Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 69

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Cố Thời hoảng hốt nhận ra mình đang ở trong mơ.

 

Cậu không cảm nhận được tứ chi của mình, đồng thời cũng không thể mở mắt ra được.

 

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, không có tiếng chim hót hay tiếng động gì khác, chỉ thỉnh thoảng truyền đến tiếng nổ vang của thứ gì đó, còn có nhịp điệu tiếng dòng nước chảy xiết tràn ngập sức sống mạnh mẽ.

 

Cố Thời lắng nghe tiếng động vang lên, không hề hay biết cũng không có ý thức.

 

Thời gian giống như đã trôi qua rất lâu, nhưng hình như cũng chỉ mới một cái chớp mắt, đột nhiên có một âm thanh như tiếng trống đập, bao bọc lấy cậu, lôi kéo cậu, nhẹ nhàng dẫn dắt cậu vào cùng nhịp điệu đó.

 

Nhờ vậy Cố Thời mới cảm nhận được nhịp tim và dòng máu chảy mạnh mẽ.

 

Cậu ở bên trong cơ thể cực độ yên tĩnh, khẽ di chuyển trong chất lỏng mềm mại, chạm vào bức tường cứng rắn bên ngoài.

 

Đây chính là thứ đã ngăn cách cậu với thế giới.

 

Trong môi trường này, cậu sẽ trưởng thành, cậu sẽ trở nên mạnh hơn.

 

Sau đó ――

 

Cậu sẽ trở lại thế gian.

 

Suy nghĩ đó cứ nảy sinh trong tâm trí Cố Thời, đánh trống reo hò, thúc đẩy cậu hấp thụ những chất lỏng xung quanh vào cơ thể, cố gắng trưởng thành.

 

Cố Thời ở trong mơ đã làm theo bản năng, trong lòng cậu biết số phận của mình, theo thời gian, sự trưởng thành của cậu sẽ khiến bức tường vững chắc dần trở nên nhỏ lại, yếu ớt mong manh.

 

Sau đó cậu chỉ cần chờ là có thể phá tan bức tường xung quanh, mở mắt ra để ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài bức tường.

 

Cậu chờ rồi lại chờ, nhưng trước khi cậu có đủ sức mạnh để phá tan bức tường kiên cố kia, cậu bị một thứ gì đó thô bạo kéo ra khỏi ổ của mình.

 

Còn quá sớm.

 

Thật sự là còn quá sớm. Sớm đến mức cậu chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của đôi cánh.

 

Sớm đến mức cậu không có đủ sức để mở mắt ra.

 

Cậu vô cùng suy yếu, nhưng cậu có thể ngửi thấy mùi máu và mùi nguy hiểm nồng nặc, đôi tay kia chạm vào cậu rất mạnh, kéo cánh cậu rồi xách cậu lên, nơi bị chạm vào truyền đến cơn đau không thể chịu đựng được.

 

Đó chắc hẳn là một thế lực đen tối nào đó nên mới khiến cậu chỉ tiếp xúc thôi đã cảm thấy đau đớn.

 

Chú chim non không thể trưởng thành đã cảnh giác theo bản năng.

 

Khao khát sống sót khiến cậu dồn hết sức lực, tích tụ thành ngọn lửa mãnh liệt, ngọn lửa cháy dọc theo đôi cánh, cháy đến tận đôi tay đang khiến cậu đau đớn, ngay khi đối phương buông tay ra, cậu bỏ chạy hết tốc lực.

 

Cậu không chắc mình đã trốn đến đâu, cậu chỉ dựa theo bản năng mơ hồ, tìm đến một nơi không có sinh vật sống, nằm im bất động ngủ đông.

 

Mãi đến khi cơn gió lạnh đầu mùa đông ập đến, cậu mới đủ sức mở mắt ra.

 

Cậu nhìn thấy con người, vì vậy lại theo bản năng hóa thành con người, vừa non nớt vừa mờ mịt lẫn vào trong đám đông —— bị mùa đông lạnh làm cho bất tỉnh ở một góc đường.

 

……

 

Vừa mở mắt ra, Cố Thời đã cảm thấy đói đến mức ngực dán vào lưng.

 

Không chỉ đói, mà cảm giác lạnh lẽo đau đớn trong mơ như vẫn còn bám lấy cơ thể.

 

…… Hay lắm.

 

Cố Thời lắc đầu, muốn xua đi cảm giác khó chịu còn sót lại.

 

Cậu không nghĩ đó chỉ là một giấc mơ, đó là ký ức về những chuyện cậu đã trải qua nhưng lại bị cậu quên mất.

 

Không có lý do gì cả, chỉ đơn giản là đã xác nhận điều này.

 

Trong tầm nhìn của Cố Thời cũng xuất hiện rất nhiều thứ mà trước đó cậu chưa từng thấy. Đồng thời, trong đầu cũng có thêm hiểu biết mới về mấy thứ này.

 

Chẳng hạn như hiện giờ, cậu có thể nhìn thấy tổ chim mà mình đang nằm đang được từng tầng từng lớp trận pháp bao phủ, màu băng lam nhàn nhạt như sương khói, vận hành theo quy luật nào đó.

 

Còn bên ngoài tổ chim ——

 

Cậu không cần nhìn bằng mắt cũng có thể thấy rõ tất cả mọi thứ bên ngoài.

 

Căn phòng tràn ngập sương mù đỏ sẫm, còn có mùi trọc nghiệt thoang thoảng.

 

Đó là sức mạnh của Tạ Cửu Tư, là bản năng đánh dấu lãnh địa của Chúc Âm, cảnh cáo mọi người “cấm đến gần”.

 

Nhưng Cố Thời là ngoại lệ.

 

Cố Thời ngồi dậy từ đệm tơ tằm mềm mại, dang cánh ra, sờ trán.

 

Ở đó có pháp ấn của Tạ Cửu Tư.

 

Trước kia Cố Thời không hiểu ý nghĩa của pháp ấn này, nhưng bây giờ cậu lại có thể cảm nhận mối liên hệ mật thiết như một thể giữa cậu và Tạ Cửu Tư.

 

Đó là một sự mật thiết khác với tiếp xúc cơ thể, mà là sự mật thiết gần như biến hai sinh vật hoàn toàn khác biệt thành một.

 

Cố Thời có thể cảm nhận rõ, bên trong pháp ấn này, c** nh* bé được sức mạnh của Tạ Cửu Tư bảo vệ vô cùng chặt chẽ, kín không kẽ hở, có lẽ ngay cả thiên cương cũng khó có thể chen vào.

 

Trong lòng Cố Thời rối nùi.

 

Trước kia cậu không hiểu, cho dù Tạ Cửu Tư từng nhắc đến tác dụng và nguyên lý của pháp ấn này, cậu cũng chỉ mờ mịt ngây thơ gật đầu.

 

Ở một mức độ nào đó, cậu chỉ biết pháp ấn này cực kỳ lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại đến vậy.

 

Cố Thời thật sự không nghĩ ra, vì sao Tạ Cửu Tư lại cho cậu một pháp ấn như vậy.

 

Ngay cả Thao Thiết và Lý Bế Chủy có mối quan hệ tốt đến vậy, nhưng cũng không đóng dấu lên trán nhau như thế.

 

Cái này gần như là cậu chính là một Tạ Cửu Tư khác, hơn nữa còn là kiểu Tạ Cửu Tư đơn phương gánh chịu thiệt hại.

 

Bởi vì bây giờ Cố Thời rất yếu, vả lại Cố Thời cũng không đóng dấu pháp ấn thuộc về cậu lên Tạ Cửu Tư.

 

Giữa bọn họ, hoàn toàn chỉ có mỗi Tạ Cửu Tư chịu thiệt.

 

Cố Thời chìm vào suy tư.

 

Trong trường hợp nào mới khiến một người che chở giúp đỡ một người khác vô điều kiện như thế?

 

Cố Thời: “.”

 

Không được, không thể nghĩ tiếp được.

 

Không thể suy đoán sếp Tạ theo lẽ thường được!

 

Nếu như là cậu tự mình đa tình, vậy sẽ xấu hổ chết mất.

 

Vẫn nên tìm thời gian kêu Tạ Cửu Tư thu lại pháp ấn này mới được.

 

Cố Thời lắc đầu, muốn vứt hết đống nước trong đầu ra.

 

Bây giờ người cậu đang rất khó chịu.

 

Vừa đói vừa lạnh vừa đau.

 

Cố Thời có cảm giác như nếu bây giờ cho cậu một que diêm, cậu có thể biểu diễn màn gà con bán diêm ngay tại chỗ.

 

Tạ Cửu Tư không có ở đây, căn phòng trống không, không có thứ gì khác.

 

Cố Thời loáng thoáng có thể cảm nhận vị trí của Tạ Cửu Tư từ pháp ấn, cách hơi xa, cũng không biết là đang làm gì.

 

Cậu chui ra khỏi tổ chim, vừa sắp xếp lại thông tin đột nhiên xuất hiện trong đầu, vừa bay vào phòng Tạ Cửu Tư.

 

Cậu tìm thấy đồ ăn vặt mà Tạ Cửu Tư mua lúc trước trong ngăn tủ.

 

Cố Thời ngậm túi, trong lúc cậu đang nghĩ xem nên dùng mỏ chim yếu đuối này xé bao bì như thế nào thì tìm thấy phương pháp hóa hình trong mớ thông tin lộn xộn.

 

Cái gọi là hóa hình, chính là pháp thuật thay đổi ngoại hình để khiến người khác hoang mang.

 

Dù là hóa thành người hay hóa thành mèo chó đều cùng một phương pháp.

 

Cố Thời do dự ba giây giữa ăn trước hay biến về thành người trước, sau đó nhanh chóng chọn vế sau.

 

Cậu chịu đủ những ngày chỉ có thể chíp chíp pi pi rồi!

 

Cố Thời không có để quần áo của mình ở chỗ Tạ Cửu Tư, cậu suy nghĩ một lúc rồi ngậm túi bánh gạo, bay đến sân của Thao Thiết.

 

Thời tiết hôm nay khá xấu, bầu trời âm u lạnh lẽo.

 

Nhưng bây giờ Cố Thời không còn sợ rét lạnh nữa —— cho dù không đeo vảy rồng mà Tạ Cửu Tư đã đưa.

 

Cậu thậm chí có thể cảm nhận được phía sau tầng mây đen dày đặc, Kim Ô vẫn đang chăm chỉ làm việc.

 

Cố Thời đậu ở bên ngoài bệ cửa sổ tầng hai của phòng Thao Thiết, đặt bánh gạo lên cửa sổ, mổ mổ cửa kính.

 

Lý Bế Chủy đứng đằng xa phất tay một cái, cửa sổ và rèm mở ra, lúc này Cố Thời mới phát hiện, trong phòng không chỉ có Lý Bế Chủy và Thao Thiết, mà còn có Tất Phương mặt mũi bầm dập và Anh Chiêu đang cắn hạt dưa.

 

Cố Thời nhìn Tất Phương, hơi sửng sốt.

 

Cậu ngậm bánh gạo, bay vào, đáp xuống bàn trà.

 

Thao Thiết vẫn đang nhiệt tình theo đuổi sự nghiệp live stream mà hắn thích ở bên kia, trong khi ba tên bên đây thì đang tám nhảm với nhau.

 

Tất Phương suýt nữa thì nhảy dựng lên, nhưng khi hắn nhìn kỹ lại, con gà này chỉ tỏa ra mùi của Tạ Cửu Tư chứ không phải là Tạ Cửu Tư.

 

Hắn cực kỳ cảnh giác: “Mi là ai?!”

 

Lý Bế Chủy vô tình cười nhạo: “Yên tâm đi, không phải là Tạ Cửu Tư đâu, đây là Cố Thời, cậu ấy sẽ không đánh cậu.”

 

Tất Phương vừa nghe xong thì lập tức trở nên kiêu ngạo: “Cậu ấy cũng không đánh lại tôi.”

 

“Nhưng cậu ấy có thể gọi Tạ Cửu Tư tới đánh anh.” Anh Chiêu lột quýt, thoáng nhìn Tất Phương mặt mũi bầm dập, cười khúc khích.

 

Tất Phương đập bàn một cái: “Anh cười cái gì mà cười?!”

 

Anh Chiêu chậm rãi đáp: “Tôi nhớ đến chuyện vui vẻ thôi, có con chim nào đó gạt Tạ Cửu Tư đến chỗ tôi bắt rồng, kết quả quay đầu đã bị Tạ Cửu Tư đánh.”

 

Tất Phương bóp mạnh quả quýt trên tay Anh Chiêu.

 

Anh Chiêu không thèm để ý, cười hì hì cầm quả quýt mới.

 

Lý Bế Chủy nhìn Cố Thời, phát hiện Cố Thời có chút khác với lần trước đến đây.

 

“Cậu trưởng thành hơn một chút rồi phải không?” Hắn nói rồi vươn một ngón tay ra, chạm vào phía trên đầu Cố Thời.

 

Hắn không chạm vào đầu chim non, nhưng Cố Thời thật sự cảm thấy trên đầu hơi ngứa.

 

“Cậu mọc mào rồi.”

 

Mào là nhúm lông mọc ở đỉnh đầu của một số loài phim.

 

Cố Thời lúc lắc đầu, giơ hai cánh lên sờ đỉnh đầu.

 

Cánh không hữu ích bằng tay, sờ một lúc lâu cũng không sờ được gì.

 

Lý Bế Chủy nhìn thoáng qua bánh gạo bị đặt ở bên cạnh: “Cậu đói hả? Đói mà sao chỉ ăn có cái này? Tạ Cửu Tư ngược đãi cậu à? Có cần tôi gọi cơm hộp cho cậu không, mặc dù cơm hộp ở nơi này chỉ có nhà ăn của viện điều dưỡng chúng ta…”

 

Vậy cảm ơn anh nha, không ăn thì phí.

 

Cố Thời bỏ cánh xuống, gật đầu, rồi lại nâng cánh lên, chỉ vào quần áo của Lý Bế Chủy.

 

“Chíp chíp!”

 

Lý Bế Chủy: “?”

 

Cố Thời cố gắng dùng cánh làm động tác mặc quần áo.

 

“Pi pi!”

 

Lý Bế Chủy: “??”

 

Cố Thời hít sâu một hơi, cảm thấy việc này quá khó khăn đối với mình.

 

Cánh khó dùng quá, nếu cậu là con chó hay con mèo thì sẽ không gặp khó khăn trong việc diễn đạt như vậy!

 

Tất Phương đang cãi nhau với Anh Chiêu thì chen miệng vào: “Cậu ấy tới mượn quần áo.”

 

Hai mắt Cố Thời sáng lên, gật đầu lia lịa.

 

Lý Bế Chủy hiểu ra, chỉ về phía phòng mình: “Cậu muốn hóa thành hình người à! Sao không nói sớm, trong tủ quần áo có rất nhiều quần áo mới, cậu cứ lấy đại một cái.”

 

Hắn còn chưa dứt lời, Cố Thời đã vỗ cánh bay mất.

 

Lý Bế Chủy gọi cơm hộp giúp Cố Thời, sờ quả quýt đã được Anh Chiêu lột vỏ, một lúc lâu sau mới không nén được tò mò, quay đầu nhìn về phía Tất Phương: “Anh có nhìn ra Cố Thời là con gì không?”

 

Cố Thời dùng nguyên hình chạy đến đây hai lần rồi, chắc là không ngại hắn tò mò một chút nhỉ!

 

“Không biết, nhưng hơi thở có chút quen thuộc…” Tất Phương hơi dừng lại, do dự một lát, “Hình như có chút giống Phượng Hoàng.”

 

Đều là loài chim linh thú, Tất Phương từng lui tới với Phượng Hoàng mấy lần, sau này bởi vì Phượng Hoàng luôn quên hắn nên hắn không lui tới nữa.

 

“Tôi cũng không chắc lắm, cũng bao nhiêu năm rồi không gặp lại, nếu Cố Thời thật sự là Phượng Hoàng…” Tất Phương nhớ lại sức mạnh mà Cố Thời thể hiện trong khoảng thời gian này, “Ặc, cái này…”

 

Sinh ra đã là điềm lành, may mắn vô hạn, có vòng luân hồi riêng, bất tử, cách 500 năm sẽ trở nên mạnh hơn.

 

Nghe thật tuyệt vời.

 

Nhưng đó là nếu không bị thả ra quá sớm.

 

Lý Bế Chủy và Anh Chiêu cũng nghĩ đến điều này.

 

Lý Bế Chủy gãi đầu: “… Vậy xem ra thiên địa cũng không đặc biệt quan tâm đến cậu ấy lắm ha.”

 

Tất Phương cầm hỏa tinh bị mất nhưng đã tìm về được, đột nhiên cảm thấy chuyện Phượng Hoàng cứ luôn quên mất hắn cũng không to tát gì.

 

So với cái này, tu vi trăm triệu năm bị hủy trong một sớm chiều, đây là chủng loài xui xẻo gì vậy.

 

Con người luôn như vậy, khi ở một nơi tuyệt vọng nhất, nhưng phát hiện ra có người còn xui xẻo hơn mình thì sẽ cảm thấy như được an ủi.

 

Linh thú cũng không ngoại lệ.

 

Ba người bên đây thở dài cảm thán, Cố Thời bên kia lấy một chiếc áo phông ngắn bình thường và quần dài, vội vàng muốn biến trở về dáng vẻ con người.

 

Dáng người Lý Bế Chủy và Cố Thời tương tự nhau, nhưng có lẽ tên đó đã quen làm yêu quái, mua quần áo toàn mua rộng thùng thình, ít nhất phải to hơn dáng người hắn hai size, cổ áo phông ngắn mặc rộng đến mức có thể thấy rõ xương quai xanh.

 

Cố Thời liếc nhìn gương một cái, hiếm khi không có tâm trạng sửa soạn lại kiểu tóc và quần áo.

 

—— Cậu sắp chết đói đến nơi rồi.

 

Cố Thời đầu tóc rối bù, quần áo nhăn nhúm, mở cửa phòng Lý Bế Chủy ra.

 

Cửa phòng vừa mở ra, Tạ Cửu Tư — cuối cùng cũng phát hiện ra Cố Thời đã tỉnh lại — vừa vặn xuất hiện ngay trong phòng khách nhà Thao Thiết.

 

Tạ Cửu Tư vừa mới tới đã thấy Cố Thời mặc quần áo không vừa người, cộng thêm đầu tóc rối bù như mới lăn từ trên giường xuống bước ra từ phòng của Lý Bế Chủy.

 

Tạ Cửu Tư im lặng một lát, quay đầu nhìn về phía Lý Bế Chủy, nheo mắt lại.

 

Lý Bế Chủy đang ngậm một miếng quýt trong miệng, vẻ mặt ngây thơ đối diện với ánh mắt của Tạ Cửu Tư.

 

Lý Bế Chủy:???

 

Sao lại có sát khí!

 

°°°°°°°°°°

 

Lời editor: Mấy nay gia đình mình có chuyện, cộng thêm bị bệnh nên không lết dậy dịch được, để mn chờ lâu rồi

Bình Luận (0)
Comment