Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Cuối cùng, Cố Thời lao đến ngưỡng cửa thì ngừng lại.
Trong quá khứ, cậu chỉ cần nhấc chân là có thể bước qua, nhưng bây giờ ngưỡng cửa lại cao gấp đôi cậu.
Cố Thời giương cánh, nhảy hai cái, sau khi phát hiện cú nhảy cao nhất cũng không thể nhảy qua được, vì vậy cậu cố gắng vỗ cánh, muốn bay lên.
—— Theo chiều dài đôi cánh đã thấy trước gương, có lẽ cậu là loài chim nào đó biết bay mới đúng!
Tạ Cửu Tư mua thức ăn cho gà, mắt vừa rời khỏi màn hình điện thoại thì nhìn thấy Cố Thời cong hai chân, dẩu đít, cánh vỗ ra tàn ảnh.
Tạ Cửu Tư: “?”
Gì vậy?
Cố Thời dồn hết sức lực, ngẩng đầu vỗ cánh, sau đó bật nhảy thật mạnh!
Tầm nhìn bị ngưỡng cửa chặn lại đột nhiên rộng mở, Cố Thời lảo đảo giương cánh giữ cân bằng, đứng trên ngưỡng cửa, hưng phấn nhảy nhót tại chỗ hai cái.
Gia biết bay!!
Cố Thời phấn khích quay đầu lại, “chíp chíp” không ngớt với Tạ Cửu Tư.
Tạ Cửu Tư nhìn gà con vừa lăn vừa bò nhảy cẫng trên ngưỡng cửa, dường như cảm nhận được một ít cảm xúc của Cố Thời.
Anh vỗ tay, khen ngợi: “Nhảy cao lắm.”
Cố Thời: “Chíp?”
Anh nghiêm túc chút đi, nhảy cái gì? Đây là bay!
Cố Thời vẫy vẫy cánh, điên cuồng ám chỉ.
“?” Tạ Cửu Tư nhìn động tác của Cố Thời, mờ mịt một lát mới bừng tỉnh, “Cánh rất dễ thương.”
Cố Thời: “…”
Thôi.
Tạ Cửu Tư không hề hiểu lòng người!
Cố Thời quay đầu đi, nhảy xuống ngưỡng cửa, tiếp tục lao về phía bóng lưng đã đi xa của Cố Tu Minh.
Sau khi gà con đã quen với việc đi đường và chạy bộ thì tốc độ di chuyển nhanh hơn rất nhiều, nhanh chóng đuổi theo Cố Tu Minh đang thong thả bước đi.
Cố Tu Minh nghe thấy tiếng gà con kêu thì hơi giật mình, cúi đầu xuống.
Cố Thời nhanh chóng vòng đến phía trước Cố Tu Minh, há miệng ngậm ống quần của ông, muốn khiến ông vấp ngã.
Lòng trả thù cực mạnh!
Cố Tu Minh nhìn Cố Thời đang đấu trí đấu dũng với ống quần của mình, vô cùng cạn lời.
Ông giơ chân ra, đẩy gà con nghịch ngợm vào đống tuyết ven đường, còn cực kỳ vô sỉ lấp hố tuyết lại.
Cố Tu bị đẩy làm cho lăn vài vòng.
Cậu mặt mày xám xịt chui đầu ra khỏi đống tuyết, trừng to mắt, ngửa đầu điên cuồng kêu lên với Cố Tu Minh.
“Pi pi! Chíp chíp chíp!”
Cố Tu Minh đút tay vào túi, “Ui” một tiếng: “Kêu rất êm tai.”
Cố Thời: Đệt!
Cố Tu Minh chỉ cảm thấy, trong suốt hơn 20 năm sống chung, đây là thời khắc hạnh phúc nhất mà Cố Thời đã đem lại cho ông.
Ông đút tay vào túi, kêu với Cố Thời.
“Chíp chíp!”
“Pi pi!”
“Chíp chíp chíp!”
Cố Thời cực kỳ bất lực và tức giận!
Cố Thời vung cánh, đống tuyết rơi xuống, rơi trúng mu bàn chân đang đi giày của Cố Tu Minh.
Cố Tu Minh không cam lòng yếu thế, xách gà con nhét vào cục tuyết, chỉ chừa lại mỗi cái đầu của Cố Thời ra ngoài.
Cố Thời:???
Ông điên à!!
“Ai da.” Cố Tu Minh mặt mày hồng hào, xoa xoa quả cầu tuyết Cố Thời, nhắm vào đống tuyết ven đường, giơ tay lên ném, “Tiến lên!”
Cố Thời bị ném mạnh ra ngoài.
Tạ Cửu Tư đứng đằng sau xem phim tình cảm hài của đôi thầy trò kia, anh giơ tay vớt Cố Thời trong đống tuyết ra, suy nghĩ rồi lại thả Cố Thời vào tay Cố Tu Minh.
Cố Thời: “Chíp chíp chíp???”
Cố Thời điên cuồng giãy giụa.
Đừng mà sếp ơi!
Ông già này rắp tâm bất chính!
Cố Tu Minh khẽ ho một tiếng, mang theo chút chột dạ khi bị bắt gặp đang bắt nạt con nhà người ta.
Trên người Cố Thời hoàn toàn không bị tuyết làm ướt, đây chắc chắn là công lao của Tạ Cửu Tư.
Xúc cảm trong lòng bàn tay mềm mại ấm áp, lông tơ non mịn cọ tới cọ lui khiến tim người ta cũng mềm nhũn theo.
Cố Tu Minh có hơi không nỡ buông tay.
Nhưng ông vẫn giao Cố Thời cho Tạ Cửu Tư.
So với ông, Cố Thời nên thân thiết với Tạ Cửu Tư hơn một chút mới tốt.
Nói thế nào đi nữa thì mấy năm sau đại nạn của ông cũng sẽ tới, người sẽ làm bạn bên cạnh Cố Thời vào trăm năm sau chính là vị Sơn Thần Chung Sơn này.
Dù sao hai người họ cũng là cha con ruột thịt, cha con thân thiết với nhau cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa, dù là về mặt tình cảm hay lý trí, Cố Tu Minh đều hy vọng mối quan hệ giữa Cố Thời và Tạ Cửu Tư tốt hơn một chút, như vậy ông mới có thể yên tâm hơn.
Cố Tu Minh v**t v* lòng bàn tay, gà con mềm như bông, xúc cảm ấm áp dễ chịu vẫn còn lưu lại đó.
Ông chậc lưỡi một tiếng, trong lòng dâng lên xíu cô đơn.
“?” Tạ Cửu Tư nhận lấy gà con, “Hai người không chơi nữa hả?”
“Không chơi nữa.” Cố Tu Minh xua tay, “Bây giờ tôi bận rồi, thằng nhóc thúi Cố Thời này giao cho ngài vậy.”
Tạ Cửu Tư gật đầu, cất gà con vào túi áo.
Anh mặc áo gió dài, túi rất sâu.
Cố Thời thò đầu ra từ túi Tạ Cửu Tư, kêu hai tiếng chíp chíp.
Tạ Cửu Tư nghe không hiểu.
Anh suy nghĩ một lát, lại lấy ra một đóa Đế Lưu Tương, đưa đến bên miệng gà con.
Cố Thời nhìn đóa Đế Lưu Tương còn to hơn đầu cậu, thử mổ hai cái, sau đó ăn luôn đóa Đế Lưu Tương mới trong tay Tạ Cửu Tư, kế tiếp quay đầu “Pi” một tiếng với Cố Tu Minh rồi rúc lại vào túi của Tạ Cửu Tư, không phát ra tiếng gì nữa.
Cố Tu Minh hiểu tiếng “Pi” này có ý nghĩa gì.
Chắc là đang an ủi ông đừng lo lắng linh tinh.
Gà con nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Cố Tu Minh im lặng một lúc lâu mới nói với Tạ Cửu Tư: “Thằng nhóc thúi Cố Thời này, tuy có chút nghịch ngợm, nhưng là một đứa bé ngoan.”
Thì đúng vậy mà.
Tạ Cửu Tư nghĩ.
Nếu Cố Thời không phải là đứa bé ngoan, chỉ với hành vi rảnh rỗi là xách thước đuổi đánh cậu khắp núi của Cố Tu Minh, thì nơi này đã không còn người ở từ lâu rồi.
Suy cho cùng, dù Cố Thời có yếu, thì cũng chỉ yếu đối với đám thần ma bọn họ mà thôi.
Muốn thu phục một Cố Tu Minh là chuyện vô cùng đơn giản.
Chỉ là Cố Thời không ra tay với Cố Tu Minh mà thôi.
Đương nhiên Cố Tu Minh biết điều này.
Nhưng ông sợ Tạ Cửu Tư không biết.
Vì vậy Cố Tu Minh nói thêm: “Ngoài miệng nó luôn ăn nói quái gở, không nói tiếng người, nhưng thật sự có tấm lòng rất tốt.”
Nghe vậy, Tạ Cửu Tư nhìn Cố Tu Minh một cái, sau đó gật đầu: “Ông cũng giống vậy.”
Cố Tu Minh: “??”
Tạ Cửu Tư thành thật: “Cố Thời nói thế.”
Hay lắm.
Cố Tu Minh thầm nhe răng trợn mắt hừ một tiếng trong lòng, nhưng cũng không phủ nhận.
Dù sao Cố Thời cũng là do ông nuôi lớn, cùng một cái nết với ông cũng là chuyện bình thường.
Nhưng tất nhiên, những lời như vậy không thể nói trước mặt Tạ Cửu Tư, cứ có cảm giác là đang thị uy một cách vi diệu.
Cố Tu Minh cũng không có ý như vậy.
Ông chỉ chọn một số ưu điểm của Cố Thời, khen cho Tạ Cửu Tư nghe.
Tạ Cửu Tư nghe một hồi thì nhận ra có gì đó không thích hợp.
Anh nhìn Cố Tu Minh, hỏi: “Ông sắp chết?”
Cố Tu Minh: “A?”
“Nghe ông nói giống như đang gửi gắm trẻ mồ côi.” Tạ Cửu Tư nói, nhìn thấy vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi của Cố Tu Minh, anh nói thêm, “Trên phim truyền hình nói như vậy.”
Cố Tu Minh: “…”
Cố Tu Minh nào dám khinh bỉ Tạ Cửu Tư.
Vì vậy ông chọn mắng phim truyền hình.
“Phim truyền hình nói bậy bạ đó!”
“Ồ.” Tạ Cửu Tư gật đầu, “Cố Thời rất tốt.”
Bốn chữ này khiến những lời Cố Tu Minh muốn nói nghẹn trở về.
Lão đạo sĩ gãi đầu, nhìn Sơn Thần dáng người cao lớn phong độ tao nhã trước mặt, lại nhìn thoáng qua túi áo đang phồng lên của anh, nhất thời có cảm giác như ông là một người ngoài.
Haizz.
Nếu nói một cách nghiêm túc thì ông đúng là người ngoài thật, Cố Tu Minh nghĩ.
Dù là chủng tộc hay quan hệ.
Trong lòng Cố Tu Minh hơi khó chịu, nhưng nhìn thấy Tạ Cửu Tư quan tâm Cố Thời thì lại có chút vui mừng.
Cuối cùng ông xua tay, nói: “Chúng ta nên nói chuyện chính đi, mấy ngày nay làm phiền ngài quá, hôm nay tôi muốn nhờ ngài đưa nhóm khảo sát xuống núi…”
Cố Tu Minh định là sau khi tiễn nhóm khảo sát và cả nhà Dư Tịnh xuống núi xong thì bắt đầu khuân vác những điển tịch không thể công bố ra ngoài của Thương Ngô Quan và đồ cá nhân lặt vặt.
Địa điểm khuân vác đến không phải là Viện Tam Giới, mà là nhờ Tạ Cửu Tư đưa đến Cửu U.
Đương nhiên, là nơi ở của Tạ Cửu Tư.
Việc bói toán của Thương Ngô Quan đã bị cắt đứt ở thế hệ của ông, nhưng dù sao Cố Thời trên danh nghĩa cũng là đồ đệ của ông.
Lỡ như ngày nào đó Cố Thời gặp được người có thiên phú bói toán, lỡ như thuật bói toán của Thương Ngô Quan sẽ lại lần nữa xuất hiện thì sao.
Suy cho cùng, xu thế chung của thiên đạo luôn có rất nhiều cơ duyên gặp gỡ để đảm bảo sự vận hành của thiên cương.
Tạ Cửu Tư chăm sóc cho Cố Thời như vậy, sau này dù không dẫn cậu đến Cửu U thì quan hệ giữa hai người chắc chắn cũng không kém.
Di sản truyền thừa của Thương Ngô Quan để ở chỗ Tạ Cửu Tư dĩ nhiên là an toàn nhất.
Đến khi dọn dẹp xong mọi thứ, ông sẽ lập tức đi xử lý ủy thác của Tạ Cửu Tư.
Bói xem Phượng Hoàng đang ở đâu, và bói xem tình huống tổ chức hại nhiều thần ma như vậy có thật là được Bàn Cổ Thần chống lưng hay không.
Rồi sau đó… Cố Tu Minh ghé vào sân mà nhóm khảo sát đang ở, thở ra một luồng sương trắng dài.
Rồi sau đó, có lẽ ông có thể bình yên ngồi xuống, tận mắt chứng kiến Thương Ngô Quan lấy lại sức sống một lần nữa.
Cố Tu Minh nghĩ, thấy Triệu Văn Chung ra mở cửa, sự mất mát do Cố Thời và Tạ Cửu Tư thân thiết với nhau đột nhiên vơi đi một chút.
Những đám cỏ dại mọc um tùm ở các góc và khe tường sân trong cơn gió lạnh dường như cũng dễ nhìn hơn nhiều trong mắt ông.
……
Mấy ngày nay Tạ Cửu Tư không ra khỏi cửa.
Anh tìm thấy một ít cây cối tràn ngập linh khí trong không gian giới tử của mình, lại đến Viện Tam Giới đánh cướp một đống thứ trong tay đám thần ma, sau đó vừa vụng về vừa nghiêm túc làm tổ chim theo hướng dẫn trong video.
Cố Thời được anh đặt trong tổ chim có tầng tầng linh khí và trận pháp bảo vệ, bên trong tổ chim còn được phủ đệm tơ tằm tạo cảm giác cực kỳ êm.
Khi Cố Thời tỉnh lại, Tạ Cửu Tư không có ở nhà.
Anh đi lấy thức ăn cho gà, hơn nữa còn cầm thức ăn cho gà vừa mới đến tay, đi thẳng đến chỗ Kim Ô đang làm việc chăm chỉ, cùng với Tất Phương đang ở cùng Kim Ô.
Cố Thời vừa mở mắt ra đã bị lồng chim xa hoa này làm cho chấn động, vỗ vỗ chỗ này, mổ mổ chỗ kia, sau đó sờ sờ cái bụng nhỏ đói bẹp dính của mình, tụ khí đan điền, kêu lên hai tiếng.
“Chíp chíp!”
Cậu đang gọi Tạ Cửu Tư.
Nhưng Tạ Cửu Tư lúc này đang xách mười mấy túi thức ăn cho gà giằng co với Tất Phương đang hùng hổ mắng chửi.
Cố Thời không gọi Tạ Cửu Tư nữa, bụng đói cồn cào vỗ cánh hai cái, cảm nhận sự thay đổi của mình.
Cánh đã lớn hơn và có sức lực hơn, mặc dù vẫn là dáng vẻ con non lông xù xù, nhưng dường như yêu quái không bị thiên nhiên hạn chế như chim non là rụng lông tơ, mọc lông mới trước khi có thể bay lượn.
Bản năng Cố Thời nhận ra bây giờ mình có thể bay.
Cố Thời đi đến cửa tổ chim hình tròn, nhô đầu ra nhìn xung quanh.
Tạ Cửu Tư treo tổ chim trên xà nhà đại sảnh tầng hai.
Cố Thời cúi đầu thì thấy dưới đất toàn là đèn lồng đỏ chưa hoàn thành.
Cố — hoàn toàn quên mất mình chưa nói được — Thời “wow” một tiếng cảm thán, nghĩ thầm có vẻ như gần đây Tạ Cửu Tư rất rảnh.
Nhưng người rảnh rỗi — Tạ Cửu Tư bây giờ lại không ở đây.
Cây dời chỗ thì chết, người dời chỗ thì sống, có thể chạy có thể nhảy thì sao lại để bản thân đói chết được.
Cố Thời vừa nghĩ vừa dang cánh ra, nhắm ngay bệ cửa sổ rộng mở, đạp chân, vô thức vỗ cánh phành phạch, sau khi đâm trái đâm phải trong đại sảnh một lúc lâu, cuối cùng cũng thành công bay đến địa điểm đã dự định!
Gia biết bay rồi!!
Cố Thời vô cùng kiêu ngạo ưỡn ngực, quay đầu tìm bóng dáng Tạ Cửu Tư theo thói quen, nhưng chỉ thấy sự trống trải.
Cố Thời hơi sửng sốt, vô thức muốn tìm điện thoại để liên lạc với Tạ Cửu Tư.
Kết quả là tìm một vòng mới sực nhớ ra, dù bây giờ có điện thoại thì cậu cũng không thể nào dùng được. Vẫn chưa biết điện thoại thông minh có thể phân biệt được cánh chim đụng vào hay không.
Thôi vậy.
Cố Thời nhanh chóng từ bỏ, lắc lắc lông, lấy lại tinh thần.
Không sao hết!
Không có Tạ Cửu Tư thì còn có Lý Bế Chủy Thao Thiết này nọ.
Có rất nhiều người có thể đút thức ăn cho cậu!
Cố Thời nhảy qua nhảy lại giữa mái hiên và cửa sổ để luyện tập kỹ năng mới của mình.
Sau khi vững vàng đáp xuống bệ cửa sổ một lần nữa, Cố Thời nhìn ánh nắng mặt trời chiếu vào trong phòng, nhảy đến chỗ râm mát.
Cứ cảm thấy mặt trời hôm nay hơi nóng.
Cố Thời có chút khó hiểu.
Đây là nhiệt độ mà mùa đông nên có sao?
Tạ Cửu Tư ở trên trời, nhìn 13 túi thức ăn cho gà bị Tất Phương đốt sạch sẽ thì cau mày.
“Không thích cái nào hết à…”
Nuôi gà khó quá.
Sắc mặt Tạ Cửu Tư dần trở nên nghiêm túc.
Không ổn, Cố Thời ngủ lâu như vậy, thể nào cũng đói bụng.
Tất Phương tức đến mức mất lý trí: “Tạ Cửu Tư, bà cha nó, anh bị điên à!”
Kim Ô muốn nói lại thôi, thôi xong lại muốn nói.
Hắn muốn nói, không phải là chúng tôi không thích, mà là chúng tôi không hề muốn ăn thứ này.
Nhưng hắn nhận thấy hơi thở nóng rực quá độ từ Tất Phương bên cạnh, lắp bắp muốn nhắc nhở Tất Phương làm vậy sẽ ảnh hưởng đến nhiệt độ dưới mặt đất, nhưng lại không dám mở miệng.
Kim Ô bị kẹp giữa hai đại lão Chúc Âm và Tất Phương, run bần bật, yếu đuối đáng thương.
Tạ Cửu Tư không biết cách nhìn bầu không khí, suy nghĩ hồi lâu, hỏi: “Các cậu thích ăn loại nào?”
Tất Phương muốn nổi lửa, trán bốc khói, hung dữ nói: “Chúng tôi thích ăn rồng!”
Tạ Cửu Tư nghe vậy, bừng tỉnh.
Anh nhớ trong hoa viên Thiên Đế nuôi không ít rồng —— đương nhiên là loài rồng được nuôi làm thú cưỡi, không cùng chủng tộc với những loài rồng được trời sinh đất dưỡng như anh.
Tất Phương cảnh giác nhìn Tạ Cửu Tư đang bừng tỉnh: “Anh muốn làm gì?”
“Tôi đi tìm Anh Chiêu.” Tạ Cửu Tư cũng không nói dối, “Anh ta trông coi hoa viên Thiên Đế, tôi đi tìm anh ta lấy vài con rồng về.”
Mỗi chủng loại bắt một con, chắc chắn sẽ có con mà Cố Thời thích ăn.
Tạ Cửu Tư giãn mày, cảm xúc cũng tốt hơn rõ rệt.
Tất Phương nhìn Tạ Cửu Tư rời đi, quay đầu nhìn Kim Ô với vẻ khó tin: “Anh ta tin thật hả?”
Kim Ô cẩn thận gật đầu: “Chắc là vậy.”
“Anh ta tìm Anh Chiêu đòi rồng cho chúng ta hả?” Đôi mắt Tất Phương chấn động.
Kim Ô càng cẩn thận hơn: “Hình như vậy.”
Tất Phương híp mắt nhìn theo hướng Tạ Cửu Tư rời đi, nghĩ mãi không ra.
Nhưng hắn cảm thấy vô sự hiến ân cần, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Trong lòng Tất Phương reng reng tiếng chuông cảnh báo, quay đầu ân cần dạy bảo Kim Ô: “Chúng ta đừng để ý đến anh ta, em còn nhỏ, phải cảnh giác với mấy ông chú kỳ quái cho kẹo, không thể ăn.”
Kim Ô gật đầu: “Em cũng không thích ăn kẹo.”
“Rồng cũng không được.”
“Em cũng không ăn rồng.”
Tất Phương suy nghĩ, bổ sung: “Sachima cũng không được.”
Kim Ô lập tức do dự.
Tất Phương cốc đầu hắn.
Kim Ô tủi thân: “Dạ được.”
Cố Thời cảm thấy nhiệt độ tăng cao quá mức vừa nãy đã giảm xuống rất nhiều, tức khắc nhảy lên, vung cánh bay ra ngoài cửa sổ, bay thẳng đến sân của Thao Thiết.
Cố Thời dừng lại ngoài bệ cửa sổ ở tầng hai, mổ mổ vào cửa kính, kêu hai tiếng “chíp chíp” với Lý Bế Chủy.
Lý Bế Chủy nhìn con chim màu vàng nhạt ngoài cửa sổ, vừa liếc mắt đã nhìn thấy hơi thở giương nanh múa vuốt thuộc về Tạ Cửu Tư trên người con chim này.
Lý Bế Chủy hoảng sợ, mở cửa sổ ra: “Cố Thời?!”
Cố Thời gật đầu, nhảy từ ngoài bệ cửa sổ vào, vừa mới nghĩ xem nên ám chỉ rằng cậu muốn ăn cơm như thế nào thì nghe thấy Thao Thiết ở bên kia mắng chửi.
Cố Thời nhảy l*n đ*nh đầu Lý Bế Chủy: “Chíp chíp?”
“Gần đây cậu ấy đang làm cái… phân tích thi đấu hay gì đó.” Lý Bế Chủy cũng không hiểu lắm, “Cố Thời, sao cậu lại biến…”
Lý Bế Chủy còn chưa dứt lời, Thao Thiết đã quay đầu qua nhìn, ánh mắt lướt qua cục lông vàng đang ngồi xổm trên đầu Lý Bế Chủy.
Hắn nổi giận đùng đùng, mắng vào màn hình: “Tôi rải gạo lên bàn phím, gà còn chơi giỏi hơn cậu ta!”
Hắn còn chưa dứt lời đã với tay vớt Cố Thời đến, đặt cậu lên bàn phím!
“Tôi nói! Cậu chơi!”
Cố Thời: “???”
°°°°°°°°°°
Lời editor: Cố Thời kiểu: Ủa dì dị?
Mấy nay bận chạy đi tìm việc làm, tìm ở TP, An Giang, Kiên Giang mà không chỗ nào nhận, thôi số ăn ở không rồi :)))