Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 60

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Tuyết rơi suốt đêm.

 

Khi tiếng xúc tuyết đầu tiên vang lên, Sơn Thần Chung Sơn có giấc ngủ nông đã mở bừng mắt.

 

Mùa đông, mặt trời mọc trễ, nhưng người lớn tuổi luôn ngủ ít.

 

Tạ Cửu Tư ngước mắt một cái đã nhìn thấy Cố Tu Minh lặng lẽ xúc tuyết trong đêm tối, tâm tư khẽ động, tuyết trên tấm thảm chống trượt mà hôm qua Cố Thời đã trải lập tức biến mất.

 

Cố Tu Minh cầm xẻng xúc tuyết sửng sốt hai giây, nghiêng đầu nhìn về phía phòng Cố Thời vẫn chưa sáng đèn.

 

“Cảm ơn ngài.”

 

Cố Tu Minh quấn chặt quần áo trên người, nhấc chân đi ra ngoài rung chuông giờ mão.

 

Tạ Cửu Tư thu hồi tầm mắt.

 

Cố Thời ở bên cạnh không biết đã ló đầu ra khỏi ổ chăn từ khi nào, hơi thở cậu đều đặn, đang ngủ rất sâu, Tạ Cửu Tư có thể mơ hồ nhìn thấy một ít lông tơ màu vàng đỏ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nhấp nháy theo nhịp thở của Cố Thời.

 

Dưới nguồn sáng mờ ảo đó, dáng vẻ Cố Thời ngủ say có vẻ rất vô hại và ngoan ngoãn.

 

Tạ Cửu Tư ngắm một lúc lâu, gần như nhịn không được muốn ngủ thiếp đi theo nhịp điệu thong thả dịu dàng ấy.

 

Cuối cùng anh giơ tay lên, chạm vào mái tóc rối bù của Cố Thời.

 

Khác với mái tóc thô cứng của Tạ Cửu Tư, xúc cảm tóc của Cố Thời mềm mại hơn anh tưởng tượng nhiều, chỗ tóc lúc trước bị cắt trụi cũng mọc ra không ít trong đêm nay.

 

Tạ Cửu Tư cụp mắt nhìn Cố Thời, liên tục v**t v* mái tóc mềm mại của cậu, nhất thời không muốn buông tay.

 

Cố Thời vẫn đang ngủ say, không nhúc nhích, không hề hay biết.

 

Tạ Cửu Tư khẽ meo meo hưởng thụ một lúc lâu mới xốc chăn lên xuống giường, tạo một kết giới cho Cố Thời để tránh cậu bị quấy rầy.

 

Anh biết, Cố Thời sẽ không tỉnh lại trong 2 ngày tới.

 

Tạ Cửu Tư vừa thay quần áo vừa phóng thần thức, dễ dàng quan sát toàn bộ Thương Ngô Quan, anh đang nghĩ xem mình nên làm gì.

 

―― Cố Thời ngủ rất say, nhưng Thương Ngô Quan đang có khách.

 

Bản thân Tạ Cửu Tư không quan tâm đến con người, nhưng Cố Thời lại rất quan tâm. Nếu Cố Thời quan tâm, mà Cố Thời còn tạm thời không thể ra mặt, Tạ Cửu Tư cảm thấy anh nên tiếp nhận công việc đãi khách của Cố Thời.

 

Giúp Cố Thời đón tiếp khách.

 

Động tác Tạ Cửu Tư khựng lại.

 

Nghe giống như —— anh và Cố Thời là một gia đình vậy.

 

Nghĩ như vậy, trong lòng Tạ Cửu Tư dâng lên một chút niềm vui.

 

Anh thay quần áo xong, cầm điện thoại, bắt đầu search.

 

Những vị khách đó đều là con người bình thường.

 

Con người bình thường sẽ làm gì khi bị kẹt trong núi?

 

Vật tư sinh hoạt —— bao gồm nhưng không giới hạn ở đồ ăn, cách giữ ấm, quần áo phòng hờ.

 

Sơn Thần Chung Sơn tự do ra vào lãnh địa Chung Sơn, thân hình Tạ Cửu Tư biến mất trong nháy mắt, khi xuất hiện lại thì đã ở trong bếp, bưng một nồi cháo kê lớn và bánh bao mới ra lò ở nhà ăn viện điều dưỡng đến.

 

Anh nhớ lại động tác nấu ăn thường ngày của Cố Thời, nhóm lửa, đổ cháo vào nồi, đậy nắp nồi, vụng về lót một lớp gạc ướt vào xửng, đặt bánh bao lên, nấu nước sôi rồi đặt xửng lên, tránh cho bánh bao bị nguội.

 

Làm xong hết, Tạ Cửu Tư lại nhớ lại và kiểm tra nhiều lần, rút những khúc củi đang cháy quá mạnh trong bếp lò ra, điều chỉnh cho “lửa nhỏ” mà bình thường Cố Thời hay nói rồi buông kẹp gắp than xuống, hài lòng đứng dậy.

 

Âm thanh trong trẻo của tiếng chuông sớm vang lên trong không khí giá lạnh.

 

Cố Tu Minh đứng trên gác chuông, đứng từ xa đã thấy nhà bếp không sáng đèn nhưng lại có khói bốc lên.

 

Tim ông hẫng một nhịp, nghĩ thầm phải đi lấy nước, thế là lập tức bỏ búa chuông xuống, chạy như điên về bếp, nhưng ông chỉ thấy bếp lò đang cháy âm ỉ và mùi thức ăn thơm ngào ngạt tràn ngập trong phòng.

 

Dù Cố Thời có nhanh nhẹn đến đâu cũng không thể nào nấu xong nồi cháo trong thời gian ông đi gõ chuông được.

 

Cố Tu Minh suy nghĩ, trong cái nhà này ngoài ông và Cố Thời thì còn ai sẽ làm việc này, đột nhiên có cảm giác nồi cháo kia như được mạ lên một tầng ánh sáng vàng.

 

Cố Tu Minh chà xát tay.

 

Nhưng cũng không ngoài ý muốn lắm.

 

Nói thế nào thì bình thường khi Cố Thời nấu cơm, Tạ Cửu Tư luôn độc chiếm vị trí nhóm lửa.

 

Với thực lực và địa vị của Tạ Cửu Tư, cũng chỉ có mỗi Cố Thời là yên tâm thoải mái để anh làm trợ thủ.

 

Cố Tu Minh đứng ở cửa nhà bếp, nghĩ đến sự thiên vị và cưng chiều không chút che giấu nào của Tạ Cửu trụ dành cho Cố Thời, trong lòng vừa chua vừa vui mừng.

 

Tạ Cửu Tư đối xử tốt với Cố Thời, đây là chuyện tốt.

 

Cố Tu Minh nghĩ.

 

Mặc dù chưa nhận nhau, nhưng hai người đó là cha con mà, nếu sống chung không hòa hợp với nhau mới là chuyện xấu.

 

Chỉ là nghĩ đến trăm năm sau sẽ có người thay thế vị trí trưởng bối của ông, Cố Tu Minh không tránh khỏi cảm giác có chút xót xa.

 

Ông lão đứng ở cửa nhà bếp thở dài, vuốt vuốt bộ râu dài, liếc nhìn ngọn lửa, quay đầu đi tìm Cố Thời.

 

Thằng nhóc thúi ỷ có Sơn Thần thiên vị, lười biếng không thèm dậy luôn!

 

Kỳ cục!

 

Cố Tu Minh đặt tay lên tay nắm cửa, vặn một lúc lâu cũng không mở cửa được.

 

Ông hơi sửng sốt, giơ tay đập đập cánh cửa, lại phát hiện dù có đập mạnh thế nào cũng không phát ra âm thanh.

 

Phòng của Cố Thời như bị bế vào một khu vực hoàn toàn yên tĩnh, từ chối mọi nhân tố quấy rầy bên ngoài.

 

Cố Tu Minh nhớ tối hôm qua Cố Thời nói đến Đế Lưu Tương.

 

Loại thiên tài địa bảo này tất nhiên cần một thời gian nhất định để tiêu hóa.

 

Cố Tu Minh thu tay lại, lui về sau hai bước, ngẩng đầu nhìn cửa phòng Cố Thời, sau một lúc lâu, vẻ mặt mất mát rời khỏi sân.

 

Sống với nhau hơn 20 năm, ông dường như đã quên, Cố Thời không phải là con người.

 

Chỉ là trong 20 năm qua, sự trưởng thành và hành vi của Cố Thời y hệt con người bình thường, bây giờ đột nhiên biểu hiện ra đặc điểm không phải là con người, ít nhiều gì cũng khiến Cố Tu Minh cảm thấy mất tự nhiên và mất mát.

 

Tuy nhiên, Cố Thời đang ngủ say không biết những điều này, Tạ Cửu Tư càng không nghĩ tới chuyện này.

 

Sự mất mát của Cố Tu Minh chỉ duy trì trong thời gian ngắn.

 

Ông nhanh chóng phát hiện ra trong nhà như có một nàng tiên ốc. Mỗi ngày đến giờ là có cơm ăn, khắp nơi đều được quét dọn sạch sẽ, trên bệ bếp luôn có nước ấm, thảm chống trượt luôn không có vết tuyết đọng, thậm chí Tạ Cửu Tư còn đem quần áo mới đến cho các vị khách.

 

Những người bị mắc kẹt trên Thương Ngô Quan mấy ngày liên tục vì tuyết rơi không những không xảy ra vấn đề gì, ngược lại còn béo thêm một vòng.

 

Cố Tu Minh vô cùng vui mừng.

 

Hiện giờ ông không cần phải đi cùng nhóm khảo sát say mê nghiên cứu nữa, mà là bị Dư Tiểu Tuyết kéo đi chơi tuyết cùng.

 

Hai má cô bé đỏ rực, tạo một quả cầu tuyết còn cao hơn người bé.

 

Dư Tịnh bưng một mâm dâu tây đi đến —— tất nhiên dâu tây là Tạ Cửu Tư cung cấp hữu nghị.

 

Cố Tu Minh ăn một quả dâu tây, chậc chậc hai tiếng: “Thật muốn hưởng thụ như vậy mãi mãi, thằng nhóc thúi Cố Thời kia cứ ngủ thêm một chút đi, ngủ một lần mất hai năm cũng không sao.”

 

Dư Tịnh muốn nói lại thôi, nhưng không nhịn được mà nói: “... Vậy không tốt lắm đâu.”

 

Cố Tu Minh thở dài, có chút tiếc nuối.

 

Cũng không biết là đang tiếc cái gì.

 

“Vị Sơn Thần kia đã nói, đến khi Cố Thời tỉnh lại là có thể biết nguyên hình của cậu ấy là gì mà đúng không?” Dư Tịnh đút cho Dư Tiểu Tuyết một quả dâu tây, vẻ mặt mong chờ, “Con có thể biết không?”

 

“Còn có thể là gì nữa?” Cố Tu Minh không có hứng thú với chuyện này lắm, “Chắc là Chúc Long.”

 

Dư Tịnh sửng sốt: “Ah? Chúc Long là vị Sơn Thần kia mà?”

 

“Đúng vậy.” Cố Tu Minh gật đầu, giơ ngón trỏ lên quơ quơ, “Ông đã nói với con rồi nhỉ? Vị Sơn Thần kia và thằng nhóc thúi nhà ông, có xác suất là người thân trực hệ rất cao.”

 

“Ủa, ủa…?” Dư Tịnh mở to mắt, ngập ngừng, “Người, người thân trực hệ?”

 

Cố Tu Minh gật đầu một cách tự tin.

 

Ông không nói với Dư Tịnh và nhóm khảo sát về dòng dõi Thương Ngô.

 

Ông chỉ nói dòng dõi Thương Ngô đời đời đều làm các hoạt động tế lễ, điều này đã có một đống mặt nạ thạch* ở đáy hòm làm chứng.

 

*Mặt nạ thạch (石傩面)

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Suy cho cùng, năng lực bói toán vẫn là năng lực vô cùng nhạy cảm ở thời hiện đại.

 

Cố Tu Minh ăn thêm một quả dâu tây: “Xác suất là 99.99%.”

 

Dư Tịnh hiểu biết rộng, khi nghe thấy xác suất này thì vô thức hỏi: “... Ông có xét nghiệm ADN cho hai người họ chưa?”

 

“?”

 

Đã 800 năm Cố Tu Minh chưa từng dựa theo khoa học để phán đoán.

 

Ông lắc đầu: “Là phương pháp nằm ngoài khoa học.”

 

“…”

 

Ơ kìa.

 

Dư Tịnh nghĩ đến cách thức ở chung của Cố Thời và Tạ Cửu Tư, vẻ mặt dần trở nên vi diệu.

 

Không phải chứ, nhìn kiểu gì cũng đâu giống bầu không khí người thân sống chung với nhau?

 

Trông giống một cặp đôi ngốc nghếch chưa đâm thủng tầng giấy kia hơn.

 

Hiện giờ Dư Tịnh cực kỳ tin tưởng “phương pháp nằm ngoài khoa học”, không hề nghi ngờ lời của Cố Tu Minh.

 

Loại bầu không thế kiểu này lại là… Người, người thân trực hệ.

 

Biểu cảm Dư Tịnh dần dần giống như đúc ông cụ xem điện thoại trên tàu điện ngầm.

 

“Tiếc thật.” Cố Tu Minh vẫn đang nói, “Ông vốn mong thằng nhóc kia sẽ là một yêu quái gì đó dễ thương một chút.”

 

Dư Tịnh nhìn Cố Tu Minh không hề phát hiện bầu không khí sai sai nữa Tạ Cửu Tư và Cố Thời, cô cười gượng hai tiếng.

 

Sao mà dám nói đây.

 

Dư Tịnh không nói gì, còn Cố Tu Minh thì có hơi ngạc nhiên: “Nhưng ông cũng chưa từng thấy bản thể của Chúc Âm trông như thế nào, trong sách ghi chép quá nhiều hình dạng khác nhau, chẳng hạn như…”

 

Cố Tu Minh nhặt đại một nhánh cây, vẽ một đống chân dung Chúc Long âm phủ trên tuyết.

 

Dư Tịnh dụi đôi mắt cay xè, hoàn toàn không thể hình dung thứ trên tuyết với khuôn mặt của Tạ Cửu Tư.

 

“... Trông đều không được đẹp ha.”

 

“Ừm.” Cố Tu Minh đồng ý, lau sạch tác phẩm trên tuyết, “Xem ra phải cẩn thận quan sát Cố tiểu long một chút.”

 

Dư Tịnh nhìn Cố Tu Minh, nghĩ đến mối quan hệ vi diệu giữa Cố Thời và Tạ Cửu Tư, hỏi dò: “Giữa yêu quái có chú trọng đạo đức con người không?”

 

“?” Cố Tu Minh bày ra vẻ mặt nghiêm túc, “Đương nhiên là không, con đừng thấy những gì con tiếp xúc là bình thường, nói một cách nghiêm túc thì bọn họ không phải là yêu quái, mà là ở cấp bậc thần ma, nếu gặp phải yêu quái bình thường, con nhất định phải chạy trốn, đừng áp những suy nghĩ đạo đức của con người lên yêu quái, bọn chúng…”

 

Nói tóm lại là không chú ý.

 

Dư Tịnh nghe Cố Tu Minh lải nhải cảnh cáo mình, trên mặt hiện lên một chút đồng cảm và thương hại.

 

Cô nhét hết đĩa dâu tây vào tay Cố Tu Minh: “Ông ăn nhiều một chút.”

 

“Hả? Ồ.” Cố Tu Minh gật đầu, cũng không khách sáo.

 

Trời đổ tuyết suốt cả tuần.

 

Khi Kim Ô lại bay qua bầu trời không mây, Cố Tú Minh và nhóm khảo sát đã đạt được thỏa thuận về việc trùng tu và triển lãm Thương Ngô Quan.

 

Cố Tu Minh định đi tìm Tạ Cửu Tư, muốn nhờ vị Sơn Thần này làm tan tuyết trên đường đi, để mọi thứ trở về như cũ.

 

Ông vừa mới ra ngoài đã nhìn thấy cửa phòng luôn đóng chặt suốt một tuần, nay đã mở ra.

 

Nhìn qua cánh cửa, thấy Tạ Cửu Tư đang đứng ở mép giường, im lặng nhìn chằm chằm ổ chăn nhích tới nhích luôn.

 

Hai mắt Cố Tu Minh sáng ngời, nhấc chân bước qua.

 

Cố Thời vừa mở mắt ra đã thấy xung quanh đen như mực, hình như có thứ gì đó rất nặng đang đè lên người cậu.

 

Cố Thời dại ra.

 

Cậu sử dụng cả tay lẫn chân lần mò xung quanh, cảm thấy thứ đang đè lên cậu mềm như bông, mà tay chân cậu lại không chịu nghe lời cậu.

 

Lạ quá.

 

Chẳng lẽ cậu bị gì đó sau khi ăn Đế Lưu Tương à?

 

Cố Thời lẩm bẩm trong lòng, tay nắm chân đá thứ mềm như bông xung quanh, sau khi phát hiện méo có tác dụng gì thì chọn từ bỏ luôn.

 

Cậu nằm liệt ra đó, vận khí đan điền, gọi to tên cứu binh: “—— Chíp chíp chíp!”

 

????

 

Cố Thời giật mình một cái.

 

Quần què gì vậy?!

 

°°°°°°°°°°

 

Lời editor: mấy ngày không hiểu sao dịch được 2 3 đoạn cái bắt đầu chóng mặt mắc ói rồi nghỉ dịch, dịch mấy ngày rồi mới xong được một chương =.=

Bình Luận (0)
Comment