Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Tạ Cửu Tư và Cố Tu Minh nói chuyện công việc.
Dựa trên tiền đề rằng Cố Thời là Phượng Hoàng, có rất nhiều suy đoán lúc trước đã được chứng minh rành mạch.
Cố Tu Minh từng kể ngắn gọn một số chuyện thú vị về thời thơ ấu của Cố Thời với Tạ Cửu Tư, nhưng trong mấy năm đầu khi gặp gỡ Cố Thời, Cố Tu Minh thật sự muốn sứt đầu mẻ trán.
“Mấy năm đầu khi nhặt được Cố Thời, sức khỏe nó rất kém.”
Đó là tháng mùa đông khắc nghiệt, gió mạnh thổi trong không khí, xuyên vào da thịt xương cốt, nhìn bằng mắt thường, cậu là một đứa nhỏ khoảng 2 3 tuổi, toàn thân bẩn thỉu nhỏ bé gầy yếu, áo rách quần manh, co ro một cục ở góc đường, quấn chặt một tấm nhựa to, cố gắng chắn gió một cách vô ích.
Khi Cố Tu Minh bế đứa nhỏ lên, toàn thân đứa nhỏ đã đầy vết xanh tím vì lạnh.
Cố Tu Minh đưa cậu đến viện phúc lợi Sơn Nam cách đó không xa.
Điều kiện của viện phúc lợi khi đó không bằng bây giờ, nền nhà được cải biến từ một lô đất, phòng toàn là tự xây, cao ba tầng, tổng cộng 16 phòng dính sát vào nhau.
Đó là những năm rất tồi tệ, nhiều đứa nhỏ bị bỏ rơi trong viện phúc lợi phải chen chúc nhau trong 16 căn phòng kia, thật sự không thể nhận thêm đứa nhỏ mới.
Mà tình huống của Cố Thời ngay lúc đó trông như sắp sống không nổi nữa.
Cơ thể đầy vết thương do giá rét, hơi thở yếu ớt, sốt cao.
Vì vậy Cố Tu Minh tiện tay bói một quẻ cho Cố Thời, ông nhìn quẻ tượng, lại nhìn Cố Thời yêu khí yếu đến mức ông cũng không nhận ra, đành làm phiền viện trưởng viện phúc lợi giúp ông làm thủ tục nhận nuôi Cố Thời.
Những năm sau đó, Cố Tu Minh đã tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm tích lũy được sau khi lăn lộn làm việc bên ngoài để chữa bệnh cho Cố Thời.
“Mấy năm đầu, gần như là chuyển từ bệnh viện này sang bệnh viện khác.”
Tất nhiên Cố Tu Minh không thể nào dẫn một yêu quái nhỏ thể chất cực kỳ yếu ớt đi xin giúp đỡ từ những người có năng lực siêu nhiên được, cho nên lúc đầu Cố Thời hầu như đều dựa vào phương pháp y học của con người để chữa một đống bệnh quấn thân.
Cũng không có gì không đúng.
Mọi sinh linh đều rất thông minh, nhất là khi nhắc đến bản năng sinh tồn.
Một số động vật học cách bắt chước để sinh tồn, và việc yêu quái giả vờ làm con người để sinh tồn để đạt được lợi ích, đây cũng là chuyện rất bình thường.
“Nuôi đến năm thứ sáu, sức khỏe của nó đã tốt hơn rất nhiều, theo thời gian trôi qua, dần dần trở nên khỏe hơn con người bình thường.”
Bây giờ nghĩ lại, sở dĩ lúc đầu Cố Thời trông đáng thương như vậy, 80% là vì vừa trải qua xung đột —— hơn nữa xét theo bản thể và sức mạnh hiện tại của cậu, rất có thể đã xảy ra chuyện không may trong thời kỳ niết bàn.
Tạ Cửu Tư nghe Cố Tu Minh kể lại, anh hơi dừng lại, bấm tay tính toán.
Phượng Hoàng 500 năm niết bàn một lần, đây cũng không phải là bí mật gì.
Tuy không thể xác định chính xác từng ngày từng tháng trong 500 năm này, nhưng nếu thật sự tính toán thì kết quả sẽ không dao động quá 3 năm.
Tạ Cửu Tư ngước nhìn Cố Thời.
Cố Thời đã hết tò mò, tiếp tục tìm tòi nội dung về Phượng Hoàng.
Dù sao cậu cũng không nghe thấy gì.
Tạ Cửu Tư thu hồi tầm mắt, nói: “Tính theo năm đó, hiện tại cậu ấy không nên ở chỗ này.”
Phượng Hoàng niết bàn luân hồi để trở nên mạnh hơn, đây là điều độc đáo nhất trong số tất cả các linh thú, chính vì nguyên nhân này, khi đến thời điểm, Phượng Hoàng sẽ luôn núp rất kỹ, cho đến khi niết bàn hoàn thành, hấp thu sạch sẽ trứng tu vi ngưng tụ từ kiếp trước mới có thể trở về thế gian.
Có lẽ ngoại trừ những linh thú trời sinh đã biết lục đạo của thiên địa thì không ai có thể tìm thấy cậu.
Từ rất lâu trước kia, Tạ Cửu Tư đã cô độc một mình, anh rất ít khi để ý đến trạng thái của những linh thú khác.
Anh chỉ nghe thấy cái loa Lý Bế Chủy phát thanh với anh rằng, mỗi lần Phượng Hoàng đều trốn khoảng 100 năm, đến khi ra ngoài thì đã là hình thể thành niên, thậm chí còn mạnh hơn lần xuất hiện trước.
Mà việc Phượng Hoàng niết bàn sẽ biến trở về thành một chú chim non nở ra từ vỏ trứng, là do Phượng Hoàng nói ra khi bị mắc kẹt trong ảo ảnh.
Nếu tính theo thời gian hiện tại, Phượng Hoàng hẳn phải tốn hơn 70 năm nữa mới đạt đến cảnh giới niết bàn và rời khỏi nơi ẩn náu mới đúng.
Hơn nữa, huyết mạch bày ra đó, rốt cuộc là trong tình huống gì lại khiến Cố Tu Minh nhặt được một Cố Thời còn thảm hơn cả đứa trẻ loài người?
Tạ Cửu Tư im lặng một lát, mày nhíu lại.
Anh nghi ngờ, lúc Cố Thời niết bàn thì bị người khác quấy rầy —— thậm chí có khả năng không phải tự cậu phá vỏ chui ra.
Khả năng cực cao là Cố Thời bị người khác ép rời khỏi nơi tu luyện hàng trăm triệu năm của mình, vỏ trứng ngưng tụ của cậu thì bị cướp đi, còn cậu thì bị vứt sang một bên, hoặc là cậu nhận ra nguy hiểm nên bỏ chạy theo bản năng.
Không nói đến con người, ngay cả những động vật không có linh trí cũng hiểu rằng con non rất dễ tử vong, loại tình huống này cũng áp dụng cho Phượng Hoàng.
Cố Thời là Phượng Hoàng được trời điểm hóa, sẽ không tử vong, nhưng vẫn sẽ bị thương và suy yếu.
Là nhóm sinh linh đầu tiên bước đi trên thế gian, lăn lộn thành ra như Cố Thời quả thật là chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy.
Trên mặt Tạ Cửu Tư lộ ra chút tức giận, anh nói suy nghĩ của mình cho Cố Tu Minh rồi thúc giục: “Nhanh tìm ra bọn họ đi.”
Cố Tu Minh sao có thể không đồng ý.
Ông nuôi dưỡng Cố Thời 20 năm, coi cậu như con mình, biết được lý do tại sao Cố Thời khi còn nhỏ lại gầy yếu bệnh tật như vậy, thêm vào đó khi nhớ lại toàn bộ số tiền tiết kiệm bị tiêu hết vào thời điểm đó của mình, tức khắc thù mới hận cũ dâng lên, ông không muốn đợi ngày mai nữa mà muốn bắt tay vào việc ngay bây giờ.
Nhưng vừa nhấc chân lên thì ông lại dừng lại, nhờ vả: “Mấy việc này, xin ngài đừng nói với Cố Thời, nó không nhớ những chuyện khi còn nhỏ, như vậy là tốt lắm rồi…”
Cố Tu Minh nói được một nửa thì thấy Tạ Cửu Tư nhíu mày, ông vội ngậm miệng lại, sợ Tạ Cửu Tư cảm thấy ông nhiều chuyện.
“Tôi sẽ không nói với cậu ấy.”
Tạ Cửu Tư cũng không có bất mãn gì với Cố Tu Minh. Cố Tu Minh thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, nhờ ngài đưa tôi đến đài bói toán.”
Tạ Cửu Tư bấm pháp quyết, đưa Cố Tu Minh đến đài bói toán mới xây trên núi, để ông bắt đầu bói.
Anh quay đầu lại, nhìn về phía gà con bên kia.
Thực lực hiện giờ của Cố Thời thậm chí còn không bằng yêu quái mới tu luyện trăm năm, hai đóa Đế Lưu Tương trước đó cũng không giúp cậu trưởng thành hơn được bao nhiêu, có lẽ vì toàn bộ năng lượng của Đế Lưu Tương đều được dùng để bù đắp cho sự thiếu hụt trong cơ thể cậu.
Ban đầu Tạ Cửu Tư chỉ cho rằng Cố Thời là yêu quái nhỏ có huyết mạch mạnh mẽ, yếu thì cứ yếu đi, từ từ tu hành là được. Bây giờ biết Cố Thời rơi xuống đồng bằng thế này là do có người hại, anh đột nhiên cảm thấy tức giận.
Cố Thời phải là một con Phượng Hoàng có sức mạnh vô song.
Nhưng bây giờ hơi thở của cậu mong manh như ánh sáng đom đóm vào ban ngày, nếu không quan sát kỹ thì gần như không phát hiện ra, điều này khiến Tạ Cửu Tư cực kỳ tức giận, vì đến giờ vẫn chưa phát hiện ra thủ phạm.
Giữa hai hàng lông mày Cố Thời có pháp ấn của anh.
Nhân quả của Cố Thời cũng chính là nhân quả của anh.
Người đã ra tay với Cố Thời chính là ra tay với anh.
Tạ Cửu Tư càng lúc càng khó chịu.
Cố Thời vui vẻ tra cứu thông tin về Phượng Hoàng, phát hiện trong truyền thuyết chưa từng có lời đồn đại tiêu cực nào về loài chim thần thoại này.
Cậu tìm kiếm một hồi, tất cả mọi thứ đều được thổi phồng đến mức như đang ba hoa chích chòe, từ bề ngoài cho đến ý nghĩa tượng trưng, không có một góc chết nào, khiến cho đương sự vô cùng sảng khoái.
Trong lúc cậu đang lâng lâng thì một luồng cảm xúc khác kéo giật ngược cậu lại.
Vị trí pháp ấn giữa mày hơi nóng lên, truyền đến sự bất an thuộc về một người khác.
Cố Thời hơi giật mình, tắt trang web trên máy tính, nhảy ra từ sau màn hình, bay đến trên chân Tạ Cửu Tư, nghiêng nghiêng đầu.
“Pi pi?”
Tạ Cửu Tư rũ mắt, nhéo nhéo cánh nhỏ của Cố Thời: “Đói bụng?”
Cố Thời lắc đầu.
Cậu muốn ra hiệu để hỏi “sao anh lại không vui”, nhưng nghĩ đến mạch não của Tạ Cửu Tư và cậu khác nhau như trời với đất thì từ bỏ.
Cố Thời vươn cánh an ủi vỗ vỗ ngón tay Tạ Cửu Tư, sau đó chỉ chỉ về phía máy tính trên bàn.
“Pi pi!”
Đến chỗ máy tính đi, đánh chữ giao lưu!
Tạ Cửu Tư ngẩng đầu lên, cong ngón tay lại, lấy hết toàn bộ Đế Lưu Tương trên bàn máy tính đến đây, đưa cho Cố Thời, đầu ngón tay v**t v* đầu nhỏ mềm mại của Cố Thời.
Cố Thời: “…”
Đầu của Cố Thời lắc qua lắc lại vì bị Tạ Cửu Tư sờ, cậu đang định ngẩng đầu lên để nhắc lại nhu cầu của mình thì nghe thấy Tạ Cửu Tư thì thầm: “Tôi sẽ giúp cậu khôi phục sớm nhất có thể.”
Cố Thời chớp chớp mắt.
Cậu nhớ lại những sự tích của Phượng Hoàng nghe được từ đám Lý Bế Chủy trước đó.
Hình như cậu vốn nên là một người mạnh ngang hàng với Tạ Cửu Tư.
Cố Thời muốn nói với Tạ Cửu Tư là không cần phải gấp, ít nhất bản thân cậu cũng không sốt ruột, con người, à không phải, Phượng Hoàng ấy mà, sống lâu như vậy thì chắc chắn sẽ gặp phải một số chuyện ngoài ý muốn.
Hơn nữa, trong đời sống xã hội hiện đại, sức mạnh siêu nhiên không còn quá quan trọng nữa.
Thấy sếp Tạ tức giận vì chuyện của mình, Cố Thời cảm thấy trái tim như bị đệm mèo cào, tê tê ngứa ngứa, có chút xấu hổ.
Trong lòng cậu có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến bên miệng lại biến thành ——
“Pi pi! Chíp! Pi!”
Mọe!
Cố Thời ngậm miệng lại, dưới cơn tức giận tột độ ăn hết sạch tám đóa Đế Lưu Tương.
Tạ Cửu Tư nhìn gà con ăn xong đóa thứ tám thì nhắm mắt ngất xỉu, anh bế gà con lên, đặt cậu vào túi, đứng dậy đi tắt máy tính rồi về sân của mình.
Trong phòng toàn là đèn lồng, một số đã hoàn thành, một số chưa hoàn thành, một số thì bị hỏng, còn có tài liệu và mấy đồ lặt vặt chất thành một đống lộn xộn.
Tạ Cửu Tư đặt Cố Thời đã ngủ say vào tổ chim do anh làm.
Chim non thuận thế lăn hai vòng trên đệm lót tơ tằm, ngủ chổng vó, không giống chim chút nào.
Tạ Cửu Tư dời mắt, hít sâu, miễn cưỡng đè cơn tức đang cuồn cuộn trong lòng xuống, nhìn ngày tháng trên điện thoại.
Vẫn còn một tháng nữa mới đến Tết, Tạ Cửu Tư biết, con người rất coi trọng ngày đó.
Cố Thời được nuôi như một con người, có lẽ cũng không ngoại lệ.
Đến Tết, hình như cần phải tặng quà cho bạn bè thân thích.
Đương nhiên, Tạ Cửu Tư chỉ chuẩn bị quà cho một mình Cố Thời mà thôi.
Cố Thời vừa một hơi ăn sạch tám đóa Đế Lưu Tương, chắc cũng phải ngủ tận 20 ngày, Tạ Cửu Tư tính toán, có lẽ cũng đủ thời gian.
Anh tìm thấy chính xác một chiếc đèn lồng đang làm dở trong đống đèn lồng đầy đất, vén tay áo lên, xách nó lên.
Có lẽ đây sẽ là một món quà năm mới tuyệt vời.
Bởi vì trên mạng nói, tốt nhất là nên tặng món quà mà đối phương muốn.
Tạ Cửu Tư nhớ rất rõ, Cố Thời nói muốn nhìn thấy cảnh Thương Ngô Quan náo nhiệt treo đầy đèn lồng.
Đèn lồng thì anh đã làm, còn về náo nhiệt…
Tạ Cửu Tư buộc đèn lồng, nhớ lại lý do vì sao người chồng thường xuyên về trễ trong bộ phim mẹ chồng nàng dâu mà anh xem lúc nãy.
Có phải gọi là… team building không?
Ừm. Đám rảnh rỗi ở Viện Tam Giới chưa từng team building.
Thương Ngô Quan thì ở Chung Sơn, khoảng cách gần, không có con người, đồ cần phải bảo mật hiện giờ đã đưa đến Cửu U.
Rất thích hợp tổ chức team building năm mới ở đây.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Tưởng tượng cảnh mừng năm mới thôi đã thấy cảm động