Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
“Ăn thì ăn.” Cố Thời lẩm bẩm, “Tôi ăn Đế Lưu Tương xong, một quyền đấm Thao Thiết Lý Bế Chủy, một chân đá Hỗn Độn Bàn Cổ Thần…”
Tạ Cửu Tư cẩn thận quan sát Cố Thời.
Sau khi Cố Thời bị anh khắc pháp ấn, anh không còn cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào thuộc về chính Cố Thời nữa.
Đến mức này, yêu quái nhỏ Cố Thời gần như có thể coi là yếu muốn chết.
Nhỏ yếu đến mức khiến người ta khó phát hiện ra yêu khí của cậu.
Tạ Cửu Tư đột nhiên trở nên chân thành hơn.
“Không thể nào.”
Cố Thời trợn trắng mắt, cũng cực kỳ chân thành: “Anh thật sự nên đi mua quyển 《 Nghệ thuật ngôn ngữ 》 đi.”
Tạ Cửu Tư:?
Cố Thời mặc kệ Tạ Cửu Tư đang mờ mịt, cậu đi vào phòng tiện ích, dọn một chiếc bàn tròn đến nơi mọi người ăn cơm cùng nhau.
Tạ Cửu Tư nhìn Cố Thời lau chùi mặt bàn: “Sao nhà cậu cái gì cũng có hết vậy.”
“Đừng nói bậy, nhà tôi thiếu nhiều thứ lắm.” Cố Thời lau bàn, không ngẩng đầu lên, “Chẳng hạn như tiền.”
Tạ Cửu Tư thật sự không có cảm xúc cụ thể nào về việc thiếu tiền.
“Nhưng đúng là dụng cụ nào cũng có, chỉ những lúc thế này, tôi mới có cảm giác thực tế rằng “trước kia Thương Ngô Quan là một đạo quán lớn”.”
Dù sao cũng nhiều người.
Khi có nhiều người, dụng cụ này nọ cũng sẽ có đầy đủ hết.
Cố Thời nghĩ, múc một gáo nước ấm, nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, thấy một bóng người đi trong gió tuyết ở phía xa.
Cố Thời nhìn sang chỗ khác, ra hiệu Tạ Cửu Tư: “Lát nữa chúng ta ra đằng sau nấu ăn riêng đi.”
Đương nhiên Cố Thời không thể nào để Tạ Cửu Tư cùng ngồi ăn cơm với những con người bình thường kia.
Tạ Cửu Tư gật đầu: “Được.”
Anh cầm cái ly, nhìn Cố Thời nhanh nhẹn dọn dẹp, khi nghe thấy tiếng động bên ngoài, cậu dạ lau bàn xong, trải một tấm vải nhựa lên, bắt đầu cho thức ăn ra đĩa.
Trong đạo quán không có rượu, Cố Thời pha trà, chào hỏi các trưởng bối rồi dọn thức ăn ra, dọn dẹp nguyên liệu nấu ăn và gia vị, vứt một đống giấy tờ không cần thiết, kéo Tạ Cửu Tư chạy ra sau núi.
Triệu Văn Chung uống một hớp trà nóng, cầm đôi đũa, thấy Cố Thời đi mãi không về thì ngạc nhiên: “Tiểu Cố và người bạn kia không ăn cơm hả?”
“Người trẻ tuổi mà, không thích ăn cùng ông già như tôi là chuyện bình thường.”
Cố Tu Minh thuận miệng nói, nhìn nhà ăn hiếm khi náo nhiệt thế này, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Đã bao lâu rồi nơi này không náo nhiệt như vậy nhỉ?
Cố Tu Minh vốn tưởng mình đã chết lặng theo thời gian, nhưng đầu óc tỉnh táo một cách kỳ lạ đã báo thời gian cho ông biết.
56 năm rồi.
Cách cái đêm Thương Ngô Quan xảy ra thay đổi đáng kể, đã qua 56 năm.
Ông đã từ một thanh niên khí phách hăng hái trở thành một người già.
“Chủ quán Cố? Chủ quán Cố?” Triệu Văn Chung quơ quơ tay trước mắt Cố Tu Minh, sắc mặt lo lắng, “Ông mệt rồi sao?”
Trên bàn này, Cố Tu Minh là người lớn tuổi nhất, ông đến nhà kho cùng bọn họ suốt một buổi trưa, miệng chưa từng ngừng nói.
Người lớn tuổi dễ mệt mỏi, Triệu Văn Chung hơi lo lắng.
“Không có, ông già này còn khỏe lắm!” Cố Tu Minh sờ vải nhựa trên bàn, cười nói, “Chỉ là đã lâu rồi Thương Ngô Quan không náo nhiệt như vậy, đây là rau tôi và thằng nhóc thối nhà tôi trồng, mọi người nếm thử đi, đừng khách sáo!”
Triệu Văn Chung nhìn Cố Tu Minh đôi mắt đỏ hoe, há miệng ra, muốn an ủi vài câu, cuối cùng lại không nói được gì, chỉ cười khen thức ăn trên bàn.
Trông Cố Tu Minh rất vui vẻ.
……
Tạ Cửu Tư đi theo sau Cố Thời, chui vào một hang động nhỏ chắn gió ở sau núi.
Cố Thời khéo léo nhóm lửa.
“Khi tôi còn nhỏ, đây là căn cứ bí mật của tôi, lúc bị ông già rượt đánh, mỗi lần chạy thoát thì tôi đều chạy đến đây, trước kia ở đây có một con gấu, nhưng bị tôi đánh đuổi đi rồi.”
“Lợi hại.”
“Đương nhiên rồi!” Cố Thời cong cánh tay, vỗ lên bắp tay, đắc ý nói, “Lúc đó tôi mới 8 tuổi!”
Cố Thời vừa xử lý nguyên liệu nấu ăn, vừa khoác lác bla bla với Tạ Cửu Tư.
Cố Thời trưởng thành như một con người, tư duy và logic vẫn còn là của con người.
Thế là cậu dứt khoát kể lại khi còn nhỏ cậu trâu bò cỡ nào với Tạ Cửu Tư theo góc nhìn của con người.
Tạ Cửu Tư im lặng lắng nghe, thậm chí Cố Thời còn có thể miêu tả rất rõ cảnh tượng lúc cậu còn nhỏ, cậu ném những con châu chấu chết vào ổ kiến.
Tạ Cửu Tư muốn nhớ lại năm mình 8 tuổi.
Kết quả phát hiện, từ khi mình sinh ra, chưa từng nhỏ yếu như vậy.
Ngoại trừ khoảng trống cảm xúc ra, gần như chỉ cần là thứ Tạ Cửu Tư muốn thì luôn lấy dễ như trở bàn tay.
Rõ ràng có thể nói là mọi chuyện đều theo ý mình, nhưng Tạ Cửu Tư phát hiện, rất khó để tìm thấy điều gì đó nhỏ nhặt nhưng đầy màu sắc trong cuộc sống của mình như Cố Thì đã nhắc đến.
Anh nhìn lại quá khứ, mọi thứ đều như một đường thẳng, không chút gợn sóng.
Tạ Cửu Tư hơi mất tập trung.
Cố Thời vẫn đang nói: “Có lẽ là do tôi quá cần cù đút thức ăn vào ổ kiến quá, chúng nó phát triển rất nhanh, có một ngày ông già rung chuông giờ mão, phát hiện vết nứt trên mặt tường gác chuông, nhờ đó diệt cả ổ kiến dọc theo vết nứt.”
Sau đó còn rượt đánh cậu một trận, khi đó Cố Tu Minh còn trẻ khỏe, mà Cố Thời thì còn nhỏ, chạy không thoát, mông sưng vù.
Cố Thời rất buồn bực, cậu quét dầu lên con gà mà mình mang ra, nhìn con gà, lại bắt đầu kể với Tạ Cửu Tư về chuyện cậu và Cố Tu Minh đấu trí đấu dũng vì miếng thịt.
Tạ Cửu Tư tỉnh táo lại, thấy Cố Thời đang ở bên ngoài hang động, đang dùng một tờ giấy lau lớp tuyết dày.
Tạ Cửu Tư quay đầu nhìn nguyên liệu nấu ăn đã xử lý xong: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Làm ướt giấy, bọc gà và trứng gà lại, chôn dưới bếp than để hầm.” Cố Thời chà giấy lên tuyết, “Nhà chúng tôi không có giấy bạc, chỉ có thể chắp vá như vậy.”
Tạ Cửu Tư không quan trọng chuyện ăn uống lắm, chỉ hơi tò mò một chút mà thôi, cũng đi theo ra ngoài, bắt chước Cố Thời, chà cùng.
Cố Thời vừa chà vừa nói: “May mà hai chúng ta không phải người bình thường.”
Tạ Cửu Tư: “Hả?”
“Cách làm này tuy vệ sinh nhưng không đạt tiêu chuẩn lắm, nếu dạ dày của ai không khỏe mà làm như chúng ta, lúc ăn vào sẽ bị tiêu chảy.”
Tạ Cửu Tư dừng lại, nhất thời không biết có nên chà tiếp hay không.
“Nhưng lúc mới theo ông già trở về, trong nhà không có đồ ăn, ngày nào chúng tôi cũng đào một ít nấm, rau dại, khoai lang và múc một ít nước suối trên núi để ăn tạm.” Cố Thời rung đùi đắc ý, “Không sạch cũng không sao, chỉ cần ăn vào không bị bệnh và ngon là được.”
Tạ Cửu Tư cũng nghĩ như vậy.
Trước đây, khi chưa biết đến khái niệm “thức ăn ngon”, bọn họ cũng ăn thịt sống uống máu tươi, cũng không sạch gì mấy.
Thế là Tạ Cửu Tư lại bắt đầu chà giấy lên tuyết.
Cố Thời chọc khuỷu tay Tạ Cửu Tư: “Anh thích làm mấy chuyện này hả?”
“Rất thú vị.” Tạ Cửu Tư nói, “Giống như làm thí nghiệm vậy.”
“Vậy thì không giống nhau đâu.” Cố Thời nói, “Ý tưởng dùng cương phong để phát điện đã tiến triển đến đâu rồi?”
Tạ Cửu Tư nhìn tờ giấy ướt đẫm trong tay: “Nó bị kẹt ở chỗ truyền năng lượng.”
Cố Thời là một sinh viên khoa xã hội, cậu gãi đầu, hoàn toàn không giúp được gì.
Cậu và Tạ Cửu Tư cùng ăn một con gà, bốn quả trứng và hai củ khoai lang.
Sau đó bò ra khỏi hang động tối đen như mực.
Cố Thời nhìn về phía Thương Ngô Quan, hơi sửng sốt một lúc.
Tạ Cửu Tư nhận ra cậu dừng lại, nhìn theo mắt cậu, không phát hiện ra gì khác thường.
“Cậu đang nhìn gì vậy?”
“... Ừm, không có gì.” Cố Thời lại bước đi lần nữa, cảm thán, “Anh biết tôi sống ở đây hơn 20 năm rồi nhỉ, bình thường, vào ban đêm, chỉ có trong sân của tôi và ông già là sáng đèn.”
Nghe vậy, Tạ Cửu Tư lại nhìn thoáng qua Thương Ngô Quan.
Ngoại trừ sân của Cố Thời và Cố Tu Minh, còn có một cái sân khác cũng sáng đèn, cả sáu căn phòng đều có người ở, sáng như ban ngày.
Đèn sợi đốt mà Cố Thời mới mua có công suất rất cao, dĩ nhiên độ sáng cũng khỏi phải bàn.
Với thị lực của hai tên phi nhân loại này có thể thấy rõ trong sân sáng sủa, những người đó đang tò mò chạm vào đồ vật ở khắp sân, cười hì hì giao lưu với nhau.
“Tôi lớn chừng này nhưng chưa từng thấy Thương Ngô Quan sáng đèn vào ban đêm thế này.” Cố Thời vừa đi vừa cảm thán, “Bây giờ thấy vậy cũng khá đẹp, có thể chiếu sáng nửa đỉnh núi không nhỉ?”
Tạ Cửu Tư khó hiểu: “Muốn nhìn thì cứ bật đèn thôi.”
“Nói đúng lắm, nhưng nhà tôi rất nghèo, không phải sân nào cũng có điện.” Cố Thời nhớ lại, “Lúc tôi mới đến, trên mái hiên vẫn còn treo đèn lồng, nhưng đã cũ nát, không thể dùng được nữa.”
Tạ Cửu Tư hơi gật đầu, như đang suy nghĩ gì đó.
Khi Cố Thời và Tạ Cửu Tư trở lại đạo quán, đúng lúc gặp đang ra khỏi sân dành cho khách.
Cố Tu Minh cầm đèn pin, bước từng bước rất chậm.
Cố Thời đứng từ xa chào hỏi, sợ Cố Tu Minh té ngã, thế là đi qua chỗ ông.
Cố Tu Minh chào hỏi Tạ Cửu Tư, chậm chạp bước đi, im lặng một lúc lâu, xa xa nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa truyền đến đằng sau sân, bước chân dừng lại.
Ông quay đầu nhìn thoáng qua sân bên kia: “Đã lâu rồi không náo nhiệt như vậy.”
Cố Thời gật đầu: “Đúng vậy.”
Cố Tu Minh nhìn bên kia một lúc lâu, nói với Cố Thời: “Đúng cái gì mà đúng? Con có thấy nơi này náo nhiệt bao giờ đâu.”
Cố Thời lại gật đầu: “Đúng vậy.”
Cố Tu Minh nhất thời nói không nên lời.
Ông đứng lại nhìn sân bên kia, hồi lâu sau mới cất bước tiếp, đi về sân mình ở.
Cố Thời đuổi theo: “Ông già.”
“Nói.”
“Ông và các thầy cô rất hòa hợp nhỉ?”
“Cũng được, cũng ở mức không cần con phải cắm một chân vào.”
“Vậy là tốt rồi.” Cố Thời vỗ tay một cái, vui vẻ nói, “Vậy con không xen vào việc này nữa, con định tối nay ăn một đóa Đế Lưu Tương thử.”
Cố Tu Minh đẩy cửa sân ra, hơi sửng sốt: “Không phải Đế Lưu Tương đã đưa cho…” Ông nhìn về phía Tạ Cửu Tư.
Tạ Cửu Tư vô cùng bình tĩnh: “Tôi lấy chín đóa đưa cho Cố Thời.”
Cố Tu Minh hơi giật mình.
Ông chợt hiểu ra, nghĩ đến quẻ tượng gần như chồng lên nhau của Tạ Cửu Tư và Cố Thời, trong lòng tức khắc thả lỏng.
Nói thế nào thì Đế Lưu Tương cũng được coi là thiên tài địa bảo hiếm có thời nay, không phải là thứ có thể lấy ra một cách dễ dàng.
Tạ Cửu Tư đưa một lượt chín đóa cho Cố Thời, nói anh bất công là đã nói giảm nói tránh rồi.
Thấy Tạ Cửu Tư đối xử với Cố Thời không tệ, ông cũng yên tâm.
Cố Tu Minh gật đầu: “Ông không hiểu chuyện yêu quái các con, các con tự quyết định là được.”
Nhận được đáp án khẳng định, Cố Thời thở phào nhẹ nhõm, dẫn Tạ Cửu Tư đi rửa mặt.
Cuối cùng Tạ Cửu Tư mặc áo ngủ của Cố Thời.
“May mà lúc mua áo ngủ, tôi đã nghĩ đến chuyện sẽ mặc trong nhiều năm nên mua đồ rộng hơn.” Cố Thời nhìn Tạ Cửu Tư mặc đồ ngủ xốp cho bé, lấy một chiếc chăn khác trong tủ ra, dùng chiếc chăn đó chia giường thành hai nửa.
Mắt Tạ Cửu Tư không hề rời khỏi… đầu của Cố Thời.
“Cậu đi ngủ cũng đội mũ à?”
Cố Thời cứng đờ người: “… Hình nhau không đội.”
Tạ Cửu Tư đang muốn nói chuyện thì Cố Thời ngắt lời anh.
“Xong!” Cố Thời nhảy lên giường, nhanh chóng chui vào chăn, quay đầu nhìn về phía Tạ Cửu Tư, “Tiếp theo nên làm thế nào?”
Tạ Cửu Tư cũng nằm vào một chiếc chăn khác, lấy một đóa Đế Lưu Tương ra, đưa đến bên miệng Cố Thời: “Ăn luôn, rồi đi ngủ.”
Cố Thời đợi trong chốc lát, mờ mịt: “Hết rồi?”
Tạ Cửu Tư gật đầu: “Hết rồi.”
Cố Thời “oằm” một cái ăn hết ánh sáng nhàn nhạt trong tay Tạ Cửu Tư.
Cậu có cảm giác ăn Đế Lưu Tương như đang ăn không khí vậy, dù là xúc giác hay vị giác cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Cố Thời đánh giá: “Không có mùi vị.”
“Ngủ đi.”
Cố Thời ngáp một cái, rúc vào trong chăn: “Anh không ngủ hả?”
Tạ Cửu Tư ngồi dựa trên đầu giường, lấy điện thoại ra, đeo tai nghe lên.
Cố Thời nhìn đèn trong phòng, thầm nghĩ phòng tối quá xem điện thoại không tốt cho mắt, dứt khoát kéo chăn qua đầu.
Tạ Cửu Tư nghiêng đầu nhìn qua, thấy mũ của Cố Thời rơi ra ngoài chăn vì động tác của cậu.
Tạ Cửu Tư suy nghĩ, không đụng vào mũ của Cố Thời, ánh mắt lại chuyển về phía màn hình điện thoại, bắt đầu nhấn xem video dạy học.
Anh đang học cách làm đèn lồng.
Có lẽ sau này có thể tạo bất ngờ cho Cố Thời.