Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Toàn thân Cố Tu Minh cứng đờ.
Ông cảm thấy như mình đã bỏ lỡ vài mùa của cốt truyện.
Giống như đoạn PV giới thiệu được phát trước khi đi ngủ vậy, vừa mở mắt ra thì đã chiếu đến danh sách diễn viên ở cuối phim rồi.
Mức độ nhảy vọt quả thật có thể so với việc đang cúi xuống nhặt bút trong giờ toán tiểu học, vừa ngẩng đầu lên thì trên bảng đen đã biến thành hàm số thực.
Rất đột ngột. Rất khó hiểu.
Cố Tu Minh muốn nói lại thôi, nhưng vẫn muốn nói, ông nhìn Tạ Cửu Tư và Cố Thời đang vùng vẫy cánh nhỏ trên chân Tạ Cửu Tư, cố kìm nén những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Con cháu có con cháu…*
*Mình nghĩ nguyên câu này là “con cháu có phúc của con cháu”, do chữ “phúc” đứng cuối câu trong tiếng Trung, mà ông Cố không nói hết câu nên thành ra như vậy.
Ồ không đúng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hình như tuổi tác của Cố Thời có thể làm tổ tiên của ông luôn rồi.
Vậy là tổ tiên có… Dẹp.
Nghĩ vậy, cho dù là có thân phận gì, ông cũng không nên nhúng tay vào chuyện tình cảm của Cố Thời.
Ông cũng đâu phải gia trưởng phong kiến!
Cố Thời chỉ đang lén yêu đương mà thôi, ông không hề tức giận, đâu phải phạm pháp gì đâu, ông thật sự không tức giận chút nào.
Cố Tu Minh nghiêm mặt, nghĩ thầm, thằng nhóc thúi này có yêu đương hay không thì liên quan gì đến mình?
Thằng nhóc này làm gì quan tâm đến chính sự.
Thằng nhóc chết tiệt này…
Cố Tu Minh lải nhải trong lòng.
Cố Thời hoàn toàn không để ý tới sự bối rối trong lòng Cố Tu Minh.
Cậu hưng phấn dang rộng cánh, ngẩng đầu nhìn Tạ Cửu Tư, “chíp chíp” quơ tay múa chân.
Phượng Hoàng!
Là phượng Hoàng!
Cố Thời hưng phấn không thôi nhảy nhót trên chân Tạ Cửu Tư.
Còn hơn cả chim bạc má đuôi dài nữa!
Hay quá, bây giờ mình sẽ đi tra Phượng Hoàng trên máy tính!
Kể cả khi ghi chép của con người không chắc sẽ hoàn toàn chính xác, nhưng đọc rất sướng!
Cố Thời không thèm quan tâm chuyện mình làm Phượng Hoàng thì đồ quỷ xui xẻo kia cũng chính là mình.
Dù sao cậu không có ký ức trước kia, không bị ký ức lừa gạt cũng có thể sống tốt đến bây giờ, cũng không có cảm giác suy sụp kiểu “Tôi khổ như vậy hóa ra đều có nguyên nhân”.
Cậu chỉ là mừng như điên vì đã thoát khỏi khả năng làm gà tinh!
Trên đời lại có chuyện tốt thế này!
Quả thực là bánh từ trên trời rơi xuống!
Gia đi tìm xem Phượng Hoàng trông như thế nào!
Cố Thời hưng phấn vỗ cánh, đá chân lao về phía máy tính.
Tạ Cửu Tư cụp mắt, đưa tay ôm Cố Thời trên chân lên.
Cố Thời:???
Buông cái tay ra!
Cố Thời vỗ cánh thật mạnh, quay đầu, kêu “Pi pi” với Tạ Cửu Tư.
Buông ra, tôi muốn đi xem Phượng Hoàng trông thế nào! Vô cùng gấp!
Tạ Cửu Tư mím môi nhìn chú chim non đang cố gắng vùng vẫy để rời đi.
Tính tình Cố Thời rất tốt, dù là đối với Cố Tu Minh, trước giờ cậu cũng chỉ nói ngoài miệng chứ không bao giờ coi trọng.
Bây giờ trông cậu như muốn lao đi đánh lộn, chắc chắn là rất tức giận.
Tạ Cửu Tư bóp cái mỏ đang “Pi pi” liên tục của Cố Thời lại, ôm cậu chặt hơn: “Không được.”
Cố Thời:??
Tạ Cửu Tư sắc mặt trịnh trọng nghiêm túc: “Em quá yếu, không thể đi.”
Cố Thời:???
Tạ Cửu Tư nói: “Giao cho anh là được rồi.”
Cố Thời: “…?”
Rốt cuộc anh đang nói cái quái gì vậy?!
Muốn giúp tôi tìm tài liệu hả?!
Cố Thời nghĩ thầm, tìm tài liệu thì liên quan gì đến chuyện tôi yếu?
Tạ Cửu Tư nhìn chim non đạp chân trong lòng bàn tay anh, đầu nghiêng qua một bên, rút mỏ khỏi tay anh.
Tạ Cửu Tư thấy cậu ngừng nói, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định dựng kết giới trong văn phòng để phòng ngừa, đề phòng Cố Thời bốc đồng chạy ra ngoài.
Nhưng cũng may trông Cố Thời vẫn còn rất lý trí, sau khi thoát khỏi tay anh thì bay về phía máy tính, không có ý định ra ngoài.
Tạ Cửu Tư dời mắt khỏi Cố Thời, quyết định trong khoảng thời gian tiếp theo sẽ quan sát Cố Thời mọi lúc mọi nơi, đề phòng cậu chạy đi báo thù.
Tạ tiên sinh tỏ vẻ nghiêm túc, cảm thấy mình đang gánh vác một trách nhiệm nặng nề.
Cố Tu Minh nhìn Cố Thời đang điên cuồng gõ bàn phím ở bên kia, có thể đoán sơ sơ lúc này Cố Thời đang làm gì.
80% là đang tìm các truyền thuyết giai thoại về Phượng Hoàng.
Phần xem kỹ nhất chắc chắn là những lời đồn về ngoại hình của Phượng Hoàng, đồ tự luyến chỉ biết chọn những cái đẹp làm tiêu chuẩn.
Cố Tu Minh vừa khinh bỉ, vừa thở phào nhẹ nhõm.
Phản ứng đầu tiên của Cố Thời là phóng qua chỗ máy tính chứ không phải chạy đến hét chíp chíp vào mặt ông, chứng minh Cố Thời không thèm để ý đến việc mình bị đâm.
Có lẽ là không nhớ gì về chuyện này, nên cũng không thấy tức giận.
Là chuyện tốt.
Cố Tu Minh nghĩ thầm, không nhớ gì vẫn tốt hơn là lòng mang thù hận.
Tạ Cửu Tư nhìn Cố Tu Minh, tạo một kết giới không cho Cố Thời nghe thấy bọn họ nói chuyện, hỏi: “Khi nào ông có thể tìm ra vị trí của Bàn Cổ Thần?”
“Khó nói lắm, ngày mai tôi sẽ bắt đầu bói.” Cố Tu Minh nói rồi dừng một chút, “Tôi đã xử lý xong chuyện bên Thương Ngô Quan, thời gian thỏa thuận với đoàn khảo sát là đầu xuân năm sau…”
Tạ Cửu Tư không hiểu Cố Tu Minh nói cái này với anh để làm gì.
Cố Tu Minh do dự một chút, vẫn nói: “Nếu đến lúc đó vẫn chưa có kết quả bói, chỉ sợ làm phiền ngài và Cố Thời hỗ trợ trông chừng rồi.”
Tạ Cửu Tư suy nghĩ một lát, cảm thấy Cố Thời chắc chắn sẽ gật đầu đồng ý chuyện này, vì vậy anh dứt khoát gật đầu.
Cố Tu Minh quay đầu nhìn thoáng qua gà con chỉ nghe thấy tiếng chứ không nhìn thấy bóng dáng đằng sau máy tính, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lấy lại bình tĩnh, thử dò hỏi.
“Ngài và Cố Thời… ở bên nhau?”*
*Khúc này ông Cố dùng từ “一起”, có nghĩa là “ở bên nhau”, nếu hỏi về vấn đề tình cảm thì có thể hiểu là đang hỏi khéo là “yêu nhau”.
Tạ Cửu Tư có hơi khó hiểu: “Chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau.”
Cả Viện Tam Giới, anh là người thân thiết với Cố Thời nhất.
Cố Tu Minh sửng sốt: “Vẫn luôn ở bên nhau?”
Tạ Cửu Tư cảm thấy câu này không có vấn đề gì, vì vậy gật đầu một cách chắc chắn.
Cố Tu Minh nhất thời không nói nên lời.
Ông nghĩ, nếu là người bình thường nói những lời này, vậy có lẽ chỉ là nghĩa đen, nhưng khi Tạ Cửu Tư nói ra lời này… xét đến tuổi tác và thân phận của vị này, vậy phải suy nghĩ nhiều hơn chút.
Vẫn luôn ở bên nhau.
Bảo sao.
Cố Tu Minh chợt hiểu ra.
Bảo sao số phận của Tạ Cửu Tư và Cố Thời chồng lên nhau, bảo sao ngay từ đầu Cố Thời đã không kính sợ phòng bị Tạ Cửu Tư, bảo sao khi Tạ Cửu Tư chưa biết Cố Thời là Phượng Hoàng thì đã chăm sóc cậu như vậy.
Hóa ra Chúc Âm và Phượng Hoàng vẫn luôn ở bên nhau, đây là duyên phận và bản năng tích lũy từ trước.
Nếu nghĩ kỹ lại thì sẽ thấy một số manh mối, ví dụ trong dân gian luôn có câu rồng phượng tượng trưng cho sự cát tường, khi nhắc đến rồng thì người ta luôn đề cập đến phượng.
Hầu hết các điển cố truyền thuyết đều dựa trên tin đồn, tất nhiên từng có người bắt gặp manh mối nên mới có những câu chuyện thế này được lưu truyền lại.
Tuy nhất thời Cố Tu Minh không nghĩ ra vì sao lúc trước khi ông muốn đồ vật liên quan đến Phượng Hoàng thì Tạ Cửu Tư lại nói không có.
Nhưng sự tồn tại như Tạ Cửu Tư, có những điều ông không hiểu cũng là chuyện bình thường.
Cố Tu Minh càng nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện vốn nên như vậy.
Ông tự thuyết phục bản thân, khi quay đầu nhìn về phía Cố Thời, khó tránh khỏi có chút nhẹ nhõm vui mừng.
Sao ông có thể không vui cho được?
Nói thế nào thì Cố Thời cũng là nhóc con mà ông nuôi nấng.
Trước kia ông luôn nghĩ, trăm năm sau, một yêu quái nhỏ bị bỏ lại như Cố Thời, dù là ở lại Thương Ngô Quan hay đi lưu lạc khắp nơi cũng sẽ rất cô đơn.
Cố Tu Minh đã trải qua khoảng thời gian dài sống cô độc một mình lang thang khắp nơi.
Mặc dù ngoài miệng ông gọi đó là “du lịch”.
Nhưng ông không mong Cố Thời trải qua loại cảm giác đó, đặc biệt là tuổi thọ của con người chỉ có mấy chục năm, còn yêu quái có thể lên đến mấy trăm năm nếu không có gì bất ngờ xảy ra.
Chỉ là bây giờ, Cố Tu Minh biết, nếu ông đi rồi, Cố Thời cũng sẽ không cô đơn một mình.
―― Đây chính là chuyện cực tốt!
Giác quan Cố Thời nhạy bén đã giúp cậu nhận ra ánh mắt của Cố Tu Minh.
Cậu thò đầu ra từ sau máy tính, đối diện với ánh mắt của Cố Tu Minh.
Êu!
Ánh mắt ông già kiểu gì vậy?
Sến súa đến mức có chút mắc ói.
Cố Thời lùi lại ba bước lớn, đám lông trên người dựng đứng lên, với đôi mắt đen nhỏ của cậu mà làm hành động coi thường thì hơi khó, thế là cậu quay đầu đi, chu mông về phía Cố Tu Minh, uốn éo, rồi xoay đầu lại nheo mắt nhìn tỏ vẻ khinh thường.
Cố Tu Minh: “…”
Đệ tử bất hiếu!
Cố Tu Minh sờ cây thước trong tay áo, hít sâu một hơi, bày ra dáng vẻ hòa nhã hết sức có thể, nói: “Con và Chúc Âm, hãy sống thật tốt nhé.”
Qua kết giới của Tạ Cửu Tư, Cố Thời chỉ nhìn thấy miệng Cố Tu Minh khép khép mở mở, biểu cảm hòa nhã đến mức khiến da đầu cậu tê dại.
Cố Thời còn thấy động tác sờ chiếc túi bí mật trong tay áo của Cố Tu Minh.
Ông già vừa nói gì thế?
Cố Thời ngạc nhiên mang theo sự không chắc chắn.
Có phải ông nói “Trong vòng 3 ngày, cá mập* con” không?
*“Cá mập” đồng âm với từ “giết”.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Đang cảm động vì suy nghĩ của ông Cố luôn á