Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 61

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

“―― Chíp chíp chíp!”

 

Tạ Cửu Tư nghe thấy trong chăn phát ra tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt, nghe kỹ thì trong tiếng kêu còn mang theo chút ngạc nhiên.

 

Cố Tu Minh ở cửa thò đầu vào, xoa tay hưng phấn: “Sao rồi sao rồi? Em bé sinh rồi à?”

 

Tạ Cửu Tư: “?”

 

Lời này có gì đó sai sai thì phải?

 

Mấy ngày nay Cố Tu Minh được nàng tiên ốc Tạ chiều chuộng đến to gan, thấy Tạ Cửu Tư đứng im bất động ở mép giường thì nhấc chân đi vào phòng.

 

Tạ Cửu Tư nhìn Cố Tu Minh “hây da” một tiếng, xốc chăn lên, thuận tiện giũ giũ chăn.

 

Theo động tác của ông, một bộ quần áo trống rỗng và một cục lông màu vàng mịn bay ra khỏi chăn, vẽ một đường parabol hoàn hảo trên không trung.

 

Cố — vừa nghênh đón ánh sáng thì phát hiện mình bay lên trời — Thời mặt mày tái mét!

 

“Chíp ――!!”

 

Tạ Cửu Tư nhanh tay lẹ mắt, một tay bắt lấy vòng cổ vảy rồng bị bay ra, một tay hứng lấy cục lông đang hoảng loạn.

 

Cục lông này to bằng lòng bàn tay anh, lớp lông mềm mại mịn màng như tơ lụa hạng nhất, qua lớp lông màu vàng nhạt, Tạ Cửu Tư có thể cảm nhận được sinh mệnh non nớt trong lòng bàn tay đang tỏa ra sức sống mãnh liệt.

 

—— Mặc dù vẫn còn hơi run rẩy và chậm chạp sau cơn hoảng loạn.

 

Tạ Cửu Tư nhìn cục lông nhỏ nằm bò trong lòng bàn tay anh, vươn một ngón tay khẽ móc, móc trúng đôi cánh nhỏ ẩn trong đám lông xù xù, xúc cảm quá tuyệt vời khiến anh nhịn không được móc véo hai cái, sau đó chưa đã thèm miễn cưỡng nâng cục lông nằm trong lòng bàn tay đứng lên.

 

“Không sao rồi, Cố Thời.”

 

Cố Thời vẫn còn đang hoảng sợ, nghe thấy giọng nói này, lập tức dùng sức đứng dậy, nhưng lại mất thăng bằng ngã xuống lần nữa.

 

Mẹ nó!

 

Sao ăn Đế Lưu Tương xong lại giống như uống trúng rượu giả vậy.

 

Cố Thời mắng chửi, đưa tay ra chống đỡ, định đứng dậy, nhưng tay lại không chịu được lực, lại ngã xuống.

 

Cậu sửng sốt, mắt nghiêng về tay mình, lọt vào trong tầm mắt lại không phải là cánh tay của cậu, mà là một nhúm lông xù xù ngắn củn màu vàng nhạt.

 

“?”

 

Tim Cố Thời hẫng một nhịp.

 

Cậu vẫy vẫy cánh tay mình, nhúm lông xù xù trước mắt cũng vẫy vẫy hai cái.

 

Cố Thời trừng to mắt, quay đầu nhìn về phía Tạ Cửu Tư, bị đôi mắt khổng lồ của Tạ Cửu Tư dọa sợ đến dựng lông!

 

“Chíp pi! Pi!”

 

????

 

Cố Thời khiếp sợ.

 

Cố Thời thử “chíp” một tiếng thăm dò.

 

Cố Thời im lặng ngậm miệng lại.

 

Không xong.

 

Sao tiếng kêu này lại giống tiếng gà con chạy loạn ở khu đất sau nhà vậy.

 

Chủng loại của cậu không thể như thế được.

 

Cố Thời vụn vỡ.

 

Mẹ nó, còn không bằng không ăn Đế Lưu Tương kia!

 

Gà tinh nghe giống em trai nhỏ* quá, còn không bằng làm một con người!

 

*Cái thứ bên dưới của con trai á :))

 

Cố Thời thề cậu không có kỳ thị chủng tộc, cậu chỉ đơn giản là không muốn làm gà tinh, đơn giản là muốn trở thành một con người.

 

Dù sao thì gà tinh nghe rất tươi ăn rất ngon, rất thích hợp xào rau hầm canh, tình cảnh chắc chắn rất nguy hiểm!

 

Cố Thời “Pi” một tiếng rồi héo queo với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

 

Cố Tu Minh nhìn gà con trong lòng bàn tay Tạ Cửu Tư, con ngươi rung lên như động đất.

 

Tạ Cửu Tư giao phối với thứ gì… Không đúng, chủng loại gì ―― cũng không đúng, phải là chủng tộc gì mới có thể sinh ra một con gà vậy chứ?!

 

Không ngờ mẹ của Cố Thời lại có thể áp chế huyết mạch của Chúc Âm, sinh ra đứa nhỏ xui xẻo Cố Thời này, xem ra cũng là một nhân vật tàn nhẫn khó lường.

 

Tạ Cửu Tư chọt chọt Cố Thời.

 

Cố Thời nâng chiếc cánh nhỏ xíu lên đẩy ngón tay anh ra, rầu rĩ không vui.

 

Tạ Cửu Tư nhìn con non lông xù im lặng không nói gì, cảm nhận được cảm xúc buồn bã của cậu.

 

“Sao vậy, cậu không vui hả?”

 

Cố Thời ủ rũ nhìn anh, sau một lúc lâu mới rầm rì một tiếng, quyết định trước tiên phải xem mình trông như thế nào.

 

Lỡ đâu thật ra cậu không phải là gà con, một con chim sẻ đầu bạc đuôi dài giống như tinh linh tuyết thì sao?

 

Hoặc là loài chim xinh đẹp nào khác?

 

Dù sao thì ngoài gà con và chim sẻ thì cậu không biết gì về các loài chim non, tóm lại là phải nhìn xem mình trông thế nào trước rồi nói tiếp!

 

Cố Thời nghĩ vậy, tức khắc hưng phấn hơn, giơ cánh lên, vẫy vẫy muốn chỉ vào mình: “Chíp chíp pi, pi pi hô ——”

 

Sếp Tạ, đưa cái gương.

 

Nhưng rất tiếc, Tạ Cửu Tư nghe không hiểu.

 

Mà Tạ Cửu Tư không phải là một con rồng sẽ giả bộ hiểu trong khi không hiểu gì.

 

Vì vậy anh quay đầu nhìn Cố Tu Minh.

 

Cố Tu Minh: “?”

 

Ơ kìa.

 

Bộ nhìn tôi giống nghe hiểu lắm hả?

 

Một người một rồng nhìn nhau.

 

Cuối cùng Cố Tu Minh có chút kinh nghiệm nuôi con ngập ngừng nói: “Đói bụng?”

 

“Pi pi!”

 

Không phải!

 

Cố Thời điên cuồng lắc đầu, cố gắng dùng đôi cánh nhỏ vẽ một hình bầu dục.

 

“Pi pi!”

 

Gương!

 

Trong Thương Ngô Quan rất ít gương, Cố Tu Minh nói mấy năm trước trong đạo quán xảy ra chuyện lớn, gương có thể thu hút tà ma, hơn nữa Thương Ngô Quan chỉ có hai người họ ở, vì vậy lúc trước Cố Thời thỏa hiệp, chỉ mua một chiếc gương.

 

Chiếc gương soi toàn thân kia không được đặt trong phòng ngủ của Cố Tu Minh và Cố Thời.

 

Cố Tu Minh nhìn Cố Thời vẽ hình bầu dục, suy tư một lát: “Muốn ăn trứng gà?”

 

Cố Thời: “…”

 

Có thể ăn ý một chút được không!

 

Cố Tu Minh nhìn Cố gà con, trên mặt lộ vẻ khó xử: “Con bây giờ… Ăn trứng gà không tốt lắm đâu.”

 

!!!!

 

Cố Thời như bị sét đánh. Quả nhiên?!

 

Quả nhiên bây giờ cậu là gà con!!!

 

Cố Thời ngồi bẹp trên tay Tạ Cửu Tư, trong lòng đau buồn không thôi, chíp chíp hu hu.

 

Cố Tu Minh vừa thấy phản ứng của Cố Thời, lập tức thông minh lên, vỗ trán: “Con muốn gương phải không?”

 

Cố Thời uể oải “chíp” một tiếng, không cam lòng vỗ cánh hai cái, vụng về đứng dậy, cố chấp muốn nhìn xem bây giờ mình là con chim gì.

 

… Nhưng có phải là chim đâu!

 

Cố Thời làu bàu, ngồi trong lòng bàn tay Tạ Cửu Tư, thử vươn chân ra thăm dò, sau khi phát hiện vấn đề đi lại không ảnh hưởng, hai mắt sáng rực, dũng cảm nhảy lên vỗ cánh phành phạch!

 

Tạ Cửu Tư nhìn gà con nhảy lên rồi rơi thẳng xuống chăn như cục tạ.

 

Cố Thời “chíp chíp” chửi bậy, chăn quá mềm, nên sau khi ngã xuống cái phịch một lúc lâu vẫn không thể đứng lên được.

 

Tạ Cửu Tư: “…”

 

Tạ Cửu Tư vươn tay ra một chút rồi im lặng thu lại.

 

Tạ Cửu Tư quan sát cục lông lăn qua lăn lại.

 

Bản thể con non lông xù xù đều ngốc như vậy à?

 

Vậy mà lại không phải vừa sinh ra là có thể chạy nhảy bay?

 

Tạ Cửu Tư cẩn thận ngắm nghía, à không, anh cẩn thận quan sát cục lông lăn qua lộn lại té lên té xuống trong chăn một hồi lâu, đang định đưa tay ra thì Cố Tu Minh ở bên cạnh đã nhanh hơn anh một bước, xách gà con đang chiến đấu với chăn lên.

 

“Chíp chíp! Pi pi pi pi!”

 

Cố Thời đá chân, la lối um sùm.

 

Cố Tu Minh nghĩ bằng cái chân cũng biết miệng Cố Thời bây giờ chắc chắn chẳng sạch sẽ gì.

 

“Đừng chửi nữa, con chửi cũng không ai nghe hiểu đâu.” Cố Tu Minh nói, đang định nhét Cố Thời vào túi để mang cậu đi soi gương, bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh từ bàn chân chạy dọc l*n đ*nh đầu.

 

Cố Tu Minh rùng mình một cái.

 

Bây giờ Thương Ngô Quan ấm áp như vậy đều là nhờ vị Sơn Thần Tạ Cửu Tư này, ngoài vị Sơn Thần này ra, còn ai có thể phá vỡ sự ấm áp và thổi gió lạnh vào người khác?

 

Cố Tu Minh quay đầu nhìn về phía Tạ Cửu Tư.

 

Tạ Cửu Tư ngước mí mắt, nhìn ông ra hiệu một cái, sau đó nhìn về phía gà con đang bị ông xách lên.

 

Cố Tu Minh hiểu rồi!

 

Cố Tu Minh thả gà con vào tay Tạ Cửu Tư.

 

Cố Thời cũng không quan tâm là ai đem mình đi.

 

Cậu đặt mông ngồi xuống, thở ngắn than dài.

 

“Nhóc con này muốn soi gương.” Cố Tu Minh nói, “Gương ở phòng bên cạnh.”

 

Tạ Cửu Tư gật đầu, đi theo Cố Tu Minh vào phòng bên cạnh.

 

Vừa mở cửa ra, Cố Thời bị gió thổi bay ngược về phía sau, định cố gắng cản gió lại thì hắt xì!

 

Cố Thời bị luồng khí lạnh đã lâu không cảm nhận được vây quanh, cậu đứng dậy tại chỗ, quay đầu lại, lảo đảo chui vào tay áo Tạ Cửu Tư.

 

Tạ Cửu Tư phản ứng lại, dựng một kết giới cho Cố Thời đang bị gió thổi bay sợi lông, thuận tiện dùng ngón tay xoa đầu nhỏ của Cố Thời.

 

“Không sao rồi.”

 

Cố Thời giơ một ngón tay, nhìn hành lang và đồ vật quen thuộc bị phóng to gấp mười lần, cậu vỗ cánh hai cái, im lặng ngồi xuống.

 

Tụt mood.

 

Tạ Cửu Tư móc một bên cánh nhỏ của gà con: “Gương.”

 

Cố Thời vừa ngẩng đầu thì thấy chiếc gương trước mắt.

 

Trong gương là một cục lông xù xù, toàn thân màu vàng nhạt mềm mại, mỏ nhọn màu đỏ cam, đôi mắt màu đen.

 

Nhìn thoáng qua, đúng là gà con rồi!

 

Cố Thời không cam lòng, quay đầu vỗ một bên cánh, chỉ vào gương kêu “chíp chíp” với Tạ Cửu Tư.

 

Tạ Cửu Tư thử phân tích: “Gần thêm chút nữa?”

 

Cố Thời gật đầu như mổ thóc.

 

Tạ Cửu Tư đưa tay đến gần hơn.

 

Cố Thời nhìn gà con gần trong gang tấc, sắc mặt nghiêm túc, kiên trì tinh thần nghiêm túc nghiên cứu khoa học, giơ cao cánh lên, nhìn khắp bộ phận trên cơ thể có thể nhìn thấy!

 

“Chíp.”

 

Hình như trông không giống gà con lắm.

 

Cố Thời không biết gì về loài chim, nhưng lại cực kỳ quen thuộc gà vịt ngỗng.

 

—— Dù sao cậu cũng nhiều lần trộm gà ở sau núi.

 

Cố Thời buông xuống cánh.

 

Nhìn kỹ, lông trên người cậu ánh lên một tầng cam đỏ dưới ánh sáng tự nhiên, cánh cũng dài và rộng hơn gà con bình thường rất nhiều.

 

Thử kéo lông ở lỗ tai, giống với gà vịt ngỗng, vậy chắc là loài chim.

 

Cố Thời nhìn gương, hưng phấn trở lại, quay đầu nhìn về phía Cố Tu Minh, khoa tay múa chân.

 

“Chíp chíp pi!”

 

Không phải gà!

 

Ý tứ có hơi phức tạp, Cố Tu Minh lại không hiểu.

 

Cũng không phải chuyện quan trọng gì.

 

Cố Thời ưỡn ngực nói xong thì quay đầu kêu “Pi pi” với Tạ Cửu Tư.

 

Cậu chỉ vào mặt đất.

 

“?” Tạ Cửu Tư nhìn xuống đất, “Cậu muốn đi xuống?”

 

Cố Thời gật đầu.

 

Tạ Cửu Tư có chút không nỡ đặt cục lông xù xù ấm áp trong tay xuống, nhưng vẫn để Cố Thời xuống đất.

 

Cố Tu Minh nhìn gà con cố gắng nhảy từng bước một, té thì vỗ cánh phành phạch bò dậy, chỉ một lát sau đã dính đầy bụi, có chút hoài niệm: “Lúc tôi mới nhặt được thằng nhóc thúi này, nó cũng chưa biết đi.”

 

Không ngờ sau 20 năm lại có thể nhìn thấy hình ảnh này. Cố Thời đúng là càng sống càng thụt lùi, theo mặt vật lý.

 

Tạ Cửu Tư nghe Cố Tu Minh nói thì có chút hứng thú với Cố Thời lúc mới được nhặt về.

 

“Trước đây cậu ấy thế nào?”

 

Cố Tu Minh há miệng muốn nói ngài tò mò cái này làm gì? Rồi sau đó đột nhiên nhớ ra vị trước mặt là cha ruột của Cố Thời, vì vậy nhanh chóng sửa miệng.

 

“Thằng nhóc thúi này lúc đầu hoàn toàn khác với bây giờ, nhỏ xíu xiu, mặc dù vừa to gan vừa thông minh, nhưng thể chất rất yếu, rất mong manh, vừa đến mùa đông lạnh là bệnh liền.”

 

Nghe vậy, Tạ Cửu Tư nhìn về phía Cố Thời đã té ngã vô số lần, vẫn đang kiên trì vừa tập vỗ cánh vừa chửi bới.

 

Khỏe mạnh đến nỗi thật sự không nhìn ra trước đây cậu là một con ma ốm.

 

“Vì vậy trong mấy năm đầu tiên, tôi toàn đưa nó đến vùng duyên hải phía Nam để trú đông, đến 6 tuổi, sức khỏe của nó tốt hơn, cũng đúng tuổi đi học nên dẫn nó về Thương Ngô Quan.”

 

Sau đó, thằng quỷ nhỏ Cố Thời này mỗi năm đều khỏe hơn, đến năm 10 tuổi đã có thể chạy qua chạy lại giữa Thương Ngô Quan và trung tâm thành phố B mấy vòng mà không th* d*c chút nào.

 

Cố Tu Minh cũng hiểu rõ, Cố Thời có thể lực tốt như vậy, khi ông rút cây thước ra, cậu hoàn toàn có thể cướp đi hoặc bỏ chạy không còn bóng dáng.

 

Nhưng cậu vẫn giữ nguyên dáng vẻ vừa nhảy cẫng lên vừa la hét bị Cố Tu Minh đuổi theo.

 

Đây là tình yêu thương và an ủi nhỏ bé mà Cố Thời dành cho ông nhưng không biết phải diễn tả thế nào.

 

Ai mà không biết chứ?

 

Cố Tu Minh lải nhải kể lại chuyện nuôi dạy Cố Thời trước kia, nói một hồi thì nhịn không được bật cười, mặt mày hồng hào, giống như đang nói chuyện gì đó khiến ông cực kỳ vui vẻ.

 

Tạ Cửu Tư lắng nghe, đi theo gà con vừa đi vừa ngã đến tận cửa.

 

“À đúng rồi.” Cố Tu Minh dừng kể chuyện.

 

“?” Tạ Cửu Tư nghiêng đầu nhìn ông.

 

Cố Tu Minh đột nhiên nhớ tới chuyện chính: “Tôi tới để nhờ ngài hỗ trợ làm tan tuyết, đưa nhóm khảo sát xuống núi an toàn.”

 

Đêm qua tuyết đã ngừng rơi, sáng sớm hôm nay, vừa ngẩng đầu là có thể thấy Kim Ô đang khoác lên mình một biển ánh sáng ráng màu bay lượn phía chân trời.

 

Hôm nay người đi cùng Kim Ô là Tất Phương.

 

Hai con chim lửa bay song song nhau, khiến nhiệt độ không khí chợt tăng lên rất nhiều.

 

Tạ Cửu Tư gật đầu, sau đó dùng thần thức làm tan tuyết trên đường xuống núi.

 

Cố Tu Minh nhìn thoáng qua Cố Thời đang ngã phịch trên hành lang, nhấc chân bước qua, cúi đầu búng đầu gà con, thấy gà con vẫn chưa đứng vững loạng choạng ngã cái ạch, ông vui vẻ rạo rực ngân nga chắp tay sau lưng đi vào sân dành cho khách.

 

Cố Thời:???

 

Cố Thời không dám tin.

 

Ông bị điên à?!

 

Mọe con húc đầu chết đồ ngốc ông bây giờ!

 

Tạ Cửu Tư cũng tiến lên, nhìn gà con dùng cánh để đứng lên, sau đó vừa la hét về phía bóng lưng Cố Tu Minh vừa lao lên, anh nhắm mắt theo sau, thuận tiện mở điện thoại ra xem.

 

Anh đang tìm thức ăn cho gà.

 

Tạ Cửu Tư nhìn kết quả hiển thị trên màn hình điện thoại, anh do dự không thôi nhìn Cố Thời vừa quan sát xung quanh vừa té ngã rồi chíp chíp mắng mỏ.

 

Không biết loại thức ăn chăn nuôi nào có vị ngon nhất, hợp khẩu vị của yêu quái gia cầm nhất.

 

Tạ Cửu Tư muốn dành những điều tốt nhất cho gà con Cố Thời.

 

Sơn Thần Chung Sơn nhìn màn hình điện thoại, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhìn về phía hai con chim đang bay lượn phía chân trời.

 

Kêu Kim Ô với Tất Phương ăn thử trước là biết thôi.

 

Kim Ô và Tất Phương cẩn thận chấm công đi làm đồng thời hắt xì, hai mặt nhìn nhau, ngạc nhiên không thôi.

 

°°°°°°°°°°

 

Lời editor: Kim Ô & Tất Phương: #maimailaanhem#

 

Vậy là xác định Cố chíp bông chủng loài gì rồi ha.

Bình Luận (0)
Comment