ nào không đúng, hay Cố Thời có chỗ nào không đúng.

 

Vì sao hầu hết các thần ma khác đều tránh xa anh, mà một yêu quái nhỏ như Cố Thời lại to gan lớn mật, không chỉ dám đến gần anh, mà còn dám bàn điều kiện với anh.

 

—— Cố Thời thế mà lại hỏi mượn vảy rồng của anh để làm lò sưởi cho con người.

 

Tạ Cửu Tư nhất thời không biết mình nên tức giận vì chuyện này, hay nên vui mừng vì Cố Thời tùy hứng không kiêng nể gì như vậy.

 

Bởi vì thân thiết nên mới có thể tùy hứng.

 

Cố Thời cũng ngừng dưới mái hiên, quan sát biểu cảm của Tạ Cửu Tư, thử vươn năm ngón tay ra hỏi: “Con số này là được rồi.”

 

Tạ Cửu Tư vẻ mặt vô cảm.

 

Cố Thời suy nghĩ, cuộn ngón tay cái lại.

 

Tạ Cửu Tư không hề dao động.

 

Cố Thời quay đầu nhìn sáu căn phòng trong sân, khẽ hít một hơi, cuộn thêm ngón út.

 

Tạ Cửu Tư vẫn không phản ứng.

 

Cố Thời không cuộn ngón tay tiếp nữa, c** nh* giọng: “Sơn Thần Chung Sơn vĩ đại vạn năng ơi, anh mở mắt nhìn nơi này đi, có tận sáu căn phòng lận…”

 

Tạ Cửu Tư: “…”

 

Một lúc lâu sau, ngay khi Cố Thời định giảm thêm một con số, ngón tay cậu bị Tạ Cửu Tư đè lại, chỉ còn lại ngón trỏ vẫn đang dựng đứng.

 

Tạ Cửu Tư: “Cho cậu mượn một miếng.”

 

Cố Thời muốn cố gắng thêm lần nữa, giơ ba ngón tay lên: “Một miếng là mượn, ba miếng cũng là mượn, Sơn Thần Chung Sơn vĩ đại Xin hãy thương xót!”

 

Tạ Cửu Tư đè tất cả ngón tay của cậu lại: “Không được làm nũng.”

 

Cố Thời sửng sốt, ngay sau đó như con mèo bị dẫm phải đuôi, rụt tay về, “cộp cộp cộp” lùi về sau ba bước lớn, hoảng hốt nhìn Tạ Cửu Tư.

 

Sao sao sao sao sao lại thế này?!

 

Con rồng này thực sự không cảm thấy lời mình nói luôn rất có vấn đề sao?!

 

Tạ Cửu Tư vừa lấy ra một miếng vảy rồng mới, nhìn hành vi của Cố Thời với vẻ khó hiểu.

 

Cố Thời nhìn vảy rồng trong tay Tạ Cửu Tư, lại nhìn Tạ Cửu Tư, do dự không bước lên.

 

Cố Thời nghi ngờ não mình đã bị Dư Tịnh cảm nhiễm, bây giờ cậu nhìn Tạ Cửu Tư kiểu nào cũng thấy gay gay —— tuy lúc nào Tạ Cửu Tư cũng có chút cảm giác như thế, nhưng cường độ trong 2 ngày này có phải vượt tiêu chuẩn rồi không?

 

Thật sự sẽ có trai thẳng nói ra những lời như “không được làm nũng” với người cùng giới tính hả?!

 

Không không không, không đúng.

 

Cậu đâu có làm nũng!

 

Cuối cùng Cố Thời cũng nắm được trọng điểm, con ngươi run lên.

 

Ah không phải chứ, nghiêm túc đấy à?!

 

Trong tình huống thế nào, một người đàn ông sẽ nói với một người đàn ông khác “không được làm nũng” vậy?

 

Chẳng lẽ hành vi của cậu trong mắt Tạ Cửu Tư là đang làm nũng sao?!

 

Rốt cuộc Tạ Cửu Tư đang đeo filter gì mới cho rằng cậu đang làm nũng vậy?

 

Biểu cảm Cố Thời dần trở nên vi diệu, càng nghĩ càng cảm thấy Tạ Cửu Tư thật sự rất có vấn đề.

 

Tạ Cửu Tư nhìn Cố Thời — người đang dần mất kiểm soát biểu cảm: “Vảy rồng, không muốn nữa?”

 

“Muốn muốn!” Cố Thời hoàn hồn, gật đầu như gà con mổ thóc, sau đó nhìn một vòng quanh sân, không biết nên để chỗ nào.

 

Tạ Cửu Tư ném vảy rồng ra giữa sân, Cố Thời lập tức cảm nhận được nhiệt độ trong sân đang tăng lên, tuyết cũng tan bớt.

 

Tạ Cửu Tư hơi điều chỉnh một chút, kiểm soát phạm vi nhiệt độ trong phòng.

 

Cố Thời vỗ tay như hải cẩu: “Sếp Tạ đúng là lợi hại! Sao anh không nói trước là chỉ cần một miếng thôi!”

 

Tạ Cửu Tư nhìn Cố Thời đứng cách anh ba bước: “Cậu đứng xa như vậy làm gì?”

 

“Không làm gì cả, tôi chỉ đang suy nghĩ.”

 

Cố Thời trả lời xong, vẫn đứng tại chỗ, không dám đến gần.

 

Tạ Cửu Tư: “Suy nghĩ cái gì?”

 

Suy nghĩ xu hướng giới tính của anh rốt cuộc là hay , hay cái nào cũng được, hay… Thật ra là tôi?

 

Ánh mắt Cố Thời đảo qua đảo lại: “Nghĩ về nguồn gốc của con người và vũ trụ… đại loại vậy.”

 

Tạ Cửu Tư hơi giật mình, suy nghĩ một chút thì chợt hiểu ra: “Chuyện của Bàn Cổ Thần?”

 

“?”

 

Wow, chắc điểm ngữ văn của anh rất cao và anh rất giỏi đọc hiểu nhỉ?

 

Cố Thời gật đầu hùa theo: “Đúng vậy, Bàn Cổ Thần đúng là một vấn đề lớn.”

 

Là vấn đề lớn thật mà.

 

Vẻ mặt Cố Thời trở nên nghiêm túc, trong lòng suy nghĩ, nếu Tạ Cửu Tư thật sự cong, cậu nên làm gì bây giờ.

 

“Cậu có nghĩ cũng vô ích, cậu quá yếu.” Tạ Cửu Tư vẻ mặt vô cảm, giọng điệu lại vô cùng chân thành, “Thay vì nghĩ cái này, sao không suy xét tối nay nên ăn một đóa Đế Lưu Tương để mạnh hơn một chút.”

 

Cố Thời: “……”

 

Cảm giác chột dạ và dao động của Cố Thời lập tức biến mất.

 

°°°°°°°°°°

 

Lời editor: Chắc 1 2 chương nữa là biết nguyên hình của Cố Thời rồi.

Bình Luận (0)
Comment